[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 408: Sau khi công thành

Phong Kính Tiết cười lạnh một tiếng: “Còn có thể cho Triệu vương bệ hạ của chúng ta tận mắt thấy, hiện tại ngươi rốt cuộc có lực lượng ra sao, để y *** tường biết, rất nhiều động tác nhỏ, tính toán nhỏ buông trước vẫn là tuyệt.”

Lư Đông Ly im lặng không nói gì.

Triệu vương lợi dụng y phát triển tân chính, lợi dụng y nhận lấy oán hận của mọi người, thủ đoạn thế này, y cũng chẳng để trong lòng. Khiến y không biết nên cao hứng hay nên phẫn nộ, nỗi lòng luôn rối rắm khó gỡ, lại là Triệu vương người này có lẽ lãnh khốc, có lẽ ích kỷ, có lẽ muốn làm cho quốc gia giàu mạnh, lại không chịu để mình bị liên lụy mảy may, nhưng vô luận thế nào, dù sao y cũng thấy được chỗ không đủ của quốc gia, dù sao y cũng muốn thử sửa chữa, nếu so với các đời tiên vương, vị quân chủ này lại như là anh minh hơn rất nhiều.

Phong Kính Tiết biết tâm tư y, khẽ cười nói: “Y là người thông minh tài giỏi, nhưng chính bởi thông minh tài giỏi, một khi làm điều ngang ngược, càng khó mà ngăn cản, bạo quân khôn khéo sẽ càng đáng sợ hơn dung chủ vô năng, để y có điểm trói buộc, có điểm cố kỵ, cho y biết dù y là quân vương, trong thiên địa cũng nên có chút chuyện kính sợ, với y, với quốc gia này, đều là chuyện tốt.”

Lư Đông Ly cười. Mấy năm nay Phong Kính Tiết vẫn cố gắng muốn tạo nên một loại lực lượng mới để chế hành quân quyền, khiến Triệu vương không thể tùy tâm sở dục hành sự, cũng ý đồ làm loại lực lượng này biến thành một chế độ cố hữu có thể truyền thừa, mà không phải dựa vào một hai quyền thần cường hữu lực thực thi.

Phong Kính Tiết lựa chọn phương thức phiền toái lại phiền toái thế này để phục thù Triệu vương, ngoại trừ bởi vì Triệu quốc trước mắt cần phát triển, không chịu nổi náo động, càng nhiều vẫn là băn khoăn trình độ tiếp nhận của Lư Đông Ly.

Cho dù là rộng rãi như Lư Đông Ly, cũng không thể hoàn toàn tách quân chủ và quốc gia ra để đối đãi, văn hóa truyền thừa mấy ngàn năm, trung thành với quân chủ, đã sớm khắc vào tủy xương loại nho sinh này.

Cho dù bị làm hại, oan khuất, khổ nạn, trong lòng có oán có hận có thù có đau, y cũng sẽ không thật sự tính toán trả thù quân vương.

Năm đó biến cố Định Viễn quan, nếu bị chém bị hại không phải Phong Kính Tiết, mà là bản thân Lư Đông Ly, e rằng y cũng là một trong vô số trung thần từ trước đến nay, quân muốn thần chết, thần không thể không chết, dù có đầy bụng oan khuất bất đắc dĩ, cũng chỉ đành ôm hận ẩn nhẫn.


Đại bộ phận thù hận của Lư Đông Ly với Triệu vương đều chỉ bởi vì Phong Kính Tiết. Mà dù rằng như thế, trừ phi Triệu vương bạo ngược mê muội, họa hại bách tính, y cũng rất khó có quyết tâm lấy giết chóc đối phó Triệu vương.

Chỉ là trải qua chuyện Định Viễn quan năm đó, lại thêm Phong Kính Tiết luôn thảo luận quốc chính, triều cục, cân bằng quyền lực giữa quân thần, cùng với vô số cố sự xưa nay hàm oan chết thảm, công cao thành họa, y không thể không thừa nhận, rất nhiều lý tưởng và chờ mong tốt đẹp của nho gia với quân chủ không hề thực tế. Nếu muốn bảo hộ mình, nếu muốn không để những cố sự bi thương ấy tái diễn, cho dù đối mặt với quân quyền, một người cũng phải có thực lực làm một chút ngăn chặn và phản kháng.

