Lạc Thanh Hoài từ cảnh cục đi ra, một chiếc xe màu đen đang dừng trên giao lộ lập tức mở cửa, một thiếu niên mặc đồ cầu vồng nhảy khỏi xe, tung tăng tung tẩy chạy đến trước mặt Lạc Thanh Hoài: "Anh Lạc, anh được ra rồi, mấy tên cảnh sát kia không làm khó dễ gì anh chứ?"
Cửa cảnh cục có rất nhiều người ra ra vào vào, giọng cậu ta cũng không nhỏ khiến rất nhiều người sắc mặt khác nhau mà nhìn qua đó.
Lạc Thanh Hoài vỗ một cái vào đầu Tiểu Thải Hồng(*): "Không nói thì không ai bảo cậu câm đâu."
(*) Thải Hồng: Cầu Vồng
Tiểu Thải Hồng ngoan ngoãn ngậm miệng, ân cần chạy lên trước thay Lạc Thanh Hoài mở cửa xe.
"Ai kêu cậu tới?" Lạc Thanh Hoài ngồi lên xe, sắc mặt trầm xuống, "Không phải anh đã nói với cậu cứ ngoan ngoãn ở quán bar sao?"
Tiểu Thải Hồng ngồi trên ghế lái, một bên khởi động xe một bên trả lời, "Là anh Ngư nói, lão đại của bọn em bị cảnh sát bắt thì chính là đánh vào mặt mọi người. Bọn em phải vẻ vẻ vang vang đến đón anh quay về mới có thể thể hiện được thực lực cùng mặt mũi của anh."
Lạc Thanh Hoài quả thực cũng không biết nên nói gì: "Lấy chỉ số thông minh của cậu, khó trách bị người ta đùa chết."
Tiểu Thải Hồng bất an mà dịch dịch mông, "Anh, anh Ngư có phải cố ý tới gây sự không? Em cảm thấy gã không có ý tốt nên mới tới đây một mình."
"Vô nghĩa." Lạc Thanh Hoài bất đắc dĩ, "Đến cửa cục công an vẻ vẻ vang vang? Muốn khiêu khích cảnh sát à?"
Tiểu Thải Hồng bừng tỉnh, tức khắc ảo não không thôi.
"Được rồi, chuyện anh giao cho cậu làm tốt không?" Lạc Thanh Hoài nửa rũ mắt, trên mặt nhìn không ra biểu cảm.
Tiểu Thải Hồng vội vã tranh công, gật như trống bỏi, "Quận tỷ cùng Tuân gia đã tới rồi."
Lạc Thanh Hoài lại hỏi, "Người bán thuốc là ai? Có tra ra được không?"
"Tra được ạ, là một kẻ tên "Ba Xà", giao dịch ở WC." Tiểu Thải Hồng nói, "Có người nghe được."
"Ba Xà là người của anh Ngư?" Lạc Thanh Hoài hỏi lại.
"Trước kia là vậy." Tiểu Thải Hồng nói, "Nhưng mà mấy hôm trước bị đuổi khỏi Ám Dạ rồi."
Lạc Thanh Hoài không nói gì nữa, nhắm mắt lại.
Tiểu Thải Hồng cũng không dám nhiều lời, tới cửa quán bar Mị Sắc mới dám quay đầu gọi Lạc Thanh Hoài dậy.
Lạc Thanh Hoài ngồi thẳng tắp ở ghế sau, ngủ cũng không dựa vào lưng ghế một chút nào, Tiểu Thải Hồng sửng sốt.
"Tới rồi sao?" Lạc Thanh Hoài đại khái không ngủ, cảm giác xe dừng lại liền mở mắt.
Tiểu Thải Hồng "Vâng" một tiếng, chạy xuống mở cửa xe.
Lạc Thanh Hoài bước vào quán bar, bỗng nhiên dừng lại một chút, cởi áo khoác trên người ra đưa cho Tiểu Thải Hồng, "Cái này thay anh giữ cẩn thận, không được để chạm vào cái gì bẩn thỉu, không được để nhiễm mùi linh tinh..."
Tiểu Thải Hồng mở to đôi mắt, hoảng hốt cảm giác như thứ mình đang cầm trong tay là long bào, "Anh Lạc yên tâm, em lấy tính mạng ra đảm bảo rằng sẽ giữ cẩn thận..."
