Chương 63: Rối loạn
Sau khi máy bay hạ cánh, Sở Sở đón xe đến khách sạn, đi vào phòng tắm tắm rửa dội sạch một đường phong trần mệt mỏi này, đến lúc đi ra đổi một bộ áo bông vải và quần cao bồi rách, xỏ một đôi giày đế bằng, nhẹ nhàng khoan khoái đi ra ngoài.
Cô đến ven đường đón một chiếc taxi, tài xế nhịn không được nhìn cô qua kính chiếu hậu tận mấy lần.
Mặc dù có chút son phấn, nhưng cô gái này thật sự rất xinh đẹp, lông mày nhỏ dài, đôi mắt to tròn đẹp đẽ, rất khó mà không nhìn thêm vài cái nữa.
Đón được một vị mỹ nữ, tài xế hào hứng không thôi,cười hỏi: "Cô gái, đi đâu đây?"
"Lộc Sơn."
"Đến du lịch sao?" Tài xế chậm rãi khởi động xe: "Núi Lộc Sơn phong cảnh rất đẹp đó, có điều một cô gái nhỏ như cô cũng nên chú ý an toàn, hay là tôi đưa cô đến nơi tập hợp nhóm du lịch ở trung tâm nhé, cô đến đó mua vé rồi thừa dịp đón xe buýt lên đường núi ngắm cảnh nữa, rất thuận tiện."
Sở Sở rất lịch sự chờ tài xế ê a nói xong, mới nói: "Tôi không phải đến du lịch, phiền chú đưa tôi đến bệnh viện tâm thần của Lộc Sơn."
"Ặc."
Lục Xuyên một đường duy trì sự trầm mặc.
Bệnh viện tâm thần ở chân núi Lộc Sơn, không khí trong lành, rất dễ chịu, từ xa xa còn có thể nhìn thấy những dãy núi cao và đám mây trong vắt.
Sở Sở mang theo thực phẩm dinh dưỡng và ít hoa quả đi vào, đến đại sảnh đăng ký xong, có y tá chuyên biệt dẫn cô vào phòng bệnh, lấy chìa khóa mở cửa phòng ra.
Cô đứng ngoài cửa lưỡng lự một hồi không có vào ngay lập tức, y tá quay đầu nhìn thoáng qua cô, nói: "Gần đây nhất tinh thần và trạng thái của bệnh nhân cũng không tệ lắm, cảm xúc tương đối ổn định."
Sở Sở khẽ gật đầu, hít thật sâu, lấy hết dũng khí mở cửa phòng ra.
Ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ sát mặt đất rọi vào trong phòng, khiến gian phòng trở nên sáng sủa hơn, một người phụ nữ ngồi giữa giường bệnh, bà mặc một bộ đồ bệnh nhân màu xanh trắng, cúi đầu, miềng lẩm bẩm mấy câu không rõ nghĩa.
Khuôn mặt bà vẫn xinh đẹp như trước, qua năm tháng lại mang theo vẻ tang thương, đầu ngón tay thon gầy vuốt ve mái tóc dài của mình.
Sở Sở đi vào phòng, ngồi xuống bên giường bệnh của bà, thế nhưng bà lại không hề hay biết.
"Mẹ." Cô nhẹ nhàng gọi bà một tiếng: "Con đến thăm mẹ đây."
Sở Vân Tụ hình như lúc này mới có cảm giác, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía Sở Sở, thì thào: "Cô là ai?"
"Con là Sở Sở đây mà." Sở Sở nâng tay sờ lên mái tóc dài bù xù của Sở Vân Tụ,có chút đau lòng, cầm lấy chiếc lược trên tủ đầu giường, chải đầu cho Sở Vân Tụ.
"Mẹ, ở đây có khỏe hơn không?"
Sở Vân Tụ lại một lần nữa cúi đầu xuống không để ý tới cô, đột nhiên hát lên.
Bên ngoài phòng bệnh đột nhiên truyền đến tiếng la mắng bất mãn của một người phụ nữ: "Hát gì hát hoài thế, cả ngày đều hát, ồn ào quá đi!"
Sở Vân Tụ mắt điếc tai ngơ, đầu ngón tay giơ lên trước mặt Sở Sở, trong miệng lẩm bẩm ca bài<>, môi mỏng nhếch lên ẩn hiện ý cười.
