Ý định thoát khỏi Lạc Thanh Hoài của cô Chu vô cùng rõ ràng, ngày hôm sau liền nói rằng đã tìm được cô giáo Lý dạy lớp bốn đồng ý nhận nó.
Nhưng mà cô Lý yêu cầu phải tận mắt nhìn thấy Lạc Thanh Hoài làm một bài thi, sau đó mới quyết định có nhận nó hay không.
Đối với yêu cầu này, Lạc Thanh Hoài không có ý kiến.
Cô Chu nhìn Lạc Thanh Hoài, muốn nói lại thôi.
Lạc Thanh Hoài cúi đầu nói, "Cô Chu, con vừa mới chuyển tới đây, không biết gì về trường học cả, không biết văn phòng giáo viên ở nơi nào, đành phải phiền cô dẫn con tới gặp cô Lý."
Đây là kết quả cô Chu muốn, Lạc Thanh Hoài nói như vậy, có nghĩa là nó sẽ không nói chuyện nhận hối lộ ra.
Nhưng Lạc Thanh Hoài còn nhỏ mà đã làm việc như vậy... Cô Chu không tìm được từ thích hợp để hình dung, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, âm thầm hy vọng nó có thể chuyển tới lớp cô Lý.
Cô Lý đã qua ngũ tuần, mái tóc cắt ngắn, thoạt nhìn có chút nghiêm túc.
Cô Chu dẫn Lạc Thanh Hoài tới, còn cố tình khích lệ nó.
Lời ngoài lời trong rằng cho dù kết quả bài thi không tốt lắm cũng hy vọng cô Lý có thể nhận nó, bởi vì đứa nhỏ này thật sự quá thông minh, cho dù bây giờ không vượt qua khảo sát nhưng nếu chăm chỉ học tập, khẳng định có thể đuổi kịp chương trình học.
Cô Lý yên lặng nghe xong, biểu cảm không có chút thay đổi nào, "Tôi nói rồi, chỉ cần vượt qua bài thi này, tôi có thể nhận trò ấy."
Cô Chu nói nửa ngày cũng xem như vô ích, trên mặt có điểm không nhịn được, liếc mắt cảnh cáo Lạc Thanh Hoài một cái mới lấy cớ rời đi.
Cô Lý đánh giá Lạc Thanh Hoài ước chừng hai phút, không sốt ruột ra đề mà hỏi, "Lạc Thanh Hoài? Tại sao con lại muốn nhảy lớp?"
Lạc Thanh Hoài gật gật đầu, "Con muốn nhanh tốt nghiệp, mau chóng trưởng thành."
"Cô đã nghe qua tình huống gia đình con." Cô Lý thở dài một tiếng nhỏ đến không thể phát hiện, "Cho nên mới đồng ý cho con một cơ hội, nhưng cô cũng muốn nói với con, tuần tự đi lên mới là tốt nhất, cuộc đời con còn rất dài, một năm cũng chẳng bao nhiêu, con nhất định phải nhảy lớp sao?"
Lạc Thanh Hoài gật đầu.
Cô Lý không nói thêm nữa, "Con làm bài thi này đi."
Lạc Thanh Hoài ngồi xuống, bắt đầu làm bài.
Cô Lý yên lặng đứng bên cạnh quan sát.
Lạc Thanh Hoài nhận đề thi, đầu tiên viết bài thi, chữ viết ngay ngắn thẳng hàng, mặc dù không thể tính là rất tốt nhưng cũng là chỉnh tề, sắp xếp chữ cũng rất đẹp. Sau đó nó lấy đề thi đọc qua một lần, trong lòng cũng hiểu đại khái, tiếp theo mới bắt đầu làm bài.
Cô Lý nhìn vài phút, lấy giáo án ra soạn bài.
Thỉnh thoảng ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn một cái, Lạc Thanh Hoài vẫn đang nghiêm túc làm bài, bộ dạng vô cùng chuyên tâm.
Thời điểm tan học có những giáo viên khác trở về, văn phòng hết sức ồn ào, nó cũng không phân tâm.
Lạc Thanh Hoài làm đề rất nhanh, bài thi một tiếng mà nó chỉ cần ba mươi lăm phút đã làm xong, kiểm tra một lần hết năm phút, lại bắt đầu làm sang bài thi tiếp theo.
Cô Lý giao cho nó bài thi ngữ văn số ba, Lạc Thanh Hoài mông cũng không dịch một chút, một hơi trả lời xong.
"Được rồi, con trở về học đi." Cô Lý thu lại bài thi, "Đợi cô chấm xong bài sẽ tới tìm con sau."
