Tế Qua đã không còn sức để đứng dậy. Hắn bị Băng Tuyết Dị Thú đả thương
sau khi xâm nhập Băng Tỏa Hồi Thiên quyết, rồi bị Tiên Hạo dùng Băng
Phách Tuyết Hồn trượng đánh trúng, giờ ngũ tạng đã vỡ nát. Nếu hắn không phải là Tinh linh Tuyết tộc độc nhất vô nhị, thêm cả linh lực của Điệp
Vĩ lưu lại thì sớm phải ô hô ai tai rồi.
Tiên Hạo thu lại Băng Phách Tuyết Hồn trượng, Băng Tuyết Dị Thú cũng
biến mất, bởi vì nó chỉ là do huyễn thuật ảo hóa thành chứ không phải
Băng Tuyết Dị Thú đích thực. Gã quay người lại, chầm chậm rảo bước xa
dần.
- Tế Qua, ngươi phải chết ở nơi này.
- Không được đi, ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi là ai. Ta là Tinh
linh Vương tộc duy nhất của Tuyết tộc, có quyền được biết.
Đôi tay run run của Tế Qua đang dần dần chống đỡ bản thân đứng dậy, nhưng ba lần bảy lượt đều không thành công.
- Ngươi không có tư cách biết, bởi vì ngươi chưa đánh bại ta.
Tiên Hạo đáp.
- Nhưng ta nhất định phải biết.
Một sức mạnh của trách nhiệm và không chịu bị sỉ nhục cuối cùng khiến Tế Qua đứng dậy được, máu trên thân thể chảy không dứt, tuy vẫn còn lảo
đảo nhưng đúng là đã đứng dậy được.
- Huyễn thuật của Tuyết tộc, thần trượng của phụ vương, tất cả ta đều phải biết rõ.
- Ngươi có cố chống đỡ cũng không còn ý nghĩa gì nữa, hãy dùng linh lực để bản thân được chết một cách thoải mái đi.
Tiên Hạo không quay người lại, cảm thấy khó chịu với hắn.
- Không cho phép ngươi vũ nhục Tinh linh Tuyết tộc, càng không cho phép ngươi vũ nhục phụ vương, ta phải đánh bại ngươi.
Tế Qua cuối cùng đã tiến vào lần Thuế Biến thứ ba, phóng thích sức mạnh
của Thú Lang trong thân thể, máu vẫn chưa ngưng nhưng sức mạnh trong
người đã sung mãn không còn lảo đảo nữa.
- Đây là sức mạnh của Phong Thú Lang (Thú Lang điên).
Tiên Hạo cuối cùng cũng quay đầu lại.
- Đúng thế, là sức mạnh có thể khiến ta nhập ma, nhưng vì chân tướng và tôn nghiêm, ta không cần quan tâm đến điều đó.
Tế Qua nghiến răng.
- Nhập ma rồi ngươi sẽ bị mất trí, căn bản không phân biệt được địch ta, khi đó ngươi chính là kẻ địch của Thần tộc.
Tiên Hạo hờ hững đáp.
- Nếu ta không thể khống chế được, trước khi bị mất trí ta sẽ tự sát,
tuyệt đối không thể làm hại một người nào của Thần tộc. Nhưng ngươi yên
tâm, ta sẽ giết ngươi trong lúc còn khống chế được.
Tế Qua bảo.
- Vậy thì tốt. Để ta xem sức mạnh của Phong Thú Lang với Tế Qua có bốn chiếc cánh băng kết hợp lại được đến đâu.
Tiên Hạo lại triệu hồi Băng Phách Tuyết Hồn trượng, trước khi gã triệu
hồi Băng Tuyết Dị Thú, Tế Qua đã đâm tới một mũi băng kiếm kinh thiên
không gì cản nổi. Băng kiếm của Tế Qua mang linh lực công kích xuyên qua toàn bộ phòng ngự của Tiên Hạo, đồng thời xuyên qua thân thể gã.
- Ta không thể để ngươi dùng thần trượng của phụ vương quyết chiến với
ta, càng không cho phép ngươi vũ nhục Băng Tuyết Dị Thú thời kỳ Băng tộc nữa.
Lúc này sức mạnh của Tế Qua khiến cho Tiên Hạo trở tay không kịp.
- Không ngờ chỉ một chiêu đã đánh bại ta, sức mạnh của Phong Thú Lang quả thực mạnh đến vậy ư?
Tiên Hạo nửa nằm nửa ngồi dưới đất không dám tin. Vừa rồi tuy gã đang
triệu hồi dị thú nhưng vẫn có đủ linh lực phòng ngự, vậy mà bị băng kiếm của Tế Qua xuyên qua dễ dàng.
- Ngươi thua rồi, phải giữ lời hứa. Tại sao ngươi biết huyễn thuật của
Tuyết tộc, Băng Phách Tuyết Hồn trượng tại sao nằm trong tay ngươi?
- Được, vậy cho ngươi biết tất cả.
Tiên Hạo gượng dậy, thân thể vây bọc bởi một quầng tuyết quang, sau đó
Tế Qua thấy trên vai Tiên Hạo mọc ra một đôi cánh băng trắng như tuyết,
trong suốt thuần khiết như của mình vậy. Tiên Hạo ngã xuống đất, bởi vừa rồi thụ thương nên chỉ có thể tựa nửa người trên đất.
- Bây giờ ngươi hẳn đã hiểu rồi.
- Ngươi không phải là Tiên Hạo, ngươi rốt cuộc là ai?
Tế Qua nhìn thấy đôi cánh giống như của mình, hiểu rằng đó là tượng
trưng cho Vương tộc Tuyết tộc. Nhưng trong Vương tộc chỉ có hắn, phụ
vương và Điệp Vĩ tỷ tỷ, phụ vương đã bị Thần Vương sát tử do chính tay
hắn chôn cất, Điệp Vĩ đã biến thành sợi dây chuyền đem trái tim mình
tặng cho Trần Phong, vậy kẻ trước mặt là ai?
- Tiên Hạo đích thực đã bị ngươi đánh trọng thương ở vùng ngoài Tam
giới, rồi bị ta bí mật sát tử, sau này đều là ta giả trang làm hắn.
Tiên Hạo đáp lời.
- Vậy ngươi là ai? Mục đích là gì?
Tế Qua hỏi.
- Thực sự không đoán ra sao? Vậy để ngươi thấy Lư sơn chân diện mục của ta.
Mặt Tiên Hạo nứt ra như băng, xuất hiện trước mắt Tế Qua là phụ vương mà từ nhỏ hắn sùng bái, vẫn cương nghị uy nghiêm như ngày nào.
- Thần Vương muốn ta thâm nhập vào nội bộ Ma tộc.
- Phụ vương!
Thân thể Tế Qua run lên, hắn không sao tin nổi đây là sự thật.
- Không phải cha đã bị Thần Vương giết rồi sao? Lại do chính tay con chôn cất nữa, sao mà sống lại được?
- Nhờ máu của Thần Vương, sau khi ta chết ngài dùng máu của mình trao
cho ta thân phận Hoàng tộc, hơn nữa còn dùng huyễn thuật Hồi Sinh quyết
cứu ta sống lại, đây là chuyện ngài tính toán từ sớm.
- Tại sao? Nếu chỉ để thâm nhập Ma tộc thì tại sao bây giờ cha còn coi con là địch?
Tế Qua không hiểu.
- Ma tộc hiện giờ đã không còn đủ năng lực, kẻ địch đích thực của chúng
ta chính là các ngươi, những Thủ hộ Thánh chiến sĩ mà Trần Phong dẫn
đầu.
- Tại sao là chúng con? Chúng con đều là người Thần tộc mà.
Tế Qua lại hỏi.
- Tuy đều là Thần tộc nhưng mục đích không giống nhau, thực sự muốn xưng bá Tam giới là Thần tộc chúng ta, Ma tộc chỉ là một thằng hề, một thằng hề bị lợi dụng mà thôi.
Câu này khiến cho trái tim Tế Qua như bị dao cứa, nếu đây đều là sự thật, hắn làm sao có thể đối mặt?
- Chẳng lẽ cái chết của Thần Vương cũng là một âm mưu, một sự giả trá.
Tế Qua hỏi.
- Điều này cả cha và cả Kiển Xá đều không biết, nhưng cha tin rằng Thần
Vương nhất định không thể chết được, dẫu có chết rồi cũng sẽ quay trở
lại.
- Bị lợi dụng không chỉ có Ma tộc mà còn Thủ hộ Thánh chiến sĩ chúng
con, chủ nhân vượt qua ngàn năm để tìm kiếm, chẳng biết có giá trị gì.
- Trần Phong là kẻ mà Thần Ma phải giết, bởi vì tất cả mọi thứ kéo dài
một ngàn năm chính là để tạo ra một cái bẫy và một sức mạnh đối phó hắn, không thì tất cả đã kết thúc sớm một ngàn năm trước rồi.
- Nếu Thần tộc làm vậy thì có khác gì với Ma tộc.
Tế Qua hỏi.
- Khác biệt ở chỗ khi Thần tộc xưng bá Tam giới thì đã không có ai biết
được toàn bộ quá trình trung gian, chúng ta đạt được vị thế đó bằng việc tranh đoạt lại từ Ma tộc.
- Thần tộc đạo đức giả!
Tế Qua mắng một câu, trước ngực nhộn nhạo, máu từ miệng trào ra.
- Bây giờ con đã biết ta là phụ vương của con rồi, con còn hạ sát thủ với ta nữa không?
- Cha đã biết con là con trai cha rồi, tại sao còn ngoan độc đến như
vậy, hổ dữ không ăn thịt con, lẽ nào cha chưa từng coi con là con sao?
Từng giọt nước mắt nóng hổi của Tế Qua chảy qua khóe mắt.
- Thần Vương để cha sống lại chính là để đối phó với con, vì ngài biết
rằng con có hai đôi cánh băng, hơn nữa trong thân thể còn có sức mạnh
của Phong Thú Lang không thể khống chế. Từ lúc bắt đầu ta đã biết tất cả nhưng để giúp Thần Vương hoàn thành lý tưởng vĩ đại, ta không tiếc gì
cả, bao gồm cả con.
- Không phải cha đang hỗ trợ Chúa tể của Thần tộc mà là đang hỗ trợ một
Chúa tể khác của Ma tộc. Cha tỉnh lại đi, Châu Tế đang sử dụng huyễn
thuật làm mê hoặc tâm trí của cha đó.
Tế Qua điên cuồng kêu lên.
- Ngậm miệng lại, giết ta rồi ngươi cũng không thoát khỏi Tuyết môn được đâu. Đây là linh lực của Thần Vương thêm vào mộng cảnh của Miên Tủng,
ngươi sẽ vĩnh viễn bị giam ở nơi này. Vĩnh viễn!
Phong Thú Lang trong thể nội Tế Qua khiến hắn dần không khống chế nổi
nữa, khuôn mặt đang biến chuyển giữa thú và người. Hắn ôm đầu gào lớn,
vừa nghe thấy tiếng gào của Tế Qua vừa nghe thấy tiếng tru của Thú Lang. Tâm lý Tế Qua lúc này cũng cực kỳ phức tạp, căn bản không cách nào kiềm nén lại được, có lẽ trong lòng hắn cũng đang muốn phát điên lên như
vậy.
