Edit: Phong Nguyệt
Hỏa hồ nhắm mắt lại, đến chết cũng không có tên họ.
Tu vi hắn ta tan biến, hóa thành một con hỏa hồ nho nhỏ, như một con mèo nhỏ đáng thương cuộn mình lại.
Tiểu bạch cốt gào khóc, nước mắt dừng trên thân thể hỏa hồ, không phải hòn đá xanh có thể đọng lại thời không như trong ảo cảnh, mà chỉ là nước mắt bình thường, những giọt nước mắt bất lực.
Tiểu bạch cốt không hiểu song tu là gì, không biết gà nướng có mùi gì, cũng không biết thế giới bên ngoài Chiêu Diêu Sơn có dáng vẻ ra sao… Những chuyện hoả hồ nói với y, y chưa từng thấy chưa từng biết.
Hiện tại người nói cho y biết hết thảy không bao giờ nhìn y nữa.
Không ai cù y.
Không ai mắng y ngốc.
Không ai thường chừa nửa con gà nướng để chờ y có thể thân thế nếm thử…
Tiểu bạch cốt hối hận không thôi, hận bản thân không đáp ứng bất kỳ chuyện gì của sư huynh.
Song tu, gà nướng, ngao du thế gian…
Y luôn từ chối sư huynh, ngay cả đến cuối cùng, sư huynh muốn một cái tên, y cũng không nghĩ được.
Vì sao y vô dụng như vậy, vì sao y ngốc như vậy?
Vì sao y không bảo vệ được họ?
Tần Vịnh tập tễnh bò tới, ôm lấy tiểu bạch cốt: “Là vi sư…” quá vô năng.
Tiểu bạch cốt quay đầu nhìn gã: “Sư phụ.”
Tần Vịnh: “Xin lỗi.”
Tiểu bạch cốt ôm chặt gã, sư đồ hai người ôm nhau khóc.
Thất Tuyệt Tháp sụp đổ.
Nơi này không an toàn.
Sư huynh đã đi rồi, sư phụ còn bị trọng thương.
Tiểu bạch cốt lau khô nước mắt, bế hỏa hồ nho nhỏ lên, đỡ lấy sư phụ: “Chúng ta về nhà.”
Tần Vịnh khóc sưng mắt, nãy giờ gã không dám nhìn hỏa hồ một cái, gã chưa thể tiếp nhận sự thật này.
Tiểu bạch cốt nghẹn ngào, lại hiếm khi kiên định: “Cốt sẽ cố gắng tu hành.”
Y muốn có sức mạnh, y muốn mạnh mẽ, y muốn bảo vệ người nhà mình.
Tần Cửu Khinh cảm nhận được khao khát sức mạnh mãnh liệt của tiểu bạch cốt.
Hắn phát hiện mình có thể đáp lại.
Song hắn không lên tiếng.
Hắn sợ dọa tiểu gia hỏa.
Giờ khắc này, Tần Cửu Khinh đã biết thân phận của mình.
Hắn không ngờ mình là hung thần bị trấn áp trong Thất Tuyệt Tháp.
Hắn không có thật thể, cũng không có ký ức quá khứ, chỉ ra tay chém rắn chín đầu khi tiểu bạch cốt nguy hiểm.
Thất Tuyệt Tháp sụp đổ vì hắn.
Hắn cũng bởi vậy mà thoát khỏi gông cùm xiềng xích.
Không phải là thần thức du đãng, mà lấy trạng thái linh thể đi theo sau tiểu bạch cốt.
Nơi này là ký ức tiểu bạch cốt, là quá khứ chân thật.
Năm đó bản thân hắn cũng quan sát tiểu bạch cốt hồi lâu, đến khi Tiểu Cốc gặp nguy hiểm ở Thất Tuyệt Tháp mới ra tay?
Sau đó họ đã gặp nhau như thế nào?
