Tiểu Ôn Nhu

Chương 2: Anh ấy đang tìm ai

"Cơ hội ngàn năm có một!"
Ở phía trước sảnh hội trường của đại học S, sinh viên của các khoa rất đông và náo nhiệt.
Hoắc Yên vốn cho rằng tân sinh viên đều có thể tham dự tiệc tối. Nhưng đến hiện trường mới biết, có vé mới được bước vào bên trong.


Chỗ ngồi trong hội trường có hạn, vé vào cửa được hội sinh viên phát trên WeChat của hội, chỉ có hai trăm vé.
Hoắc Yên và Lâm Sơ Ngữ xếp hàng ở cửa soát vé.


Lâm Sơ Ngữ mở miệng cầu xin: "Học trưởng giúp đỡ ạ, chúng em đều là sinh viên năm nhất, vô cùng mong chờ tiệc tối đón tân sinh viên lần này, có thể cho chúng em vào không?"
Trợ lý hội sinh viên lắc đầu nói: "Không có vé thì không thể vào bên trong, nếu không sẽ đảo lộn trật tự."


"Bọn em sẽ đứng cuối cùng, không gây ầm ĩ đâu."
"Không được, nếu tôi cho hai người vào, bạn học phía sau không có vé cũng muốn đi vào, hội trường không thể chứa được nhiều người như vậy."
Đôi mắt Lâm Sơ Ngữ đảo một vòng: "Vậy anh hãy nói chúng ta có quen biết."


"Như vậy sao được." Trợ lý hội sinh viên nhíu mày: "Hơn nữa, chúng ta đâu có quen."
"Ôi chao, thêm WeChat chẳng phải quen biết sao, nào, học trưởng để em quét anh."
Trợ lý hội sinh viên rất bất đắc dĩ, nói thế nào cũng cho hai người các cô vào.


Hoắc Yên thấy Lâm Sơ Ngữ thật sự rất muốn xem buổi biểu diễn này, cô do dự một chút, cuối cùng lấy điện thoại ra gọi điện cho chị gái Hoắc Tư Noãn.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, giọng nói dịu dàng của Hoắc Tư Noãn truyền tới: "Alo, ai vậy?"
"Chị, là em, đây là số điện thoại của em."


"Yên Yên à, em đến trường học rồi à, đã thu dọn phòng xong chưa?"
"Em thu dọn xong rồi."
"Vậy thì tốt."
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng người ầm ĩ, xem ra Hoắc Tư Noãn đang ở phía sau hậu trường.


Hoắc Yên quay đầu nhìn thoáng Lâm Sơ Ngữ: "Cái đó, chị, em muốn tới xem chị biểu diễn, nhưng em không có vé, bị cản ngoài cửa không được vào..."
"Chị còn tưởng chuyện gì." Hoắc Tư Noãn cười cười: "Em đưa điện thoại cho bên hội sinh viên, chị nói chuyện với bọn họ."


Hoắc Yên đưa điện thoại cho trợ lý hội sinh viên, anh ta nghe thấy giọng nói của Hoắc Tư Noãn, sắc mặt lập tức thay đổi.
Nửa phút sau, thái độ của anh ta thay đổi chóng mặt, trên mặt mang theo ý cười đồng thời đưa cho Hoắc Yên hai cái vé.


"Thì ra hai người quen biết nữ thần của tôi, thật ngại quá, nào, đi vào đi, vẫn còn dư chỗ ngồi đó."
Hoắc Yên lôi kéo Lâm Sơ Ngữ đi vào hội trường, vị trợ lý hội sinh viên còn lưu luyến không rời nói: "Này, học muội, quét mã thêm WeChat đi, lần sau giúp tôi hẹn nữ thần đi ăn cơm!"


Lâm Sơ Ngữ khó tin nói: "Cậu thể diện thật lớn đấy, nhìn học trưởng kia vừa mới còn dữ dằn, nhận điện thoại xong liền biến thành chân chó, còn nữ thần nữa..."
Hoắc Yên cười không nói gì.
"Vậy cậu vừa mới gọi điện thoại cho ai?"
"Chị gái tớ."
"Chị cậu trong hội sinh viên sao, trâu bò như vậy."


