Tiểu Bạch Cốt

Chương 99

Edit: Phong Nguyệt
Hiển nhiên tiếng lòng Bạch Tiểu Cốc không thể giấu được Tần Cửu Tịch, Tần Cửu Tịch nghe thấy rõ ràng.
Quả nhiên tiểu cốt đầu này có tâm tư bất chính!
Tần Cửu Tịch nhìn chằm chằm y.


Bạch Tiểu Cốc vội vã dừng suy nghĩ, ngượng ngùng nói: “Cốt không có ý khác, chỉ…” tò mò chút chút thôi.
Tần Cửu Tịch: “Không được tò mò.”
Bạch Tiểu Cốc: “Được rồi…” Giọng nói có chút tiếc hận.


Tần Cửu Tịch cười lạnh, tâm tình không tồi, dù sao cũng đã kịp thời ngăn chặn tổn thất.
Bạch Tiểu Cốc không dám trêu Cửu Đại Tịch, ngoan ngoãn hỏi: “Vậy cốt phải tu hành thế nào?”
Ma tộc tu hành thế nào?
Nhóc xương khô hỏi đúng người rồi.
Chẳng qua…


Tần Cửu Tịch rũ mi: “Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”
Bạch Tiểu Cốc: “Được!”
Dáng vẻ nóng lòng muốn thử, tâm tư viết hết lên đôi ngươi xinh đẹp: Mạnh lên là phụ, ăn ngon mới là chính.
Tần Cửu Tịch: “…” Bộ xương đói khát.


Tần Cửu Tịch nhìn gà nướng, Bạch Tiểu Cốc vội nói: “Mau thừa nóng ăn đi, đều là của người.”
Tần Cửu Tịch gắp đùi gà, ngập ngừng cắn một cái.
Bạch Tiểu Cốc nhìn hắn đầy chờ mong.


Đầu lưỡi Tần Cửu Tịch tê dại, toàn bộ thân thể đều kêu gào khen ngon, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận, hắn bình thản nói: “Chỉ có vậy.”


Bạch Tiểu Cốc: “Có thể là không thích hợp với người, sở thích của mỗi người khác nhau, thế gian này có rất nhiều mỹ vị, đợi có cơ hội người có thể nếm thử một chút.”
Tần Cửu Tịch ngước mắt: “Bổn tọa cần ngươi dạy?”
Bạch Tiểu Cốc quen đường quen nẻo: “Không dám không dám.”


Ăn sáng xong, Bạch Tiểu Cốc nói: “Cốt muốn tạm biệt dương bà bà.”
Dương bà bà hứa sẽ chăm sóc Tần Vịnh, song không ở lại tiểu viện tử này.
Đêm qua dương bà bà trở về, sáng sớm nay còn phải đến đại trù phòng bậu bịu.


Đương nhiên Tần Vịnh không cần canh chừng ngày đêm, trạng thái hiện tại của gã không khác gì đang ngủ cả.
Tinh quái ngủ một lần nửa năm là chuyện thường.
Tần Cửu Tịch không tỏ ý kiến: “Tùy ngươi.”
Bạch Tiểu Cốc: “Cảm ơn người, chủ nhân.”


Tần Cửu Tịch không có phản ứng, trong lòng lại hơi hưởng thụ.
Tính cách thích làm nũng này chỉ có thể từ từ sửa.
Tiểu viện của họ ở vị trí hẻo lánh, đại trù phòng lại ở giữa sườn núi, là nơi vô cùng náo nhiệt của Chiêu Diêu Sơn.


Dọc đường có rất nhiều người nhìn thấy Bạch Tiểu Cốc, kinh ngạc hỏi: “Tiểu mỹ nhân này ở đâu tới vậy?”
Bạch Tiểu Cốc tươi cười: “Là ta, bạch cốt đầu.”
Vậy mà là nhóc xương khô!


