Nhóm Trần Phong còn đang băn khoăn, bất thình lình cả khu rừng cả khu
rừng rung động, trên trời mây đen giăng kín, vầng thái dương vừa lên đã
bị bao tầng mây dà đặc che lấp, nhất thời xung quanh bao trùm một mảng
đen kịt.
- Không hay rồi, có kẻ xâm nhập Tử Trúc lâm. Đây là phản ứng của trận pháp Ngũ hành bát quái kỳ môn độn giáp của Phá Trúc.
Tịch Nguyệt hoang mang.
- Phản ứng mạnh như thế, nhất định không phải kẻ tầm thường.
Sầm Hàm băn khoăn.
- Chẳng lẽ là Quỷ Yêu?
Trần Phong nói rồi nhớ lại Lạc Anh vẫn còn đang ở trong phòng, vội quay trở lại.
Lúc này trúc trong Tử Trúc lâm đều gẫy đoạn bay tới chỗ họ, kèm theo là
cuồng phong ào ạt, dưới đất cũng nứt ra một khe lớn, trong khe nứt bay
ra vô số đá tảng. Nhóm Trần Phong vừa phải tránh né vừa chạy vội trở về.
Khi họ trở về mới phát hiện phòng ốc đều đã bị phá hủy, Lạc Anh được một quầng lửa bao vây bay lơ lửng trên không. Trúc và đá bay tới gần đều bị hóa thành tro bụi. Trong các Tinh linh Vương tộc, Hỏa phòng hộ của Lạc
Anh là mạnh nhất.
Cơn động đất càng lúc càng mạnh, nhưng nhóm Trần Phong vẫn bình tĩnh
lạnh lùng quan sát biến hóa xung quanh. Trận Ngũ hành bát quái kỳ môn
độn giáp không còn trụ được lâu nữa, bất cứ lúc nào điều đáng sợ cũng có thể xảy ra.
Đột nhiên, mặt đất như bị tách hẳn ra, từ bên trong vượt ra một dải cây
dây leo màu đen, nứt càng sâu càng vươn dài, trên bề mặt dây leo phân ra vô số nhánh con. Sau đó cả một vùng đất lớn bị nứt toạc, vô số dây leo
từ dưới lòng đất sinh trưởng một cách điên cuồng.
- Kia là cái gì vậy?
Tiên Cụ hỏi.
- Giống như một loài cây. Ta nghĩ đây hẳn là Quỷ Yêu. Cát Duyệt từng
nói, Quỷ Yêu được tạo thành từ Thụ yêu ngàn năm và ác quỷ lòng đầy oán
khí. Lũ dây leo này chắc chính là Thụ yêu ngàn năm rồi.
Trần Phong bình tĩnh.
- Thưa chủ nhân, các người mau chạy đi. Nơi đây để thuộc hạ và Sầm Hàm chặn giữ.
Trên không trung, Tịch Nguyệt phóng ra mấy ngọn phi đao, mỗi ngọn phi
đao như thiểm điện cắt qua lũ dây leo, nhưng chúng vẫn tiếp tục sinh
trưởng.
- Ngự Nô, Tiên Cụ, Linh Tường, Tế Qua, các ngươi đưa Lạc Anh đến một nơi an toàn. Quỷ Yêu này rất lợi hại, ta phải ở lại đây giúp Tịch Nguyệt và Sầm Hàm.
Trần Phong bảo.
- Cả ta nữa, các ngươi mau đi.
Ức Hà Phiêu lúc này đã rút chiếc lông vũ kim sắc trên đầu xuống, biến
thành vũ khí có lưỡi sắc bén, phát ra kim quang giữa bóng tối đen.
- Ha ha ha...
Trên trời vang lên một tràng cười cuồng dại, tiếng cười là sự hỗn hợp
của một giọng nam và một giọng nữ, tạo cho người nghe cảm giác mơ hồ.
- Các ngươi ai cũng không chạy được. Hôm nay không thể không cho các ngươi phải chịu cảnh hồn phi phách tán.
Lời vừa dứt, vô số dây leo đen kịt vươn tới cuốn lấy Linh Tường.
Tiên Cụ liền chạy tới dùng đao chém đứt dây leo. Nhưng những đoạn cuốn
trên mình Linh Tường không dễ dàng thoát được, lại như có sinh mệnh thít lấy càng lúc càng chặt. Linh Tường chống cự mấy lần mà vô lực, nét mặt
trở nên biến dạng vì đau đớn.
Tiên Cụ và Tế Qua bắt đầu dùng sức kéo, nhưng sức mạnh của đám dây leo
ấy vượt khỏi sức tưởng tượng của họ. Lúc này Ức Hà Phiêu bay tới dùng
lưỡi cắt sắc bén của chiếc lông vũ cắt đứt dây trên người Linh Tường.
Sắc mặt trắng bệch của Linh Tường giờ mới hiện chút sắc hồng.
- Xem ra các ngươi không phải người phàm trần, nhưng các ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại phàm trần.
Quỷ Yêu nói xong, vô số dây leo từ khắp nơi vươn tới nhóm Trần Phong.
Linh Tường lại bị cuốn lấy, sau đó là Tế Qua. Tiên Cụ múa đao chém đứt
đám dây giữ hắn, nhưng chúng đứt rồi lại tiếp tục sinh trưởng, Tiên Cụ
không chống kịp cũng bị trói lại. Ngự Nô tuy có linh lực mạnh nhất, lại
chạy thoát khỏi số mệnh nhưng giờ đây không cách nào thoát khỏi bàn tay
của Quỷ Yêu. Nếu như họ không có linh lực phòng hộ, giờ đây đã bị siết
thành muôn mảnh vụn rồi.
- Chủ nhân! Quỷ Yêu tạm thời không làm bị thương được bọn thuộc hạ. Các người đừng để ý tới chúng tôi.
Ngự Nô thử dùng linh lực phòng hộ đẩy dây cuộn lấy mình ra, nhưng hắn
chỉ có thể bao bọc quanh lớp da một tầng bảo hộ rất mỏng, ngăn cản không cho đám dây leo quấn chặt hơn. Những người khác cũng đều như vậy, chỉ
là Linh Tường yếu hơn một chút.
Cửu Tiết tiên của Sầm Hàm bất ngờ biến thành sắc bén vô cùng, vô số đoạn dây leo bị chém đứt văng lên, không đoạn nào có thể tiếp tục sinh
trưởng. Tịch Nguyệt nhảy trên những dải dây leo, từng tầng từng tầng y
phục lấp lánh hào quang ngũ sắc, đều tạo thành từ ám khí. Nàng đang tìm
nhược điểm của Thụ yêu, mỗi lần nhảy lên một đoạn dây leo đều đâm một
mũi phi tiêu độc, nhưng vẫn không có gì thay đổi.
Trần Phong không dám rút Huyết Oán kiếm ra, sợ sẽ xay ra chuyện như Ức
Hà Phiêu nói, luôn phải dùng quyền cước để chiến đấu với đám dây leo.
Lông vũ kim sắc của Ức Hà Phiêu có linh lực của Hoàng tộc Thần tộc, do
đó dây leo chạm vào đều khô héo hết, nhưng mình nàng khó lòng ứng phó
được với khí thế nghiêng trời lệch đất của đám dây leo.
- Thủy Hỏa Vô Tình, Thủy Hỏa Song Quyết!
Trên không trung, Sầm Hàm và Tịch Nguyệt niệm chú ngữ. Họ là Tinh linh
Thủy tộc và Hỏa tộc, ngoại trừ khả năng tấn công bằng binh khí ra còn có cả huyễn thuật. Bọn họ hiểu sâu sắc rằng huyễn thuật của mình còn quá
yếu, do đó hợp lực của hai người, lấy Thủy Hỏa Song Quyết vừa tương hỗ
vừa khắc chế, hỗ trợ lẫn nhau để tạo thành huyễn thuật phát uy được uy
lực lớn nhất.