Sở Sở dịu dàng cầm lấy tay bà, lại nhẹ nhàng buông ra.
Bên trong mái tóc dài của Sở Vân Tụ đã xen lẫn vài sợi tóc bạc trắng, cô chia tóc bà ra thành mấy phần, lại thắt cho Sở Vân Tụ một cái bím lớn, vén tóc bà qua tai.
Sở Vân Tụ ngây ngốc nhìn cô cười.
"Sở Sở, ngày mai mẹ sẽ được gả vào Kiều gia, trở thành Kiều phu nhân danh chính ngôn thuận, con đó cũng sẽ trở thành Kiều tiểu thư, vui không?"
Sở Sở dịu dàng vuốt tóc bà, yên lặng không nói lời nào, Sở Vân Tụ lại tiếp tục hát.
Sở Sở ngồi với Sở Vân Tụ một hồi, đúng là theo như bác sĩ đã nói thì tình trạng của bà đã khá hơn nhiều, đương nhiên, vẻn vẹn cũng chỉ dừng lại trước khi bước vào đoạn quá khứ điên cuồng kia.
Ba năm trước, bởi vì thiếu nợ sòng bạc mà bị người ta chặn đầu đe dọa, sau đó thần kinh bắt đầu trở nên không bình thường, nhưng đây cũng không phải nguyên nhân chủ yếu khiến bà phát điên, chẳng qua cũng chỉ là một cái mồi nhỏ dẫn lửa mà thôi.
Sở Sở vẫn còn nhớ rõ lúc đó là vào thời gian nghỉ hè của năm nhất đại học, cô đang tham gia trại hè vẽ tranh phong cảnh của viện mỹ thuật, ngây người ở chốn rừng núi mới hơn hai ngày, bệnh viện gọi điện thoại cho cô nói rằng ba mẹ cô xảy ra tai nạn giao thông.
Trái tim cô căng thẳng, đặt chuyến máy bay gần nhất vội vã quay về, vừa đến bệnh viện đã nhận được tin dữ, trải qua mấy giờ phẫu thuật vẫn không thể cứu được tính mạng của Kiều Ngôn Thương, cũng may mà Sở Vân Tụ chỉ bị thương ngoài da, không có gì trở ngại, nếu không cô thật sự chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã trở thành cô nhi!
Nhưng sự bất hạnh cũng chỉ mới bắt đầu, hậu sự của Kiều Ngôn Thương vừa xong xuôi, ông bà Kiều gia lập tức muốn đuổi Sở Vân Tụ ra khỏi nhà, nói cái gì mà chẳng qua Sở Vân Tụ cũng chỉ là tình nhân của Kiều Ngôn Thương, căn bản không có tư cách gì để ở lại Kiều gia, gia sản của Kiều Ngôn Thương bà đừng hòng nghĩ đến!
Lúc đấy Sở Sở mới biết được, Sở Vân Tụ và Kiều Ngôn Thương vốn dĩ không hề có hôn thú! Lúc trước Kiều Ngôn Thương lo lắng cho ba mẹ tuổi tác đã cao, sợ vì chuyện này mà bị đả kích nên cũng chỉ đưa Sở Vân Tụ vào nhà mà không hề cho bà một cái danh phận.
Nếu không thì với sự phản đối kịch liệt của ông bà nhà họ Kiều, sao có thể dễ dàng đồng ý cho hai người họ ở cùng nhau được, nói thế nào thì Sở Vân Tụ cũng là kẻ cầm đầu và là nguyên nhân trực tiếp khiến cho con dâu của bọn họ tự sát! Nếu hai người này kết hôn sẽ dính liếu đến một loạt vấn đề về tài sản, mà sản nghiệp của Kiều Ngôn Thương là do ông bà lão khổ tận cam lai dốc sức lập nên, tuyệt đối sẽ không để cho dạng người như Sở Vân Tụ, một tiểu tam không biết xấu hổ nhúng chàm được cơ chứ!
Còn dự định của Sở Vân Tụ là trước tiên vào được cửa nhà họ Kiều đã, chờ sau này ông bà lão Kiều gia "cưỡi hạc về tây", bà sẽ bổ sung giấy hôn thú sau, mà đây cũng là hứa hẹn của Kiều Ngôn Thương dành cho bà, nhưng nào có ai nghĩ đến chuyện ngoài ý muốn như vậy lại xuất hiện!