Bởi vì Bạch Tiểu Cốc làm việc trong đại trù phòng, lại rất đáng yêu, tính cách vui vẻ, giọng nói độc lạ, các tu sĩ rất thích.
Những tu sẽ quen y đều kinh ngạc: “Tiểu cốt đầu hóa hình rồi? Hoàn toàn như người khác, đúng là nhìn cốt không thể nhìn tướng!”


Hồ điệp tinh ném mị nhãn cho y: “Tiểu cốt đầu có muốn song tu với ca ca không.”
Tiểu mỹ nhân tóc bạc đẹp quá, dáng người đôi chân làn da đều trắng sáng, ở trên giường chắc chắn…


Một con mắt hình viên đạn bay tới, hồ điệp không hiểu sao sau lưng lạnh lạnh, hắn cảnh giác quay đầu, phát hiện ‘hoả hồ’ sắc mặt lạnh lẽo.
Sao thế này? Ngày thường hỏa hồ cũng nóng nảy, có điều không đến nỗi như hôm nay.
Nhìn chằm chằm như hắn là con bướm chết!


Côn trùng hóa hình rất nhút nhát, hồ điệp không đánh lại hoả hồ, lần này càng sợ hơn, vội vã bay mất.
Bạch Tiểu Cốc: “Ế?”
Tần Cửu Tịch trùm mũ cho Bạch Tiểu Cốc.
Bạch Tiểu Cốc dùng ngón tay trắng nõn mảnh khảnh kéo vành nón nhìn hắn: “Chủ nhân?” Giọng y rất nhỏ, không ai nghe thấy.


Tần Cửu Tịch lạnh lùng nói: “Ít lấy thân thể của ta đi trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Con bướm chết tiệt từ đâu xuất hiện, dám mơ ước nhóc xương khô, yêu tu quả nhiên bản tính thấp kém!
Bạch Tiểu Cốc: “…”


Y vô pháp phản bác, tuy đây là thân thể của y, nhưng hình như cũng thuộc về Tần Cửu Tịch…
Dù sao cũng là chủ nhân nặn từng li từng tí.
Nếu cho y nặn, chắc chắn không đẹp được vậy.
Được rồi, đây là tài sản chung của y và chủ nhân!


Tần Cửu Tịch thầm cười lạnh: Tài sản chung? Toàn bộ xương cốt của ngươi đều là vật của bổn toạ.
Đương nhiên hắn không nói ra miệng.
Đây là chuyện hiển nhiên, không cần phải nhiều lời.
Dương bà bà vừa mừng vừa lo nhìn Bạch Tiểu Cốc, sao đứa nhỏ này đẹp như vậy chứ!


Có diện mạo đẹp lại không có năng lực bảo vệ mình, đối với tiểu tinh quái chưa chắc là chuyện tốt. Đừng nói thế giới bên ngoài, dù là ở Chiêu Diêu Sơn, cũng chưa chắc không ai mơ ước…
Đẹp là chuyện tốt.
Đẹp quá thì sẽ phiền phức.


Bà không thể nói băn khoăn này cho tiểu bạch cốt nghe, đứa nhỏ đơn thuần, nói cũng không thay đổi được gì, ngược lại sẽ doạ y.
Cũng may tiểu bạch xốt không một mình.


Dương bà bà cố ý kéo ‘hỏa hồ’ qua, dặn dò: “Bà bà biết tình cảm hai đứa rất tốt, Tiểu Cốt lại đơn thuần không hiểu chuyện, rất ỷ lại con.”
Tần Cửu Tịch không kiên nhẫn nghe, song nghĩ đến thân phận hiện giờ của mình, cố gắng nhịn xuống, thần thái qua loa có lệ.


Dương bà bà cảm thấy ‘hỏa hồ’ hơi kỳ quái, nhưng một là bà không nhìn thấy hồn phách, hai là nghĩ đến sự tình Thất Tuyệt Tháp—— Sau khi trải qua cửu tử nhất sinh sẽ luẩn quẩn trong lòng, huống chi ‘hỏa hồ’ còn nhỏ như vậy.


