Đường Đa Lệnh không thu thập nữ trang châu báu gì, chỉ cầm chút tiền, đi tới trước nhà tiểu nhị A Khánh, nói với hắn mình có chuyện phải rời khỏi Lâm Dương, Đoạn Bối Sơn sẽ không buôn bán gì nữa, cũng đưa cho hắn chút tiền để hắn sống tạm thời qua ngày.
Sau đó, y lắc lắc lư lư đi tới cửa thành. Y sẽ không quay về Thừa Thiên Môn cầu Kim Đao Sai che chở, cũng không hề muốn nhìn thấy hai người làm lòng y bị thương. Có lẽ ông trời để y xuyên việt tới thế giới này là để cho y phiêu bạt một mình.
Ra khỏi thành Lâm Dương, Đường Đa Lệnh chọn đại một con đường, đói bụng thì mua cơm ăn, khát thì mua nước uống, mệt thì tìm nhà trọ ở, cứ như ý nghĩa cuộc đời cũng chỉ còn lại những thứ này.
Hôm đó, Đường Đa Lệnh đi tới một thành phố mới. Ở đây không được phồn hoa như Lâm Dương, nhưng lại khá an bình, ngay cả lòng của Đường Đa Lệnh cũng an bình hơn lúc trốn đi nhiều.
Y nghĩ, có lẽ chính mình cũng nên dừng lại nghĩ một chút về con đường sau này của mình, một người ở dị giới cũng phải nỗ lực để sống sót chứ.
Y tìm một khách *** để trọ lại, lúc ăn cơm xong, khi đi về phòng nghỉ ngơi, trên hành lang, chợt thấy trong căn phòng bên cạnh có một bóng người quen thuộc.
“Phương tiểu thư?” Đường Đa Lệnh kinh ngạc, không khỏi kêu lên.
Người nọ đúng là Phương Ninh sắc mặt khỏe mạnh hồng hào, lúc nàng nhìn thấy Đường Đa Lệnh cũng có vẻ mặt kinh ngạc, trong ánh mắt còn có chút hoảng hốt.
“A Đường, ngươi sao lại ở đây?”
“Ta… đi du lịch bụi.”
“Đi du lịch bụi? Vậy Đoạn Bối Sơn của ngươi giờ phải làm sao?”
Đường Đa Lệnh giả bộ cười hai tiếng, “Không có người làm thì dừng buôn bán thôi. Mỗi ngày đều bận rộn buôn bán nên mệt lắm, cũng nên nghỉ ngơi một chút.”
“A, vậy….hai sư đệ kia của ngươi cũng tới sao?” Nhắc tới hai người từng bắt cóc mình, thần sắc của Phương Ninh có chút mất tự nhiên.
“A, bọn họ… không tới.”
“Bọn họ còn ở lại Lâm Dương sao?” Sắc mặt của Phương Ninh có chút kỳ lạ, như thả lòng, lại như khẩn trương.
“Bọn họ à… Lúc này ta cũng không rõ..” Bọn họ còn ở lại Lâm Dương sao? Không, tốt nhất là không phải! Nếu lúc này còn ở lại Lâm Dương, thì chắc chắn sẽ rơi vào trong tay Thừa Thiên Môn rồi.
Phương Ninh cúi đầu xuống, không biết suy nghĩ gì, hoàn toàn khác với với sự hoạt bát ngày xưa của nàng. Nhưng Đường Đa Lệnh còn đang nghĩ tới Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn nên không chú ý tới sự thay đổi của Phương Ninh. Hơn nữa, y cũng không muốn dừng đề tài trên người mình, miễn nói ra gì đó lộ liễu, liền hỏi, “Sao ngươi cũng tới đây?” Lúc này không phải Phương Ninh nên ở nhà chuẩn bị cho hôn sự của mình sao?
“Ta…” Phương Ninh đang muốn nói, chợt nghe tiếng người truyền tới phía xa xa, không khỏi nhăn mày, “Chúng ta vào phòng nói đi.” Sau đó không giải thích gì đã kéo Đường Đa Lệnh vào phòng của mình.
Vào phòng, Phương Ninh hỏi ngược lại: “Vừa rồi ngươi hỏi ta cái gì?”
“Ai, ta hỏi sao ngươi cũng ở đây?”
“À, ta… cũng đi du lịch bụi.”
