Vẫn là Hoắc Chu bình tĩnh nhất, thản nhiên cười nói: "Với con mà nói, đạt tiêu chuẩn đã là vô cùng lợi hại rồi."
Cậu đi qua, hôn cha Hoắc một cái, "Cảm ơn cha đã chuẩn bị bữa ăn này cho con."
Mẹ Hoắc liếc qua, Hoắc Chu vội vàng đứng lên hôn mẹ một cái, "Cảm ơn mẹ đã chúc mừng con."
Cuối cùng nhìn thấy Lạc Thanh Hoài đang không biết cư xử sao ở bên cạnh, Hoắc Chu nhẹ nhàng chạm môi vào mặt nó một cái, "Cảm ơn đệ đệ đã giúp anh học bài."
Môi Hoắc Chu vô cùng mềm, giống như một chiếc lông vũ không có sức nặng bay bổng chạm qua, Lạc Thanh Hoài đột nhiên khẩn trương đứng lên, thân thể nho nhỏ không kìm nổi căng thẳng, lưng cũng thẳng tắp.
Không hiểu vì sao, Lạc Thanh Hoài lại càng không biết phải làm gì.
"Đúng đúng đúng, có tiến bộ thì phải thưởng." Cha Hoắc bật cười, đưa đĩa rau cho hai đứa trẻ, "Đương nhiên Thanh Hoài cũng phải được thưởng, đã nhảy một lớp còn có thể đứng đầu khối, quá lợi hại."
"Đúng vậy." Mẹ Hoắc rót hai cốc sữa, "Hôm nay chúc mừng hai đứa, sang năm tiếp tục cố gắng. Thanh Hoài, cháu tiếp tục giám sát ca ca nhé."
Dòng sữa ấm áp chảy vào dạ dày làm giảm bớt khẩn trương của Lạc Thanh Hoài, nó nhìn ánh trăng chiếu rọi khắp thế giới bên ngoài cửa sổ, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được cái gì gọi là "Đông ấm".
Bởi vì thi học kỳ đạt tiêu chuẩn, kỳ nghỉ đông lần này của Hoắc Chu được phép ra ngoài chơi, mỗi ngày ở khu tập thể đều nghe thấy tiếng cười của cậu, chọc Bàn Đôn bị nhốt trong nhà đọc sách tức đến giậm chân.
Trình độ học kém của Bàn Đôn cùng Hoắc Chu không phân cao thấp, mọi năm ở phương diện học tập đều là "anh em đồng cảnh ngộ". Không nghĩ tới năm nay Hoắc Chu thế mà lại meo meo đạt tiêu chuẩn, lập tức ném Bàn Đôn ở sau.
Thời điểm Hoắc gia ăn tiệc, Bàn Đôn bị đánh một trận, sau đó lệnh cưỡng chế ban hành, kì nghỉ đông này phải ở nhà học bài.
Bàn Đôn cho rằng buổi tối Hoắc Chu lén trốn trong chăn cố gắng, nhìn đôi mắt cũng đỏ lòm.
Hoắc Chu lại càng đến trước mặt Bàn Đôn khoe khoang: "Bàn Đôn, mày không thể ra ngoài chơi à? Thật đáng thương nha."
Mỗi lần đều khiến Bàn Đôn tức giận đến chiêm chiếp gọi bậy, Hoắc Chu sẽ cười ha ha, quả thực quá đáng khiến người ta nghiến răng nghiến lợi.
Trong lúc Lạc Thanh Hoài đang làm việc, nghe thấy tiếng Hoắc Chu cười liền nhịn không được miên man nghĩ, tại sao Hoắc Chu lại đáng yêu như vậy? Giống như có nhiệt tình cùng năng lượng bất tận, chỉ cần nghĩ tới tên này liền có tia ấm áp xẹt qua đáy lòng.
Thật tốt.
Hoắc Chu chơi suốt kỳ nghỉ đông, trước khi đi học lại hai ngày mới nhớ tới còn có bài tập.
Cũng như mọi lần, Hoắc Chu mượn vở bài tập Hứa Diệu chuẩn bị chép bài.
Lạc Thanh Hoài lại nhân lúc cậu chưa chuẩn bị, giấu vở bài tập của Hứa Diệu đi.
Hoắc Chu: "... Hoài Bảo đừng nghịch, đưa vở bài tập cho anh, nếu không sẽ chép không kịp mất."
Những lúc Hoắc Chu chơi đùa trước đây, Lạc Thanh Hoài vẫn nhắc cậu làm bài tập, Hoắc Chu đương nhiên không để trong lòng, Lạc Thanh Hoài cũng không nói gì thêm.
