“Tự trọng?” Giang Dạ khẽ cười một tiếng, trên tay dùng thêm chút lực, đem cô kéo ngồi xuống ghế, “Phó tiểu thư, cô chẳng lẽ đã quên thân phận của chính mình?”
Phó Tinh Thần nghe hiểu lời anh nói.
…… Cô hiện tại là bạn gái của anh.
Phó Tinh Thần cảm thấy chính mình đã nhảy vào hố lửa, ánh mắt cô nhoáng lên, trầm mặc một lát, đột nhiên duỗi tay bắt lấy tay Giang Dạ, cong môi cười một chút: " Nếu Giang tiên sinh cũng đã chia tay thì chúng ta xem như là người cùng cảnh ngộ.”
Phó Tinh Thần nói xong nhanh chóng đứng dậy, kết quả vừa chuyển đầu, đã bị ánh mắt thâm trầm của Giang Dạ bắt lấy.
Cô bất động thanh sắc mà lui về phía sau nửa bước, có lòng tốt nhắc nhở anh: “Giang Dạ, anh nếu không nghĩ sẽ bị đá một lần nữa, có thể hiện tại liền cùng tôi chia tay, tôi sẽ không quấn lấy anh”
Giang Dạ nhướng mày: “Đi thong thả không tiễn.”
Phó Tinh Thần: “……”
Buổi tối 9 giờ, Phó Tinh Thần tẩy trang xong tính toán lên giường ngủ, Mạc Văn Ngữ đột nhiên gọi điện thoại đánh thức, phía bên cô nàng quá mức ầm ĩ, Phó Tinh Thần thật vất vả nghe rõ mấy chữ: “Sông Mê Kông, Thần Thần, nhanh lên lại đây!”
Không đợi cô đáp lại Mạc Văn Ngữ đã cắt đứt cuộc gọi,Phó Tinh Thần từ chỗ Mạc Văn Ngữ nghe ra âm thanh khóc nức nở, cô ngồi trên giường nửa phút, sau đó tùy tay từ tủ quần áo cầm lấy cái áo dệt kim hở cổ tròng vài, bởi vì sốt ruột, dép lê cũng chưa đổi, vội vội vàng vàng mà chạy xuống lầu.
Đang đứng ở cửa đổi giày cao gót, vừa lúc Hoắc Cận Sơ trở về, Phó Tinh Thần tiếp đón cũng chưa kịp tiếp, từ bên người anh ta lướt qua đi mở cửa.
Hoắc Cận Sơ kéo tay cô trở về: " Khuya rồi, đi ra ngoài làm cái gì?”
“Tôi có việc ……” Phó Tinh Thần không có thời gian giải thích nhiều, vươn ngón trỏ cùng anh ta so đo, “Một giờ, tôi khẳng định trở về.”
“Đi nơi nào?”
Phó Tinh Thần kéo kéo cổ áo, thuận miệng đáp: “Sông Mê Kông.”
“Đó là địa phương nào em không rõ hay sao? Phó Tinh Thần, em biết bây giờ là mấy giờ hay không”
“Tôi tự nhận thức được, lại không làm ra được chuyện gì……” Phó Tinh Thần vội muốn chết, trở về đẩy anh ta một chút, “Tôi thực sự có việc gấp, Hoắc Cận Sơ anh có thể hay không đừng như vậy?"
Hoắc Cận Sơ nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, cũng không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên liền comg môi cười, anh ta buông Phó Tinh Thần ra,có chút bất đắc dĩ mà đè đè huyệt Thái Dương: “Đừng uống rượu.”
Phó Tinh Thần đang vội không ngừng gật đầu, xoay người chạy ra ngoài.
Cửa liền bị cô đóng lại, Hoắc Cận Sơ lấy di động ra, quán Bar Sông Mê Cung giám đốc Thanh đang ở đấy.
Sông Mê Kông.
Thời điểm,Phó Tinh Thần tìm được Mạc Văn Ngữ, cô nàng nằm úp mặt xuống bàn, không biết có phải hay không đã uống say.
Phó Tinh Thần đi qua đẩy cô nàng, qua hai giây, Mạc Văn Ngữ mới ngẩng đầu lên nhìn cô, cô nàng có đôi mắt to, khóe mắt treo nước mắt, “Thần Thần, tớ giống như nhìn thấy anh ta”
Phó Tinh Thần không hỏi “Anh ta” là ai, bởi vì nếu Mạc Văn Ngữ muốn nói thì đã kể với cô.
Cô ghé sát vào người Mạc Văn Ngữ, Mạc Văn Ngữ nhìn cô nhăn cái mũi, cười mắng một câu, lúc sau đẩy cô ra: “Yên tâm đi, tớ uống ít lắm.”
Phó Tinh Thần yên lòng, cô lấy ra di động nhìn thời gian: “Tớ còn dư lại nửa giờ, muốn nói cái gì thì nói nhanh đi…”
Mạc Văn Ngữ đại khái biết sao lại thế,cô nàng đẩy lại đây hai ly rượu, Phó Tinh Thần đưa mắt nhìn, “Tớ không uống.”
“Về sau xã giao nhiều như vậy, tửu lượng của cậu lại thấp,có phải hay không liền bị người ta lợi dụng?”
Phó Tinh Thần tửu lượng xác thật không được, một ly liền say, cô cảm thấy Mạc Văn Ngữ nói rất có đạo lý, nên bưng ly rượu lên uống một ngụm.