Bà tiếp tục nói: “Chắc chắn sẽ có người mơ ước diện mạo Tiểu Cốt, con nhớ dạy nó một chút, đừng để nó bị lừa đi mất.”
Tần Cửu Tịch đáp: “Bổn… con biết.”


Dương bà bà thấy hắn không hiểu, không thể không nói: “Tuy hai đứa tình như thủ túc, nhưng dù gì cũng không phải huynh đệ thật sự, thế nên đừng bận tâm quá nhiều… Nếu con và nó lưỡng tình tương duyệt thì hãy nhanh chóng cho nó biết chuyện ấy.”


Dương bà bà đưa cho hắn một quyển sách: “Lẽ ra phải để sư phụ con đưa cho con, nhưng tình huống hiện giờ của gã… Ôi, bà bà ngần này tuổi rồi cũng không có gì xấu hổ, mau nhận đi.”
Rất lâu sau Tần Cửu Tịch mới hiểu ra.
Lưỡng tình tương duyệt…
Biết chuyện ấy?


Và cả trang bìa quyển sách này.
Tần Cửu Tịch tức giận đến mức muốn một chưởng giết chết đôi cẩu nam nam này!
Hay, hay lắm!
Nhóc xương khô dám lừa hắn.
Còn Bạch Tiểu Cốc lừa hắn cái gì…
Tần Cửu Tịch: “…”
Không có câu nào thật!


Dương bà bà nói riêng với Tần Cửu Tịch, thế nên Bạch Tiểu Cốc không biết.
Y tiến lên hỏi: “Dương bà bà nói gì với người?”
Tần Cửu Tịch cười lạnh không nói.
Bạch Tiểu Cốc lại hỏi: “Ta thấy dương bà bà cho người một quyển sách…”


Y không hỏi còn tốt, vừa hỏi là Tần Cửu Tịch tức muốn chết, lạnh giọng hỏi: “Sao, ngươi muốn?”
Bạch Tiểu Cốc không biết sao hắn tức giận, nhưng y rất sợ chọc tức hắn, vội vàng nói: “Cốt không muốn, dương bà bà cho người, tất nhiên là của người.”


Tần Cửu Tịch: “Ai thèm đồ của sư huynh ngươi.”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Tần Cửu Tịch: “Bổn tọa sẽ mang theo, chờ sau khi hắn ta tỉnh lại sẽ trả cho hắn ta.”
Mới là lạ! Thứ sách rác rưởi này không nên tồn tại ở hậu thế!


Nghĩ tới hoả hồ sẽ cùng Bạch Tiểu Cốc ở bên nhau, nghĩ đến bọn họ lưỡng tình tương duyệt, trong lòng Tần Cửu Tịch như có tảng đá lớn ập xuống, đè hắn phát đau.
Tần Cửu Tịch nhìn về phía Bạch Tiểu Cốc, bỗng nói: “Nhớ kỹ, ngươi là người hầu của ta.”


Bạch Tiểu Cốc chớp chớp mắt, không rõ nguyên do: “Đúng vậy…”
Tần Cửu Tịch lại hỏi y: “Ngươi biết bổn phận người hầu là gì không?”
Bạch Tiểu Cốc vô cùng thành thật: “Không biết…”
Tần Cửu Tịch nhìn chằm chằm y: “Điều thứ nhất là không được rời khỏi bổn toạ.”


Bạch Tiểu Cốc: “Đơn giản vậy ư!” Hù chết cốt, tưởng đâu phải giặt y phục nấu cơm trải chăn làm ấm giường…
Tần Cửu Tịch nghe được tiếng lòng y, lại nói: “Còn phải giặt y phục nấu cơm trải chăn làm ấm…”
Hắn không cần y làm ấm giường, y mơ tưởng bò lên giường hắn.


Bạch Tiểu Cốc gật gật: “Được, cốt nghe người.”
Bạch Tiểu Cốc ngoan ngoãn nghe lời, Tần Cửu Tịch vẫn thấy khó chịu, không rõ khó chịu ở đâu——
Có lẽ là do thân thể hỏa hồ quá đáng ghét, hắn phải nhanh chóng tìm lại thân thể của mình.


