Tiểu Lão Bản

Chương 27: Khai trương

Ngày tiệm cơm khai trương, trời rất đẹp, trời trong nắng ấm ánh nắng sáng sủa, Đường Học Cẩn riêng dậy sớm đi mua một bộ đồ mới mặc vào, ý nghĩa bắt đầu mới hy vọng mới, tuy rằng có chút phong, kiến, mê, tín, nhưng cậu cảm thấy, ý nghĩa này rất tốt.

Vạn Bác lại ra vẻ khinh thường, "Đường Học Cẩn cậu khoa trương quá rồi."

Đường Học Cẩn đang vui vẻ lắm, căn bản không để ý tới mấy lời rõ ràng là mang theo đố kị của Vạn Bác, giờ khắc này, cậu còn phải bận chuyện khác nữa.

Ở Hoa Quốc có một câu ngạn ngữ: Người sống dựa vào ăn mặc. Đường Học Cẩn mặc bộ đồ mới này vào, dung mạo vốn đã không tệ càng thêm hấp dẫn người...

Khụ khụ, Vạn Bác tuy rằng vừa nhìn cũng là kinh diễm, bất quá khi gặp bọn con gái mình dẫn tới đây đều vây quanh Đường Học Cẩn một ánh mắt cũng không thèm hất cho mình, cái gì kinh diễm, đã hoàn toàn biến thành đố kị trần trụi!

——() rõ ràng cậu cao hơn Tiểu Cẩn đẹp trai hơn Tiểu Cẩn... Lật bàn, vì sao các cậu không ai chịu nhìn tôi hả... Thật là rất rất rất nông cạn!

Đối với trái tim đã vỡ vụn của Vạn Bác, Đường Học Cẩn không có thời gian bận tâm, vốn thời gian khai trương bọn họ chọn là gần sát trưa đồng thời ở cuối tuần, theo lý mà nói, sẽ không có nhiều người, nhưng hiện tại mấy nhóm khách nhiều ra không ngừng xuất hiện này quả thật là ngoài dự liệu của cậu —— cậu sắp bận điên rồi.

Vạn Bác bị Đường Học Cẩn kéo đi làm bồi bàn, Lưu Minh Lượng càng là bị đẩy lên bàn thu ngân, mà Đường Học Cẩn và vợ của Lưu Minh Lượng là Trương Vân thì phụ trách bộ phận bếp núc, cả tiệm khí thế ngất trời, náo nhiệt không thôi.

Đường Học Cẩn nhìn những khuôn mặt với cậu mà nói không quá quen thuộc mang theo ý cười thân mật vào cửa, cậu kỳ thực rất cảm động, đồng thời cũng từ đáy lòng cảm ơn Vạn Bác. Cậu biết, những người này có thể tới đây, kỳ thực đều là dựa vào nhân mạch của Vạn Bác.

Đường Học Cẩn không biết mình có thể báo đáp gì, duy nhất có thể làm là tận tâm nấu ra từng món, mỗi tờ giấy gọi món, phân lượng vừa đủ nguyên liệu cũng cực kỳ tươi, để bọn họ có thể cảm thấy tới đây không hề lỗ.

Từng đĩa đồ ăn được bưng ra, vốn Trương Vân cho rằng Đường Học Cẩn dù biết nấu, mùi vị cũng không thể tốt cỡ nào, dù sao chỉ là một cậu bé mười ba tuổi, nhưng từ khi nếm thử xong, ý nghĩ này đã bị cô ném tới chân trời —— quả thật là ngon cực kỳ!

Cô dứt khoát ném chảo, giao bộ phận nấu nướng cho Đường Học Cẩn, mà mình thì phụ trách công việc hậu cần như sơ tẩy vân vân.

Kỳ thực Trương Vân là một người phụ nữ tài giỏi, chí ít được sự giúp đỡ của cô, Đường Học Cẩn tuy rằng vẫn bận đến có chút chân tay lúng túng, nhưng cũng đâu vào đấy.

...

Chờ đến khi tiễn các bạn học đi hết cả rồi, tiệm không còn ai nữa, đã là buổi chiều hai giờ hơn. Đường Học Cẩn đứng trong bếp nấu nướng liên tục hai giờ đã mệt đến nhấc không nổi tay, cậu bóp bả vai, ra khỏi bếp, Trương Vân ở phía sau bưng khay, bên trên để bốn đĩa món mặn và một tô canh.

Tìm cái bàn sạch sẽ, Trương Vân gọi Lưu Minh Lượng và Vạn Bác đã mệt lả trên ghế tới, "Tới ăn cơm đi, mấy món này đều là Tiểu Cẩn tự làm đấy, cam đoan hai người ăn rồi còn muốn ăn nữa."

