[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 128: Không thẹn lòng ta

“Ngươi muốn làm gì?”

Phong Kính Tiết hỏi trực tiếp, Lư Đông Ly đáp bình tĩnh: “Ta muốn ở lại, ở bên ngươi.”

Hết thảy đơn giản như thế. Y nắm chặt mỗi một khắc thời gian làm bạn với kiều thê ái tử, bởi vì cuối cùng, y vẫn muốn ở lại bên cạnh bằng hữu.

Nếu không phải có Tô Uyển Trinh và Lư Anh Nhược ở đây, Phong Kính Tiết có thể trực tiếp lật bàn: “Ngươi đừng có điên được không? Ngươi cũng để tẩu tử chịu khổ bao nhiêu năm rồi, giờ ngươi còn muốn ném tẩu xuống?”

“Ta có lỗi với Uyển Trinh, nhưng mà…”

Tô Uyển Trinh bỗng ôn nhu tiếp lời: “Giữa phu thê, chưa từng có hai chữ có lỗi. Kính Tiết…” Nàng ngưng mắt nhìn sang Phong Kính Tiết: “Dù là năm khác ngươi có kiều thê ái tử, chẳng lẽ ngươi sẽ bỏ mặc Đông Ly một mình đối kháng cả quốc gia này sao?”

Phong Kính Tiết chán nản. Ta đang nói chuyện cho tẩu đó, tẩu lại đi giúp y đối phó ta. Y có thể nổi giận với Lư Đông Ly, nhưng với Tô Uyển Trinh rốt cuộc không thể vô lễ, chỉ đành nén giận nói: “Tẩu tử nguyên cũng không cần quá hiền đức. Nam nhân thiên hạ này đều là một kiểu, tẩu càng dung nhượng thì y càng làm càn. Dựa vào cái gì mà mỗi lần đều phải do y hy sinh tẩu và hài tử.”

Tô Uyển Trinh chỉ cười không nói. Hy sinh là gì? Tử không phải cá, đâu biết niềm vui của cá.


Chàng là Lư Đông Ly, chàng là Lư Đông Ly lòng chứa gia quốc thiên hạ, muốn làm rất nhiều rất nhiều chuyện kia. Chàng là nho sinh, chàng là một kẻ “sĩ”, dẫn thê nhi rời nước xa quê ẩn cư sơn dã, cho dù an toàn không lo, cuộc sống của chàng thật sự có thể khoái ý tự tại sao?

Ta làm sao nhẫn tâm nhìn hào quang thần thái từng chút nhạt đi giữa đầu mi khóe mắt chàng, nhìn lý tưởng phong mang của chàng, từng tấc phai mờ trong lòng. Ta làm sao nhẫn tâm bức chàng tê lặng chính mình, vứt bỏ chính mình, để đổi lấy đối đãi ôn nhu, quan tâm làm bạn. Đối với một chàng không phải chàng như vậy. Ta sẽ hạnh phúc sao?

Ta là thê tử Lư Đông Ly, ta muốn trượng phu của ta làm chính mình. Trong *** thần hồn phách chàng đều chứa gia quốc bách tính, ta mong chàng không thẹn không uổng mà đi hết một đời này. Ta nguyện ý chờ đợi, ta nguyện ý chia lìa, bởi vì mỗi người sống luôn có một lý do, một nguyên nhân.

Kính Tiết, ta vĩnh viễn sẽ không quên loại hào quang trên mặt đó khi chàng cùng ngươi sướng luận thiên hạ. Trượng phu của ta vốn nên cùng bằng hữu tốt nhất buông tay đi làm chuyện chàng nên làm. Chàng là vì gia quốc của chàng, lý tưởng của chàng mà kiên trì, còn ta là vì chàng mà chờ đợi.

Huống chi… Kính Tiết, Kính Tiết… dốc lòng đối đãi, sinh tử không bỏ! Đông Ly được bạn như ngươi, đời này may sao. Ta từng tế ngươi, lạy ngươi. Ngươi mấy năm nay trông nom, dùng hết tâm huyết, đến bây giờ ngươi sống lại trên đời, nếu lại bỏ ngươi một mình kháng thiên hạ, Tô Uyển Trinh ta chẳng phải là kẻ không có tâm can, dù Đông Ly chịu, ta cũng không thể chịu, không thể dung.