Sau khi Kiều Sâm tốt nghiệp cấp ba liền tham gia quân ngũ, lần này vội về chịu tang, quân đội cũng chỉ cấp cho một tuần nghỉ phép, vậy nên sau khi xong tang lễ, một chàng trai to xác như cậu khóc lóc quay về quân đội, căn bản không hề biết ông bà vốn luôn yên lặn lại làm tung chuyện thế kia.
Đêm Kiều Sâm rời khỏi nhà, ông bà lão Kiều gia kêu người đến biệt thự thu dọn hết vật dụng cá nhân và hành lý của Sở Vân Tụ ném toàn bộ ra ngoài, đồng thời đuổi luôn hai mẹ con ra khỏi nhà.
Lúc đó Sở Sở vẫn luôn theo bên cạnh Sở Vân Tụ, nhìn đám đàn ông kia đem đồ của mẹ còn có quần áo của chính mình ném toàn bộ ra ngoài lề đường bên ngoài cổng biệt thự. Sở Vân Tụ hệt như một người đàn bà chanh chua chửi đổng lên, giọng nói của bà bén nhọn, không chút yếu thế gân cổvề phía trong chửi rủa loạn lên, nội dung khó nghe vô cùng.
"Hai lão già các người! Cho dù có đuổi Sở Vân Tụ tôi đi, thì Kiều Sở cũng là con gái ruột của Kiều Ngôn Thương! Di sản cũng phải có một nửa của tôi!"
"Tôi theo con của mấy người nhiều năm như thế, đầu cũng sắp bạc, nhà họ Kiều của mấy ngưòi lại dám đối xử với tôi như vậy, Kiều Ngôn Thương trên trời cao có linh có thiêng chết cũng không nhắm được!"
"Tôi nguyền rủa mấy người đều chết không được yên lành!"
....
Sở Vân Tụ càng mắng càng đi quá giới hạn, Sở Sở cảm thấy xấu hổ đến cực điểm, cô yên lặng không tiếng động nhặt vali hành lý lên, sau đó gom hết quần áo tán loạn cất vào trong vali, lại gọi điện thoại cho công ty dọn nhà, nửa giờ sau công ty dọn nhà lái xe đến, Sở Sở nắm tay Sở Vân Tụ lên xe.
Cô trầm mặc ngồi trong xe, xuyên qua cửa sổ xe nhìn biệt thự nhà họ Kiều dần dần xa, bỗng hồi tưởng lại nhiều năm về trước, thời điểm mà Kiều Ngôn Thương đưa Sở Sở và Sở Vân Tụ tiến vào biệt thự Kiều gia, cũng là một buổi tối như thế này, không trăng không sao, xung quanh yên tĩnh, ngay cả côn trùng cũng vì thế mà kinh động.
Cô cứ vậy yên ắng đến, tới lúc rời đi lại loạn xạ bát nháo, ầm ĩ không thôi.
Cơn giận của Sở Vân Tụ vẫn còn sót lại, nói Sở Sở không cần phải lo lắng, mẹ nhất định sẽ vì con mà tranh thủ đến cùng.
Sở Sở không biết cái gì nên lấy cái gì không, nhưng cô biết, gia sản của Kiều gia là do hai vị lão gia cả đời tích lũy mới thành, không có một chút quan hệ nào với cô, cô sẽ không làm chuyện cướp giật của người khác, vì nếu lấy được cô cũng không yên lòng.
Của cải dành dụm của hai ông bà lão đều để lại cho cháu trai duy nhất của bọn họ, muốn đưa tất cả cho Kiều Sâm, Sở Sở sẽ không giành giật đồ của Kiều Sâm đâu!
Sở Vân Tụ biết Kiều Ngôn Thương là một người con trai vô cùng hiếu thảo, nhưng lại không hề biết sản nghiệp mà Kiều Ngôn Thương đang làm lại toàn bộ thuộc về trên danh nghĩa của hai ông bà lão, tài sản riêng của Kiều Thương Ngôn không tính là nhiều, cả kỳ nghỉ hè ấy, Sở Vân Tụ hầu như suốt ngày đều thương thảo với luật sư.
