Đêm tân hôn của ba người Đường Đa Lệnh trôi qua vô cùng thê thảm. Tuần trăng mật cũng bị quấy rầy nhiều lần, không phải là Phương Ninh mang một đám nha hoàn tới học nấu nướng cũng là Kim Đao Sai dẫn theo một đám con nít tới tống tiền. Nếu không phải Đường Đa Lệnh cường hành áp chế, Đoạn Bối Sơn nho nhỏ đã sớm máu chảy thành sông rồi.
Hôm nay lại có người tìm tới cửa.
“Ngươi nói cái gì?” Hoa Tương Dung ỷ mình cao to, nhìn xuống đối phương.
“Ta nói, muốn Đường lão bản xin lỗi.” Tuy Lý Đinh vóc dáng thấp hơn chút, nhưng lại cường tráng hơn, huống chi còn có ca ca Lý Giáp ở bên làm chỗ dựa mà.
“Dựa vào cái gì muốn A Đường xin lỗi?” Ngọc Liên Hoàn vung vung tay áo, huynh đệ Lý gia lập tức lui một bước về sau.
Lý Giáp hắng giọng một cái, “Đường lão bản, vốn chúng ta cũng không muốn truy cứu, nhưng vì ngươi không nói sự thật, cho nên mấy bữa nay huynh đệ trong Thừa Thiên Môn đều cho rằng xá đệ* chịu không nổi một đấm. Mất mặt là việc nhỏ, nhưng ảnh hưởng tới tiền đồ của xá đệ lại là chuyện lớn.”
*Xá đệ: em tôi.
“Chuyện này hình như là chuyện tốt của Phương đại tiểu thư mà, sao các ngươi không kêu nàng xin lỗi đi?” Hoa Tương Dung hỏi.
Huynh đệ Lý gia ho cùng một lúc.
“Lý đường chủ nói có lý, có lý. Chuyện này là do ta làm, nên đương nhiên ta phải xin lỗi rồi.” Đường Đa Lệnh cướp lời, nói. Trong lòng của y quả thật là thấy có lỗi với Lý Đinh. Lúc đó người ta mạo hiểm tính mạng tới cứu y mà.
Huynh đệ Lý gia bắt đầu tỏ vẻ, “Đường lão bản nói thế là được rồi.”
Hoa Tương Dung thở dài một hơi, “Được rồi, A Đường đã nói vậy thì chúng ta cứ thế mà làm đi. Nhưng các ngươi muốn A Đường xin lỗi sao đây?”
“Đương nhiên là nói chân tướng sự thật ra rồi!” Lý Đinh kích động kêu lên.
“À, cũng không cần nói nhiều lắm, chỉ cần giải thích xá đệ thực sự không phải bị một đấm thì ngã dập trứng là được rồi.” Vẫn là Lý Giáp cẩn thận hơn chút.
“Ừm, vậy thì được. Ngày mai chúng ta sẽ đi tới tổng đàn Thừa Thiên Môn dán một cái bố cáo nói rõ chân tướng.” Hoa Tương Dung nhẹ nhàng gật đầu, sau đó tất cả mọi người đều cười vui vẻ.
Ngày hôm sau, Lý Đinh từ sáng sớm đã tới cửa lớn của tổng đàn xem bố cáo. Thật là không nhìn không biết, nhìn một cái đã giật mình. Trên bố cáo ghi rõ, Lý Đinh không phải bị Đường Đa Lệnh đấm một cái là ngã, mà còn bị Đường Đa Lệnh chụp thêm một chưởng ở dưới nữa.
“Ngươi, các ngươi vậy là có ý gì?” Lý Giáp lập tức dẫn Lý Đinh chạy tới Đoạn Bối Sơn, hôm nay biệt danh của Lý Đinh không phải là Đinh Một Đấm nữa mà thành Đinh Hai Đấm rồi.
“Nói sự thật thôi. Chẳng lẽ thứ chúng ta nói không phải là chân tướng sao, Lý Nhị gia?” Hoa Tương Dung nhẹ nhàng phe phẩy quạt, thời tiết bắt đầu nóng hơn rồi, khiến người ta cũng ghét mấy con ruồi hơn.
Lý Đinh hổ thẹn cúi đầu.
“A Hoa, các ngươi làm thế cũng không tốt lắm. Hơn nữa chuyện này đúng là ta có lỗi với Lý Nhị gia.” Đường Đa Lệnh cũng giận dữ nói.
