[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 390: Đồ Vô lại

Tần Húc Phi tâm ý đã định, liền không để mình nghĩ ngợi lung tung nữa. Nhưng rượu đã uống hết, Phương Khinh Trần lại đang ngủ, y buồn chán chẳng có việc chi để làm, nhất thời lại không đành lòng đánh thức Phương Khinh Trần, kết quả là hơi ngẩn ra, chẳng biết nên làm gì mới tốt.

Lăng lăng nhìn Phương Khinh Trần dường như đã ngủ khá say, chợt động lòng, một khắc sau khi nhánh cây Phương Khinh Trần đang nằm lắc lư lướt qua trước mắt, bỗng nhiên thò tay đến eo Phương Khinh Trần nhanh như chớp, chỉ là khoảnh khắc gần như chạm đến kia, lại rụt về nhanh hơn.

Phương Khinh Trần thì ngủ cực an bình, hoàn toàn không biết. Tần Húc Phi lại như làm tặc bị bắt quả tang, mặt đỏ bừng, toàn thân nóng lên, hại y cho là sức rượu của mình cũng lên rồi.

Y ngày thường hành quân tác chiến, dũng hãn nhất, nhưng lúc này khiếp đảm muốn chết, bởi vì… y lại nhất thời tâm sinh kỳ niệm, muốn lột quần Phương Khinh Trần coi thử.

Kỳ thật việc này thực sự không thể trách y được! Tuy nói y không quan tâm Phương Khinh Trần rốt cuộc lai lịch ra sao, nhưng không phải y sẽ không tò mò. Từ sau khi Phương Khinh Trần nói mình là hồ ly, Tần Húc Phi liền không tự chủ được đặc biệt lưu ý những truyền thuyết hồ yêu. Sau đó, hầu như trong tất cả các câu chuyện đều nói, hồ ly *** công lực không đủ thâm, uống say sẽ hiện nguyên hình, cho dù là hồ ly *** ngàn năm vạn năm, uống say rồi cái đuôi hồ ly cũng dễ dàng lộ ra.

Mấy câu chuyện này xem nhiều, hơn nữa bản thân y còn nuôi một con tiểu bạch hồ, ngày ngày chơi đùa bên cạnh, nhìn kết quả đáng yêu như vậy, y không tự chủ được bắt đầu thích tưởng tượng bộ dáng Phương Khinh Trần biến hồ ly, chí ít… biến ra cái đuôi sờ chơi.

Người ta vẫn nói ngày nghĩ gì đêm mơ đó, Tần Húc Phi xưa nay quang minh lỗi lạc, hiện giờ đã đến mức mơ cũng có thể mơ thấy tình tiết Phương Khinh Trần say mèm, để y kiểm tra đuôi, hoặc là biến thành hồ ly lăn qua lăn lại trong lòng y, còn mặc y sờ soạng.


Hết thảy trong mộng còn rõ nét dị thường. Khi tỉnh dậy, y thậm chí có thể nhớ lại cảm giác thoải mái trơn tru khi ngón tay xoa lớp lông mềm mại.

Có điều, loại sự tình này, y vẫn chỉ “mộng tưởng” mà thôi. Muốn y ra tay thật, cho dù y có cái tâm đó cũng không có lá gan kia đâu.

Chỉ là giờ khắc này, Phương Khinh Trần ngủ say, mà Tần Húc Phi đã phá mê chướng trong lòng. Lòng tự nhiên biết mối quan hệ của mình và Phương Khinh Trần đã không còn như trước kia. Hơn nữa sức nặng của quyển sách Phương Khinh Trần nhìn như ném miếng giẻ rách mà ném qua kia, cũng làm cho y một lần nữa xác định với Phương Khinh Trần mà nói, mình nên là đặc thù. Vì thế tặc đảm và kỳ tưởng này không nhịn được cùng nhau bốc ra ngoài.

Chỉ tiếc, đến khoảnh khắc cuối cùng y vẫn lùi bước.

Cho dù Phương Khinh Trần say mèm thiếp đi, muốn cởi quần y xem có đuôi không, còn không để Phương Khinh Trần phát hiện, đó là tuyệt đối không khả thi.

Nếu y dám làm liều như vậy, đuôi nhìn thấy hay không y cũng chưa dám chắc, nhưng hậu quả sẽ thế nào, y lại quá rõ ràng.

