Edit: Phong Nguyệt
Tiểu bạch cốt càng đau lòng hơn: “Sao người lại đoạt thân thể sư huynh ta?”
Lạch cạch, hắc ảnh rời khỏi thân thể hỏa hồ, lơ lửng giữa không trung.
Tiểu bạch cốt luống cuống đỡ lấy hoả hồ sắp ngã xuống đất, nâng niu như đồ sứ rơi là vỡ.
Hắc ảnh cười lạnh: “Muốn chữa trị linh hồn hắn ta, ngắn thì mười năm, dài thì trăm năm, chỉ mong đến lúc đó xác hắn ta không hoá thành xương khô như ngươi.”
Tiểu bạch cốt: “!”
Hắc ảnh lại nói: “Bổn tọa vốn muốn giúp ngươi bảo tồn thân thể hoả hồ không thối rữa, nếu ngươi có cách khác thì thôi.”
Có cách khác?
Cách bảo vệ thân xác không thối rữa?
Tiểu bạch cốt làm gì có cách!
Tuy hắc ảnh nói vòng vo, nhưng tiểu bạch cốt nắm được trọng điểm: “Người… không phải người muốn cướp thân thể sư huynh ta?”
Hắc ảnh khinh thường: “Ngươi cảm thấy hắn ta xứng?”
Tiểu bạch cốt: “…”
Hắc ảnh: “Bổn tọa không dùng thân thể hắn ta nữa, ngươi có xin ta…” cũng vô dụng.
Tiểu bạch cốt: “Nhờ người đó, ta không có cách bảo tồn thân thể sư huynh, sư huynh thích đẹp, nếu tỉnh lại thấy mình biến thành bộ xương khô thì sẽ sống không nổi mất.”
Hắc ảnh: “…”
Tiểu bạch cốt đáng thương nói: “Cầu xin người, chủ nhân.”
Hắc ảnh: “……”
‘Hỏa hồ’ mở mắt ra.
Đa số hồ ly đều có bộ dạng xuất chúng, hỏa hồ là chủng loại diễm lệ, dáng vẻ không thể chê vào đâu, môi đỏ da trắng, là mỹ nhân trong số mỹ nhân.
Hỏa hồ tuyên bố người muốn song tu với mình có thể xếp hàng tới Thiên Ngu Sơn xa nhất không phải không có căn cứ.
Trước giờ tiểu bạch cốt không để bụng diện mạo của sư huynh và sư phụ, đẹp hay không đều là người nhà y, họ không chê y là xương khô, sao y lại để ý?
Nhưng hiện giờ…
Tiểu bạch cốt thầm mắng trong lòng: Mắt sư huynh không có đen, mắt đen rất đáng sợ; sư huynh không híp mắt, híp mắt rất dữ; sư huynh không mím môi…
‘Hỏa hồ’ nhìn chằm chằm y: “Ta không phải sư huynh ngươi.”
Tiểu bạch cốt: “Cốt biết.”
Sư huynh y tốt nhường đó, đáng tiếc lại vì y mà thành một sợi tàn hồn, nghĩ đến đây, tiểu bạch cốt lại rưng rưng.
‘Hỏa hồ’ dời tầm mắt: “Đừng làm nũng với ta, không có tác dụng.”
Tiểu bạch cốt: “”
Ai làm nũng? Ai muốn làm nũng với tên mắt đen hung dữ như ngươi?
Tiểu bạch cốt giận mà không dám nói, rầm rì: “Cốt không có.”
Lam hoả vẫn không ngừng rưng rưng.
‘Hỏa hồ’: “…”
Tiểu bạch cốt: “Cốt thật sự không có!”
‘Hỏa hồ’: “Câm miệng.”
Tiểu bạch cốt: “Hức.”
‘Hỏa hồ’: “…”
Đường đường là tà vật, không biết thương thiên hại lí, bản lĩnh làm nũng thì học rất giỏi.
Thôi, hiện giờ y là người hầu của hắn, sau này hắn sẽ tự dạy dỗ.
‘Hỏa hồ’ chuyển chủ đề: “Sư huynh ngươi tên là gì?”
