A Hán tay chân gãy, một thân thương, vốn nên lập tức tìm đại phu đến xem, chỉ là những dấu vết hoan ái trên người quá mức khiến người khó kham (mặc dù bản thân y hoàn toàn chẳng có cảm giác khó kham), cho nên đám hạ nhân giúp y tẩy sạch thân thể, thay quần áo sạch sẽ, đưa nằm lại trên giường đàng hoàng, mới mời đại phu giỏi nhất trong trang tới.
Đại phu trong trang này bắt mạch cho A Hán, nhìn tình trạng, cũng ít nhiều biết là chuyện gì, để lại thuốc dùng cho chỗ mật, nẹp lại tay chân bị gãy giúp y, kê chút thuốc bảo thân. Vốn nên dặn dò phải tránh phòng sự, có điều, người làm chủ không phải A Hán, mà muốn bảo Địch Phi kiêng phòng sự, lời này ai dám mở miệng, vậy là bèn bỏ qua phân phiền toái này.
A Hán lại bắt đầu chuỗi ngày tĩnh dưỡng nằm bẹp trên giường, may mà y trời sinh lười nhác, không cho là khổ, ngược lại cũng chẳng để bụng. Trong trang có đại phu giỏi nhất, thuốc tốt nhất, lại có người chuyên tâm hầu hạ, cuộc sống trái lại rất thong dong.
Chỉ trừ nửa tháng sau, Địch Phi lại xuất hiện, sau một đêm, A Hán cựu thương còn chưa khỏi lần thứ hai thương càng thêm thương. Sau đó lại là tẩy rửa, thu dọn, mời đại phu.
Sau đó nữa, cả sự kiện liền hình thành một quy luật, cứ cách một khoảng thời gian, Địch Phi đều phải xuất hiện một lần, mỗi lần sau khi y vội vàng qua lại, tình hình của A Hán đều thảm cực.
Suốt một năm trời, thương của A Hán đúng là chưa bao giờ khá lên.
Hạ nhân đại phu biết nội tình lại không dám nhiều lời với người ngoài đều thở dài lắc đầu, bây giờ muốn sủng hạnh thật là không dễ dàng, ngay cả những người hầu hạ bên cạnh A Hán, hiện tại ánh mắt nhìn y cũng dần dần có đồng tình. Lại nào biết được, trong cả sự kiện, người phiền muộn nhất chẳng phải A Hán, mà là Địch Phi.
Có lẽ là hận cũ chưa tiêu, có lẽ là bởi vì, đích xác toàn trang trên dưới chỉ A Hán mới có thể cho y cảm giác vô lực mà trước mặt người kia mới có, có lẽ là bởi vì, y cảm thấy A Hán đã không sợ đau, vậy cứ dứt khoát mạnh tay làm y đau. Hay là chỉ bởi vì, y không phục, A Hán có thể thong dong đối mặt với đủ loại tra tấn. Cơ hồ mỗi một lần y bị người kia chọc giận, mỗi một lần chân tâm bị người kia khinh thường, y không thể nhịn được nữa, lại không nỡ phát tiết trên thân người kia, mỗi một lần y đầy bụng dục hỏa, rồi lại không nỡ dùng sức mạnh với người kia, đều sẽ rất tự nhiên đi tìm A Hán, sau đó, trên người A Hán, lại tìm thấy suy sụp càng nhiều, cùng phẫn nộ càng sâu.
Lần đầu tiên là nhất thời mất khống chế, lần thứ hai là cố ý đi tìm phiền toái, lần thứ ba là trong cơn giận dữ sau khi liên tục thất bại, sau lần thứ tư, trên cơ bản cũng chẳng còn lý trí gì nữa.
Bắt đầu chỉ là gặp phải suy sụp bên người kia mới đến bên A Hán phát tiết, sau đó chỉ cần trong cuộc sống hơi có sầu muộn là sẽ xuất hiện ở chỗ A Hán, sau đó nữa, cho dù chẳng có chuyện, cứ cách một thời gian, y đều sẽ nhịn không được đến chỗ A Hán.
Loại chấp niệm cùng không cam tâm kỳ lạ như vậy, khiến y trong khoảng thời gian hơn một năm này, dùng hết mọi phương pháp tàn nhẫn mà y có thể nghĩ ra với A Hán.
Đánh cũng thế, mắng cũng thế, roi da cũng vậy, nến cũng thế, châm cũng thế, trói cũng thế, tóm lại y phí hết tâm cơ, mệt chết mệt sống, A Hán mỗi lần đều vì cảm thấy nhàm chán mà không cổ động rồi giữa chừng ngủ mất tiêu.