Phụ vương của Tế Qua thấy thời cơ tốt đã đến, bản thân lão thụ trọng
thương nên không thể triệu hồi băng kiếm tấn công từ xa được, bèn bước
dần tới gần, sau đó biến tay thành băng kiếm, nhắm chuẩn tâm tạng của Tế Qua, dùng sức đâm tới.
Đuôi của Phong Thú Lang đã mọc ra, bất ngờ quét qua đúng vào lúc kiếm
đâm tới, đánh cho phụ vương hắn tan xương nát thịt. Giờ đây cơn điên và
thú tính của Tế Qua cùng lúc bạo phát, không ai khống chế nổi.
Đúng vào lúc này trên bầu trời xuất hiện một cánh cửa màu lam u tối, bên trong bắn ra ánh sáng lam sắc thâm u, đây chính là cánh cửa Minh giới.
Tế Qua đã biến thành Phong Thú Lang dần dần cứng đơ bất động, bởi vì hồn phách của Tế Qua đã bị hút vào cánh cửa Minh giới.
Có lẽ chỉ còn Thần Sáng Tạo là thu phục được hắn.
Tiên Cụ đã tiến vào lần Thuế Biến thứ ba, sở hữu sức mạnh của Cửu Vỹ,
nhưng hiện giờ đối mặt với Sát Lệ tay nắm Lôi Ngục thần phủ không biết
phải làm gì mới tốt. Lòng trung của hắn là căn nguyên của sức mạnh, cũng là tử huyệt.
- Ti bỉ, dùng thánh vật của Lôi tộc để đối phó ta, chỉ có Ma tộc các ngươi mới làm được.
Tiên Cụ mắng.
- Ta nói rồi, sức mạnh của Lôi tộc là sự ngu xuẩn, ta phải chứng minh cho ngươi thấy.
Sát Lệ kêu lên. Gã đã hiểu sức mạnh của Tiên Cụ lúc này, thêm vào linh
lực của Cửu Vỹ nữa, gã nghi ngờ liệu Lôi Ngục thần phủ có phải đối thủ
của Tiên Cụ không, nhưng gã tin rằng lòng trung của Tiên Cụ sẽ khiến hắn phải thối lui để cho mình nắm thế chủ động. Đây chính là sự ngu xuẩn mà gã chính miệng nói ra.
Quả nhiên, Sát Lệ chém liền mấy phủ, Tiên Cụ không tấn công cũng không
phòng ngự mà chỉ né tránh. Nếu không sở hữu sức mạnh của Cửu Vỹ, hắn căn bản không thể tránh kịp đợt tấn công nhanh như vậy.
- Để ta xem ngươi còn có thể tránh được bao lâu nữa, ta phải chém đứt mấy cái đuôi của ngươi đã.
Tốc độ của Sát Lệ gia tăng, sức mạnh từ Lôi Ngục thần phủ khiến cho Tiên Cụ dần dần tránh né không kịp, mấy chiếc đuôi trong lúc tránh né đã bị
linh lực của Lôi Ngục thần phủ chém đứt.
- Đủ rồi!
Cuối cùng Tiên Cụ đã nổi giận.
- Ta tuy là người Lôi tộc nhưng trên hết là người của Thần tộc. Chủ nhân hiện giờ của ta là Trần Phong, ta không để ngươi lợi dụng điểm yếu nữa, nếu Ma tộc dùng Lôi Ngục thần phủ để gây ra hạo kiếp thì nó cũng chính
là một thanh ma phủ, ta tuyệt đối không cho phép ngươi làm ô nhục nó.
- Bây giờ ngươi đã mất đi mấy cái đuôi, để xem linh lực của ngươi có lớn hơn Lôi Ngục thần phủ không.
Sát Lệ nói đoạn gia tăng linh lực của mình vào linh lực trong Lôi Ngục thần phủ, xông tới bổ xuống Tiên Cụ.
- Tới đi, sức mạnh đích thực của Lôi tộc Cửu Vỹ.
Trong lúc Tiên Cụ nói lời, những chiếc đuôi bị chém đứt lại mọc dài ra.
Thì ra vừa rồi chỉ là linh lực huyễn hóa chứ không phải thực thể. Tiên
Cụ đưa nguồn sức mạnh cường đại này tập trung vào thanh đao trên tay
phải, sau đó không hề né tránh nghênh tiếp một búa này.
Đao khí xuyên qua Lôi Ngục thần phủ, chín chiếc đuôi do tiêu hao linh
lực nên biến mất. Sát Lệ đằng sau Lôi Ngục thần phủ bị đao của Tiên Cụ
đâm xuyên tâm tạng, Sát Lệ không kịp trăn trối điều gì đã tắt thở. Bây
giờ Tiên Cụ mới phát hiện thanh đao trong tay phải đã bất ngờ thoát khỏi mình, chính là thanh đao đâm vào tâm tạng Sát Lệ. Hắn nhìn bàn tay phải trống không, thực không quen chút nào, thấy thân thể nhẹ bỗng, ngã vật
trên nền đất.
- Tiên Cụ, ngươi thân là Tinh linh Vương tộc của Lôi tộc, chẳng ngờ lại
hủy diệt thánh vật, đây chính là bất trung. Thanh đao có chứa máu của
phụ vương ngươi gắn bó từ khi mới sinh ra, hôm nay lại để nó rời khỏi,
đây chính là bất hiếu. Tinh linh Lôi tộc bất trung bất hiếu, chỉ có cái
chết.
Tiên Cụ nghe thấy lời nói này, hắn không biết là thật hay do bản thân ảo tưởng, nhưng hắn thực sự cảm thấy mình sắp chết. Trong lúc mơ hồ hắn
nhìn thấy một cánh cửa lam sắc u tối, bên trong tỏa ánh sáng màu lam
thâm u, hút hồn phách của hắn vào trong. Hắn nói lời cuối cùng :
- Chủ nhân, Tiên Cụ không thể tiếp tục được nữa rồi.
* * * * *
Thệ Phần nhìn thấy ngọn lửa ngút trời, tin chắc Lạc Anh nhất định hóa
thành tro bụi trong đó, bởi vì nàng không có chút phòng ngự hay đề kháng nào, đón nhận cái chết. Lúc này ả đột nhiên thấy mình dường như đã làm
sai tất cả mọi việc rồi.
Lạc Anh thực sự đã bị Liệt Diễm Tống Táng quyết của Thệ Phần thiêu đốt
thành tro bụi, nhưng tư tưởng vẫn còn tồn tại. Nàng phảng phất nghe thấy một giọng nói giữa quầng liệt diễm :
- Lạc Anh, người không thể chết bây giờ được. Đúng là người thấy có lỗi
với Thệ Phần, nhưng đó cũng chỉ là ân oán cá nhân giữa hai người, còn
lần quyết chiến này liên quan tới cả Tam giới. Hơn nữa, nữ tử cứu Thệ
Phần nếu không phải Kiển Xá thì người đó phải có linh lực lớn tới đâu
mới làm được đây? Người không thấy lạ sao? Đằng sau Ma tộc nhất định ẩn
chứa một sức mạnh cường đại hơn thế, mà chuyện đó rất cần tới sức mạnh
của người đóng góp.
- Ngươi là ai?
Lạc Anh hỏi.
- Thuộc hạ là thần thú Hỏa Phượng trong thân thể người.
Giọng nói đáp lại.
- Xin lỗi, nhưng giờ đã hết hy vọng rồi, ta không còn làm gì được nữa.
Lạc Anh nói.
- Điều này đã được sắp sẵn trong số mệnh, chỉ có như vậy, người mới có thể tiến vào lần Thuế Biến thứ ba.
- Tại sao?
- Hỏa Phượng Hoàng là thần điểu của miền sa mạc, là thần điểu bị hóa
thành tro bụi trong liệt diễm rồi sau đó lại từ tro tàn hồi sinh.
- Ngươi nói ta giờ đã bị hóa thành tro tàn, nhưng ta cũng sẽ hồi sinh từ tro tàn như vậy?
Lạc Anh hỏi.
- Việc này để thuộc hạ giúp người.
Ngọn lửa dần dần tàn đi, co nhỏ lại. Thệ Phần nhìn mọi chuyện hiểu rằng
có những sự việc sắp xảy ra, chuẩn bị cẩn thận nghênh tiếp bất kỳ tình
huống nào có thể xảy đến.
Ngọn lửa tựa hồ thiêu cháy cả sa mạc vào lúc cuối cùng bất ngờ ngưng tụ
lại một điểm, hóa thành một hình người, sau đó lửa dần dần tắt đi, xuất
hiện chính là chân thân của Lạc Anh.
Thệ Phần nhìn thấy Lạc Anh lần này không hiểu thấy mừng hay buồn, mừng
vì nàng không chết, buồn cũng bởi nàng không chết. Tâm lý mâu thuẫn phức tạp này cứ cuốn lấy Thệ Phần, ả nghĩ mãi vẫn không tìm ra lối thoát.
- Xin lỗi. Ta không thể chết.
Câu đầu tiên của Lạc Anh.
- Dường như linh lực của ngươi lại mạnh lên.
Thệ Phần nói.
- Đây là sức mạnh của thần thú Hỏa tộc, lần hồi sinh này khiến ta biết
mình còn trách nhiệm và nhiệm vụ quan trọng hơn phải hoàn thành. Sau khi ta hoàn thành mọi chuyện, để tùy ngươi xử trí.
- Ta không đợi được, đây là minh chứng sau cùng, ngươi không chết thì ta vong.
Thệ Phần rất kiên quyết.
- Vậy ta chỉ còn cách giết ngươi trước, sau đó tạ tội với ngươi.
- Ngươi xuất chiêu đi, ta muốn xem liệu Tinh linh Vương tộc của Hỏa tộc và ta có gì khác biệt.
- Vậy ta chứng minh cho ngươi.
Lạc Anh nói rồi vẫy tay, sa mạc lại xuất hiện lửa đỏ thiêu đốt.
- Đây là sự chuẩn bị cho Liệt Diễm Tống Táng quyết của ngươi. Ngươi nếu
muốn dùng linh lực triệu hồi lửa, có thể trực tiếp sử dụng chúng.
- Ngươi nói vậy là có ý gì? Coi thường ta?
Thệ Phần rất phẫn nộ.
- Không, chỉ là vừa rồi ngươi đã tiêu hao quá nhiều, còn ta hồi sinh lại như mới. Ta muốn chúng ta công bằng quyết đấu để chứng minh mọi chuyện.
Lạc Anh nói.
- Được, vậy ta tiếp nhận. Lần này không để ngươi hồi sinh nữa.
Thệ Phần lại dùng Liệt Diễm Tống Táng quyết, lửa khắp sa mạc biến thành vô số con rồng lửa táp tới Lạc Anh.
- Nộ Hỏa quyết!
Lạc Anh bị bao vây giữa vạn con rồng lửa. Đúng vào lúc bọn chúng sắp hóa mình thành tro một lần nữa, Lạc Anh đã kích phát sức mạnh của nộ trong
mình, thực ra sau khi hồi sinh thì nàng đã hoàn toàn kiểm soát được
nguồn sức mạnh của nộ. Nàng biến vạn con rồng lửa thành một con phượng
hoàng lửa khổng lồ, đây mới đích thực là Vạn Hỏa Chi Mẫu.
Thệ Phần trông thấy rồng lửa biến thành phượng hoàng lửa bay tới vị trí
của mình, hơn nữa còn cảm giác một sức mạnh cường đại ẩn chứa mẫu tính. Ả cuối cùng đã hiểu rằng, Lạc Anh tuy nộ nhưng nàng sau khi biết chuyện
đã không phản kháng gì chấp nhận cái chết, sau đó hồi sinh vì Tam giới,
tất cả chính là sức mạnh mà chỉ Tinh linh Vương tộc của Hỏa tộc mới có
được. Thệ Phần chết cũng không còn hối tiếc, nụ cười giữa ánh lửa càng
thêm rạng rỡ.
