Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Chương 15: Không đánh nhau

“Phanh” một tiếng, Kiều Sâm đạp cửa sân thượng.

 

Lục Xuyên đưa lưng về phía cậu, đứng ở lan can nhìn xuống phía dưới, nghe thấy động tĩnh, nghiêng đầu quay lại từ trên cao nhìn xuống cậu một cái.

 

“Lục Xuyên, lại muốn đánh nhau nữa đúng không? Ông đây không sợ mày.”

 

Kiều Sâm hùng hổ nói xong liền cởi áo khoác của mình ra ném xuống đất, phòng bị nhìn Lục Xuyên, nghiêm chỉnh đợi anh.

 

Lục Xuyên từ trên lan can nhảy xuống, nhẹ nhàng chạm đất, đi đến trước mặt Kiều Sâm, cúi người nhặt chiếc áo khoác trực tiếp ném lên đầu cậu.

 

“Không đánh nhau, muốn mời mày hút điếu thuốc.” Anh nói xong lấy từ trong cặp ra một hộp thuốc lá, rút một điếu đưa cho Kiều Sâm.

 

Kiều Sâm cau mày, không rõ ràng cho lắm mà nhìn Lục Xuyên, không biết anh lại muốn giở trò quỷ quái gì.

 

Ngón tay Lục Xuyên kẹp một điếu thuốc lá trắng nõn, đưa tới trước mặt cậu.

 

Kiều Sâm chỉ do dự trong chốc lát, nhưng vẫn tiếp nhận, Lục Xuyên lấy ra cái bật lửa, đốt cho cậu, đồng thời tự đốt cho mình một cái.

 

Hai người hít vài hơi, Kiều Sâm rút cục vẫn không giữ được bình tĩnh, lớn tiếng hói: “Cuối cùng thì mày muốn làm gì?”

 

Lục Xuyên không để ý tới cậu, quay người đi đến một bên hàng rào, tay chống trên hàng rào , nhìn các bạn vận động viên đang làm động tác chuẩn bị cho cuộc thi đấu.

 

Hút xong một điếu thuốc, anh đem tàn thuốc chà trên mặt đất, quay đầu nhìn Kiều Sâm một chút: “Hết giận chưa?”

 

Kiều Sâm ngẩn người, ngay lập tức hừ lạnh một tiếng: “Nói cho mày biết, chuyện của tao với Sở Sở, mày bớt can thiệp vào, cũng đừng nghĩ quản được.”

 

Lục Xuyên hoạt động cổ tay, tránh đi câu chuyện của Kiều Sâm, nhàn nhạt hỏi: “Mày vì sao lại muốn làm lão đại?”

 

Kiều Sâm cau mày, không rõ bên trong hồ lô của Lục Xuyên cuối cùng là đang bán thuốc gì.(*)

 

(*) có nghĩa là không biết ý định mà Lục Xuyên cất giấu là gì…(đại loại vậy, tui dỡ tệ mấy khoản giải thích như này QAQ)

 

“Muốn làm lão đại, còn có thể vì cái gì nữa?”

 

“Đương nhiên là có, bất cứ việc gì cũng đều có nguyên nhân.”

 

Kiều Sâm lại hút một hơi thuốc lá, nghĩ nghĩ, rồi lại nói ra: “Hào quang.”

 

“À, hào quang.” Lục Xuyên nhẹ nhàng gật đầu: “Chỉ là vì hào quang?”

 

“Lục Xuyên, cuối cùng thì mày muốn làm gì.” Kiều Sâm thật sự mật kiên nhẫn: “Muốn đánh nhau thì cứ việc nói thẳng ra.”

 

“Đánh cái gì mà đánh.” Âm thanh Lục Xuyên cười khẽ: “Muốn bị tao ngược như vậy à?”

 

“Cái rắm!” Kiều Sâm tức giận hừ một tiếng: “Đừng quên, mày cũng từng nếm qua nắm đấm của lão tử đấy.”

 

“Kiều Sâm, buổi chiều thi chung kết chạy năm ngàn mét, muốn đánh cược một lần nữa không?”

 

“Cược cái gì?”

 

“Nếu mày chạy vượt qua tao đứng nhất trong cuộc thi, vị trí lão đại sẽ cho mày làm ngay lập tức.”

 

Kiều Sâm nhíu nhíu mày, nghi hoặc nhìn Lục Xuyên: “Nói thật chứ?”

 

“Lão tử xưa nay không nói nhảm bao giờ.”

 

Kiều Sâm thầm nghĩ, mặc dù cuộc thi chạy 3000m ngày hôm qua, Lục Xuyên giành được số một, nhưng đó là vì đối thủ quá rác rưởi, Kiều Sâm từ trước đến nay chưa từng cảm thấy mình không bằng Lục Xuyên, cậu luyện Taekwondo từ nhỏ, thể lực và sức chịu đựng tương đối tốt, nhất là sức bật cuối cùng… Nếu cả hai cùng thi đấu, cậu cũng không nhất định không đấu lại Lục Xuyên.