A Hán chưa từng chống cự, vì thế hết thảy hành vi cường bạo, ngược lại chẳng còn lạc thú, A Hán chưa từng sợ hãi, vì thế hết thảy tàn nhẫn đều không có ý nghĩa, A Hán chưa từng cầu xin, vì thế cuối cùng y chỉ có thể xanh xám mặt lần lượt siết tay rắc rắc.
Cũng từng yêu cầu A Hán làm ra tư thái ti tiện mà kỹ nữ thấp hèn nhất cũng không chịu làm, sau đó trào phúng y không biết nhục. A Hán hỏi với vẻ mặt kinh ngạc: “Tại sao phải nhục? Ta không giết người không phóng hỏa không làm chuyện hại người, tại sao phải nhục? Tư thế là ông muốn ta làm, nếu ông không nhục thì tại sao ta phải nhục.”
Địch Phi trán nổi gân xanh hỏi: “Ta giết người, ta phóng hỏa, cho nên ta phải nhục?”
A Hán gật đầu thở dài: “Đúng vậy, sinh mệnh là vật thưởng quý giá nhất của trời cao, người không hiểu được sự tốt đẹp của sinh mệnh, đương nhiên phải cảm thấy nhục, bất quá ông có thể kịp thời lĩnh ngộ, sớm sửa đổi vẫn là…” Thấy sắc mặt Địch Phi xanh xám, y đành phải kịp lúc chữa lại “Ông yên tâm, tuy rằng trên đạo nghĩa ông rất không đúng, nhưng ta không phải là kẻ vệ đạo, ta chỉ là một kẻ lười, tối đa chỉ nói chút thôi, ông thật sự không chịu thay đổi, ta cũng chẳng thể làm gì ông.”
Y cũng từng cho A Hán uống xuân dược mạnh nhất, dùng hết biện pháp mà khiêu khích. Y lại không biết, tinh thần lực của A Hán vô cùng cường đại, có thể dễ dàng xem nhẹ cảm giác của thân thể. Cảm giác đau đã không thể kích thích y, cùng lý, khoái cảm cũng thế thôi.
Cho dù thân thể không nén được mà cong lên, cho dù tứ chi bất an ngọ nguậy, cho dù chỗ bí tự nhiên dâng trào, tinh thần y lại cách biệt ngoài thân thể, vô cùng rõ ràng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Khi y cười khẩy nói: “Chạm cũng chưa chạm, ngươi đã ngóc dậy, quả nhiên trời sinh dâm tiện.”
A Hán cư nhiên có thể nói rõ ràng: “A, vậy chủ nhân ông cũng là trời sinh dâm tiện.”
Địch Phi giận dữ: “Ngươi thật lớn gan?”
A Hán kỳ quái hỏi: “Chẳng lẽ không phải như thế sao? Ta uống loại thuốc này biến thành dâm tiện như vậy, ông uống loại thuốc này rồi cũng sẽ vậy thôi? Chẳng lẽ ông lại không bị? Chẳng lẽ ông lại không có phản ứng sinh lý bình thường? Việc này, chẳng lẽ…” Y hơi không đành lòng nói “Ông không thể…”
Nhìn y vẻ mặt thông cảm, Địch Phi mất sạch lý trí bổ về phía A Hán: “Ngươi thử xem ta có thể hay không?”
Y đã hoàn toàn quên mất mình vốn định để A Hán bị xuân dược tra tấn sống dở chết dở, mở miệng xin mình đụng.
Đương nhiên cũng từng lệnh cho A Hán như lần đầu tiên y từng nói, làm ra động tác thân thiết và tư thái mê say. A Hán là người tuyệt đối tuyệt đối thiếu sức sáng tạo lại có khả năng ghi nhớ và bắt chước kinh người (đương nhiên, tiền đề là y có lòng đi nhớ, mà không phải vô tâm ngủ mất), cho nên một khẩu lệnh một động tác. Y quen thuộc mỗi một phân một tấc của thân thể người, mỗi một động tác đều chỉ thẳng vị trí mẫn cảm nhất, vô lực chống cự nhất của thân thể, thanh âm của y vô hạn kích tình, vẻ mặt y vô cùng say mê, ngay cả mắt cũng mê mông si túy.