Mà Sở Sở lại không để ý đến chuyện này, cô tự giam mình trong căn nhà nhỏ cô thuê, dốc lòng luyện vẽ, cô biết, chỉ có thể tự mình mạnh lên mới bảo vệ được bản thân, bảo vệ được người quan trọng của cô, cô không muốn dựa vào người khác, càng không muốn cướp đoạt đồ của người khác để thỏa mãn chính mình.
Nghỉ hè Lục Xuyên vì muốn theo giáo sư làm luận án nên không có cách nào trở về, có điều anh cũng đã đồng ý, học kỳ sau sẽ dành ra một chút thời gian để quay về thăm cô, Sở Sở lại sợ anh phân tâm nên cũng không nói chuyện trong nhà mình cho anh biết. Có đôi lần Kiều Sâm sẽ gọi điện thoại từ quân đội đến, nói Sở Sở không cần phải lo lắng, cậu sẽ bàn bạc lại với ông bà cụ, không để cho cô chịu thiệt thòi nào.
Sở Sở nói không sao cả, anh vẫn là anh hai của em.
So với mấy cái thứ gia sản gì đó, Kiều Sâm anh hai của cô, đối với cô mà nói càng quan trọng hơn.
Sở Sở không biết rốt cuộc cậu đã nói chuyện với ông bà cụ như thế nào, nhưng cô biết dường như lần kiện cáo nọ cũng không thành, dù sao ông bà lão Kiều gia cũng muốn mặt mũi, lại thêm chịu ảnh hưởng từ phía Kiều Sâm, Sở Vân Tụ cuối cùng cũng lấy được một khoảng tiền lớn, về phần số tiền đó là bao nhiêu, Sở Sở không biết được.
Nhưng vào tháng mười một, tiền sinh hoạt của Sở Sở triệt để bị cắt mất.
Sở Vân Tụ không theo đúng hạn gửi tiền đến cho cô.
Sở Sở dùng khoảng tiền tháng trước còn thừa lại chừng mấy trăm tệ trụ được một tuần, kết quả Sở Vân Tụ lại đến thẳng trường học, nói với Sở Sở bà bị người của xã hội đen uy hiếp, muốn đến chỗ của cô tránh đầu sóng ngọn gió. Lúc bà đến rất nghèo túng, trên người cũng chỉ mang theo mấy bộ đồ, ngay cả cơm trưa cũng không kịp ăn, Sở Sở dẫn bà đến căn tin trường ăn cơm, liên tục truy hỏi một hồi Sở Vân Tụ mới thành thật khai, bà vẫn luôn đi đánh bạc, toàn bộ chi phí mà Kiều gia chu cấp kia, đều bị bà đổ hết vào đó.
"Sở Sở, mẹ thật sự chỉ vì con thôi!"Sở Vân Tụ nắm lấy ống tay áo của cô: "Nhà họ Kiều kia thật không có lương tâm, Kiều Ngôn Thương lại là một kẻ vô dụng, gia sản đều bị ba mẹ ông ta nắm hết trong tay, bọn họ có bản lĩnh mời được luật sư tốt nhất, trận kiện cáo lần này chúng ta không đánh đã thua, là mẹ vô dụng, chỉ có thể giành cho con được chút tiền ít ỏi như vậy, lúc đầu còn nghĩ đánh cược một lần có thể thắng lớn, tương lai sẽ làm của hồi môn cho con, thế nhưng mà..."
Thế nhưng mà khoản tiền kếch xù mang tên "di sản dành cho Sở Sở" này, đều bị thua sạch sành sanh dưới tay bà.
Sở Sở không hề tin rằng Sở Vân Tụ vì suy nghĩ cho cô nên mới đi đánh bạc, cô biết sau khi bị đuổi khỏi Kiều gia, tâm tình của bà vẫn không hề tốt lên, bản thân rất phóng túng, cả ngày đắm chìm trong vàng son, trước kia bà chưa từng dính vào bài bạc, đi sòng bạc thế này khẳng định là những kẻ thừa tâm cơ lừa gạt bà.
Quan hệ của Sở Sở và Sở Vân Tụ trước nay vẫn rất vi diệu, kỳ thật trong lòng Sở Sở cũng hiểu rõ, nhiều năm như vậy, Sở Vân Tụ vẫn luôn xem cô là quả nặng để gả vào hào môn. Khi còn bé bà đã tỏ ra không thích cô, bởi vì cô không phải là con trai, trong cái chốn trọng nam khinh nữ như Kiều gia quả thật không có được chỗ đứng, nhưng nói như thế nào đi nữa thì cô cũng là con gái ruột của Kiều Ngôn Thương, dù cho không thích, thì cũng là ruột thịt.