Ở đây ngoại trừ Trương Vân vừa rồi đã nếm thử cơm nước Đường Học Cẩn nấu trong bếp, hai người khác đều chưa từng ăn, bọn họ ôm thái độ nửa tin nửa ngờ với lời này, sôi nổi ngồi vào bàn, cầm đũa gắp...


—— ngon quá!

Mắt Vạn Bác bật sáng, vốn đã mệt lả cậu đột nhiên như khôi phục tinh thần, tốc độ ra đũa nhanh như điện xẹt, thần tốc gắp hết đũa này đến đũa khác, miệng không ngừng há, rất sợ mình chậm một bước bốn đĩa món mặn sẽ bị ăn sạch.

Lưu Minh Lượng cũng rất kinh ngạc, nhìn vẻ mặt ông chồng, Trương Vân gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào chén ông, gắt giọng: "Mau ăn đi, tôi lúc nào nói dối mình chứ."

"Ha ha, nói cũng phải." Lưu Minh Lượng thân mật nhéo mũi Trương Vân, sau đó gắp miếng thịt vợ ông vừa rồi gắp cho ông chung với cơm bỏ vào miệng, còn không quên khen: "Rất ngon!"

Đường Học Cẩn nhìn cảnh tượng trước mắt, cười thỏa mãn, tuy rằng xác thực khá mệt, nhưng cậu cực kỳ vui vẻ, ngày như vậy mới khiến cậu cảm thấy, tương lai ngày một rõ ràng, mà không phải ngày qua ngày ngồi trước bảng đen, nghe thầy cô giảng những kiến thức cứng ngắc trong sách giáo khoa.

Đời trước, cậu cho rằng học tập có thể thay đổi tất cả, nên vùi đầu khổ học.

Nhưng khi tốt nghiệp rồi cậu lại bị nhấn chìm trong sở thông báo tuyển dụng đông như trẩy hội, không có sở trường cũng không có năng lực giao tế cuối cùng chỉ là bị một xí nghiệp trong nước thuê, không có thành tích vĩ đại cuộc đời cậu chỉ có thể thường thường, cho nên đời này cậu rất rõ, chỉ đọc sách không là không được, phải có thực tiễn mới có đường ra ngày sau.

Sau khi bốn người đói lả quét sạch bốn đĩa món mặn và một tô canh trên bàn, sờ cái bụng no căng, thu dọn chén đũa, Lưu Minh Lượng mới lấy ra thu hoạch của trưa hôm nay, chừng một nghìn đồng tiền lẻ chất trên bàn, trừ đi phí tổn còn lời được tầm hơn bảy trăm.

"Trời ạ, nhiều vậy!" Vạn Bác trợn tròn mắt, cậu không ngờ rằng chỉ chừng hai tiếng đồng hồ buổi trưa đã kiếm được ngần ấy, "Đường Học Cẩn cậu nhéo tôi cái đi, để tôi xem mình có phải nằm mơ không?"

Đường Học Cẩn không thèm để ý tới Vạn Bác vờ ngớ ngẩn, trái lại Trương Vân rất thích cậu nhóc to con này, cô cười híp mắt duỗi tay nhéo bắp thịt rắn chắc của Vạn Bác một cái, "Xem, đau lắm phải không, không phải nằm mơ rồi."

Kết quả, Vạn Bác da dày thịt béo, cái nhéo của Trương Vân chẳng đáng kể tí nào, vì thế cậu ngẩn ngơ duỗi tay gãi đầu mình, lẩm bẩm: "Không đau mà, quả nhiên là nắm mơ..."

Trương Vân chưa kịp rút tay về: "..."

Đường Học Cẩn bất đắc dĩ liếc Vạn Bác một cái, nói với Trương Vân: "Thím đừng để ý tới cậu ấy, thỉnh thoảng cậu ấy hay cà tưng thế đấy, một hồi sẽ tự động khỏi."

Nói xong cậu cầm hai trăm đồng đưa cho Trương Vân, thẹn thùng cười: "Thím, đây là cảm ơn thím và chú Lưu hôm nay tới giúp cháu, kiếm không nhiều, nên chỉ có thể đưa chú thím chừng này."

Trương Vân đẩy tiền lại, xua tay cự tuyệt, "Tiểu Cẩn, cháu đây là không xem thím là người nhà rồi."

"Không phải, thím, hôm nay chú thím tới giúp cháu từ sáng sớm..." Đường Học Cẩn còn muốn nói gì, đã bị Trương Vân trừng cho nuốt xuống mấy lời tính nói ra, câu sắp tới miệng đổi thành một lời cảm ơn, tiền chung quy cũng không thể đưa đi.