Nếu Địch Phi trước kia không biết A Hán, chỉ là lần đầu tiên lên giường cùng y, nhất định sẽ vì sự hầu hạ của y mà được hưởng thụ cao nhất, nhất định sẽ bởi vì biểu hiện của y mà tự giác hùng phong thiên hạ vô địch, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Nhưng chính bởi vì A Hán một mệnh lệnh một động tác, khiến y cảm giác được, hết thảy đều là giả dối, y không có bất cứ khả năng gì khiến A Hán trầm mê, cho nên biểu hiện của A Hán càng hoàn mỹ, tâm tình y càng buồn bực.
Hơn nữa, A Hán diễn tốt như vậy, tốt đến mức hoàn toàn không nhìn ra một tẹo sơ hở, khiến y đồng thời mất đi tự tin, cũng không khỏi hoài tưởng, trước kia khi tất cả nam sủng thị thiếp bên cạnh cùng y hành phòng, đều là say mê khoái hoạt, đều nói y rất lợi hại, hiện giờ nghĩ đến, nói không chừng toàn là giả, toàn là gạt người, toàn là màn kịch vì lấy lòng y mà diễn. Nói không chừng y căn bản là… không thể… Bằng không sao mà cả một nam sủng con con cũng chẳng hàng phục được, bằng không, sao lại mất nhiều khổ tâm như vậy, cũng khó mà đả động người kia.
Sự buồn bực và mất mát cực độ, làm y một lần nữa như ác lang bổ đến A Hán, ý đồ lấy hành động tìm về tự tin, đương nhiên, kết quả cuối cùng vẫn là sáng sớm xám xịt một mình đào tẩu.
Cuộc sống cứ thế tiếp tục, A Hán bị thương bị thương lại bị thương, minh chính ngôn thuận trốn trên giường ấm, không cần phải dậy. Địch Phi càng buồn bực càng tra tấn A Hán, càng tra tấn A Hán càng buồn bực, tuần hoàn ác tính càng ngày càng nghiêm trọng.
A Hán người bị hại đệ nhất này hoàn toàn không có tình cảm phẫn nộ gì, thế nhưng những thị thiếp nam sủng khác, đều sắp sốt ruột đến phát điên.
Đã hơn một năm, chủ thượng bận rộn công vụ xong là chạy đến Di viên bên kia làm cái bao trút giận cho băng nhân kia, thỉnh thoảng đi gặp tên quái vật suốt ngày chỉ biết ngủ nọ, ngoại trừ như thế, những người khác, đừng nói là chạm, ngay cả hứng thú nhìn một cái cũng chẳng có.
Vị này đã một năm không có thêm đồ mới, người kia cảm thấy trang sức của mình đã lỗi thời. Đây một vị ngày hôm qua cùng một quản sự Di viên nghênh diện đụng nhau, cư nhiên để một hạ nhân châm chọc một trận. Kia một người than vãn, thân thích bằng hữu trong nhà không còn tới cửa xu nịnh nữa.
Người này nói, tiền tiêu hàng tháng giảm, người kia than, nha hoàn lại điều hai kẻ đến Di viên. Mọi người oán khí ngút trời, cửa nhà A Hán lại bị đạp phá.
Thế nhưng A Hán dựa vào lý do bị thương, có bệnh này nọ, cả công phu ngồi dậy cũng bớt, trực tiếp nằm trong chăn tiếp khách. Những lời người ta nói y có nghe hay không, thật sự là quỷ cũng chẳng biết.
Không ai có thể lý giải, tại sao vị chủ tử đương hồng đắc sủng kia lại chưa bao giờ quan tâm đến kẻ duy nhất có thể phân sủng là A Hán. Chính như không ai hiểu nổi, tại sao A Hán đối với người chiếm hết sự sủng ái của trang chủ kia, chẳng những không có địch ý, thậm chí ngay cả một tẹo hiếu kỳ cũng chẳng có.
Song, hiện tại, trông mong có thể nói được bên tai trang chủ, có cơ hội dao động tâm ý trang chủ, cũng chỉ còn lại kẻ đã hơn một năm nay ân sủng không giảm này.
Chỉ là, cho dù người bên ngoài hao hết tâm cơ, A Hán lại hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ, một lòng chỉ làm kẻ lười nhác. Cho đến một cuộc mưu sát tàn nhẫn, phá tan hết thảy bình tĩnh.
Thân thể vừa còn sống sờ sờ, cứ thế máu chảy đầm đìa nằm trước mặt A Hán, không còn mảy may động tĩnh.