Edit: Phong Nguyệt
Lần đầu tiên lại ở loại địa phương này.
Tần Cửu Khinh rất lâu sau vẫn chưa thể hoàn hồn.
Quá thiệt thòi cho tiểu bạch cốt, sao hắn…
Bạch Tiểu Cốc không cảm thấy có vấn đề, ban đầu y cảm thấy khổ sở và đau đớn, nhưng rất nhanh sau đó đã biến mất, chỉ cảm thấy vui sướng tràn trề, sướng không chịu nổi, sức mạnh cuồn cuộn không ngừng va chạm làm y hoa mắt chóng mặt.
Sâm Tu chân chân không lừa y.
Song tu thật sự… ừm…
Cùng Tần Cửu Khinh song tu thật sự là chuyện vui nhất thiên hạ.
Lại nói, lần đầu tiên của tiểu hồ ly tinh và Tần Cửu Khinh trong sách cũng là ở bí cảnh.
Tiểu hồ ly tinh…
Bạch Tiểu Cốc ghét hồ ly tinh!
Bạch Tiểu Cốc bỗng nói: “Sau này ngươi không được đến gần bất kỳ con hồ ly tinh nào.”
Tần Cửu Khinh đang mặc y phục cho y: “…”
Da Bạch Tiểu Cốc mỏng, mảng đỏ trên cổ rề rà không chịu lùi, lúc này y sốt ruột, càng dễ chú ý hơn: “Đặc biệt là nam hồ ly tinh! Không, nữ hồ ly tinh cũng không được!”
Tần Cửu Khinh dùng thủ thuật che mảng đỏ mà xiêm y không thể che: “Lại suy nghĩ gì đó?”
Bạch Tiểu Cốc nhìn chằm chằm hắn.
Tần Cửu Khinh hôn lên giữa mày y: “Không được nghĩ đến quyển sách đó nữa.”
Bạch Tiểu Cốc trong lòng ngọt ngào, mềm giọng nói: “Cốt sợ ngươi bị hồ ly tinh câu mất.” Đến lúc đó y phải làm sao, y khóc chết mất.
Tần Cửu Khinh ôm y vào lòng: “Đừng miên man suy nghĩ.”
Cuối cùng Bạch Tiểu Cốc cũng được hắn ôm, vô cùng thích thú: “Cửu Đại Tịch.”
Tần Cửu Khinh: “Hửm?”
Bạch Tiểu Cốc cắn vành tai hắn một cái: “Vừa rồi ngươi làm cho cốt rất sướng…”
Tần Cửu Khinh nghe không nổi nữa: “Đừng nghịch.”
Bạch Tiểu Cốc không nói, vùi vào bả vai hắn trộm cười.
Song tu.
Tần Cửu Khinh y tha thiết mơ ước.
Y và hắn ở bên nhau.
Không còn hứng thú với bí cảnh, Tần Cửu Khinh nào nỡ để Bạch Tiểu Cốc ở lại đây.
Ban nãy rất quá mức, dù dùng thuật pháp thanh tẩy cũng phải về nhà nghỉ ngơi cho đàng hoàng.
Tần Cửu Khinh vẫn đang suy nghĩ chuyện vạn linh căn.
Đó tuyệt đối không phải ảo giác, vạn linh căn vô cùng khát vọng Bạch Tiểu Cốc, nếu nó không xao động, Tần Cửu Khinh sẽ không đến mức nhịn không được.
Tình huống của Bạch Tiểu Cốc cũng…
Tần Cửu Khinh luôn cảm thấy nơi nào đó không đúng, lại không thể nói không đúng ở đâu.
Trên đường về thôn, Tần Cửu Khinh hỏi Bạch Tiểu Cốc: “Vừa rồi ngươi có cảm giác được gì không?”
Bạch Tiểu Cốc kinh ngạc: “Ngươi lớn như vậy, sao ta không cảm giác được chứ?!”
Tần Cửu Khinh: “…”
Bạch Tiểu Cốc ngẫm lại thấy đau: “Sao nó còn có thể lớn hơn…”
Tần Cửu Khinh không thể không ngắt lời y: “Ta đang hỏi thân thể ngươi.”