Kính Tiết, ân nghĩa của ngươi, chúng ta không báo được, cũng không cần nói cảm ơn. Bản lĩnh của ngươi, quả thật thiên hạ vô song, có lẽ trên đời này… quả thật không gì có thể làm khó được ngươi…

Thế nhưng cho dù là ngươi cũng biết cô đơn tịch mịch chứ. Dù ngươi mạnh hơn, giả tiêu sái bất kham hơn, cũng sẽ tại vài thời điểm, muốn có bằng hữu có thể hiểu ý mà cười, muốn có người cùng ngươi uống rượu, đàm tất cả thú sự thiên hạ chứ?

Lòng ngươi và chàng, là một kiểu. Các người như thế, đều dễ tịch mịch. Khi cùng nhau sướng đàm thiên hạ, trên mặt tản ra hào quang lóa mắt đó, há lại chỉ là trượng phu của ta.

Thế thì, cuộc chiến đấu này, xin cho chàng đồng hành với ngươi. Ta chỉ là một nữ tử vô năng, điều duy nhất có thể làm, là ở ngoài ngàn vạn dặm, dâng hương cầu khẩn, mỗi ngày mỗi đêm ngóng trông các người bình an, ngóng trông một ngày kia quốc gia của chúng ta có thể hùng mạnh, bách tính có thể yên vui, hai người có thể một thân thoải mái trở về gặp nhau, có thể trọn đêm nói chuyện, uống rượu, cười vui. Mà ta, tự mình làm canh rửa tay cho hai người, đào lên vò rượu tự tay ủ, tự tay chôn xuống, chỉ chờ các người trở về mở ra, để các người túy lúy mới ngừng.

Phong Kính Tiết cả đời này ra vào đống son phấn, trước nay cực đắc ý, còn chưa bao giờ chịu thua thiệt trước mặt nữ nhân, thế mà bây giờ cùng nữ tử dịu dàng này nhìn nhau bất quá một hồi, đã chán nản bại trận, quay đầu hung tợn trừng Lư Đông Ly cho hả giận.

“Ngươi căn bản không hiểu. Ta muốn ở lại, không phải vì thiên hạ thương sinh gì đó, ta chẳng qua là bởi vì bản thân ta trong lòng không thuận, muốn đòi lại công đạo. Lần này, ta không phải đối phó tham quan, không phải đối phó dị quốc, lại muốn đi đấu võ đài với Hoàng đế. Loại sĩ đại phu trung hiếu đại đạo dạy ra như ngươi, lại muốn xen vào làm gì?”


“Cho nên ta phải khoanh tay không quản gì, không hỏi gì, vờ như không biết gì hết, phải không?”

Lư Đông Ly bất giác mỉm cười: “Năm đó cứu giúp, là ngươi âm thầm mưu đồ, ta trước đó hoàn toàn không biết chuyện, cho nên tội danh kháng chỉ không theo chẳng trách lên đầu ta. Mấy năm nay sống tạm bợ là vì lời hứa với ngươi, không phải ta tham sống sợ chết, cho nên cái danh cẩu thả chẳng thể gán lên người ta. Âm thầm liên kết với Thương Thiên trại ra tay cứu Uyển Trinh, vì cá nhân mà quấy nhiễu bách tính, giết chóc nội sứ, đều là ngươi một mình gây nên, trước đó chưa từng thông tin với ta, cho nên dù có chỉ trích, cũng chẳng liên quan gì ta?”

Lư Đông Ly thở dài: “Vì thế trung hiếu đại tiết của ta trước nay không thiệt, trên đạo đức, ta vĩnh viễn trong sạch không tỳ vết. Hết thảy đều bởi vì ngươi là bằng hữu của ta, bởi vì ta tín nhiệm ngươi, cho nên ta không hề truy cứu, không hề hỏi nhiều. Vì thế mặc kệ tương lai sách sử ghi lại như thế nào, thanh lưu nghị luận như thế nào, trách nhiệm đều là của ngươi, mà ta tuyệt đối là trong sạch vô tội, phải không?”

Lư Đông Ly đã hơi giận: “Kính Tiết, mấy năm nay ta nản lòng thoái chí, chẳng có lòng dạ với thế sự, vừa nghe Uyển Trinh gặp nạn, ruột gan rối bời, không thể tự kiềm chế, cho nên mọi sự mặc ngươi quyết đoán. Nhưng chẳng lẽ ngươi cho là ta sẽ vĩnh viễn mượn bằng hữu nghĩa khí như vậy, đẩy hết thảy cho ngươi sao?”

Phong Kính Tiết vô cùng đau đầu: “Ta muốn làm, lại chẳng phải chuyện trung thần nghĩa sĩ nên làm.”

