[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 380: Quy định ngàn năm

Thấy Phương Khinh Trần dáng vẻ có phần thẹn quá hóa giận, Dung Khiêm vội vàng đứng dậy, lùi lại vài chục bước, cười nói: “Quân tử động khẩu bất động thủ.”

Những người khác cũng vội vàng cười ha ha ngăn giữa hai người.

“Đừng náo loạn, hiện tại năng lượng của Tiểu Lâu có hạn, không tiện tự mình chữa trị, không chịu nổi các ngươi ẩu đả một trận đâu.”

“Có bản lĩnh thì các ngươi ra ngoài đánh đến trời đất mịt mù bọn ta cũng không quản, đừng đánh nhau ở đây là được.”

“Ra ngoài đánh cũng không thành vấn đề, đừng phân sinh tử nha.” Tiêu Thanh Thương miễn cưỡng ra vẻ nghiêm túc: “Hiện tại Tiểu Lâu không kham nổi các ngươi ba ngày hai đầu đổi thể sống lại đâu. Hai ngươi nếu ai chết quay về, chúng ta sẽ hợp lực nhốt vào khoang đông lạnh năm mươi năm trước rồi nói sau.”

Phương Khinh Trần hừ một tiếng: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói? Năng lượng dự trữ ban đầu của Tiểu Lâu, toàn phí trên người ai?”


Dung Khiêm và Tiêu Thanh Thương cùng nhau xấu hổ cười xòa.

Căn cứ Tiểu Lâu vốn là kiến thành trên cơ sở cự hạm thời không, hiện tại mẫu hạm đã chạy đi, thiết bị chuyển hoán nguồn năng lượng chính tự nhiên đã đi theo mẫu hạm. Thiết bị chuyển hoán năng lượng còn lại cho họ sử dụng, lệ thuộc vào tàu bay thời không một lần loại nhỏ cho họ về nhà, năng lực sản sinh năng lượng tự nhiên cũng cực kỳ có hạn.

Vốn thời điểm mẫu hạm rời đi, cũng tận lực dự trữ năng lượng cho họ, để chuẩn bị cho khi cần đến, kết quả thuyền này còn chưa vào thông đạo thời không, năng lượng dự trữ bên này đã dùng hết tám chín phần mười cho việc đón Tiểu Dung và Tiêu Thanh Thương hạ đất. Hiện tại tuy không xem như bắt đầu tích góp từ con số không, tốc độ lại chậm như sên, cách năng lượng tràn đầy lần nữa chẳng biết phải cần bao lâu.

Thấy Tiêu Thanh Thương và Dung Khiêm đều không tiện mở miệng, Nghiêm Lăng cười nói: “Kỳ thật, Thanh Thương nói rất có lý. Rất nhiều chuyện, chúng ta nên thương lượng ra một chương trình.”

Nghe lời này đã nói đến chính đề, tự nhiên không còn ai cười đùa ẩu tả nữa, cho dù là học sinh hư bình thường luôn tự giễu là không thủ quy củ như Phương Khinh Trần cũng thu lại vẻ bỡn cợt đời. Hiện tại Tiểu Lâu chỉ còn lại mấy người họ, còn là ở nơi man hoang chưa khai hóa cách tuyệt thế giới ban đầu này, nếu muốn bớt chút phiền toái, tất nhiên cần thảo luận xác định quy tắc thích hợp để tự mình ước thúc.

Phương Khinh Trần nghĩ nghĩ, lại mở miệng đầu tiên: “Hiện tại chúng ta khuyết thiếu nguyên liệu cần thiết, nhất là kim loại hiếm không thể khai thác được, muốn an toàn bí mật mà kiến tạo ra thiết bị chuyển hoán năng lượng mới, không mất một hai ngàn năm, sợ là không được. Thế thì năng lượng nhất định phải tiết kiệm. Đã như vậy, ta cho rằng, điểm lớn nhất chính là đình chỉ việc thời gian dài theo dõi tình hình cả đại lục, nhu cầu năng lượng với việc này thật sự quá lớn.”

Lời này y nói nhìn như có lý, kỳ thật cực lấy công mưu tư. Bản ý của ý kiến này tuyệt đối không phải yêu quý năng lượng, mà là y sớm đã ghét cay ghét đắng loại giám thị không hề có quyền riêng tư này. Trước kia chỉ là nội quy hạn chế, không có biện pháp thôi.