Lư Đông Ly trước kia đối với cách nghĩ quân thần quyền lực liên quan, vâng chịu cách nhìn của nho gia trăm ngàn năm qua. Lấy tướng quyền chế hành quân quyền, nhưng bản thân tướng quyền lại phải dựa vào quân quyền khoan dung và cho. Họ chờ mong nhiều hơn vẫn là chính đạo, đại nghĩa, khuyên can của thần tử, hết thảy những điều này để làm cho quân chủ đạt được sự hoàn mỹ trên đạo đức. Nhưng hiện tại, Lư Đông Ly lại dứt khoát mà thực tế lựa chọn tận mọi khả năng để mở rộng quyền lực của mình, khiến quân chủ không thể dễ dàng lay động mình nữa.

Mà y cũng quả thật đã làm được. Mấy năm thời gian, chân chính cánh chim đã lớn, mà Triệu vương cho y cơ hội, để y thế lực cường đại, sai không ở ngu xuẩn, chỉ ở căn bản không ngờ được, lực lượng Phong Kính Tiết che giấu cường đại đến vậy.

Lúc đầu Triệu vương thấy Lư Đông Ly bỗng nhiên sống lại, danh vọng đang lớn, không thể động chạm tùy tiện, cho nên định để y làm việc khổ nhất mệt nhất đắc tội người nhất, chờ qua nhiều năm, tân chính hết thảy đã đi vào quỹ đạo, bách tính dần dần lãng quên truyền kỳ của Lư Đông Ly, quan viên thiên hạ đều bị Lư Đông Ly đắc tội hết, sẽ đẩy Lư Đông Ly ra chịu chết, bình ổn oán hận của quan viên, lại vẫn tiếp tục thực thi chính sách mới, để Triệu quốc từng bước hướng đến thịnh vượng phồn vinh, mà địa vị của bản thân y vĩnh viễn kiên cố vô cùng, sẽ không bị bất cứ uy hiếp dao động gì.

Ngay cả bản thân Lư Đông Ly cũng hiểu rõ trong lòng, người cải cách chính trị xưa nay ít có kết cục tốt, một tay lật nhào quy tắc cũ của mấy trăm năm, động chạm lợi ích của bao nhiêu người, nhận lấy oán hận của bao nhiêu người, không lấy sinh mệnh y ra tế, làm sao bình ổn oán khí sâu nặng như thế. Tân chính thành, dùng tính mạng một thần tử để trấn an lòng người, là thủ đoạn dễ dàng nhất, đơn giản nhất, không ảnh hưởng căn bản quốc gia nhất, cũng là thủ đoạn từ xưa đến nay các quân chủ thông minh thích dùng nhất.

Nếu là Lư Đông Ly trước biến cố Định Viễn quan, với kết cục như vậy, vị tất sẽ để ý lắm. Nếu có thể làm cho quốc gia giàu mạnh, bách tính yên vui, cho dù để quân chủ dùng làm dao, công thành thì bỏ, với y cũng coi như cầu nhân được nhân.

Thế nhưng trong Định Viễn quan, chính mắt thấy Phong Kính Tiết chịu hình thê thảm, nỗi đau trong lòng phải chịu, đến nay không dám hồi tưởng, chỉ nhớ lý tưởng từng có, tín niệm từng có, nháy mắt sụp đổ hết, trong mấy năm chán nản lênh đênh sau đó, cũng từng nghĩ lại rất nhiều về quân và thần, trung thành và trách nhiệm, sau đó đoàn tụ với Phong Kính Tiết, lại bị Phong Kính Tiết ảnh hưởng, đối với sự thần thánh không thể xâm phạm của quân chủ, rốt cuộc cũng nhạt đi rất nhiều.

Quan tâm chi quân muốn thần chết, thần không thể không chết gì đó, bận tâm chi thánh chỉ gì đó, quân mệnh gì đó, trên đời này chỉ cần còn có một người bảo vệ y để ý y coi y là chí trân chí trọng, y sẽ dùng hết toàn lực bảo hộ bản thân, chỉ có như vậy, mới có thể hồi báo sự bảo vệ và quý trọng như thế. Huống chi bảo hộ bản thân, mới có thể thực hiện lý tưởng sự nghiệp tốt hơn.

Những năm gần đây, tân chính Lư Đông Ly lãnh đạo, lực ảnh hưởng tạo thành, nhân tài thu nạp, thế lực khuếch trương, đều vượt xa dự liệu của bản thân Triệu vương, thậm chí cũng vượt qua dự liệu của chính Lư Đông Ly.

Người cải cách trước kia, rất ít ai có thể như Lư Đông Ly, được thiên hạ trọng vọng, trên danh nghĩa và một phần trên thực tế được quân chủ ủng hộ, có thế lực dị quốc hùng mạnh làm chỗ dựa, quan trọng hơn là, trong tay dường như có tài phú dùng không hết, cùng với võ lực cường đại ẩn trong tối cho khi cần thiết.


