Tiểu Lão Bản

Chương 23: Sẽ không lỗ vốn

Trên đường về, Tư Vân duỗi tay chọt em họ Lục Quân Thần đang bận lái xe, vẻ mặt không đứng đắn cười hì hì, "Quân Thần, em thành thật nói cho anh biết, em không có tâm tư gì khác với Tiểu Cẩn à?"

Đá xéo Tư Vân đang bày ra vẻ vô lại, Lục Quân Thần bình tĩnh trả lời: "Sao hả, anh cho rằng em biến-thái như anh sao, tin vào nhất kiến chung tình tái kiến khuynh tâm?"

Tư Vân đẩy Lục Quân Thần một cái, lên án nói: "Có người dìm hàng anh họ mình như em sao?"

Lục Quân Thần bớt thời gian nghiêng đầu quan sát Tư Vân nửa ngày, cuối cùng ngữ điệu bình tĩnh nói: "Có anh họ không ra hồn như anh sao?"

"..." Tư Vân nghèo từ, thất bại!

Thu hồi vẻ trêu đùa, Tư Vân đứng đắn lại, anh nửa chống má, ánh mắt nhìn vào điểm nào đó trước mặt, hỏi ra nghi vấn trước đó đã có.

"Quân Thần, em định bán lắc tay Tiểu Cẩn thiết kế thật à?"

"Ừ."

"Nhưng anh tính thế nào cũng thấy đây là một vụ buôn bán lỗ vốn?"

"Đó là anh thấy." Liếc anh họ nhà mình một cái, Lục Quân Thần chậm rãi nói: "Tuy rằng ý tưởng khá thô ráp, nhưng những điều Tiểu Cẩn nói, xác thực là xu thế tương lai —— quan điểm của em ấy y hệt cha em vậy."

"Trước đó em có về nói cho cha nghe ý tưởng của Tiểu Cẩn, ông ấy lập tức vỗ đùi bảo em nhất định phải lấy bằng được bản thiết kế, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, mà còn bản thân ông ấy cũng rất hứng thú với Tiểu Cẩn."

Tư Vân nghe Lục Quân Thần nói vậy, có chút líu lưỡi, "Di, chú Ba nói vậy à?"

"Em gạt anh làm gì."

Tư Vân ỉu xìu, "Ai nha, vậy anh thiệt thòi lớn, nếu không giờ chúng ta quay đầu về anh đi tìm Tiểu Cẩn nói chuyện lại thế nào?"

"Anh muốn về?" Lục Quân Thần nhướng mày.

Thở dài, Tư Vân ca cẩm, "Thôi, anh và cha giống nhau, tài vận thường thường, cũng không định làm ra thành tích vĩ đại gì, không lỗ lã là được."

Tư Vân từ nhỏ đã rất sùng bái lão Tam Lục Khải Nguyên của Lục gia.

Lục Khải Nguyên năm đó dựa vào sự bốc đồng và nghị lực tuổi trẻ, ngay ở thời kỳ cực kỳ rung chuyển, vẻn vẹn trong túi chỉ có một trăm đồng, đã một mình bắt thuyền chạy tới Cảng Thành, cuối cùng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hiện tại công ty nổi tiếng khắp nơi, công ty con càng là trải rộng khắp mọi miền, thậm chí đã đưa ra thị trường Wall Street của Mỹ.

Tuy rằng gia cảnh của Tư Vân không kém, nhưng so với Lục Khải Nguyên là hoàn toàn thua xa, Lục gia tiền đồ nhất là lão Tam, thứ hai là lão Nhị nối nghiệp gia đình, làm chính trị, cuối cùng mới là lão Đại, cũng là cha của Tư Vân.


Không thể nói cha của Tư Vân không lợi hại, nhưng so với hai cậu em, lại có vẻ rất tầm thường.

Bất quá cũng may gia giáo Lục gia rất tốt, lão Đại lão Nhị lão Tam cảm tình quả thật tốt đến không thể tốt hơn, cho nên Lục gia lão Đại không cảm thấy so sánh như vậy có gì không ổn, điều này trực tiếp dẫn tới kết quả tuần hoàn —— con cái của ba anh em họ cũng chiếu cố lẫn nhau, quan hệ cực tốt.

Từ nhỏ đã biết Tư Vân sùng bái cha mình thái độ Lục Quân Thần đối đãi ông anh họ thường hay cà tưng này khó được tốt lên tí, "Việc này cũng coi như là cho anh một bài học, sau này sẽ không tái phạm nữa."

