Bên trong Vũ môn là một kết giới không có trời không có đất.
Linh Tường lơ lửng giữa không trung, mắt nhắm lại, tâm lý bình thản đợi chờ Miên Tủng, cũng cảm nhận được linh lực của Miên Tủng, tránh khỏi bị sát tử trong mộng cảnh.
- Linh Tường, ngươi thấy mộng cảnh cường đại này thế nào.
Giọng nói của Miên Tủng vang vọng khắp không gian.
- Chỉ có thể nói ngươi rất lợi hại, có thể tạo ra mộng cảnh cường đại như vậy khiến cho người khác không thể chạy thoát, đích xác là cảnh giới rất cao.
Linh Tường không chút âu lo đáp, mắt vẫn nhắm lại, bởi vì nàng biết rằng có mở mắt ra cũng không thể trông thấy Miên Tủng, cách dựa vào cảm giác này sẽ dễ tìm ra ả hơn.
- Vậy so với ngươi thì thế nào?
- So với ta đích xác là mạnh hơn rất nhiều, nhưng điều này không hề có nghĩa rằng ta nhất định sẽ thua ngươi.
- Tại sao?
Giọng nói của Miên Tủng thoáng kích động.
Linh Tường mở mắt, bởi vì nàng đã phát hiện ra vị trí của Miên Tủng, sau đó rút ra Vũ Linh Cung và Vũ Tường Tiễn.
- Bởi vì ta là tinh linh Vũ tộc đích thực, còn ngươi thì không.
Một mũi tên bắn ra, sau đó tiếng nói của Miên Tủng biến mất, mũi tên đó cũng biến mất.
Linh Tường hiểu rằng mũi tên đang truy đuổi Miên Tủng, chuyện còn lại phải làm chính là nghĩ biện pháp phá mộng cảnh của Miên Tủng, sau đó cứu mọi người ra ngoài.
Nhưng nàng cảm thấy mọi chuyện như vậy là quá dễ dàng, Miên Tủng sao có thể bất cẩn đến thế? Trong lòng nàng chợt lạnh: Trúng kế rồi.
- Ha ha ha!
Miên Tủng cười vang.
- Ngươi quả nhiên không thể xem là ngốc, vừa mới mắc sai lầm đã biết rằng mình sai.
Chân thân của Miên Tủng xuất hiện trước mặt Linh Tường.
- Vừa rồi là giả thân của ngươi, cố ý để ta phát hiện ra ngươi chỉ để dẫn dắt mũi tên của ta.
Linh Tường nói.
- Chính xác.
Tên của ngươi tuy không thể làm ta bị thương, nhưng ta sẽ phải phí rất nhiều thời gian để tâm tới nó, nên ta dùng cách này vô hiệu hóa nó.
Miên Tủng xác nhận.
- Ta có thể triệu hồi nó trở lại.
Linh Tường nói đoạn làm tư thế triệu hồi.
- Không tác dụng đâu, đã đi quá xa rồi, còn có cả linh lực của ta chặt đứt liên kết giữa ngươi và nó.
Ngươi phải hiểu điều này mới đúng.
Miên Tủng lại đoán đúng, vừa rồi chỉ là Linh Tường hư trương thanh thế.
Nàng hiểu rằng sự tình không đơn giản, nhưng chẳng ngờ mình lại có thể làm chuyện khờ dại đó.
- Xem ra mọi thứ đều không thoát khỏi bàn tay của ngươi, ngươi đã trù tính tất cả rồi, Vũ thích khách quả nhiên danh bất hư truyền.
Linh Tường thu hồi lại tư thế triệu hồi, nói rất tự nhiên.
- Ngũ đại thích khách của Ma tộc chuyên tâm đối phó cùng Vương tộc tinh linh Ngũ tộc các ngươi, mỗi người đều là khắc tinh của các ngươi.
Miên Tủng đắc ý.
- Vương tộc tinh linh Ngũ tộc, đến bản thân mỗi người còn chưa hiểu hết sức mạnh của chính mình, các ngươi lại càng khó tưởng tượng.
Do đó các ngươi căn bản không có tư cách nói lời này.
Linh Tường hững hờ đáp.
- Cái gọi là sức mạnh chưa biết ấy sợ rằng vĩnh viễn không thể biết được, chỉ là nghe nói thời viễn cổ có xuất hiện một lần, còn không để lại dấu vết hay ghi chép gì liên quan cả, có lẽ truyền thuyết này chỉ là một lời đồn đại mà thôi.
Miên Tủng nói.
Miên Tủng nói.
- Đây không phải là lời đồn đại mà là truyền thuyết đích thực, chỉ những Vương tộc tinh linh Ngũ tộc mới có thể có những cảm nhận chân thật đó.
Ngươi vĩnh viễn không hiểu được đâu.
- Vậy thì sao chứ, ngươi có năng lực khiến cho truyền thuyết viễn cổ hồi sinh trong hiện tại ư?
- Ta không hi vọng dùng linh lực trong truyền thuyết đó để đánh bại ngươi, càng chưa từng nghĩ tới sự xuất hiện của kỳ tích truyền thuyết ấy.
Ta cho rằng năng lực chúng ta chưa biết đến, nếu nó có thể xuất hiện, tự nhiên sẽ xuất hiện thôi.
- Vậy bây giờ ngươi tốt nhất là hãy hy vọng đi, bởi vì nếu nó không xuất hiện ngươi sẽ chết, bằng hữu của ngươi cũng sẽ vĩnh viễn chết trong mộng cảnh của ta.
Trên mặt Miên Tủng xuất hiện nụ cười đắc ý.
- Tuyệt đối không thể, bởi vì ta không cho phép.
Linh Tường trào dâng sát khí.
- Đừng vội thế, cái vẻ dễ dàng tức giận ấy chẳng giống ngươi chút nào.
Trận quyết chiến giữa chúng ta khác với những kẻ khác, đó là sát tử đối phương trong mộng cảnh, mà mộng cảnh có thể tán phát ra ở bất cứ nơi đâu.
Miên Tủng nói rồi bất ngờ ngồi giữa không trung.
- Ngươi nói đúng, chúng ta cự tuyệt mộng cảnh của nhau, còn phải đả phá thậm chí khống chế mộng cảnh của nhau, tiến hành quyết chiến không tiếng la hét chém giết cũng chẳng có khung cảnh thông thường.
Linh Tường rút một chiếc lông vũ lam sắc xuống, tạo thành chiếc giường êm ái, rồi nằm lên đó.
- Có lẽ đôi cánh của Thần tộc ngoại trừ việc bay lượn còn có tác dụng khác nữa, ví như ngươi dùng làm giường.