Trước đó, y cũng chưa từng nghĩ đến, dưới sự kết hợp của quyền tiền, lực lượng sẽ hùng mạnh như thế.

Y lợi dụng hết thảy quyền lực trong tay, cho thương đoàn của Phong Kính Tiết có thể khuếch trương, mà Phong Kính Tiết thì lấy tiền tài lực lượng lớn mạnh mở đường cho y.

Trở ngại tày trời phía trước, biến bạc thành nước mà tạt, cuối cùng có thể tan ra. Kẻ địch thu mua thân tín, cấp dưới của họ, lại không biết thân tín cấp dưới của mình đã bị tài phú gấp bội mua đứt. Đủ các loại thế lực, đủ các kiểu quan viên. Khi lựa chọn đứng vào đội, phần lớn đều có thể nhận thấy được, ít nhất trước mắt, đi theo cựu đảng có lợi, nhưng đi theo tân đảng, tài phú nhận được càng lớn hơn.

Vì đạt thành mục đích, họ cũng lợi dụng những lực lượng tài thế trong tay này, lần lượt đi giao dịch, thỏa hiệp với đủ kiểu lực lượng, thậm chí còn uy hiếp áp bách, rất nhiều thủ đoạn dĩ vãng nghĩ cũng không nghĩ giờ đều đã dùng.

Tuy rằng mấy năm nay, thành tựu càng ngày càng lớn, phái bảo thủ bị chèn ép càng ngày càng vô lực, ngay cả Triệu vương cũng dần dần từ đắc chí mãn ý khi thấy tân chính thuận lợi ban đầu, biến thành hiện tại phát hiện thế lực Lư Đông Ly mất khống chế mà ăn không ngon ngủ không yên. Song Lư Đông Ly không biết, thành công của y rốt cuộc là chính nghĩa chiến thắng tà ác, công bằng tự ở lòng người, hay chỉ bởi vì…

Lực lượng của quyền lực và tiền bạc, lớn đến mức thật sự khiến người không cách nào chống lại.

Phong Kính Tiết thấy vẻ mặt Lư Đông Ly chợt xa xăm, biết y đang nghĩ gì, chỉ cười, lại không mở lời trấn an. Ngần ấy năm trải qua mưa mưa gió gió, ngần ấy sấm sét, các loại thủ đoạn đã dùng. Nếu bản thân y còn muốn lập mê chướng cho mình, không thể tự giải, thì y sẽ chẳng phải là Lư Đông Ly.

Đã làm, thì đứng ra gánh vác, thì trong lòng thừa nhận, mà tuyệt không phải trong tay làm chuyện không thể gặp quang, trong lòng hô đành chịu, hô mê mang, lấy đây bày tỏ mình vô tội thuần khiết không dính bụi.

Dù tay bẩn, thân bẩn, lòng vẫn ngay thật như xưa, chưa bao giờ thẹn với trời đất.

Đã biết nước quá trong ắt không có cá, trước giờ khoan dung với người, một ngày nào đó, phải học được cũng khoan dung nhân hậu với mình một chút mới phải.

Lư Đông Ly trầm mặc một hồi, chợt nhẹ giọng nói: “Kính Tiết, ta nghĩ, qua mấy năm, chờ tân chính ổn định, sẽ từ quan chức.”


Phong Kính Tiết thong thả hỏi: “Ngươi không sợ người đi chính ngừng.”

“Ta sợ, cho nên mấy năm nay mới liều mạng củng cố hết thảy. Ta cần phải nhìn thấy cho dù ta lui bước dứt thân, cũng không còn ai có thể uy hiếp tân chính, mới có thể yên tâm.”

“Mấy năm qua thế lực của chúng ta đích xác phát triển rất lớn, mặc dù còn chưa đủ để ảnh hưởng căn cơ quốc gia này, nhưng quả thật là Triệu vương cũng không cách nào dễ dàng diệt trừ. Nhưng chỉ như thế, đã đạt thành mục tiêu của ngươi rồi sao? Bất cứ chính sách nào cũng cần người thúc đẩy, người dưới tay chúng ta không phải đều là chính nhân quân tử, mà chính sách mới cũng chưa hề chân chính hoàn thiện, nếu…”