Nhất thời, dưới đất trào dâng một đợt hồng thủy, trời cao giáng xuống
hỏa cầu, khi thủy hỏa dung hợp vào một nơi, lửa không bị tắt mà nước
cũng chẳng sôi lên mà biến thành binh khí huyễn thuật trong nước có lửa, trong lửa có nước, tiến thẳng vào trong đám dây mây, dung hóa chúng.
Sau một đợt chấn động kịch liệt, sự tĩnh lặng mới được phục hồi. Đám dây leo ken kín khắp nơi đều đã biến mất, nhưng chỗ đang quấn lấy các Tinh
linh Vương tộc vẫn còn đang dùng lực tranh đua cùng linh lực của bọn họ.
- Thưa chủ nhân, Quỷ Yêu vẫn chưa chết. Rễ của nó ở năm trăm mét dưới
lòng đất. Thủy Hỏa Song Quyết của Sầm Hàm và Tịch Nguyệt chỉ giết được
nhánh của nó thôi, nó sinh trưởng rất nhanh, sẽ mau chóng xông lên đó.
Linh lực phòng hộ của Linh Tường kém nhất nên giờ đây mồ hôi ràn rụa.
- Thủy Hỏa Song Quyết của Sầm Hàm và Tịch Nguyệt vừa rồi đã làm tiêu hao phần lớn linh lực huyễn thuật, đã không còn có thể thi triển tiếp nữa.
Ngự Nô nói.
- Vừa rồi mới chỉ là Thụ yêu, còn ác quỷ kia vẫn chưa xuất hiện. Mọi người cần cẩn trọng.
Trần Phong bảo.
Sầm Hàm và Tịch Nguyệt từ trên cao hạ xuống, quỳ dưới đất, xem ra sức
lực đã tiêu hao quá nhiều. Cửu Tiết tiên của Sầm Hàm đã liền lại biến
thành một thanh kiếm cực dài. Ám khí trên y phục của Tịch Nguyệt cũng
càng lúc càng ít đi.
- Không ngờ lại đả thương được Thụ yêu. Để ta xem các ngươi thế nào nào, ta đùa vui với các ngươi một chút vậy.
Lần này là giọng nữ, nhóm Trần Phong không nhìn thấy ả nhưng có thể cảm giác được trong không trung.
Sầm Hàm và Tịch Nguyệt kêu lên một tiếng, sau đó bị ngã văng ra rất xa,
miệng thổ máu. Bọn họ chỉ cảm thấy có người tấn công từ phía sau, nhưng
quay đầu lại chỉ là không khí, còn cảm giác được giữa không khí có thứ
gì đó nhìn không thấy đang di động.
- Quỷ không có gì đáng sợ, chỉ biết ẩn hình lẩn trốn để kiếm lợi thế, nếu quả thực có bản lĩnh đã hiện ra rồi.
Ức Hà Phiêu khích tướng.
- Được, hiện ra thì hiện ra.
Lời vừa dứt, sắc mặt Tịch Nguyệt biến thành lục sắc, sau đó ra tay với Sầm Hàm bên cạnh.
- Đó là quỷ nhập xác, chiếm dụng nhục thể, khống chế linh hồn của Tịch Nguyệt.
Trần Phong nói xong, với tốc độ cực nhanh phóng tới bên Sầm Hàm, đánh
bật Tịch Nguyệt ra. Tịch Nguyệt dường như bị thương nặng thêm, nhưng rất nhanh đứng dậy.
- Ngươi làm vậy chỉ khiến cô ta bị thương thêm thôi chứ không thể gây tổn hại cho ta. Tốt nhất là hãy dùng đao đâm ta đi.
Tịch Nguyệt cười đầy quỷ dị, từng bước từng bước tiến tới Trần Phong. Trần Phong nhất thời không biết phải làm gì.
- Vậy thì ngươi nếm thử cái này xem.
Chiếc lông vũ sắc bén trên tay Ức Hà Phiêu biến thành một chiếc quạt,
quạt một cái tạo nên một trận cuồng phong. Thân thể của Tịch Nguyệt vẫn ở nguyên chỗ cũ, quỷ bám trên người nàng vừa xong bị thổi bay, lại còn
phải hiện nguyên hình. Đó là một nữ quỷ, đôi mắt vằn máu, sắc mặt trắng
bệch như giấy, ngón tay dài gầy khô có móng tay dài tới ba thước màu đỏ
sậm, chân trần.
Trần Phong nhìn thấy vây quanh nữ quỷ là màn khói rất dày màu đen. Đây
chính là oán khí như đồn đại, dày đặc thế này chứng tỏ oán khí tích lũy
của nữ quỷ ít cũng phải hơn ngàn năm.
Oán khí tích tụ trên người nữ quỷ là do mối hận từ khi còn sống hình
thành. Hận càng sâu, chết rồi oán khí càng đậm, sức mạnh cũng càng lớn.
Thực ra, căn nguyên của sức mạnh này là ái tình, do yêu mà sinh hận, yêu tới tận cùng sinh ra cực hận.
- Trong thân thể ta là ngàn vạn oán khí ngất trời, nếu ta thả chúng ra, các ngươi sẽ bị nghiền nát thành bụi cám.
Nữ quỷ cất lời u ám.
- Chúng ta không phải kẻ mà họ mang hận khi còn sống, ác quỷ tràn đầy oán khí không thể làm hại chúng ta.
Trần Phong lãnh đạm.
- Ta đã có thể hấp thu oán khí của chúng, vậy tự nhiên cũng có thể biến
các ngươi thành kẻ mà chúng mang hận khi còn sống. Ta là Chúa tể của
chúng.
Nữ quỷ cười lên hai tiếng chói tai.
- Ta còn tưởng ngươi chứa đựng oán khí ngàn năm, thì ra là oán khí của
ngàn người. Đã không phải là một chỉnh thể, sức mạnh ắt phân tán, chúng
ta càng dễ đối phó, ngươi thấy thế nào?
Ức Hà Phiêu nói rất thư thái, kèm theo ý khinh miệt.
- Vậy cứ thử xem. Bọn chúng đã lâu rồi không được ra ngoài, chắc giờ đang buồn chán lắm.
Nữ quỷ nói xong nhìn Trần Phong, sau đó cười một tiếng, đầu ngước lên,
sắc mặt biến thành kinh khủng, đầu tóc dựng lên, một cơn gió từ dưới
chân ả thổi ngược lên, thân thể ả biến thành gần như trong suốt. Nhóm
Trần Phong nhìn thấy trong thân thể nữ quỷ có vô số quỷ đang tranh dành, có kẻ mặt vỡ nát như bị đâm chém, còn có cả hình hài tàn khuyết còn nhỏ máu, tất cả nhe nanh múa vuốt muốn xông ra khỏi cơ thể nữ quỷ, như một
đàn thú phát cuồng.
Trần Phong và Ức Hà Phiêu đưa Sầm Hàm và Tịch Nguyệt bị thương nặng sang bên, nhìn dạng này của nữ quỷ mà lòng phát lạnh, nhưng giờ đây cũng
chẳng còn biện pháp gì, chỉ có thể nước đến thì lấp đất mà thôi. Trần
Phong cho rằng đám quỷ đó ra khỏi rồi sẽ phân thành vô số để đối phó với họ, nhưng Trần Phong đã lầm, nữ quỷ không ngờ lại hóa lớn lên. Ả chỉ
gọi dậy ngàn vạn oan hồn rồi dùng sức mạnh của chúng. Nữ quỷ biến thành
lớn như một tòa núi nhỏ, thổi ra một hơi như trận cuồng phong, Trần
Phong bị thổi bắn lên trên cây, thổ một ngụm máu. Trần Phong phát hiện
ra, máu trong cơ thể càng lúc càng ít đi, dường như sắp cạn kiệt. Ức Hà
Phiêu dùng chiếc lông vũ kim sắc bảo vệ bản thân, không bị thụ thương.
Trần Phong từ trên cây ngã xuống dưới đất chưa kịp đứng dậy, một bàn tay của nữ quỷ mau chóng vươn tới bóp lấy cổ hắn. Trần Phong dùng sức nắm
vào tay nữ quỷ, nhưng giống như đám dây leo màu đen cuốn lấy bọn Ngự Nô, không thể nào lay động được.