"Tớ nói, là Hoắc Tư Noãn."
Lâm Sơ Ngữ nhất định không tin: "Ha ha, mặc dù hai người đều họ Hoắc, nhưng Hoắc Tư Noãn thật sự là chị cậu, tớ trực tiếp ăn bàn phím."
Khóe miệng Hoắc Yên giật giật: "Vậy... một lời đã định."


Hai người ngồi xuống hàng phía trước sát bên trái, hàng này đại khái đều là vị trí "người nhà" hội sinh viên giữ lại.


Lúc hội sinh viên phát vé, nhóm làm việc sẽ vụng trộm vì bạn của bạn cùng phòng mà lưu lại một số chỗ, cho nên vừa rồi vị học trưởng kia đã nhường vị trí "người nhà" cho hai người Hoắc Yên.


Lâm Sơ Ngữ còn đang suy nghĩ chị gái Hoắc Yên là ai, đến cùng có phải là thành viên trong hội sinh viên không.
Hoắc Yên kiên trì chị gái cô là Hoắc Tư Noãn, Lâm Sơ Ngữ kiên trì không tin.


Trong hội trường, bạn học lục tục đi vào, các vị trí trống bắt đầu đầu đầy người. Không bao lâu, sinh viên hàng ghế sau đột nhiên trở nên ầm ĩ.
"Á, Phó Thời Hàn đến rồi!"
"Anh ấy đến xem Hoắc Tư Noãn sao?"
"Khẳng định là thế, Hoắc Tư Noãn là vị hôn thê của anh ấy mà!"


"Hâm mộ quá, tớ cũng muốn là vị hôn thê của anh ấy."
"Ha ha, đêm hôm khuya khoắt cậu lại đi nằm mơ giữa ban ngày vậy."
"Chuyện đương nhiên, một nửa nữ sinh trong trường đều muốn làm hôn thê của Phó Thời Hàn được không hả."
"Tớ không muốn làm hôn thê của anh ấy."
"Hả?"


"Tớ chỉ muốn làm anh ấy."
...
Cách mấy hàng ghế tựa, Hoắc Yên nhìn thấy Phó Thời Hàn phía xa xa.
Khuôn mặt đẹp trai vạn năm không có biểu cảm, môi mỏng nhếch một độ cong sắc bén, lông mi vừa dài vừa dày che đi đôi mắt đen như mực, lộ ra tia sáng lạnh lùng.


Cho dù xung quanh có nhiều nữ sinh sùng bái mình, lại không hề có ai lọt vào mắt anh, đôi mắt không có tiêu điểm vượt qua mọi người, giống như trong hội trường tìm kiếm cái gì đó.
Đúng lúc này, Phó Thời Hàn đột nhiên nghiêng đầu, vù một cái, ánh mắt sắc bén bắn về phía Hoắc Yên.


Đuôi mắt đào hoa hơi nhướng lên, màu nâu đậm trong đồng tử đột nhiên lóe lên tia sáng rực rỡ.
Hoắc Yên bất ngờ không kịp chuẩn bị, trái tim giống như bị dao đâm trúng, cả cơ thể vội vàng núp xuống.
Lâm Sơ Ngữ thấy cô đột nhiên cúi xuống, bị dọa giật mình: "Làm cái gì đấy!"


Hoắc Yên trốn, nhỏ giọng nói: "Tớ trúng chiêu."
"Bệnh thần kinh."
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến giọng nói của nam sinh: "A Hàn, cậu bỏ dở trận đấu bóng rổ, vì muốn tham gia bữa tiệc này hả?"
"Ừm."
Giọng nói của Phó Thời Hàn trầm thấp đầy quyến rũ.


"Nhưng trước đó hẹn cậu, không phải nói không hứng thú à?"
"Bây giờ có."
"Òa, sẽ không phải như bọn họ nói cậu tới thăm "bạn gái" chứ?"
Phó Thời Hàn ngừng một chút, "ừ" một tiếng: "Đúng vậy, tớ đến gặp em ấy."
Anh nhấn mạnh "em ấy", lộ ra ý tứ sâu xa.