Lạc Anh không hề biến Thệ Phần thành tro bụi, mà vẫn lưu lại toàn thây.
Nàng muốn sau này mai táng Thệ Phần ở Luyện Hỏa đảo, tất cả bắt đầu ở đó thì hãy kết thúc ở đó. Nàng vung tay đẩy lui lũ quạ đen và hùng ưng,
tuyệt đối không để chúng động tới thi thể của Thệ Phần.
- Nhiệm vụ của ngươi hiện giờ đã kết thúc rồi, hãy đi cùng ta!
Trên trời cao xuất hiện một cánh cửa lam sắc u tối cùng với tiếng nói,
bên trong cửa chiếu tỏa ánh sáng lam sắc thâm u, ánh sáng này khiến hồn
phách của Lạc Anh dần dần thoát ly khỏi thân thể.
- Ngài là Thần Sáng Tạo của Minh giới, nhưng ngài cũng không có quyền cưỡng bức đoạt lấy hồn phách của ta.
Lạc Anh dùng sức mạnh của nộ chống cự, thu hồi hồn phách đang thoát ly
khỏi thân thể, nhưng vạn luồng ánh sáng lam sắc thâm u không phải thứ
nàng chống cự được.
- Chỉ có như vậy các ngươi mới có thể bảo tồn thực lực để hoàn thành
nhiệm vụ cuối cùng, cũng là nhiệm vụ chân chính của Thủ hộ Thánh chiến
sĩ các ngươi.
Theo đó, hồn phách của Lạc Anh bị buộc rời khỏi thân thể, tiến vào Minh giới.
Linh Tường bị Miên Tủng đưa vào một mộng cảnh khủng khiếp vô cùng. Nơi
này đâu đâu cũng thấy hình bóng của tử vong, có thể nhìn rõ rất nhiều
oan hồn, còn có những loại ám khí đột ngột phóng tới. Dốc núi, ngọn lửa, trụ băng, đá vỡ, tất cả có thể mà cũng có thể không có gì sẽ xuất hiện
từ bên trong. Đây tuy là mộng cảnh nhưng mọi chuyện phát sinh đều là
thật.
- Linh Tường, hãy tiến vào mộng cảnh của ta. Ở nơi đó linh lực của ta là chủ nhân duy nhất. Ngươi đã thấy phụ vương của ngươi dùng huyễn thuật
của Phong, Tuyết, Lôi, Hỏa tứ tộc trong mộng cảnh rồi chứ, đây chính là
huyễn thuật của chủ nhân mộng cảnh.
Tiếng nói của Miên Tủng vang lên từ mọi hướng nhưng lại không thấy người.
- Vậy ta sẽ phá hủy tất cả trong mộng cảnh của ngươi.
Linh Tường nói.
- Cuồng vọng, ngươi hãy hưởng thụ cho tốt cái trò chơi chém giết lẫn nhau này đi.
Sau khi tiếng nói của Miên Tủng biến mất, trước mặt Linh Tường xuất hiện Ngự Nô, Tế Qua, Lạc Anh, Tiên Cụ, bọn họ đều dùng huyễn thuật tấn công
nàng. Linh Tường hiểu rằng bây giờ có nói gì cũng vô dụng, bởi vì họ
không phải là người thật mà chỉ trong mộng cảnh. Muốn phá mộng cảnh phải tìm ra bộ não điều khiển mộng cảnh, cũng chính là chân thân của Miên
Tủng.
Linh Tường bên trong mộng cảnh của Miên Tủng cũng sử dụng huyễn thuật
mộng cảnh. Tuy nàng không thể khiến Miên Tủng tiến vào mộng cảnh của
mình nhưng hoàn toàn có thể để tứ tộc Tinh linh Miên Tủng dùng mộng cảnh tạo ra tiến vào mộng cảnh của mình.
Nàng tạo cho Tinh linh tứ tộc bốn Linh Tường, bất kể làm sao cũng không
thể đả thương tới chân thân được. Mục đích chủ yếu của nàng hiện tại là
nghĩ ra biện pháp để tất cả đều thoát khỏi mộng cảnh, nhưng bây giờ đến
chính bản thân còn không thể thoát khỏi mộng cảnh trong mộng cảnh nơi
đây, mọi việc đâu có dễ dàng.
- Linh Tường, ngươi quả nhiên là thông minh, biện pháp này cũng nghĩ ra
được. Như vậy trong mộng cảnh này, tất cả những công kích ta tạo thành
đều không thể chế ngự được người.
Miên Tủng xuất hiện trước mặt nàng.
- Không phải không có biện pháp, nếu ngươi cứ liên tục tạo mới, ta sẽ không còn linh lực để tạo mộng cảnh cho họ nữa.
Linh Tường nói thật lòng, linh lực của Miên Tủng cao hơn nàng rất nhiều.
Tầng mộng cảnh thứ nhất của Miên Tủng là vây khốn Vương tộc Tinh linh
Ngũ tộc trong Sa Cảnh Ma Cung, tầng thứ hai chính là nơi Linh Tường đứng hiện tại, tầng thứ ba là Tinh linh tứ tộc vừa huyễn hóa ra. Còn tầng
mộng cảnh đầu tiên của Linh Tường lại là để đối phó với tầng mộng cảnh
thứ ba của Miên Tủng, linh lực cách biệt tuy chỉ có hai tầng nhưng thực
ra phải gấp mấy lần thế.
- Ta không thể lãng phí thời gian với ngươi nữa, quá vô nghĩa.
Miên Tủng nói.
- Vậy chúng ta hãy thống khoái hơn một chút. Ta tiến nhập lần Thuế Biến
thứ ba, còn ngươi dùng toàn bộ linh lực mộng cảnh của mình, chỉ công
kích một lần, một lần phân sinh tử, thấy sao?
Linh Tường đề nghị.
- Ngươi cho rằng tiến vào lần Thuế Biến thứ ba thì ta phải sợ ngươi sao? Ta không giết ngươi là để đợi sau khi ngươi hoàn thành Thuế Biến lần
thứ ba, bởi vì khi đó ngươi mạnh nhất, mới đáng để ta giết.
Miên Tủng hờ hững đáp.
- Được, vậy ngươi hãy cẩn thận.
Linh Tường nói đoạn phi thân lên không trung, thân thể phát ra hào quang lam sắc kỳ dị, y phục trên người trong thoáng chốc biến mất, lõa thể
xoay tròn giữa không trung, từ dấu ấn Khổng Tước trước ngực xuất hiện
hình ảnh của Khổng Tước. Nó từ ngực Linh Tường bắt đầu lan ra tới toàn
thân, hợp thành một thể với Linh Tường. Linh Tường làm tất cả để đặt
cược một lần, nếu như thua, không chỉ phải để lại tính mạng của bản thân mà còn kèm theo tính mạng của những người khác nữa. Nhưng nàng không có lựa chọn khác, đây là biện pháp duy nhất.
* * * * *
Sức mạnh của Phong Trung Chi Thần đã thức tỉnh trong cơ thể Ngự Nô. Thực ra, ông vẫn không nhẫn tâm tự tay mình giết ca ca, Phong Trung Chi Ma,
nên mới trao sức mạnh cho Ngự Nô, đồng thời bản thân cũng hóa thành sức
mạnh dung nhập vào cơ thể Ngự Nô. Ông sợ rằng Phong Trung Chi Ma bây giờ đã vượt khỏi phạm vi năng lực của mình.
Phong Trung Chi Ma đích thực lúc này cũng giống như Phong Trung Chi
Thần, đều không tồn tại, đều dung hòa sức mạnh bản thân, gửi vào Kinh
Thiên và Ngự Nô. Quyết chiến giữa hai người đại biểu cho sự kết thúc của cả bốn.
- Chúng ta tuy không có ân oán cá nhân nhưng Thần Ma lưỡng tộc lại có ân oán không thể hóa giải, bất kể giữa chúng ta hay giữa Thần Ma lưỡng
tộc, đều hãy kết thúc ở đây đi.
Ngự Nô lãnh đạm cất tiếng.
- Kết thúc của Thần Ma lưỡng tộc ta không biết nhưng cuộc chiến trải qua ngàn năm giữa chúng ta nhất định phải kết thúc.
Kinh Thiên nói.
- Còn cả truyền thuyết viễn cổ nữa.
Ngự Nô nhíu mày, sau đó ánh mắt sắc bén nhìn Kinh Thiên :
- Bắt đầu đi!
Hai người đánh liên tiếp mấy trăm chiêu không phân thắng bại, hai cột
lốc xoáy một hắc một bạch đã biến cả khoảng trời đất xung quanh họ thành một mảng hỗn độn, núi đồi sụp lở, cây cỏ gãy đoạn.
Hai người quyết định dùng một chiêu tối hậu kết thúc cuộc quyết chiến
ngàn năm này, mỗi người đều triệu hồi gió của mình, sau đó biến nó cùng
bản thân huyễn hóa thành binh khí của mình tấn công tới đối phương,
không ai phòng thủ, tận lực công kích tới đối phương.
Đây là đồng quy vu tận, cũng là biện pháp giải quyết duy nhất của họ,
bởi vì bất kỳ là ai trong hai người cũng không thể giết được người kia,
nếu ai tiếp chiêu mà không chết thì là kẻ thắng, nhưng điều đó tuyệt đối không có khả năng.
Hai luồng gió một hắc một bạch huyễn hóa thành kim thương ngân câu khổng lồ và loan đao cán dài khổng lồ tấn công về phía đối phương. Không ai
được tránh né cũng không được phòng thủ. Kim thương ngân câu của Kinh
Thiên đã đâm trúng tâm tạng của Ngự Nô còn loan đao cán dài của Ngự Nô
đã cắt đứt cổ họng Kinh Thiên. Hai luồng gió sau khi nổ tung biến mất
giữa không trung, hai người rớt xuống từ không trung, bên dưới là một
vực sâu không đáy, vĩnh viễn rơi xuống mà không thể chạm đất.
Lúc này bầu trời phía trên họ xuất hiện một cánh cửa lam sắc u tối, bắn
ra vạn luồng ánh sáng lam sắc thâm u, hồn phách của họ bị hút vào còn
nhục thể trong thoáng chốc chạm đất. Vực sâu không đáy ấy đã không còn
tồn tại nữa.
* * * * *
Cái chết của Thích Điểu khiến cho Y Tích vẫn bình an vô sự, đồng thời
cũng khiến cho Kiển Xá tổn thất linh lực nghiêm trọng. Y Tích nhân cơ
hội giơ thần trượng lên phát ra vô số hào quang kim sắc tấn công. Kiển
Xá do còn sức mạnh của Vu Long sót lại nên không bị thương. Kiển Xá
trong một đòn vừa rồi đã thêm vào linh lực của mình, dùng hết linh lực
của Vu Long bên trong cơ thể ả, không thì căn bản chẳng thế nào sát tử
Thích Điểu từng đại náo Tam giới, có thể thấy sức mạnh ấy cường đại đến
đâu.
- Bây giờ chỉ còn lại hai chúng ta nữa thôi, cũng rất công bằng.
Kiển Xá nghiến răng nói.