“A Đường, việc này không thể trách A Hoa được, thật ra hắn chỉ nói sự thật, chỉ tiếc đó không phải là sự thật Lý đường chủ và Lý Nhị gia muốn nghe mà thôi.” Ngọc Liên Hoàn cũng đi ra.
Lý Đinh không nhịn được, “Sự thật là lúc đó ta bất ngờ không kịp chuẩn bị mới bị trúng chiêu của Đường lão bản, nếu không sao hắn làm đối thủ của ta được?”
Ngọc Liên Hoàn nhẹ nhàng cười cười, “Vậy chân tướng là, Lý Nhị gia bị ngộ nhận thành một người nhát gan, sợ sệt, miệng cọp gan thỏ, gọi tắt là không phải nam nhân đi.”
Trong mắt Lý Đinh phát ra ánh đỏ, Lý Giáp không thể không giữ chặt hắn lại để tránh hắn phóng vào lửa, khỏi bay vào cái tên khốn có độc toàn thân kia.
Ngọc Liên Hoàn nói xong lại cười cười, “Cho nên, thứ chúng ta phải làm không phải là nói ra chân tướng, mà là chứng minh cho mọi người thấy Lý Nhị gia tuyệt đối không phải là loại người nhát gan sợ sệt, miệng cọp gan thỏ, mà là một nam nhân có thân thể cường tráng, gan lớn như trâu có phải không?”
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Lý Đinh lấy hết hơi trong phổi gầm rú.
“Hai vị yên tâm, qua một thời gian thôi, toàn bộ mọi người trong thành Lâm Dương sẽ biết ai mới là người nam nhân cường tráng nhất Thừa Thiên Môn!” Ngọc Liên Hoàn không làm lỡ thời cơ bỏ thêm một câu, lập tức khiến huynh đệ Lý gia không kìm được vui sướng.
Đường Đa Lệnh nghi hoặc nhìn Ngọc Liên Hoàn, tên này bị cái gì mà tốt thế. Hoa Tương Dung lại lấy quạt che khuất mặt, cố che đi vẻ mặt cười gian trá.
Không lâu sau đó, toàn bộ người trong thành Lâm Dương quả nhiên cũng biết hóa ra Lý Đinh mới là nam nhân cường tráng nhất của Thừa Thiên Môn. Lời đồn này được truyền ra từ nơi phong nguyệt nổi danh nhất trong thành Lâm Dương, Hồng Tụ Viện. Theo lời của các cô nương Hồng Tụ Viện, Lý Nhị gia một đêm 7 lần, làm cùng lúc vài cô, vậy mà còn có thể đứng sừng sững không ngã, thật là một nam nhân vĩ đại.
Cái danh nam nhân của Lý Đinh quả thật đã có, nhưng những ánh mắt ngưỡng mộ của nhóm con gái nhà lành dành cho hắn giờ đã trở thành xem thường.
Bây giờ khi tới thương lượng, Lý Đinh không chờ Đường Đa Lệnh mở miệng đã hét lớn: “Đừng nói gì hết! Không cần nói gì hết! Ta muốn quyết đấu với ngươi!” Chỉ khi đánh bại Đường Đa Lệnh trước mặt mọi người mới có thể chính thức rửa sạch tiếng nhục trên người hắn.
“A, không đánh được không? Ta đi phát thêm một cái bố cáo, giải thích là mấy cái kia đều là tin đồn ha.” Đường Đa Lệnh bị hai tên tiểu tử kia chọc tức chết, giờ không phải là ép hắn tới đường chết hay sao?
“Không được! Làm mấy chuyện đó chỉ bị các ngươi đùa giỡn mà thôi, phải dùng bản lĩnh thật sự để nói chuyện mới được!” Lý Giáp cũng kiên quyết không đồng ý, không lấy lại thanh danh của đệ đệ, hương khói của lão Lý gia cũng xong luôn.
“Ba ngày sau, ngay ở tổng đàn của Thừa Thiên Môn chúng ta, không đánh không về!” Lý Đinh hạ tối hậu thư.
“Này….” Đường Đa Lệnh nhìn hai người kia, thấy hai người kia thì thầm to nhỏ với nhau, không biết đang thương lượng cái gì.
Bàn luận một chút, Hoa Tương Dung quay đầu nói: “Nếu Lý Nhị gia đã đưa khiêu chiến, không nhận thì coi như chúng ta sợ rồi.”
“Nhưng mà…” Đường Đa Lệnh muốn nói lại bị Hoa Tương Dung ngắt lời.