Miên Tủng cười lạnh.
- Có thể nói vậy, chí ít còn dễ chịu hơn ngươi ngồi trong không khí nhiều lắm.
- Nơi này là do mộng cảnh của ta tạo nên, không có trời không có đất, chẳng có vạn vật thế gian, chỉ mỗi hai người chúng ta, có phải rất tĩnh lặng không?
- Lầm rồi, tĩnh lặng đích thực không phải là chẳng có chút âm thanh mà là điều khiến ngươi có thể cảm nhận được sự tĩnh lặng.
Linh Tường vung tay, xung quanh họ huyễn hóa thành vô số những vì sao lấp lánh.
- Ví như một khung cảnh tuyệt đẹp tốt cho thị giác.
- Không khác biệt với điều ta nghĩ, chẳng qua còn thiếu một chút, ví như thính giác.
Miên Tủng nói rồi rút ra một chiếc tiêu đặt lên môi, sau đó khe khẽ thổi, âm thanh du dương dìu dặt khắp không gian, liên miên không dứt.
Linh Tường hiểu rằng có sát khí ẩn tàng trong tiếng tiêu, ngầm bịt chặt tai lại, giả bộ như đang vô tư thưởng thức, nhưng trong lòng kinh hãi, bởi vì tiếng tiêu không hề biến mất.
Thì ra, tiếng tiêu này không xâm nhập từ tai mà từ mỗi một lỗ chân lông xâm nhập vào tâm tạng và linh hồn.
Linh Tường dùng huyễn thuật khống chế bản thân không để hãm trong tiếng tiêu, sau đó đưa ánh mắt lên những vì sao xung quanh, bởi vì những vì sao ấy cũng là mộng cảnh từ huyễn thuật của nàng, cùng với chiếc gường bằng lông vũ kháng cự lại tiếng tiêu.
Miên Tủng nhắm mắt lại mỉm cười, như vậy ả có thể dễ dàng tránh được mộng cảnh đầy sao trời của Linh Tường.
Ả vẫn tiếp tục thổi tiêu, chiếc tiêu này thực ra là binh khí tạo mộng cảnh mạnh nhất của ả, có tên gọi Truy Hồn tiêu, còn khúc nhạc này là khúc nhạc huyễn thuật mạnh nhất, Tiêu Hồn khúc.
Cứ như vậy, trải qua thời gian rất lâu, có lẽ mỗi một giây đối với Linh Tường đều rất dài.
Nàng cuối cùng đã không trụ được nữa, máu từ ngực trào lên, rỉ ra từ khóe miệng.
Tiếng tiêu của Miên Tủng đột nhiên biến đổi, biến thành kịch liệt hơn.
Linh Tường càng lúc càng khó gắng gượng, càng chống đỡ nội tạng càng bị thương nghiêm trọng.
Lúc này nàng mới nhớ tới lời Trần Phong nói, không cần phải gắng gượng.
- Hãy vào mộng cảnh của ta đi, để xem ân oán giữa chúng ta.
- Hãy vào mộng cảnh của ta đi, để xem ân oán giữa chúng ta.
Miên Tủng nói rồi tiếng tiêu vẫn du dương như vừa xong.
Lúc này Linh Tường đã không còn cố gắng chống đỡ tận lực nữa, mà thả lỏng toàn thân, bước vào mộng cảnh của Miên Tủng.
Nàng phải bảo lưu cho mình một chút linh lực.
Linh Tường trở về trận Thần Ma đại chiến mấy trăm năm trước, nhìn thấy phụ vương nhưng gọi ông thế nào cũng không được.
Linh Tường hiểu rằng Miên Tủng tạo ra mộng cảnh này để nàng chứng kiến một số sự tình, nàng hoàn toàn trong suốt vô hình ở nơi đây.
- Ngươi là người tạo mộng cảnh mạnh nhất ở Ma tộc.
Linh Tường nghe thấy lời phụ vương nói với một nam tử anh tuấn.
- Đúng, bởi vì ta muốn trở thành Vũ thích khách, đánh bại ngươi một cách triệt để.
Nam tử anh tuấn đáp lời.
- Dựa vào ngươi thì đừng hòng.
Phụ vương nói.
- Vậy hôm nay để xem xem ngươi tu luyện tới trình độ nào rồi.
Nam tử anh tuấn nói rồi bắt đầu triệu hồi huyễn thuật.
Linh Tường thấy phụ vương và nam tử anh tuấn kia mặt đối mặt, bất động, hiểu rằng họ đang tiến vào mộng cảnh.
Đây cũng là quyết chiến huyễn thuật trong mộng cảnh, vĩnh viễn tĩnh lặng, khiến người khác không nhìn ra vết tích gì.
Nhưng đối với những người là cao thủ khống chế mộng cảnh như Linh Tường, thì vẫn có thể tiến vào mộng cảnh để quan chiến.
Nàng thấy phụ vương đứng trên đại dương còn nam tử anh tuấn đứng trên sa mạc cát vàng, hai người triệu hồi nước biển và cát vàng đánh tới nhau.
Trận chiến này khiến cho Linh Tường kinh ngạc vô cùng.
Nàng chưa từng nghĩ rằng trong mộng cảnh mình khống chế còn có thể sử dụng huyễn thuật như vậy.
Nàng nhìn thấy phụ vương mình chẳng ngờ dùng cả huyễn thuật của Phong, Hỏa, Lôi, Tuyết tứ tộc tinh linh để giao tranh.
Nam tử anh tuấn cũng lợi hại vô cùng, dùng những huyễn thuật khác nhau để chống lại phụ vương.
Linh Tường lĩnh ngộ được một số điều, chỉ cần ở trong mộng cảnh mà mình khống chế, hơn nữa hoàn toàn có thể tùy ý khống chế, chẳng điều gì là không thể làm được.
Cuộc giao chiến của hai người là cuộc giao chiến của hai mộng cảnh.
Bọn họ không dung hợp cũng không xâm nhập hoàn toàn, do đó luôn là bất phân thắng bại.
Lúc này Linh Tường bị một sức mạnh cường đại bức rời khỏi mộng cảnh mà nàng quan chiến này.
Nàng đứng bên ngoài mộng cảnh nhìn thấy phụ vương và nam tử anh tuấn kia đã thổ huyết.
Còn có một tiểu nữ hài cầm một thanh chủy thủ muốn đâm phụ vương đang trầm mê trong mộng cảnh.
Linh Tường kêu lên, nhưng phụ vương căn bản không hề phản ứng.
