Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Chương 47: Đề bài hàm số

Ngày thứ hai Dương Tích không đến trường, ngày thứ ba, ngày thứ tư,…đều không đến.

Cô ta không xuất hiện mới là sự lựa chọn thông minh, bởi lúc này cô ta vẫn đang là nhân vật trung tâm của làn sóng dư luận, dù cho các bạn học không dám chỉ trích trước mặt cô ta, nhưng sau lưng cũng không thiếu những lời bàn luận đàm tiếu.

Mặc dù Dương Tích đã đăng bài xin lỗi Sở Sở, nhưng trừ việc này ra thì không còn động thái nào khác nữa.

Chuyện lần này gây ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến vấn đề bạo lực học đường, sau khi Kiều Ngôn Thương biết rõ sự việc, tức giận không thôi, thậm chí còn gửi đơn kiện lên nhà trường, yêu cầu phía trên phải điều tra và nghiêm trị chuyện này, trả lại sự công bằng cho con gái của ông, nếu không thì ông sẽ đưa đơn ra tòa, hơn nữa còn công khai việc này cho truyền thông cũng như dư luận xã hội.

Phía trường học chịu nhiều áp lực từ phía Kiều Ngôn Thương, vì vậy đành tiến hành cảnh cáo và ghi lại tội danh của Dương Tích, mà trong nhà Dương Tích lúc này cũng vùi đầu bận rộn tìm tới trường học, muốn hủy bỏ việc xử phạt ghi lại tội danh, bởi vì một khi đã ghi lại thì trong tội dành này sẽ lưu lại trong hồ sơ theo cô ta cả đời, vết đen này trong tương lai, dù ở bất kỳ phương diện nào cũng đều bị ảnh hưởng. Mà lý do bọn họ đưa ra là Dương Tích cũng được xem như người bị hại, đầu bị đập phải phẫu thuật, cho nên không đáng bị xử phạt, hơn nữa toàn bộ quá trình bạo hành cũng phải cô ta ra tay, người nên đáng bị phạt phải là đám người Tưởng Lỵ Na mới đúng.

Mấy người Tưởng Lỵ Na không vui, rõ ràng bọn họ bị Dương Tích xúi giục, dựa vào cái gì mà người cầm đầu không bị phạt, lại ném nồi cho đám con nít bọn họ đội?

Phụ huynh của mấy học sinh này hai ngày ba bữa không ngại người khác cảm thấy phiền nên liên tục đến trường náo loạn, cuối cùng trường học quyết định ghi tội hết tất cả những người có mặt, không một ai may mắn thoát khỏi được.

Nhưng cũng chính vì việc này, uy tín của Dương Tích trong lớp giảm mạnh, ngay cả những cô gái bình thường hay đi chơi với cô ta, bao gồm cả Tưởng Lỵ Na cũng từ chối qua lại với cô ta, cái chuyện ném đá thế này thật sự buồn nôn!

Cuối tuần của tháng mười hai, trạng thái của Sở Sở ngày một tốt hơn, kỳ thi liên kết với trường đại học lần này cô phát huy cũng rất tốt.

Trời chiều dần chìm, Lục Xuyên cùng Sở Sở đi về phía kí túc xá.

“Lục Xuyên, thi cuối kỳ mình có tự tin sẽ đứng trong 30 top đầu đấy nhé.”

“Ừm.”

“Nếu như điểm toán không có bất ngờ gì xảy ra.”

“Ừm.”

Sở Sở ngẩng mặt lên nhìn về phía anh, con người của Lục Xuyên, tất cả mọi cảm xúc đều được viết lên mặt, trong lòng không giấu được chuyện gì khi ở với cô.

“Sau khi thi kỳ thi liên kết, sẽ đến thi trường, mình đã lên mạng tìm hiểu, thời gian hình như là một đến ba tháng.”

Lục Xuyên tựa hồ lúc này mới có chút phản ứng: “Ừm, cậu chọn trường phù hợp, đến lúc đó tôi sẽ đưa cậu đi.”

Sở Sở gật gật đầu: “Vậy mình về trước đây.”