Tiêu Thanh Thương nghĩ một chút nói: “Đình chỉ theo dõi có thể tiết kiệm rất nhiều năng lượng, nhưng cũng sẽ làm cho chúng ta không thể toàn diện nắm giữ tình huống các phương diện.”

“Tại sao phải biết hết mọi thứ? Bất cứ thời điểm nào cũng có thể rình mò người khác. Biết người khác nói gì làm gì trù tính gì, nhân sinh không có kinh ngạc, không có chờ mong, lại còn ý nghĩa gì? Hơn nữa, ngay cả trước kia khi làm luận văn, nội quy cũng nghiêm khắc cấm học trò ở Tiểu Lâu lộ ra tin tức liên quan với người lịch thế.”

Tô Thanh Dao nhẹ giọng nói: “Chúng ta đã muốn ở đây sống phấn khích, thì phải dựa vào bản thân để sống, mà không phải ỷ lại loại theo dõi này.”

Dung Khiêm cũng gật đầu: “Quả thật, lúc chơi điện tử nếu dùng máy sửa chữa, một hơi sửa nhân vật đến cấp bậc cao nhất, trang bị mạnh nhất thì cũng chẳng còn lạc thú.”

“Thế cứ quyết định phương tiện theo dõi của Tiểu Lâu trước mắt chỉ nhằm vào hết thảy động tĩnh chung quanh Tiểu Lâu. Mà bên ngoài chỉ có theo dõi tương quan với những người vào đời khác, hơn nữa nội dung theo dõi, chỉ có dưới tình huống được đương sự đồng ý, mới có thể mở ra, thế nào?”

Mọi người đều cười gật đầu.

Tiêu Thanh Thương lại nói: “Ta nghĩ điều thứ hai này, chính là có một chút cấm kỵ, vẫn không phá vỡ thì tốt. Chúng ta không ai là thần tiên. Loại sự tình thay trời đổi đất này, không phải năng lực của chúng ta có thể điều khiển. Nơi này là một thời không độc lập. Nó nên tuân theo quỹ tích phát triển của bản thân. Mặc dù chúng ta có thể ảnh hưởng, nhưng không thể cưỡng bức. Bởi vậy, tỷ như chân tướng Tiểu Lâu, tỷ như thân phận chân thật của chúng ta, vẫn phải giữ kín như bưng.” Tô Thanh Dao cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành: “Mối quan hệ tốt hơn, sự tín nhiệm sâu sắc hơn, nếu cấp bậc cách nhau quá xa, ở chung hẳn sẽ thiếu rất nhiều hòa hợp và tự nhiên.”


Tiêu Thanh Thương cười nhẹ một tiếng: “Kỳ thật, ta nói như vậy… chẳng qua là muốn mọi người sống tốt hơn thôi. Có chuyện, là nhất thiết không thể chơi trò thẳng thắn gì đó, mà nên giấu giếm một đời mới tốt. Ngươi không nói, người ta cả đời coi ngươi là bảo bối, ngươi nói, người ta sẽ coi ngươi là tảng đá. Mặc ném mặc đánh mặc chịu khổ, khổ nạn gì cũng do ngươi gánh, cộng thêm tảng đá này còn có thể dùng để lót chân, y đều không áy náy không đau lòng. Dù sao ngươi là thần tiên mà, quan hệ với thần tiên tốt như vậy, chung quy cũng nên được chút lợi chứ.”

Dung Khiêm nhíu mày: “Kỳ thật…”

“Ta đồng ý.” Triệu Thần ngắt lời Dung Khiêm vốn muốn nói: “Một phàm nhân, nếu biết người chí cận bên cạnh là thần tiên, sao có thể sống chung tự nhiên như trước kia? Chúng ta cần gì phải tìm khó chịu cho mình.”