Lạc Thanh Hoài lại thấp giọng dặn dò vài câu mới lập tức đi tới phòng trong cùng của quán bar.
Có hai người áo đen đứng ngoài cửa, Lạc Thanh Hoài vừa bước lên trước, bọn họ liền tiến tới soát người.
Trong nháy mắt hai người kia gần sát, toàn thân Lạc Thanh Hoài căng thẳng, 0,1s sau lại khôi phục bình thường.
Hai người lục soát xong thì lần lượt lùi lại.
Lạc Thanh Hoài lúc này mới đẩy cửa ra, tiếng nói tiếng cười trong phòng liền im bặt.
Bên trong có vài phục vụ phụ trách rót rượu đang đứng, còn có cả ba người đang ngồi.
Ở giữa là một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, diện mạo bình thường, thậm chí ngay cả khí chất tản mạn cũng rất ôn hòa, trong tay cầm một chuỗi phật châu, trước mặt đặt một ly trà hoa cúc. Nhưng chỉ cần nhìn chỗ ngồi của ông ta thì liền biết người này không đơn giản.
Bên tay trái ông tay là một cô gái mặc âu phục màu đen, tầm hai bảy hai tám tuổi, gương mặt đầy anh khí, lộ vẻ giỏi giang đầy khí thế.
Hai người này chính là "Tuân gia" cùng "Quận tỷ" mà Tiểu Thải Hồng đã nhắc đến.
Bên phải Tuân gia là một người đàn ông mặt bóng loáng, điểm nổi bật nhất trong ngũ quan là cái miệng phẳng, cũng là lý do cho ngoại hiệu "anh Ngư".
Lạc Thanh Hoài đảo qua mấy người, gật đầu chào hỏi Tuân gia cùng Quận tỷ, "Hai vị vất vả tới đây một chuyến, rất xin lỗi, khiến đại gia đợi lâu."
Còn anh Ngư, đến liếc mắt hắn cũng chẳng thèm liếc một cái, hiển nhiên rất bất mãn.
Anh Ngư cũng bất mãn với Lạc Thanh Hoài, nhưng gã giống như trời sinh cũng không thể làm mặt lạnh, cười nói: "Tiểu Lạc bận rộn tiếp xúc với cảnh sát, chúng ta nào dám không đợi."
Tuân gia ôn ôn hòa hòa, không nói gì.
Quận tỷ nói, "Tiểu Lạc cứ ngồi xuống đi, có chuyện gì từ từ nói."
Lạc Thanh Hoài theo lời ngồi xuống, nói, "Tôi không tiếp xúc với cảnh sát, không đến cảnh cục một chuyến thì làm sao biết được khách của tôi chết như thế nào chứ?"
Anh Ngư sắc mặt hơi đổi, Quận tỷ phất tay để mấy người phục vụ lui ra mới hỏi Lạc Thanh Hoài, "Hỏi ra được tin gì không?"
"Việc này lát nữa mới có thể nói." Lạc Thanh Hoài nhìn về phía anh Ngư, "Tôi có chuyện, trước hết phải thỉnh giáo anh Ngư một chút."
Anh Ngư buông đôi chân vắt chéo xuống, vẫn cười tủm tỉm như cũ, "Chuyện gì vậy? Huynh đệ thì đừng nói thỉnh giáo."
"Cảm ơn anh Ngư." Lạc Thanh Hoài nói, "Hôm nay là ngày đầu tiên tôi nhậm chức, vậy mà có người ở nơi của tôi bán vài thứ, đẩy tôi đến trước mặt cảnh sát. Anh Ngư đây mở quán bar đã lâu, kinh nghiệm dồi dào, giúp tôi phân tích một chút, người sau lưng này có ý kiến gì với tôi sao? Hay là có ý kiến với việc Quận tỷ cùng Tuân gia quyết định để tôi lo quán bar?"
"Lời này của cậu..." anh Ngư nhìn hai vị kia thần sắc không đổi, cười nói, "Việc buôn bán này còn chưa điều tra rõ, cậu đã biết có người đứng sau màn? Biết đâu là trùng hợp? Quản lý trước của Mị Sắc đi rồi, trong khoảng thời gian này rất loạn, ai biết bên trong là ai chứ?