“Nhưng A Đường trước kia vì cứu ta mà bị thương, có nhiều chuyện không nhớ được, kể cả vũ kỹ của mình. Hơn nữa, thời gian và địa điểm tỷ thí đều do các ngươi định rồi, cho nên, chúng ta muốn yêu cầu phương thức tỷ thí là chuyện A Đường am hiểu nhất có được không?”
“Được! Không sợ nói cho các ngươi biết, xá đệ tinh thông đủ mọi kỹ năng, dù so tài gì với Đường lão bản cũng không sao cả!” Lý Giáp vênh vênh tự đắc nói.
Đường Đa Lệnh cũng bực bội, hình như thứ y tinh thông nhất là khinh công, chẳng lẽ muốn thi chạy nhanh?
“Ha ha, như vậy, ba ngày sau gặp nhé.” Hoa Tương Dung vẫn cười nói.
Mặc dù rất có lòng tin với thân thủ mình, nhưng Lý Đinh vẫn phải nắm chặt thời gian chuẩn bị chiến đấu.
“Triệu đại ca ngươi tới đúng lúc lắm, nhanh giúp ta luận bàn chút.”
“A, ta không rảnh.”
“Vậy ngươi tới làm gì?”
“Ta… Tìm ca ngươi có chút chuyện.”
“Dạo này ngươi cứ tới tìm ca ta có việc, hai người rốt cuộc có chuyện gì thế?”
“À, chúng ta… luận bàn…”
“Người luận võ với Đường lão bản là ta chứ không phải hắn, ngươi luận bàn với hắn làm gì?”
“Ây, mấy chuyện này ngươi không hiểu đâu.”
“Hứ, ta chỉ sinh sau ca ta một năm, sao chuyện hắn hiểu ta lại không hiểu chứ?”
“À, Đinh Tử, ngươi yên tâm, võ công Đường lão bản không bằng ngươi, ngươi không cần luận bàn cũng thắng được. Ta coi trọng ngươi.”
“Ha ha, đó là chuyện đương nhiên.” Lý Đinh cao hứng, cũng quên luôn muốn hỏi cái gì.
Ngày luận võ, trong tổng đàn Thừa Thiên Môn dựng lên một cái lôi đài thật lớn, bên trong đầy người, trong đó đương nhiên là rất nhiều người ủng hộ Lý Đinh. Tất cả mọi người đều muốn nhìn chút xem Lý Đinh sẽ đánh bại Đường lão bản như thế nào.
Thật ra mọi người cũng không ghét Đường lão bản, chỉ ghét hai người bên người Đường lão bản kia—mình thì đi ăn chùa vằn thắn, lại không giảm giá cũng không cho bọn họ ký sổ là sao chứ.
Đương nhiên, quan trọng nhất là, thật ra mọi người cũng không tin Đường lão bản là đối thủ của Lý Đinh, cho nên các huynh đệ đều mở sòng cá cược ở bên trong. Đa số đều cược Lý Đinh thắng, chỉ có lèo tèo vài người cược Đường lão bản. Lèo tèo vài người này chính là Kim Đao Sai, Phương Ninh và Triệu Ất. Bọn họ không phải có lòng tin với Đường Đa Lệnh, mà là có lòng tin với Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn.
Quả nhiên, khi Lý Đinh tin chắc trăm phần trăm đi lên lôi đài thì trợn tròn mắt. Chỉ thấy mỗi hai đầu lôi đài có một cái bếp lò, trên đó có nồi chén gáo thau, dầu muối tương dấm đủ cả. Đối diện hắn là Đường lão bản đang mặc cái áo dài và mũ cao màu trắng ai ai cũng biết.
“Nè, làm cái gì vậy?”
“Làm vằn thắn.” Hoa Tương Dung cười nói.
“Chúng ta tới đây luận võ mà, sao lại thành làm vằn thắn rồi?”
“Lý Nhị gia chẳng lẽ đã quên, chúng ta đã nói sẽ tỷ thí chuyện A Đường am hiểu nhất mà. Và chuyện A Đường am hiểu nhất, người trong thiên hạ ai ai cũng biết là làm vằn thắn rồi.” Ngọc Liên Hoàn cũng cười nói.
“Vậy, Lý Nhị gia muốn bắt đầu chưa?” Đường Đa Lệnh có chút xấu hổ hỏi.
A! Anh hùng không đất dụng võ, thế này bảo hắn so thế nào đây?