Ức Hà Phiêu trông thấy vội phi thân tới. Nhưng dưới đất lại rung lên một trận, đá sỏi bị đẩy bay lên, sau đó xuất hiện vô số dây leo. Thụ yêu từ năm trăm mét dưới đất đã sinh trưởng vươn lên, lần này xem ra sức mạnh
còn lớn hơn.
- Lão yêu, ngươi đối phó nữ nhân kia, ta đối phó với chủ nhân của ả.
Nữ quỷ bảo.
- Hay lắm, đã dám làm hỏng chuyện hôn nhân của ta thì bắt ả về động phòng luôn.
Dây leo của Thụ yêu nhanh chóng vươn tới Ức Hà Phiêu.
- Ức Hà Phiêu, đừng phân tâm lo cho ta, nữ quỷ này không làm bị thương được ta đâu.
Trần Phong bị bóp cổ, nói năng khó khăn nhưng vẫn cố gắng noi rành rọt, lại rất có sức.
- Ngươi bây giờ đã không thể cử động, ta muốn giết ngươi bất cứ khi nào cũng được.
Nữ quỷ nói xong tiếp tục dùng sức, những muốn bẻ gãy cổ Trần Phong.
Ức Hà Phiêu cầm chiếc lông vũ kim sắc biến thành lưỡi cắt sắc bén tấn
công càng lúc càng nhanh, nhưng vẫn phải ở nguyên một chỗ, không cách
nào tiến lên một bước, bởi vì đám dây leo bị chém đứt đều tiếp tục phát
triển còn nhanh hơn trước.
Dần dần, phạm vi tấn công của Ức Hà Phiêu càng lúc càng nhỏ lại. Dây leo từ khắp nơi ùa tới, hai chân đã bị giữ chặt. Ức Hà Phiêu hết sức chém
đứt đám dây trói quanh chân mình, giờ đây nếu trên người Ức Hà Phiêu từ
trên xuống dưới đều mọc tay cũng chưa chắc đã ngăn nổi đám dây leo như
vậy.
- Ức Hà Phiêu, mau dùng chiếc lông vũ đó bao bọc bản thân vào trong, như vậy ít ra cũng bảo vệ được mình.
Linh Tường nói rất khó khăn, phảng phất bị dây leo cuốn làm nghẹn thở.
Ức Hà Phiêu tạm thời cũng không còn cách nào khác, để tránh làm cho Trần Phong phân tâm, chỉ đành trước tiên bảo vệ bản thân đã. Chiếc lông vũ
sắc bén trong tay biến thành lớn lên, mềm mại hơn, sau đó bọc lấy nàng
như khi nàng mới sinh ra. Kim quang tỏa sáng, dây leo không thể tiếp cận
Hiện tại Ức Hà Phiêu giống như Lạc Anh, đều an toàn trốn vào trong lớp
phòng hộ của mình. Ngự Nô, Linh Tường, Tế Qua và cả Tiên Cụ đều gặp nguy hiểm, thời gian càng kéo dài càng nguy hiểm vì sức mạnh của dây leo là
vô hạn còn linh lực phòng hộ thì chỉ có hạn.
Sầm Hàm và Tịch Nguyệt đã trọng thương không thể tái chiến, tê liệt nằm một bên, đành bất lực nhìn hiểm cảnh.
- Sinh mệnh của toàn bộ các ngươi ở đây đều nằm trong tay ta, chỉ cần ta lật tay, các ngươi đều bị nghiền thành bụi cám.
Nữ quỷ khinh miệt nói.
- Kim sắc phòng hộ này và Hỏa phòng hộ kia quá mạnh, ta không thể tiếp cận, tuy thế những kẻ còn lại chẳng trụ được lâu đâu.
Thụ yêu bảo.
- Vậy trước tiên ta hút hồn phách của tên chủ nhân vô dụng này ra cho ngươi trút giận đã.
Nữ quỷ nói rồi một tay vươn tới đặt lên Thiên Linh Cái của Trần Phong,
sau đó ngón tay như những mũi gai đâm vào trong thân thể hắn. Thế nhưng
vẻ đắc ý trên mặt ả dần biến thành băn khoăn khó hiểu. Ả nói :
- Cái gì? Sao lại không có ba hồn bảy vía?
- Không thể nào. Người trong Tam giới đều có hồn phách, nếu không có làm sao mà hoạt động như vậy được?
Thụ yêu cũng không hiểu nổi kinh ngạc nói.
Cơn đau từ Thiên Linh Cái truyền xuống tận gót chân, Trần Phong không
hiểu bọn Quỷ Yêu nói gì, chỉ có điều lời này Thần sáng tạo đã từng nói
khi ở Minh giới.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Từ đâu tới?
Nữ quỷ nói, động thời dùng sức nắm lấy Trần Phong.
- Ngươi đã không phải hoảng tử, vậy ta cũng chẳng cần ngại gì nữa.
Trần Phong nói xong, đôi mắt biến thành màu trắng, tóc cũng hóa thành
bạch sắc, trên mặt còn kết thành một lớp như sương. Hắn nói ra ba chữ :
- Huyết! Oán! Kiếm!
Nữ quỷ nhất thời cảm giác bàn tay mình bị một luồng sức mạnh vô hình đẩy bật ra, sau đó thấy rằng không chỉ bị đẩy ra mà là từ hổ khẩu bị tách
ra. Lúc này trên người Trần Phong phát ra một loại hàn khí, hàn khí này
không giống với Tế Qua. Với Tế Qua là lạnh từ ngoài vào trong, còn Trần
Phong là lạnh từ trong ra ngoài. Điều này gây cho người khác cảm giác
nhìn không thấy chạm không được.
- Chuyện gì vậy?
Thụ yêu bên cạnh thấy tay của nữ quỷ bị tách ra bèn hỏi, bởi vì trước giờ chưa từng xảy ra chuyện này.
- Ả đang chết.
Là Trần Phong nói. Nhưng biểu hiện và giọng nói là Trần Phong khi gặp Thần Sáng Tạo chứ không phải Trần Phong bình thường.
Nữ quỷ dường như rất đau đớn khổ sở, muốn nói mà vẻ mặt nhăn nhó một
chút âm thanh cũng chẳng thể thốt nên, phảng phất bị dồn nén vào trong
lòng. Thân thể như bị thổi vào một luồng khí, khiến cho phần bụng biến
dạng căng ra.
Từ đầu tới cuối, Thụ yêu chỉ nghe tiếng mà không thấy được chân thân,
bởi vì rễ của y ở năm trăm mét dưới lòng đất. Rễ ấy như bộ óc của con
người, khống chế đám dây leo màu đen trên mặt đất.
- Ngươi chết đi.
Tiếng của Thụ yêu. Sau đó vô số dây leo hướng tới Trần Phong.
Trần Phong quay phắt lại, mắt bắn ra tia nhìn hung dữ. Đám dây leo ập
tới bất ngờ chụp vào khoảng không, chỉ còn lại một thanh Huyết Oán kiếm
đang tiếp tục xẻ vào tay nữ quỷ. Đám dây leo cuốn lấy Huyết Oán kiếm
những muốn cứu nữ quỷ nhưng vừa mới tiếp cận, mặt đất nổ tung, sau đó
Trần Phong xuất hiện, trở về vị trí Huyết Oán kiếm, tay trái kéo lên rễ
của Thụ yêu. Thì ra vừa rồi trong nháy mắt hắn đã xuống nơi năm trăm mét dưới lòng đất, rễ của Thụ yêu nằm trong tay, Thụ yêu cũng đã hiện thân.
Thụ yêu ngàn năm đã tu luyện thành hình người, da dẻ đen y như đám dây
leo, còn khoác lên một chiếc áo khoác đen rất lớn, đầu tóc dựng đứng,
môi cũng có sắc đỏ như máu, tay phải cầm một cây trượng màu đen.
- Ngươi lẽ ra phải hiện thân từ sớm.
Trần Phong nói, chẳng thèm nhìn Thụ yêu.
- Ha ha.
Thụ yêu cười khẩy hai tiếng.