Lạc Thanh Hoài gật gật đầu, "Cũng phải. Cho nên tôi phải điều tra xong mới dám nói như lời này."
Hắn ấn chuông trên bàn, "Mang vào."
Một phút sau, Tiểu Thải Hồng dẫn theo một tên đàn ông tóc vàng bị trói vào.
Cậu ta không dám nói nhiều, ném người xuống đất liền lặng lẽ lui ra.
Anh Ngư lại thay đổi dáng ngồi, liếc mắt nhìn tóc vàng một cái, "Này là có ý gì?"
"Người này tên Ba Xà, gần đây luôn lượn lờ quanh Mị Sắc, hàng hôm nay chính là gã bán." Lạc Thanh Hoài nói, "Mị Sắc chưa bao giờ nhận lời bán thuốc, điểm này các vị đại gia hẳn đều rõ ràng, hiện tại cố ý tới phá hỏng luật, là do cảm thấy tôi dễ bắt nạt sao?"
Anh Ngư vẫn có thể duy trì gương mặt tươi cười, "Làm sao cậu biết là hắn bán? Không phải cảnh sát còn không có manh mối sao?"
Gương mặt vô cảm của Lạc Thanh Hoài bỗng nhiên lộ ra một tia cười như không cười, "Thật không dám giấu diếm, tôi lắp cả camera ở WC."
Anh Ngư theo bản năng kẹp chặt chân, tức giận nói, "Biến thái!"
"Thú vui nho nhỏ thôi." Lạc Thanh Hoài khẽ cười một tiếng, "Người ở nơi này có ai không phải là biến thái đâu."
Tuân gia vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng cười, xoay phật châu, "Là người hiểu chuyện."
"Cảm ơn Tuân gia khích lệ." Lạc Thanh Hoài nói.
Anh Ngư không vui vẻ gì, "Nếu cậu đã bắt được hung thủ thì còn tìm chúng ta làm gì? Tôi thật ra cũng không có việc gì, cậu rảnh rỗi thì tôi cũng rảnh chơi cùng cậu. Nhưng Tuân gia cùng Quận tỷ đều là người bận rộn, không phải việc gì cũng có thể thỉnh bọn họ ra mặt."
"Cảm ơn Tuân gia cùng Quận tỷ cho tôi mặt mũi." Ngữ khí Lạc Thanh Hoài thay đổi, "Tôi cũng không phải vô cớ gây rối, chỉ là nghe nói, Ba Xà là người của anh Ngư?"
Anh Ngư cũng không bất ngờ, vẫn bình thản nói, "Gã từng là người của tôi, nhưng vài ngày trước đã không còn. Việc này rất nhiều người có thể làm chứng, cậu tra một chút liền biết."
"Tôi tin tưởng anh Ngư, anh nói không phải thì không phải." Lạc Thanh Hoài nói, "Chỉ là tôi chưa từng xử lý loại chuyện này, cho nên mới muốn thỉnh giáo các vị một chút, loại tình huống này nên xử lý như thế nào?"
Anh Ngư bĩu môi, "Này còn phải hỏi? Nên làm cái gì thì làm đi."
"Giết người thì đền mạng?" Lạc Thanh Hoài cố ý xuyên tạc ý gã, "Ba Xà giết một người khách của tôi, tôi có thể giết gã để đền mạng được không?"
"Mày..." Nụ cười trên gương mặt của anh Ngư cuối cùng cũng không nổi, "Mày thật đúng không hổ là theo..."
Quận tỷ bỗng nhiên lạnh giọng ho khan hai tiếng.
Anh Ngư ngượng ngùng ngậm miệng, dừng một chút nói, "Cậu trực tiếp giao gã cho cảnh sát, không phải tốt sao?"
"Giao cho cảnh sát rồi sao? Cảnh sát kết án báo cáo công tác, còn uy tín của tôi ở đâu?" Hàn ý từ sâu trong ánh mắt Lạc Thanh Hoài tản ra, "Rất xin lỗi, các người biết lai lịch của tôi, tôi đây tuyệt đối sẽ không ăn quả đắng. Ngày đầu tiên nhậm chức đã có người đến tìm việc, tôi không tin là trùng hợp."