Nàng hiểu nếu lúc này phụ vương bị đao đó đâm trúng thì sẽ bị sát tử trong mộng cảnh.
Trong tình trạng khẩn cấp, Linh Tường chạy tới ngăn lại nhưng thân thể nàng không ngờ xuyên qua thân thể tiểu nữ hài.
Giờ nàng mới nhớ lại, ở bên trong mộng cảnh này nàng chỉ là một ảo ảnh, chỉ nhìn thấy mà không thể thay đổi gì.
Nàng thấy tiểu nữ hài từng bước từng bước tiếp cận phụ vương, một đao đang sắp đâm ra thì mũi tên của phụ vương bắn tới.
Đó chính là Vũ Tường Tiễn của Linh Tường sau này.
Khi tên sắp bắn tới tiểu nữ hài, nam tử anh tuấn đột nhiên tỉnh lại từ mộng cảnh, đỡ lấy mũi tên này.
Như vậy, trong hiện thực bị tên bắn trúng, trong mộng cảnh bị huyễn thuật mộng cảnh của phụ vương sát tử, người này cầm chắc cái chết.
Nhưng trước khi lâm tử y sử ra huyễn thuật cuối cùng, đưa tiểu nữ hài gần bên phụ vương tới một mộng cảnh an toàn.
Huyễn thuật này và mộng cảnh tái tạo hiện thực của Miên Tủng đều giống nhau, đều là Linh Tường không thể nào làm được.
Nàng tin rằng ngay cả phụ vương lúc đó cũng không tài nào làm được.
- Tiểu nữ hài đó là ta, còn nam tử anh tuấn đó là phụ vương của ta.
- Tiểu nữ hài đó là ta, còn nam tử anh tuấn đó là phụ vương của ta.
Miên Tủng dừng tiếng tiêu, đưa Linh Tường trở về từ mộng cảnh, sau đó lạnh lùng nói.
- Ngươi muốn báo mối thù giết cha à?
Linh Tường lấy lại tinh thần nói.
- Đúng, món nợ của cha thì đứa con phải trả, do đó ta phải giết ngươi.
Miên Tủng hừ lạnh.
- Lầm rồi, thực ra giết phụ vương của ngươi chính là ngươi chứ không phải phụ vương ta.
Linh Tường bảo.
- Ngươi vừa xong đã nhìn thấy là chính tay phụ vương ngươi sát tử phụ vương ta, còn nói gì nữa.
Miên Tủng tức giận vô cùng nói.
- Phụ vương ngươi linh lực mạnh hơn phụ vương ta, người căn bản không thể giết phụ vương của ngươi được.
Nếu không phải vì ngươi, sẽ không xuất hiện mũi tên có linh tính ấy, cũng không thể khiến phụ vương ngươi tỉnh lại từ mộng cảnh để cứu ngươi.
Nếu hai người họ tiếp tục quyết chiến trong mộng cảnh, thời gian không lâu nữa phụ vương ngươi có thể sát tử phụ vương ta trong mộng cảnh.
Những lời Linh Tường nói đều là sự thật.
Nàng cảm giác được linh lực đáng sợ trong mộng cảnh đó.
- Không thể nào, ngươi nói dối.
Miên Tủng nghe thấy lời Linh Tường nói tựa hồ tinh thần sụp đổ, gào lên:
- Ta không giết phụ vương, phụ vương là người thương ta nhất yêu ta nhất, ta chỉ muốn cứu người.
- Đấy chính là ý trời, chính là khéo quá hóa vụng, hung thủ đích thực chính là ngươi.
Linh Tường nắm lấy cơ hội, muốn nhân dịp này đả kích ả, sau đó đưa vào mộng cảnh của mình.
Nàng biết rằng như vậy rất tổn thương đạo nghĩa, nhưng đây là cơ hội duy nhất.
Miên Tủng đích thực quá mạnh, còn nàng mang trên vai số mệnh của toàn bộ bằng hữu, do đó không quan tâm nhiều đến thế.
- Ta không tin!
- Nhưng đấy là sự thật!
- Ta không tin!
- Nhưng đấy là sự thật!
- Ta không tin!
- Nhưng đấy là sự thật!
Hai người hét lên với nhau ba lượt, sau đó Miên Tủng đột nhiên cười lớn:
- Muốn khiến ta tự loạn thế trận ư, nhân cơ hội đó đẩy ta vào mộng cảnh của ngươi hả? Chớ có mơ mộng hão huyền, kể cả ta tiến vào mộng cảnh của ngươi rồi, ngươi cũng không có năng lực sát tử ta đâu.
Miên Tủng lại thấu hiểu được mưu kế đó, khôi phục sự bình tĩnh.
- Nếu đúng như ngươi nói, phụ vương bị ta gián tiếp hại chết, vậy ta cũng muốn các ngươi đền mạng.
Toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể Linh Tường đều dựng cả lên, mồ hôi lạnh ứa ra lòng bàn tay.
Nàng chưa từng gặp người mạnh như Miên Tủng, mạnh tới mức vượt qua sự tưởng tượng của nàng.
- Đến hồi kết rồi, bây giờ ta tiễn ngươi vào mộng cảnh tử vong đáng sợ nhất.
Miên Tủng nói xong, một luồng linh lực cường đại khiến Linh Tường bó tay vô lực.
Nàng tiến vào một mộng cảnh, nơi này ẩn tàng vô số sát khí, mỗi một vết thương phải chịu nơi này đều thành sự thật.
Nàng nhớ lại lần đầu tiên giao thủ cùng Miên Tủng, Miên Tủng dựa vào ham muốn trong tâm lý nàng làm cơ sở để tạo thành mộng cảnh, giống như thủ pháp của ả, loại mộng cảnh bình thường ấy không thể giết người mà chỉ khiến người ta cam tâm tình nguyện lưu lại.
Nhưng loại này thì không giống thế, là cưỡng bức lưu lại, sát khí ngập tràn khắp nơi.
Ngự Nô và Kinh Thiên là hai kẻ từng trải qua ngàn năm rồi vượt qua ngàn năm quyết chiến sinh tử.
Vừa bước vào Phong môn, Ngự Nô lập tức trông thấy hai cột lốc xoáy gắn liền trời với đất, người giữa luồng gió cầm kim thương ngân câu mặt đầy sát khí chính là Kinh Thiên.
Ngự Nô và Kinh Thiên là hai kẻ từng trải qua ngàn năm rồi vượt qua ngàn năm quyết chiến sinh tử.
Vừa bước vào Phong môn, Ngự Nô lập tức trông thấy hai cột lốc xoáy gắn liền trời với đất, người giữa luồng gió cầm kim thương ngân câu mặt đầy sát khí chính là Kinh Thiên.