Sở dĩ người nọ có thể thành công trấn áp Tần Cửu Tịch là vì gã ta đã dùng kế tách thân thể và hồn phách hắn ra.
Thiên Ngu Sơn và Chiêu Diêu Sơn có thể nói cách nhau vạn dặm.


Nhìn vào bản đồ Thập Nhị Tiên Sơn, một chỗ nam một chỗ bắc, vừa vặn ngăn cản thân thể và hồn phách hắn cảm ứng nhau.
Đợi hồn phách ly thể, người nọ lợi dụng Thất Tuyệt Tháp trấn áp hồn phách hắn, rồi giấu thân thể hắn ở địa cung Thiên Ngu Sơn, vậy nên mới cầm tù hắn ngàn vạn năm.


Tần Cửu Tịch nhớ tới người nọ, hận ý dâng trào, lúc đó hắn niên thiếu thiên chân, tin lời ma quỷ của người nọ, cho rằng người nọ…


Thôi, chuyện này đã qua lâu, với tu chất vụng về của người nọ, e rằng sớm đã hồn phi phách tán, hắn muốn tìm người nọ báo thù, cũng không tìm thấy một sợi hồn phách nào.
Tần Cửu Tịch hoàn hồn, nhìn Bạch Tiểu Cốc cõng túi lớn túi nhỏ.
Tần Cửu Tịch nhíu mày: “Ngươi muốn làm gì?”


Bạch Tiểu Cốc: “Từ Chiêu Diêu Sơn đến Thiên Ngu Sơn rất xa, chúng ta phải chuẩn bị đầy đủ.”
Tần Cửu Tịch: “Ngay cả túi Càn Khôn ngươi cũng không có?”


Bạch Tiểu Cốc chỉ là tiểu tinh quái nghèo khổ: “Túi Càn Khôn rất quý, sư phụ và sư huynh ra ngoài mới cần đến, trước nay ta chưa từng xuống núi, tất nhiên không có túi Càn Khôn.”


Sở dĩ y không lấy của sư phụ và sư huynh là bởi vì Tần Vịnh và hỏa hồ sợ mất túi Càn Khôn nên dùng máu khoá lại, y có thể lấy dùng chứ không thể mang xuống núi.
Tần Cửu Tịch: “…” Đời này của bổn toạ chưa từng nghèo như vậy.


Bạch Tiểu Cốc nâng mặt nói: “Chủ nhân, chúng ta xuất phát đi.”
Tần Cửu Tịch: “… Ừm.”
Tần Cửu Tịch đi ở đằng trước, Bạch Tiểu Cốc túi lớn túi nhỏ đi theo sau, tiểu bạch cốt mới vừa có thân thể, chân cẳng chưa linh hoạt, bước đi gập ghềnh.
Tần Cửu Tịch: “…”


Bạch Tiểu Cốc đuổi theo, thở hổn hển: “Chủ nhân không cần lo cho ta, ta không mệt.”
Tần Cửu Tịch: “…”
Bạch Tiểu Cốc lau mồ hôi giữa trán: “Đi thôi!”


Tần Cửu Tịch nhìn không nổi nữa, hắn tuyệt đối không phải đau lòng bộ xương trong lòng có người lại lừa dối người khác, hắn chỉ đau lòng thân thể mình nặn.
Tần Cửu Tịch lấy túi nặng nhất, nhẹ nhàng xách lên.
Bạch Tiểu Cốc hâm mộ: “Chủ nhân thật mạnh!”
Tần Cửu Tịch: “…”


Bạch Tiểu Cốc lại nói: “Chủ nhân, sao người xách túi cũng soái vậy chứ!”
Thính tai Tần Cửu Tịch ửng đỏ: “Câm miệng!”
Bạch Tiểu Cốc thầm nói: Chẳng qua tình tình hơi xấu.
Tần Cửu Tịch thiếu chút nữa ném túi lên đầu y.


