Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 3: Điểm tâm

Bình thường Mai Tử không phải là sâu lười thích ngủ
nướng, đừng nói đến nơi thôn xanh nước biếc này, tờ mờ sáng gà đã thi nhau gáy
âm vang, đánh thức mọi người dậy dọn dẹp phòng chuẩn bị cơm sáng.

Nhưng ngày hôm nay, lúc Mai Tử mở mắt ra thì trời cũng
đã sáng rõ. Nàng lập tức xoay người ngồi dậy, nhìn căn phòng xa
lạ bài trí cực kỳ đơn sơ sạch sẽ chỉnh tề mới ý thức được rằng mình thật
sự đã lập gia đình, là gả cho Tiêu Kinh Sơn, người có vết
sẹo lớn trước ngực kia.

Nhưng mà Tiêu Kinh Sơn đâu? Mai Tử sờ sờ bên cạnh đã
lạnh từ lâu, đứng dậy nhanh chóng mặc quần áo. Tóc còn chưa kịp chải
có chút tán loạn, Mai Tử vội vàng chỉnh sửa qua loa, cắn cắn môi lấy dũng
khí đẩy cửa đi ra.

Nàng chợt phát hiện cái gì ở đây cũng lạ, vẫn nên tìm
xem Tiêu Kinh Sơn ở nơi nào đã.

Trước nhà có một khoảng sân nhỏ, bốn phía được bao
quanh bằng dây thừng làm từ sợi gai quấn lấy mấy cộc gỗ. Trong sân
vắng vẻ, không có gà vịt, chỉ có một túp lều thấp bé kế bên vách nhà, kế tiếp
là bếp lửa, có lẽ là phòng bếp. Giờ phút này, phòng bếp kia có chút
khói trắng bay lên, còn có tiếng củi cháy tách tách.

Mà chủ nhân nhà này, cũng chính là người
làm cho nàng bất an nhất, lúc này đang cầm búa ở trước bếp
ra sức bổ củi.

Tiêu Kinh Sơn không mặc áo để lộ vùng lưng ngăm đen
vững chãi, cách tay của hắn rắn chắc, dương cương hữu lực, lúc này cơ bắp
trên vai theo từng động tác của Tiêu Kinh Sơn mà cuồn cuộn lên
xuống. Rõ ràng sáng sớm mặt trời trong thôn cũng không quá nắng gắt, nhưng
nàng lại cảm thấy có chút choáng váng, vội vàng xoay đi, nhẹ nhàng
khụ một cái.

Tiêu Kinh Sơn ngừng lại, quay đầu
nhìn Mai Tử, tay cầm cái khăn lau lau mồ
hôi trên trán nói: "Cơm đã xong rồi, có thể ăn ngay, nàng
đợi ta một chút".

Mai Tử đỏ mặt, không chỉ vì nhìn thấy vết sẹo hung dữ
trên ngực Tiêu Kinh Sơn mà còn vì lời hắn nói. Chính mình về làm nương tử nhà
người ta, kết quả mới ngày đầu lại để cho người ta làm cơm, còn mình
lại tham ngủ, lời này truyền ra ngoài thì nàng chẳng còn
mặt mũi nào mà gặp người khác.

Nàng vội vàng gật đầu, lắp bắp nói: "Chàng vất vả
rồi, để ta". Nói xong cúi đầu bước nhanh đến bếp dọn dẹp.

Ai dè Tiêu Kinh Sơn nghi hoặc nói:
"Nàng không cần rửa mặt chải đầu sao?"

Tay Mai Tử đang với lấy cái
tô, nghe thế liền dừng lại, rất nhanh lui về sau, mặt
lại nóng lên. Đúng vậy, nàng còn chưa rửa mặt chải đầu, thế mà đã vội vàng muốn
ăn cơm, chuyện này thật đúng là nực cười mà!

Nàng sờ sờ đầu tóc hỗn độn của mình, cúi đầu nhỏ giọng
nói:" Ừ, vậy ta đi rửa mặt chải đầu trước".