Không ngờ tới, tới thời khắc mấu chốt cuối cùng này, Lạc Thanh Hoài đột nhiên tích cực như vậy.
Lạc Thanh Hoài lắc đầu, thái độ vô cùng kiên định, "Em đồng ý với chú dì rồi, phải giám sát anh, không để anh tiếp tục chép bài tập."
Hoắc Chu muốn phát điên: "... Bọn họ thuận miệng nói thôi, em tưởng thật sao?"
Lạc Thanh Hoài: "Không phải."
Hoắc Chu nhẹ nhàng thở ra: "Vậy em mau trả vở bài tập của Tiểu Thái Dương cho anh."
Lạc Thanh Hoài nói: "Bọn họ không phải thuận miệng nói, mà việc em đã đồng ý cũng nhất định sẽ làm được. Anh ngẫm lại lúc anh thi đạt tiêu chuẩn đi, có phải chú dì đều rất vui không?"
Hoắc Chu đương nhiên biết, cha mẹ đều hy vọng cậu học tập thật tốt.
Nhưng cậu không có hứng thú với học tập, cũng học không tốt nữa.
Nhưng hôm nay đứng trước mặt cậu là Lạc Thanh Hoài, nếu đổi sang người khác, nhất định cậu đã đánh người ta.
Hoắc Chu cáu kỉnh đứng lên: "Nhưng mà anh thì không, nếu anh không chép bài thì làm sao có thể làm xong bài tập được, em muốn anh bị thầy giáo phạt sao?"
"Em làm cùng anh." Lạc Thanh Hoài nói, "Nếu anh không làm được, em... Em nghĩ lời giải cùng anh."
Nó để mặt mũi lại cho Hoắc Chu, không nói thẳng sẽ dạy cậu.
Hoắc Chu tức giận nhưng cũng bất lực, nhìn mặt Lạc Thanh Hoài lại không thể nói được lời gì quá phận.
Cậu thở hổn hển một lúc, nói: "Hôm nay anh sẽ phải thức cả đêm, em cũng sẽ giúp anh sao?"
"Em ở cùng anh." Lạc Thanh Hoài sợ cậu đổi ý, xoay người chạy, "Vậy định như đã nói đi."
Hoắc Chu: "Hả..."
Lạc Thanh Hoài đã chạy tới cửa.
Hoắc Chu tức giận không chịu nổi, nóng nảy đá ghế đổ xuống đất, đá từ phòng ngủ đến phòng khách. Còn đang đá hăng hái, Lạc Thanh Hoài đã trở lại.
"Em nói với mẹ rồi, đêm nay không về nhà ngủ." Lạc Thanh Hoài chạy đến mặt mũi đỏ bừng, nhưng mắt to lại sáng ngời hữu thần, "Em cùng anh làm bài tập."
Tim Hoắc Chu lập tức mềm, hờn dỗi tích tụ từ nãy cũng tiêu tan trong nháy mắt.
Cậu không thích học tập thật, nhưng còn chưa đến mức phân không rõ hảo tâm và ác ý.
"Em đó..." Hoắc Chu coi gương mặt đẹp của Lạc Thanh Hoài giống cục tẩy, xoa véo đến thay đổi hình, "Hoài Bảo đúng là khắc tinh của anh."
Lạc Thanh Hoài cũng không tức giận, cười ha ha giúp Hoắc Chu dọn ghế về, đoan đoan chính chính ngồi xuống.
Hoắc Chu thật sự một chút nóng nảy cũng không còn, đành phải ngồi xuống làm bài tập.
Nhưng cậu không phải một người tập trung, viết được hai bài liền bắt đầu quấy rầy Lạc Thanh Hoài đang đọc sách: "Hoài Bảo, bài này anh không biết làm."
Lạc Thanh Hoài ngẩng lên liền thấy là một bài dịch tiếng Anh.
Thật ra rất đơn giản, từ ngữ trọng tâm là "cat".
Lạc Thanh Hoài khoanh lấy nó, đưa cho Hoắc Chu xem, "Từ trọng tâm của bài này là "cat"".
""cat" nghĩa là gì?" Hoắc Chu lập tức hỏi.
Lạc Thanh Hoài đưa từ điển Anh-Hán cho cậu.
Hoắc Chu đẩy từ điển ra, "Em nói cho anh với tra từ điển có gì khác nhau? Tra từ điển còn làm phí thời gian hơn."