Tiểu bạch cốt ngậm chặt miệng.
‘Hỏa hồ’ nhướng mày.
Tiểu bạch cốt không muốn đưa cái tên đẹp của sư huynh cho tên mắt đen, ấp úng nói: “Sư huynh chưa có tên.”
Thật ra ‘hỏa hồ’ biết cả, hắn quan sát tiểu cốt đầu hơn ba chục năm, từ khi y vào Chiêu Diêu Sơn đã thường hay quan sát y, đương nhiên biết hỏa hồ chưa có tên.
Hắn chỉ giả vờ hỏi.
“Nếu không có tên…” ‘Hỏa hồ’ suy nghĩ, “Về sau gọi là Cửu Tịch đi.”
Tiểu bạch cốt kinh ngạc: “Tên sư huynh phải là người quan trọng đặt cho…”
Cửu Tịch nhìn y: “Sư huynh ngươi xứng được ta đặt tên?”
Tiểu bạch cốt khẽ thở phào: “Hoá ra người là Cửu Tịch.”
Cửu Tịch nhướng mày: “Ngươi gọi ta là gì?”
Tiểu Bạch Cốt giật mình: “Chủ nhân.”
Cửu Tịch nói: “Ra ngoài gọi sư huynh, về phòng lại gọi chủ nhân.” Đỡ phải rước lấy phiền toái không cần thiết.
Ai ngờ tiểu bạch cốt lập tức nói: “Không!”
Cửu Tịch nheo mắt.
Tiểu bạch cốt sợ run, song vẫn kiên trì nói: “Cốt chỉ có một sư huynh, người… người không phải sư huynh cốt.”
Cửu Tịch nhìn y không chớp mắt.
Tim tiểu bạch cốt đập ầm ầm, miễn cưỡng thỏa hiệp: “Ở bên ngoài ta có thể gọi, gọi kính ngữ!”
Cửu Tịch hơi hòa hoãn: “Kính ngữ?”
Tiểu bạch cốt vắt hết nước xương, dùng hết sở học cả đời nói: “Cửu Đại Tịch!”
Cửu Tịch: “…”
May mà Thiết Thiên tự nhốt trong phòng tối, nếu không nó sẽ cười chết mất: Ngài bảo đó là kính ngữ hả? Hoá ra Cửu Đại Tịch là kính ngữ!
Tiểu bạch cốt căng thẳng hỏi: “Đại… Đại còn chưa đủ tôn kính sao?”
Chẳng lẽ phải kêu Cửu Lão Tịch? Sư huynh không có già mà.
Cửu Đại Tịch: “… Được rồi.”
Bộ xương ngốc!
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, là dương bà bà sau khi nghe tin lập tức chạy tới.
“Tần Vịnh, hỏa hồ, tiểu cốt đầu?” Bà vội vàng gọi sư đồ ba người.
Tuy cả nhà nai tinh không nổi bật ở Hoan Hòa Môn, nhưng không ít người thật lòng yêu mến họ, đặc biệt là quản sự trù phòng dương bà bà, cực kỳ chiếu cố ba người họ.
Thất Tuyệt Tháp sụp đổ, rất nhiều người chạy tới Chiêu Diêu Sơn tị nạn, trù phòng là nơi có tin tức linh thông nhất, dương bà bà nghe nói hỏa hồ đến Thất Tuyệt Tháp, Tần Vịnh chạy đi tìm, hốt hoảng vội vàng chạy qua xem tình huống.
Tiểu bạch cốt nghe thấy giọng dương bà bà, trong lòng ấm áp: “Dương bà bà!”
Dương bà bà thấy tiểu bạch cốt, thấy hoả hồ vết thương chồng chất nhưng còn sống, thấy nai Tần hôn mê lại có hơi thở, lúc này mới thở phào: “Trở về là tốt, trở về là tốt, ba người mạng lớn!”
Thất Tuyệt Tháp là nơi hung hiểm, có thể lành lặng chạy ra đã là ơn trời.
Dương bà bà thấy hỏa hồ bị thương, vội nói: “Hồ nhi bị thương, chỗ bà bà có thuốc trị thương…”
Một câu ‘Hồ nhi’ làm tiểu bạch cốt giật thót.
