Linh Tường trở lại bên ngoài khu rừng nơi có nhóm Trần Phong, lúc này rừng trúc đột nhiên biến mất, cả vùng núi non cũng chẳng còn thấy đâu.
Dưới chân họ dẫm lên chính là sa mạc, gió thổi cát vàng ùa đến nơi họ đứng.
Mấy người Trần Phong khó nhọc bước đi mấy bước, phát hiện gió cát càng lúc càng mạnh, bốn phía như sóng biển hung bạo ập tới còn nơi họ đứng tựa một cơn lốc xoáy không đáy.
Bao nhiêu cát vàng xoáy cuộn đều trầm xuống dưới đất sâu, Tiên Cụ ôm Trần Phong bay lên, những người khác cũng bay lên nhưng cát vàng giữa trời biến thành một đôi tay khổng lồ, biến thành một mãnh thú chôn vùi họ xuống, tránh né không kịp, cuối cùng bị lấp hẳn.
Đợi cát xung quanh lặng hết, nhóm Trần Phong đã bị chôn dưới mặt đất khoảng ba ngàn mét.
- Đây là nơi nào thế?
Lạc Anh triệu hoán ra lửa chiếu sáng.
- Giống như một cung điện dưới lòng đất.
Tiên Cụ trả lời.
Thì ra, nơi bọn họ bị cát vàng chôn vùi xuống bất ngờ lại là một cung điện dưới lòng đất, chỉ có điều tất cả chìm trong bóng tối, tạm thời không nhìn rõ đây là chốn nào.
Lạc Anh gọi ra thêm lửa để chiếu sáng nơi này.
Bọn họ dường như đang đứng trong khoảng sân, căn bản không tìm ra đường đi lại, bởi khi nhìn lên trên chẳng ngờ lại là bầu trời, có sao sáng trăng treo, chứ không phải tối đen hay sa mạc.
- Kia có một cánh cửa, chúng ta tới thử xem.
Tiên Cụ chỉ vào lối ra duy nhất trong sân, đó là cánh cửa một bên phát ra hắc quang, một bên tỏa ra bạch quang.
- Cửa này đã bị người ta thực hiện huyễn thuật.
Ta nghĩ trăng sao trên trời đều do huyễn thuật làm ra, huyễn thuật đạt tới cảnh giới này, linh lực của người đó nhất định ở mức trên chúng ta.
Ngự Nô nói.
- Thử xem là biết.
Lạc Anh nói rồi đi tới bên cửa, trước đó đã triệu hoán hỏa thuẫn bảo vệ thân thể, sau đó bước tới rất thư thái, không ngờ chẳng cảm giác được linh lực công kích nào.
- Sao vậy? Bên trong có gì?
Tiên Cụ thấy Lạc Anh bước ra bèn hỏi.
- Cái gì?
Lạc Anh lúc này mới thấy lạ lùng, bởi vì vừa xong nàng rõ ràng đã bước qua cửa, nhưng sau đó lại trông thấy bọn Trần Phong, như là từ trong đó bước ra vậy.
- Không thể nào, vừa rồi rõ ràng ta đã đi vào, sao lại trở thành đi ra được?
Lạc Anh không hiểu, quay người thử lại lần nữa, nhưng vẫn tiếp tục đối diện với mấy người Trần Phong.
- Để ta thử xem.
Tiên Cụ nghe mà không hiểu Lạc Anh nói gì, tự mình bước tới, nhưng cũng tương tự với Lạc Anh, đều bị hướng quay trở lại chỗ cũ, bản thân mình không rõ là tại sao.
- Để ta.
Linh Tường nói xong rút một chiếc lông vũ bay vào, nhưng vừa vào đã thành ra.
- Xem ra cánh của này là một kết giới tuần hoàn, không thể bước vào được.
Ngự Nô bên cạnh bảo.
- Tế Qua, dùng xích băng của ngươi đâm lên bầu trời phía trên đi.
Trần Phong phân công.
Tế Qua nghe lệnh, hai ngọn xích băng văng lên trên, nhưng chuyện lạ lại xảy ra.
Xích băng từ trên cao xuất hiện rồi hạ xuống, đâm vào mặt đất, sau đó lại từ mặt đất chồi lên, cứ thế mà tuần hoàn vô hạn.
- Kết giới này thực sự quá kỳ lạ, nếu như không đi ra được, chúng ta sẽ vĩnh viễn bị giam trong này.
Tế Qua nói.
- Nhất định có thể đi ra, chỉ là chưa nghĩ ra biện pháp thôi.
Trần Phong bên cạnh đi về phía cánh cửa, nhìn hai đạo ánh sáng hắc bạch, sau đó cũng đẩy cửa vào như Lạc Anh, Tiên Cụ.
Bọn Ngự Nô ở bên ngoài thấy Trần Phong đi vào mà lại không thấy hắn đi ra, chẳng như bọn họ, liền cảm thấy nghi hoặc bèn đi tới nhưng không trông thấy Trần Phong mà lại bị biến thành đi ra.
Tiên Cụ ở bên ngoài cửa gọi:
- Chủ nhân! Chủ nhân!
Một lúc sau, Trần Phong ở giữa màn bóng tối nghe tiếng Tiên Cụ gọi bèn bước trở ra đẩy cánh cửa, trông thấy Tiên Cụ và những người khác đang hoang mang nhìn hắn.