Ngay khoảnh khắc cô muốn quay người đi, Lục Xuyên đột nhiên gọi cô lại: “Kiều Kiều, tại sao cậu lại đi xin lỗi Dương Tích?”

Bóng lưng Sở Sở khe khẽ run lên, cố bình tĩnh.

Lục Xuyên đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô: “Chuyện lần này cậu không sai, vì sao phải nhận lỗi với cô ta?”

Sở Sở tựa như chấn động và kinh hãi, lui về phía sau mấy bước, ánh mắt trốn tránh dời đi chỗ khác, thấp giọng nói: “Mình cảm thấy…vẫn…vẫn nên xin lỗi…Dù sao cũng là mình không tốt…mình đẩy cậu ta.”

Vô cùng khẩn trương, cô lại như trước nói không rõ ràng trọn vẹn một câu.

Lục Xuyên đi đến gần Sở Sở, đưa tay lên xoa nhẹ lên gương mặt của cô, thế nhưng Sở Sở lại không giống như ngày thường cọ xát lòng bàn tay của anh nữa, mà rụt mặt lại về phía sau.

Ngón cái và ngón trỏ của anh kiềm lại cái cằm của cô, áp bức cô ngẩng đầu lên nhìn anh, mà ngay khi Sở Sở nhìn thấy nốt ruồi nhàn nhạt dưới khóe mắt trái của anh, vội vàng dời ánh mắt về phía khác.

“Cậu thật sự cảm thấy áy náy, hay là vì nguyên nhân khác hả?”

“Ưm.” Sở Sở cố quay đầu qua chỗ khác.

Lục Xuyên lần nữa xoay mặt cô về chính diện, sau đó cúi đầu, sóng mũi cao thẳng nhẹ nhàng cọ xát lên gương mặt của cô, dịu dàng nói: “Kiều Kiều, cậu có thể nói mọi chuyện với tôi.”

“Ừm?”

“Cậu phải tin vào tôi.”

Hô hấp của anh gần trong gang tấc, Sở Sở tham lam hít lấy hương vị của anh, gương mặt dần nổi lên ửng đỏ.

Cô kìm lòng không được mà ngửa đầu, giống như làm nũng muốn lấy lòng, hôn lên cái cằm thon của anh, rồi lại vòng tay ôm lấy eo anh.

“Thật.” Cô vùi mặt thật sâu vào trong lớp áo của anh: “Thật sự không có.”

Lục Xuyên nắm tay cô: “Dù cậu có làm gì, tôi đều đứng ở đây, bên cạnh cậu, nhưng mà tôi càng muốn biết trong lòng cậu nghĩ gì.”

Sở Sở mím môi, lui ra sau mấy bước, nói với Lục Xuyên: “Mình lên trước đây.”

Nói xong không kịp chờ Lục Xuyên phản ứng, đã vội vã xoay người chạy lên lầu.

Cô là Kiều Kiều của Lục Xuyên, hiền lành, dịu dàng, thiện lương. Những thứ tâm tư bẩn thỉu, khoái cảm trả thù, dụng tâm ngoan độc,… cô tuyệt đối tuyệt đối không thể để cho anh biết được!

Lục Xuyên cứng người đứng yên tại chỗ, một hồi lâu sau mới kéo lại túi quai chéo, xoay người rời đi.

Dưới ánh chiều tà, các nam sinh đang trên thao trường tập luyện, mồ hôi vã ra như tắm trong ngày đông giá lạnh.

Một trận gió lạnh thấu xương thổi qua, anh không kìm được mà kéo cao cổ áo, mùa đông năm nay, dường như lại dài đằng đẵng.

Sáng sớm của mùa đông, sương mù rất dày rất nặng, chân trời vẫn là một mảng âm trầm, trong bầu trời đêm dường như tô điểm một chút cho tinh thần thoải mái, ở phía Đông mờ ảo hiện lên một chút nắng sớm. Trong phòng ăn tỏa ra hơi ấm dễ chịu, mấy dì đầu bếp đã bắt đầu một ngày làm việc bận rộn, cung cấp bữa ăn cho các bạn học.