Lâm Sơ Ngữ hưng phấn thì thầm với Hoắc Yên: "Ôi, học trưởng Phó Thời Hàn ngồi sau chúng ta, hồi hộp quá hồi hộp quá!"
"Tớ nghe được, cậu nhỏ giọng một chút."
"Hoắc Yên, cậu có thể thẳng người lên không, đừng co quắp thế, nam thần ở ngày đằng sau chúng ta! Cậu thế này mất mặt lắm."


"Hoắc Yên, tớ đang nói chuyện với cậu, đừng có giả câm giả điếc được không."
Hoắc Yên che mặt, hạ giọng: "Cầu xin cậu giơ cao đánh khẽ, đừng kêu tên tớ, còn nói to như vậy."


"Hoắc Yên, vì sao tớ không thể gọi cậu là Hoắc Yên, đúng rồi, cậu đừng co quắp nữa, cậu thế này làm tớ mất mặt quá."
Hoắc Yên thở dài một hơi, cuối cùng lấy lại dũng khí, không tránh né anh nữa.


Chắc là anh đã nhìn thấy rồi, cho dù chưa thấy nhưng Lâm Sơ Ngữ mở miệng Hoắc Yên Hoắc Yên cũng đủ cho một nửa hội trường nghe được.
Anh hẳn là... cũng nghe thấy.
Nhưng anh không có bất kỳ phản ửng gì, trái tim nhỏ bé đang đập thình thịch của Hoắc Yên dần bình tĩnh trở lại.


Buổi diễn chính thức bắt đầu, mở màn là một loạt các chương trình ca múa sôi động, đẩy không khí buổi diễn lên cao trào.
Trong buổi tiệc tối, các tiết mục ca hát và khiêu vũ đan xen được trình diễn, đặc biệt công phu.


Không hổ là khoa Nghệ thuật chủ trì, mỗi một người lên sân khâu trình diễn đều đa tài đa nghệ, giá trị thưởng thức rất cao.
Hoắc Yên hoàn toàn không dám quay đầu, không dám nhìn thiếu niên phía sau, chỉ cảm thấy sau lưng nong nóng.


Khoảng cách giữa hai tiết mục, Lâm Sơ Ngữ ôm bụng nói với Hoắc Yên: "Đói quá, chờ chút nữa ra ngoài ăn khuya nhé."
"Ầy, tớ không đói lắm."
"Sao không đói được chứ, chúng ta vì kịp tham gia buổi tiệc này, cơm tối cũng không kịp ăn."


Hoắc Yên hạ giọng nói: "Đợi khi buổi biểu diễn kết thúc, nhà ăn đóng cửa rồi."
"Cổng sau có phố ăn vặt, đi qua đó!"
Hoắc Yên xoắn xuýt hồi lâu, cuối cũng vẫn thỏa hiệp: "Được rồi."
Mặc dù có chút miễn cưỡng, nhưng cô không muốn phá tan hứng thú của Lâm Sơ Ngữ.


Tiền tiêu vặt không nhiều, cho nên Hoắc Yên rất ít khi ra ngoài ăn cơm, bình thường ăn uống mỗi bữa chỉ trong khoảng 10 tệ.
Mặc dù cô không phải quá túng thiếu, nhưng vẫn cố gắng bỏ qua những chi tiêu không cần thiết, đây là thói quen tiết kiệm từ nhỏ được dưỡng thành.


Đúng vào lúc này, màn sân khấu chậm rãi kéo ra, tiết mục tiếp theo là đoạn ngắn "Hồ thiên nga" của Hoắc Tư Noãn.


Đây là màn thứ ba trong vở kịch "Hồ thiên nga", điệu nhảy độc tấu kinh điển của thiên nga đen Odile, chiếc váy thiên nga đen bó sát vòng eo thon thả của Hoắc Tư Noãn, hai chân điểm nhẹ, dáng múa nhẹ nhàng uyển chuyển, lại có cảm giác mạnh mẽ.


Tóc dài được búi đằng sau gáy, lộ ra cái trán đầy đặn, khuôn mặt dưới ánh đèn hết sức xinh đẹp.
"Đẹp quá!"
Lâm Sơ Ngữ bật ra tiếng hâm mộ: "Nếu tớ xinh đẹp bằng nửa cô ấy thì thật tốt."
Hoắc Yên nói: "Con gái đẹp không thể chỉ dựa vào nhan sắc, còn cần khí chất nữa."