“Đi du lịch bụi?” Đường Đa Lệnh nghi ngờ nhìn tình trạng trong phòng một cái, chỉ thấy một bao quần áo. “Ngươi cũng đi một mình?” Trong trí nhớ, bên người Phương Ninh luôn có các loại người như vú em, quản gia, nha hoàn, tùy tùng xung quanh, hành lý sao có thể đơn giản như vậy?
“Ha ha, đúng vậy đó.”
“Ờ, hóa ra ngươi bỏ nhà đi bụi.” Đường Đa Lệnh bừng tỉnh đại ngộ, niên đại này làm gì có đạo lý một thiên kim đại tiểu thư đi ra ngoài du lịch một mình chứ.
“Nói bậy, ta không có bỏ nhà đi bụi, ta đi hành tẩu giang hồ, hành nghiệp trượng nghĩa, sao có thể mang theo vú em và nha hoàn chứ?” Phương Ninh có chút nóng nảy, “Ta cũng không có lừa ngươi, giải quyết chuyện này xong xuôi thì ta sẽ quay về.”
“Nhưng ngươi không bao giờ hành tẩu giang hồ một mình cả.” Đường Đa Lệnh khoanh tay, cái trò xiếc này của tiểu cô nương làm sao giấu diếm được y.
“Ta…” Phương Ninh không phản đối. Khi nàng đi ra ngoài không phải có hộ vệ đi theo thì cũng có Kim Đao Sai bảo vệ, thật sự đây đúng là lần đầu tiên tự đi một mình. Tuy trước kia nàng cũng muốn làm một hiệp khách cô độc tiêu sái, nhưng lúc này bỏ nhà đi lại có nguyên nhân khác.
Thấy Phương Ninh bị mình hỏi không trả lời được, Đường Đa Lệnh cười nhẹ, “Được rồi, mặc kệ ngươi muốn bỏ nhà đi bụi vì lý do gì, đi lâu như vậy cũng đủ rồi. Vẫn nên về sớm đi, đừng để người nhà lo lắng.” Chỉ có người không có nhà để về như y mới biết được về nhà là chuyện hạnh phúc cỡ nào.
Phương Ninh tức giận tới dậm chân, “Ta đã nói rồi, ta đang hành tẩu giang hồ, không phải bỏ nhà đi bụi!”
“Được được được, coi như là ngươi hành tẩu giang hồ. Thế nhưng nên để sau này hành tẩu, giờ không phải ngươi nên ở nhà chờ làm tân nương tử sao?”
Nhắc tới hôn sự của mình, sắc mặt của Phương Ninh biến hồng, “Còn sớm mà. Kim đại ca bận quá, nên hôn kỳ được định ở tháng 8, cũng không thể để ta ở nhà chờ luôn chứ. Hơn nữa…” Sắc mặt nàng thay đổi, “Ở nhà lại phải nghe những thứ ta không muốn nghe…”
“Ha ha, có phải cha mẹ ngươi muốn dạy ngươi làm sao để trở thành một tân nương tử cho xứng đáng hay không, mấy quy củ kia đúng là có hơi khó khăn với ngươi.” Đường Đa Lệnh thật sự không tưởng tượng được cô gái đáng yêu trước mắt này làm sao biến thành một phụ nữ đoan trang được, liền không kiềm được mà trêu ghẹo một chút.
“Không, không phải như vậy…” Sắc mặt Phương Ninh lại có chút kỳ lạ, “Tóm lại, A Đường, ngươi phải tin tưởng ta, những chuyện kia ta không muốn làm, cũng sẽ không làm.”
Đường Đa Lệnh có chút không hiểu gì hết, nhưng y biết trong đại gia tộc chắc chắn có chút bí mật không muốn người ngoài biết, liền nghe theo lời của Phương Ninh gật nhẹ đầu, “Đúng thế, chuyện mình không muốn làm thì đừng miễn cưỡng.”
Y chợt nghĩ tới, Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn căn bản không muốn trải qua đoạn thời gian yên tĩnh như nước như thế, mình lúc đó chẳng phải cũng miễn cưỡng bọn họ đó sao? Cho nên, rời khỏi bọn họ là không sai. Chỉ là, rời đi trong thời điểm nguy cấp nhất của bọn họ, nên trong lòng luôn có chút áp lực.
“Ai, không nghĩ tới mấy chuyện không vui này nữa.” Phương Ninh lắc đầu, “A Đường, tiếp theo ngươi muốn đi đâu?”
“Ta? Ây, chưa nghĩ ra nữa, thật ra đi đâu cũng không sao cả.”
