“Này! Chờ một chút!” Ngay lúc Hạ Cô Phong rời đi, Đường Đa Lệnh đột nhiên hét lớn.
“Sao? Muốn xin ta tha cho ngươi?” Hạ Cô Phong quay đầu lại, như đang nhìn con mồi giẫy chết trong ***g.
“Người ngươi muốn bắt chỉ là ta, không liên quan tới Phương tiểu thư, thả nàng ra đi.” Ở trước mặt Phương Ninh, y cũng không ngại nói thẳng, “Các ngươi cùng nhóm với Phương gia thì cũng đừng bắt người nhà mình.”
Không chờ Hạ Cô Phong trả lời Phương Ninh đã kêu lên, “Không được! Ta không phải là loại tiểu nhân không có nghĩa khí, ta muốn ở lại cùng chung hoạn nạn với ngươi!”
Nếu không phải vì toàn thân vô lực, Đường Đa Lệnh thật muốn bóp cổ nàng luôn cho rồi, giờ là lúc nói nghĩa khí hay sao?
Quả nhiên, Hạ Cô Phong âm lãnh cười cười, “Nếu Phương đại tiểu thư đã có tấm lòng hiệp nghĩa như thế, ta sao lại nhẫn tâm không giúp đỡ cho nàng chứ?” Nói xong liền quay đầu rời đi.
“Các chủ, nếu Phương gia hỏi tới..” Người áo đen bị Mạnh đường chủ ghen ghét kia vội vàng thấp giọng hỏi.
“Hỏi tới thì sao? Tất cả mọi người đều nghe được, là Phương đại tiểu thư tự nguyện ở lại mà, đâu phải ta bắt nàng ở lại.” Trên mặt Hạ Cô Phong vẫn giữ nụ cười lạnh lẽo đó, “Nếu Phương gia muốn đón đại tiểu thư của bọn họ về, vậy để bọn họ mang một ngàn lượng vàng tới, ha ha, đây là thiên kim của Phương lão gia mà.”
“Đâu chỉ là thiên kim, Phương đại tiểu thư là ngọc quý trên tay của Phương lão gia, để Phương lão gia mang một ngàn viên ngọc trai tới đổi cũng đáng.” Mạnh đường chủ lập tức vừa cười vừa nói.
“Mạnh đường chủ, làm người không thể tham lam quá, ngàn lượng vàng cũng đủ dùng rồi. Dù sao chúng ta cũng cần nhờ Phương gia thu thập tin tức dùm mà.” Hạ Cô Phong thật sự rất vui vẻ, những Các chủ trước ai có thể ép vàng của Phương gia đâu chứ?
Bọn người Hạ Cô Phong đi rồi, Đường Đa Lệnh mang vẻ mặt đau khổ nhìn Phương Ninh, thấy Phương Ninh đang sởn hết cả gai ốc, “Ta, ta nói gì sai sao?”
“Ai, Đại tiểu thư của ta à, lời của ngươi đúng, nhưng muốn làm anh hùng cũng phải xem thời gian và địa điểm. Hai người chúng ta đang ở trong tay Hạ Cô Phong, như chuột rơi vào miệng mèo. Trừ phi hắn chịu thả người, nếu không thì không có cơ hội để chạy trốn, chẳng lẽ ngươi không rõ sao?”
Phương Ninh có chút ủy khuất, bĩu môi, “Ta sao lại không biết? Nhưng ta cũng không thể để ngươi lại một mình rồi chạy thoát thân một mình như thế. Hơn nữa, ngươi nghĩ là ngươi nói một tiếng thì Hạ Cô Phong sẽ bỏ qua cho ta sao? Ngươi quên hắn là người thế nào rồi hả?”
“A, nhưng các ngươi…. Các ngươi không phải…”
Phương Ninh trợn mắt nhìn, “Ta biết, trong lòng ngươi nghĩ người Phương gia chúng ta là đồng lõa của Triêu Thiên Các! Hừ, ta nhất quyết không đi, dù hắn có chịu thả ta, ta cũng không đi. Ta sẽ không để cho ngươi thừa cơ nói xấu Phương gia chúng ta!”
Đường Đa Lệnh sửng sốt một chút, sau đó mới hiểu Phương Ninh cũng không thật sự trách y, việc làm chính nghĩa này của nàng cũng không phải xuất phát từ lòng hiệp nghĩa. Nàng thật ra đang dùng loại phương thức này âm thầm giảm bớt tội nghiệt của bậc cha chú.