Hoàng đế Đại Tần quốc, hai ngày sau sẽ phải tiếp kiến Định Tương cao thấp, trên trăm văn võ quan viên và ba vạn *** nhuệ thiết kỵ, nếu y mang cái mặt đầu heo bị đánh bầm giập xuất hiện…

Tần Húc Phi rờ rờ mũi, từ bỏ kỳ tư diệu tưởng của mình, đưa tay vỗ ngực, trong vạt áo đoan chính để một quyển sách viết rất tùy ý, đóng rất tùy tiện…

Quên đi, dù sao còn rất nhiều cơ hội rất nhiều thời gian… Đúng vậy, rất nhiều thời gian mà…

Tần Húc Phi khẽ thở dài một tiếng, rồi lại cười thoải mái, nhìn Phương Khinh Trần một hồi, toàn thân liền thả lỏng, học bộ dáng Phương Khinh Trần, gối đầu nằm xuống lại.


Ánh dương ấm áp tốt đẹp như thế, nơi thanh tĩnh thoải mái như thế, đánh một giấc, cũng là nên. Biết đâu, trong mộng cũng có thể nhìn thấy tên kia.

Bên môi Tần Húc Phi lướt ra ý cười, tràn ra từng chút, lâu dài chưa từng thu lại.

Y không biết, Phương Khinh Trần trong mộng vẫn mỉm cười, rốt cuộc là mơ thấy gì. Nhưng y biết, nếu trong mộng y nhìn thấy Phương Khinh Trần, cũng nhất định sẽ như thế, mỉm cười, trong giấc mộng cũng hiểu ý.

Mấy ngày nay, Hoàng đế Đại Yên quốc tâm tình rất không tốt.

“Hoàng đế cái gì! Loại người này mà cũng không biết xấu hổ nói mình là Hoàng đế! Vô tín vô nghĩa, đê tiện vô sỉ…”

Hoàng đế bệ hạ xem xong một tấu chương càng thêm giận dữ, nhìn gì cũng không thuận mắt lắm, lại đập bàn trách mắng trái ngược với tính tình trầm ổn xưa nay.

Trong ngự thư phòng, chúng nội quan người người đều hướng ánh mắt cầu cứu sang Sử Tịnh Viên, người duy nhất không bị cơn giận của Hoàng đế ảnh hưởng, đến bây giờ còn mỉm cười đứng cạnh ngự án.

Sử Tịnh Viên không phụ sự mong đợi của mọi người, cười nói: “Đây không phải việc trong dự liệu sao, bệ hạ cần gì nổi giận.”

Yên Lẫm hừ mạnh một tiếng, Sử Tịnh Viên thì chỉ cười không nói.


Giữa địch quốc vốn chẳng có tín nghĩa gì đáng nói. Tần Yên tuy rằng từng công khai ký kết hiệp ước, Tần quốc phải chia bao nhiêu năm, chậm rãi trả cho Yên quốc một khoản bồi thường chiến tranh thật lớn, nhưng trên thực tế tiền này Tần quốc chỉ đúng hẹn thanh toán hai năm, mà bắt đầu từ năm trước, lại không chịu cho một xu.

Kỳ thật ngay từ đầu Yên quốc trên dưới cũng biết Tần quốc sẽ không ngoan ngoãn trả tiền, dù sao lúc trước khi Yên quân rời Tần cũng đã nạo vét ba thước, thu hoạch khá giàu, bồi thường phía sau thì bóc lột được thêm một năm hay một năm, không lấy được cũng chẳng coi là thiệt. Nhưng không ai trong số họ ngờ được, dưới cục diện tan hoang thế mà Tần quốc trong vòng hai năm đã tu sửa biên thành như thành đồng vách sắt, quân đội thủ biên giới cũng một lần nữa huấn luyện chỉnh biên thích hợp, có thể cứng lưng quỵt nợ.

Đương nhiên, vì thể diện quốc gia, tuy rằng biết rõ đòi không được, Yên quốc chung quy phải phái người tượng trưng đi đòi nợ vài lần. Mà mỗi lần Yên quốc sai sứ đến, Tần quốc cũng nhất định khách khách khí khí nói, cấp cấp cấp, nhưng đồ nhất định vĩnh viễn không thấy.