Lạc Thanh Hoài ngẫm nghĩ, có thể để Hoắc Chu không chép bài tập nữa đã là tiến bộ rất nhiều, ""cat" nghĩa là mèo."
Hoắc Chu chớp chớp mắt: "Tại sao?"
Lạc Thanh Hoài: "A?"
Hoắc Chu: "Tại sao "cat" là mèo mà không phải chó, không phải heo, không phải gà vịt chứ?"
Lạc Thanh Hoài: "...???"
"Hoài Bảo, em nói xem thầy giáo có phải dạy sai rồi hay không?" Hoắc Chu nghiêm túc nói hươu nói vượn, "Biết đâu trong mắt người nước ngoài, mèo là chó mà chó mới là mèo không? Tại sao mèo là mèo mà không phải là chó?"
̶Đ̶̶m̶ ̶c̶̶h̶̶í̶̶n̶̶h̶ ̶t̶̶ô̶̶i̶ ̶t̶̶ô̶̶i̶ ̶c̶̶ũ̶̶n̶̶g̶ ̶t̶̶h̶̶ắ̶̶c̶ ̶m̶̶ắ̶̶c̶ ̶v̶̶ấ̶̶n̶ ̶đ̶̶ề̶ ̶n̶̶à̶̶y̶ ̶t̶̶ừ̶ ̶r̶̶ấ̶̶t̶ ̶r̶̶ấ̶̶t̶ ̶l̶̶â̶̶u̶ ̶r̶̶ồ̶̶i̶ ̶m̶̶à̶ ̶h̶̶ỏ̶̶i̶ ̶r̶̶a̶ ̶t̶̶h̶̶ì̶̶ ̶t̶̶o̶̶à̶̶n̶ ̶b̶̶ị̶ ̶c̶̶h̶̶ử̶̶i̶ =))))
Lạc Thanh Hoài đã bị Hoắc Chu xoay vòng.
Đúng vậy, tại sao chứ?
Hoắc Chu nhìn Lạc Thanh Hoài đang ngây ngốc, cuối cùng cũng không nhịn được cười ha hả, giơ tay xoa đầu nó, "Hoài Bảo tại sao lại đáng yêu vậy chứ."
Lạc Thanh Hoài lúc này mới hiểu được mình bị Hoắc Chu chơi đùa, xụ mặt không để ý tới cậu nữa.
"Được, anh không phá em nữa, làm bài tập." Hoắc Chu tâm trạng tốt liền nghiêm túc làm tiếp.
Nhưng vài phút sau, cậu lại nhịn không được trêu chọc: "Hoài Bảo, 7x9 là bao nhiêu?"
Lạc Thanh Hoài: "63."
Hoắc Chu: "Tại sao lại không phải 73, hay là 62... Hoài Bảo, em nhíu mày thật giống một ông cụ non, ha ha ha."
Hai người vừa náo loạn vừa làm bài tập, bất tri bất giác đã tới buổi tối.
Khi cha mẹ Hoắc tan tầm trở về nhà, nhìn thấy Lạc Thanh Hoài vẫn ở đây thì có chút kinh ngạc.
Lạc Thanh Hoài nói Hoắc Chu tiếp tục làm bài tập, bản thân nghiêm túc theo chân bọn họ giải thích nguyên nhân mình ở lại.
Cha mẹ Hoắc nghe qua, lập tức vui muốn hỏng, phải thưởng cho hai người.
"Con muốn ăn kem." Hoắc Chu vươn đầu từ phòng ngủ ra, nói gì thì nói, khen thưởng tuyệt đối không thể bỏ qua.
"Mùa đông ăn kem cái gì?" Mẹ Hoắc tuy rằng phản đối nhưng trên mặt vẫn có ý cười, "Sẽ sinh bệnh, đổi cái khác đi."
"Chỉ muốn ăn kem thôi." Hoắc Chu nhảy dựng lên, ôm mẹ Hoắc làm nũng, "Con với Hoài Bảo cùng nhau ăn một hộp, sẽ không sinh bệnh đâu."
"Vậy con không được trêu em, phải nghiêm túc làm bài tập." Cha Hoắc nói.
Hoắc Chu gật đầu: "Vâng."
Cha Hoắc lại hỏi Lạc Thanh Hoài muốn được thưởng gì, Lạc Thanh Hoài đương nhiên sẽ không có yêu cầu gì.
Hoắc Chu tiếp tục trở về làm bài tập, cha Hoắc tự mình đi mua kem cho hai đứa, tiện tay mua một túi to đồ ăn vặt.
"Hoài Bảo, tới đây, nếm thử vị chocolate đi." Hoắc Chu mở hộp kem, xúc một muỗng lớn đút cho Lạc Thanh Hoài trước.