Y sợ Cửu Đại Tịch tức giận, sợ hắn tổn thương dương bà bà hiền lành.
Ai ngờ Cửu Tịch nâng mi, không mặn không nhạt nói: “Ta tên Cửu Tịch.”
Dương bà bà ngẩn ra: “Hồ nhi có tên, Tần Cửu Tịch? Không tệ!”
Thật ra dương bà bà cảm thấy hơi lạ, Cửu không tệ, hồ ly nào cũng muốn có chín đuôi, chỉ là chữ Tịch này là sao? Chẳng lẽ đọc gần giống với chữ gà nướng?
Vậy cũng giống phong cách hoả hồ.
Cửu Tịch nhíu mày, đang muốn nói không có chữ Tần.
Lại nghĩ đến nai tinh họ Tần, yêu tộc thường theo họ sư phụ, thôi, hiện tại hắn là hỏa hồ, để không rút dây động rừng, cứ kêu như vậy trước đi.
Kế đó, dương bà bà nhìn nhóc xương khô vừa bẩn vừa trầy: “Có phải đau lắm không?”
Tiểu bạch cốt nước mắt lưng tròng: “Không đau.” So với mất đi sư huynh và sư phụ, đau của cốt căn bản không là gì.
Dương bà bà đau lòng: “Rốt cuộc các người đã gặp chuyện gì?”
Tiểu bạch cốt há mồm, một ngàn câu nói vọt tới bên miệng, lại không thể nên lời.
Y không biết nói dối, cũng không biết nên giải thích mọi chuyện thế nào.
Cũng may Tần Cửu Tịch tiếp chuyện, mặt không đổi sắc nói dối.
Cuối cùng hắn nói: “Trước khi sư phụ hôn mê có để lại thư nói có bằng hữu cũ ở Thiên Ngu Sơn, nơi đó có đan dược có thể trị thương cho sư phụ.”
Dương bà bà khϊế͙p͙ vía, tựa như chính mắt nhìn thấy trận ác chiến.
Tiểu bạch cốt trợn mắt há mồm.
Ê, ê…
Y thầm kinh hô: “Cửu Đại Tịch thật biết gạt người!”
Một giọng nói lãnh đạm đột nhiên vang dưới đáy lòng y: “Hửm?”
Tiểu bạch cốt kinh hãi: “Sao người nghe được?” Y nói trong lòng, sao Cửu Đại Tịch nghe được?
Tần Cửu Khinh tựa như gằn từng chữ trong lòng y: “Cả bộ xương khô của ngươi đều là của bổn toạ, dựa vào đâu bổn tọa không nghe được?”
Tiểu bạch cốt: “!”
Đây cũng là một mục trong khế ước? Chẳng lẽ lời thầm thì nãy giờ của y hắn đều nghe được?
Tiểu bạch cốt giật mình, không dám miên man suy nghĩ.
Dương bà bà nghe nói họ muốn đến Thiên Ngu Sơn, vội nói: “Hai đứa yên tâm đi, sư phụ hai đứa giao cho bà bà”
Tiểu bạch cốt lệ nóng doanh tròng: “Đa tạ bà bà.” Nếu mang theo Tần Vịnh ra ngoài, y sợ sư phụ bị xóc nảy, đến lúc đó chưa tìm được một hồn kia, sư phụ lại bị thương thì phải làm sao.
Có dương bà bà chiếu cố, tiểu bạch cốt rất yên tâm.
Dương bà bà lấy một cái túi Càn Khôn ra, đưa cho tiểu bạch cốt: “Hai đứa đi đường phải dùng linh thạch, cầm.”
Tiểu bạch cốt ấm lòng, nước mắt lạch cạch rơi xuống: “Đa tạ bà bà, nhưng cốt không thể nhận.” Dương bà bà sinh hoạt khó khăn, không biết cần kiệm bao lâu mới tích cóp được ngần này linh thạch, y biết bà bà tích cóp linh thạch để dưỡng lão, sao y nỡ lấy đi.
Dương bà bà một mực cho y.
