Tiêu Dao - Truyền Thuyết Thánh Chiến

21: Sang Thế Minh Giới 2

Đêm đen, một vầng trăng sáng chiếu trên sa mạc mênh mông hoang vắng, mang tới cho người ta cảm giác vừa dồn nén khó chịu, lại tĩnh mịch cô liêu.

Gió cát đã lặng hẳn, nhưng kết giới phòng hộ vẫn chưa dỡ bỏ.

Trần Phong từ bên trong quan sát sa mạc đang được ánh trăng soi rọi khắp nơi.
Trước ngực Trần Phong tỏa ra một quầng sáng bạch sắc, còn thuần khiết sáng trong hơn cả mặt trăng.

Điệp Vỹ, một hình ảnh thiếu nữ xinh đẹp nửa trong suốt hiện ra trước mặt hắn.
- Chàng có nhiều tâm sự quá.
Điệp Vỹ thỏ thẻ.
- Ta đang nghĩ tới việc ngày mai sẽ đi xuyên qua sa mạc của Ma giới.

Chuyến đi này tuy bí mật nhưng đây lại là vùng đất của Ma giới, bọn chúng nhất định sẽ phát hiện ra.

Nếu như động thủ ở đây, lực lượng tương quan chênh lệch quá lớn.
Trần Phong đáp.
- Đúng vậy, ở nơi này người Ma tộc có được sự quen thuộc địa hình.

Thiếp nghe phụ vương nói, cát trong sa mạc đều có khả năng biến thành vũ khí lợi hại của chúng.
- Điều ta lo chính là chuyện này, nhưng không còn con đường nào khác.
- Thiếp từng nghe phụ vương nói, Ma giới có một con đường hiểm trở nhất, nơi đó có một quái thú bị giam giữ.

Con quái thú này đã hóa điên nên ngay cả người Ma tộc cũng không dám đi qua.

- Ý nàng nói nên đi theo đường đó.
- Vâng.

Đối phó với quái thú điên cuồng còn tốt hơn là với Thích khách Ma tộc.
Lời Điệp Vỹ khiến Trần Phong thoải mái hơn rất nhiều, cuối cùng đã có thể an tâm nằm nghỉ ngơi, hắn không chút ngại ngần chìm sâu vào giấc ngủ.

Điệp Vỹ vui vẻ vô cùng khi trông thấy Trần Phong trong bộ dạng này , nàng cũng phải đi ngủ thôi, một luồng ánh sáng thuần khiết như tuyết chui vào trong mặt dây chuyền.
Sang ngày thứ hai, không ngờ sa mạc đã không còn gió, nhưng ánh mặt trời chiếu khiến cho mặt cát nóng bỏng, mồ hôi trên mặt trượt xuống chưa chạm mặt cát đã bị bốc hơi không một dấu vết.
- Thưa chủ nhân, cảnh tượng gió yên sóng lặng này của sa mạc lại càng khiến người ta thêm khó chịu và căng thẳng, dường như Thích khách Ma tộc bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất hiện.
Tiên Cụ cảnh giác.
- Ngự Nô!
Trần Phong lên tiếng.
- Ngươi đã từng nghe qua Ma giới có một con đường hiểm trở nhất, nơi canh giữ một quái thú hóa điên chưa?
- Có, ý của chủ nhân là…
- Hãy đi đường đó, ít ra mình còn biết kẻ địch là ai.
Đây là ngọn núi duy nhất trong sa mạc, trong khoảng mười dặm quanh đó chẳng ngờ không thấy một hạt cát.

Núi cao xuyên mây, hiểm trở vô cùng, nếu không có đôi cánh giúp bay lên, chẳng hiểu làm cách nào mà trèo nổi.
Trần Phong đứng trên lưng Ngự Nô, Sầm Hàm nằm dựa vào khoảng giữa bốn chiếc cánh băng của Tế Qua.

Bay vào trong vùng núi, mọi người mới thấy kinh ngạc, bởi nơi đây khác biệt hẳn bên ngoài, cây cỏ tốt tươi, suối chảy róc rách, còn vây bọc bên ngoài chính là những tảng đá khổng lồ bóng loáng cao không thể với tới.
- Nơi này được thiết lập một kết giới nội bất xuất ngoại bất nhập, xem ra quái thú không ra tìm chúng ta, chúng ta cũng chỉ còn cách đi tìm chúng.
Ngự Nô bàn.
- Tại sao?
Tiên Cụ hỏi.
- Chỉ khi tập hợp nguyên thần trong cơ thể Tứ đại phong (điên) ma thú, mới có thể giải trừ kết giới này.
Ngự Nô đáp.
- Tứ đại phong ma thú là gì vậy?
Lạc Anh hỏi.
- Thực ra vốn là Ngũ đại phong ma thú, trước khi hóa điên chúng thuộc về Thần tộc chúng ta.

Đó là Phong Hạc, Hỏa Phượng, Khổng Tước, Cửu Vỹ, Tuyết Lang.

Sau này Tế Qua chiến đấu với thú lang, tuy bị thú lang cắn nhưng đã giết được nó, còn thu được nguyên thần, thú lang này trước khi hóa điên chính là Tuyết Lang.
Ngự Nô trả lời.
- Vậy chúng ta chẳng phải sẽ bị ma thú điên nhập vào trong cơ thể, sau này khó lòng khống chế thú tính sao?
Tiên Cụ hỏi.
- Nếu không bị ma thú hóa điên cắn thì không sao, khi sở hữu được nguyên thần của chúng là có thể phong ấn trong thân thể mình, như vậy sẽ sở hữu sức mạnh của chúng.

