Đương nhiên không phải kêu cô, khóe miệng cô cứng đờ, phản ứng so với Cố Niên còn lớn hơn.
Cố Niên cười liếc nhìn cô một cái, “Ta nghe nói buổi tối hôm nay Trì Minh mở máy quay phim mới, danh sách diễn viên ta cũng thấy qua, vừa lúc nhà đầu tư là con ta, phó tiểu thư, cháu phải cảm thấy như thế nào?”
Phó Tinh Thần: “……”
Từ “Dạ?” đều cũng không nói ra được.
Cố Niên nói xong đã hướng tới người phía sau vẫy vẫy tay: “Giang Dạ, con đợi chút tiện đường đưa Phó tiểu thư đi.”
“Không cần phiền toái Giang Dạ ……” Phó Tinh Thần bị ngạc nhiên, lời nói theo bản năng buột miệng thốt ra.
Cố Niên lại căn bản không cho cô cơ hội cự tuyệt, nhẹ nhàng ở mu bàn tay cô nắm một chút, như cũ cười tủm tỉm: “Tiện đường, tiện đường, không phiền toái.”
Phó Tinh Thần: “……”
“Ta xem thời gian cũng không còn sớm, hai người hẳn là có thể đi.”
Phó Tinh Thần nhìn thời gian.
Năm giờ ba mươi.
Không đợi cô phản bác một câu, Cố Niên đã cầm túi đứng lên, đi qua người Giang Dạ thấp giọng nói câu: “Tiểu tam, chiếu cố cho tốt…… Phó tiểu thư.”
…… Tiểu Tam?
Phó Tinh Thần quả thực tuyệt vọng tột cùng, nửa câu sau của Cố Niên cô không chú ý tới, đặt toàn bộ sự chú ý ở câu nói “Tiểu Tam” kia.
Giang Dạ đứng hàng thứ ba cô biết.
Chỉ là xưng hô Tiểu Tam …… Thật sự là không quá phù hợp với tính cách cùng thân phận của anh.
Phó Tinh Thần rốt cuộc quay đầu nhìn thoáng qua, vừa vặn thấy Giang Dạ cười với Cố Niên một tiếng: “Lái xe cẩn thận.”
Ngữ khí của anh khó có được ôn nhu như vậy, cùng người ngày thường cô nhìn thấy quả thực như hai người khác nhau.
Phó Tinh Thần còn kinh ngạc, bên kia Giang Dạ đã đã đi tới, ý cười bên môi còn chưa tắt, giơ tay gõ nhẹ vài cái vào mặt bàn: “Đi thôi.”
Hôm nay tiệc khởi động máy có chút đặc biệt, thân là nữ chính Trình Kiểu cư nhiên không tới.
Những người đang ngồi đây Phó Tinh Thần không quen biết ai, trừ bỏ Trì Minh cùng Giang Dạ.
Phó Tinh Thần trà trộn giữa mấy nữ diễn viên, tận lực đem cảm giác tồn tại của chính mình giảm xuống thấp nhất.
Nhóm nam diễn viên đối diện đã bắt đầu ăn uống linh đình, đằng này mấy nữ minh tinh còn đang tám chuyện bát quái trong giới giải trí.
Hai phái hình tượng hoàn toàn bất đồng.
Phó Tinh Thần ngẫu nhiên cũng sẽ nói vài câu, kết quả không biết nói sao, đề tài lại rơi vào người cô?
Mấy người kia hiển nhiên là còn không có ý thức được Phó Tinh Thần chính là người các cô đang nói, càng nói hứng thú càng cao.
“Ta còn chú ý Weibo của cô ấy!”
Chung quanh rất nhanh có người nói tiếp, “Tôi cũng thấy được, cô ta hôm nay đã phát tin thứ nhất trên Weibo.”
“Cũng không biết nữ thần của cô ta là ai……”
Đề tài này Phó Tinh Thần không có khả năng tham gia vào, cô mở ra di động, dùng động tác thập phần lén lút đăng nhập Weibo, sau đó đã phát tin thứ hai trên Weibo ——
“Gặp được con trai của nữ thần:(”
Weibo phát xong, rất nhanh có một đống người tới bình luận.
Phó Tinh Thần còn đó thấy được một cái tên quen mắt trong đống người, thuộc về nhóm nữ minh tinh đang bìmh luận về cô.
“Con trai nữ thần hẳn cũng là nam thần nhỉ?!”
Phó Tinh Thần nghiêng đầu nhìn nữ diễn viên mới bình luận, sau đó khinh phiêu phiêu mà gõ một chữ: “Ừ.”
Vuốt lương tâm nói, Giang Dạ xác thật là soái ca.
Phó Tinh Thần không tiếp tục xem Weibo, đem cất điện thoại,sau đó bưng cái ly trước mặt uống một ngụm nước ấm.
Trước mặt mỗi người đang ngồi đều có một chén rượu, trước mặt Phó Tinh Thần cũng có một ly.