Từ khi tiến vào Thất Tuyệt Tháp, Thiết Thiên đã biết thân phận Tần Cửu Khinh, nó không dám ho he, nếu thân kiếm có thể đổ mồ hôi thì nó đã ướt sũng, sợ chết đi được.
Hèn gì thức hải Tần Cửu Khinh lớn như vậy.
Hèn gì thần thức Tần Cửu Khinh có thể bao trùm toàn bộ Chiêu Diêu Sơn.
Vậy mà ký chủ nó lại là sát thần bị trấn áp ngàn vạn năm trong Thất Tuyệt Tháp!
Thiết Thiên sống lâu nên biết nhiều.
Tuy đời sau không còn Thất Tuyệt Tháp, nhưng trước Tiên Ma đại chiến, Thất Tuyệt Tháp là hung địa nổi tiếng.
Không ai biết nó xây khi nào, cũng không ai biết người nào xây, chỉ biết tầng cao nhất của Thất Tuyệt Tháp có một vị hung thần chạm tới thần vị.
Hắn lấy ma nhập thần, một khi chân chính phong thần, thế giới sẽ trở thành Tu La địa ngục.
Thất Tuyệt Tháp sụp đổ, toàn bộ Tu chân giới nơm nớp lo sợ chừng hai trăm năm, nào biết ma thần không hề gây ra tai hoạ gì.
Sau đó Tu chân giới tự hỗn loạn, vô số ma tu lấy triệu hoán ma thần làm mục tiêu, bá chiếm mấy ngọn tiên sơn.
Nhóm tiên tu không chịu nổi, khởi nghĩa vũ trang, lề mề khai hỏa chiến tranh sau mấy trăm năm.
Đúng rồi…
Thiết Thiên có thể xác định thời gian hiện tại.
Một ngàn năm trước Tiên Ma đại chiến.
Bọn họ đang nhìn ký ức xa xưa hai ngàn năm trước.
Trước đây Thiết Thiên còn dám xỉa xói Tần Cửu Khinh, hiện tại…
Ngại quá!
Nếu ngài chê ta chướng mắt, ta có thể tự nhốt trong phòng tối!
Đệt, vậy mà trước kia nó muốn chiếm thân thể Tần Cửu Khinh.
Mẹ nó đủ để nó nổ suốt đời!
Về đến nhà, tiểu bạch cốt thu xếp cho Tần Vịnh, ôm hỏa hồ trở về phòng.
Tiểu viện họ không lớn, ba gian nhà chính, hai sương phòng, y ở đông sương, hỏa hồ ở tây sương.
Lúc chia phòng, tiểu bạch cốt vốn nên tới tây sương, nhưng hỏa hồ nói: “Ta không muốn đến đông sương, mở mắt ra là trời lên cao, nắng chết.”
Vừa khéo tiểu bạch cốt sợ tối: “Đệ, đệ không sợ nắng.”
Hỏa hồ tới tây sương: “Đệ là xương khô tất nhiên không sợ.”
Thật ra vấn đề đâu phải nắng hay không, đông sương sáng chói chang, tây sương âm u ướt át, hỏa hồ chỉ nhường phòng tốt cho sư đệ thôi.
Tiểu bạch cốt nhớ tới điều này, nước mắt lại rơi xuống..
Y cẩn thận đặt hoả hồ không có độ ấm lên chiếc giường mềm mại: “Sư huynh, chúng ta về nhà rồi.”
Không ai đáp lại.
Tiểu bạch cốt xoa nước mắt, lấy rương gỗ trên đầu giường ra.
Cái rương này là sư phụ làm cho hô, không bằng túi Càn Khôn, chỉ là một cái rương bình thường bỏ những món bình thường thôi.
Bình thường lại trân quý.
Trong rương dày đặc ghi chép.
Giấy Tuyên Thành khô vàng ghép thành sách, phân loại gọn gàng.
Trước giờ sư huynh giỏi tính toán, chi tiêu trong nhà luôn do sư huynh xử lý, y và sư phụ không cần bận tâm.
Tiểu bạch cốt đè nén khổ sở trong lòng, mở quyển ghi chép đầu tiên.