Bách tính gặp tai, tiền không đủ dùng. Đường thông đến biên quan bị hỏng, tiền tài cung ngựa các loại phải đền cho Yên quốc không thể chuyển qua, chủ quan Hộ bộ bị bệnh, tạm thời không ai xử lý công việc, khoản nợ này không làm rõ, bởi vì tiền Tần quốc đã đưa hết cho Yên quốc, khổ lực vận chuyển không có tiền công, quan binh hộ tống đều không có lương, cho nên đưa đến nửa đường thì nổi loạn, cướp sạch đồ đạc…

Mỗi vị Yên sứ đi một chuyến đều chịu một bụng buồn bực. Tần quốc trên lễ nghi chu đáo không thể chê vào đâu, nhưng nhất định nước mũi nước mắt than nghèo. Canh suông đói móp bụng ngươi, còn nói ngươi ăn ngon hơn Hoàng đế của chúng ta, thỉnh thoảng tìm một đám ăn mày người đầy mủ đến quấy rầy ngươi, thỉnh cầu người Yên quốc giàu có nhân từ có thể cho chút thức ăn…

Đến bây giờ, đi Tần quốc đòi nợ đã thành khổ sai trong triều đình Yên quốc mọi người đều biết. Sứ giả lần này chưa đến kinh thành Tần quốc đã hết cách lui về, vừa về kinh liền dâng tấu chương khóc lóc kể lể, vô cùng phẫn nộ mà lên án mạnh mẽ sự giảo hoạt vô lại của người Tần, Yên Lẫm nhìn mà tích hỏa.

Quỵt nợ thì quỵt nợ đi, cố tình còn quỵt đúng lý hợp tình, xảo quyệt vô lại như vậy, thật khiến người bực bội.

Sử Tịnh Viên vừa tức giận cũng vừa buồn cười: “Bệ hạ, năm nào nếu có cơ hội, khoản nợ này, chúng ta cuối cùng sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời. Hơn nữa, hiện tại họ lằng nhằng như vậy, với chúng ta cũng không phải không có lợi ích.”

“Lợi ích?” Yên Lẫm ngạc nhiên đưa mắt.


Sử Tịnh Viên thấp giọng làm ra vẻ âm mưu quỷ kế: “Về sau Hoàng thượng ngài nhìn đại thần nào không vừa mắt, cứ phái đến Tần quốc giục nợ…”

Yên Lẫm cho dù tâm tình không tốt, nghe lời này cũng bất giác bật cười: “Chủ ý tốt như thế, hai hôm nay nếu có người lao vào xui xẻo, thử cũng tốt.”

Mắt thấy Hoàng đế bị Sử thế tử chọc cười, mọi người bốn phía mới thở phào nhẹ nhõm, nghe lời này lại rùng mình, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, người người dụng tâm, kẻ kẻ thức thời.

Lúc này tâm tình tốt rồi, Yên Lẫm dùng ánh mắt đảo qua bốn phía: “Trẫm chính là hung thần ác sát không phân biệt đen trắng, ngang ngược không nói lý như thế sao? Đến mức dọa các ngươi sợ như vậy?”

Mọi người đều sợ hãi sụp lạy, Yên Lẫm lại thở dài: “Ra ngoài hết đi, đỡ chướng mắt trẫm.”

Khi nói lời này, ngữ khí lại không có sự tức giận rõ ràng gì, đám cung nhân lúc này mới thoáng yên tâm, nhẹ nhàng im tiếng lui sạch.

Bốn phía không còn người ngoài, Yên Lẫm mới hơi xấu hổ cười khổ một chút: “Tịnh Viên, có phải ngươi cảm thấy ta hơi… tùy hứng… thậm chí…”

Y lại đỏ mặt, không nói gì.

Thậm chí cái gì, trẻ con sao?

Sử Tịnh Viên bụng nghĩ, mặt vẫn không dám lộ ra một chút. Hoàng thượng vạn tuế bệ hạ của ta à, ngài hiện tại cũng mới ngoài hai mươi, ngẫu nhiên đỏ mắt một ít, đố kỵ một chút với ai đó, có chút phản ứng trẻ con tùy hứng giận dỗi, hoàn toàn có thể lý giải mà.


Đúng vậy, sự bất mãn của Yên Lẫm với Tần Húc Phi, kỳ thật không liên quan đến khoản bồi thường chiến tranh sớm biết khẳng định sẽ quỵt kia, đó chẳng qua là cái cớ Yên Lẫm kiếm cho mình thôi.

Yên Lẫm đối với Tần Húc Phi là thuần túy đố kỵ, đỏ mắt, kỵ đã sâu thì hận sẽ càng đậm mà thôi.