Trương Vân nhìn Đường Học Cẩn không đưa mình tiền nữa, cười vỗ vai cậu, "Tiểu Cẩn, ở trong mắt thím, cháu như con thím vậy đó, sau này nếu cháu lại nhắc tới chuyện tiền nong, thím sẽ giở mặt đấy." Nói xong, còn cố ý xệ mặt.

Đường Học Cẩn quay đầu nhìn Lưu Minh Lượng ngồi bên cạnh không nói chuyện không tỏ vẻ gì, chỉ thấy đối phương nhún vai, Đường Học Cẩn đành phải bất đắc dĩ trả lời: "Dạ rồi, thím."

Trương Vân nghe vậy cười híp mắt sờ mặt Đường Học Cẩn, nói một tiếng ngoan.

"Sao quạnh quẽ vậy, hôm nay không phải là ngày khai trương à?" Lúc này, cửa tiệm vốn đã an tĩnh lại có khách tới, Đường Học Cẩn quay đầu thấy Tư Vân và Lục Quân Thần sang sảng đứng ở cửa, cười ha hả nhìn mình.

Lưu Minh Lượng thấy ông bạn xuất hiện, đứng dậy, chào đón, "Sao giờ mới tới hả, đã mấy giờ rồi, còn tưởng là cậu không tới nữa chứ, tôi còn nghĩ uổng công mình đi báo tin cho cậu."

Tư Vân nhìn Lục Quân Thần đứng cạnh mình, bĩu môi, "Còn không phải tại cái thằng này."

Lục Quân Thần nghe vậy, chỉ là nhàn nhạt nói một câu: "Là ai ở trên đường quẹo tới quẹo lui đi lầm đường hai lần hả?"

Tư Vân nhìn ánh mắt bừng tỉnh của Đường Học Cẩn và Vạn Bác, nâng tay sờ mũi, ngượng ngập cười, "Ha ha, ai bảo đường đi rắc rối như vậy."

Đường Học Cẩn: "..." Đường từ trấn trên tới đây hình như chỉ có một thì phải, tuy rằng có chỗ rẽ... Nhưng mà người bình thường hẳn sẽ không ai đi lầm đi.

Lắc đầu, Đường Học Cẩn đứng dậy đến cạnh bọn họ, hoan nghênh nói: "Sao các anh lại lặn lội tới đây."

"Tiểu Cẩn khai trương tiệm, đương nhiên phải tới chúc mừng một tiếng chứ." Lục Quân Thần bật cười, đưa cái túi trên tay cho Đường Học Cẩn, "Khai trương thuận lợi, quà tặng em."

"Em cảm ơn." Đường Học Cẩn nhận lấy, đặt lên cái ghế bên cạnh, nói thêm: "Các anh tới đây hẳn chưa ăn trưa phải không, muốn ăn gì, em đi nấu, nguyên liệu trong bếp vẫn còn."

Nghe được lời này Tư Vân nhướng mày, "Tiểu Cẩn em biết nấu à?"

"Dạ."

"Tùy tiện làm vài món đi, bọn anh không kiêng ăn." Lục Quân Thần cướp trước Tư Vân mở miệng nói, thuận tiện trừng anh họ của mình một cái, nhìn vẻ mặt đối phương anh đã biết ông anh này khẳng định tính làm gì.

Tư Vân nhận được ánh mắt của Lục Quân Thần, cũng nói: "Ừ, tùy tiện là được."

Đường Học Cẩn gật đầu, quay người vào bếp, cậu khom lưng tự tay rửa rau cắt thịt, vòng eo tinh tế hoàn toàn rơi vào đáy mắt mấy người đứng bên ngoài.

Lưu Minh Lượng nhìn, thở dài, "Thằng bé này nuôi thế nào cũng chẳng mập nổi một cân thịt, thân thể còn ốm yếu hơn cả con gái."

Trương Vân lắc đầu, nói rằng: "Cũng trách đôi cha mẹ nhẫn tâm kia, Tiểu Cẩn mới mười ba tuổi, đã phải gánh lấy ngần ấy gánh nặng, có cha có mẹ mà cũng như không."

Hai người nói cũng không né tránh ai, bọn họ đều đánh một chút chủ ý nhỏ.

Lưu Minh Lượng là ai, nhiều năm qua đã tu thành nhân tinh ông tự nhiên nhìn ra được thưởng thức nơi đáy mắt Lục Quân Thần dành cho Đường Học Cẩn, thế nên, ông hy vọng, có thưởng thức, lại nghe được thân thế như vậy, ngày sau Lục Quân Thần có thể giúp đỡ Đường Học Cẩn đôi chút.

Lục Quân Thần nhìn vợ chồng Lưu Minh Lượng, rõ ràng ý bọn họ, ánh mắt anh tối sầm, đối với "đôi cha mẹ" chỉ nghe nói lại chưa từng gặp của Đường Học Cẩn càng là chán ghét đến cực điểm.