Sở Sở mang cặp sách nhỏ, bưng khay cơm đi đến khung cửa kính, theo thường lệ suất ăn sẽ có một bát cháo, một cái bánh bao và một quả trứng gà, chưa từng thay đổi.

“Sao đến sớm vậy hả? Là học sinh lớp mười hai sao?” Dì cung cấp đồ ăn thân thiết hỏi.

“Vâng ạ.” Sở Sở gật đầu, cũng cười với dì.

“Vậy thì ăn nhiều một chút.” Dì múc cho cô một chén cháo đầy ắp.

“Con cảm ơn.”

Các bạn cùng lớp khác phòng ngủ ký túc xá cũng tốp ba tốp năm đi vào nhà ăn, vừa thảo luận đề bài toán tối hôm qua được giao vừa ăn sáng.

Sở Sở bưng khay đồ ăn đi trên đường, bước chân hơi chậm lại một chút, nghiêng người nghe nội dung mấy cô gái ấy nói chuyện.

“Cái đề bài đạo hàm kia còn có cách giải đơn giản hơn nữa.”

“Không phải chứ, khó thật đấy.”

“Mình còn thấy kinh ngạc nữa, chờ lát nữa tới tiết tự học tiếng Anh mình phải suy nghĩ lại cách làm mới được, chứ nhỡ đâu bị gọi lên làm thì chết.”

“Không được đâu, tiết học của nữ ma đầu mà cậu dám làm toán, nếu bị cô bắt được thì mất mạng tại chỗ đó!”

“Nhưng mà làm không ra cảm giác khó chịu lắm!”

Đột nhiên, các bạn học đồng loạt ngừng cười, ngẩng đầu lên.

Sở Sở bưng khay đồ ăn đứng cạnh bàn các cô, cẩn thận từng chút một hỏi: “Mình có thể ngồi ở đây không?”

Các nữ sinh cùng nhau trao đổi ánh mắt kinh ngạc, không có thể tin nổi. Sở Sở trước nay đều luôn một mình, dù là ăn cơm hay tự học, vẫn độc lai độc vãng, ngay cả bạn cùng phòng ký túc xá cũng không thân quen, vậy mà bây giờ lại chủ động yêu cầu ngồi cùng bàn với mấy cô ấy.

“Đương nhiên là được rồi!” Một nữ sinh vội vàng nói: “Mau ngồi xuống nào!”

Sở Sở mỉm cười nhìn họ, nữ sinh gần cô nhất lấy cặp của mình bỏ sang bên cạnh, dành chỗ trống cho cô.

Trong quá trình ăn sáng, Sở Sở vẫn luôn lắng nghe họ nói chuyện, chỉ cần có ai nói, cô sẽ ép buộc bản thân nhìn vào mắt của người đó, nhìn rất chân thành cũng đủ nghiêm túc.

Mà hành động này đã khiến mấy cô gái đó có ấn tượng tốt.

Các cô gái chủ động nói chuyện phiếm với cô, cũng vì có Sở Sở tham gia, nên rất nhanh chủ đề từ toán học sang bát quái đủ thứ.

Chuyện mấy nữ sinh này tò mò nhất, chính là chuyện của Sở Sở và Lục Xuyên.

“Sở Sở, hẹn hò yêu đương với Lục Xuyên có cảm giác gì vậy?”

“Lục Xuyên đối với cậu siêu tốt luôn đó! Có phải cảm thấy mình như một cô công chúa nhỏ hay không?”

“Mấy cậu phát triển đến bước nào rồi?”

Các cô ấy miệng đông mồm tây nói liên hồi, Sở Sở không biết nên trả lời câu hỏi của ai trước. Mà cô nói chuyện vừa ngốc vừa ngố, nội dung cũng không kiêng kị gì, khiến cho một đám người vừa sợ hãi lại thán phục.

Bữa sáng trong một ngày đông này, diễn ra vô cùng náo nhiệt, vô cùng ấm áp.

Mấy cô gái ôm lấy Sở Sở, cười cười cùng cô về lớp. Sở Sở ngồi lại vị trí của mình, lúc này mới dám nặng nề thở ra một hơi.