- Thích Điểu là do Trần Phong tặng cho để bảo vệ ta, vậy mà ta lại để nó chết vì ta, làm sao ta có thể gặp mặt chàng.
Y Tích buồn bã vô cùng, trên đôi cánh kim sắc còn đọng lại máu của Thích Điểu.
- Trần Phong hẳn là người mà ngươi yêu, nhưng Thần tộc các ngươi đạo đức giả như vậy. Chà, cũng chắc gì đã là tình yêu đích thực.
Kiển Xá mỉa mai.
- Yêu ư, có lẽ chưa chắc đã là yêu. Nhưng tuyệt đối không phải là đạo
đức giả, mà là còn hơn cả tình yêu. Điều này Ma tộc các ngươi không thể
hiểu được, Thần tộc cũng không thể, bởi vì chỉ có người phàm trần mới có thể cảm nhận được. Trần Phong và ta đều đã trải qua một quãng đời ở
phàm trần, do đó chúng ta hiểu.
Y Tích không nhịn nổi, rớt ra hai giọt lệ.
- Nghe nói phàm trần chính là hồng trần, mà hồng trần cao tới vạn trượng, ai nhảy vào rồi không thể nhảy ra được nữa.
Kiển Xá lẩm bẩm mấy câu, khóe mặt tựa hồ cũng đầy lệ thủy.
- Tại sao ta không có cảm giác ấy, ta và Kinh Thiên kết hợp chỉ để lợi
dụng lẫn nhau, lẽ nào bởi vì chúng ta có linh lực, có thể nhảy ra khỏi
vạn trượng đó ư?
- Điều này không liên quan tới linh lực.
- Vậy nó liên quan tới điều gì?
- Trong trái tim có tồn tại tình yêu hay không? Nếu tồn tại, nó sẽ là
một ngôi nhà hạnh phúc hoặc khổ đau cầm tù ngươi lại, kể cả ngươi có
linh lực cao hơn nữa cũng không thể thoát ra được, bởi vì tất cả đều do
ngươi cam tâm tình nguyện.
Y Tích nhớ tới Trần Phong, nhưng cuối cùng vẫn cách biệt với hắn một
khoảng cách chẳng thể nào đến gần, chợt thấy xót xa, mắt lệ bắt đầu rưng rưng.
- Tình yêu là gì? Chẳng lẽ trong lòng ta không có ư? Ta đã kết hôn cùng Kinh Thiên, còn ngươi và Trần Phong đã có gì đâu.
Kiển Xá rít lên chói tai.
- Vừa rồi ngươi đã nói giữa ngươi và Kinh Thiên kết hợp chỉ để lợi dụng
lẫn nhau, đấy không phải là tình yêu. Tình yêu vô tư mà ích kỷ. Tình yêu là hạnh phúc mà khổ đau. Tình yêu không phải là một thực thể, cũng
không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, càng không do hôn nhân trói buộc.
Đó là một cảm giác, lưu lại mãi sự ngọt ngào lẫn đau đớn trong tâm khảm
mình, chỉ đến khi có được nó người ta mới cảm nhận được.
- Vậy ngươi cảm nhận được chưa?
Kiển Xá khẽ hỏi.
- Cảm nhận được rồi, hiện giờ trong tim ta đang đau.
Tay phải Y Tích cầm Thần trượng đã hạ xuống từ lâu, tay trái giữ nhẹ ngực mình.
- Tình yêu giữa ta và chàng chỉ vì một giấc mộng, từ đó càng hiểu nhau
hơn trong hiện thực, về sau càng thêm yêu và thấu hiểu. Nỗi đau nơi này
ta cam tâm tình nguyện tiếp nhận, nếu có thể chữa được, ta cũng sẽ không chữa, bởi vì nỗi đau này do chàng đem tới cho ta, cũng chỉ có chàng mới có thể đem tới cho ta. Ta phải giữ lại.
- Nữ nhân có tình yêu sẽ hạnh phúc phải không?
Kiển Xá lại hỏi.
- Mang tới hạnh phúc đồng thời cũng mang tới cả khổ đau. Nữ nhân có tình yêu hạnh phúc hay không ta không dám nói, nhưng khi ấy nàng ta hoàn
chỉnh nhất, chẳng qua sự hoàn thiện ấy khiến ngươi càng thấy thêm trống
trải và thiếu vắng mà thôi.
- Ta nghe không hiểu, không hiểu.
Kiển Xá lặp lại một câu, bất ngờ bật khóc. Y Tích nhất thời thấy ả thật là đáng thương, cũng rất thương tâm.
- Nếu như có thể, ta nguyện ý thử một lần. Sợ gì sau hạnh phúc đem tới
thêm khổ đau, sợ gì sau khi hoàn thiện rồi lại thêm trống vắng. Ta thực
sự muốn yêu một lần.
- Ngươi và ta tuy là Công chúa của Thần Ma lưỡng tộc, nhưng chúng ta dẫu sao đi nữa cũng vẫn là nữ nhân. Tình yêu chính là kiếp của nữ nhân.
Hai người cứ như vậy mà nói chuyện, quên đi hết việc quyết chiến, giao
lưu ái tình, giao lưu hạnh phúc và khổ đau, cả hai đều không hề phòng
thủ. Kiển Xá bên đó lại khóc thổn thức, còn Y Tích nhìn ả nhớ lại Trần
Phong mắt lệ chẳng ngừng rơi.
Cuối cùng, bọn họ vẫn phải tỉnh lại đối mặt với cuộc chiến Thần Ma, chỉ
là lúc tỉnh lại khung cảnh quanh mình đã biến đổi. Đây là sa mạc Ma
giới, cát vàng vạn dặm theo gió tung trời, Kiển Xá đột nhiên hiểu được
đây là chuyện gì.
* * * * *
Gặp phải tình huống tương tự còn có cả Trần Phong. Khi đó Trần Phong
đang tuyệt vọng nơi Sa Cảnh Ma Cung nhìn luồng ánh sáng hút lấy linh lực và kiếm khí của hắn, sau đó luồng ánh sáng ấy tấn công tới Trần Phong.
Nhưng trong thoáng chốc Trần Phong phát hiện mình đã rời khỏi nhà giam
Sa Cảnh Ma Cung không thể thoát khỏi ấy, tới giữa sa mạc Ma giới.
* * * * *
Thì ra tất cả đều nhờ vào công lao của Linh Tường, nàng đã đánh cược thành công.
Miên Tủng thấy nàng kết hợp cùng Khổng Tước thành một thể trong lần Thuế Biến thứ ba, linh lực trở nên mạnh mẽ vô cùng, do đó cũng đẩy linh lực
bản thân tới cực hạn. Khi Linh Tường dùng toàn bộ linh lực mộng cảnh tấn công ả, ả cũng dùng hết toàn bộ linh lực mộng cảnh tấn công lại Linh
Tường. Vậy là đã trúng kế Linh Tường, bởi lực lượng Linh Tường sử ra chỉ là trống rỗng, đó không phải toàn bộ, chỉ là bộ phận rất nhỏ mà thôi.
Miên Tủng phát hiện ra thì đã muộn rồi, nhưng ả không hiểu tại sao Linh
Tường không dùng hết toàn bộ sức mạnh, không chút đề kháng như vậy sẽ
chỉ chết càng thảm mà thôi.
Linh Tường tính toán trong đầu, tính mạng của tất cả mọi người đều nằm
trong tay nàng, do đó không thể thua được, bản thân dẫu cho có chết cũng phải cứu mọi người ra khỏi mộng cảnh của Miên Tủng. Khi còn ở phàm
trần, nàng từng nghe Trần Phong nói trong võ công phàm trần có kỹ xảo tứ lạng bát thiên cân, chính là dùng sức rất nhỏ để đối phó với sức mạnh
rất lớn, còn nàng bây giờ ở trong tình huống đó, dùng linh lực rất ít để đối phó cùng linh lực cường đại phi thường từ Miên Tủng. Cách tứ lạng
bát thiên cân này thêm vào tá lực đả lực mới phát huy hết sức mạnh của
cả hai, Linh Tường chính là muốn dùng sức mạnh mộng cảnh của cả nàng và
Miên Tủng để đưa mọi người ra khỏi mộng cảnh.
Nàng đã thành công, khi linh lực mộng cảnh của Miên Tủng đánh tới thì
đồng thời nàng dùng thân thể trọng thương để đổi lấy việc di chuyển sức
mạnh, sau đó lại dùng toàn bộ linh lực đích thực của mình đánh thêm vào
linh lực đã bị di chuyển của Miên Tủng. Như vậy mộng cảnh của Miên Tủng
đã bị Linh Tường biến đổi, đưa mọi người thoát khỏi nhà giam chẳng thể
thoát được. Thực ra trong toàn bộ còn có cả công lao của Trần Phong, bởi vì cái Linh Tường đối phó chỉ là linh lực mộng cảnh của Miên Tủng, còn
cát vàng kiên cố cường đại do Trần Phong đả phá.
Linh Tường trọng thương trí mạng, nàng sợ rằng Miên Tủng lại đưa mọi
người vào trong mộng cảnh nên đã dùng đến chút hơi thở cuối cùng có thể
kéo dài tính mạng, đẩy Miên Tủng vào một mộng cảnh đã chết, trong mộng
cảnh đó ả chính là một người chết.
Linh Tường nhắm mắt lại, miệng nở nụ cười. Nàng nói :
- Chủ nhân, thuộc hạ đã được an bài chiến đấu vì người rồi. Thuộc hạ
từng nói, bất kể linh lực của Miên Tủng có cường đại đến đâu, thuộc hạ
đều phải nghĩ ra biện pháp đưa mọi người ra khỏi nơi này.
Đồng thời với lúc nàng nhắm mặt lại, trời cao xuất hiện một cánh cửa lam sắc u tối, vạn luồng ánh sáng lam sắc thâm u đưa hồn phách Linh Tường
tiến vào Minh giới.
* * * * *
Lúc này trên sa mạc Ma giới có Y Tích, Kiển Xá và cả Trần Phong đang
đứng đó, những người khác đều không thấy. Không lâu hơn một chớp mắt, vô số binh mã của Thần Ma lưỡng tộc đã bao vây lấy bọn họ, cuộn tung cát
vàng vạn dặm.
- Trần Phong, mẫu hậu của thiếp đâu? Người bị kẻ nào bắt đi rồi?
Y Tích vội vã hỏi.
- Vương hậu bị hai kẻ bắt đi rồi.
Trần Phong thực lòng không muốn nói ra, nặng nề cúi đầu than một tiếng.
- Sao rồi, Trần Phong, mẫu hậu có xảy ra chuyện gì không, nói cho thiếp biết đi, hai kẻ đó là ai?
Y Tích nhìn thấy Trần Phong như vậy cho rằng mẫu hậu đã gặp bất trắc, mẹ con bọn họ đã không gặp nhau cả ngàn năm, khiến cho Y Tích rất lo lắng.
- Yên tâm đi, mẫu hậu nàng hiện tại không sao đâu.
Trần Phong vẫn không muốn nói hai kẻ đó là ai.
- Cho thiếp biết đi, hai kẻ bắt mậu hậu thiếp đi là ai?
Y Tích gặng hỏi.
Trần Phong hiểu rằng không thể không đối mặt với sự thật bởi vì hắn
không thể tránh được. Khi hắn nói ra hai cái tên này, cảm giác thư thái
hơn rất nhiều. Hắn nói :
- Châu Tế và Thương Xá.
- Cái gì?
Y Tích và Kiển Xá đồng thời thốt lên.