- Tưởng nhổ được rễ của ta là ta không thể làm gì được hả? Mỗi một dây leo của ta đều là một bộ rễ.
Thụ yêu nói xong, dây leo dưới đất đều xuyên xuống, sau đó mọc lên một
cây đại thụ, trên cây vươn ra vô số dây leo y như vừa rồi, chúng vung
vẩy theo gió không tấn công mà đang diễu võ dương oai.
- Rất đơn giản, trái tim của chúng chính là ngươi. Ngươi chết rồi thì bọn chúng có rễ cũng chẳng làm được gì.
Trần Phong nói.
- Ngươi cho rằng giết nổi ta à?
Thụ yêu nói rồi cười khành khạch.
- Ngươi chưa chết bây giờ đâu, vì ngươi là kẻ tiếp theo, ta phải cho ngươi thấy nỗi sợ của mình khi đối mặt với tử vong.
Trần Phong nói rồi ném thanh Huyết Oán kiếm lên không trung, đồng thời
thân thể của nữ quỷ nổ tung, vô số oán khí ngất trời bay ra khỏi thân
thể, bỏ chạy khắp nơi. Nhưng bỏ chạy chưa được xa đã bị Huyết Oán kiếm
hút lấy. Lúc này Huyết Oán kiếm hiện lên sắc đỏ như máu, lại phát ra ánh sáng như có thể lưu động. Đám ác quỷ bị hút vào Huyết Oán kiếm vô cùng
đau khổ chống cự và la hét. Tất cả, Thụ yêu đều trông thấy rõ ràng.
- Bây giờ tới lượt ngươi.
Trần Phong nói rất khẽ, tiếp nhận thanh Huyết Oán kiếm đã nạp đầy oán
khí. Có lẽ Huyết Oán kiếm chính là muốn hấp thu đầy huyết và oán. Khi ở
vùng ngoài Tam giới, nó chỉ hút máu, còn giờ đây thì hút oán. Uy lực đó
Trần Phong có thể cảm nhận được trên tay mình.
Thụ yêu trông thấy nữ quỷ bị Huyết Oán kiếm hút vào, hai bên trán hai
giọt mồ hôi lạnh chảy xuống. Y cố gắng trấn tĩnh, hiểu được uy lực của
thanh kiếm này, muốn kiếm chút lợi thế, nói :
- Ngươi định dùng cùng một biện pháp để đối phó với ta sao.
Nói rồi cười khinh miệt, đồng thời thả lỏng toàn bộ phòng bị.
Trần Phong hừ mũi :
- Ta biết trò khích tướng của ngươi, nhưng ta từ đầu đã không định dùng
Huyết Oán kiếm để đối phó với ngươi, ngươi cũng chẳng cần phải lo.
Trần Phong nói rồi thu Huyết Oán kiếm vào trong thân thể, sau đó đôi mắt bạch sắc nhìn chằm chằm Thụ yêu. Thụ yêu bị cái nhìn đột ngột này dọa
sợ giật mình, trong mắt hiện ra vẻ kinh hãi vô cùng.
- Vậy để xem ngươi còn có bản lĩnh gì nữa.
Thụ yêu trong lúc nói ngầm phát lệnh cho đám dây leo tấn công Trần
Phong, khi nói xong đám này đã tới bên người Trần Phong. Nhưng trong
giây lát đã không còn thấy Trần Phong đâu nữa, Thụ yêu chỉ nhìn thấy đám dây tự quấn lấy nhau, bên trong chẳng có gì. Y nhất thời tâm lý hoảng
loạn, nhìn khắp xung quanh, bây giờ mới nghe thấy tiếng của Trần Phong
vang bên tai.
- Ta ở đằng sau ngươi, không cần phải tìm nữa.
Thụ yêu mau chóng quay người lại, thấy Trần Phong thần tình an định đứng sau lưng mình, mặt đối mặt với y. Nếu Trần Phong muốn động thủ, Thụ yêu đã không thể nào thoát được, điều này Thụ yêu trong lòng hiểu rõ, nỗi
sợ hãi với Trần Phong càng lúc càng lớn.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi không phải là người, ngươi không thuộc về Tam giới. Sức mạnh của ngươi quá ư đáng sợ.
Thụ yêu bỏ mặc hết mọi phòng ngự, có lẽ bởi cảm giác khiếp sợ, chỉ có
cùng Trần Phong trực tiếp đối mặt mới có thể thực sự nhận ra.
- Ngươi không có cơ hội để biết đâu, đi cùng với nữ quỷ đi, Quỷ Yêu hãy hoàn toàn biến mất ở phàm trần.
Trần Phong cười khô khan với Thụ yêu. Ký ức cuối cùng của Thụ yêu chỉ là sự khiếp sợ, y nghe xong lời Trần Phong nói nhưng sự tình sau đó không
hề biết được, thậm chí không thấy Trần Phong xuất thủ ra sao, trước ngực đã thành một lỗ hổng, cơn đau ập đến, rồi cũng không còn đau nữa.
Hỏa phòng hộ của Lạc Anh cũng đã tới giới hạn, từ không trung nàng từ từ rơi xuống, khi chạm đất rồi lửa cũng biến mất. Lạc Anh ngủ ngon như đứa trẻ sơ sinh, vẫn hoàn toàn không hay biết những chấn động khủng khiếp
vừa qua.
Ức Hà Phiêu cũng rời khỏi bao bọc của chiếc lông vũ kim sắc, thân thể
dần lộ ra, chiếc lông vũ cũng dần nhỏ lại, cuối cùng gắn lên mái tóc của nàng như lần đầu gặp gỡ, bước ra từ trong thân thể Vương Xà.
Bốn người Ngự Nô linh lực tiêu hao khiến họ yếu đi rất nhiều, đều phải
ngồi dưới đất điều tức. Năng lực hồi phục của các Tinh linh Vương tộc
Ngũ tộc đều vô cùng nhanh, nhưng Sầm Hàm và Tịch Nguyệt thì không ổn,
xem ra cần nghỉ ngơi ít ngày.
Mái tóc Trần Phong trở lại màu đen nhánh, sắc trắng trong mắt cũng biến
mất. Đây không phải lần đầu tiên xuất hiện nguồn sức mạnh này, trong
lòng hắn hiểu rất rõ, thời gian không cho phép hắn suy nghĩ nhiều.
- Nơi này đã bị phá hủy rồi, gần đây có chỗ nào để nghỉ ngơi không?
Trần Phong hỏi.
- Mười dặm về phía nam có một thành thị, nơi đó có khách sạn.
Tịch Nguyệt ôm ngực đáp.
- Tuy cánh của bọn Ngự Nô đã ẩn vào trong cơ thể nhưng bộ dạng của họ
vẫn khiến người phàm trần kinh ngạc, sợ rằng sẽ dẫn đến phiền phức không đáng có.
Trần Phong nhìn thấy y phục và đầu tóc của mọi người, rõ ràng bất đồng với người phàm trần.
- Điều này không cần phải lo lắng. Chúng ta có thể cử một người đi đặt
phòng cho tất cả, thậm chí là toàn bộ khách sạn. Nếu có điều gì bất
tiện, có thể nói là đoàn kịch đi biểu diễn, giờ đây các nơi thành thị
rất thông dụng loại hình này.
Sầm Hàm nêu ý kiến.
- Vậy thì tốt, hãy nghỉ ngơi thêm chút nữa rồi lên đường.
Trần Phong trong lòng hiểu rõ, trận chiến này nhất định sẽ gây ra sự
chấn động không nhỏ, đám Thích khách của Ma tộc nhất định sẽ tìm đến.
Nếu khi ấy mấy người bọn Ngự Nô vẫn chưa kịp hồi phục, đại chiến xảy ra, lành ít dữ nhiều thì chưa kể, còn làm bị thương tới người phàm trần vô
tội nữa.
Khi họ tới thành trấn thì trời đã tối rồi, nhưng đèn đóm sáng trưng,
trên đường vẫn còn rất nhiều khách bộ hành, còn một ít hàng quà vặt và
đây đó tiếng rao mời. Song cả bọn đều cúi đầu đi thẳng. Trên con đường
sâu hun hút bóng họ cũng đổ dài mãi ra vậy.