Quả nhiên, vẫn là không thể quen nỗi, không thích ứng được.

Cô vô lực ghé người nằm trên bàn học, nói chuyện giao tiếp với các cô ấy, phảng phất như lấy hết toàn bộ sức lực của cô, quá mệt mỏi.

Sau khóa đọc sách, Sở Sở lại lần nữa tỉnh lại, lúc cô đứng dậy đi lấy nước, tiện thể còn lấy hộ cho cô bạn Lương Thiên cùng bàn, hành động này khiến cho Lương Thiên cảm thấy được quan tâm mà sợ hãi, cô ấy khó tin nhìn cô một hồi lâu, mới ngây ngốc nói lời cảm ơn.

“Không sao.” Sở Sở ngồi về chỗ của mình, nhìn cô ấy cười một cái: “Cậu cũng là bạn của mình mà.”

Lương Thiên nâng tay che miệng hít sâu một hơi, thế mà cô lại thừa nhận, cô ấy cũng là bạn của cô, phải biết rằng Kiều Sở không dễ dàng kết bạn với bất kỳ ai.

Sở Sở thật sự đang tự cưỡng ép bản thân mình phải chủ động tiếp xúc với bạn học, phải nói chuyện với họ.

Cô muốn trở nên tốt lên, không muốn mãi mãi là một kẻ cô độc, cô cần phải làm quen thật nhiều bạn bè, chí ít thì ngay thời khắc nguy nan, vẫn sẽ có người nguyện ý xuất phát từ nội tâm mà ra mặt thay cô, vì cô mà lên tiếng. Cô không muốn trở thành một người dư thừa, không muốn là một kẻ quái thai trong mắt người khác, càng không muốn trở thành một tên bị con người bỏ rơi.

Một mình Lục Xuyên là không đủ, cô cần nhiều hơn thế.

….

Trên sân tập, sau khi Lục Xuyên bị một nam sinh ghi điểm thì không còn tinh thần chơi bời gì nữa, chán nản ngồi bên dưới vòng rổ, ánh nắng mặt trời gay gắt chiếu vào mặt anh, trong mắt anh hiện lên sự khó chịu.

Trình Vũ Trạch ném bóng rổ trong tay đi, ngồi xuống bên cạnh anh, vặn nắp chai nước thô lỗ uống hết mấy ngụm, nhịn không được hỏi: “Gần đây cậu ăn phải thứ gì vậy, chơi vài ván thôi mà vung tay mạnh như muốn đánh nhau đến nơi thế?”

“Tránh ra.”

Trình Vũ Trạch nhún nhún vai, quăng chai nước suối vào thùng rác cách đó không xa, ung dung nói: “Chị dâu nhỏ gần đây sáng sủa lên không ít, không thể bỏ qua công lao của cậu đó!”

Lục Xuyên trầm mặc, im lặng không lên tiếng.

Trình Vũ Trạch lập tức hiểu rõ, quả nhiên là đang để ý chuyện này.

Cậu ta cười một tiếng, vỗ vỗ bờ vai của anh: “Sở Sở bằng lòng mở rộng cửa lòng muốn kết bạn với mọi người, đây rõ là chuyện tốt, cậu ghen tị cái gì?”

Lục Xuyên bực mình: “Cô ấy muốn kết bạn với bạn bè, tôi không can thiệp, thế nhưng cũng cần phân biệt tốt xấu chứ! Tên lớp phó kia, trước đó còn tặng sô cô la cho cô ấy nữa. Sáng hôm nay, tôi còn nhìn thấy cô ấy nói chuyện với tên kia!”

Trình Vũ Trạch chẳng buồn nhìn anh: “Một tên lớp phó thì tính làm gì, lấy bộ dáng của Sở Sở bây giờ, dáng vẻ nhỏ nhắn, lại còn có tính cách mềm mại động lòng người, những nam sinh có ấn tượng tốt với cậu ấy không phải là ít đâu! Nếu như không phải cậu ấy có đôi chút thiếu hụt, xem chừng người xếp hàng theo đuổi cậu ấy có thể dài từ trường học đến bờ sông bên kia cũng nên!”