Tiêu Kinh Sơn dường như không để ý nàng thất
thố, buông rìu trong tay đi đến bên cạnh, đưa cho nàng
một thùng nước, nói: "Dùng cái này đi, nước suối buổi sáng ta mới
lấy".

Mai Tử vội vàng gật đầu, nhận lấy thùng
nước trong tay Tiêu Kinh Sơn. Hắn lại đi
vào trong nhà, Mai Tử cũng chạy nhanh theo vào thì thấy
hắn đến cạnh rương lấy ra một cái thau gỗ và lược, gương

đồng đặt lên bàn, rồi xoay người nhìn nàng nói: "Nàng rửa mặt chải
đầu trước đi, ta đi dọn dẹp một chút, xong việc liền ăn cơm".

Lúc này Mai Tử càng thêm xấu hổ, ngay cả đầu cũng
không dám ngẩng lên, chỉ có thể gật gật.

Lúc Tiêu Kinh Sơn bước ra khỏi cửa thì
thuận tay giúp Mai Tử đóng cửa lại, khóe mắt Mai Tử liếc thấy
sau lưng hắn có giọt mồ hôi xuôi dòng chảy xuống, cuối cùng đến thắt lưng rồi
tan thành mây khói.

Mai Tử nhìn hắn đi ra ngoài, hít một sơi
sâu, cố gắng để mình bình tĩnh lại, xoay người chuẩn bị rửa mặt
chải đầu.

Lẽ ra gương cùng lược là những thứ của hồi
môn do nhà gái chuẩn bị, nhưng Mai Tử gả vội vàng, lúc đó Mai Tử nương cũng
không dư dã gì, bởi vậy ngay cả những thứ tất yếu đó đều chưa
đặt mua liền đem Mai Tử gả ra ngoài. Tiêu Kinh Sơn không
biết làm thế nào mà biết được, lại chuẩn bị những thứ này rất tốt, đều là
mới mua cả, điều này làm cho Mai Tử lại đỏ mặt, có chút cảm
động.

Tiêu Kinh Sơn người này tuy có chút cổ quái,
nhưng vẫn là người tốt. Lại nghĩ tới Phúc ca, Phúc ca làm sao lại không phải là
người tốt? Trước kia Phúc ca đối với nàng tốt lắm, nhưng cuối cùng
vẫn cưới người khác đó thôi.

Mai Tử bỏ qua
những suy nghĩ trong đầu, đem thùng nước ngã vào thau gỗ,
bắt đầu rửa mặt chải đầu. Tuy rằng nàng không thích Tiêu Kinh Sơn, nhưng
những việc Tiêu Kim Sơn làm cho nàng lại khiến nàng cảm động. Nàng
quyết định tận lực quên đi Phúc ca, nói sao thì nàng cũng đã gả cho Tiêu
Kinh Sơn, còn nghĩ về Phúc ca thì thật sự cũng chẳng hay ho gì.

Rửa mặt xong, Mai Tử cầm lược bắt đầu chải tóc.
Trước kia khi còn là cô nương, nàng có thể tùy tiện làm kiểu tóc nào
cũng được, miễn là thoải mái. Nay đã lập gia đình, phải sơ búi tóc.
Cái này thì Mai Tử biết, mỗi ngày mẹ đều sơ. Nghĩ là vậy
nhưng khi chính mình làm mới phát hiện việc này cũng không phải dễ.
Mai Tử mất sức hai hổ chín trâu mới sơ được một búi tóc tàm tạm, nàng lo lắng
bị Tiêu Kim Sơn nhìn thấy tóc nàng không được tự nhiên, nên
cứ quanh quẩn ở cửa không dám đi ra ngoài.