Đấy cũng là nguyên nhân tại sao Tế Qua có thể trực tiếp tiến nhập lần thuế biến (lột xác) thứ hai.
- Ta nghĩ chắc rằng bọn chúng trước khi hóa điên, hẳn phải thuộc về Vua của Ngũ tộc tinh linh chúng ta.
Linh Tường đã đoán ra điều gì đó.
- Chính xác.

Bọn chúng là thần thú của Vua tinh linh Ngũ tộc.

Trong trận chiến nhằm mục đích phong ấn Vu Long của Thương Xá, ngoại trừ Kim Sí Đại Bàng còn có cả sự tham chiến của bọn chúng, chỉ có điều chúng bị Vu Long cắn nên hóa điên.

Nếu không có bọn chúng hỗ trợ, Kim Sí Đại Bàng căn bản không thể đánh bại Vu long.
- Vậy nhân cơ hội này vừa hay để chúng ta thu hồi thứ vốn thuộc về mình.
Lạc Anh vội nói.
- Không đơn giản vậy đâu.

Sau khi bị Vu Long cắn, biến thành ma thú, chúng đã bị mất đi bản tính vốn có, hơn nữa linh lực cũng càng thêm cường đại, khi đó hợp lực của ta và tỷ tỷ mới đánh bại được thú lang, nhưng ta cũng phải trả một giá đắt là bị nó cắn trúng.
Tế Qua lên tiếng.
- Vậy chúng ta có thể kết hợp lại để đánh từng con một.
Sầm Hàm bên cạnh nói.
- Không thể.

Chỉ có Vương tộc tinh linh của đúng tộc đó mới làm được thôi, nếu như là người khác, chúng sẽ bị đánh cho thần hình tan biến.
Ngự Nô nói.
- Không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể làm như vậy thôi.

Mọi người nên cẩn trọng, ta tin chắc rằng, chỉ cần các người là chủ nhân của chúng, nhất định sẽ có khả năng thu phục được.
Trần Phong nói.
Nơi đầu tiên họ đến chính là Hỏa Phượng động.

Cửa động đỏ rực, lửa tỏa từ rìa động ra rất xa, cây cối xung quanh đó đều sớm thành tro tàn.

Nhiệt lượng này so với Luyện Hỏa đảo còn mạnh hơn.
Tế Qua huyễn hóa ra một ngọn băng sắc nhọn phóng vào cửa động, nhưng còn chưa tiến được qua cửa đã không thấy đâu, hàn băng mang theo huyễn thuật mà còn không chịu nổi khiến mọi người thấy rõ nhiệt độ bên trong động.
- Động này nếu không phá được, chúng ta không thể tiến tiếp.
Ngự Nô nói.
- Mọi người hãy đợi ở đây.


Ta nhất định sẽ thu hồi nguyên thần Hỏa Phượng, vì nó vốn thuộc về Hỏa tộc chúng ta.
Lạc Anh nói xong, toàn thân bao bọc bởi một tầng lửa, lửa này có nhiệt độ tương đương với bên trong động, cũng khả dĩ bảo vệ cho bản thân.
Nhóm Trần Phong lùi ra khỏi phạm vi có nhiệt lượng tỏa ra, yên lặng đợi Lạc Anh ở một vị trí an toàn.

Họ không nói câu nào, nhưng trong lòng lại rất căng thẳng, cử động cũng bối rối.
Lạc Anh vừa tiến vào trong động, lửa phòng hộ trên người liền được gia tăng thêm linh lực, không thì chẳng thể nào chịu được nhiệt độ Hỏa Phượng tán phát ra.

Đi sâu hơn chút nữa, nàng nghe thấy tiếng kêu của Hỏa Phượng, âm thanh trong trẻo vút cao hơn muôn loài chim, chẳng trách được xưng tụng làm vua của điểu cầm.
Đôi cánh của Lạc Anh giang rộng, lông vũ màu đỏ rực biến thành ám khí sắc nhọn, dấu ấn nơi mi tâm cũng hiện rõ ràng.

Trên đường đi, nàng đã hiểu rõ linh lực Hỏa Phượng cường đại thế nào, vì thế không thể không cẩn thận.
Một tiếng phượng ngân, sau đó một luồng lửa phóng tới.

Lạc Anh tránh không kịp, liền lấy cánh bảo vệ bản thân, nhưng vẫn bị đánh bật vào một tảng đá lớn.

Nàng kêu lên một tiếng, dùng lửa đốt cự thạch thành tro rồi lao ra.
- Ta là chủ nhân đích thực của ngươi, hôm nay ta muốn phong ấn ngươi vào trong thân thể ta.
Lạc Anh nói rồi vỗ cánh bay tới.

Bên ngoài thân hình Hỏa Phượng cũng bao phủ bởi một tầng lửa, tầng lửa này vững chắc vô cùng, cánh của nàng đâm lên trên đó phát ra âm thanh “đinh đang”, còn bật ra những tia lửa nhỏ, nhưng không thể làm bị thương Hỏa Phượng.
Hỏa Phượng há rộng mỏ, lửa đó phóng ra.

Lạc Anh đã không còn có thể dùng linh lực để chống cự, do vậy chỉ đành tránh đi, nàng hiểu rõ sự lợi hại của quầng lửa này.

Lạc Anh nhảy ra ngoài một trượng đồng thời trên đôi cánh bắn ra vô số ám khí, nhưng vẫn không thể gây tổn hại gì cho Hỏa Phượng..