“Ngươi đúng là đi du lịch bụi thật, ngay cả chuyện mình muốn đi đâu cũng không biết.” Phương Ninh có chút bất mãn, nhăn mũi.
Đường Đa Lệnh bất đắc dĩ cười cười.
“Nếu ngươi đã nói đi đâu cũng không sao, vậy không bằng đi tới núi Quỳnh với ta đi.” Phương Ninh đang vui mừng vì tìm được bạn đi chung lại đổi sắc mặt tiếp, “Không được, ngươi không thể đi cùng ta được.”
Đường Đa Lệnh sững sờ, y vốn không muốn đi cùng đường với Phương Ninh, dù sao hiện giờ y cũng có thể coi như là địch nhân của Thừa Thiên Môn, nhưng Phương Ninh đột nhiên đổi giọng khiến y thấy kì quái.
“A, đúng vậy đó, chúng ta là nam đơn gái chiếc, không tiện.” Đường Đa Lệnh nghĩ tới nguyên nhân này.
“Không, không phải vì vậy, là vì…” Phương Ninh muốn nói lại thôi.
“Ha ha, không sao, ta biết Phương nữ hiệp muốn hành tẩu giang hồ một mình, có một nhân vật nhỏ võ công thấp kém như ta ở bên, sẽ ảnh hưởng tới chuyện hành hiệp trượng nghĩa của ngươi.” Đường Đa Lệnh ra vẻ tiêu sái, cười nói.
“Không, không phải như thế! Ta thật ra không muốn đi một mình, buồn muốn chết luôn!” Phương Ninh lại có chút nóng nảy, dậm chân, “Ta không tin sẽ xui như vậy. A Đường, đi theo giúp ta nha?”
“Hả, ngươi sao nhất định phải đi núi Quỳnh? Thật sự chưa muốn về nhà nữa hả?” Đường Đa Lệnh cố tình muốn từ chối, nhưng lại không tiện mở miệng, hơn nữa cũng có chút lo lắng cho an nguy của Phương Ninh, nghĩ thầm không bằng khuyên nàng về nhà.
“Lão tổ Tề Thiên trong chùa Tề Thiên trên núi Quỳnh rất linh!” Phương Ninh lập tức hưng phấn, “Năm trước ta có qua đó cầu nguyện, giờ muốn qua đó… tạ lễ thần.”
“Hóa ra là vì chuyện này. Sao ngươi không cho Kim đại ca đi chung với ngươi?” Đường Đa Lệnh không khỏi nghĩ tới, nếu lúc này Kim Đao Sai cùng Phương Ninh đi tới núi Quỳnh, thì có một số việc sẽ không xảy ra rồi.
“Gì??? Chuyện này không thể cho hắn biết!” Phương Ninh vừa thẹn vừa đỏ mặt, khiến người ta không khó đoán ra nàng đã cầu nguyện cái gì.
Đường Đa Lệnh cười nói: “Hóa ra rất linh nhỉ. Có lẽ ngươi nên đi tạ lễ thần, rồi lại ước thêm một cái nữa.”
“Ước gì nữa?”
“Ha ha, đương nhiên là ước ngươi và Kim đại ca có thể đi tới đầu bạc răng long, nhanh sinh quý tử rồi.” Đường Đa Lệnh thật lòng, hy vọng trời phật anh minh có thể phù hộ cô nương đáng yêu này đạt được hạnh phúc mà nàng mong ước.
Phương Ninh vẫn đỏ mặt như trước, nhỏ giọng nói, “Người ta vốn nghĩ vậy mà. A Đường, ngươi đi với ta đi nha.” Một nữ tử đi tới Tề Thiên tạ lễ thần một mình, người khác nhìn thấy nhất định sẽ thấy rất kì lạ.
Trong lòng Đường Đa Lệnh, không trả lời ngay.
“A Đường, đi theo giúp ta đi mà, dù sao ngươi cũng đi khắp nơi thôi. Cảnh núi của núi Quỳnh không tệ, hơn nữa ngươi cũng có thể đi cầu nguyện mà, lão tổ Tề Thiên rất linh!” Phương Ninh không tự chủ được mà ra vẻ dễ thương, lúc này Đường Đa Lệnh giống như 1 đại ca ca thân thiết rất lâu rồi.
“Cầu nguyện?” Đường Đa Lệnh giật mình. Trước kia đương nhiên y không tin vào những chuyện này, nhưng từ khi gặp được tên khốn thần tiên đó thì tất cả đều không giống lúc trước nữa.