- Phụ vương chưa chết sao?
- Bọn họ chưa chết, tất cả đều là âm mưu của họ.
Trần Phong nói.
- Âm mưu? Vậy mẫu hậu đâu? Phụ vương tại sao phải bắt mẫu hậu?
Y Tích hỏi dồn
- Bao gồm mẫu hậu nàng, cả bọn nàng, cả ta cùng toàn bộ người của Thần Ma lưỡng tộc đều đã bị lừa dối và lợi dụng.
Trần Phong cất tiếng thê lương.
- Rốt cuộc là chuyện gì? Phụ vương ta ở đâu?
Kiển Xá bên cạnh hỏi tiếp.
- Thương Xá! Châu Tế! Hiện giờ sự tình các ngươi toan tính đã đến thời điểm cuối cùng rồi, hãy hiện thân ra đi!
Trần Phong hét lên với cát vàng khắp bốn phương trời.
- Bạn cũ à, ngươi cuối cùng đã nhớ tới chúng ta rồi.
Vẫn là một giọng nói ầm vang, do Thương Xá và Châu Tế cùng nói một lúc.
Giữa làn gió cát xuất hiện Cốt Phi giờ đang hôn mê, còn hai bên là
Thương Xá và Châu Tế.
- Phụ vương, tất cả là thế nào vậy?
Y Tích lo âu hỏi.
- Con gái ngoan, con cuối cùng đã về rồi, không ngờ phụ vương còn có thể gặp được con.
Châu Tế mỉm cười.
- Phụ vương, cha nói cho con biết thế này là thế nào? Trần Phong nói đây là âm mưu của các người, các người chẳng phải đã đồng quy vu tận rồi
sao? Làm thế nào mà sống lại được?
Kiển Xá hỏi.
- Ta nghĩ toàn bộ sự việc Trần Phong đã hiểu rõ rồi, để hắn nói cho con
đi. Đây có thể xem như một kiệt tác vĩ đại nhất của chúng ta.
Thương Xá bảo.
- Đúng là phải để cho mọi người biết, chỉ đáng tiếc rằng Vương tộc Tinh
linh Ngũ tộc và Ngũ đại thích khách đều bị các ngươi hủy rồi, tuy nhiên
nữ nhi của các ngươi tuyệt đối có quyền biết tất cả những việc các ngươi làm.
Thanh âm hùng hồn của Trần Phong kèm theo một phần tức giận nhìn Châu Tế và Thương Xá, sau đó quay mình lại nói tiếp với Y Tích và Kiển Xá.
- Chuyện này phải bắt đầu kể từ một ngàn năm trước, có lẽ còn dài hơn
thế, nhưng hành động thực tế chính vào một ngàn năm trước, trong cuộc
chiến tranh diệt thế của Ma tộc với phàm trần. Toàn bộ cuộc chiến tranh
Ma tộc tấn công Thần tộc phòng thủ thực ra không đơn giản như vậy, tất
cả đều chỉ là ngụy trang bên ngoài mà thôi. Thực chất, cuộc chiến tranh
này là lần đầu tiên Thần Ma lưỡng tộc đánh cược hoặc là đọ sức, muốn
cược muốn đọ xem ai có thể chiếm lĩnh phàm trần trước. Thần tộc hiểu
rằng thực lực của mình không bằng Ma tộc, bèn ngầm khống chế phàm trần,
Quốc sư Tinh Quân của phàm trần chính là Châu Tế, Chúa tể Thần tộc.
Trần Phong nói rồi kiên định vô cùng nhìn Châu Tế.
- Ngươi dựa vào đâu để chứng minh Tinh Quân chính là ta?
Châu Tế hỏi.
- Đêm hôm đó khi ta và Công chúa đưa thi thể của Hoàng tử vào Hoàng
Lăng, trông thấy một luồng ánh sáng trên bầu trời, cuối cùng rơi vào
Hoàng Lăng biến thành một quầng huyết quang vây bọc toàn bộ Hoàng Lăng.
Võ sĩ phòng thủ Hoàng Lăng cho chúng ta biết Tinh Quân từng nói đêm nay
có hiện tượng lạ, không cho ai tiến vào. Nhưng cuối cùng ta và Công chúa đã vào được, hơn nữa còn gặp Tinh linh Tuyết tộc Sầm Hàm ở nơi nguồn
gốc của huyết quang, nàng ta nói Thần Vương ra lệnh bảo vệ ở nơi có hiện tượng lạ xảy ra, khi đó ta nghi ngờ Tinh Quân và Thần Vương là cùng một người.
- Thế ngươi đến khi nào mới khẳng định?
Châu Tế vẫn mỉm cười.
- Khi Hoàng tử sống lại nắm lấy thần của Huyết Oán kiếm, lúc ấy ngươi
cũng xuất hiện ở Hoàng Lăng. Ta nhớ lại lời Ngự Nô từng nói, Thần Vương
vì bị Thích khách Ma tộc làm bị thương nên mới để Ma tộc tấn công vào
phàm trần, nhưng đêm đó ngươi không hề bị thương, do ngươi phải tới
Hoàng Lăng chiếm lấy Huyết Oán kiếm nhân dịp thiên tượng xảy ra sự lạ,
Ma tộc mới theo đó thừa cơ tiến vào, đây chính là nguyên do đích thực để Ma tộc có thể tấn công phàm trần. Khi ngươi biết Huyết Oán kiếm bị
người ta lấy đi, giọng điệu và lời ngươi trách cứ Sầm Hàm căn bản không
giống với Thần Vương trong mắt ta. Do đó ta khẳng định ngươi chính là
Tinh Quân, cũng biết con người đích thực của ngươi sau cái mặt nạ Châu
Tế.
Trần Phong dằn từng tiếng.
- Thì ra lúc đó ngươi đã biết được mục đích thực sự của ta rồi, thông minh lắm, nói tiếp đi.
- Ký ức liên quan tới một ngàn năm trước sau khi ta dùng Huyết Oán kiếm
đẩy các ngươi ra khỏi phàm trần đã bị các ngươi kết hợp linh lực Thần Ma xóa hết. Có lẽ các ngươi vốn muốn giết ta, nhưng khi đó ta đã thoát ly
khỏi Tam giới, trong thân thể là linh lực siêu cường bất cứ lúc nào cũng có thể phát huy, cho nên các ngươi không dám khinh cử vọng động, hoặc
là ngươi đã có tư tâm nên lưu ta lại Thần tộc để ngày sau sử dụng. Nhưng các ngươi không thể ngờ rằng ta vẫn nhớ được lần chạy thoát khỏi số
mệnh của Thần Số Mệnh với tốc độ nhanh hơn ánh sáng, còn nhớ rằng đã
mang theo Ngự Nô chạy thoát khỏi Kinh Thiên truy sát, do đó ngươi mang
toàn bộ sự thật đã bị bóp méo kể cho Ngự Nô, để đến khi ta hỏi thì Ngự
Nô kể lại cho ta y nguyên như vậy, giấu diếm hết toàn bộ chân tướng một
ngàn năm trước. Các ngươi sợ rằng nhờ vào linh lực của ta hoặc Ngự Nô có thể khiến ta nhớ lại, nhưng các ngươi lầm rồi, ta nhớ lại được hoàn
toàn vì Công chúa, nàng đã lưu lại trên bàn tay trái ta sự ấm áp vượt
qua cả ngàn năm, chỉ là vì ta đã làm nó trở nên mơ hồ. Có lẽ chính vì
thế ta mới có thể quay lại một ngàn năm trước để chứng minh tất cả.
Trần Phong đưa ra những câu từ sắt đát để kết luận.
- Chẳng ngờ ngươi chỉ dựa vào một niềm tin mơ hồ, cùng vứoi khát vọng vô hạn nhớ nhung về một cảm giác ấm áp, lại còn thực sự quay trở về một
ngàn năm nữa. Đây là loại sức mạnh gì đây?
Châu Tế có lẽ vĩnh viễn không thể hiểu nổi.
Trần Phong nhìn Y Tích, phát hiện nàng cũng đang nhìn hắn, nguồn sức
mạnh này có lẽ chỉ hai người họ mới thực sự hiểu được chăng.
- Toàn bộ ký ức và chân tướng đều là nhờ ta quay trở lại một ngàn năm
trước mới hiểu rõ. Khi Thần Ma giao chiến, ta tới cứu Hoàng tử, từng
giáp mặt với các ngươi nhưng sau đó một ngàn năm các ngươi chưa hề đề
cập đến. Ta liền cảm thấy thật lạ lùng, có phải do ta quay lại mà làm
thay đổi lịch sử không, nhưng sau đó mới phát hiện lịch sử không hề bị
ta làm biến đổi. Do đó ta mới dần dần hiểu được, khi cùng nói chuyện với Hoàng tử ta lại hiểu thêm một số chuyện liên quan tới bản thân.
Trần Phong dừng lại một chút nhìn bọn họ rồi nói tiếp :
- Khi đó các ngươi bắt đầu thiết kế toàn bộ kế sách cho một ngàn năm
sau, bao gồm cả nhà ngục Sa Cảnh Ma Cung, còn cả chuyện Vương tộc Tinh
linh Ngũ tộc và Ngũ đại thích khách đồng quy vu tận. Các ngươi muốn trừ
bỏ họ vì bọn họ quả thực quá mạnh. Tất cả tin chắc đều nằm trong dự liệu của các ngươi, nhưng việc quyết chiến giữa Công chúa hai tộc hẳn các
ngươi không tính được.
- Đúng là như vậy, bởi vì ta không ngờ ngươi sẽ quay trở về một ngàn năm trước đưa Y Tích trở về, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng tới kế sách của
chúng ta, vừa hay lợi dụng được trận quyết chiến của nó với Kiển Xá,
không cần ta phải mất công thêm.
Châu Tế nói.
- Có một ngàn năm chuẩn bị kỹ lưỡng để đợi tới lúc thời cơ chín mùi, bởi vì các ngươi có thể lợi dụng lời tiên tri về Vạn thế hạo kiếp của Thần
Số Mệnh để che giấu toàn bộ cuộc đồ sát. Có lẽ các ngươi cũng cho rằng
lời tiên tri về Vạn thế hạo kiếp ứng với âm mưu lần này của mình. Các
ngươi khai chiến trong Túc Mệnh Trủng, lại còn ngụy trang thành đồng quy vu tận để lừa dối tất cả rồi trốn đằng sau thao túng và ngầm quan sát,
vì chuyện này mà không tiếc giết chết Kim Sí Đại Bằng, hủy hoại Túc Mệnh Bi trong Túc Mệnh Trủng, còn chuyện liên quan tới số mệnh đồng quy vu
tận của các ngươi cũng là sự ngụy tạo của các ngươi mà thôi.
- Ha ha ha!
Châu Tế cười vang ba tiếng, sau đó nói :
- Trong Túc Mệnh Trủng vốn chẳng có cái gì gọi là Túc Mệnh Bi hết, đó
chỉ là bút tích mấy trăm năm trước của ta mà thôi. Số mệnh mà Thần Số
Mệnh khống chế là vô hình, là chuyện mà người ta vĩnh viễn không thể
biết được. Không chỉ có số mệnh của chúng ta là ngụy tạo, những người
khác cũng vậy, chẳng qua ngụy tạo không hề có nghĩa không đáng tin, ví
như Vương tộc Tinh linh Ngũ tộc, bọn họ chẳng phải đều chiến tử như ghi
trong Túc Mệnh Bi sao? Sau này ta sẽ khống chế chúng sinh Tam giới như
vậy, trở thành vị Thần Số Mệnh mới.