Trần Phong tìm một khách sạn, thuê hết cả khu quanh vườn hoa đằng sau.
Khi chưởng quỹ thấy Trần Phong đưa ngân lượng ra liền tự mình dẫn đường
cho hắn tới khu vườn hoa, khung cảnh rất đẹp, sắp đặt không kém Tử Trúc
lâm là mấy. Chưởng quỹ còn hỏi mấy điều vụn vặt, nhưng Trần Phong vẫy
tay bảo y đi khỏi.
- Nếu không có yêu cầu của ta, không được làm phiền chúng ta. Nên biết, chỗ ngân tử này có thể mua cả nơi đây.
- Được rồi được rồi, nhất định sẽ không làm phiền. Khách quan an tâm nghỉ ngơi.
Chưởng quỹ cười tươi rói, nịnh nọt.
- Vậy trước tiên hãy bảo nhà bếp chuẩn bị một ít đồ ăn, bảo tiểu nhị đưa tới là được rồi.
Trần Phong bảo.
Như khi ở Tử Trúc lâm, mỗi người một phòng, không ngờ phân bố cũng y
hệt. Phòng của Phá Trúc và Cát Duyệt để không. Trần Phong không ngủ
được, bước lên chiếc cầu nhỏ gần đó ngồi, phía dưới nước chảy xuôi, đáy
nước trong vắt có thể thấy đá sỏi bên dưới.
- Mọi thứ phảng phất như lúc vừa tới Tử Trúc lâm vậy, ngươi cũng ngồi
trên cầu, ta cũng không ngủ được, sau đó chúng ta ngồi cùng nhau nói
chuyện. Chỉ có điều khi ấy thật là an tĩnh, Phá Trúc và Cát Duyệt vẫn
còn, nhưng hôm nay cảnh có mà người không, mà cảnh, cũng không phải cảnh nữa.
Người bước tới là Ức Hà Phiêu, giọng nói nhẹ nhàng mà khiến người ta cảm thấy nặng nề. Nàng ngồi bên cạnh Trần Phong.
- Thường có cảm giác sai lầm như vậy, dường như mọi thứ đều trở lại như
lúc ban đầu, chỉ là có một số người không thể nào xuất hiện trở lại.
- Ngươi đang nghĩ tới Phá Trúc và Cát Duyệt à?
Ức Hà Phiêu hỏi.
- Nghĩ tới kẻ giết họ nhiều hơn, bởi vì thích khách đó nằm trong chính
chúng ta, bất kể đó là ai, ta cũng cảm thấy rất khó mà chịu được.
Trần Phong thở dài.
- Quả thực là khiến người ta khó lòng tiếp nhận, nhưng sự thật là thế,
cảm giác sai lầm là mọi thứ trở lại ban đầu này có thể khiến chúng ta
tìm ra dấu vết của thích khách lưu lại.
Ức Hà Phiêu nói xong nhìn sang Trần Phong, ánh mắt mang theo ý cười ấm áp.
- Ý nàng nói là thích khách sẽ mau chóng tiếp tục thích sát?
Trần Phong hỏi.
- Điều này ta không cần nói ngươi cũng biết. Mục đích chân chính không
phải là Phá Trúc và Cát Duyệt, hoặc có thể nói không chỉ là bọn họ, ít
nhất cũng bao gồm ta và Tiên Cụ. Ý ta nói rằng thích khách càng tiến
hành thích sát nhiều, đầu mối cho chúng ta cũng càng nhiều.
- Ta cảm thấy giờ đây nàng đã có chút đầu mối trong lòng rồi phải không?
- Không. Ta chỉ thay đổi cách nghĩ thôi. Từ đầu tới giờ, chúng ta luôn
luôn chiếu theo đầu mối sót lại để điều tra, nếu như ngay từ lúc ban đầu là một cái bẫy của thích khách, vậy chúng ta sẽ chỉ càng đi càng xa
khỏi chân tướng. Ý của ta là, hãy mở rộng phạm vi ra một chút, trong
lòng ngươi nhất định có mấy người không thể là thích khách, như người bị thích sát là ta và Tiên Cụ chẳng hạn, lại còn cả Ngự Nô mà mỗi lần
ngươi đều có thể gặp.
Ức Hà Phiêu không nói tiếp nữa, nàng nhận thấy như vậy là đủ để lý giải cho Trần Phong rồi.
- Có phải nàng muốn để ta đặt nàng, Tiên Cụ và cả Ngự Nô vào vị trí của thích khách, thậm chí kể cả bản thân mình.
Trần Phong thắc mắc.
- Đúng, như vậy phạm vi tuy rộng hơn một chút nhưng ta nghĩ sẽ có lợi trong việc bắt được thích khách đích thực.
Ức Hà Phiêu đáp.
- Ta sẽ suy xét lại, trời không còn sớm nữa, đi nghỉ thôi.
Trần Phong nhìn trời rồi nhìn Ức Hà Phiêu nói.
- Tay trái ngươi còn có cảm giác đó nữa không?
Ức Hà Phiêu nhìn tay trái Trần Phong, tuy không còn rung động liên tục như lần đầu nhưng vẫn nắm chặt lại một chỗ.
- Còn, nhưng bây giờ dường như đã trở thành thói quen, bản thân cũng không nhận ra.
Trần Phong thành thật đáp.
- Ta cũng vậy.
Ức Hà Phiêu đưa tay mình ra nhìn xem, sau đó mỉm cười với Trần Phong, quay người lại.
- Nếu đúng như lần đầu ở Tử Trúc lâm, vậy lần này ta trở về chắc chắn sẽ bị thích khách thích sát, chỉ có điều lần này ta nhất định bắt hắn.
Trần Phong không nói gì, mỉm cười tiễn nàng đi về phòng, rồi nhìn thấy
nàng mở cửa, sau đó còn chưa chuyển ánh mắt đã nghe thấy tiếng kêu của
Ức Hà Phiêu.
Trần Phong nghe tiếng chạy tới, xuất hiện trước tiên là Tiên Cụ và Ngự
Nô, sau đó mọi người đều chạy tới. Khi mọi người tới phòng Ức Hà Phiêu,
nhìn thấy Ức Hà Phiêu đang ôm Sầm Hàm, giờ đây ngực Sầm Hàm bị đao sắc
xuyên qua, nhưng bị độc làm cho không thấy rõ được máu thịt, đôi mắt mở
to. Tế Qua vội tới ôm lấy Sầm Hàm, căng thẳng dị thường.
- Cô ấy chưa chết, nhưng không qua được tới sáng ngày mai.
Tịch Nguyệt xem xét tình trạng của Sầm Hàm, sau đó ôm ngực đứng dậy, lời nói nặng nề :
- Sầm Hàm cũng như ta, bị thương quá nặng, do đó thích khách thành công rất dễ dàng.
- Sự dễ dàng dành cho thích khách trở thành bất cẩn. Sầm Hàm không tắt thở đương trường như Phá Trúc và Cát Duyệt.
- Cũng có thể đây là do thích khách cố ý, bởi vì Sầm Hàm không hề phát
hiện ra được gì, chỉ để nàng ta chịu đựng sự đau đớn thôi.
Ngự Nô phân tích.
Trần Phong đột nhiên cảm thấy không ổn, nhớ lại lời Ức Hà Phiêu vừa nói
cùng hắn, phải mở rộng phạm vi tình nghi thích khách, Linh Tường sao có
thể xác định Phá Trúc và Cát Duyệt tắt thở đương trường? Tịch Nguyệt
từng nói là do độc nên căn bản không thể xác định thời gian, nhiều nhất
khi phát hiện thì đã thấy chết rồi, trong lời buột miệng này còn điều gì ẩn giấu? Còn cả Ngự Nô, sao hắn biết Sầm Hàm không phát hiện được gì?
Dẫu Sầm Hàm giờ đây không nói gì, nhưng cách nói Ngự Nô chẳng phải quá
võ đoán ư?
- Ta vừa từ sân vườn về, đẩy cửa ra là thấy Sầm Hàm như vậy rồi.