Chẳng qua cùng người khác không giống nhau, ly của người khác đều thấy đáy, chỉ có cô một giọt cũng không thiếu.
Bên kia rất nhanh có người chú ý tới cô “Tiểu phó, như thế nào lại không uống rượu?”
Trên thực tế, anh ta đã chú ý tới cô thật lâu, còn cố ý hỏi thăm cô từ người bên cạnh.
Phó Tinh Thần cùng mấy nữ bên cạnh quần áo lả lướt không giống nhau, trên người vẫn là quần áo khi đi gặp Cố Niên, áo sơ mi màu trắng, còn đặc biệt mang váy màu đen.
Nhìn không giống như là nữ minh tinh, nhìn giống một nhân viên công sở hơn.
Dù sao cũng là đi gặp nữ thần, cô không dám trang điểm chính mình thành hoa hòe lộng lẫy.
Chính vì như vậy, cũng liền dẫn được sự chú ý của người khác.
Đặc biệt là sau khi người kia đã mở miệng, tất cả mọi người đều đem tầm mắt đặt lại đây.
Còn có người nói giỡn mà mở miệng: “Không biết còn tưởng rằng tiểu phó đây đã thương lượng với Giang tổng, từ khi ngồi xuống một giọt rượu cũng chưa chạm ……”
Rất rõ ràng, người này không dám khuyên Giang Dạ uống rượu, cho nên chạy tới khuyên cô.
Phó Tinh Thần cười một chút, biết chính mình tránh không khỏi ly rượu này, vừa muốn bưng chén rượu lên uống, liền nghe thấy Giang Dạ mở miệng: “Lý tổng, tôi kính cậu một ly.”
Lực chú ý của Lý tổng trong khoảnh khắc bị dời đi, tầm mắt anh lạnh lùng mà hướng bên này quét một vòng, Phó Tinh Thần thở hắt ra, thu lại chén rượu trên tay.
Trên bàn cơm khôi phục lại sự náo nhiệt, đề tài ùn ùn không dứt.
Đàn ông nói công việc, đàn bà nói đàn ông.
Chỉ có Phó Tinh Thần là đặc thù, cô cái gì đều không nói, phòng có hương vị cồn, chỉ ngửi thấy khiến cô cảm thấy có chút choáng váng.
Giang Dạ không cần phải nói, anh uống ba ly rượu, dạ dày như bị thiêu cháy anh giơ tay ấn một chút huyệt Thái Dương, sau đó đứng lên: “Tôi đi toilet.”
Phó Tinh Thần chớp chớp mắt, trong đầu mới đem những lời này nghĩ qua một lần, Giang Dạ đã đẩy cửa đi ra ngoài.
Phòng yên trong một cái chớp mắt, hai mắt nhìn nhau lúc sau lại bắt đầu náo nhiệt lên.
Giang Dạ vốn là ngồi đối diện cô, Giang Dạ vừa đi đối diện liền có người ngồi xuống.
Phó Tinh Thần nhìn chằm chằm hai giây, người phía trước vừa kêu cô uống rượu vừa nâng ly rượu lên, Phó Tinh Thần dứt khoát không từ chối, cô giơ tay, uống hết ly rượu.
Vị Brandy cay độc, chảy tới cổ họng, dư vị thật lâu không tiêu tán.
Bên cạnh có người thử mà nói câu: “Giang tổng không phải uống nhiều quá chứ."
" Ba ly không hẳn là nhiều, Giang tổng là người làm lớn, không thể không biết uống rượu?”
Mặt sau còn có người nói chuyện, Phó Tinh Thần không tiếp tục nghe, từ trong túi lấy ra trà giải rượu, sau đó đứng dậy đi toilet.
Tửu lượng Giang Dạ thật đúng là không tốt, dạ dày anh không tốt, không thể đụng vào quá nhiều rượu.
Có Đường Mộ Bạch ở bên cạnh còn nhắc nhở, anh ta không ở đây, Giang Dạ có đôi khi còn không nhớ được chuyện này.
Giang Dạ lấy từ người phục vụ một chai nước khoáng, súc vài ngụm liên tiếp mới đem mùi rượu trong miệng hòa tan chút, đôi tay anh chống ở bồn rửa tay, hít vào mấy hơi thở.
Dạ dày như lửa đốt, khiến đầu có chút đau.
Lúc Phó Tinh Thần tiến vào, thấy Giang Dạ đang chống tay ở bồn rửa tay, đôi mắt khép hờ, tựa hồ vì nghe được tiếng bước chân mở một ít.
Đôi mắt phượng vốn dĩ thon dài, mở mắt nhìn người khác như là như đang cố ý dụ dỗ.
Phó Tinh Thần không biết trong lòng nghĩ cái gì, đi về phía trước vài bước, đem bàn tay mở ra: “Trà tỉnh rượu, uống trước đi, sẽ thoải mái hơn.”