 

“Cược thì cược!” Kiều Sâm lập tức đáp ứng: “Mày thua thì cũng đừng chơi gian.”

 

“Trong từ điển của Lục Xuyên tao từ trước đến nay không hề có hai chữ này.”

 

“Quyết định.” Kiều Sâm ném đi tàn thuốc, quay người muốn rời đi, Lục Xuyên đã gọi cậu quay lại: “Còn chưa nói xong.”

 

Kiều Sâm quay đầu, không hiểu.

 

Chỉ nghe thấy Lục Xuyên thản nhiên nói: “Nếu mày thua, tao chỉ cần mày làm một chuyện.”

 

“Nếu như là chuyện của Kiều Sở, thì không cần mày phí lời.”

 

Lục Xuyên lắc đầu, đi đến trước mặt cậu: “Cái đám bạn bè bên ngoài trường mà mày chơi, sau này cách xa bọn nó ra.”

 

Kiều Sâm nhíu mày, nhìn về phía Lục Xuyên, phảng phất giống như không quen biết anh.

 

“Lục Xuyên, sao mày cũng bắt đầu giống con gái vậy, quản rộng quá rồi đấy.”

 

“Mày nghĩ lão tử muốn quản mày?”

 

Nếu không phải là vì Sở Sở, anh ăn no rửng mở quản cậu ta chắc?

 

Lục Xuyên cười lạnh một tiếng: “Có đồng ý hay không thì nói một câu.”

 

Kiều Sâm suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc vẫn nhẹ gật đầu, đồng ý, dù sao…trong từ điển của Kiều Sâm cậu, cũng không có chữ thua này.

 

..

 

Chuyện Lục Xuyên và Kiều Sâm đánh cược với nhau, Tống Cảnh biết được, cũng xem như tương đương toàn lớp đều biết.

 

Cả một buổi sáng, toàn bộ bạn học đều đang thảo luận chuyện này, thậm chí còn có vài nam sinh đứng ra đánh cược, đặt xem trong hai người bọn họ ai sẽ là người giành chiến thắng.

 

Đa số các bạn học đều đứng về phía Lục Xuyên, dù sao thực lực của Lục Xuyên cũng đã được kiểm chứng từ lâu.

 

Nhưng không ai chắc chắn được điều gì, bởi vì Kiều Sâm là một thành viên của đại tướng thể dục, đại hội thể thao hằng năm, đã mang về cho lớp không ít vinh dự.

 

Mà quan trọng nhất là, sức bật cuối cùng của Kiều Sâm, vô cùng khủng bố, điều này rất quan trọng cho hạng mục chạy cự ly dài như thế này.

 

Chạy cự ly dài 5000m là hạng mục then chốt của đại hội thể thao mùa thu lần này, tên thí sinh báo lên dự thi không đủ mười người, lại có Kiều Sâm và Lục Xuyên lớp hai, ngược lại lần này trở thành cuộc thi đấu của các quán quân đứng đầu.

 

Có điều, ba bạn học lớp khác cũng thuộc chuyên môn thể dục, nghe nói còn có vận động viên cấp quốc gia, vì vậy trận đấu này gây hứng khởi và trở nên bạo phát.

 

Cuộc tranh tài còn chưa bắt đầu, khán phòng đã đầy người ngồi xem.

 

Ngoại trừ nghi thức khai mạc ngày đầu, mấy ngày nay cả khán phòng chưa từng náo nhiệt như vậy.

 

Giờ này khắc này, cả đoàn người đều mong trận đấu cự ly dài 5000m này, đối với nữ sinh mà nói, mấy anh trai có dáng người và nhan sắc đáng giá của khối 12, đều tập trung đông đủ ở trận đấu lần này, vô luận như thế nào cũng đáng để đến xem.

 

Kiều Sâm mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, một đám anh em quay quanh cậu, bóp tay bóp chân giúp cậu thả lỏng cơ bắp, trong tay cậu cầm một lon Red Bull, lơ đãng mà uống.

 

Còn đám người bên Trình Vũ Trạch, đang ở trên bãi tập tìm kiếm thân ảnh của Lục Xuyên.

 

Mới vừa nãy còn nhìn thấy người, sao mới chớp mắt đã không nhìn thấy bóng dáng ở đâu thế?

 

Lục Xuyên lúc này, đang mặt dày mày dạn ngồi trên khán phòng, đương nhiên, bên cạnh anh còn có một cô gái nhỏ Sở Sở đang ngồi.

 

Lục Xuyên một thân áo khoác màu đen liền mũ, ngay cả quần áo thể thao cũng chưa đổi, trên cổ anh còn treo dây tai nghe.