Ức Hà Phiêu nói.
- Đúng, ta tận mắt thấy nàng ta vừa vào phòng đã kêu lên.
Trần Phong tiếp lời.
- Ta có thể khiến Sầm Hàm nói được, nhưng nàng ta sẽ bị giảm đi một canh giờ sinh mạng.
Tịch Nguyệt nói.
- Có một số sự tình cần Sầm Hàm chứng thực, như tại sao lại ở trong
phòng ta, nàng ta liệu có nhìn thấy đầu mối hữu dụng nào không.
Ức Hà Phiêu băn khoăn.
- Tế Qua, điều này do ngươi quyết định.
Trần Phong nhìn Tế Qua luôn ôm lấy Sầm Hàm không nói một lời.
- Thuộc hạ cũng có lời muốn nói với nàng, chắc nàng cũng vậy.
Tế Qua nói tới đây, khe khẽ vuốt lên mặt Sầm Hàm. Mắt Sầm Hàm thoáng động.
- Tịch Nguyệt, động thủ đi!
Tịch Nguyệt lại cúi xuống, rút một con dao nhỏ cắt vào ngón tay, sau đó
dùng châm trên đầu châm vào vết thương. Châm phủ đầy máu, còn cả kịch
độc. Tịch Nguyệt dùng mũi châm này để châm lên mấy nơi huyệt đạo quan
trọng trên người Sầm Hàm. Mỗi lần đâm xuống, Sầm Hàm đều có phản ứng,
chân, tay, miệng dần hoạt động được.
- Thuộc hạ tới tìm Ức Hà Phiêu, muốn nói với nàng ta rằng thích khách
nhất định không phải Tịch Nguyệt, đừng trách cô ấy, như thế cô ấy sẽ rất đau khổ. Thuộc hạ tuy không có chứng cứ chứng minh, nhưng thuộc hạ rất
khẳng định, mong mọi người tin tưởng. Nhưng khi vào phòng thuộc hạ thấy
đầu nhức, sau đó còn chưa kịp nghĩ gì, thân thể đã bị đao sắc xuyên qua. Khi ấy thuộc hạ kêu không thành tiếng cũng không phản kháng được, mơ hồ chỉ nhìn thấy một bên kẻ mặc hắc y bịt mặt, đao trên tay phải nhuộm đầy máu của thuộc hạ.
Sầm Hàm nói một hơi, sau đó ho mấy tiếng, mỗi lần ho là một lần thổ huyết.
- Sầm Hàm, thực ra ngươi không cần phải làm chuyện này, ta luôn không
thích phải giải thích, mọi việc tùy theo ý mình, người khác nhìn ta thế
nào ta đều không để bụng, chỉ cần trong lòng ta hiểu là được rồi.
Tịch Nguyệt nói, giọng điệu vẫn lạnh lùng nhưng đã thêm một phần thương cảm.
Trần Phong thấy Ức Hà Phiêu mấy lần muốn nói, nhưng đều nhìn sâu vào Sầm Hàm không nói gì, mắt muốn rơi lệ, đang kìm nén bản thân. Trần Phong
nói :
- Về phòng hết đi.
Vốn muốn nghe thêm, nhưng Sầm Hàm chỉ nói thêm một câu là không thể tiếp tục. Hắn muốn nhường thời gian còn lại cho Tế Qua và Sầm Hàm.
Mọi người đều hiểu ý, lần lượt quay về. Thương thế của Tịch Nguyệt tựa
hồ nặng thêm, vừa xong để Sầm Hàm nói được nàng đã lấy máu từ tâm mạch
của mình ra. Nàng nhìn Sầm Hàm lần cuối, để lại một nụ cười. Từ trước
tới giờ, Tịch Nguyệt đều chưa từng cười, nhưng lần đầu tiên cười chẳng
ngờ lại là tình huống này, kèm theo cả ánh lệ.
- Sầm Hàm, cảm ơn ngươi, sau khi Phá Trúc rời khỏi, ta không ngờ còn có ngươi đối xử với ta như vậy.
Tịch Nguyệt ngậm ngùi.
- Tịch Nguyệt, thích khách muốn giết Ức Hà Phiêu chứ không phải ta.
Sầm Hàm nói.
- Được rồi Sầm Hàm, chuyện này không cần phải để tâm. Ta nhất định sẽ tìm ra thích khách, xin hãy tin ta.
Trần Phong cương nghị.
- Chủ nhân. Người nhất định có thể.
Tịch Nguyệt khi ra khỏi cửa vì mất sức nhiều lảo đảo ngã xuống, nhưng
được Ức Hà Phiêu đỡ dậy. Hai người nhìn nhau, miệng khẽ căng lên, nhưng
không phát ra lời nào.
Tế Qua ôm Sầm Hàm đi tới tảng đá bên bờ hồ nước nhỏ trong vườn. Ao không lớn, nhưng dường như được trang điểm bằng toàn bộ sao trên trời. Tảng
đá ấy rất lớn, hai người ngồi bên trên như một chiếc giường cực kỳ rộng
rãi.
Sầm Hàm nằm trong lòng Tế Qua, đầu dựa vào ngực hắn, ánh mắt không đổi
nhìn Tế Qua chăm chú. Tế Qua ôm lấy nàng như vậy, trong lòng như bị thứ
gì đó độc ác cắt vào, ôm càng chặt nỗi đau càng mãnh liệt. Nhưng giờ đây hắn nguyện đau tới chết chứ không chịu bỏ Sầm Hàm ra, thậm chí muốn
siết chặt nàng vào bên trong thân thể mình.
- Sầm Hàm, nàng còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành không? Ta không muốn nàng phải ra đi mà vẫn còn hối tiếc.
Tế Qua thốt lên lời này, trái tim, đôi tay và cả giọng nói đều run rẩy.
- Thiếp luôn mong được trở thành một Tinh linh Tuyết tộc hoàn chỉnh, có
thể biến nước thành tuyết, thậm chí là băng. Thiếp muốn có một đôi cánh
thuộc về Tinh linh Tuyết tộc. Nhưng linh lực của thiếp không đủ, cũng
không phải là hậu nhân của Thần tộc với Tuyết tộc. Thiếp chỉ là do phụ
vương dùng linh lực tạo thành mà thôi.
Sầm Hàm luôn mỉm cười, không hề có chút hối tiếc, thậm chí còn cảm giác thật thỏa mãn.
- Sầm Hàm, đây là Băng Phách mà chỉ ta mới có được.
Tế Qua lấy từ trong miệng ra một khối băng trong suốt lấp lánh, phát ra
một đợt hàn khí mạnh mẽ. Hắn đặt nó vào trong lòng bàn tay Sầm Hàm.
- Ta là Tinh linh mạnh nhất trong Vương tộc Tuyết tộc vì trong thân thể
ta có ma tính của Thú Lang điên cuồng và linh lực của tỷ tỷ. Băng Phách
này chính là dùng sức mạnh của họ để tạo thành, nàng nuốt nó rồi có thể
giữ được tâm mạch.
- Chàng tặng ta Băng Phách, vậy còn chàng thì sao?
Sầm Hàm lo âu hỏi.
- Ta không sao cả. Chỉ cần linh lực của ta hồi phục lại, Băng Phách tự
nhiên sẽ xuất hiện trong thân thể ta. Nó ngoại trừ có thể bảo hộ bản
thân còn có thể làm tăng linh lực nữa.
Tế Qua nói.
- Nó quả thực có thể khiến thiếp hoàn thành tâm nguyện ư?
Vẻ mặt Sầm Hàm hồn nhiên như trẻ thơ.
- Ừ, có thể.
Tế Qua gật đầu.
Sầm Hàm nuốt Băng Phách vào miệng, một đợt hàn ý sảng khoái trôi qua cổ
họng hòa vào cơ thể. Thân thể nàng nhất thời giống như Tế Qua, tán phát
hàn khí của Tuyết tộc Tinh linh thực thụ.
Sầm Hàm từ từ đứng dậy, không dám tin vào sức mạnh của bản thân, vừa vui sướng nhìn Tế Qua vừa nhìn tay chân mình đang hoạt động, sau đó khoa
tay múa chân, cười lên vui sướng, tiếng trong trẻo như chuông ngân.