Họ xuống Chiêu Diêu Sơn mới phát hiện bên ngoài đã nghiêng trời lệch đất.
Thất Tuyệt Tháp sụp đổ đối với Thập Nhị Tiên Sơn không khác thảm hoạ thiên nhiên.
Không đề cập tới chân ma hiện thế, hung thú ma quái tràn ra từ Thất Tuyệt Tháp đã làm chúng tu sĩ khổ không nói nổi.


Mấy đại môn phái Chiêu Diêu Sơn suốt đêm phái cao thủ ra tay mới miễn cưỡng đuổi đi phần lớn hung thú.
Bọn họ làm như vậy vô cùng vô trách nhiệm với hàng xóm.


Chiêu Diêu Sơn ốc còn không mang nổi mình ốc, nào còn quan tâm thanh danh? Nếu không đuổi hung thú đi, Chiêu Diêu Sơn sẽ trở thành địa ngục máu!


Chiêu Diêu Sơn xảy ra chuyện, không ít người chạy nạn, đặc biệt là tu sĩ Nhân tộc, họ không có tình cảm gì sâu đậm với Chiêu Diêu Sơn, lúc này đại nạn lâm đầu, tự nhiên là chạy được thì chạy.


Tần Cửu Tịch thay đổi dung mạo, hắn không thích tóc đỏ mắt đỏ của hồ ly, dứt khoát biến thành tóc đen mắt đen.
Bạch Tiểu Cốc nào dám nói gì, chỉ ngoan ngoãn đi theo bên cạnh hắn, thuận tiện hỏi: “Chủ nhân, cốt có cần biến tóc đen không?”
Tần Cửu Tịch liếc nhìn y.


Bạch Tiểu Cốc đã hiểu: “Được được, người nặn cho cốt dạng gì thì cốt sẽ mãi là dạng đó, một sợi tóc cũng không thay đổi.”
Tần Cửu Tịch cho y một ánh mắt “ngươi hiểu là tốt”.
Hai chủ tớ đi đến chạng vạng mới tới một tiên thành thuộc Chiêu Diêu Sơn.


Tần Cửu Tịch có chút bực bội, cứ rề rề kiểu này biết khi nào mới tới?
Huống hồ sát khí tiêu hao quá lớn, không bổ khuyết sẽ ảnh hưởng hồn phách.
Sát khí đối với chân ma giống như nhân loại ăn cơm, đều rất cần thiết.
Phải ăn như thế nào?
Đến lúc dạy bộ xương gạt người rồi.


Tần Cửu Tịch hỏi Bạch Tiểu Cốc: “Đói không?”
Bạch Tiểu Cốc: “”
Chủ nhân có ý gì, cốt không biết đói có được không!
Bạch Tiểu Cốc giật mình: “Đói đói!” Y hiểu y hiểu, chắc chắn là chủ nhân đói mà ngại!
Tần Cửu Tịch: “…” Thôi, đi ăn trước đã.


Hai người vào quán ăn ngồi, người hầu Bạch Tiểu Cốc (dù sao cũng ăn không được) ân cần hầu hạ Tần Cửu Tịch, y vẫn luôn vây quanh xum xoe Tần Cửu Tịch, căn bản không lưu ý đến những tầm mắt trong bóng tối kia.
Tần Cửu Tịch để Bạch Tiểu Cốc hầu hạ, chầm chậm ăn xong bữa cơm.
Cơm xong, sắc trời vừa đen.


Bạch Tiểu Cốc: “Chủ nhân chúng ta ở trọ sao?”
Tần Cửu Tịch: “Lên đường.”
Bạch Tiểu Cốc: “Được!” Y không cảm thấy mệt, tưởng tượng đến gần sư phụ hơn, cả người y đều tràn trề sức lực!
Tần Cửu Tịch dẫn y ra khỏi quán, bọn họ đi không nhanh không chậm, hơn nữa càng đi càng lệch.