“Phương tiểu thư…” Đường Đa Lệnh rất áy náy. Y lúc nãy cảm thấy cô bé này quá xúc động, không biết thông cảm cho tình cảnh của người khác, giờ mới biết là mình cũng không thông cảm cho tình cảnh của Phương Ninh.
“Giờ này rồi mà còn gọi ta là Phương tiểu thư, nghe kì quá đi. Hai ta tốt xấu gì cũng là người cùng cảnh ngộ, ngươi cứ như Kim đại ca, gọi ta một tiếng Ninh nhi đi.” Phương Ninh ôm chặt người mình. Lớn thế này rồi đây là lần đầu tiên mặc quần áo trong ngồi đối mặt với một nam nhân. Dù là hiệp nữ cũng không có thói quen này mà, vì vậy trong vô thức muốn kéo gần khoảng cách với Đường Đa Lệnh.
Đường Đa Lệnh cũng không dám coi mình ngang với Kim Đao Sai, dù là ở xã hội hiện đại, tên tục hoặc tên thân mật của con gái cũng không phải là thứ con trai nào cũng có thể gọi.
“Ta… cứ gọi ngươi là Phương Ninh đi. Ở quê hương của ta có thói quen gọi tên đầy đủ vậy, bất kể nam nữ.”
“Tên nữ nhi có thể gọi tùy tiện vậy sao? Quê của A Đường ở đâu? Là ở Đoạn Bối Sơn đó sao?” Phương Ninh tò mò hỏi.
“… Đoạn Bối Sơn (Brokeback Mountain) thật ra không phải là ở quê hương của ta, mà là ở nước Mỹ. Quê hương của ta là ở Trung Quốc.” Đường Đa Lệnh quyết định phân rõ giới tuyến với Đoạn Bối Sơn kia.
“Trung Quốc? A Đường không phải là người nước Đại Tống chúng ta sao?” Phương Ninh lại càng thấy lạ.
“À, thật ra… Đây đều là chuyện lúc trước rồi, hiện giờ ta đương nhiên là người nước Đại Tống. Ai, dù sao cũng không thể về được nữa.” Ý chí mạnh mẽ ngút trời của Đường Đa Lệnh lúc bái kiến lão tổ Tề Thiên trên núi Quỳnh đã biến mất. Giờ có thể sống sót ra khỏi Triều Thiên Các hay không đã là một nghi vấn.
“A Đường, ngươi đừng lo lắng, chúng ta nhất định sẽ không sao đâu. Dù hai tên bại hoại kia không tới cứu ngươi, Kim đại ca cũng nhất định sẽ đến. Hơn nữa… Ta cũng ở đây mà, cha ta cũng không thể làm ngơ đâu.”
“Phương Ninh…” Đường Đa Lệnh càng thêm áy náy. Hóa ra ‘xúc động’ của Phương Ninh cũng là vì suy nghĩ cho y.
“Ha ha, có phải cảm thấy ta rất anh minh thần võ hay không!”
“Cái này, đó là tả nam nhân mà.”
“Hừ, nam nhân có thể anh minh thần võ, còn nữ nhân thì không được sao?”
“À, đương nhiên là được…” Trong lòng Đường Đa Lệnh vẫn rất lo lắng, đối phó với một tiểu nhân không từ thủ đoạn như Hạ Cô Phong, hai người họ thật có thể kiên trì tới cứu viện sao? Rốt cuộc ai sẽ cứu bọn họ? Thừa Thiên Môn? Phương gia? Hay là Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn?
Đây là một nơi không có một bóng người, vì chỉ có người chết mới có thể ở đây. Hàng chục phần mộ hoang vu đứng lặng trên mặt đất, người thân còn sống của họ chắc cũng đã quên mất nơi đây. Có ngôi mộ còn bị sụp lộ ra quan tài, có cái thậm chí còn bị dã thú moi hài cốt ra.
“Ngươi thật biết tìm chỗ.” Ngọc Liên Hoàn ôm chặt tay. Dù trời đã bắt đầu ấm áp, nhưng nơi này lại khiến người ta rét lạnh.