Lư Đông Ly lẳng lặng nhìn biển khơi vô biên vô hạn, nhẹ nhàng ngắt lời y: “Kính Tiết, ta muốn tận lực cho quốc gia, ta muốn có hành động, ta muốn không phụ đời này, nhưng ta chưa bao giờ cảm thấy, quốc gia này không có ta là không thể thành sự. Tân chính đích xác không hoàn mỹ, nhưng mà ta dù sao chỉ là phàm nhân, khoảng cách ta có thể nhìn tới dù xa hơn thì cũng là có hạn. Đến bây giờ, ta không tìm được pháp lệnh chế độ chân chính hoàn mỹ, cũng chưa bao giờ cho rằng người thi hành tân chính, phải mỗi người không hề tỳ vết, mỗi kẻ đạo đức đầy đủ. Ta cầu, chỉ là Triệu quốc hiện tại có thể tốt hơn Triệu quốc trước kia một chút, bách tính hiện tại, cuộc sống có thể hơi giàu có hơn, quân đội của chúng ta có thể có đủ lực lượng, ứng phó chiến tranh uy hiếp, những quan viên đó có năng lực nhất định và tham ô đừng quá đáng quá, thời điểm này, ít nhất có thể mưu chính này, ta cũng đã thấy đủ.”

Lời này không phải không có tiếc nuối, nhưng ngữ khí vẫn bình thản như trước.

Phong Kính Tiết yên lặng gật đầu, cho dù là y, xem hết đủ loại chế độ chính trị trong lịch sử nhân loại, cũng không tìm được chế độ hoàn mỹ thích hợp với bối cảnh thời đại này, có thể giữa quân và thần, bách tính và triều đình, đạt được công bình công chính, trong lịch sử nhân loại, chưa từng có chế độ hoàn mỹ thế này, trăm ngàn năm qua, các chí sĩ đầy lòng nhân ái, cố gắng, tìm tòi, đổ máu, liều mình, theo đuổi, chỉ có thể là tốt một chút, tốt hơn một chút, lại chưa bao giờ từng có ai đạt được tốt nhất.

“Kính Tiết, ta vẫn cố gắng tăng cường quyền lực của chúng ta, lợi thế của chúng ta, bởi vì ta muốn cho mình an toàn, bảo hộ bản thân ta, mới là hồi báo tốt nhất đối với các ngươi, tất cả những người yêu quý ta, ta…”

Lư Đông Ly thấy lòng xót xa, vô luận qua bao nhiêu năm nữa, y đều nhớ rõ, tất cả đau khổ và giày vò từng chịu sau khi mắt thấy Kính Tiết chết. Vì biết hết thảy quá sức đau đớn không thể chịu, cho nên mới hạ quyết tâm, không để bất cứ người nào y quan tâm đi chịu đựng đau đớn thế này nữa.

“Ta vẫn phải đề phòng Triệu vương tìm cơ hội, trở tay cho chúng ta một kích, ta thậm chí còn lo lắng, quân vương cũ mới thay thế, tân chủ sau này lại trở tay giết chết toàn bộ tân chính. Cho nên ta cố gắng tăng cường các loại quyền lực, đến bây giờ quả thật có thể chế hành quân chủ hữu hiệu. Nhưng mà, thế lực này còn tiếp tục phát triển như vậy…”

Lư Đông Ly hơi nhíu mày: “Quyền lực của ta đã quá lớn…”

Y có danh vọng không gì sánh bằng trong dân gian, y có quân đội toàn lực ủng hộ, y có tài lực dùng không hết của Phong Kính Tiết, y còn là đầu não của tân chính. Tất cả quan viên lòng hướng tân chính đều chỉ theo y, tất cả thành tựu của tân chính đều là công tích của y.


Trước mắt mà nói, y đã là dưới một người, trên vạn vạn người, mà nếu còn tiếp tục phát triển tân chính, chèn ép đối thủ như vậy, rất nhanh chóng, y sẽ có nguy cơ lấn lướt quân chủ. Nhưng tân chính đi đến bước này, trừ phi muốn thiếu một sọt đất không thành núi, bằng không tuyệt không thể dừng lại.

Lư Đông Ly trước mắt tối đa cũng chỉ là muốn để thần tử có đủ quyền lực, có thể đối kháng chế hành quân chủ một cách thích đáng, mà tuyệt không phải trực tiếp vượt hẳn quân chủ. So với cách làm của Phương Khinh Trần tùy tiện hoàn toàn mất quyền quân vương, chỉ giữ lại một danh phận, cách nghĩ của Lư Đông Ly, càng dễ dàng được kẻ sĩ có kiến thức thời đại này chấp nhận.

“Chúng ta ý đồ dùng chế độ để hạn chế quân chủ, lấy thần quyền chế hành quân quyền, chính là vì phòng ngừa loại quyền lực tuyệt đối bất phân thị phi trắng đen, một lời quyết định hết thảy này bị lạm dụng. Có lý do gì mà trong khi chèn ép được quân vương, lại đồng thời dựng lên một người khác.”