Bạch Tiểu Cốc sâu xa nói: “Đau mà sướng.”
Tần Cửu Khinh: “………………”
Trước kia chỉ là lý luận suông mà tiểu bạch cốt đã hùng hồn, hiện tại…
Tần Cửu Khinh không thể không dặn trước: “Những thứ này không thể nói cho người khác nghe.”
Bạch Tiểu Cốc rất thông minh: “Cốt không ngốc, sao có thể nói chuyện phòng the của chúng ta ra ngoài!”
Tần Cửu Khinh: “…”
Hắn định nói lúc trước… có điều hắn nhớ tới lúc trước Bạch Tiểu Cốc thường hay phát ngôn bậy bạ, nhưng những cái đó đúng là không phải ‘chuyện phòng the’, đều là những chuyện không xảy ra.
Bạch Tiểu Cốc cố ý dán lỗ tai hắn: “Ta chỉ nói cho ngươi nghe.”
Tần Cửu Khinh khẽ hít một hơi.
Hai mắt Bạch Tiểu Cốc cong cong: “Ta sẽ nói rất nhiều, đợi lát nữa vào phòng… Ê…”
Tần Cửu Khinh thần không biết quỷ không hay thu quyển sách vào tay: “Tịch thu.”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Sao hắn lấy được?!
Đúng rồi, Càn Khôn Châu của y cũng là của Tần Cửu Khinh, hai người bọn họ đều có thể dùng, a a a, thần thư của y!
Bạch Tiểu Cốc vội vàng xin tha: “Ngươi đừng làm hỏng nó, nó rất quan trọng với ta.”
Tần Cửu Khinh liếc nhìn y.
Vì ‘tánh mạng’ thần thư, Bạch Tiểu Cốc vội nói: “Ta không nói, không nói bậy!” Da mặt Cửu Đại Tịch mỏng quá, ăn ngay nói thật cũng không được, đúng là hắn làm y… như vậy như vậy mà.
Coi như đã trị được nhóc xương khô, Tần Cửu Khinh tiếp tục hỏi vấn đề về song tu.
Bạch Tiểu Cốc ngậm chặt miệng.
Tần Cửu Khinh: “…”
Việc này rất khó hình dung, nói về vạn linh căn, hắn thể hội rõ ràng, tới chỗ Bạch Tiểu Cốc chỉ có tê tê dại dại, tiểu cốt đầu chỉ nói thật, y không thể phân chia rõ ràng.
Bạch Tiểu Cốc từ từ hiểu ra, hoá ra cùng vạn linh căn có quan hệ?
Y nghĩ nghĩ: “Đợi về nhà chúng ta thử lại!”
Tần Cửu Khinh: “…”
Bạch Tiểu Cốc: “Tuy hơi đau, eo mỏi, chân run, nhưng cốt còn được!”
Tần Cửu Khinh không nỡ: “Không được.”
Bạch Tiểu Cốc: “Ồ, ngươi không được.”
Tần Cửu Khinh: “…………”
Bạch Tiểu Cốc sợ: “Ngươi được ngươi được ngươi được nhất, đừng thương tổn Sâm Tu chân nhân!”
Nếu không phải còn lý trí và quá coi trọng mặt mũi, Tần Cửu Khinh còn muốn hỏi một câu —— Sâm Tu quan trọng hay hắn quan trọng hơn.
Thôi.
Mất mặt.
Bạch Tiểu Cốc thấy mệt, về nhà tắm rửa rồi bám vào bả vai Tần Cửu Khinh ngủ.
Tần Cửu Khinh bị y làm rạo rực, vừa xoay đầu thì thấy đầu nhỏ gục xuống, không thể không đau lòng.
Hắn nhẹ nhàng chạm vào cánh môi y.
Bạch Tiểu Cốc: “Ưm…”
Tần Cửu Khinh buông người ra, vọt tắm nước lạnh.
Nếm được ngon ngọt sao còn nhịn được.
Bạch Tiểu Cốc ngủ cả ngày, đến tối lại phấn chấn tinh thần.