Lúc Mai Tử phát ngốc ra, Tiêu Kinh Sơn lại đẩy cửa
tiến vào. Mai Tử hoảng sợ, Tiêu Kinh Sơn cũng sửng sốt. May mà Tiêu Kim Sơn
phản ứng nhanh, lập tức khôi phục lại bình thường, cũng không hỏi Mai Tử vì sao
ngẩn người trước cửa, đi thẳng vào nhà đem thức ăn đặt lên bàn. Thức ăn hôm nay
là vài cái bánh hỉ hôm qua còn lại cùng với hai khối thịt to không biết là thịt
gì.

Nhà Mai Tử không có đàn ông, bình thường thức ăn chính
là gạo cùng ngũ cốc. Mai Tử nương xem lương thực như mạng, cho đến
bây giờ cũng luyến tiếc đem lương thực đi đổi thức ăn khác, về
phần dinh dưỡng trong nhà, đã có mấy con gà có
thể cho trứng. Bởi vậy nhà Mai Tử một năm bốn mùa không có lấy vài
lần có thức ăn mặn trong bữa ăn, chỉ lúc nào đón năm mới mới có
thể thay đổi khẩu vị. Nay Mai Tử ngửi thấy mùi thịt thơm phức, miệng
bắt đầu ứa nước miếng.

Nàng chạy nhanh cúi đầu, nuốt nuốt nước
miếng. Kỳ thật không phải nàng thích ăn thịt, có ăn hay không cũng
giống nhau. Trước kia A Thu chạy vào núi bẫy được một
ít chim về nướng. A Thu làm cho Mai Tử cùng Chu Đào
ăn, nhưng một miếng Mai Tử cũng không động vào. Nàng nghĩ đệ muội nếu thích ăn
thì cứ để cho bọn họ ăn đi, dù sao mình ăn vào bụng cũng
đi ra, có thèm thì cũng chỉ trong nhất thời mà thôi.


Tiêu Kinh Sơn hiển nhiên không chú ý đến suy nghĩ của
Mai Tử, hắn đặt thức ăn trong tay xuống rồi lại đi vào bếp bưng cháo.

Mai Tử chạy theo hỗ trợ, nhưng Tiêu Kinh Sơn
đã nhanh chóng múc xong hai chén cháo, chuẩn bị đem lên. Mai
Tử nhanh nhẹn tiếp lấy một chén, không ngờ cháo còn nóng nên liền
buông xuống. Tiêu Kinh Sơn một tay bưng một chén nói: "Vào đi
thôi, cứ để ta".

Nhà Mai Tử bình thường đều có khay gỗ, muốn
bưng cháo chỉ cần để lên khay gỗ đó. Lúc này nhìn Tiêu Kinh Sơn
một tay bưng chén cháo nóng, nàng không khỏi lo lắng, nhỏ giọng kêu:
"Mau đặt xuống, đừng để phỏng tay".

Tiêu Kinh Sơn không để ý đến: "Da ta dày, không
sợ nóng"

Mai Tử nhìn bàn tay đầy vết chai sạn, thô
dày hữu lực của Tiêu Kinh Sơn, đúng là không ngại nóng. Mai Tử cầm
đũa dưới bếp đi theo Tiêu Kinh Sơn vào phòng, hai người
ngồi vào chỗ bắt đầu ăn cơm.

Tiêu Kinh Sơn đem khối thịt to nhất đặt
vào trong bát Mai Tử: "Hôm qua đã làm nàng vất vả, ăn nhiều một
chút".

Mai Tử lắc lắc đầu: "Quá nhiều, ăn không
hết". Mai Tử ăn qua thịt, nhưng không phải cả khối thịt to như vậy. Nhà
Mai Tử lúc nào cũng cắt thịt ra làm miếng nhỏ, khi nấu cơm mới đem
một ít ra nấu.

Tiêu Kinh Sơn đánh giá Mai Tử, thấy nàng thật sự ăn
không hết khối to này, liền đem bỏ vào bát mình, gắp khối nhỏ còn lại bỏ vào
bát Mai Tử.