Hắn liếc thấy trên bàn có một con dao gọt hoa quả, tiện tay cầm lấy đi tới chỗ Ba Xà.
Miệng Ba Xà bị bịt kín, nhìn thấy Lạc Thanh Hoài không nhịn được mà run lên, theo bản năng nhìn vài vị trước mặt.
Anh Ngư trừng hắn một cái, "Tiểu Lạc, cậu muốn giết gã, cảnh sát điều tra được thì làm sao? Phải biết rằng chúng ta chỉ kiếm tiền, không làm việc phạm pháp."
Lạc Thanh Hoài kéo đồ vật trong miệng Ba Xà ra ném sang một bên, "Yên tâm, tôi cũng không giết gã."
"Ai sai mày bán thuốc?" Lạc Thanh Hoài hỏi Ba Xà.
Ba Xà khó khăn nuốt một cái, lắc đầu, "Không có người, tôi, tôi chính là đầu sỏ, muốn, muốn kiếm thêm chút tiền tiêu vặt."
"Đầu sỏ cũng giết người?" Lạc Thanh Hoài xoay xoay dao gọt hoa quả, lưỡi dao sắc bén phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Ba Xà vội vàng nói, "Tôi cũng không nghĩ tới sẽ chết người, trước kia không có việc gì, ai biết lần này lại xảy ra chuyện."
"Hàng của mày lấy từ đâu?" Lạc Thanh Hoài cầm dao chặt hơn.
Mỗi lần trước kia?
Ba Xà liếc mặt mấy người kia một cái, yên lặng ngậm miệng.
"Không nói cũng được, tao cũng không hỏi." Lạc Thanh Hoài gật gật đầu, "Nhưng mày thừa nhận, là mày vi phạm quy định bán hàng gây chết người đúng không?"
Ba Xà cắn răng gật gật đầu.
"Tốt lắm." Lạc Thanh Hoài bỗng nhiên động tay.
"A!" Tiếng kêu thê lương thảm thiết vọng từ ghế dài.
Anh Ngư ngẩng mặt, lau máu còn nóng bắn lên trên mặt, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Quận tỷ nhìn chằm chằm bàn tay Ba Xà bị dao gọt hoa quả xuyên qua đính trên mặt bàn, không nhúc nhích cũng không nói chuyện.
"A di đà phật." Tuân gia niệm Phật, chuỗi hạt trong tay xoay nhanh, đáy mắt lại tràn đầy hưng phấn, "Chỉ cần hướng trái một phân nữa là có thể phế bàn tay này đi, đáng tiếc, còn thiếu một chút chính xác."
Trên gương mặt trắng trẻo của Lạc Thanh Hoài cũng dính vài giọt máu bắn lên, trắng đỏ đối lập, tạo thành hình ảnh đánh sâu vào thị giác, làm hắn trong nháy mắt trở nên đáng sợ hơn cả ác quỷ.
Tay Lạc Thanh Hoài đặt ở chuôi dao, nhìn chằm chằm Ba Xà: "Nói hay không?"
Cơn đau vì bàn tay bị xỏ qua khiến Ba Xà muốn ngất, nhưng thứ làm gã sợ hãi là tận mắt nhìn nguyên một màn này.
Ánh mắt Ba Xà lóe lên, cuối cùng nhắm mắt lại hô một tiếng, "Anh Ngư, cứu mạng!"
...
Mười phút sau, anh Ngư nổi giận đùng đùng đi ra.
Tiểu Thải Hồng kéo Ba Xà đi.
Tuân gia đi tới vỗ vỗ bả vai Lạc Thanh Hoài, "Không tồi."
Quận tỷ dừng lại, "Nghe nói ở cục cảnh sát có hai bạn học cũ của cậu?"
Đồng tử Lạc Thanh Hoài hơi co rút, tốc độ này cũng không phải quá nhanh đi.
Hắn gật gật đầu, thản nhiên, "Đúng vậy, đến đó âu cũng là nối lại giao tình."
"Cậu làm tốt lắm." Quận tỷ nở nụ cười, "Chờ cậu xử lý tốt Mị Sắc, chị sẽ đem cậu quay về tổ chức gặp tiên sinh."
Lạc Thanh Hoài hơi khom người, "Cảm ơn Quận tỷ."