Ngự Nô không chịu thua kém, cũng triệu hồi hai cột lốc xoáy dữ dội tiếp đất trời ở hai bên trái phái, sau đó chậm rãi bước về phía Kinh Thiên.
Khi còn cách nhau ba trượng, Ngự Nô dừng lại, cặp cánh bạch sắc dang ra, loan đao cán dài nắm chắc nơi tay phải, ánh mắt sắc bén, sát khí ngất trời.
- Ngự Nô, trải qua thời gian một ngàn năm, cuối cùng đã đợi được tới ngày hôm nay.
Kinh Thiên nói.
- Quả là dài như vô tận vậy, nhưng tất cả tựa hồ như một hình ảnh vừa mới lướt qua.
Ngự Nô cảm thán.
- Có một chuyện ta không rõ lắm, việc xảy ra trong lần luân hồi ngàn năm đó vừa mới phát sinh hay là đã từ một ngàn năm trước? Ký ức của ta cho đến giờ vẫn còn hỗn loạn về chuyện ấy.
- Có một số chuyện không cần phải biết quá rõ ràng.
Rất nhiều lực lượng trong Tam giới đều đang dần dần biến hóa, ngươi không thể nào thao túng được, thậm chí không thể giải thích.
- Ta không hề muốn hiểu rõ, chỉ cảm thấy có một thứ gì đó, lực lượng gì đó mà mình không biết hiện đang đùa bỡn chúng ta trong lòng bàn tay.
- Đây không phải là điều ngươi quan tâm đấy chứ, một ngàn năm nay, mục đích của ngươi chỉ có một, đó là giết ta.
- Chính xác như vậy, thậm chí có thể nói ta lấy Kiển Xá làm vợ, sở hữu thân phận Hoàng tộc để hồi sinh cũng chỉ vì ngươi.
- Tại sao ngươi lại có ý muốn giết ta như vậy?
Ngự Nô hỏi.
- Bởi vì ngươi mạnh nhất, bởi vì ngươi mới là đối thủ đích thực của ta.
Kinh Thiên đáp.
Ngự Nô không nói tiếp nữa, trong lòng thầm bội phục Kinh Thiên.
Y là một chiến sĩ thật ưu tú, có thể quyết chiến cùng kẻ này là một chuyện vô cùng sảng khoái rồi, dẫu cho có chết bởi thương của y đi nữa, cũng có thể ngậm cười nhắm mắt.
Nhưng đây không chỉ là quyết chiến đơn thuần, chuyện sinh tử của Ngự Nô đồng thời cũng liên quan tới an nguy của cả Tam giới, do đó hắn tuyệt đối không thể chết.
- Ta cũng thế!
Ngự Nô nhìn Kinh Thiên nói.
- Trước tiên hãy tiếp Kinh Thiên Thập Tam thương của ta đã rồi hẵng nói.
Tiếng Kinh Thiên nói còn chưa truyền đến tai Ngự Nô, thương đã đâm tới, tốc độ nhanh như lưu tinh thiểm điện khiến Ngự Nô không kịp chống đỡ, chỉ có thể liên tiếp lùi lại phòng thủ.
Mười ba thương này kết thúc trong chớp mắt, nhưng Kinh Thiên và Ngự Nô đều đã bước được mấy trăm bước, giao chiến được mấy trăm chiêu, binh khi va chạm mấy trăm lần.
Một chớp mắt này đối với họ mà nói, đã là lâu lắm rồi.
Khi thương cuối cùng của Kinh Thiên đâm tới xong, vừa khớp chỉ thẳng vào yết hầu của Ngự Nô, còn Ngự Nô lúc này đã không còn chỗ nào lùi được nữa.
Nếu Kinh Thiên còn có thương thứ mười bốn thì Ngự Nô đã bị sát tử rồi.
Kinh Thiên thu hồi binh khí lại, thầm nhủ Ngự Nô quả lợi hại.
Vừa rồi không phải y không đâm ra thương thứ mười bốn, mà căn bản không thể đâm ra thương thứ mười bốn được.
Với thương cuối cùng này, Ngự Nô cũng kinh hãi vô cùng, hắn phải đẩy linh lực lên mức cao nhất mới trụ được tới lúc cuối cùng.
- Đến lượt ta rồi.
Ngự Nô nhíu mày, dấu ấn đôi cánh bạch sắc lấp lánh ánh sáng.
Hắn nắm chắc loan đao cán dài, hét lớn:
- Thất Ảnh Thất Tuyệt trảm!
Trong chớp mắt từ thân thể Ngự Nô phân ra sáu Ngự Nô nữa, cả bảy vây Kinh Thiên lại, sau đó chém liên tiếp như bão táp mưa sa vào Kinh Thiên.
Kinh Thiên một mình chiết chiêu với bảy người, tốc độ tăng lên rất nhanh, cuối cùng nhanh tới mức trong mắt Ngự Nô chẳng ngờ cũng xuất hiện tới bảy Kinh Thiên.
Bảy Kinh Thiên này rất mờ ảo, qua đó có thể thấy tốc độ của một mình Kinh Thiên khiến cho mắt người không theo dõi kịp.
Kinh Thiên một mình chiết chiêu với bảy người, tốc độ tăng lên rất nhanh, cuối cùng nhanh tới mức trong mắt Ngự Nô chẳng ngờ cũng xuất hiện tới bảy Kinh Thiên.
Bảy Kinh Thiên này rất mờ ảo, qua đó có thể thấy tốc độ của một mình Kinh Thiên khiến cho mắt người không theo dõi kịp.
Thất Tuyệt trảm một thành bảy, bảy bảy bốn chín thức, mỗi người một thức, biến hóa vô cùng.
Khi Ngự Nô chém ra thức cuối cùng cả bảy Ngự Nô hợp thành một thể, lúc này Kinh Thiên quay lưng lại Ngự Nô, hai lần công thủ đều đã làm tiêu hao sức lực rất lớn.
- Hắc Sắc Cụ Phong! (gió lốc)
Kinh Thiên hét lên một tiếng, chuyển sang dùng huyễn thuật.
Hai cột lốc xoáy mà Ngự Nô nhìn thấy lúc mới vào ở hai bên trái phải Kinh Thiên biến thành màu đen điên cuồng cuộn tới Ngự Nô.
- Bạch Sắc Bạo Phong! (bão)
Ngự Nô cũng hét lên một tiếng, đẩy hai cột lốc xoáy do mình triệu hồi thổi về hướng Kinh Thiên.