- Thiếp cảm thấy linh lực trong người thiếp, nhưng còn cánh đâu? Sao thiếp không thấy cánh?
Sầm Hàm vừa lo âu nói vừa nhìn hai bên vai mình, đợi cánh mọc ra.
- Nàng sẽ có một đôi cánh lớn nhất. Sầm Hàm, nàng dùng toàn bộ linh lực bơi từ bên này hồ sang bên kia đi.
Tế Qua nói.
Sầm Hàm dường như hiểu ý Tế Qua, mỉm cười với hắn, sau đó nhảy xuống hồ
dùng linh lực bơi nhanh trong hồ. Nước hồ rẽ ra ở giữa, nước bắn tung
lên mấy trượng rồi biến thành băng ngưng tụ giữa trời, Sầm Hàm ở giữa đó phảng phất như đôi cánh của nàng. Sầm Hàm tới bờ bên kia quay đầu nhìn
lại đôi cánh khổng lồ tuyệt diệu ấy vui sướng như cuồng, bản thân cuối
cùng đã trở thành Tuyết tộc Tinh linh hoàn chỉnh rồi. Nàng bơi trở lại
mỉm cười hạnh phúc với Tế Qua, từ từ nhào vào lòng hắn.
Cả hai ôm ấp nhau như vậy hồi lâu, cho tới khi hàn khí trên người Sầm
Hàm ấm lên rồi yếu đi, đôi cánh băng đằng sau trên mặt hồ cũng tan thành nước rơi xuống. Sầm Hàm không còn sức để ôm Tế Qua nữa, thân thể mềm
yếu thõng xuống. Tế Qua lại ôm nàng vào như lúc ban đầu.
- Tế Qua, thiếp sắp phải ra đi rồi.
Sầm Hàm khóc, lệ châu làm mờ cả đôi mắt.
- Ta không muốn để nàng đi, không muốn, không muốn.
Tế Qua vừa nói vừa ôm Sầm Hàm thêm chặt.
- Nhưng thiếp không còn bao nhiêu thời gian nữa, hãy đáp ứng lời thỉnh cầu cuối cùng của thiếp nhé, được không?
Khóe miệng Sầm Hàm rỉ máu.
- Nàng nói đi, chuyện gì ta cũng đáp ứng nàng.
- Thiếp có thể tặng trái tim mình cho chàng không? Chàng có bằng lòng nhận trái tim của thiếp không?
- Sầm Hàm, ta đã từng nghĩ, đợt hạo kiếp qua rồi, ta muốn nàng trở thành thê tử của ta, để toàn bộ Thần tộc chúc mừng cho đôi ta. Nhưng... nhưng đã không thể rồi.
Nước mắt Tế Qua trào ra khóe mắt, rơi xuống đất liền biến thành băng.
- Tế Qua, thứ lỗi cho sự không hoàn chỉnh của thiếp. Thiếp không thể nào biến thành trái tim đích thực để tặng chàng, cũng không thể xuất hiện
trong đêm để tiếp tục mối duyên hạnh phúc. Thiếp sẽ tách thân thể và
linh hồn của mình ra, linh hồn sẽ hóa thành một loài hoa chỉ ở phàm trần mới có. Chúng ta gọi nó là hoa Bách Hợp * nhé, nghĩa là bách niên hảo
hợp (trăm năm hòa hợp). Trăm năm là một đời người ở phàm trần, hãy dùng
nó để chúc phúc cho tất cả những đôi tình nhân chốn phàm trần. Còn thân
thể của thiếp sẽ biến thành một chiếc nhẫn ôm chặt lấy ngón áp út tay
trái của chàng, nơi đó thông với tâm mạch, thiếp sẽ vĩnh viễn bên chàng.
Sầm Hàm nói xong, thân thể dần dần biến mất, biến thành những đốm hào
quang như hoa tuyết thoát khỏi vòng ôm của Tế Qua, bay lên trời cao. Tế
Qua sắc mặt đau khổ, tay ôm chặt hơn, chặt hơn nữa, nhưng hắn nỗ lực thế nào cũng không thể giữ lại được thân thể của Sầm Hàm. Hắn ngửa mặt lên
trời cười dài. Vô số hoa tuyết rơi rơi, nước hồ sôi sục, kết thành băng
giữa không trung. Sau đó trong vườn đầy những bông hoa trắng muốt, thuần khiết như ánh hào quang lúc Sầm Hàm biến mất. Đây chính là hoa Bách
Hợp, truyền thuyết nói rằng có thể khiến người yêu nhau hảo hợp tới bách niên. Ngón áp út tay trái của Tế Qua truyền tới tận tim một cơn đau
nhói, cúi đầu nhìn, một chiếc nhẫn xinh xinh màu trắng đeo vào đó, đây
chính là điều Sầm Hàm nói: Vĩnh viễn bên nhau.
Sức mạnh của cơn đau khiến bờ vai Tế Qua đau nhói. Hắn quỳ dưới đất ngửa mặt hét lên một tiếng dài thê lương thấu tận trời cao, vẻ mặt biến đổi
đáng sợ, dạng như lúc tranh đấu với Thú Lang. Băng ngưng kết trên không
đột nhiên phát nổ, một tiếng vang động cực lớn khiến cho toàn khách sạn
rung lên, sau đó vai hắn mọc ra bốn chiếc cánh băng, trong nháy mắt biến thành roi băng tựa hồ muốn chọc lên trời cao.
Bên kia, nhóm Trần Phong nhìn hoa tuyết đầy trời là biết Sầm Hàm đã đi
rồi. Người phàm trần đang giữa tháng bảy mà nhìn thấy tuyết đều vui
sướng phát cuồng, trẻ con chạy nhảy đùa vui với tuyết. Người lớn tưởng
rằng mình đang mơ, trời thì đang nóng, tại sao lại có tuyết rơi, hơn nữa rơi xuống đất rồi hồi lâu chẳng chịu tan đi? Đưa tay ra hứng tuyết,
khiến hoa tuyết rơi vào lòng bàn tay, không ngờ là thật, hơn nữa một cảm giác mát mẻ thấm vào da thịt, cảm giác này lại gây ra sự ấm áp, từ tận
sâu trong lòng.
Nhưng tất cả đều không biết, đằng sau có ẩn chứa sát khí.
Trần Phong nghe thấy âm thanh vang động, cảm giác đầu tiên là Tế Qua xảy ra chuyện rồi, sau đó vừa muốn chạy ra xem thì bị một đám thích khách
ngăn trở. Trần Phong bình tâm nhìn kỹ, không ngờ lại là người trong Thập nhị tinh cung.
- Bọn chúng là Thích khách của Ma tộc à?
Ức Hà Phiêu hỏi.
- Bọn họ vốn thuộc về Thần tộc chúng ta, nhưng đã bị Ma Tâm Quyết của
Công chúa Kiển Xá khống chế, giờ đây chỉ nghe lệnh của Kiển Xá.
Trần Phong nói.
- Vậy bọn chúng chỉ có chết thôi.
Ức Hà Phiêu nói rồi rút chiếc lông vũ kim sắc muốn xông lên nhưng bị Trần Phong ngăn lại.
- Bọn họ trước sau vẫn là con dân Thần tộc, hôm nay biến thành như vậy,
chúng ta đều có trách nhiệm, không thể giết được. Trong Tam giới chỉ có
Công chúa của Thần tộc chúng ta là giải trừ được huyễn thuật này.
Trần Phong ngăn cản.
- Vậy phải làm sao? Nếu muốn an toàn chế ngự bọn họ thì không có khả
năng, hiện mọi người đều bị thương, chỉ còn chúng ta là có thể ứng phó,
song chúng ta xuất thủ chỉ có thể giết họ thôi.
Ức Hà Phiêu hỏi.
- Đúng là rất khó khăn. Với sức mạnh của Thập nhị tinh cung thì tuyệt
đối không thể phá được phòng hộ kết giới của Vương tộc Tinh linh cả Ngũ
tộc được. Nhưng đây là phàm trần, nếu còn chần chừ chỉ sợ sẽ làm liên
lụy vô số người.