Mai Tử nhìn Tiêu Kinh Sơn cúi đầi ăn cháo, chính mình
cũng nhanh chóng cúi đầu ăn.

Thịt này chắc là thịt heo rừng, phần nhiều là thịt
nạc, chỉ có chút ít mỡ ở bên cạnh, ăn vào cảm nhận được hương vị thật
không sai, rất mê người, nàng ăn đến miệng lưỡi đều thỏa mãn. Mai Tử cầm
lấy bánh hỉ, một miếng cháo, một miếng thịt, ngẫu nhiên nhìn nam nhân
không tính là quen thuộc bên cạnh, nghĩ nghĩ, về sau chính
là như vậy sao? Nếu như vậy thật thì cũng không phải là quá tệ. Mai Tử lại hơi
đỏ mặt, chẳng lẽ một khối thịt đã làm cho nàng cảm thấy thõa mãn? Có
lẽ chính nàng vẫn rất tham.

Ăn hết bánh hỉ cùng cháo, nhưng khối thịt
này tuy rằng không lớn nhưng Mai Tử vẫn như cũ ăn không hết, nàng ăn
được một nửa liền thấy ngấy. Nhìn khối thịt mình cắn dở, phía trên còn có dấu
răng, làm sao nàng nói với Tiêu Kinh Sơn nàng không thể ăn được nữa? Đây là
chuyện xấu hổ đến cỡ nào!

Mai Tử hối hận, ngay từ đầu nàng không nên chạm vào
khối thịt này, nàng nên trực tiếp nói với Tiêu Kinh Sơn là nàng không thích ăn
thịt. Đương nhiên nàng cũng có chút oán giận, vì sao khối thịt nào cũng to vậy?

Tiêu Kinh Sơn ăn cũng nhanh, hắn miệng to ăn
thịt, miệng to ăn cháo nhưng không có chút cảm giác thô lỗ nào, ngược lại đem
tới cho người khác một luồng hào sảng hương vị. Khi hắn ăn
cháo, thấy Mai Tử dừng lại, có chút khó hiểu: "Làm sao vậy? Ăn
không được?"

Mai Tử cảm thấy khó mở miệng, nhưng vẫn cố lấy dũng
khí nói: "Ta ăn không vô nữa". Thanh âm của nàng như muỗi kêu, nhưng
Tiêu Kim Sơn lại nghe rõ.

Nghe vậy, lông mày của hắn nhíu lại, nhìn khối thịt
còn hơn một nửa, lại nhìn dáng người nhỏ nhắn của Mai Tử nói: "Nàng ăn ít
quá".

Mai Tử cúi đầu,mặt nóng lên, nhưng vẫn kiên trì nói:
"Thật sự ăn không nổi nữa"

Mai Tử lo lắng Tiêu Kinh Sơn sẽ ép mình ăn tiếp, bởi
vì thoạt nhìn bộ dạng hắn rất bất mãn. Nàng bắt đầu tưởng tượng nếu như mình
bị nam nhân cường tráng này ép ăn khối thịt kia sẽ có cảm
giác gì. Suy nghĩ này làm nàng nhất thời run run, đáng sợ. Nàng thậm
chí còn tưởng tượng ra hắn có thể sẽ tức giận, sẽ giống mẹ lấy gậy
đánh nàng? Nàng nhớ tói lúc chẻ củi ở góc kia, Tiêu Kinh Sơn sử dụng lực
đạo là mười phần, nàng thật sự không dám nghĩ nữa.

Nàng không ngờ, Tiêu Kinh Sơn không
nói hai lời, dứt khoát gắp khối thịt còn mang dấu
răng trong bát nàng, chính mình ăn.

Mai Tử lập tức đỏ mặt, đó chính là đồ nàng ăn thừa!!!

Thế nhưng bộ dáng Tiêu Kinh Sơn lại không ngại ngùng
chút nào, hắn xuống bếp lấy thêm một chén cháo hỉ nữa, đem cháo, thịt toàn bộ
đều ăn hết.