Lạc Thanh Hoài do dự một chút, há mồm ăn.
Nó cũng đã từng ăn kem, nhưng chưa từng ăn kem mùa đông, cho nên cũng có chút tò mò.
Sau đó... Lạc Thanh Hoài bị đông lạnh đến giật mình, vô ý thức thấp đầu, cổ rụt lại, rùng mình một cái.
"Ha ha ha ha..." Hoắc Chu lại bắt đầu cười thiếu đánh.
Cha Hoắc ở bên ngoài gõ cửa, cảnh cáo Hoắc Chu không được bắt nạt em, nhưng cũng không đi vào xem xét.
Lạc Thanh Hoài nhào qua muốn đánh Hoắc Chu.
"Anh cùng em, anh cùng em." Hoắc Chu cười cười, cũng xúc một thìa cho mình, "Em không cảm thấy rất thích sao?"
Cậu cũng bị lạnh đến môi run run, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy vui vẻ.
Cảm giác lạnh lẽo ban đầu qua đi, đầu lưỡi chết lặng bắt đầu cảm nhận được vị chocolate thơm ngọt, đầu tiên là một chút, lại đến một tia, cuối cùng lan tràn đến toàn bộ khoang miệng, ngọt thấm tới đáy lòng.
Khóe miệng Lạc Thanh Hoài không nhịn được mà giương lên.
Ở bên Hoắc Chu quả thật rất tốt, luôn luôn có thể cảm nhận được đủ loại ngọt ngào.
Hoắc Chu ăn kem, lại có Lạc Thanh Hoài làm bạn, bắt đầu nghiêm túc làm bài tập.
Tuy rằng Lạc Thanh Hoài nói muốn cùng Hoắc Chu suốt đêm, nhưng cha mẹ Hoắc có ý rằng lời này cũng không cần nghiêm túc vậy, bài tập có thể ngày mai làm tiếp, hai người khuyên Lạc Thanh Hoài nên trở về nghỉ ngơi sớm một chút.
Nhưng Lạc Thanh Hoài vô cùng nghiêm túc, "Cháu đã đồng ý sẽ cùng ca ca rồi, cũng đã nói với mẹ đêm nay sẽ không về."
Cha mẹ Hoắc không đuổi nó về nữa, chỉ là dặn dò bọn họ không cần học cả đêm, cũng không quấy rầy nữa.
Hoắc Chu viết xong một bài tập, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lạc Thanh Hoài: "Hoài Bảo, với ai em cũng nhiệt tình vậy sao?"
Lạc Thanh Hoài gật đầu, "Tùy người có tính toán."
Hoắc Chu nhìn nó vẫn còn rất nhỏ, giật mình, "Vậy em theo anh làm bài tập cả đời, được không?"
Lạc Thanh Hoài không chú ý tới bọn họ căn bản không cần làm bài tập cả đời, "Vâng."
"Em nói được phải làm được nhé." Hoắc Chu đùa nó, "Chẳng may về sau em cưới vợ, mà vợ em không cho em đi chơi với anh, không cho em theo anh làm bài tập thì em phải làm sao bây giờ?"
Lạc Thanh Hoài không nghĩ tới vấn đề này, cũng không cảm thấy có gì hay để mà nghĩ: "Vậy thì em không cưới vợ nữa."
Hoắc Chu cười to: "Xong rồi, Hoài Bảo của chúng ta lại không muốn cưới vợ. Em xem có ai cưới vợ rồi mà vẫn đi chơi với anh em không?"
Lạc Thanh Hoài phồng phồng hai má, cố chấp, "Em có thể."
"Ừ, anh tin em." Hoắc Chu đùa đủ Lạc Thanh Hoài, tiếp tục cúi đầu làm bài.
Hơn mười hai giờ, mẹ Hoắc nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy hai đứa trẻ đã đầu dựa vào đầu ngủ ngon lành.
Bà nhịn không được mỉm cười, ẵm từng người lên giường.
Hoắc Chu ngủ không khác gì heo, lăn lộn như thế nào cũng không tỉnh.
Lạc Thanh Hoài thế nhưng lại tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt.
Mẹ Hoắc đắp chăn cho hai đứa, nhỏ giọng nói với Lạc Thanh Hoài: "Hoài Bảo ngủ đi, ca ca cũng ngủ rồi."
"Em cùng anh..." Lạc Thanh Hoài thì thầm một tiếng, xoay người túm lấy áo ngủ của Hoắc Chu, cũng ngủ tiếp.