Bốn cột lốc xoáy, hai đen, hai trắng, sức mạnh xoáy tròn và tốc độ của chúng so với lúc ban đầu còn mạnh hơn gấp bội, vạn vật trong trời đất tựa hồ đều bị cuốn vào trong.
Kinh Thiên vẫn đứng giữa hai cột lốc xoáy, còn Ngự Nô lại nhảy vào trong lốc xoáy.
Hắc với Bạch bắt đầu va chạm, hai vòng xoay một chính một phản khiến chúng ma sát lẫn nhau.
Khi đó càng thấy rõ thực thể của gió, gió bị ma sát càng lúc càng nhỏ lại, có thể nghe thấy tiếng chúng nhỏ dần, cũng nhìn thấy cả ánh lửa lúc tiêu vong.
Kinh Thiên bay lên, nắm kim thương ngân câu đâm tới Ngự Nô.
Lúc này Ngự Nô đang ở trong lốc xoáy, hắn là Phong Trung Chi Thần, có thể hấp thụ sức mạnh trong gió.
Hai cột lốc xoáy mau chóng biến nhỏ lại, khi linh lực Ngự Nô bạo phát cả hai đều biến mất, bởi vì sức mạnh của chúng đã được Ngự Nô hấp thụ vào thân thể.
Sức bạo phát siêu cường trong chớp mắt của Ngự Nô khiến Kinh Thiên không kịp trở tay, dẫu đã dùng toàn lực phòng thủ nhưng y không ngờ kẻ đã tiêu hao rất nhiều linh lực như Ngự Nô lại có thể hấp thụ sức mạnh trong gió, cuối cùng vẫn bị loan đao cán dài của Ngự Nô đả thương.
Khắp toàn thân Kinh Thiên, trên dưới bị một lượt bảy vết thương, mỗi chỗ đều chảy máu không ngừng.
Y nắm kim thương ngân câu nửa quỳ dưới đất, cúi đầu, máu ở miệng từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
- Kinh Thiên, ngươi thua rồi.
Ngự Nô nói.
- Không thể, ta không tin, ta không thể thua.
Kinh Thiên đau khổ gào lên.
Sau một ngàn năm, để có thể tăng thêm sinh mệnh, y đã kết hôn cùng Kiển Xá, hai người không có tình cảm mà chỉ lợi dụng lẫn nhau.
Nhưng Kinh Thiên không quan tâm chuyện đó, chỉ cần đả bại được Ngự Nô thì phải trả cái giá nào cũng được.
Vậy mà hôm nay lại thua một cách dễ dàng như vậy, y không thể nào chấp nhận sự thật này.
- Linh lực và huyễn thuật của ngươi không kém ta, thậm chí còn cao hơn.
Ngươi thua vì bất cẩn, còn ta thắng vì ta là Phong Trung Chi Thần.
Tinh linh Vương tộc của Phong tộc sinh ra đã có thể hấp thu lực lượng trong gió.
Ngươi đã quên mất điểm này.
Ngự Nô bảo.
- Bất kể ra sao, ta không thể thua được.
Ta là Phong thích khách, ta là Phong Trung Chi Ma.
Kinh Thiên hét lên.
- Đây là sự thật, chẳng qua ta thực sự không muốn giết ngươi.
Loan đao cán dài trong tay Ngự Nô khẽ động đậy, hắn không xuống tay được, bản thân hắn cũng không hiểu tại sao.
- Ta không thể thua, ngươi cũng không thể giết được ta.
Kinh Thiên lặp lại.
Sau đó Ngự Nô cảm giác một luồng sát khí cường liệt đến từ Kinh Thiên, Kinh Thiên trọng thương đến mức ấy sao có thể phát ra sát khi cường liệt như vậy?
Ngự Nô nhìn thấy hai cột lốc xoáy màu đen càng lúc càng lớn, càng lúc càng mạnh.
Đồng thời, máu của Kinh Thiên dưới đất từng chút từng chút quay trở lại thân thể y.
Y từ từ đứng dậy, mặt chuyển thành màu đen, đồng tử nở to, chiếm hết cả nhãn cầu, khủng khiếp vô cùng.
Ngự Nô nhìn thấy Kinh Thiên trong bộ dạng này đột nhiên nghĩ tới lời Kinh Thiên vừa nói y là Phong Trung Chi Ma, lẽ nào Phong Trung Chi Ma đã thực sự tỉnh lại?
Ngự Nô nhìn thấy hai cột lốc xoáy màu đen càng lúc càng lớn, càng lúc càng mạnh.
Đồng thời, máu của Kinh Thiên dưới đất từng chút từng chút quay trở lại thân thể y.
Y từ từ đứng dậy, mặt chuyển thành màu đen, đồng tử nở to, chiếm hết cả nhãn cầu, khủng khiếp vô cùng.
Ngự Nô nhìn thấy Kinh Thiên trong bộ dạng này đột nhiên nghĩ tới lời Kinh Thiên vừa nói y là Phong Trung Chi Ma, lẽ nào Phong Trung Chi Ma đã thực sự tỉnh lại?
Phong tộc lưu truyền một truyền thuyết, thời viễn cổ có hai thần tướng quản lý những ngọn gió.
Họ là một cặp huynh đệ rất tốt nhưng khi Ma tộc trỗi dậy đã biến đổi hết tất cả.
Lần đó lực lượng của Ma tộc xâm nhập Thần tộc.
Do bị đánh bất ngờ nên Thần tộc không kịp trở tay, tử thương không đếm xuể, hai vị thần gió để bảo vệ mọi người đã triệu hồi gió đưa tất cả chạy thoát đồng thời đại chiến cùng Ma tộc.
Nhưng Ma tộc quá mạnh, gắng gượng được chưa bao lâu thì sức mạnh của gió càng lúc càng yếu đi, bọn họ cũng đã thụ thương.
Sau đó vào lúc nguy cấp, đại ca mượn sức mạnh của Ma tộc, biến gió thành màu đen, hơn nữa sức mạnh vô biên, cuối cùng đẩy lùi Ma tộc ra khỏi Thần tộc.
Nhưng ông hiểu hậu quả của việc mượn sức mạnh Ma tộc, đó là rất nhanh sẽ bị mất trí, do đó ông yêu cầu đệ đệ hãy giết mình trước khi không kiểm soát được bản thân lạm sát người vô tội.
Đệ đệ cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc, càng hiểu rõ rằng sức mạnh của Ma tộc không thể khống chế được.
Nhưng bất kể thế nào ông cũng không nhẫn tâm xuống tay giết đại ca mình, cuối cùng đành gạt lệ giam cầm đại ca bên trong Phong Trung Chi Ngục, đại ca của ông cũng ngủ say từ đó.