Y rầm rì nửa ngày, muốn nói gì đó lại sợ mình hại chết thần thư, chỉ đành cọ lung tung…
Tần Cửu Khinh đè tay y lại.
Bạch Tiểu Cốc ɭϊếʍƈ môi dưới: “Trong sách nói, dùng…”
Tần Cửu Khinh nhướng mày.
Bạch Tiểu Cốc: “Không đề cập tới không đề cập tới…” Thật là, Cửu Đại Tịch có dùng được chín chín tám mươi mốt cách trong sách không vậy!
Bạch Tiểu Cốc an phận một lát, vẫn kìm không được: “Ngươi xem ngươi đã chạm vào không bằng…”
Tần Cửu Khinh không nhịn nữa, hôn lên môi y.
Nụ hôn triền miên kết thúc, hai người chồng lên nhau.
Tần Cửu Khinh: “Cảm nhận một chút.”
Bạch Tiểu Cốc khoé mắt phiếm hồng: “Rất, rất lớn…”
Y chưa nói hết chữ quan trọng, Tần Cửu Khinh không thể không nhắc: “Vạn linh căn!”
Bạch Tiểu Cốc chỉ truyền ra âm thanh mềm ngọt.
Một lần không cảm giác được, hai lần cũng không nhớ, ba lần…
Bạch Tiểu Cốc: “Hu hu, từ bỏ.”
Cái gì bảy lần tám lần, ai chịu nổi chứ.
Tần Cửu Khinh hôn y: “Có cảm giác được vạn linh căn không…”
Bạch Tiểu Cốc lắc đầu: “Đừng mà hu hu… ưm…”
Tần Cửu Khinh có chút mất khống chế, khi dừng lại hối hận không thôi, định hôn tiểu gia hỏa, lại bị Bạch Tiểu Cốc đẩy ra: “Mệt, cốt mệt.”
Tần Cửu Khinh ôm y vào phòng tắm.
Vất vả cả đêm đã có chút tiến triển.
Tần Cửu Khinh tra xét cơ thể Bạch Tiểu Cốc, ngạc nhiên phát hiện trong thân thể y có linh căn.
Dùng quả Xích Đề làm thân thể phải dựa vào một bộ tiên cốt và thần lực toàn thân kích động, nhưng không hề có linh căn.
Giờ đây…
Linh căn nho nhỏ sinh trưởng, lan ra toàn thân bằng tốc độ mắt thường có thể thấy.
Tần Cửu Khinh ngơ ngẩn.
Vạn linh căn.
Trong cơ thể Bạch Tiểu Cốc sinh ra vạn linh căn.
Chuyện này…
Hắn quá quen thuộc vạn linh căn, dù là mới sinh, hắn cũng sẽ không nhận sai.
Bảy tuổi nhập đạo, nửa đời tu hành, Tần Cửu Khinh nhận ra vạn linh căn ở mỗi giai đoạn, cũng tự nhận rất hiểu biết nó.
Nhưng lúc này hắn do dự.
Hắn thật sự hiểu nó sao?
Vạn linh căn khát vọng Bạch Tiểu Cốc.
Sau khi bọn họ bên nhau, trong cơ thể Bạch Tiểu Cốc có vạn linh căn.
Ở Thập Nhị Tiên Sơn có song tu, song đa phần là đường ngang ngõ tắt.
Hồ yêu trên Chiêu Diêu Sơn có chút pháp môn, có điều cùng lắm chỉ trao đổi khí lực, không thể dao động căn cơ.
Vạn linh căn sinh trưởng trước mắt là sao?
Tần Cửu Khinh thử dùng khí lực trong cơ thể chạm vào vạn linh căn yếu ớt trong thân thể Bạch Tiểu Cốc.
Linh mạch kia run lên, lắc lư đến đây, vô cùng thân mật với hắn.
Mà hắn… cũng cảm thấy quen thuộc.
Hắn nhìn nó tựa như nhìn thấy Bạch Tiểu Cốc.
Nó thuộc về Bạch Tiểu Cốc, nó là Bạch Tiểu Cốc.
Như vạn linh căn trong thân thể hắn là hắn vậy.