Lục Xuyên chậm rãi quay đầu nhìn về phía Trình Vũ Trạch, ánh mắt của anh chợt hiện lên khó hiểu.

“Nói thật à?”

“Mẹ nó! Vậy mà cậu không phát hiện được Kiều Kiều nhà cậu là bánh trái thơm ngon sao?” Trình Vũ Trạch lắc đầu: “Lục Xuyên, mình thấy cần chất vấn cái trí thông minh của cậu đây.”

Lông mày Lục Xuyên nhíu lại càng sâu, trong đầu cũng dần hiện lên sự bực bội.

…..

Sau khi lớp thể dục kết thúc, Sở Sở không tự do hoạt động mà trực tiếp quay về phòng học, cầm một quyển sách toán luyện đề bắt đầu ôn luyện, có một vài bài đạo hàm vẫn còn đang giãy dụa chưa giải ra nổi.

Lương Thiên nhìn bộ dạng này của cô có chút không đành lòng, nói: “Một lát nữa chờ cô giáo lên lớp sẽ giảng lại, cậu cố gắng nghe là được rồi mà.”

Sở Sở buồn bực ngẩng đầu: “Cô giảng nhanh quá, mình theo không kịp.”

Bởi vì đây là lớp chọn, nên tiết tấu giải đề của các giáo viên cũng rất nhanh, đa số các bạn trong lớp đều theo kịp, nhưng Sở Sở lại không.

“Mình tìm hiểu trước, sau đó nghe cô giảng lại một lần nữa.:

Một đề bài, cô làm đi làm lại, nhất định sẽ càng thêm nhớ lâu.

Lương Thiên thở dài, có chút đau lòng: “Toán học của mình không tốt, không thể giúp được cho cậu, bằng không thì cậu nhờ Lục Xuyên thử xem.”

Sở Sở quay đầu nhìn thoáng qua, Lục Xuyên đang chơi bóng ở thao trường, trong phòng học không có mấy người, tất cả đều đang ôn tập.

Cô cầm sách luyện đề lên, nhìn chung quanh phòng học một lát, ánh mắt ngừng lại trên người lớp phó học tập.

Lớp phó là một nam sinh cao gầy đeo mắt kính, bộ dáng nhìn khá thanh tú.

Sở Sở cầm lấy sách luyện đề đi đến bên cạnh cậu ta, cậu ta nhạy bén phát hiện, ngẩng đầu đẩy mắt kính lên, hỏi: “Bạn học Kiều, có chuyện gì sao?”

Sở Sở nhìn đề bài trên sách luyện thi: “Mình muốn nhờ cậu giảng bài.”

“Đề nào?”

Sở Sở tranh thủ để quyển sách luyện thi đến chỗ cậu ta, chỉ một đề bài đạo hàm trong đó.

“Phiền cậu rồi.”

“Đừng khách sáo.”

Lớp phó nhanh chóng đọc đề, sau đó lấy giấy nháp ra: “Đề bài này có chút phức tạp, cậu ngồi đi, mình giảng cho cậu.”

Sở Sở ngồi xuống vị trí bên cạnh cậu ta, nghiêm túc lắng nghe lớp phó giảng bài.

Cậu ta không phải là Lục Xuyên, Sở Sở sợ bởi vì bản thân ngu dốt nghe một lần không thể hiểu, cần phải được giảng lại, mà thế này thì rất làm mất thời gian của người ta, vậy nên cô dường như là chăm chú nghe hết sức, theo sát từng lời nói của cậu ta.

Lớp phó cũng khéo hiểu lòng người, thả chậm tốc độ nói chuyện, rất kiên nhẫn, chỗ nào Sở Sở nghe không hiểu, cậu ta sẽ giảng đi giảng lại, chờ đến khi hiểu mới chuyển sang bước kế tiếp.

Trên giấy nháp nhanh chóng lít nha lít nhít toàn công thức toán học và trình tự các bước làm bài.