Nếu lão tổ Tề Thiên này thật sự lợi hại, thì có thể giúp y trở về thế giới ban đầu của y được hay không? Tuy ở thế giới ban đầu, y cũng chỉ là một nhân viên nhà nước nho nhỏ bình thường, nhưng nơi đó còn có người nhà, bạn bè mà y luôn nhớ thương, còn có đồng nghiệp yêu mến tuy luôn chế nhạo y, nhưng sẽ không làm y tổn thương. Trở về rồi, sẽ không cần phải phiền não vì tất cả mọi chuyện ở đây nữa.
“Có thể đi với ngươi, nhưng ngươi phải đồng ý với ta là sau khi tạ lễ thần thì phải trở về nhà. Mặc cho người nhà có nói những lời ngươi không thích nghe đi nữa, bọn họ chỉ muốn tốt cho ngươi thôi. Ngươi có thể chọn không nghe, nhưng không thể trốn nhà đi.” Đường Đa Lệnh thật sự lo lắng cái gọi là hành tẩu giang hồ của Phương Ninh, nhưng y không thể luôn ở bên để bảo vệ nàng.
“A Đường, ngươi thì biết gì chứ? Bọn họ… Ai, được rồi, ta đồng ý, sau khi xuống núi Quỳnh sẽ về nhà.” Tâm tình của Phương Ninh có chút hậm hực, nhưng nhớ tới phụ thân và mẫu thân yêu thương của mình, nàng vẫn mềm lòng. Mặc cho mình có phản cảm với ý định của phụ thân đến thế nào thì cũng không thể vĩnh viễn không về nhà.
Đêm đó, Đường Đa Lệnh có một giấc mơ, y mơ thấy Thái Thượng Lão Quân của lão tổ Tề Thiên hiển linh, mở ra một lối đi trước mặt y, khi đi qua là thế kỉ hai mươi mốt.
Nhưng lúc y đang mừng rỡ chuẩn bị đi lên con đường về nhà, Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn đột nhiên nhảy ra, mỗi người cầm chặt một tay của y, khóc bảo y không được đi, còn nói chỉ cần y chịu ở lại thì cái gì cũng nghe lời y.
“Gì cũng được? Kể cả bảo các ngươi ở dưới cũng được sao?” Đường Đa Lệnh trong mơ lại hỏi vấn đề kỳ quái đó.
“Được, được! Chỉ cần A Đường không đi, gì cũng được!”
Đường Đa Lệnh nghe vậy vô cùng vui sướng, chợt thấy ở bên kia con đường xuất hiện cha mẹ đã mất năm đó, còn có một cô gái xinh đẹp ôm một đứa trẻ.
“A Đường, trở lại nhanh đi, con còn phải phụng dưỡng cha mẹ mà!”
“A Đường, anh không thể bỏ mặc em và con chứ!”
Hiếu kính cha mẹ, yêu thương vợ con, nuôi dưỡng con cái, đây mới là cuộc sống của y. Đường Đa Lệnh rốt cuộc không nhịn được bước lên con đường, Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn bên cạnh lập tức biến mất không còn dấu vết.
“A Hoa! A Ngọc! Mấy người đi đâu rồi?” Đường Đa Lệnh hoảng loạn, quay đầu bốn phía tìm kiếm, sau đó nhìn thấy Kim Đao Sai lạnh lùng đứng trước mặt, hai tay cầm theo thứ gì đó.
“Ngươi tìm bọn họ sao?” Kim Đao Sai nhấc hai tay, lộ ra hai cái đầu người.
Đường Đa Lệnh hét to một tiếng từ trên giường ngồi dậy, sau đó sợ hãi, vỗ vỗ ngực, “Không sao, chỉ là mơ thôi mà.”
Thế nhưng, nếu chuyện trong mơ xảy ra trong hiện thực, y nên làm gì đây? Trở về hay ở lại?
“Ai, nghĩ nhiều thế làm chi? Biết đâu lão tổ Tề Thiên đó không linh, không chừng cũng hồ đồ như tên khốn thần tiên kia thôi.” Đường Đa Lệnh an ủi chính mình rồi ngủ tiếp.
Trên thiên đình, một thần tiên nào đó hắt xì liên tục. “Hắc xì! Tinh quân à, xin ngươi thương xót mà, phái ta đi làm đại chuyện nhỏ nhặt nào đó cũng được. Ta đã gác ở đây lâu rồi, ta đáng thương lắm, trên ta còn có mẹ già 80 tuổi, dưới có… Hắc hắc, ý ta là rất lâu trước đây ta từng có…”