 

“Nghe nói…cậu lại đánh cược với Kiều Sâm?” Sở Sở nghiêng đầu hỏi anh: “Còn muốn đem vị trí lão đại…cho cậu ấy làm.”

 

“Điều kiện tiên quyết là tên đó phải thắng tôi.”

 

“Lỡ như thắng thì sao?”

 

Lục Xuyên dương dương tự đắc cười một tiếng, hỏi lại: “ Cậu cảm thấy sẽ phát sinh kỳ tích như vậy?”

 

Sở Sở bó tay rồi, lòng tự tin oanh động lòng người.

 

Bên trong loa vang lên tiếng nhắc nhở các vận động viên chuẩn bị sẵn sàng thi đấu, Sở Sở nhắc anh: “Áo còn chưa đổi kìa.”

 

Lục Xuyên cúi đầu nhìn, đúng vậy thật, anh dứt khoát lấy trong túi xách của mình áo thể thao màu trắng, để vào chỗ trống một bên Sở Sở ngồi, sau đó tháo tai nghe xuống, đặt lên cổ Sở Sở.

 

Bên trong tai nghe còn mang nhiệt độ của anh, Sở Sở co rụt lại, kinh ngạc trợn tròn mắt: “Không phải cậu ở ngay chỗ này…”

 

Lời còn chưa nói hết, Lục Xuyên đã trơn tru cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài màu đen, để lộ ra một cánh tay trần.

 

Đường cong cơ bắp lưu loát mà vô cùng có lực, cơ ngực, cơ bụng, không chỗ nào mà không có.

 

Sở Sở nuốt một ngụm nước bọt, cuống quýt dời ánh mắt sang chổ khác, hai gò má như hung đỏ.

 

Sau lưng truyền đến tiếng reo hò phấn khích kích động của các bạn nữ.

 

“Con mẹ nó!”

 

“Mình vừa nhìn thấy được cái gì vậy.”

 

“Dáng người Lục Xuyên…siêu đẳng cấp.”

 

Lục Xuyên nhanh chóng mặc áo đồng phục vào, sau đó đem áo cũ và túi xách, toàn bộ đưa cho Sở Sở: “Giúp tôi giữ.”

 

Sở Sở đỏ mặt nhận lấy đồ của anh, sau đó gấp lại thật cẩn thận, đặt ở trên đầu gối.

 

Lục Xuyên nhíu mày nhìn động tác gấp áo của cô, trong lòng có một loại cảm xúc không thể tả được, cứ như vậy bị bàn tay ôn nhu mềm mại kia của cô khuấy động, đột nhiên cảm thấy hâm mộ bộ đồ vừa mới đưa cho cô.

 

“Tại sao còn chưa đi?” Sở Sở nghiêng mặt qua nói với anh: “Sắp bắt đầu rồi mà!”

 

Lục Xuyên đứng lên, hoạt động cổ tay và cổ một chút: “Một lát chạy xong, nhớ kỹ phải đưa nước cho tôi, tôi muốn uống soda.”

 

Đã giữ đồ cho cậu, cậu còn muốn đưa nước, lại còn đòi hỏi uống soda!

 

Lục Xuyên, cậu là đại gia sao?

 

Sở Sở nói: “Cậu cũng đâu thiếu…nữ sinh…đưa nước.”

 

Lục Xuyên nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, ý vị thâm trường cười nói: “Người nào đó đang ghen à?”

 

Sở Sở liếc mắt nhìn anh một cái.

 

Lục Xuyên đứng trước mặt cô, đưa tay gãi lên mái tóc ngang trán cô, không để ý cười nói: “Nước cậu đưa vô cùng dễ uống, nhớ kỹ đó.”

 

Sở Sở che lấy đầu mình, rầu rĩ đáp một tiếng.

 

Nhóm vận động viên đứng tại vị trí xuất phát riêng của mình, ai vào chỗ nấy.

 

Trước ngực Sở Sở đeo lấy cái túi chéo của anh, một tay cầm lấy áo. Một tay khác thì cầm một chai soda, trên cổ mang theo một cái tay nghe, một thân đình trệ chậm chạp đi tới bãi tập.

 

Tiếng súng của người trọng tài vang lên, nhóm vận động viên xông vào điểm xuất phát, ngay tại làn đường riêng của mình bắt đầu chạy.

 

Lần này, ngay cả Lục Xuyên cũng không bỏ mạng chạy trước, mà bảo tồn sức lực thích hợp mà chạy, dù sao cũng là cự ly dài 5000m.

 

Mà Kiều Sâm sát vách đường băng với anh, tựa hồ như muốn quyết tâm trở thành quán quân ngay từ đầu trận đấu, từ khi tiếng súng vang lên, cậu giống như một cây cung rời tên xông lên phía trước, đem tất cả mọi người bỏ lại ra xa.