Mạc Văn Ngữ ghé vào quầy bar xem cô nàng, Phó Tinh Thần chóp mũi còn mang theo một tầng mồ hôi mỏng, nha đầu này lớn lên rất xinh đẹp, cho dù một khuôn mặt mộc, cũng rất hấp dẫn ánh mắt người khác.
Thời điểm ly rượu còn một nửa, Mạc Văn Ngữ đột nhiên hỏi nàng: “Thần Thần, ngươi còn nhớ Kỷ Thần Viễn không?”
Phó Tinh Thần ngẩn ra một chút, không nói chuyện, lo uống hết hết ly rượu thứ hai.
Uống hết ba ly, Phó Tinh Thần thật sự chịu đựng không nổi, Mạc Văn Ngữ nhìn cô nàng có chút mơ màng, sợ cô trong chốc lát ngủ mất, chạy nhanh trước đi tính tiền trước.
Phó Tinh Thần chưa bao giờ uống nhiều như vậy, Hoắc Cận Sơ quản cô quá nghiêm, lúc ở nhà, mặc kệ trường hợp gì, đều không cho phép cô chạm vào rượu.
Cô giơ tay đè đè ấn đường, nhìn thứ gì đều chuyển loạn, cô dùng sức chớp chớp mắt, đột nhiên nhìn đến trong góc có một người đàn ông đang đứng.
Người đàn ông đưa lưng về phía cô, vóc dáng rất cao, mặc áo sơ mi màu trắng cùng quần tây màu đen, quần áo được ủi thẳng, nhìn ở sau đặc biệt chọc mù mắc người khác, tay trái anh ta để trên quầy bar, bị màu đen của đá cẩm thạch hắt vào, càng thêm tinh tế như sản vật điêu khắc
Phó Tinh Thần cảm thấy đôi tay này có chút quen thuộc, cô đứng dậy, lung lay mà đi qua đi, sau đó bắt nhẹ lấy cái tay kia.
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn qua, trong miệng còn cắn một điếu thuốc, anh cau mày, vẻ mặt không vui.
Phó Tinh Thần cảm thấy gương mặt này cũng có chút quen mắt, cô duỗi tay chạm vào, nhưng làm thế nào đều không cham được, như bị ma xui quỷ khiến, đột nhiên nhón chân hôn lên.
Giang Dạ bị cô đụng phải liền lui về p
sau nửa bước, anh duỗi tay đem cánh tay giơ loạng bắt lấy, vừa muốn nói chuyện, trên môi liền truyền đến một cảm giác mềm mại lạ thường.
Phó Tinh Thần nhón chân không được lâu, cánh tay vòng lấy cổ anh, áo dệt kim hở cổ nhìn thấy bên trong chỉ mặc một cái áo màu trắng rộng thùng thìng, nửa người trên nghiêng về phía sau, quần áo bị kéo lên một ít, lộ ra cái eo nhỏ.
Giang Dạ dùng tay phải nâng cô lên, tay trái nắm lấy eo cô.
Dáng người Phó Tinh Tinh không tồi, Đường Mộ Bạch từng nói tới, eo thon chân dài, tuy rằng lớn lên không tính quá cao, nhưng tỉ lệ khá tốt.
Giang Dạ dùng tay phải lôi kéo Phó Tinh Thần đi xuống, nhưng không đem cô kéo ra, trên người bị cô động tới động lui,ngược lại thân thể có chút nóng, tay trái ban đầu còn rất thành thật, sau lại dứt khoát trực tiếp từ vạt áo dò xét đi vào.
Cô hẳn là mới vừa tắm xong, trên người còn mang theo hương sữa tắm nhàn nhạt, da thịt trên eo tinh tế, ngón tay Giang Dạ ở trên eo cô sờ soạng một phen, sau đó theo sườn eo hướng lên trên.
Đường Mộ Bạch từ toilet trở về, thiếu chút nữa đôi mặt bị chọc mùi.
Anh ta còn đang gọi điện thoại,bên kia điện thoại có giọng nam lười nhác kêu anh ta một tiếng “Chú nhỏ”.
Đường Mộ Bạch hầu kết giật giật, chậm nửa nhịp: “Tiểu Ngộ.”
Bên kia cười thấp một tiếng, “Đường Mộ Bạch, cháu không phải quấy rầy chuyện tốt của chú chứ?”
“Biến mẹ đi ——”
Đường Mộ Bạch dứt khoát mà cắt đứt điện thoại, anh ta giơ tay sờ sờ cằm, sau đó lấy di động ra mở chức năng camera.
Mạc Văn Ngữ rốt cuộc cũng thanh toán xong nhưng lại không tìm Phó Tinh Thần, vòng qua vòng lại một lúc lâu, rốt cuộc thấy cô nàng đang dính sát vào người đàn ông ở trong góc tối.
Cô còn chưa đi lên kéo hai người ra, Phó Tinh Thần đã tự thối lui, cô nàng đứng có chút không vững, nhưng vẫn cúi đầu mở túi tiền, sau đó lấy một trăm nhân nhân dân tệ đưa qua: “Tiền boa, kỹ thuật không tồi.”
Mạc Văn Ngữ: “……"
Cô sai rồi, cô căn bản là không nên cho Phó Tinh Thần uống rượu.
Một trăm nhân dân tệ ấy, phỏng chừng còn không đủ tiền mua một cái nút áo trên chiếc sơ mi.
Giang Dạ dù bận vẫn ung dung mà nhìn cô, vừa duỗi tay tiếp nhận một trăm nhân dân tệ kia, Phó Tinh Thần lại đột nhiên nhón chân, hướng về khóe miệng anh hôn một cái, nhẹ giọng nói: “Tay rất đẹp.”