Mạc Văn Ngữ đưa cô trà tỉnh rượu, lúc này không chỉ có tác dụng với cô.
Giang Dạ từ trong gương nhìn cô, khóe miệng hướng lên trên ngoéo một cái, rất có kiên nhẫn mà giải thích một câu: “Anh không có say.”
“Không say cũng uống” Phó Tinh Thần túm quá tay anh, đem chai trà đặt ở trong lòng bàn tay anh, lòng bàn đàn ông tay khô ráo ấm áp, cô thay anh đem nắp chai vặn ra, “Dù sao anh cũng bởi vì tôi mới uống nhiều như vậy.”
Kỳ thật vài ly rượu này, đối với Giang Dạ không tính cái gì.
Bất quá anh cũng không giải thích, anh rất thích xem biểu cảm rối rắm trên mặt cô.
Giang Dạ đem trà tỉnh rượu lên uống, uống một nửa dạ dày mới hết đâu.
Phó Tinh Thần thấy phía trên nhãn dán, tức khắc rõ ràng, “Anh có bệnh dạ dày?”
Có thể hiểu được, bọn họ là người thành công của xã hội, xã giao không thể thiếu, đại đa số đều làm ăn trên bàn rượu, có bệnh dạ dày không phải hiếm lạ gì.
Giang Dạ thất thần mà “Ừ” một tiếng, đem cái chai ném vào thùng rác, “Lo lắng cho anh?”
Phó Tinh Thần không đáp, cô nhẹ nhàng mà hừ một tiếng, tầm mắt không biết thả vào chỗ nào.
Nửa phút sau, Phó Tinh Thần đánh vỡ trầm mặc: “Tôi đi về trước.”
Giang Dạ không ứng.
Phó Tinh Thần thở dài, cũng không nói chuyện nữa, xoay người đi tới cửa, phía sau có người kêu cô một tiếng.
“Phó Tinh Thần.”
Phó Tinh Thần không dừng lại, kết quả đi cách cửa còn có nửa bước, tay đã bị người ta nắm lấy.
Lòng bàn tay Giang Dạ lòng đổ ra một tầng mồ hôi mỏng, ngón tay ở trên cổ tay mảnh khảng vuốt ve vài cái, Phó Tinh Thần theo bản năng rụt tay, cảm thấy chỗ bị anh chạm qua có chút nóng, khiến cho toàn thân đều nóng lên.
Cô tránh tránh, không tránh được.
Ngược lại Giang Dạ cầm thật chặt, anh thấp giọng mà cười một chút, trên tay dùng thêm chút lực, liền túm Phó Tinh Thần trở về để ở trên tường.
Tim Phó Tinh Thần đập “Bang bang” nhảy không ngừng, đang gào thét nhảy ra khỏi cổ họng.
Cô nghe thấy tiếng đo ng cửa toilet ở bên tai.
“Giang Dạ, anh uống say……”
Phó Tinh Thần giọng nói còn chưa dứt, Giang Dạ đột nhiên cúi đầu hôn xuống, anh vóc dáng cao, cho dù cúi đầu vẫn cảm thấy không thoải mái, dứt khoát bóp eo cô nhấc lên, tinh tế mà hôn ở khóe môi cô, sau đó đầu lưỡi từng chút một từ bên ngoài đi vào.
Trong miệng hai người đều mang theo mùi vị Brandy tinh khiết, so sánh với nhau, mùi vị Phó Tinh Thần đậm hơn một chút.
Phó Tinh Thần muốn khóc.
Cô chính là băn khoăn, tới đưa trà giải rượu, kết quả sao sự việc lại diễn ra như vậy?
Phó Tinh Thần ôm vai Giang Dạ, cô tuy rằng không tính lùn, cũng được xem như người cao gầy, bị Giang Dạ nhấc lên như vậy, mũi chân đều lên khỏi mặt đất, không có cảm giác an toàn.
Cô co mũi chân đạp đạp, lại đạp đạp, sau đó đạp tới bắp chân Giang Dạ.
Giang Dạ đột nhiên bị cô đá, kêu rên một tiếng, ôm cô đặt ở trên mặt đất, sau đó thối lui nửa bước.
Khóe môi anh vẫn là hơi hơi câu lấy, trên môi bị nhiễm một tầng sắc đỏ.
Là màu son môi của Phó Tinh Thần.
Đầu Phó Tinh Thần nóng lên, cô giơ tay sờ sờ cằm, nóng đến độ phỏng tay.
Giang Dạ nửa híp mắt nhìn cô, đáy mắt anh dần dần hiện lên màu đen nồng đậm, lại thấp thoáng ý cười.
Phó Tinh Thần không biết có cái gì buồn cười.
Cô giơ tay lau lau khóe miệng, hô hấp còn chưa vững vàng, sau hai phút trầm mặc câu đầu tiên Giang Dạ nói.
“Vừa rồi anh hôn em, nghe thấy được tiếng tim đập.”