 

Nhìn thấy bóng lưng vọt mạnh của cậu, Lục Xuyên kìm lòng không chịu được thầm mắng một tiếng, ngu xuẩn.

 

Thời điểm đến vòng thứ tư, Kiều Sâm đã vượt qua cả đám người khoảng cách một vòng chạy, thế nhưng vô lực thế nào, cậu cũng không bỏ được Lục Xuyên, từ đầu tới cuối Lục Xuyên duy trì khoảng cách 100m, không dài không ngắn.

 

Kiều Sâm một bên chạy, một bên lại quay đầu nhìn anh, trong đầu hơi có chút sốt ruột, cậu không khỏi tăng nhanh bước chân.

 

Chung quanh, âm thanh cổ vũ trợ giúp của các bạn vang lên bên tai không dứt, Sở Sở nhìn chằm chàm vào Kiều Sâm, cảm thấy không ổn, vào vòng thứ tám, cậu giống như có chút phù phiếm.

 

Mà lúc này Lục Xuyên bắt đầu tăng tốc độ, rốt cục vào thời khắc hai vòng cuối cùng, anh vượt qua Kiều Sâm, đồng thời kéo khoảng cách giữa hai người ngày càng lớn.

 

Nữ sinh chung quanh thét lên chói tai đến mức sắp làm vỡ màng nhĩ Sở Sở.

 

“Lục Xuyên! Cố lên!”

 

Lúc này, sắc mặt Lục Xuyên cũng hiện đỏ, nhìn qua không phải hoàn toàn nhẹ nhõm, dù sao lúc như thế này, thể lực của anh cũng đạt tới cực điểm, liều mạng một hơi.

 

Mắt Kiều Sâm nhìn thấy Lục Xuyên gần như đuổi kịp cậu, thậm chí còn vượt qua cậu.

 

Sốt ruột, không cam lòng, phẫn nộ, còn có khuất nhục, cảm xúc không tốt tích trữ từ trước đến nay, theo máu chảy đồng loạt xông lên đỉnh đầu cậu.

 

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà mọi chuyện Lục Xuyên đều mạnh hơn cậu!

 

Cậu không cam tâm! Lần này tuyệt đối không thể để anh đạt được.

 

Kiều Sâm cắn răng, trừng mắt, bắt đầu gia tăng tốc độ!

 

Dùng toàn bộ sức lực gia tốc.

 

“A! Kiều Sâm chạy lên rồi.”

 

“Ông trời ơi…! Tốc độ của cậu ấy nhanh thật!”

 

“Trời! Cậu ấy vượt qua Lục Xuyên!”

 

“Đừng nóng vôi, đừng nóng vội, còn có một vòng nữa!”

 

“Chỉ còn một vòng nữa, nhưng mà Lục Xuyên hình như cũng mất rất nhiều sức lực đấy.”

 

Sở Sở nắm chặt lấy quai túi của anh mang theo sự gấp gáp, không chớp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Xuyên, trong lòng lẩm bẩm từng tiếng: “Cố lên.”

 

Lục Xuyên nhìn Kiều Sâm vượt qua bên cạnh mình, mọi người xung quanh đều vì anh mà sốt ruột, vì anh mà hò hét, thế nhưng anh ngược lại không vội. Thời điểm còn lại một vòng cuối, Lục Xuyên mở rộng bước chân ra, bắt đầu gia tăng tốc độ! Mãnh liệt mà gia tốc!

 

“A” các nam inh nữ sinh thét lên chói tai, đinh tai nhức óc. “Xuyên ca, cố lên.”

 

“Xuyên ca tốt lắm.”

 

Kiều Sâm quay đầu nhìn về phía Lục Xuyên, anh tựa như một con sư tử, nhanh chóng đuổi về phía cậu, thời gian chỉ có mấy giây, đã cùng cậu bảo trì song song.

 

Kiều Sâm thở hồng hộc, hoa váng choáng đầu, cảm giác ánh mắt mình trắng xóa….xung quanh đều mơ hồ.

 

Cậu đã bắt đầu gia tốc ở vòng chạy thứ hai, mặc kệ bản thân có thể tiệp nhận được hay không, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó chính là chạy! Chạy mau!

 

Tuyệt đối, tuyệt đối không thể bị Lục Xuyên vượt mặt.

 

Cậu muốn thắng!

 

Thế nhưng vô luận Kiều Sâm có cố gắng gia tốc như thế nào, luôn luôn không thể hất Lục Xuyên ra xa, anh tựa như ác mộng, quấn chặt lấy cậu, không thể giải thoát.

 

Cuối cùng, vào lúc chỉ cách vạch đích 10m, mắt Kiều Sâm tối sầm lại, hướng về phía trước ngã xuống!

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Đoán xem Xuyên ca sẽ giải quyết như thế nào?