- Ngươi mới là ác ma đích thực.
Kiển Xá mắng một câu.
- Trước khi rời khỏi Thần tộc, kết giới phòng hộ đó do chính ngươi tự
tay mở ra nên Ma tộc mới dễ dàng tấn công vào như vậy, còn Vu Long bị
phong ấn trong dây chuyền của Vương hậu cũng do ngươi đã thả ra. Bởi vì
chuyện này chỉ có ba người biết được, mà khi đó ngươi và Thương Xá đã
đồng quy vu tận rồi, vậy chỉ còn lại hai người, Ngự Nô và Vương hậu.
Vương hậu tất nhiên không thể tự mình giao ra, nên chỉ còn riêng Ngự Nô
chịu sự nghi ngờ. Trước đó ngươi từng nói với ta rằng trong Vương tộc
Tinh linh Ngũ tộc có nội gián, khiến ta dễ dàng liên tưởng tới Ngự Nô,
làm ta vô cùng bối rối, về sau một số hành tung bị tiết lộ càng chứng
minh điều này. Thực ra tất cả đều là ngươi, ngươi mới là nội gián đích
thực.
Ánh mắt Trần Phong không chút lay động nhìn lão, nói ra ý mình.
- Trải qua bao lâu rồi mà ngươi vẫn còn nhớ được chi tiết, lại còn đoán
được hết, quả là lợi hại. Điều này càng chứng minh rằng tất cả những gì
ta làm đều đáng giá. Ta tự tay mở kết giới chính là để biểu thị thành ý
của ta, chuyện để Vu Long ra ngoài cũng như vậy.
Châu Tế nói.
- Đây là chuyện bán đi chính mình, một hành động cực kỳ nguy hiểm, ngươi hẳn phải hiểu rõ.
Trần Phong nói.
- Lầm rồi, đây không phải mua bán mà là lợi dụng, để thu hoạch nhiều
hơn, ngươi xem xem ta hiện giờ chẳng phải đã thành công rồi sao?
- Phụ vương, sao cha không nói gì hết vậy, chẳng lẽ cha bằng lòng để Châu Tế làm vậy sao?
Kiển Xá cất tiếng gọi.
Thương Xá chỉ nói một câu rất ngắn lúc ban đầu, còn trong khi Trần Phong và Châu Tế kể lại những sự tình trải qua đã quên mất Thương Xá. Trần
Phong nhất thời cảm thấy kỳ lạ, Thương Xá sao có thể yên tĩnh nghe lời
Châu Tế nói như vậy. Linh lực của lão còn cao hơn Châu Tế, không thì
Châu Tế cũng sẽ không mở kết giới phòng hộ khiến Ma tộc tiến vào Thần
tộc, cũng như tặng Vu Long thể hiện thành ý. Trần Phong nhìn thấy bộ
dạng cứng đờ của Thương Xá, còn Y Tích và Kiển Xá vẫn thấy như thường,
chỉ không nói gì thôi. Trong mắt Trần Phong mọi vật càng lúc càng chậm
đi, thực ra tốc độ quan sát của hắn càng lúc càng nhanh, hắn nhìn thấy
Thương Xá chỉ còn là cái xác không hồn, trên mình lão là huyễn thuật của Châu Tế, nói năng và cử chỉ đều bị Châu Tế thao túng. Lão chỉ là một
con rối của Châu Tế mà thôi.
- Đừng có gọi nữa, Thương Xá đã bị Châu Tế sát tử rồi, đây chỉ là một thi thể thôi.
Trần Phong đã nhìn xuyên thấu tất cả.
- Ha ha ha!
Châu Tế cười cuồng ngạo.
- Trần Phong à, ta giờ càng lúc càng bội phục ngươi đó. Tuy ta và Thương Xá một ngàn năm trước đã bắt đầu diễn kịch trước mặt ngươi, nhưng vẫn
minh tranh ám đấu với nhau. Đến khi ta mở kết giới phòng hộ để Ma tộc
tiến vào y mới không còn đề phòng ta, bởi vì ta đã không còn gì trên
đời. Thời điểm ta giao Vu Long được giải trừ phong ấn ra thì y hoàn toàn không còn đề phòng. Linh lực cao hơn ta thì sao chứ, vẫn là ngu xuẩn để ta giết chết, trở thành kẻ đầu tiên bị ta lợi dụng.
Châu Tế nói rồi thu hồi huyễn thuật, quả nhiên là thi thể cứng đờ của Thương Xá đã ngã xuống nền cát vàng.
- Phụ vương! Ngươi giết phụ vương ta, ta phải báo thù cho cha.
Kiển Xá nói rồi vung ma trượng xông tới. Trần Phong và Y Tích đều không
thể nào ngăn cản kịp. Nhưng Châu Tế đến nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ
động ngón tay đẩy linh lực của Kiển Xá phản lại thân thể mình, trong
thoáng chốc thân thể bị xuyên qua, ngã xuống vũng máu.
- Sau khi giết Thương Xá rồi, ta hấp thu hết toàn bộ linh lực của y,
hiện tại binh mã của Thần Ma lưỡng tộc đều nghe theo lệnh ta.
Châu Tế nói xong, lại cười rộ lên điên cuồng.
- Kiển Xá!
Y Tích vội chạy tới đỡ Kiển Xá lên từ vũng máu.
- Ngươi không sao chứ?
Kiển Xá nhìn Y Tích bằng ánh mắt bất lực, khóe miệng khẽ động nhưng
không thành tiếng. Y Tích vội dồn linh lực vào cơ thể Kiển Xá để trị
thương.
- Y Tích, đừng lãng phí linh lực nữa. Một kích vừa rồi ta đã dồn toàn bộ linh lực vào, lực phản lại là gấp đôi, ta chết chắc rồi.
Kiển Xá nói xong thổ ra một ngụm máu lớn, nhìn thi thể cứng đờ của Thương Xá, nước mắt lại rơi.
- Ta phải đi gặp phụ vương ta rồi, còn cả Kinh Thiên nữa. Phụ vương, con gái bất hiếu không thể tự tay chôn cất cho cha rồi.
Linh lực của Y Tích không ngừng truyền vào, không thì Kiển Xá đã không còn sức để nói nữa. Kiển Xá quay mặt sang Y Tích nói :
- Nếu ngươi còn có thể tiếp tục sống, hãy mai táng hộ thi thể của phụ
vương ta. Còn ta, hãy để trên nền cát vàng này, có lẽ gặp được chim thú
đang cơn đói.
- Kiển Xá, ngươi đừng nói nữa, trong tất cả ta cũng có trách nhiệm, ta nhất định đáp ứng lời ngươi.
Sự áy náy, cảm giác tội lỗi và nhục nhã của Y Tích đều đến từ kẻ mà nàng gọi là phụ vương.
- Ta đi gặp bọn họ đây, phụ vương và Kinh Thiên đang đợi ta, hy vọng ta còn có thể tìm thấy họ, còn có thể...
Kiển Xá nhìn Y Tích, nở một nụ cười đầy kỳ vọng.
- ...còn có thể tìm thấy tình yêu.
Linh lực và tiếng gọi của Y Tích đã không thể lay tỉnh Kiển Xá dậy nữa,
nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, không hiểu là khóc cho chính bản thân
mình hay cho Kiển Xá, hoặc là vì nhiều người hơn thế.
- Ngươi chỉ vì dã tâm xưng bá Tam giới của một mình ngươi mà khiến vô số sinh mệnh Tam giới trở thành oan hồn, ngươi không thấy tội nghiệt của
mình quá nặng sao?
Trần Phong vặn hỏi.
- Đến lúc ấy kẻ nào dám trị tội ta, sinh tử của tất cả đều nằm trong tay ta, bất kể ai cũng không thể cản trở kiệt tác vĩ đại này của ta, không
chỉ là sinh mệnh của Tam giới mà cả sinh mệnh của vợ con ta cũng đều
không đáng tiếc.
Châu Tế lạnh lẽo đáp.
- Phụ vương, chúng ta xa cách đã một ngàn năm, chẳng lẽ cha không nhớ
con ư? Còn mẫu hậu sống cùng cha bao nhiêu năm, cha sao có thể nhẫn tâm
với mẹ như vậy.
Y Tích rên lên.
- Ta có thể cho các ngươi một con đường sống, đừng trách ta không niệm
tình phụ tử hoặc phu thê. Nếu các ngươi không xem ta là địch, lại giết
Trần Phong, rút Huyết Oán kiếm đang chặn ở cửa vào phàm trần ra, để đại
quân Thần Ma tiến vào Tam giới bắt Thần Số Mệnh hiện thân, sau đó sát tử lão, vậy thì toàn bộ Tam giới đều do một nhà chúng ta cai quản rồi.
Lúc này Châu Tế đã gần như trở nên điên cuồng.
- Không thể, tuyệt đối không thể!
Y Tích cắn răng kiên quyết nói câu này.
- Được thôi, hãy đoàn viên với mẫu hậu của ngươi đi, xem như món quà cuối cùng tặng cho mẹ con ngươi.
Châu Tế nói rồi vẫy tay, đưa Cốt Phi tới bên Y Tích, bà đang dần tỉnh lại.
- Mẫu hậu, mẹ tỉnh rồi, con là Y Tích đây.
Y Tích đỡ Cốt Phi đã tỉnh lại, một ngàn năm rồi họ chưa được gặp nhau.
- Y Tích, con gái mẹ, mẹ đã nghĩ rằng không còn được gặp con nữa.
Cốt Phi và Y Tích ôm lấy nhau, cảm nhận vòng ôm ấm áp bị thiếu thốn đã một ngàn năm.
- Mẫu hậu, phụ vương...
- Mẹ biết hết rồi, Y Tích, có lẽ lão không xứng là phụ vương của con, càng không xứng là Chúa tể của Thần tộc.
Cốt Phi quay người lại đối mặt với Châu Tế nói từng chữ từng chữ một.
Trong mắt bà tăng thêm không phải là hận hay nộ, mà là thất vọng.
- Vương hậu, bây giờ chỉ còn lại ba người chúng ta ngăn trở Vạn thế hạo kiếp thôi.
Trần Phong lên tiếng.
- Vậy là đủ rồi, thêm người nữa sợ rằng cũng đều uổng mạng thôi.
Cốt Phi bước tới trước mặt Trần Phong, nói tiếp :
- Trần Phong, khổ cho ngươi quá, ngươi làm tất cả vì Thần tộc để rồi có ngày hôm nay.
- Bẩm Vương hậu, người đừng nói thế. Trước đây thần làm mọi chuyện vì
Thần tộc, hiện tại là vì chúng sinh Tam giới, hơn nữa tất cả tuy đều nằm trong sự lợi dụng và kiểm soát của Châu Tế nhưng đều chưa có chuyện gì
sai, chỉ là cái chết của Vương tộc Tinh linh Ngũ tộc khiến thần rất đau
lòng.
Trần Phong cảm thán.
- Lợi dụng ngươi chính là để trừ Vương tộc Tinh linh Ngũ tộc và Ngũ đại
thích khách. Tuy với ta hiện tại bọn chúng là chưa đủ, nhưng đúng là
phải mất thời gian và linh lực đối phó, rất không đáng.
Châu Tế nói.