Lư Đông Ly bật cười: “Ngươi còn coi ta là phu tử hay sao, chuyện tùy hứng làm bậy, khi quân phạm thượng ta chưa làm sao? Ngươi là người nào ta lại không biết. Bao nhiêu năm trước, chúng ta đã từng nâng cốc nói cười, trung với quân hay là trung với quốc, nhân chi đại nghĩa là gì? Năm đó ta đã dám cưỡng ép mệnh quan triều đình, dám giả tạo chiến báo, bức bách triều đình, chẳng lẽ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, lá gan hiện tại ngược lại không bằng ngày xưa?”

Phong Kính Tiết thở dài: “Đông Ly, mặc kệ ngươi chắc tâm như thế nào, thật muốn làm xuống, chỉ sợ thiên hạ về mỹ đàm trật sự của ngươi, đều phải biến thành văn chương trào phúng trên sách sử. Sự quân không thành, uy hiếp quân thượng, những tội danh này vừa định, thế gian sĩ đại phu, ngàn năm sau đều không thể khoan dung ngươi. Ta vốn là tính tình giang hồ, những việc này nguyên đã chẳng để trong lòng, nhưng ngươi chung quy là xuất thân sĩ tử đọc sách thánh hiền…”

“Há có thể như ý người hết, chỉ cầu không thẹn lòng ta.” Lư Đông Ly còn chưa trả lời, Tô Uyển Trinh lại đã thản nhiên thở than: “Kính Tiết, ngươi còn nói như thế nữa, ngay cả ta cũng phải giận. Trong thiên hạ, biết Lư Đông Ly, tất là Phong Kính Tiết? Vậy mà ngươi ở đây xem nhẹ bằng hữu. Lư Đông Ly là ai, Phong Kính Tiết lại là ai? Đi đường như nên đi, làm điều nên làm, sợ gì lời của đao bút lại đời sau.”

Phong Kính Tiết ủ rũ gần chết. Y không sợ cãi nhau với Lư Đông Ly, nhưng thật sự chẳng thể đấu võ mồm với Tô Uyển Trinh. Thế mà Lư Đông Ly này giảo hoạt mượn phu nhân áp chế y, hại y cố kỵ nơi nơi, miệng mồm lanh lợi cũng khó mà thi triển, trong lòng thật hận.

Lư Đông Ly chỉ mỉm cười: “Kính Tiết, ngươi đuổi ta không đi, nói ta không động. Chuyện này, cứ quyết định như vậy đi.”


Y đưa tay cầm một chén rượu đã rót đầy, hơi kính Phong Kính Tiết, một ngụm uống cạn.

Ý này vừa quyết, y từ đây sẽ không còn là thuần thần, thậm chí không thể tính là trung lương. Nhưng mà Phong Kính Tiết đúng lắm, thế gian này cần một công đạo, cho dù cái giá thực hiện công đạo này là quân vương thì thế nào?

Quân vương cũng thế, bách tính cũng thế, đã làm chuyện sai trái, dù sao cũng nên trả giá.

Y muốn ở lại, muốn ở bên bằng hữu tốt nhất, vì sinh thời Triệu quốc đừng có oan khuất như thế, bất công như thế nữa mà nỗ lực.

Đừng để người vì nước quên mình lại bị quốc gia vứt bỏ, không để người thượng vị vĩnh viễn coi tính mạng hạ thần nhẹ như sâu kiến thế nữa. Về phần cái tâm bất thần, cái niệm bất trung… Thanh lưu chỉ trích, nho lâm phê phán, sĩ phu thiên hạ khinh bỉ, đời sau sách sử ghi lại, việc đó quan trọng không?

Sớm đã… chẳng suy tính được nữa rồi!

Rượu nóng chảy vào họng, máu nóng trong lòng, cảm giác như lửa kia thiêu đốt ngay trong ngực.

Thật là quen thuộc… Y nhìn bằng hữu tốt nhất một đời, trong mắt là sự nhiệt tình khắc sâu.

Kính Tiết, ngần ấy năm qua ta và ngươi luôn ở bên nhau, bất kể cục diện gian nguy cỡ nào, bất kể địch nhân cường đại cỡ nào, ta và ngươi luôn luôn bên nhau.

Năm đó, khi chúng ta đứng ở đầu thành Định Viễn quan, ước hẹn cùng bảo hộ dải sơn hà đại địa kia, ***g ngực trào dâng, cũng là tình hoài như thế, trong lòng sục sôi, cũng là nhiệt huyết như thế.