Trần Phong nhíu mày.
- Cố hết sức thôi, có thể không giết thì không giết.
Thập nhị tinh cung mỗi người cầm các loại binh khí khác nhau xông tới
nhóm Trần Phong. Ức Hà Phiêu và Trần Phong ngăn trở trước mặt họ, có thể không xuất thủ thì không xuất thủ. Nhìn họ càng lúc càng tới gần, lông
vũ trên tay Ức Hà Phiêu biến thành sắc bén, Trần Phong cũng vừa lấy ra
Huyết Oán kiếm. Khi Thập nhị tinh cung tiếp cận thêm chút nữa thì đã
không còn tiến được nữa, bởi vì ở giữa, tuyết rơi xuống từ trời cao đông lại thành một bức tường băng. Các Tinh linh đều kinh ngạc, biết rằng
ngoại trừ Tế Qua không ai có thể làm được.
Trong nháy mắt, Tế Qua xuất hiện trước mặt mọi người. Bốn ngọn roi băng
như những cánh tay ma quỷ múa khắp không trung, cuồng phong mang theo vô số tuyết hoa, tấn tốc, mạnh mẽ biến thành một lớp phòng hộ hữu hình.
- Linh lực công kích của Tế Qua đã hồi phục rồi.
Tiên Cụ nói.
- Dường như còn mạnh hơn một chút.
Ngự Nô nói.
- Trên người Tế Qua ẩn chứa một sức mạnh không thể tưởng tượng nổi,
giống như sự “tức giận” của Lạc Anh vậy, chắc là do trong cơ thể hắn là
thần thú Thú Lang đã hóa điên, nhưng sức mạnh này không dễ gì khống chế
được, rất dễ khiến lạc hướng.
Linh Tường bên cạnh băn khoăn.
- Ta nghĩ còn một phần nguyên nhân là vì Sầm Hàm, chỉ có người ở phàm trần mới hiểu, đó là sức mạnh của ái tình.
Tịch Nguyệt giải thích.
- Bộ dạng của Tế Qua có phần không ổn, tựa như phẫn nộ vô cùng, hơn nữa lại còn không thể khống chế.
Ức Hà Phiêu lo lắng.
- Chính vì lũ Thích khách các ngươi mà Sầm Hàm mới chết. Ta bắt các ngươi phải trả nợ máu bằng máu.
Tế Qua hung dữ phóng ra hai ngọn roi băng xé một người trong Tinh cung
ra làm hai, tốc độ nhanh tới mức khiến cho không ai kịp ngăn trở.
- Tế Qua! Dừng lại!
Trần Phong quát lớn.
- Ngươi phải kiềm chế thú tính của Thú Lang trong cơ thể, họ đều là người của Thần tộc chúng ta.
- Nhưng giờ bọn chúng là Thích khách.
Tế Qua gào lên tựa hồ bất chấp lý lẽ.
- Tế Qua, khi chúng ta rời khỏi vùng ngoài Tam giới cũng từng gặp Thập nhị tinh cung, nhưng ngươi đâu có giết họ.
Trần Phong nói.
Đầu Tế Qua dường như đã biến hình, đau tới mức muốn nứt toạc, đầu Thú Lang lúc ẩn lúc hiện.
Ức Hà Phiêu nói :
- Ta tới giúp hắn.
Nàng nói rồi, chiếc lông vũ kim sắc biến thành phiến lá bao bọc lấy bản
thân, sau đó xuyên qua tường băng chắn lối, lại lấy chiếc lông vũ đó ra
phủ lên người Tế Qua. Ánh kim quang từ từ tán ra thân thể Tế Qua, thân
thể run lên từng đợt rồi từ từ bình ổn lại.
- Ta phong ấn các ngươi trong băng của ta mười năm, các ngươi cứ yên ổn
đợi Công chúa của Thần tộc tới giúp khôi phục lại chân thân đi.
Tế Qua nói rồi biến roi băng thành cánh băng, hoa tuyết trên cao xoáy
tròn hóa thành luồng gió, chôn người của Thập nhị tinh cung vào thành
khối băng lớn trong suốt. Sau đó bốn chiếc cánh băng vẫy lên, thổi khối
băng tới một nơi hoang vu trên Thần tộc đại địa.
Khi tia nắng đầu tiên chiếu xuyên qua màn mây của buổi ban mai, bình
minh phàm trần được đánh thức bởi những tiếng gà gáy. Bầu trời đã ngập
tràn ánh nắng, hoa tuyết đã tan không còn lưu lại chút vết tích, đến cả
nước sau khi dung hóa cũng không còn, bởi nó đâu có bị dung hóa mà biến
mất đi.
Người phàm trần với trận tuyết đêm qua vẫn cảm giác lạ lùng như đang nằm mộng. Chưởng quỹ của khách sạn cũng cảm giác được vườn hoa đằng sau có
chuyện không bình thường, nhưng Trần Phong đã yêu cầu không có lời của
hắn không được làm phiền. Chưởng quỹ thấy ngân tử nhiều như vậy cũng đủ
để ngăn chặn sự hiếu kỳ của bản thân rồi.
Trần Phong không hề vì chuyện của Thập nhị tinh cung hay Tế Qua mà hoãn
việc điều tra, nhưng từ đầu tới cuối suy đi xét lại, phát hiện ra mình
đã bước vào ngõ cụt.
Bởi vì sau trận đánh với Quỷ Yêu, Tịch Nguyệt và Sầm Hàm đều bị trọng
thương, do đó với cái chết của Sầm Hàm, Tịch Nguyệt không có năng lực để hạ thủ, còn các Tinh linh Vương tộc trong Ngũ tộc đều ở vào thời điểm
nguy cấp lúc đối đầu với Quỷ Yêu vẫn không thể sử dụng linh lực công
kích. Nếu không có linh lực công kích, làm thế nào để thích sát Sầm Hàm
đây? Tuy Sầm Hàm bị trọng thương có thể dễ dàng đắc thủ, nhưng thích
khách rõ ràng muốn giết Ức Hà Phiêu, chỉ là ngộ sát Sầm Hàm ở phòng Ức
Hà Phiêu thôi. Kẻ duy nhất có năng lực chính là Ức Hà Phiêu và bản thân
Trần Phong, nhưng Trần Phong khi ấy tận mắt nhìn Ức Hà Phiêu mở cửa bước vào, vào rồi mới phát ra tiếng kêu, nàng không có thời gian hạ thủ vì
Sầm Hàm nói thích sát là kẻ mặc hắc y bịt mặt.
Cảm giác thực sự của Trần Phong giống như Ức Hà Phiêu nói, càng đi càng
xa khỏi chân tướng. Hắn nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện cái chết của
hắc y nhân đầu tiên, phát hiện của Tịch Nguyệt, tới cái chết của Phá
Trúc, còn mất đi một cánh tay, sau đó là cánh tay đứt của Cát Duyệt,
Tịch Nguyệt và bản thân đều bị mê yên thông thường làm ngất đi. Trong
lúc đó, thích khách dùng song kiếm giả vờ đối phó Sầm Hàm, rồi Linh
Tường phát hiện thi thể Cát Duyệt, cho tới mộ phần bị bới lên, hôm nay
là Sầm Hàm ra đi, Sầm Hàm chỉ nhìn thấy một bên thích khách, còn cả
thanh đao đầy máu nơi tay phải.
Trần Phong nhíu mày lại tới mức đau đầu, rất lâu sau, mắt mở to, hắn đột nhiên nhớ lại một số sự tình. Hắn biết thích khách là ai rồi, chỉ là
còn không rõ tại sao y biết dùng độc, còn nữa, tại sao phải giết Ức Hà
Phiêu và Tiên Cụ. Động cơ này Trần Phong chưa tìm thấy, do đó còn chưa
thể ra quyết định cuối cùng.
Trần Phong nghĩ, rất mau thôi sẽ có chuyện xảy ra, chân tướng, cũng rất
mau thôi sẽ sáng tỏ. Linh hồn của người chết cũng sẽ được an ủi.