Chỉ nhìn một hàng, nước mắt lại tràn mi.
Không phải chi tiêu không phải nhật ký, mà là một quyển ‘bí tịch’.
‘Bí tịch’ mà sư huynh cố hết sức sửa sang để y có thể tu hành.
Tiểu bạch cốt mở từng quyển, càng đọc nước mắt càng chảy, càng đọc càng hối hận.
Y không thể tu hành vẫn luôn là tâm bệnh của sư phụ và sư huynh, y tưởng rằng chỉ có sư phụ không ngừng nghĩ cách, hoá ra sư huynh cũng trả giá không ít hơn sư phụ.
Thư tịch Chiêu Diêu Sơn, thư tịch dưới chân núi, thậm chí có bí tịch không biết từ lấy từ chợ đen nào.
Hỏa hồ nhận xét rất nhiều, có chỗ còn viết: “Đáng tiếc tình hình kinh tế eo hẹp, không thể mua hết.”
Tiểu bạch cốt nghĩ đến dáng vẻ tính toán của sư huynh, trong lòng đau đớn.
Bọn họ túng quẫn, sư huynh còn đem linh thạch mua những thứ này.
Trang cuối là phát hiện cuối cùng của hoả hồ——
Bạch cốt thành tinh là tà đạo, muốn Đại Thừa, chỉ có thể đọa ma.
Hỏa hồ gạch một cái thật mạnh, mắng: “Đọa ma mẹ ngươi, tiểu cốt đầu nhà chúng ta đáng yêu đơn thuần thiện lương như vậy!”
Gạch xong xong rồi hắn ta lại lau đi, tiếp tục xem.
Không thể Đại Thừa, lại có thể có chút thành tựu.
Không muốn đọa ma, có thể tà đạo.
Nói tóm lại, nhóc xương khô không thích hợp tu hành chính thống.
Muốn vấn đỉnh đại đạo, nhóc xương khô chỉ có thể hấp thu sát khí trời đất, lấy ma nhập đạo.
Nếu không nghĩ xa như vậy, chỉ muốn kết đan, có thể đi đường ngang ngõ tắt.
‘Tà đạo’ không nguy hiểm nhất là song tu, nhất là chỉ cùng song tu với một người, người này còn cam tâm tình nguyện, vậy thì sẽ không tích lũy tà khí, cũng sẽ không cần đọa ma.
Đây là biện pháp duy nhất mà hỏa hồ nghĩ ra suốt hai mươi năm.
Song tu.
Hắn ta và tiểu cốt đầu song tu.
Hắn ta không ngại tu hành chậm một chút, hắn ta nguyện ý dẫn tiểu cốt đầu cùng nhau kết đan.
Từ ngày đó bắt đầu, hỏa hồ không ngừng tiêm nhiễm tiểu bạch cốt——
“Song tu không có gì đâu, rất nhiều người ở Chiêu Diêu Sơn cũng song tu.”
“Muốn cùng huynh song tu không tiểu cốt đầu?”
“Chờ đệ có thân thể, chúng ta song tu được không?”
Thật ra thiếu niên hồ ly ngây thơ làm sao hiểu song tu là gì?
Hắn ta chỉ muốn sư đệ nhập đạo, muốn y hóa hình, muốn cả nhà sống lâu dài.
Tim tiểu bạch cốt như bị đao cắt, rõ ràng lồng ngực trống trơn, lúc này lại là tràn ngập——tình yêu của sư huynh dành cho y, tràn ngập áy náy của y đối với sư huynh.
Nếu y có tiền đồ một chút.
Nếu y nỗ lực một chút.
Nếu y đủ mạnh.
Có phải sư huynh sẽ không chết không?
Sư huynh…
Sư huynh tìm thân thể cho y mới chết!
Nghĩ đến đây, xương ngón tay bị thương của tiểu bạch cốt đau đớn hơn.
Y dùng mấy xương ngón tay còn lại tiếp tục xem.