Y đã quyết tâm cùng Phong Kính Tiết, thay đổi hiện thực loại quyền lực cao cao tại thượng nào đó, tùy ý đùa bỡn sinh mệnh lý tưởng tín niệm của người khác, thì không thể cho phép bản thân y ngược lại trở thành loại tượng trưng đó, vấn đề chưa bao giờ ở chỗ y sẽ làm hay không, mà ở chỗ, nếu y một mai muốn làm như vậy, thì chẳng còn lực lượng nào có thể chống lại y nữa.

Phong Kính Tiết nhìn Lư Đông Ly một hồi, chợt bật cười khe khẽ: “Cũng tốt, có thể sớm thoát thân, cũng sẽ thoải mái tự tại.” Y vươn vai. “Ta cũng bao nhiêu năm rồi không được hưởng thụ cuộc sống khoái hoạt kia, cuối cùng sắp khổ tận cam lai rồi.” Ngôn ngữ lại rất mãn nguyện.

Vấn đề Lư Đông Ly suy nghĩ, y cũng sớm đã phát hiện. Y không quan tâm quyền lực tuyệt đối kia có phải thuộc về Lư Đông Ly hay không, cũng không nghĩ lại vấn đề chế độ và nhân trị như Lư Đông Ly. Y chỉ cảm thấy, muốn đứng trên vị trí tuyệt đối có thể uy hiếp hoàng vị, có lực lượng lật đổ quân chủ đó, thực sự quá mẫn cảm.

Nếu Lư Đông Ly nguyện ý tạo phản, tự mình làm Hoàng đế thì thôi, mà y rõ ràng đánh chết cũng không sinh ra nổi ý nghĩ này. Đã như vậy, thân tại vị này, còn không biết có bao nhiêu việc vụn vặt thâm độc nhàm chán phải rơi lên đầu, không muốn loại phiền toái này, sớm bứt thân mà lui ngược lại là chuyện tốt.

Chẳng qua một chữ lui này không hề thoải mái đơn giản như Phong Kính Tiết nói. Tối thiểu còn cần khoảng thời gian vài năm, để tân chính càng thêm củng cố, trợ giúp những cựu bộ chư tướng Định Viễn quan đáng tin đó trong quân đội của mỗi người, địa vị càng thêm kiên cố, đưa những nhân tài họ coi trọng trong số quan viên xuất sắc liên can đang thúc đẩy tân chính trước mắt lên vị trí cao hơn, Lư Đông Ly mới có thể thật sự lui ra, hơn nữa vì phòng ngừa Triệu vương và phái bảo thủ phản công, thế lực dân gian cường đại trong tay Phong Kính Tiết cũng phải tùy thời chuẩn bị sẵn sàng để ứng phó hết thảy kinh biến, các việc phiền toái, vụn vặt khác, càng là đếm cũng không cần.

Lư Đông Ly nghe ngữ khí thoải mái tự tại kia của Phong Kính Tiết chỉ cười: “Nào có dễ dàng như vậy, đây cũng chỉ là một ý tưởng của ta, rất khó chân chính làm được.”

Phong Kính Tiết nhướng mày, nhìn y mỉm cười, thản nhiên nói: “Đã là ngươi nghĩ thì nhất định có thể làm được.”

Hết thảy hết thảy đều không hề dễ dàng. Song Phong Kính Tiết chưa bao giờ muốn để ý những khó khăn chồng chất kia, chưa bao giờ nghĩ đến làm sẽ gian nan bao nhiêu.


Lư Đông Ly đã muốn làm như vậy, làm như vậy quả thật đúng, thế thì cứ tận mọi lực lượng đi làm là được! Con đường phía trước đã định ra, vậy thì mau chóng đạt thành mục đích này, sớm một ngày để Lư Đông Ly giải thoát khỏi những thị thị phi phi, vất vả nhọc lòng này, có thể mang theo tâm tình thoải mái thong dong, đi đoàn tụ với thê nhi, từ đây không chia lìa nữa, kỳ thật vốn cũng là nguyện vọng của y. Chỉ là…

“Đông Ly, năm khác đạt thành nguyện vọng này…” Phong Kính Tiết nói đạt thành nguyện vọng này như đinh đóng cột, ngay cả hai chữ nếu như cũng không thêm, chỉ là ngữ khí bỗng nhiên hơi thương cảm.

“Ngươi muốn cùng tẩu tử từ đấy ẩn cư?”-