"Cũng phải," Tư Vân rất vô tư, anh siết tay, "Lại nói chưa chắc tài vận vĩnh viễn đứng bên cạnh mấy đứa, anh tuyệt đối sẽ chứng minh cho cha thấy anh giỏi hơn em."

Lục Quân Thần kéo môi cười, không nói gì cả.

Anh vừa lái xe vừa nghĩ tới cảm giác xuất hiện ở mấy lần gặp Đường Học Cẩn, bỗng dấy lên một chút thương tiếc, điểm này suốt hai mươi năm qua chưa từng có được, anh cũng từng nghĩ liệu nó có phải là thích không, bất quá ý nghĩ này vừa nhú lên đã bị phủ định —— hoàn toàn không có cảm giác tim đập mạnh không thể bỏ lỡ.

Huống hồ, anh sao có thể hứng thú với một cậu bé chưa đủ lông đủ cánh chứ?

Quy mớ cảm xúc thương tiếc ấy thành vì mình xem Đường Học Cẩn là em trai, Lục Quân Thần nghĩ vậy, cũng thấy không sai.

Bởi do không có em, chỉ có một ông anh mặt than, lần này gặp được một cậu bé tuổi nhỏ đã hiểu chuyện nhu thuận, Lục Quân Thần theo tiềm thức nghĩ rằng mình xem cậu bé ấy là em, cứ thế, đã cảm thấy đương nhiên.

...

Bên kia, Đường Học Cẩn và Vạn Bác tạm biệt Lục Quân Thần xong cũng không trực tiếp về trường, mà là rẽ chân đi tới cái tiệm trước nhờ bán lắc tay hộ.

Trên đường, Vạn Bác kéo ra từng vấn đề muốn hỏi, "Đường Học Cẩn, sau này chúng ta không thể bán lắc tay trong trường nữa à?"

Đường Học Cẩn gật đầu, "Phải, bản thiết kế đã không thuộc về tôi nữa rồi."

"Vậy tôi chẳng phải không giúp gì được nữa." Nói đến đây, Vạn Bác không vui.

"Hửm... Không bán lắc tay, cậu có thể giúp tôi làm cái khác, nhưng nó sẽ cực hơn bán lắc tay nhiều đấy."

Nghe lời này, Vạn Bác sáng mắt, "Thật à, vậy tôi có thể làm gì?"

"Ầy, mở tiệm cơm với tôi." Đường Học Cẩn trả lời, cậu lúc này đã nghĩ rõ rồi, một mình cậu làm, xác thực rất khó khăn, nhưng nếu kéo Vạn Bác theo, cậu hẳn có thể giảm bớt áp lực.

"!" Vạn Bác kinh ngạc, "Mở tiệm, trời ạ, Đường Học Cẩn cậu điên rồi à!? Chúng ta lấy đâu ra thời gian để buôn bán, còn nữa ai nấu nướng?"

Đối với cái tính luôn thích hô to gọi nhỏ của Vạn Bác, Đường Học Cẩn nói thật không bằng lòng cho lắm, cảm giác được tầm mắt xung quanh tụ tập lên người mình, cậu nhíu mày, thấp giọng nói: "Cậu nhỏ giọng tí."


Vạn Bác hiểu ý che miệng, ngoan ngoãn gật đầu.

Nhận ra được Đường Học Cẩn hình như không vui, Vạn Bác ngoan ngoãn im lặng không hỏi gì thêm.

Thấy Vạn Bác đột nhiên im lặng như vậy, Đường Học Cẩn kinh ngạc nghiêng đầu nhìn cậu một cái, có chút không hiểu nhìn bàn tay đối phương vẫn dùng để che miệng, khóe miệng co giật ——

Vạn Bác đón ánh mắt của Đường Học Cẩn, chớp chớp chớp, nếu đặt trên người một cô bé nhu thuận đáng yêu, có lẽ còn có thể nhìn ra tí xinh xắn, nhưng đặt trên người một nam sinh to con chiều cao gần một mét tám...

Đường Học Cẩn nhịn không được vươn tay nhéo mạnh vào bắp tay của Vạn Bác, nghe đối phương rên lên một tiếng, cậu mỹ mãn cong khóe miệng —— vậy mới đúng, một nam sinh cao to cố ý bán manh cái gì, ghê chết người.

Vạn Bác đáng thương che tay mình, chỉ kém chảy nước mắt.