Trần Phong hỏi:
- Sao vậy? Có chuyện gì à?
- Thưa chủ nhân, người bước vào rồi nhưng không bị đẩy đi ra như chúng thuộc hạ.
Người trông thấy gì trong đó vậy?
Ngự Nô hỏi.
- Vẫn không có gì, chỉ là một màn bóng tối, ta vừa bước được mấy bước thì nghe thấy tiếng Tiên Cụ gọi ta nên quay ra.
Trần Phong đáp.
- Lạ thật, tại sao chỉ có chủ nhân bước vào được?
Linh Tường ở bên cạnh không hiểu, nghĩ ngợi rồi nói:
- Lẽ nào chỉ người phàm trần mới vào được?
- Cửa Âm Dương của Tam giới bất kỳ sinh mệnh nào trong Tam giới cũng đều không thể vào được.
Ngươi rốt cuộc là ai? Từ đâu đến?
Đột nhiên một tiếng nói đôn hậu không hiểu từ nơi nào vang vọng, kèm theo cả sự phẫn nộ.
- Ta tên Trần Phong, từ phàm trần đến.
Ta không hiểu sao, nhưng đích thực ta đã đi vào được.
Trần Phong trả lời.
- Ngươi hãy đi vào lại xem, ta muốn gặp ngươi.
Tiếng nói đó lại vang lên.
Trần Phong không hề chần chừ, bước thẳng vào.
Tiên Cụ muốn ngăn cản, sợ rằng có nguy hiểm, nhưng Trần Phong hiểu đây là cách duy nhất, không còn lựa chọn.
Bóng tối rất mau biến mất, đợi khi ánh sáng chiếu rõ xung quanh, Trần Phong trông thấy phía trước là một cánh cổng lớn.
Cảnh cổng này giống như cổng trời, to lớn vô cùng, phân làm hai cánh, mỗi bên đều có những hình vẽ kỳ quái, giống như tượng đầu của một loài thú, còn bên trên đỉnh cửa có hai chữ sáng chói: Minh giới.
- Ngươi là sinh mệnh bên ngoài chúng sinh Tam giới, không thì không cách nào bước vào cửa Âm Dương được.
Tiếng nói lại xuất hiện, Trần Phong nhìn xung quanh nhưng không phát hiện được gì.
- Đã tới được Minh giới, con cũng biết người là ai rồi, Thần sáng tạo.
Trần Phong đã được nghe Tùy Phong và Ngân Hà kể lúc ở vùng ngoài Tam giới, chuyện Thần sáng tạo giờ không quản việc Tam giới, mở ra Minh giới để vong hồn luân hồi.
- Không ngờ biết được ta là ai.
Vậy ngươi càng chẳng giản đơn.
Bây giờ ta không quản chuyện Tam giới nữa, nếu như trước đây, ta chỉ cần lật xem số mệnh Tam giới là tra ra ngươi.
- Không cần người tra, con sẽ báo người hay.
Ở vùng ngoài Tam giới, Ngân Hà và Tùy Phong nói con là đệ đệ của họ, cũng chính là hậu nhân của Nữ Oa.
Người hẳn không quên việc người đã đánh cuộc về kẻ có thể chạy thoát khỏi số mệnh.
- Thích điểu! Thì ra là ngươi, chẳng qua nhìn bộ dạng của ngươi, xem ra nguyên thần chưa thức tỉnh, linh lực cũng chưa được giải phong.
- Đúng vậy, nên bây giờ con chỉ là Trần Phong, điều duy nhất còn nhớ chính là việc chạy thoát khỏi số mệnh một ngàn năm trước.
Thực ra lúc đó không phải là Thần số mệnh mà là người, Thần sáng tạo.
- Từng trải qua chuyện của Tam giới, ta không muốn đề cập lại nữa.
Nhưng ta cho ngươi biết, một khi ngươi đã là hậu nhân của Nữ Oa, từng chạy thoát khỏi số mệnh, nhưng ngươi cũng là người trong Tam giới.
Do đó, ngươi căn bản không thể bước qua cửa Âm Dương của ta được.
- Người luôn luôn truy cầu thái quá sự hoàn mỹ, chuyện trên đời này, đâu có gì là tuyệt đối.
- Không thể nào, khi Nữ Oa còn tại thế chính nó cũng không thể chạy thoát khỏi được, trừ phi Bàn Cổ phục sinh, nhưng huynh ấy chỉ có thể phá kết giới tuần hoàn của ta chứ không thể bước vào dễ dàng như ngươi được.
- Con cũng không cách nào giải thích cho người, lần này con có ý định tới Minh giới chính là để tìm người.
Trần Phong không muốn hao phí thêm quá nhiều thời gian với ông.
- Tìm ta?
Thần sáng tạo cười vang mấy tiếng, rồi nói tiếp:
- Ngươi tìm ta có phải muốn ta ra tay quản chuyện Tam giới không, quên hẳn đi, liên quan tới Tam giới, ta không muốn đề cập lại nữa.
- Vậy còn chuyện liên quan tới người?
Trần Phong nói rồi lấy Huyết Oán Kiếm ra khỏi thân thể.
Thì ra Trần Phong luôn cất Huyết Oán Kiếm bên trong thân mình.
Hắn chống kiếm xuống đất, nói:
- Thanh kiếm này là do người dùng một giọt máu và một giọt lệ huyễn hóa thành, người hẳn có trách nhiệm với nó..