Sở Sở đối với mẹ cũng không có tình cảm sâu sắc đặc biệt gì, nhưng càng không phải là không có cảm tình, dù sao cũng là mẹ ruột nuôi cô từ nhỏ đến lớn, dù thường xuyên mắng cô, nhưng bà cũng vẫn còn quan tâm đến cô. Sau khi Sở Vân Tụ cầm được món tiền kếch xù này, cô cũng không thèm quan tâm bà tiêu xài nó như thế nào, không quản được, mà cũng không muốn quản.
Giờ phút này, Sở Vân Tụ nước mắt nước mũi chật vật như vậy, trong phòng ăn có không ít bạn học đều quan sát hai người họ.
"Mẹ, tiền mất thì thôi bỏ qua đi." Sở Sở chỉ có thể cố gắng nhỏ nhẹ trấn an bà: "Sau này chúng ta dựa vào chính mình cũng có thể sống tốt."
"Sở Sở, sau này mẹ chỉ có thể dựa dẫm vào con mà thôi!" Sở Vân Tụ đột nhiên dùng sức nắm lấy tay cô, tựa như cọng cỏ cứu mạng: "Tất cả, mẹ đều dựa vào con cả."
Khi đó Sở Sở không biết những lời này của Sở Vân Tụ là có ý gì, thẳng cho đến khi chủ nợ tìm đến cửa, Sở Sở mới hiểu được Sở Vân Tụ đang thiếu nợ, một khoản nợ rất lớn.
Số tiền kia, Sở Sở trả không nổi, mà Sở Vân Tụ càng trả không nổi!
Sòng bạc cử người đòi nợ thuê đến, hai ngày ba bữa đến căn nhà Sở Vân Tụ thuê chặn đường bà, vẽ bậy bạ lên vách tường phòng bà, thậm chí còn nói muốn đưa con gái của bà vào hộp đêm làm kiếm tiền trả nợ, đương nhiên những điều này cũng chỉ là uy hiếp, xã hội có pháp luật, cho dù có đòi nợ cũng không dám động tay với Sở Sở.
Thần kinh của Sở Vân Tụ luôn ở trạng thái khẩn trương cực độ, từng giây từng phút đều có thể sụp đổ, bà bắt đầu cuồng loạn. Đòi nợ thuê đến tìm bà, bà cũng chỉ có thể đi tìm Sở Sở, khoảng thời gian kia, Sở Sở cũng bị làm cho căng thẳng, Sở Vân Tụ cắt đứt tiền sinh hoạt của cô, đương nhiên cô không thể nào đến Kiều gia xin tiền, vì vậy nên chỉ có thể vừa học vừa đi làm thêm kiếm ít đồng, làm giấy tờ xin vay trường học và học bổng.
Nhưng số tiền này cũng chỉ đủ để nuôi sống một mình Sở Sở cô, tiện thể gắng gượng nuôi được Sở Vân Tụ, vẻn vẹn thõa mãn cơm no áo ấm, vẫn chỉ đủ ăn uống ngoài đường kiểu kia, chứ cô đi đâu kiếm được tiền trả nợ cho Sở Vân Tụ.
Nhưng chủ nợ lại không buông tha, mỗi ngày đều chặn tại nhà của Sở Vân Tụ, không thì đến trường tìm Sở Sở, khiến cho sinh hoạt của hai người họ hoàn toàn rối loạn.
Sở Sở thậm chí còn bị ép đến mức đi vẽ chân dung dạo dưới hầm cho người ta để kiếm tiền, tựa như những kẻ ca hát đầu đường mãi nghệ, dựa vào nghề nghiệp của mình, có thể thuận lợi kiếm thêm một chút tiền lẻ so với việc làm thêm kia.
Cũng chính là ở nơi này, cô gặp lại được một người.
Giản Trạm.
Tác giả có lời muốn nói: Nam phụ của ta đến rồi nè! ! ! !
TIỂU KHẢ ÁI, TAN HỌC ĐỪNG ĐI!
Xuân Phong Lựu Hỏa