“Lòng người đều có sở cầu, chúng ta cần gì phải dùng thân phận thần tiên vô cớ khảo nghiệm tình cảm của người bên cạnh có đủ thuần túy hay không? Cho dù ngươi tin tưởng người ngươi để ý kia, nhưng ngươi cũng phải cân nhắc đến những người khác chúng ta, dù sao chúng ta là một đoàn thể, bí mật của Tiểu Lâu không thuộc một người, mà thuộc về mọi người, tùy tiện bóc trần, cũng là không có trách nhiệm với những người khác. Chúng ta không thể bởi vì tín nhiệm cá nhân, mà thêm phiền toái cho cả những người khác, đúng không?” Tô Thanh Dao cũng gật đầu đồng ý.

Phương Khinh Trần nhún vai không cho là đúng: “Không hề gì, với việc này ta không có ý kiến gì hết.”

Dung Khiêm nghĩ nghĩ, cười cười: “Mọi người đều đã nghĩ như vậy, thế ta cũng không phản đối. Ta vốn cũng không hề định phải tiết lộ chuyện Tiểu Lâu ra ngoài, chỉ là, không thể đồng ý những nhận định đó của Thanh Thương lắm mà thôi.”

“Cách nhìn của ta sai sao. Nếu biết ngươi là thần tiên, ngươi pháp trường cứu giúp, ngươi cụt tay, tàn tật của ngươi, sẽ cho Yên Lẫm sự chấn động lớn như vậy sao? Còn có, nếu biết Khinh Trần là thân bất tử, Sở Nhược Hồng sao lại bị y dọa đến…”


Phương Khinh Trần sa sầm mặt: “Các ngươi tranh việc các ngươi, đừng kéo ta vào.”

Dung Khiêm cũng cười nói: “Những việc ta làm đó, chỉ là ta tự mình nguyện ý làm, không phải vì để người khác cảm động cỡ nào.”

Tiêu Thanh Thương nhàn nhạt nói: “Cho dù những việc chúng ta làm đó, đích xác không phải vì nhận được gì, nhưng ít ra cũng không nên vì để người đòi hỏi mưu đồ vô bờ bến.”

“Được rồi được rồi, điều này mọi người đều đã không có dị nghị gì, chúng ta lại bàn điều tiếp theo thôi…” Nghiêm Lăng kịp thời ngăn chặn một cuộc tranh luận khả năng không ngừng nghỉ: “Điều thứ ba ta đề nghị chính là, bất kể chúng ta lịch thế gặp phải khó khăn ra sao, đều không được dùng *** thần lực và năng lực của Tiểu Lâu. Tận lực tự hạn chế, tự mình ước thúc, đây chẳng những là vì tiết kiệm nguồn năng lượng, còn có khả năng không để thời không loạn lưu tiến một bước trầm trọng hơn, cũng là để hành trình lịch thế của chúng ta đừng đến mức trở nên không chút ý nghĩa. Nếu thật sự không thể thích ứng thế giới này, không thể khống chế bản thân, trái với quy định, thế thì… sau khi trở về sẽ coi tình huống, tự giác đông lạnh mình đi.”

Phương Khinh Trần cười nói: “Điểm này không cần ngươi nhắc nhở, mọi người trong lòng đều biết. Kính Tiết rõ ràng vội về Triệu quốc như vậy cũng chẳng dùng máy phi hành gì, còn không phải theo quy củ cũ, ra roi thúc ngựa chạy đi sao.”

Những người khác cũng đều cười gật đầu.

Sau đó, mấy người lưu lại Tiểu Lâu này dùng khoảng thời gian ước chừng nửa ngày, thảo luận ra quy tắc chi tiết bao nhiêu điều, có thể thiết thực bảo hộ mọi người, lại không lãng phí năng lượng Tiểu Lâu, mà mọi người đều tán thành, lại liên lạc truyền đạt cho Phong Kính Tiết còn đang trên đường, Phong Kính Tiết cũng không có ý kiến phản đối gì, sự tình liền quyết định như vậy.


Thương nghị đã định, Dung Khiêm đứng dậy cười nói: “Qua hai ngày nữa ta sẽ đi, hai ngày này còn rảnh, Khinh Trần, nếu ngươi thật sự còn thích đánh nhau trong điện tử như vậy, ta có thể bồi ngươi.”

Phương Khinh Trần cười lạnh: “Ai hiếm lạ ngươi làm đối thủ? Trong Tiểu Lâu sống chán ngắt, ta cũng có thể ra ngoài chơi.” Ánh mắt y đảo qua mấy người khác, “Các ngươi xem ra thật sự không vội đi.”