Chuông tan học vang lên, Lục Xuyên và một đám nam sinh mồ hôi đầm đìa trở về lớp học, cả căn phòng rét lạnh không hiểu sao vì bọn họ đi vào mà trở nên nóng bức.

Lục Xuyên vừa vào phòng đã nhìn thấy một màn đau tim kia.

Sở Sở ngồi bên cạnh lớp phó, hai người dựa vào rất gần, hai cánh tay đều đặt chung một chỗ. Cô cúi đầu cầm bút viết gì đó trên giấy, mà lớp phó thì ngồi bên cạnh nhìn cô.

Giảng bài thì giảng bài đi, mấu chốt là cái tên này không đặt mắt lên trên giấy nháp, mà cứ nhìn chằm chằm vào mặt cô.

Trong lòng Lục Xuyên nháy mắt bốc lên một cỗ máu nóng.

Trình Vũ Trạch cũng chú ý tới phía bên đó, cậu đến gần Lục Xuyên, vỗ vỗ bờ vai anh ra hiệu anh bình tĩnh lại: “Bạn học giúp đỡ nhau bình thường, đừng nghĩ nhiều nữa.”

Lục Xuyên đè nén tức giận trở về chỗ ngồi của mình, dựa vào ghế nhìn chằm chằm hai người gần ba phút.

Thế mà mẹ nó tên kia vẫn còn chưa giảng xong nữa, giảng bài gì mà lâu như vậy, cái này thì được xem là bạn bè giúp đỡ bình thường đấy à! Lục Xuyên cảm thấy đầu mình như bốc lên một hơi nước sôi, muốn căng tràn ra!

Anh nghiêm trọng nghi ngờ, có phải tên lớp phó cố ý thêm thắt chút thời gian giảng bài để tiếp xúc gần hơn với Kiều Kiều nhà anh hay không!

Cuối cùng thì Lục Xuyên cũng vẫn không thể nhịn nổi nữa, anh cầm cái bình nước của mình đi đến bên cạnh máy lấy nước, lúc trở về còn đặc biệt cố ý đi vào lối nhỏ gần chỗ lớp phó kia, dùng sức đụng mạnh vào bàn học của cậu ta.

Cái bàn bị đụng lệch một phát, ngòi bút trong tay Sở Sở cũng bị nghiêng, vạch ra một đường mực nhỏ.

“Lục Xuyên, cậu làm gì thế?” Lớp phó là một người cao ngạo kiêu kỳ, cho nên không chịu nổi việc bị người ta đụng chạm.

“Tôi làm sao?” Lục Xuyên trực tiếp nắm lấy Sở Sở kéo ra phía sau mình, đá đá vào cái bàn của lớp phó: “Tôi làm cậu đấy!”

Lớp phó đứng bật dậy, không chút yếu thế trả lời: “Tôi cũng chỉ giảng bài cho bạn học Kiều mà thôi, cậu phát điên cái gì?”

Lục Xuyên lặng lẽ dò xét cậu ta: “Ông đây ở đây, còn đến phiên mày giảng bài cho cô ấy?”

Lớp phó bị Lục Xuyên khơi dậy sự tức giận, cười lạnh trả lời: “Thôi đi Lục Xuyên, cậu trâu bò như vậy, tại sao bạn học Kiều không đi tìm người bạn trai chính quy là cậu để hỏi bài, lại đến chỗ tôi nhờ giúp?”

Lục Xuyên chỉ tay vào lớp phó: “Con mẹ nó mày có ngon thì lặp lại lần nữa!”

Sở Sở dùng sức níu lấy góc áo Lục Xuyên, kéo kéo: “…Đừng cãi nhau!”

Lục Xuyên trừng mắt nhìn lớp phó, ánh mắt tràn đầy vẻ uy hiếp, mà lớp phó càng không khách khí trừng lại, hai người không ai phục ai, không ai nhường ai.

Nhưng Lục Xuyên biết Sở Sở là một người cực sĩ diện, một tiếng ‘Đừng cãi nhau’, anh quả nhiên không ầm ĩ không nháo loạn, không duyên cớ khiến người ta chế giễu.

Lục Xuyên nắm lấy tay cô ra khỏi phòng học, đến bên cạnh hành lang không người thì ngừng lại.