Phía dưới là vài việc vặt, ghi chú món sư phụ thích, món sư huynh thấy ngon, và cả món ngon nhất định phải để lại cho tiểu bạch cốt.
Cách làm, hương vị, xuất xứ, đầy đủ mọi thứ.
Giữa những hàng chữ đều là chờ mong:
Chờ mong tiểu bạch cốt có một thân xác.
Tiểu bạch cốt nhìn thấy đoạn cuối.
Trước khi hỏa hồ đến Thất Tuyệt Tháp đã viết:
“Đợi tiểu cốt đầu có thân thể, chúng ta cũng nên có tên rồi, không thể trông cậy tiểu bổn cốt, ta phải một lần nghĩ hai cái tên, gọi là gì thì hay nhỉ?”
Phía dưới là rất nhiều cái tên bị gạch, không rõ ban đầu chúng là cái gì, chỉ có thể xác định chúng nó không hay, không đáng làm tên của họ.
Cuối cùng.
Hắn ta để lại một hàng chữ ——
Phong tiêu tự lạc lạc, văn chất thả bân bân.
*Gió đến từ tự nhiên, vừa êm dịu vừa phong nhã.
Chữ Bân còn được khoanh tròn.
Tiểu bạch cốt tựa như nhìn thấy dáng vẻ cắn bút suy tư của sư huynh: “Họ gì? Đỗ!”
Chữ này hỏa hồ không viết ra.
Sở dĩ hắn ta chọn họ này là vì mộc sinh hỏa, thổ sinh kim.
Hỏa hồ thuộc hỏa, bạch cốt thuộc kim.
Họ ‘Đỗ’ bên trái là mộc, phải là thổ, rất hợp với bọn họ.
Xem xong ghi chép, tiểu bạch cốt khóc đến không thành tiếng: “Sư huynh, cốt không xứng có tên tốt như vậy…”
Đỗ Bân.
Đỗ Bân Bân…
Hoá ra là hắn ta.
Khó trách Đỗ gia sẽ thịnh vượng ngàn năm, khó trách sẽ có vảy cẩm lý ngàn năm không hợp với lẽ thường.
Cũng đúng.
Hỏa hồ khổ cả đời, tận đáy lòng tiểu bạch cốt hi vọng sư huynh được cưng chiều lớn lên.
Người thừa kế duy nhất của thiên hạ đệ nhất phú hào.
Thật là phúc mấy trăm đời tu không tới.
Còn diện mạo Đỗ Bân Bân…
Có thể là do hồn phách hỏa hồ bị tổn thương.
Tần Cửu Khinh bắt được hồn phách hỏa hồ sắp sửa tan đi, giữ lại bên người.
Hồn phách sớm không có ý thức, chỉ là một sợi hồn.
Nó không nhận ra ai, không nhớ rõ chuyện sinh thời, sau khi rời thân thể mười hai canh giờ sẽ biến mất trong thiên địa.
Sinh tử luân hồi?
Nếu thế gian này luân hồi, nào còn cần tu tiên vấn đạo!
Cuối cùng Tần Cửu Khinh có thể cùng tiểu bạch cốt nói chuyện, hắn định nói: “Đừng khóc.”
Nhưng âm thanh phát ra lại trầm thấp lạnh lẽo: “Nhóc xương khô, có muốn hắn ta sống lại không?”
Xương vai tiểu bạch cốt cứng đờ, mờ mịt ngẩng đầu.
Tần Cửu Khinh không rõ ràng dáng vẻ của mình trong mắt y, hắn thấy nhóc xương khô bị dọa một cục, run rẩy hỏi: “Ngươi, ngươi là ai?”
Hắn là ai?
Hắn không có tên.
Tần Cửu Khinh không thể thao túng mình nói gì, bởi vì đây là lời hắn từng nói——
“Chỉ cần ngươi hiến tế bản thân cho ta, ta có thể thỏa mãn tất cả nguyện vọng của ngươi.”
Hết chương 92