Bởi vì sức mạnh của Ma tộc phức tạp mà cường đại, do đó đệ đệ cũng không nắm chắc có thể cầm tù đại ca mình vĩnh viễn.
Nhưng ông đã lập lời thề đời đời làm thần gió bảo vệ hòa bình, nếu Phong Trung Chi Ma một ngày nào đó thức tỉnh thì Phong Trung Chi Thần không còn niệm tình huynh đệ nữa.
- Sao, sao có thể như vậy được?
Ngự Nô vừa nói vừa bị một luồng linh lực cường đại đẩy lùi.
- Như lời ngươi nói, đây là sự thật, ta không thể thua được.
Khuôn mặt đen của Kinh Thiên nở một nụ cười kinh dị.
- Chẳng lẽ ngươi vừa xong đã làm thức tỉnh Phong Trung Chi Ma, để ông ta thức dậy trong thân thể ngươi hả?
Ngự Nô cảm giác được sức mạnh trên người Kinh Thiên đến từ Phong Trung Chi Ma.
- Ta không biết Phong Trung Chi Ma cái gì hết, ta chính là Phong Trung Chi Ma.
Kinh Thiên đáp.
- Lẽ nào bi kịch trong truyền thuyết viễn cổ thực sự tái diễn sao?
Ngự Nô khẽ thở dài, buồn bã vô cùng.
- Ngự Nô, đừng nói lời thừa nữa.
Ta cảm thấy sức mạnh trong thân thể ta cực kỳ cường đại, phảng phất tích lũy đã hàng ngàn hàng vạn năm.
Kinh Thiên nói rồi đâm một thương về phía Ngự Nô.
Ngự Nô dùng loan đao cán dài chắn trước ngực, nhưng lực đạo của đường thương chẳng ngờ vẫn xuyên qua ngực hắn.
Ngự Nô nửa quỳ trên mặt đất, cúi đầu nhìn máu mình nhỏ xuống, trong lòng thầm nhủ: Lẽ nào quả thực phải làm vậy sao? Đây cuối cùng vẫn là hai vị tổ tiên của tinh linh Vương tộc trong Phong tộc, huynh đệ quyết chiến, quá ư tàn nhẫn.
Ngự Nô vẫn do dự chưa quyết.
- Ngự Nô, tại sao không dùng toàn lực? Ngươi phải tôn trọng đối thủ của mình chứ.
Kinh Thiên cất tiếng.
- Được rồi!
Hai chữ này ở trong lòng Ngự Nô do dự mãi mới nói ra.
Hắn nhớ lại lời thề đó, nhớ lại sự an nguy của Tam giới quan trọng hơn tình huynh đệ nhiều.
- Ngươi có biết tại sao tinh linh Vương tộc mang số mệnh cuối cùng là bị Thần Vương sát tử không?
Ngự Nô chầm chậm đứng dậy, hỏi Kinh Thiên trước mặt.
Ngự Nô chầm chậm đứng dậy, hỏi Kinh Thiên trước mặt.
- Nghe nói nếu như không giết thì bọn họ sẽ biến thành ma.
Kinh Thiên đáp.
- Nhưng ngươi có biết tại sao họ không bị giết thì biến sẽ thành ma không?
Ngự Nô lại hỏi.
- Không biết.
Kinh Thiên đáp lại dứt khoát.
- Bởi vì trong cơ thể họ có sức mạnh của thần thú, nếu năm vị Vua tinh linh không trở về phương vị, sức mạnh của thần thú trong cơ thể bạo phát sẽ không khống chế đuợc ma tính.
- Nói chuyện đó với ta có tác dụng gì?
- Ta muốn cho ngươi biết, có sức mạnh của ma tính thì cường đại đó, nhưng trong những vị Vua tinh linh, nếu không trở về phương vị, thần thú của tinh linh Phong tộc cũng khó lòng khống chế ma tính của nó.
Bởi vì nó sở hữu thần tính viễn cổ nhất, là Phong Trung Chi Thần đích thực.
- Vậy ta lại muốn thử xem đó là sức mạnh thế nào.
Kinh Thiên hờ hững đáp.
- Phong Hạc, ngươi phải xuất hiện rồi.
Ngự Nô niệm chú ngữ, sau đó dấu ấn ở vai dần xuất hiện một ngọn gió có hình con hạc.
Khi nó hoàn toàn thoát ly khỏi thân thể Ngự Nô, hắn nói:
- Bây giờ ngươi với ta hợp lực, giúp ta tiến vào lần Thuế Biến thứ ba, lay tỉnh Phong Trung Chi Thần, ngài phải thực hiện lời thề của mình rồi.
Phong Hạc nghe thấy cất tiếng kêu vang, sau đó cùng Ngự Nô triệu hồi hai luồng gió cường đại.
Bọn họ từ hai hướng phóng về phía nhau, sau đó va chạm, hợp thành một thể, hai luồng gió cũng dung hợp lại.
Nhất thời một luồng sức mạnh cường đại từ lòng đất truyền lên trời cao, Kinh Thiên gần đó cũng giơ tay che mặt, chống cự luồng linh lực cường đại này.
Trận quyết chiến giữa hai vị Công chúa Hoàng tộc chưa xảy ra, nhưng sự thật nó đã diễn ra rồi.
Có lẽ đây cũng là sự sắp đặt của Thần Số Mệnh.
Bên trong Hoàng môn, Kiển Xá cưỡi lên đầu Vu Long, tay nắm ma trượng, đợi đó đã lâu.
Y Tích bước vào rồi, bay lên không trung tới cùng độ cao với Kiển Xá.
Nàng không vui vẻ mấy ngẩng đầu nhìn đối phương.
- Y Tích, lần gặp mặt này ta thực không biết phải diễn tả thế nào.
Kiển Xá lên tiếng trước.
- Nghe nói ngươi đã giết ta ba trăm năm trước, nhưng hiện tại là ta từ một ngàn năm trước.
Ta cũng không biết phải diễn tả thế nào, chỉ thấy rất thần kỳ, mọi thứ có lẽ cũng không phải sự nỗ lực sắp đặt nào, mà là không thể tránh khỏi.
Y Tích đáp.
- Có lẽ thế.
Ta đã từng giết được ngươi ở ba trăm năm trước, chính vì thế ta cũng sẽ giết được ngươi một ngàn năm trước.
Kiển Xá kiêu ngạo.
- Ngươi cho rằng như vậy sao? Ta hiện giờ không chỉ là một ngàn năm trước, còn có cả nguyên thần của ba trăm năm trước.