Bạch Tiểu Cốc có chút sợ: “Chủ nhân, có phải chỗ này quá tối không?”
Tần Cửu Tịch liếc mắt ra sau: “Sợ cái gì?”
Bạch Tiểu Cốc tiến đến bên người hắn, không nhịn được muốn nắm tay hắn.
Sợ quá, muốn nắm tay.
Tần Cửu Tịch: “…”


Bạch Tiểu Cốc không dám trực tiếp nắm tay hắn, chỉ trộm nắm ngón út hắn.
So nắm tay còn…
Tần Cửu Tịch cố chịu đầu ngón tay tê dại, quay đầu trừng y.
Bạch Tiểu Cốc cười gượng: “Chủ nhân, ta…”


Y còn chưa dứt lời, có người từ chỗ tối đi ra: “Tiểu yêu quái, chủ nhân ngươi có đút no ngươi không?” Sau đó truyền đến một trận cười đáng khinh.


Lúc này Bạch Tiểu Cốc mới nhìn thấy phía sau, vậy mà có bảy tám người, hơn nữa mỗi người đều cầm pháp khí ánh xanh, mặc y phục xám nâu, có vẻ là tu sĩ tiên môn nào đó, nhưng ác ý trong mắt quá nặng, làm người buồn nôn.


Bạch Tiểu Cốc không hiểu ý họ, ánh mắt Tần Cửu Tịch trầm xuống, lửa giận đè nén cả ngày bộc phát.
Tu sĩ cầm đầu nói: “Chiêu Diêu Sơn ốc không mang nổi mình ốc, không ai che chở tiểu yêu tinh như các ngươi đâu, không bằng để bổn tiên quân!”
Bạch Tiểu Cốc phản ứng lại——


Tần Vịnh vô cùng hiểu thế nào ‘dạy theo tư chất’, ở trong chuyện gã kể, ngoại trừ những hung thú thích ăn xương, còn có rất nhiều ác tu mơ ước mỹ mạo hồ yêu.
Tuy là giảng cho hỏa hồ nghe, nhưng Bạch Tiểu Cốc khiêm tốn hiếu học, nghe nghiêm túc hơn cả hoả hồ, nhân tiện sợ hơn cả hoả hồ.


Ác tu có đôi khi còn đáng sợ hơn hung thú.
Họ sẽ ép tinh quái làm chuyện khốn nạn, tra tấn tinh quái sống không được chết không xong.
Bạch Tiểu Cốc nhớ tới những lời sư phụ nói, sắc mặt trắng bệch, y ôm lấy cánh tay Tần Cửu Tịch, run giọng nói: “Bọn họ… bọn họ…”


Giọng y rất êm tai, những kẻ vốn nảy sinh ý xấu bởi diện mạo y càng thêm hưng phấn: “Các ngươi đừng chơi hỏng tiểu mỹ nhân tóc trắng, có thể bán giá trên…” trời.
Gã chưa kịp dứt lời, bỗng nhiên ôm chặt cổ họng.
Không ai kịp phản ứng, thậm chí chưa thấy rõ đã xảy ra chuyện gì.


Ánh trăng sao trời bị sát khí ngùn ngụt che lấp.
Bóng đêm ập tới.
Đêm hè nóng rực nháy mắt trở thành hầm ma lạnh băng.
Một luồng khí đen không biết từ chỗ nào xuất hiện, xuyên qua yết hầu tu sĩ, ngay sau đó từng tiếng hét thảm thiết vang lên. 


Bảy tám tu sĩ Trúc Cơ ngã xuống đất khi chưa kịp hiểu mô tê gì.
Hồn phách ly thể, lơ lửng giữa không trung.
Tần Cửu Tịch nhìn tiểu gia hỏa: “Đến đây.”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Tần Cửu Tịch: “Bổn tọa dạy ngươi cách dùng bữa.”
Đã là Ma tộc, ăn ngũ cốc gì chứ.


Muốn no bụng, chỉ có lệ quỷ oan hồn.
Hết chương 99