“Vừa rồi bị đụng có đau lắm không?” Sở Sở lo lắng vươn tay sờ vào eo của anh.

Lục Xuyên rất tức giận lui về sau một bước, né tránh bàn tay của Sở Sở, lạnh lùng hỏi: “Chỉ chờ tôi trở về, như vậy mà cũng không đợi được?”

“Mình…”

“Hay là phiền chán tôi giảng bài cho cậu?”

“Không phải đâu.”

“Tôi nhớ rồi, cậu ta tặng sô cô la cho cậu đúng không?”

“…”

“Có phải cậu muốn kết bạn mới?”

Sở Sở đang muốn trả lời, lại nghe anh nói tiếp: “Hay đúng hơn là muốn tìm bạn trai mới?”

Sở Sở mở to hai mắt, cố gắng hít thở mấy hơi, quay người rời đi, tức giận đùng đùng trở về vị trí của chính mình.

“Bệnh tâm thần mà!”

Lục Xuyên một lần nữa quay lại phòng học, ngồi xuống, cầm chai nước lên thô lỗ uống mấy ngụm lớn, Trình Vũ Trạch nhíu mày nhìn anh, kéo dài giọng điệu, bất thình lình nói một câu: “Bỏ qua đi.”

Lục Xuyên phiền muộn vuốt mái tóc ẩm ướt của mình, thầm mắng một tiếng.

Trong giờ toán học, Sở Sở chống người dậy, vô cùng nghiêm túc lắng nghe giáo viên giảng lại đề bài ban nãy, mặc dù lớp phó đã giảng qua cho cô, nhưng lúc này cô nghe vẫn còn rất bối rối, vốn đã nghe không hiểu rồi, sau đó mạch suy nghĩ còn bị Lục Xuyên cắt đứt, có vài chỗ mơ hồ, vậy nên lúc này rất chú tâm nghe thầy giảng lại.

“Đề bài này có chút phức tạp.” Giáo viên toán học chỉ vào đề bài trên màn hình chiếu, nói: “Lớp chúng ta chỉ có một bạn làm được.”

Ánh mắt thầy giáo lướt quanh phòng học một vòng, cuối cùng dừng lại trên người lớp phó: “Bạn học Trần Hàm, em lên giải bài này cho cả lớp đi.”

Lớp phó khinh miệt nhìn về phía Lục Xuyên, đứng dậy đi lên bục giảng.

Trình Vũ Trạch nhìn vào bài thi của Lục Xuyên, trên giấy trống rỗng, anh chưa làm bài.

Lớp phó cầm phấn viết, nhìn vào trình tự cậu ta viết trên sách luyện đề, lại viết lên trên bảng một đoạn giải dài dòng, công thức và trình tự của cậu ta đã chiếm nửa bảng đen.

“Đề bài này, là giải như vậy.” Lớp phó thả phấn vào trong hộp, quay người nói với các bạn học: “Không biết mọi người có ai không hiểu không?”

Dưới lớp vang lên tiếng vỗ tay như sấm, giáo viên toán học nói: “Bạn học Trần Hàm làm rất đúng, mặc dù phương pháp giải của em có hơi rườm rà, nhưng suy nghĩ mạch lạc rõ ràng, nếu như nhìn không hiểu, thì tan học có thể ở lại hỏi cô hay bạn học Trần Hàm đều được.”

Trần Hàm xuống chỗ ngồi, tiện thể xoay đầu khiêu khích nhìn Lục Xuyên.

Trên mặt Lục Xuyên không chút biểu cảm, mà Trình Vũ Trạch ngồi bên cạnh anh kìm lòng không được rùng mình, đè lên bả vai Lục Xuyên, ra hiệu cho anh bình tĩnh lại.

‘Rầm’ một tiếng, Lục Xuyên đập cây bút trong tay xuống mặt bàn, chậm rãi đứng dậy, khinh miệt liếc nhìn lên cái bảng toàn là chữ, thản nhiên nói: “Thầy, em có cách làm đơn giản hơn, chỉ cần ba bước là giải được đề này.”