Lạc Thanh Hoài trở lại phòng học, tâm tình rất tốt.
Cô Lý ra đề cũng không tính là khó, trên cơ bản nó đều nắm chắc.
Tiết này vừa vặn là tiết của cô Chu, Lạc Thanh Hoài hô "Báo cáo", cô Chu không nói gì, khoát tay để nó về chỗ ngồi.
"Cậu đi đâu vậy?" Hoắc Tưởng tò mò mà chọc chọc bàn Lạc Thanh Hoài.
Lạc Thanh Hoài kéo bàn học về sau một chút, không phản ứng lại.
Tuy nó đối với việc nhảy lớp nắm phần chắc khá lớn, nhưng tới thời điểm mấu chốt này, Lạc Thanh Hoài muốn biểu hiện ngoan ngoãn một chút, nghe giảng cũng rất chăm chỉ. Không phải lo lắng cô Chu mất hứng, mà sợ truyền tới tai cô Lý, chẳng may cô không muốn nhận nó nữa thì lại có phiền toái.
Nhưng có người lại cố tình không muốn vậy.
"Này! Cậu là người câm sao? Tại sao lại không nói lời nào?" Hoắc Tưởng còn chưa nói gì, nữ sinh khỏe khoắn ngồi cùng bàn Lạc Thanh Hoài đã bất mãn trước.
Đến mí mắt Lạc Thanh Hoài cũng không buồn nâng.
Hổ nữu(*) đại khái cảm thấy nó dễ bắt nạt, lại nói, "Một nam sinh như cậu sao lại dễ thẹn thùng như vậy? Giống một nữ sinh..."
(*) Nữu: bé gái
Lạc Thanh Hoài không có hứng thú với bài giảng của cô Chu, cắm cúi làm bộ ghi chép bài. Trong lòng lại suy nghĩ, chuyện nhảy lớp trước tiên không cần nói cho Hoắc Chu, đợi đến khi chắc chắn nói với anh, nhất định anh sẽ rất bất ngờ nhỉ? Liệu có rất vui vẻ không?
Nghĩ tới bộ dạng giật mình của Hoắc Chu, Lạc Thanh Hoài không nhịn được mím môi vui vẻ.
"Cậu bị bệnh tâm thần sao?" Hổ nữu vẫn khiêu khích nó, "Tại sao tự dưng cười một mình?"
Chuông tan học vang lên, cô Chu rời đi.
Lạc Thanh Hoài cũng đứng lên, mặc dù không nhìn tới Hoắc Chu nhưng nó vẫn muốn ra bên ngoài quan sát.
"Chớ đi!" Hổ nữu giang hai tay cản Lạc Thanh Hoài, "Tớ hỏi cậu chuyện cũng không dám trả lời, đứa câm điếc nhà cậu là thiếu đánh sao?"
Lạc Thanh Hoài thản nhiên quét mắt nhìn con bé một cái, "Cậu muốn làm gì?"
"Uầy, thì ra cậu có thể nói nha!" Hổ nữu hưng phấn chỉ vào Lạc Thanh Hoài, lớn tiếng kêu, "Mọi người mau nhìn! Tên câm điếc thế mà có thể nói, thật sự quá thần kỳ!"
Toàn bộ bạn học bị giọng nói của con bé hấp dẫn, vây lại đây xem kịch vui.
Lạc Thanh Hoài đẩy hổ nữu một cái, muốn đi ra.
Hổ nữu lại túm nó lại, "Chớ đi! Tên câm điếc, tớ nghe nói cha cậu so với tội phạm giết người còn cặn bã đáng giận hơn, có phải thật không?"
Bạn học vây xem đều ồn ào theo, nói Lạc Thanh Hoài là thằng tồi tệ.
Sắc mặt Lạc Thanh Hoài trầm xuống, bèn xốc hổ nữu lên, tùy tiện xách ghế dựa phía sau, nện lên mặt bàn một tiếng "ầm".
Tiếng động này quá lớn, bạn bè trong lớp đều bị dọa ngốc.
Bút chì trên bàn bị ghế nhựa đập phải, vỏ bút nhựa bay ra chung quanh giống những mũi ám khí, những bạn học bị vỏ bút bay vào người mặc kệ đau hay không cũng đều cảm thấy như có người đâm một dao, oa oa khóc lớn.
Cảm xúc sợ hãi dễ lây lan, phòng học trong giây lát đều tràn ngập tiếng khóc.
Không ai dám tới cản Lạc Thanh Hoài nữa, nó đặt ghế lại chỗ cũ, mặt không đổi sắc đi khỏi phòng học, ghé vào lan can tìm Hoắc Chu.