Có thể cùng nhau bảo vệ quốc thổ, có thể làm bạn chỉ điểm giang sơn. Thế thì dù có ô danh vạn năm, Lư Đông Ly há có thể không cùng Phong Kính Tiết gánh vác một vai. Chỉ nhìn vẻ mặt Lư Đông Ly lúc này, Phong Kính Tiết đã biết khó mà nói động được y nửa phần, thở dài thườn thượt, cười khổ lắc đầu, định tranh luận lần cuối: “Ta thật sự không muốn đả kích ngươi đâu. Nhưng mà… Ngươi xác định ngươi có thể giúp ta, mà không phải trở thành gánh nặng của ta sao?”


Lư Đông Ly bật cười: “Ta còn chưa đến mức tự coi nhẹ mình đâu. Kính Tiết, ngươi đừng mong lừa ta. Chỉ bằng ba chữ Lư Đông Ly, có thể làm cũng đã rất nhiều.”

Phong Kính Tiết buồn bực nhìn trời. Tên này, hiện tại một nhà đoàn tụ, tâm tình thoải mái, lập tức trở nên thông minh nhạy bén.

Đương nhiên! Chỉ bằng y là Lư Đông Ly, là có thể làm được rất nhiều chuyện bản thân Phong Kính Tiết không làm được.

Chư tướng Định Viễn quan năm đó, hiện giờ chia thủ các nơi, tay nắm binh quyền, nếu thấy Lư Đông Ly sống lại, chuyện có thể giúp, chỉ cần không quá đáng lắm, nhất định sẽ giúp. Cỗ nhân vọng và thực lực này, đã đủ chấn nhiếp Triệu vương.

Mà bởi vì Triệu vương triều đình dốc hết sức thúc đẩy tạo thế, Lư Đông Ly ở dân gian, đã thành người đạo đức hoàn mỹ, thiên hạ đệ nhất trung thần, mà cảnh ngộ bất hạnh lại khiến y được sự đồng tình cực lớn của bách tính.

Một khi tin tức Lư Đông Ly chưa chết truyền ra, cho dù nho lâm thanh lưu sẽ có tiếng chê trách, tiếng hoan hô cổ vũ của dân gian, thanh thế hùng mạnh đủ để uy bức triều đình có thỏa hiệp thích hợp.

So với Phong Kính Tiết chỉ có thể lợi dụng tài lực và vũ lực âm thầm gây rối, loại lực lượng đường đường chính chính công khai này, càng đủ uy thế hơn.

Phong Kính Tiết thứ nhất là bởi bản thân đã đổi thân thể, không có khả năng vo tròn kín kẽ, thứ hai tử trạng của y thảm thiết kinh tâm, khiến mọi người ấn tượng sâu sắc, muốn nói mình giả chết, chắc trừ loại quái vật Lư Đông Ly này căn bản không cần y giải thích bất cứ lý do nào, sợ là chẳng ai có thể dễ dàng tiếp nhận đâu.

Huống hồ, cho dù y thật có thể làm cho mọi người chấp nhận việc mình sống lại, với xuất thân thương nhân võ phu ti tiện của y, sức hiệu triệu cũng kém xa Lư Đông Ly. Cho nên thủ pháp Phong Kính Tiết đối phó Triệu vương chỉ có thể tiến hành trong tối, mà Lư Đông Ly lại có thể quang minh chính đại kiềm chế Triệu vương.

Đương nhiên, Phong Kính Tiết biết rõ điểm này, vẫn tình nguyện bản thân đối mặt với cục diện gian nan hơn, mà để Lư Đông Ly đặt mình ngoài cuộc, một nhà đoàn viên, sống thêm mấy năm tháng an nhàn, thế nhưng… thế nhưng tên này lại không biết điều như vậy.


Phong Kính Tiết nghiến răng nghiến lợi, cơ hồ oán hận mà trừng Lư Đông Ly từ đầu chí cuối chỉ mỉm cười nhìn nhau, cuối cùng đành thở dài một tiếng, một phen đoạt lấy chén rượu khác, một ngụm uống cạn.

Thôi thôi thôi, quen biết bằng hữu này, thật là chuyện xúi quẩy nhất thiên hạ. Dường như bắt đầu từ ngày đầu tiên quen biết cho đến bây giờ, luôn là như vậy. Trên những việc nhỏ, Lư Đông Ly đều mặc theo ý kiến của y, luôn luôn hiền hòa, nhưng một khi liên quan đến nguyên tắc đại sự, dường như mỗi một lần, cuối cùng thỏa hiệp đều là bản thân y.

Phong Kính Tiết nghiến răng nghiến lợi mà ngửa mặt lên trời thở dài, không biết kiếp trước y nợ Lư Đông Ly bao nhiêu tiền để kiếp này phải đến trả như thế.