“Nhiều người muốn chúng ta chết như vậy, chúng ta có thể không tới đây làm bạn với họ sao?” Hoa Tương Dung lại khá tự nhiên, cứ như đang ở một nơi hoa nở chim hót.
“Có ngươi ở đây, chúng ta không thể chết dễ dàng vậy đâu. Cám ơn… ngươi đã cứu ta…” Ngọc Liên Hoàn sờ lên vết thương trên bụng mình, nếu không phải Hoa Tương Dung vòng lại cứu hắn, hắn chắc cũng thành người chết biết đi rồi.
“Không cần cám ơn ta, ta lúc ấy nhất định là bị quỷ ám rồi.” Hoa Tương dung thờ ơ nói.
“Ta biết là ngươi lo lắng sau này khó có thể giải thích với A Đường, nhưng vẫn muốn cám ơn ngươi. Chuyện trước kia chúng ta bỏ qua đi.”
Hoa Tương Dung quay đầu, liếc nhìn Ngọc Liên Hoàn.
“Sao, không tin ta? Giờ ta rất nghiêm túc mà.” Ngọc Liên Hoàn nhún vai.
“Thật hay giả cũng không sao, ta chỉ lo một mình không thể cứu A Đường ra, dù sao ngươi cũng hiểu rõ Hạ Cô Phong hơn ta.”
Ngọc Liên Hoàn nghe hiểu được sự châm chọc trong lời của Hoa Tương Dung, nhưng chỉ bình tĩnh cười cười. Hoa Tương Dung chỉ đang giả bộ mà thôi. Lúc hai người họ đang chạy thục mạng trốn khỏi tấn công của các loại gọi là nhân sĩ chính phái ở Thừa Thiên Môn, ai sẽ nghĩ tới Hạ Cô Phong sẽ ra tay với Đường Đa Lệnh.
Nhưng, vừa nghĩ tới Đường Đa Lệnh bây giờ thật sự đã rơi vào trong tay Hạ Cô Phong, nụ cười của Ngọc Liên Hoàn lại biến mất.
“Nếu không phải vì hai ta tranh đấu nội bộ, A Đường cũng không tức giận rồi bỏ đi một mình. Có chúng ta ở đó, Hạ Cô Phong làm gì có cơ hội ra tay?” Hắn cắn răng nói.
Hoa Tương Dung không lên tiếng vạch trần trận đấu nội bộ kia là do tên này khơi mào trước. Nhưng giờ không phải là lúc truy cứu là do người này hay người kia.
“Rốt cuộc ngươi đang luyện công pháp gì?” Nhớ tới chuyện Hoa Tương Dung dũng mãnh phi thường lúc kịch chiến bên ngoài thành Lâm Dương, Ngọc Liên Hoàn không kiềm được mà hỏi.
Hoa Tương Dung nhìn hắn một cái, không trả lời.
Ngọc Liên Hoàn có chút tức giận, “Giờ này rồi mà ngươi còn giấu nghề với ta?”
Hoa Tương Dung nhìn trời, “Ngươi không thể phủ nhận, nếu lúc trước ta không giấu nghề với ngươi, chắc đã không thể sống được tới bây giờ.”
Ngọc Liên Hoàn nhếch miệng, “Lúc đó và bây giờ khác nhau, chẳng lẽ ta giờ còn có thể tới mật báo với Hạ Cô Phong, nhờ hắn giết ngươi sao?”
“Cái này cũng khó nói.”
“Ngươi… Hừ, không sai, lúc trước ta hận không thể bằm ngươi ra trăm mảnh, để đạt được mục đích, chuyện gì cũng có thể làm, kể cả hi sinh chính mình… Nhưng thật ra ta không có chút hứng thú gì với Triêu Thiên Các, trên thực tế, nếu không có Hạ Cô Phong, ta cũng không thể ngồi yên ở vị trí Các chủ. Người thật sự có thể đấu với hắn cũng chỉ có ngươi, mà ta dù không giúp ngươi cũng tuyệt đối sẽ không đi giúp hắn.”
Hoa Tương Dung vẫn không nói gì, Ngọc Liên Hoàn lại nói thêm: “Hắn cũng muốn giết ta, ta sao còn có thể giúp hắn? Huống chi hắn còn muốn làm hại A Đường, ít nhất… ngươi sẽ không làm thế.”
Hoa Tương Dung nghĩ nghĩ, rốt cuộc mở miệng nói: “Ta luyện một công pháp tên là Bắc Minh Thần Công.”