- Chuyện này ta đã biết, không ngờ ngươi lại ngấm ngầm đưa nguyên thần vào trong cơ thể Vương Xà, ta còn cho rằng đã đánh ngươi hồn phi phách tán rồi.
Kiển Xá cất giọng cứng rắn.
- Ngươi quá ngây thơ rồi.
Ta là Hoàng tộc duy nhất của Thần tộc, không thể dễ dàng bị đả bại như thế.
Sau khi tiêu diệt Ma tộc các ngươi, ta còn phải biến cả đại lục khôi phục lại sinh cơ, đấy là nhiệm vụ của ta.
Y Tích nói.
- Chính vì cái chức trách đó mà muốn tiêu diệt Ma tộc bọn ta sao? Ngây thơ phải là ngươi mới đúng, lại còn thêm cả cái thói đạo đức giả nữa chứ, rõ ràng là muốn thôn tính Tam giới để cho mình lý do đường hoàng ngồi lên ngôi vị.
Ta không thể không bội phục Thần tộc các ngươi.
- Đích thực muốn thôn tính Tam giới chính là Ma tộc các ngươi.
- Ta thừa nhận, Ma tộc chúng ta muốn xưng bá Tam giới, nhưng Thần tộc các ngươi cũng vậy.
Cuộc chiến tranh diệt thế với phàm trần một ngàn năm trước đã khiến âm mưu của các ngươi bị bại lộ rồi.
- Cuộc chiến tranh đó là do các ngươi gây ra.
- Cuộc chiến tranh đó là do các ngươi gây ra.
- Có một số chuyện không như vẻ bề ngoài mà ngươi thấy.
Tóm lại, Thần tộc các ngươi đều là một lũ đạo đức giả, còn nữa, nếu như có cái chức trách ấy, ta cũng có thể giúp ngươi hoàn thành, ngươi có thể an tâm mà chết đi được rồi đấy.
- Giao cho ngươi?
Y Tích cười khinh miệt.
- Sẽ chỉ khiến mặt đất biến thành một màn đêm u ám thôi, ta không thể để các ngươi thành công được.
- Vậy ta chứng minh cho ngươi xem.
Kiển Xá nói đoạn vung ma trượng lên, một luồng hào quang hắc sắc bắn tới Y Tích.
Y Tích giơ thần trượng trong tay bắn ra hào quang kim sắc, cùng với hào quang hắc sắc va chạm nổ tung giữa không trung.
Kiển Xá cưỡi trên đầu Vu Long xông tới Y Tích, ma trượng liên tục sử dụng huyễn thuật, còn Y Tích phải toàn tâm ứng phó.
Nhưng Vu Long là ma thú có linh lực siêu mạnh, miệng nó phun ra mấy quầng lửa về phía Y Tích.
Y Tích đồng thời không thể chống được hợp công của Kiển Xá và Vu Long trên dưới, chỉ có thể tập trung linh lực, dùng huyễn thuật bảo vệ bản thân, tránh khỏi bị đả thương.
Kiển Xá nhìn thấy Y Tích bây giờ chỉ thủ mà không thể công, nắm lấy cơ hội gia tăng linh lực, hơn nữa còn ra lệnh cho Vu Long không ngừng tấn công, khiến nàng không có cơ hội hoàn thủ.
Phòng hộ kết giới của Y Tích đã không còn chống cự được lâu nữa, cứ tiếp tục như vậy Y Tích chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Y Tích ở bên trong phòng hộ kết giới kim quang, dần dần cảm thấy kiệt sức, bị ép đến nghẹt thở, hai tay nắm thần trượng phóng ra linh lực phòng ngự trước đợt công kích của Kiển Xá với Vu Long, bị bức liên tục phải lùi lại phía sau.
Cuối cùng lùi tới chỗ không thể lùi nữa, lưng Y Tích chạm vào vách đá, kết giới phòng hộ quanh thân thể nàng triệu hồi ra càng lúc càng nhỏ, không gian bên trong cũng càng lúc càng nhỏ, còn Kiển Xá và Vu Long càng lúc càng gần, hai luồng ánh sáng đang dung hòa nhau mãnh liệt giữa không trung.
Y Tích đã không trụ nổi nữa, bị một bộ phận linh lực của Kiển Xá làm bị thương.
Nàng cảm thấy trán mình có máu, chảy qua mi tâm nơi đỉnh mũi thì dừng lại, tiến vào trong thân thể, trong đó một nguồn sức mạnh vẫn chưa quen thuộc giờ cũng đã thích ứng được.
Đột nhiên trước mắt nàng là một mảng tối đen, sau đó dần dần sáng bừng, sức ép bị Kiển Xá tấn công cũng đã giảm đi nhiều.
Lúc này nàng mới nhìn rõ, chắn trước mắt mình là Thích Điểu bay ra từ mi tâm, do Trần Phong tặng cho nàng để bảo vệ nàng, máu của Y Tích đã triệu hồi nó ra từ trong cơ thể nàng.
- Cái gì đây?
Kiển Xá bị nguồn sức mạnh đột nhiên phát ra này và Thích Điểu làm cho ngạc nhiên, lui lại mấy trượng.
- Đây mới là quyết chiến công bằng, ngươi có thấy thế không?
Y Tích bay lên lưng Thích Điểu nói.
- Ngươi không thể có thần thú được, hơn nữa linh lực của thần thú này còn có mấy phần ma tính.
Kiển Xá nói.
- Thần thú của Hoàng tộc chính là Vu Long và Kim Sí Đại Bằng, hiện giờ Kim Sí Đại Bằng đã chết, Vu Long bị ngươi sử dụng, vậy ta với ngươi giao tranh chẳng phải rất thiệt thòi sao.
Thần thú này chính là Thích Điểu.
- Thích Điểu?
Kiển Xá kinh ngạc, sức mạnh này ả từng được trải nghiệm khi giao thủ với Trần Phong ở vùng ngoài Tam giới, sau đó hiểu được một số chuyện liên quan tới Thích Điểu.
- Là Thích Điểu, vạn thế trước đây đại náo Tam giới, vạn thế sau này tái xuất khiến Vạn thế hạo kiếp hiện về.
- Đúng, chính là nó.
- Nhưng nó không thuộc về ngươi, sức mạnh của nó ngươi không thể phát huy hết được.
- Nhưng nó không thuộc về ngươi, sức mạnh của nó ngươi không thể phát huy hết được.
- Vu Long cũng không thuộc về ngươi.
- Nó thuộc về Hoàng tộc của chúng ta, giờ phụ vương đã qua đời, dĩ nhiên nó thuộc về ta.