Tiếng chuông vào học kêu vang, cô Chu đi tới phòng học, nhận được một phòng toàn túi khóc, sợ tới mức lảo đảo, thiếu chút nữa lại trẹo chân.
"Đã có chuyện gì xảy ra? Đây là làm sao vậy?" Cô Chu vừa sợ vừa lo.
Các học sinh nhìn thấy giáo viên càng khóc hăng, bắt đầu mồm năm miệng mười kể lại hành vi phạm tội của Lạc Thanh Hoài, đương nhiên sẽ không nói tới việc có người tìm chuyện trước.
Cô Chu nghe xong, sắc mặt có chút phức tạp.
Giờ ra chơi vừa rồi cô tới văn phòng, nhìn thấy bài thi của Lạc Thanh Hoài còn có chút hối hận. Là giáo viên, nhất là chủ nhiệm lớp cũng vô cùng khó khăn, có đủ mọi loại chỉ tiêu thi cử, tất cả mọi người đều muốn học sinh thành tích tốt.
Trước đó cô đã nghe qua lời đồn về Lạc Thanh Hoài, đã tạo thành thành kiến nên không để tâm đi tìm hiểu hoàn cảnh của nó. Nếu biết thành tích Lạc Thanh Hoài tốt như vậy, cô sẽ không đối xử với nó như thế, lại càng không dễ dàng nhường nó cho một giáo viên khác. Đối với một đứa nhỏ thành tích tốt, có thể khoan dung một chút cũng được.
Cho nên, trên đường cô Chu trở về còn đang suy nghĩ có nên mở lời với Lạc Thanh Hoài, để nó ở lại không.
Hiện tại nhìn thấy phòng học hỗn loạn, cô Chu buông tha ý định giữ lại Lạc Thanh Hoài, đứa nhỏ này cô ước chừng không quản được, nó quá tà môn.
Cô cũng không hỏi Lạc Thanh Hoài tại sao động thủ với bạn học, trực tiếp quở mắng vài câu, sau đó trấn an những bạn học khác.
Hổ nữu bị dọa thảm nhất, sống chết không muốn tiếp tục ngồi cạnh Lạc Thanh Hoài.
Cô Chu còn đang tính để Lạc Thanh Hoài ngồi bàn cuối một mình, Hoắc Tưởng đột nhiên giơ tay: "Thưa cô, em tình nguyện ngồi cùng bàn bạn Lạc Thanh Hoài ạ."
"Em chắc chứ?" Cô Chu hỏi một câu.
Mặc dù Hoắc Tưởng thành tích bình thường, nhưng bác Hai của nó lại là xưởng phó xưởng 306, cô Chu đối với nó cũng rất tốt.
Hoắc Tưởng vô cùng phấn khích: "Em tình nguyện ạ."
Cô Chu vốn đang đau đầu, nghĩ tới Lạc Thanh Hoài cũng sắp rời đi liền đồng ý.
Hoắc Tưởng dọn đến bên cạnh Lạc Thanh Hoài, lộ ra biểu tình chân chó: "Lạc Thanh Hoài, cậu thật soái thật ngầu thật lợi hại nha!"
Lạc Thanh Hoài cao lãnh mở sách, không để ý tới nó.
Hoắc Tưởng cũng không thèm để ý: "Tớ giúp cậu chép bài nhé, đại ca không cần phải tự mình ra tay."
Lạc Thanh Hoài: "..."
Tới giờ nghỉ trưa, cô Lý tới tìm Lạc Thanh Hoài.
Cô Lý không đề cập tới thành tích của nó, chỉ lại nói với nó nguy hại của việc nhảy lớp. Lạc Thanh Hoài còn nhỏ, không dễ dàng hòa nhập với đám nhỏ lớn hơn nó một tuổi, có khả năng vô ý thức bị cô lập cùng cô đơn.
Lạc Thanh Hoài tỏ vẻ không vấn đề gì, dù sao nó ở lớp nào cũng sẽ bị cô lập.
Cô Lý có vẻ đã nghe nói gì đó, thở dài, nói nó mai nói người lớn tới nói chuyện.
Buổi tối Lạc Thanh Hoài về nhà liền nói với mẹ Lạc.
Mẹ Lạc không nghĩ nó có chủ ý này, không nói với mình trước mà đã vô thanh vô tức đi tìm giáo viên xin nhảy lớp, hơn nữa đã thành công phân nửa.
Cô có chút tự trách mình không để tâm tới thời điểm Lạc Thanh Hoài nhắc tới việc nhảy lớp lần trước.