Từ nhỏ đã có nhiều người nói cô và chị gái có dáng vẻ rất giống nhau, nhưng tất cả mọi người đều khen chị gái xinh đẹp, rất ít người khen Hoắc Yên.
Bởi vì chị gái biết khiêu vũ, có khí chất, đại đa số thời gian Hoắc Yên đều im lặng không nói chuyện, luôn bị người khác bỏ qua.


"Cậu nói không sai, Hoắc Tư Noãn không chỉ xinh đẹp, còn rất có khí chất." Lâm Sơ Ngữ thở dài nói: "Được rồi, không so sánh nữa, Hoắc Tư Noãn không cùng một thế giới với chúng ta."
Hoắc Yên nhìn về phía chị gái trên sân khấu.


Hoắc Tư Noãn rực rỡ như thế, khuôn mặt cô cũng tương tự, nhưng chỉ là một cô gái bình thường không nổi bật.
Bài múa kết thúc, toàn hội trường đứng dậy vỗ tay. Hoắc Yên kìm lòng không được đứng dậy vỗ tay cho chị gái.


Lúc ngồi xuống, Hoắc Yên vụng trộm quay đầu, nhìn về phía Phó Thời Hàn.
Vốn cho rằng anh cũng đang nhìn chị gái, không nghĩ tới lúc quay đầu lại đụng phải đôi mắt nâu dài hẹp lạnh lùng.
Đuôi mắt anh hơi cong, cằm nhếch lên, cười như không cười nhìn cô.
Dường như anh vẫn luôn nhìn cô như vậy.


Hoắc Yên lập tức quay đầu lại, sắc mặt ửng hồng, tay cũng run rẩy, bị dọa sợ hãi.


Lâm Sơ Ngữ nhỏ giọng nói: "Cậu nhìn lén thì nhìn lén, nhưng có thể đừng biểu hiện rõ ràng như vậy được không, một chút cũng không có cốt khí, giống như cả đời chưa được nhìn thấy trai đẹp, thật sự mất mặt."
Giọng nói của Hoắc Yên run rẩy: "Không phải vậy, là anh ấy đang nhìn lén tớ."


Lâm Sơ Ngữ híp mắt lại, cạn lời: "Thật hài hước, lúc thì Hoắc Tư Noãn là chị gái cậu, lúc thì Phó Thời Hàn đang nhìn lén cậu, cậu cho rằng mình là nữ chính trong tiểu thuyết Mary Sue hả."
Hoắc Yên: "..."
Vở "Hồ thiên nga" kết thúc, tiệc tối đón tân sinh viên cũng kết thúc rất hoàn mỹ.


Lâm Sơ Ngữ lôi kéo Hoắc Yên, thuận theo dòng người đi ra ngoài, hưng phấn nói: "Đi thôi!"
Hoắc Yên cười nói: "Chậm chút, cẩn thận ngã."
Cả hội trường chỉ có hai lối ra, các bạn học lần lượt ra ngoài, khó tránh khỏi hỗn loạn.


Lâm Sơ Ngữ đột nhiên phát hiện ra cái gì, nói khẽ với Hoắc Yên: "Á á á, học trưởng Phó Thời Hàn ở phía sau chúng ta, hôm nay thật sự quá may mắn!"
Hoắc Yên hơi nghiêng mắt, quả nhiên, Phó Thời Hàn đang đứng sau lưng cô.


Hai người một trước một sau ra ngoài, thỉnh thoảng còn đụng chạm nhau, cô có thể cảm nhận được một luồng không khí lạnh lẽo thanh sạch trên người anh.
Khoảng cách... gần quá đi.
Lâm Sơ Ngữ thấp giọng nói: "Cơ hội ngàn năm có một, chúng ta đi chậm thôi, cọ cọ anh ấy!"
Hoắc Yên: "..."


Vừa rồi ai mới nói cốt khí!
Lâm Sơ Ngữ nói thật làm thật, khủy tay đẩy Hoắc Yên một cái, Hoắc Yên trọng tâm không vững, không kịp chuẩn bị ngã nhào về phía Phó Thời Hàn.