- Châu Tế, ngươi mới chính là đại ma đầu của Tam giới. Nếu ngươi muốn
xâm lược phàm trần, tạo ra Vạn thế hạo kiếp, trước tiên hãy giết chúng
ta một nhà ba người đã, sau đó bước qua xác chúng ta.
- Một nhà ba người?
Châu Tế nghi hoặc.
- Đúng, nhưng không bao gồm ngươi, bởi vì ngươi không xứng.
Cốt Phi nắm lấy tay Trần Phong, sau đó bước tới bên Y Tích nắm lấy tay
nàng, đưa tay hai người hợp lại một nơi, giống như Linh Tường.
- Ta có thể cảm thấy tình cảm của hai người các con với nhau. Đừng ngại
ngần nhiều quá, bây giờ chúng ta là người một nhà rồi, hãy cử hành hôn
lễ của các con thôi.
Lần này tay của Trần Phong và Y Tích không tách ra nữa, mà nắm càng lúc
càng chặt hơn. Ánh mắt họ quấn lấy nhau, cuối cùng biểu lộ hết tình cảm
với nhau không tránh né nữa. Nếu đây là thời khắc cuối cùng của sinh
mệnh, vậy niềm hạnh phúc ngắn ngủi này với bọn họ cũng đã là ngọt ngào
và gian khổ vô cùng rồi.
- Biết thức thời thì tránh ra, có lẽ ta còn cho các ngươi toàn thây, hơn nữa còn cho các ngươi một nhà ba người đem chôn vào một chỗ. Không thì
ta cho các ngươi hồn phi phách tán, vạn kiếp bất phục, ngay cả ở Minh
giới cũng đừng mong gặp lại.
Châu Tế giờ đã lục thân bất nhận.
- Không có tác dụng đâu, chúng con nhớ nhung nhau đã ngàn năm, chỉ cần được yêu nhau một giây hôm nay là đã đủ rồi.
Y Tích dịu dàng nói.
- Ta đã sở hữu sinh mệnh mấy ngàn năm, sống tới ngày hôm nay không có gì phải luyến tiếc, có lẽ đã đến lúc từ giã rồi. Đáng thương nhất chính là ngươi, trở thành bá vương Tam giới rồi sao chứ, bên mình không một
người thân, mưu kế ngàn năm thêm cho ngươi sự cô quạnh vô cùng vô tận,
đây mới là chuyện đau khổ nhất. Ngươi chỉ là một kẻ nắm lấy một phần mộ
bất lão bất tử mà thôi.
Cốt Phi khuyên giải.
- Như thế đối với ta mới đích thực là sự vĩ đại của Hoàng giả, các ngươi không thể hiểu được đâu. Đến lúc tiễn các ngươi lên đường rồi.
Bản thân Châu Tế không động thủ, mà ra lệnh cho binh mã của Thần Ma lưỡng tộc.
- Đợi đã, hà tất phải lao sư động chúng.
Một bóng người xuất hiện theo tiếng nói. Chỉ có thể nói là một bóng
người vì toàn thân bao quanh bởi một lớp vải lục sắc, chân tay mặt mũi
đều không thấy, nhưng có thể từ ngoại hình đoán ra được là ai. Tuy nhiên người này chẳng phải đã chết rồi sao? Làm thế nào có thể xuất hiện ở
đây được?
- Bẩm Thần Vương, chúng đã trúng độc của thuộc hạ, sẽ chóng không đánh mà chết thôi.
- Khoa Quỳ, ngươi thật biết thức thời, ngươi đã nắm chắc vậy thì giao chúng cho ngươi, ta cũng không làm khó người.
Châu Tế nói. Người này đích thực là Khoa Quỳ, tuy bị một tầng vải bao
bọc, nhưng ả cúi đầu, gập eo, cong lưng, đôi tay thõng xuống. Chỉ có
Khoa Quỳ mới như vậy.
- Khoa Quỳ, thì ra ngươi chưa chết?
Trần Phong nghi hoặc.
- Độc của ta có năng lực tái sinh, đâu dễ bị sát tử như vậy. Nhưng trận
đó quả thực đã làm ta thụ thương rất nặng, cho đến nay ta chỉ có thể
trốn trong chiếc Độc chiến y này, chạm phải ánh mặt trời là đau tới thấu xương. Tất cả đều do ngươi gây ra, vì vậy ta phải báo thù.
Khoa Quỳ nói.
- Ngươi có thể giết được ta sao?
- So về linh lực và huyễn thuật thì không thể, nhưng các ngươi chớ quên
rằng ta dùng độc. Khi ở giữa sa mạc, trong cơn khát các ngươi đã uống
nước đọng trên Địa Táng hoa do ta sắp sẵn, đã bị trúng độc mãn tính của
ta, hiện giờ đến lúc phát tác rồi.
Khoa Quỳ nói xong, Trần Phong và Y Tích cảm thấy trước ngực nhộn nhạo
như sóng biển cuộn trào, bị ép bức tới mức muốn nổ tung. Họ dùng tay
gắng gượng giữ lấy ngực.
- Địa Táng hoa? Các ngươi làm sao có được?
Cốt Phi kinh ngạc kiểm tra trong người.
- Không cần phải kiểm tra, Địa Táng hoa ta lấy ở chính chỗ ngươi, bởi chỉ có như vậy chúng mới không chút phòng bị mà trúng độc.
Trần Phong và Y Tích bắt đầu thổ huyết, hơn nữa là máu đen, đó là triệu
chứng của trúng độc. Nhưng Trần Phong lấy làm lạ, thân thể của hắn từ
lâu đã không còn máu, sao có thể thổ huyết được?
- Khoa Quỳ, ngươi làm tốt lắm, không ngờ đối phó với bọn chúng lại dễ
dàng đến thế. Đợi ta xưng bá Tam giới rồi, ngươi chính là kẻ dưới một
người mà trên cả vạn người.
Châu Tế nói.
- Đa tạ Thần Vương, Khoa Quỳ chỉ tận lực làm việc cho Thần Vương, không dám yêu cầu gì.
Cốt Phi không có linh lực công kích, chỉ đành bất lực đứng yên tại chỗ.
Khoa Quỳ bước tới bên Y Tích, sau đó quan sát cẩn thận mặt nàng, mỉm
cười rồi bước tới bên Trần Phong, cúi xuống, tay phải từ ống tay áo lục
sắc vươn ra. Lúc này Trần Phong đột nhiên phát hiện ra bàn tay ấy vô
cùng trắng trẻo đầy đặn, trong lòng kinh ngạc, đây không phải là tay của Khoa Quỳ, vậy là tay ai? Tay phải của Khoa Quỳ nắm lấy tay trái Trần
Phong, một cảm giác ấm áp khiến Trần Phong hiểu rõ tất cả. Sự nhộn nhạo
trào dâng trong ngực đã biến thành sức mạnh, sau đó bạo phát trong chớp
mắt xông tới Châu Tế.
Châu Tế tuy đã thả lỏng phòng ngự khá nhiều, nhưng Trần Phong vẫn không
thể làm lão bị thương chút nào. Lão giờ đây quá mạnh, kết hợp linh lực
của Châu Tế và Thương Xá vào một nơi. Đây không chỉ là linh lực của hai
người mà từ hai người tăng thêm một tầng nữa.
Đòn công kích của Trần Phong trong chớp mắt bị đẩy bật trở lại, bị
thương rất nặng nhưng không thổ huyết. Thì ra chất lỏng màu đen vừa rồi
không phải máu, mà chỉ để mê hoặc Châu Tế thôi.
- Không ngờ ngươi phản bội ta, muốn chết không toàn thây cùng bọn chúng à?
Châu Tế quát lên với Khoa Quỳ.
- Trần Phong, chàng không sao chứ.
Sự khó chịu nơi ngực Y Tích cũng đã biến thành linh lực, cùng Khoa Quỳ
đỡ Trần Phong bị trọng thương dậy, hơn nữa còn nói được câu này.
- Ngươi không phải là Khoa Quỳ, ngươi là ai?
Châu Tế nổi cơn thịnh nộ, bởi vì lão không ngờ rằng mình có thể bị lừa.
- Ta đương nhiên không phải là Khoa Quỳ, nhưng ta là ai ta cũng không thể nói rõ, để ngươi xem thử.
Khoa Quỳ nói xong vứt bỏ lớp vải lục sắc lên trên không, lộ ra một nữ tử bạch y tóc dài. Lúc này nàng đứng thẳng lưng, đầu dần ngước lên. Kinh
ngạc nhất chính là Y Tích, bởi vì nàng giống y hệt Y Tích. Người này
chính là Ức Hà Phiêu.
- Ta biết ngươi là ai.
Châu Tế hiểu rõ chuyện trong chuyến đi của Trần Phong, bởi vì lão không lúc nào không giám sát Trần Phong.
- Ngươi chính là nguyên thần thế thân Ức Hà Phiêu của Y Tích.
- Chính là ta, có phải rất bất ngờ không?
Ức Hà Phiêu hỏi.
- Quả là bất ngờ, chẳng qua vừa rồi cũng giống như Khoa Quỳ hồi sinh từ cõi chết thôi, chẳng có gì to tát.
Châu Tế hờ hững đáp.
- Ức Hà Phiêu, đây là chuyện gì vậy? Khi ấy chính tay ta đã chôn cất cho nàng, đây là do nàng cố ý làm vậy hay còn điều gì cần phải giấu kín?
Trần Phong hỏi.
- Khi ấy thiếp thực sự đã chết rồi, nhưng vào lúc cuối cùng chàng đã
không quan tâm tất cả nắm lấy tay phải của thiếp, chàng bảo thiếp: “Hãy
nhớ lấy cảm giác ấm áp này, nó có thể vượt qua cả ngàn năm, cũng nhất
định có thể vượt qua sinh tử, ta không muốn nàng chết.” Kết quả là thiếp thực sự đã không chết.
Ức Hà Phiêu đáp.
- Nhưng nàng sống lại vào lúc này sẽ phải đối mặt với những điều còn gian khổ hơn, có lẽ không phải là chuyện tốt.
Trần Phong trong lòng mâu thuẫn, chẳng biết buồn hay vui.
- Cả đời này thiếp đều chỉ vì chàng. Thiếp muốn trốn cũng không trốn
được. Cứu thiếp không phải là cảm giác ấm áp ấy, bởi vì sự ấm áp đó chỉ
thuộc về chàng và Công chúa thôi, nhưng cũng không phải là lời chàng
nói, mà là sức mạnh chàng trao cho thiếp trong một sát na ngắn ngủi
chàng nắm tay thiếp. Chàng đã làm cho thiếp hồi sinh, thêm lần nữa sống
lại vì chàng. Thiếp đã muốn sau trận chiến ấy trao lại nguyên thần của
Công chúa để chàng hoàn thành việc cuối cùng. Không ngờ rằng, thiếp còn
có thể làm cho chàng nhiều hơn thế.
Ức Hà Phiêu nhìn vào trong mắt Trần Phong, nước mắt dường như bắt đầu long lanh.
- Chuyện này ta đã biết, Địa Táng hoa cũng là do chính tay ta trao cho
cô ấy, kẻ thần bí cứu chúng ta ra khỏi nhà giam cũng chính là cô ấy.
Cốt Phi bên cạnh tiếp lời.
- Ức Hà Phiêu, người ngầm trợ giúp chúng ta trong sa mạc cũng là nàng ư.
Trần Phong nhớ lại.
- Vâng, tuy vậy thiếp lại dẫn bọn chàng vào nhà giam Sa Cảnh Ma Cung, còn hại cho bọn chàng suýt nữa không thể thoát được.