“Bắc Minh Thần công? Công pháp ở nơi nào? Sao ta chưa từng nghe nói tới?”
Hoa Tương Dung đắc ý cười nói: “Ngươi đương nhiên sẽ không biết. Đây là bảo vật trấn các của Triêu Thiên các được giữ kín, chỉ có Các chủ mới biết thôi.”
“Sao lại có chuyện này được? Lúc ta trở thành Các chủ cũng đã xem qua ghi chép trong mật thất, cái gọi là bảo vật trấn các rõ ràng là…”
“Ha ha, ngươi vẫn không hiểu sao? Phần ghi chép kia đã bị ta sửa rồi. Công pháp được xưng tụng là bảo vật trấn các của Triêu Thiên Các có hai bộ, là của hai vị Các chủ sáng lập Triêu Thiên Các để lại. Nhưng ta đã sớm hoài nghi ngươi và Hạ Cô Phong có tâm phản bội, cho nên chỉ cố ý nói cho ngươi biết một bộ mà thôi. Còn ngươi thì quả nhiên đưa bộ công pháp đó cho Hạ Cô Phong.”
Ngọc Liên Hoàn nhăn lông mày, “Hừ, quả nhiên ngươi vẫn gian xảo hơn. Nhưng ngươi đã biết hắn rình mò thần công chỉ có Các chủ mới tu luyện, sao lại còn để một bộ cho hắn? Ngươi tự tin là mình có thể thắng hắn bằng Bắc Minh Thần Công?”
Hoa Tương Dung lại đắc ý cong khóe miệng, “Thật ra ta cũng không biết sau khi luyện bộ công pháp kia xong rồi so với Bắc Minh Thần Công thì ai cao ai thấp, nhưng ta dám đưa bộ công pháp kia cho hắn đương nhiên là vì ta tin rằng hắn không thể nào luyện thành rồi.”
“Ngươi động tay động chân với bộ công pháp kia sao? Đó là bộ công pháp giả? Nhưng ta thấy nội lực của Hạ Cô Phong thật sự tăng rất nhiều, cũng bằng với ngươi mà.”
“Nếu công pháp là giả, Hạ Cô Phong sẽ nhanh chóng phát hiện thôi. Ha ha, chính là vì công lực tăng nhanh ngay lúc đầu, hắn mới cố gắng luyện tới cùng, chờ tới lúc hắn phát hiện có gì không đúng cũng là lúc muốn ngừng cũng không được rồi.” Hoa Tương Dung trá hình thừa nhận mình động tay động chân.
“Nếu nói như ngươi, Bắc Minh Thần Công phải bỏ đi nội lực vốn có mới có thể luyện thành, vậy vì sao lúc trước ngươi không chọn bộ kia?”
“Hừ, chỉ có người có đầu óc không bình thường mới luyện cái kia.” Hoa Tương Dung khinh thường nói, “Tuy lúc ấy ta không định bỏ nội lực toàn thân để tu luyện Bắc Minh Thần Công vì không có biện pháp khôi phục nội lực, nhưng ta cũng sẽ không luyện bộ kia. Trên thực tế, các đời Các chủ cũng không ai luyện hết. Ha ha, sợ rằng Hạ Các chủ sẽ là vị đầu tiên rồi.”
“Một trong hai vị Các chủ đời đầu không phải đã từng luyện qua rồi sao?”
Hoa Tương Dung cười như không cười mà nhìn hắn, “Đó là vì thân phận của hắn đặc thù.”
“Nói rõ một chút được không?” Ngọc Liên Hoàn nóng nảy, hắn đã từng cho rằng mình đã biết hết bí mật của Triêu Thiên Các, nhưng hóa ra tất cả vẫn còn trong lòng bàn tay Hoa Tương Dung.
“Chân tướng ta sẽ tự nói ra, nhưng không phải bây giờ, chờ ta đánh bại Hạ Cô Phong rồi mới nói. Ta muốn đầu tiên là nói cho hắn biết, mà hắn cũng sẽ là người đầu tiên được biết, không phải hay hơn sao?”
“Ngươi…” Đối với niềm vui ác độc của Hoa Tương Dung, đến Ngọc Liên Hoàn tự nhận mình không phải là người tốt cũng á khẩu không nói được gì.