Tiểu bạch cốt một mực không nhận.
Tần Cửu Tịch bực bội nói: “Nhận.” Hắn nói trong lòng tiểu bạch cốt.
Tiểu bạch cốt: QwQ.
Tần Cửu Tịch: “Không cho khóc.”
Tiểu bạch cốt vội ngừng.
Nhìn bộ dáng muốn rớt không được muốn khóc không xong, Tần Cửu Tịch: “…” Còn không bằng khóc ra!
Tần Cửu Tịch sống ngàn năm vạn năm, đừng nói dỗ dành, ngay cả số lần nói chuyện tử tế cũng ít đáng thương.
Lúc này bị cốt chọc tức, chỉ có thể nén giận: “Chờ từ Thiên Ngu Sơn về, ngươi trả bà ta linh thạch gấp đôi không phải được rồi?”
Tiểu bạch cốt sáng mắt: Rất có lý!
Chờ về… tiểu bạch cốt không ngốc, y nói: “Cốt không có nhiều linh thạch như vậy trả dương bà bà.”
Tần Cửu Tịch: “Bổn tọa có.”
Tiểu bạch cốt: “Người, người muốn cho ta mượn?”
Tần Cửu Tịch: “…… Ừm.”
Tiểu bạch cốt cảm động, hoá ra Cửu Đại Tịch không xấu xa đến vậy, y nói: “Đa tạ!”
Nói xong y nhớ tới mình không thêm xưng hô, lại nhút nhát bổ sung: “Đa tạ chủ nhân.”
Tần Cửu Tịch: “………”
Sao lại có tà vật biết làm nũng như vậy, thật làm mất mặt Ma tộc.
Tiểu bạch cốt nhận linh thạch, dương bà bà khẽ thở phào, lại nói: “Sắc trời không còn sớm, mau đi nghỉ ngơi đi, hai đứa bị thương không nhẹ, nhanh nhanh đi thoa dược, ta sẽ chiếu cố sư phụ hai đứa.”
Trong lòng tiểu bạch cốt nóng hầm hập: “Đa tạ bà bà.”
Dương bà bà thực sự đau lòng đứa nhỏ tội nghiệp này: “Nhanh đi đi.”
Tiểu bạch cốt cùng Tần Cửu Tịch đến sương phòng, Tần Cửu Tịch quan sát y.
Tiểu bạch cốt nói: “Cốt không sao, cốt bôi… bôi dược cho chủ nhân.”
Làm người hầu phải có tự giác của người hầu, tiểu bạch cốt không chỉ trông cậy Cửu Đại Tịch cứu sư phụ và sư huynh, còn trông cậy vào Cửu Đại Tịch cho y mượn linh thạch.
Cho nên phải hầu hạ đàng hoàng.
Tần Cửu Tịch: “Lại đây.”
Tiểu bạch cốt tới gần hắn.
Tần Cửu Tịch vươn ngón tay điểm giữa trán trầy của y: “Sẽ có chút khó chịu, nhịn xuống.”
Tiểu bạch cốt không rõ nguyên do.
Ngay sau đó một sợi hắc khí tràn ra từ đầu ngón tay trắng nõn của Tần Cửu Tịch, dừng trên vị trí bị thương của tiểu bạch cốt. Lúc đầu tiểu bạch cốt chỉ cảm thấy lạnh, tiếp theo có chút bủn rủn, sau đó…
Tiểu bạch cốt run như cầy sấy: “Chủ nhân… chủ nhân…”
Đầu ngón tay Tần Cửu Tịch di chuyển xuống ngực y.
Nơi đó trầy nặng nhất, cả bộ bạch cốt đều bị dính bùn.
Tiểu bạch cốt chịu không nổi: “Đừng, đừng chạm vào đó… ngứa, cốt ngứa quá…”
Ngón tay Tần Cửu Tịch run lên: “Câm miệng.”
Tiểu bạch cốt: “Hức.”
Tần Cửu Tịch: “…………”
Tà thuật đứng đắn thì không biết, làm nũng dụ hoặc là giỏi.
Còn ra thể thống gì!
Hết chương 94