Nhưng mà, nếu ngày mai phải tới gặp giáo viên, mẹ Lạc cũng không nói thêm cái gì. Cô chỉ muốn hiểu thêm một chút tình huống từ giáo viên, sau đó trở về nói chuyện với Lạc Thanh Hoài.
Nhìn thấy mẹ không phản đối, Lạc Thanh Hoài vô cùng vui vẻ: "Mẹ, con có thể tới nhà Hoắc Chu ca ca học nhóm không?"
"Tại sao lại muốn tới nhà anh học nhóm?" Mẹ Lạc cũng không hy vọng Lạc Thanh Hoài quá thân thiết với Hoắc Chu, nhưng Hoắc Chu là người bạn duy nhất của Lạc Thanh Hoài, cô không dám cũng như không nhẫn tâm ngăn trở.
"Con muốn học chương trình học lớp bốn, nếu không hiểu có thể hỏi ca ca." Lạc Thanh Hoài đã sớm nghĩ ra lý do có thể tới học nhóm cùng Hoắc Chu.
Mẹ Lạc cuối cùng cũng không phản đối.
Lạc Thanh Hoài vui vẻ mà gõ cửa nhà Hoắc Chu.
Hoắc Chu vốn không tính làm bài tập, nhìn thấy Lạc Thanh Hoài liền vui vẻ: "Hoài Bảo, em tới tìm anh chơi chung à, thật tốt quá."
"Em tới cùng anh làm bài tập." Lạc Thanh Hoài sửa lại.
Hoắc Chu: "À... Ý của anh là, em với anh cùng nhau làm bài tập thật tốt quá, một mình anh viết thấy thật nhàm chán."
Lạc Thanh Hoài càng vui vẻ: "Ca ca, có thể đem sách lớp bốn của anh cho em mượn xem được không?"
Hoắc Chu cũng không hỏi tại sao, trực tiếp tìm sách giáo khoa cùng sách bài tập đưa cho nó.
Lạc Thanh Hoài đoan đoan chính chính ngồi trên ghế nhỏ, bắt đầu đọc sách lớp bốn.
Hoắc Chu nhìn nó nghiêm túc như vậy, ngượng bản thân lười biếng, cầm bút chì ngồi vào bàn vẽ vẽ, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn lén Lạc Thanh Hoài một cái.
Lạc Thanh Hoài bỗng nhiên ngẩng đầu, vừa vặn đối mắt với Hoắc Chu, khó hiểu hỏi: "Ca ca, anh nhìn gì vậy? Không làm bài tập sao?"
"À..." Đầu óc Hoắc Chu vừa động, "Anh tò mò em đọc có hiểu không."
"Đúng lúc có cái em không hiểu." Lạc Thanh Hoài giơ sách với Hoắc Chu, "Ca ca, từ này nghĩa là gì?"
Hoắc Chu nhìn thấy nó đang đọc sách tiếng anh, từ này – tách ra từng chữ thì cậu hiểu, nhưng đặt cùng một chỗ thì...
Hoắc Chu vò đầu bứt tai, mặt cũng đỏ bừng, ấp úng mãi không thể giải thích được.
Lạc Thanh Hoài chớp chớp mắt, cầm sách về, thiện giải nhân ý thay cậu giải vây: "Ca ca không thích học tiếng anh phải không? Có rất nhiều người cũng không thích học tiếng anh."
"Phải!" Hoắc Chu vỗ đùi, vội vã níu kéo hình tượng anh trai, có chút kích động: "Anh không thích học tiếng anh! Tiếng của chúng ta vốn đã rất đẹp, ai muốn học hội Tây dương làm trò chứ, đúng không? Anh nói với em nè, không phải thành tích anh không tốt, chỉ là anh không thích học cách người khác nói chuyện! Em hỏi anh cái khác, cái khác anh đều sẽ... Toán học! Toán học của anh khá tốt!"
"Em biết rồi." Lạc Thanh Hoài tùy tay mở một cuốn sách bài tập toán học.
Trên trang đầu tiên, câu đầu tiên là: 6x8=?
Đáp án của Hoắc Chu là 49.
Lạc Thanh Hoài: "..."
Nó khép sách bài tập lại, cười ngọt ngào với Hoắc Chu: "Toán học lớp bốn quá khó khăn, em xem không hiểu, em vẫn lên làm bài tập lớp ba trước đã."
Hoắc Chu nhẹ nhàng thở phào, xoa xoa bàn tay nhỏ vì khẩn trương mà ra mồ hôi.
Lạc Thanh Hoài yên lặng rũ mắt.
Nếu nó lại muốn nhảy lớp, có lẽ chỉ có thể dựa vào bản thân tự học.