Hiện giờ ta có thể hoàn toàn chế ngự được nó.
- Vậy thử xem sao.
Y Tích nói rồi vung thần trượng triệu hồi huyễn thuật công kích mạnh nhất của Thần tộc đánh tới Kiển Xá.
Kiển Xá lúc này không dám có ý bảo lưu, dùng toàn lực để đối phó với Y Tích.
Từ trong miệng Vu Long liên tục phun ra lửa biến thành hỏa cầu, hỏa cầu có thể phát nổ, lực sát thương càng mạnh, nhưng Thích Điểu liền phun ra thủy cầu chế ngự tất cả.
Khi hỏa cầu phát nổ tán ra vô số tia lửa, nhưng chúng đều không thể chạm tới Y Tích bởi đã có thủy cầu của Thích Điểu phòng ngự, phân tán theo sự phân tán của hỏa cầu, có bao nhiêu hỏa cầu thì có bấy nhiêu thủy cầu ngăn lại.
Y Tích và Kiển Xá đứng giữa không trung, ai nấy đều đang đối kháng và tiêu hao sinh lực.
Nếu Y Tích không có nguyên thần của ba trăm năm trước và chân thân của một ngàn năm trước thì căn bản không phải là đối thủ của Kiển Xá.
Nàng ngầm kinh hãi trước sức mạnh của Ma tộc, lập thệ nhất định phải quét sạch Ma tộc, không thì hậu hoạn vô cùng.
- Y Tích, tiếp tục như vậy chúng ta chỉ tiêu hao cạn kiệt sức lực của nhau mà không phân được thắng thua.
Kiển Xá cất tiếng.
- Ta không thể gục ngã.
Y Tích nói.
- Không phải nói, không thể thì không thể.
Hiện tại ngươi phải hiểu rõ linh lực của ta và ngươi thế nào, căn bản không phân cao thấp, nếu muốn đánh bại đối phương thì dường như không có khả năng.
Kiển Xá nói tiếp.
- Luôn có kỳ tích xuất hiện, chỉ cần ta không bỏ cuộc.
Y Tích hiểu rõ lời của Kiển Xá, nhưng nàng không còn sự lựa chọn khác.
- Xem ra ta phải hi sinh rồi.
Kiển Xá nói xong mỉm cười.
Y Tích không dám tin vào tai mình, ngây ra nhìn Kiển Xá.
Kiển Xá dần dần thu hồi lại linh lực, Y Tích không nhân cơ hội này để tiếp tục tấn công, một là nàng không muốn nhân khi người khác gặp nguy, hai là nàng còn chưa rõ tình huống thế nào, không hiểu hành động của Kiển Xá có ý gì? Có lẽ vẫn ẩn tàng sát chiêu không chừng, do đó nàng phải cẩn thận hành xử.
Hai người và hai thần thú đều đã thu hồi công kích.
Y Tích đứng trên lưng Thích Điểu, Thần trượng bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp tục phát động tấn công.
Nàng đang đợi Kiển Xá.
Kiển Xá đứng trên đầu Vu Long vẫn mỉm cười như vừa rồi.
Ả nói:
- Nếu vừa rồi ngươi tiếp tục tấn công thì ta có thể cầm chắc cái chết, tại sao dừng lại?
- Chỉ là ta không muốn giết ngươi trong lúc ngươi không có sức hoàn thủ.
Y Tích trả lời.
- Ta đã muốn chết mà ngươi không thuận theo, vậy thì ngươi phải chết thôi.
Tiếng cười của Kiển Xá chợt ngừng lại, giọng nói trở nên lạnh lẽo.
- Trừ phi ngươi có sức mạnh hoặc huyễn thuật mới, không thì đừng hòng giết được ta.
Y Tích nghi hoặc.
- Đương nhiên, chẳng qua ta phải có một chút hi sinh.
Y Tích nhìn Kiển Xá chăm chú, hiểu rằng bây giờ mới là lúc biết được nguyên nhân tại sao ả buông tay.
Kiển Xá cúi đầu nói với Vu Long:
- Vu Long, ngươi là ma thú mạnh nhất Ma tộc, hiện giờ ta không thể không hi sinh ngươi, ngươi phải kiêu hãnh vì ta có thể chiến thắng được Thần tộc, hãy đi theo phụ vương nhé.
Kiển Xá nói xong, Vu Long rùng mình rống lên mấy tiếng, sau đó xoay tròn giữa không trung, tập trung sức mạnh toàn thân nhập vào thân thể Kiển Xá từ phía trước mặt, nhưng Vu Long không đi ra từ đằng sau ả.
Y Tích nhìn thấy bộ dạng đau đớn của Kiển Xá là hiểu do sức mạnh của Vu Long tiến vào trong cơ thể khiến cho ả có cảm giác như bị nổ tung.
- Y Tích, đây là huyễn thuật chỉ có Hoàng tộc của Ma tộc chúng ta mới có thể sử dụng.
Ngươi hãy nếm thử xem, có chết cũng không phải hối tiếc.
- Y Tích, đây là huyễn thuật chỉ có Hoàng tộc của Ma tộc chúng ta mới có thể sử dụng.
Ngươi hãy nếm thử xem, có chết cũng không phải hối tiếc.
Bộ dạng đau đớn của Kiển Xá biến mất, ả đã hấp thu và thích ứng toàn bộ sức mạnh của Vu Long.
- Ta không thể chết.
Y Tích nói đoạn bay tới, tập trung toàn bộ linh lực vào Thần trượng, sau đó tấn công tới.
Nhưng linh lực này đối với tinh hoa của Vu Long và Kiển Xá thực như trứng chọi đá.
Kiển Xá không muốn đùa vui nữa mà ngay lập tức xuất chiêu sát thủ, bởi vì ả hiểu loại linh lực này không dùng được lâu, chỉ bạo phát trong chớp mắt.
Ma trượng của Kiển Xá phóng ra linh lực mạnh gấp mấy lần linh lực từ Thần trượng của Y Tích.
Y Tích chưa kịp lại gần đã bị đánh văng ra mấy trượng, nếu nàng va phải vách đá phía sau thì sẽ hồn phi phách tán.
Đúng vào lúc nguy cấp nhất, Thích Điểu đỡ nàng từ đằng sau, hơn nữa còn hấp thụ toàn bộ linh lực Kiển Xá đánh lên nàng vào trong trong cơ thể bản thân, sau đó thần hình đều tiêu tan, hồn phi phách tán.
Nó đã hoàn thành nhiệm vụ được Trần Phong giao cho, bảo vệ Công chúa Y Tích.