Bất quá cậu không dám nói gì, vì lúc này, bọn họ đã tới cửa tiệm, còn có một điểm là, cậu cảm thấy cho dù cậu có kháng nghị với Đường Học Cẩn hỏi Đường Học Cẩn vì sao nhéo mình, chỉ sợ cũng không nhận được câu trả lời.

——︿( ̄︶ ̄)︿ cho nên còn không bằng không hỏi.

Vào tiệm, Đường Học Cẩn chưa mở miệng, bà chủ vừa thấy cậu đã cười tươi như hoa nghênh đón, "Cu à, chỗ cháu còn lắc tay không, bán buôn tốt lắm, đã có nhiều khách đặt hàng dì rồi đó."

Mấy cái lắc ấy, ngày hôm sau khi bày ra, ban đầu căn bản không ai xem, bà nhìn, đã cảm thấy không bán được.

Nhưng tới buổi chiều, khách tới tiệm đều chỉ rõ muốn loại lắc này, quả thật dọa hãi bà.

Bà gõ bàn tính, nghĩ nếu Đường Học Cẩn đã để bà tự định giá, vậy vì mình có thể kiếm nhiều hơn chút, bà trực tiếp tăng giá thêm một đồng, sáu đồng một sợi lắc, giá này đã xem như giá trên trời.

Bà cho rằng nghe được giá này người mua sẽ lùi bước, bà đã chuẩn bị chào hàng lắc tay nhà mình... Thế nhưng trăm triệu không ngờ rằng, người ta nghe được nhiều nhất là nhíu mày một cái, sau đó cắn răng trả tiền.

Một buổi chiều, hai mươi sợi lắc bán sạch cả, bà cảm thấy mọi người phải chăng đã điên rồi... Nhưng, tính toán chỗ tiền lời mình có thể lấy, bà lại nháy mắt cảm thấy cả người sống dậy.

—— đều là tiền cả đấy.

Bà định ngày mai tìm Đường Học Cẩn hỏi nhiều hơn, kết quả đợi tới đợi lui, đợi ba ngày ròng, cũng không thấy người ta tới cửa, bà cho rằng Đường Học Cẩn tìm tiệm khác, thấy tiếc lắm, lúc này gặp người tới rồi, tự nhiên phải bày ra thái độ hoan nghênh.

Đường Học Cẩn nhìn bà chủ cực kỳ nhiệt tình trước mặt, ngẩng đầu, thẹn thùng cười, "Dì, chỗ cháu chỉ có một trăm sợi, ngày mai cháu sẽ đưa cho dì, nhưng, chúng ta có lẽ không thể hợp tác nữa rồi."

"Sao vậy, cu à, lẽ nào cháu tìm tiệm khác bán giúp?" Bà chủ vừa nghe Đường Học Cẩn nói không để mình bán lắc tay nữa, sốt ruột mở miệng, "Cu à, không bằng vậy, sau này dì bán hai sợi chỉ lấy tiền lời một sợi thế nào?"

Đường Học Cẩn tự nhiên rõ tâm tư bà chủ, nhưng cậu đã đáp ứng Tư Vân, không cần phải bán lắc tay nữa.

"Dì, không phải vậy, mẹ cháu đã bán bản thiết kế cho một công ty lớn, mẹ bảo cháu đừng bán nữa." Đường Học Cẩn nói có chút xấu hổ, "Xin lỗi dì."

Bà chủ vừa nghe Đường Học Cẩn nói đã bán cho công ty lớn, nghĩ nếu không phải mấy tiệm khác trên trấn, vậy bà cũng không để ý, thế là xua tay, cười cười, "Đã vậy, cũng là hết cách rồi."

Đường Học Cẩn khom lưng với bà chủ, thái độ rất chân thành, "Làm phiền dì như vậy cháu rất xin lỗi, mẹ bảo cháu nói với dì, một trăm sợi ngày mai sẽ để ở chỗ dì, dì bán được một sợi có thể lấy đi một phần năm tiền lời."

Bà chủ nghe xong, trong lòng cười nở hoa, nhưng trên miệng vẫn lần lữa, "Vậy không tốt lắm đâu, dì không thể chiếm tiện nghi của cháu."

Đường Học Cẩn lại lắc đầu, "Không phải, là bọn cháu làm phiền dì mới phải, dì cứ đồng ý đi."

Bà chủ nghex ong, hớn hở đáp ứng, dù sao bà cũng không phải thật lòng muốn từ chối.