Sau khi đám người kia đi, Lạc Thanh Hoài đi thẳng vào toilet, chôn mặt dưới vòi nước thật lâu.
Tiểu Thải Hồng gõ cửa đi vào.
"Anh Lạc, anh Ngư đem chuyện đến cho chúng ta, tức giận không chịu nổi, lúc ra cửa thiếu chút nữa đã té ngả, đúng là nghiệp quật." Tiểu Thải Hồng nhìn sắc mặt Lạc Thanh Hoài tái nhợt đến dọa người, có ý muốn làm hắn vui vẻ hơn chút.
Lạc Thanh Hoài nhìn bản thân trên gương, ghét bỏ nhắm mắt lại, "Không, Ba Xà không phải người của anh Ngư."
"Hả?" Tiểu Thải Hồng kinh hãi, "Vậy gã là người của ai?"
"Người của Quận tỷ, cô ta do dự không biết có nên đưa anh đến tổ chức không, đây chỉ là một bài kiểm tra." Lạc Thanh Hoài xoay người không nhìn vào gương nữa, "Anh Ngư ngậm bồ hòn, sau này nhất định sẽ còn gây chuyện, cậu để ý thêm vài chuyện, nhắn các anh em nhẫn nhịn một chút."
Tiểu Thải Hồng vẫn tỉnh tỉnh mê mê, nhưng nghe lời gật đầu, "Em đã biết."
"Anh ra ngoài một chuyến." Lạc Thanh Hoài rời khỏi toilet, "Áo của anh đâu?"
Từ quán bar đi ra, Lạc Thanh Hoài trực tiếp đến cảnh cục.
Đã gần rạng sáng, rất nhiều phòng trong cảnh cục vẫn còn sáng đèn.
Khoa Pháp y lầu ba cũng là một phòng trong đó.
Lạc Thanh Hoài đi xung quanh một lúc, tình cờ nhìn thấy một cửa hàng bánh ngọt còn mở cửa, tên là "Sweet".
Lạc Thanh Hoài đẩy cửa đi vào.
"Xin chào quý khách." Một cậu nhóc đẹp trai ló mặt ra từ sau quầy thu ngân, "Xin hỏi quý khách muốn mua gì ạ?"
"Tiệm bánh của các người đóng cửa muộn như vậy?" Lạc Thanh Hoài kỳ quái hỏi.
Cậu nhóc nói, "Đúng vậy, chúng tôi bán 24 giờ."
Lạc Thanh Hoài càng thấy kỳ lạ, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, "Các người có thể giao hàng không?"
Cậu nhóc gật gật đầu, "Có thể, quý khách muốn giao đến đâu ạ?"
Lạc Thanh Hoài nói, "Cảnh cục đối diện."
"À, chúng tôi cũng thường xuyên giao đến cảnh cục." Cậu nhóc hết sức nhiệt tình, "Thầy Hoắc ở khoa Pháp y vô cùng thích đồ ngọt ở cửa tiệm chúng tôi."
Ngực Lạc Thanh Hoài mềm nhũn, lỗ tai không hiểu sao đỏ một chút, "Thầy Hoắc thích ăn loại nào?"
"Cứ ngọt là ảnh thích." Cậu nhóc giới thiệu, "Hôm nay có bánh "Tương phùng"(*) mới, là loại ảnh hay gọi."
(*)Tương phùng: Gặp lại
Cậu ta chỉ vào một kệ thủy tinh bên cạnh, bên trong có bánh kem cùng rất nhiều loại đồ ngọt vô cùng đa dạng.
"Tương phùng." Lạc Thanh Hoài nhớ kỹ tên này, trên mặt đầy nhu tình, "Vậy phiền câu đưa mấy phần này tới khoa Pháp y."
Hắn nói xong còn muốn duỗi tay lấy ra, không biết nghĩ đến cái gì lại rụt tay lại, chỉ mấy loại bánh ngọt cách một lớp kính.
Cậu nhóc thay hắn gói lại, cười nói chuyện, "Quý khách cũng quen người ở khoa Pháp y?"
Lạc Thanh Hoài: "Đúng vậy."
"Là người quý khách thích sao?" Cậu nhóc cười cười, vẻ mặt hiểu rõ.
Lạc Thanh Hoài không phủ nhận, "Là người vô cùng vô cùng thích."