Ức Hà Phiêu có phần tự trách.
- Điều này không trách muội được, ta gặp muội không hiểu là có tâm tình và cảm giác thế nào nữa.
Y Tích bước tới mặt đối mặt cùng Ức Hà Phiêu. Hai người giống nhau y
hệt, hơn nữa có thể nói là cùng một người, một là của một ngàn năm
trước, một thuộc về một ngàn năm sau, hôm nay họ gặp nhau ở cùng một
thời gian cùng một địa điểm. Có lẽ còn có thể thêm một điểm nữa, đó là
cùng yêu một nam nhân.
- Ai cũng nói như vậy, muội chỉ là một thế thân của tỷ mà thôi, nhưng
muội cũng nhận thấy thế. Do đó tỷ không cần phải có tâm tình và cảm giác phức tạp đối với muội, hãy coi muội như chính tỷ là được rồi.
Trong lòng Ức Hà Phiêu có phần chua xót.
- Đừng nói thế, tỷ rất áy náy, cũng rất xin lỗi muội. Muội là một người
độc lập và hoàn thiện, có tất cả những gì thuộc về mình, bao gồm cả suy
nghĩ và thân thể. Muội là Ức Hà Phiêu, không phải thế thân của ta.
Y Tích nắm lấy tay Ức Hà Phiêu, nói rất thật lòng.
- Y Tích nói đúng, nàng có một bản thân độc lập và hoàn thiện, đừng nghĩ nhiều nữa.
Trần Phong bảo.
- Ta đã sớm coi con như một đứa con gái khác của ta rồi. Con và Y Tích khác nhau, điều này kẻ làm mẹ như ta không thể lầm được.
Cốt Phi mỉm cười với Ức Hà Phiêu, sau đó quay sang Y Tích.
- Tình cảnh bây giờ cũng là một kỳ quan của Tam giới.
Châu Tế gần đó cất tiếng mỉa mai.
- Một người luân hồi ngàn năm, vượt qua ngàn năm, một người là nguyên
thần một ngàn năm sau gửi gắm phân liệt tạo thành một bản thân khác
biệt. Quả là thú vị.
- Trong Tam giới không tồn tại sức mạnh cực hạn, do đó không có gì tuyệt đối không thể. Đây chính là sực mạnh vô cực, có thể vượt qua Tam giới,
họ chính là một minh chứng rất rõ.
Trần Phong đáp.
- Thật sao? Vậy đầu tiên các ngươi hãy chứng minh bằng cách đánh bại ta đi, cũng để ta thấy được cái sức mạnh vô cực ấy.
Châu Tế triệu hồi sức mạnh của Thần Ma tạo thành Thần Ma trượng, hai luồng ánh sáng một hắc một bạch tấn công tới Trần Phong.
Cốt Phi kéo lấy Ức Hà Phiêu, đẩy nàng ra sau lưng mình. Trần Phong cũng
kéo Y Tích đẩy ra sau lưng hắn rồi dùng linh lực chống cự, nhưng vừa rồi đã thụ trọng thương, lần này thương thế càng thêm nghiêm trọng. Cốt Phi có linh lực phọng ngự siêu cường của Địa Táng, do đó không hề hấn gì,
nhưng Ức Hà Phiêu đằng sau lại thổ huyết. Trần Phong dùng hết toàn lực
bảo vệ Y Tích, Y Tích chỉ bị chút thương thế nhỏ.
- Chỉ một đòn công kích nhỏ nhoi đã khiến các ngươi điêu đứng rồi, đây chính là sức mạnh vô cực mà các ngươi nói à?
Châu Tế kinh miệt nhìn họ nói.
- Phụ vương, cha ngừng tay đi, đừng lạm sát người vô tội nữa. Nếu cha
khiến cho sinh linh Tam giới phải lầm than, tự nhiên sẽ có người xuất
hiện khiến cha phải trả giá. Chiến tranh diệt thế một ngàn năm trước
chẳng phải như vậy sao, đúng vào lúc quan trọng nhất đã xuất hiện Huyết
Oán kiếm. Phàm trần xem ra là yếu nhất nhưng thực ra lại ẩn chứa tinh
nguyên của Bàn Cổ và Nữ Oa, cha không thể phả hỏng được đâu.
Y Tích hét lên.
- Kẻ nào chặn trước mặt ta, ta giết kẻ đó. Kể cả Bàn Cổ và Nữ Oa sống lại cũng không thể ngăn cản ta được.
Nói xong Châu Tế liền giơ Thần Ma trượng lên, nếu một trượng này đánh
xuống, Trần Phong và Ức Hà Phiêu ắt hồn phi phách tán, Y Tích cũng thụ
thương.
- Dừng tay!
Tiếng nói phát ra từ trước ngực Trần Phong. Chiếc dây chuyền đó lóe lên
một luồng tuyết quang, sau đó hoa tuyết phấp phới bay, giữa sa mạc cát
vàng đầy trời đã xuất hiện một phong cảnh mỹ lệ phi thường. Điệp Vĩ hiện ra, lạ lùng ở chỗ Trần Phong chẳng ngờ có thể chạm được vào thân thể
nàng, là chân thật, nhưng chỉ có một nữa, còn những người khác cũng có
thể nhìn thấy Điệp Vĩ, chạm vào Điệp Vĩ. Chỉ có điều một nửa kia là hình ảnh mờ nhạt như trong suốt, nhìn thấy mà không chạm tới được.
- Chẳng phải ngài đã đáp ứng ta sẽ không giết Trần Phong sao?
Việc Điệp Vĩ xuất hiện và câu nói với Châu Tế khiến mọi người nghi hoặc. Châu Tế nói :
- Ta đã cho hắn một con đường sống, nhưng hắn lại muốn xông vào cửa chết. Chuyện này không trách ta được.
- Trần Phong.
Ức Hà Phiêu bên kia khẽ nói.
- Thiếp giả trang thành Khoa Quỳ nằm vùng trong Ma tộc ngoại trừ để cứu
Vương hậu, việc quan trọng nhất chính là tra ra nội gian trong Vương tộc Tinh linh Ngũ tộc bên cạnh chàng. Đó chính là Điệp Vĩ.
Trần Phong và Ức Hà Phiêu đều đau lòng, đau lòng nhất có lẽ chính là Điệp Vĩ. Ức Hà Phiêu nói tiếp :
- Từ đầu tới cuối đều là nàng ta truyền tin tức cho Châu Tế, nhưng thiếp hiểu nàng ta làm tất cả là vì chàng, do đó không thể làm hại đến chàng, vừa rồi cũng không nói ra.
- Vì ta?
Trần Phong không hiểu, trong lòng tràn ngập nỗi nghi hoặc và xót xa, bởi vì hắn tin tưởng Điệp Vĩ đến vậy kia mà. Trần Phong nhìn Điệp Vĩ hỏi :
- Nói cho ta biết đây là chuyện gì? Tại sao nàng làm thế?
- Sau khi thiếp trao trái tim mình cho chàng, dẫu có thể cùng chàng gặp
mặt nói chuyện, nhưng khoảng cách vô hình khiến chúng ta không thể nào
cảm giác được chân thật. Mỗi lần thiếp muốn ôm lấy chàng đều chỉ có thể
xuyên qua, điều này khiến thiếp rất đau lòng, do đó thiếp bắt đầu suy
tư.
Điệp Vĩ vừa nói mấy câu, trong lòng liền thấy khó chịu vô cùng, có lẽ
tất cả chuyện này đều luôn đeo bám lấy nàng, chưa hề dừng lại.
- Một ngày kia thiếp tỉnh lại thấy mình không còn ở bên cạnh chàng, mà
gặp Chúa tể của chúng ta, Châu Tế. Ngài nói ngài có thể trả cho thiếp
chân thân, đổi lấy việc báo cho ngài biết toàn bộ nhất cử nhất động của
bọn chàng, còn phải nghe theo mệnh lệnh của ngài. Lần vượt qua sa mạc Ma giới thu phục thần thú cũng là mệnh lệnh của ngài, cả Lạc Anh cũng do
thiếp hạ độc, nhưng ngài nói rằng tất cả chỉ để tiêu diệt Ma tộc. Ngài
có kế hoạch của riêng mình, không thực sự làm hại tới bọn chàng. Hiện
tại thiếp đã khôi phục được một nửa chân thân, nhưng dường như tất cả đã không thể tiếp tục được nữa rồi.
Ánh mắt Điệp Vĩ cho thấy nàng cực kỳ tuyệt vọng.
- Ngươi lợi dụng nàng, ngươi thực ti bỉ.
Trần Phong gầm lên với Châu Tế.
- Ả đã được đền đáp xứng đáng, phải cảm ơn ta mới đúng, ít nhất ả có thể thực sự chạm được vào ngươi, còn ngươi cũng thế, dẫu chỉ có một nửa
thôi.
- Ta quả thực phải cảm ơn ngài, nhưng ta không thể tha thứ cho bản thân, lại càng không thể để ngài giết chàng.
Điệp Vĩ nói.
- Dựa vào ngươi mà muốn ngăn cản ta sao, Đừng có không biết tự lượng sức một cách quá đáng như vậy.
Châu Tế đến nhìn cũng không thèm nhìn Điệp Vĩ.
- Ta chiến đấu vì hạnh phúc của ta, vậy nên đã phạm phải tội lỗi không
thể tha thứ, bây giờ ta hủy diệt hạnh phúc, chính là sự trừng phạt của
ta.
Điệp Vĩ nói rồi cúi mình xuống hôn lên môi Trần Phong. Trần Phong cảm
thấy một nửa bờ môi của Điệp Vĩ, bởi vì nửa kia là trong suốt.
- Trần Phong, thiếp biết trong cơ thể chàng ẩn chứa sức mạnh của cương
thi, nhưng bản thân chàng không thể kích phát ra được, vậy để thiếp giúp chàng.
Điệp Vĩ nói xong, vô số luồng tuyết quang chói mắt từ thân thể nàng bắn
ra, sau đó mọi người nhìn thấy thân thể nàng biến thành một chiếc kén,
sau đó kén nứt biến thành hồ điệp, điều này chứng minh hạnh phúc của
nàng không còn nữa, huyễn thuật này của nàng chính là tự hủy, hủy tới
hồn phi phách tán. Hồ điệp trắng như tuyết nhập vào ngực Trần Phong.
Trần Phong nhìn thấy hồ điệp và ánh sáng dần biến mất nơi ngực mình. Hắn run rẩy tay nắm lấy ngực, nhưng nắm không được, hắn vừa đau khổ vừa
buồn bã, thêm vào ái hận với tự trách khiến cho mái tóc và y phục trong
thoáng chốc biến thành màu trắng. Màu trắng đó không phải sắc trắng của
tuyết, mà là một loại ánh sáng, sức mạnh vô hạn thoát ra từ bên trong cơ thể khiến hắn đứng dậy được.
Đây chính là sức mạnh của cương thi, không phải do sức mạnh của Điệp Vĩ
kích phát, mà là sự hi sinh của Điệp Vĩ khiến hắn đau đớn. Chỉ có đau
đớn mới có thể phát huy ra tiềm năng vô hạn trong cơ thể hắn. Dùng cái
chết của một người hắn yêu để để đổi lấy tất cả, Trần Phong không hiểu
có đáng không, nhưng sự tình đã tới lúc phải bước đi tiếp, chính là trở
lại với chuyện một ngàn năm trước mà không hẳn là chuyện một ngàn năm
trước.