Linh căn của hắn và linh căn của tiểu bạch cốt có liên hệ gì ư?
Quả Xích Đề, vạn linh căn, tiểu bạch cốt.
Đến tột cùng là hắn muốn tìm quả Xích Đề làm thân thể cho y hay là tự Bạch Tiểu Cốc lấy quả Xích Đề làm huyết nhục?
Tiểu bạch cốt có vạn linh căn từ trước hay là vì họ ở bên nhau mới sinh ra? Tần Cửu Khinh mơ hồ cảm thấy mình đã bắt được cái gì đó, lại bởi vì suy nghĩ quá loạn, chút manh mối đó lập tức lướt qua.
Hôm sau, Bạch Tiểu Cốc có thể nói liên tục kinh hỉ.
Y… Trúc Cơ rồi!
Ngủ một giấc, làm… hic không biết bao nhiêu lần.
Nhưng y Trúc Cơ, y có nội phủ, còn có linh căn, có thể tu tập thuật pháp!
Bạch Tiểu Cốc vốn là người hâʍ ɦộ chân thành của Sâm Tu chân nhân, hiện tại càng…
Sâm Tu tiên nhân uy vũ!
Song tu uy vũ!
Càng làm cho Bạch Tiểu Cốc vui mừng hơn là chỉ Trúc Cơ đã có một nửa vị giác, y có thể nếm được giò heo hầm đậu tương mẫu thân làm cho.
Ăn rất ngon, hương vị thơm ngon mềm mại chỉ có hai chữ tuyệt diệu mới có thể xứng, làm cho người ta sung sướng như muốn bay lên trời.
Bạch Tiểu Cốc gặm giò heo, may mà không rơi nước mắt.
Có tiến triển như vậy, Bạch Tiểu Cốc không sợ đau nữa, nếu không phải Tần Cửu Khinh thường lấy thần thư ‘uy hϊế͙p͙’, y có thể ngày ngày đêm đêm…
Khụ, vì tu hành, hết thảy đều vì ăn giò heo hầm đậu tương!
Nhưng Từ Trúc Cơ đến Kim Đan không thể nhanh như vậy.
Đương nhiên không thể nhanh như vậy là chỉ tốc độ của Bạch Tiểu Cốc, không phải tu sĩ bình thường.
Chưa tới một tháng, Bạch Tiểu Cốc đã có một nguyên đan kim sắc giống y đúc Tần Cửu Khinh.
Tần Cửu Khinh một bên vui thay Bạch Tiểu Cốc, một bên lại bất an.
Luôn cảm thấy không đúng.
Luôn cảm thấy hết thảy quá thuận lợi.
Cực hạn hạnh phúc chính là bất an.
Hắn có được tân sinh, phụ mẫu khoẻ mạnh và Bạch Tiểu Cốc cùng hắn tương hứa cả đời.
Những thứ trước kia hắn không dám nghĩ lại có được tất cả.
Tốt đến mức bất an.
Mãi đến khi hắn nhìn thấy vạn linh căn trong cơ thể Bạch Tiểu Cốc giống y như hắn.
Hệt như phục chế.
Vạn linh căn hoàn chỉnh.
Bạch Tiểu Cốc có được ngũ cảm, y hoàn toàn từ bạch cốt trở thành người.
Một người thật sự.
※
Ầm.
Một tia sấm sét xuất hiện phía chân trời, Tần Cửu Khinh chạy ra, thôn Thanh Đường hoảng loạn.
Không trung bị chia làm hai nửa, một bên là cực hạn ban ngày, một bên là đêm tối vĩnh hằng.
Ban ngày giống liệt hỏa sáng rực rỡ, đêm tối như hồng thủy bao trùm hết thảy.
Chúng vọt tới, dồn ép toàn bộ thế giới.
Bỗng nhiên…
Giữa không trung vốn là chỗ thái dương lại trở nên xanh thẳm bắt mắt.
Chuyển động, bất động.
Càn Khôn Thanh Minh đại trận hóa thành mặt trời chói chang, đối kháng ban ngày và đêm tối mãnh liệt ập tới.
Tần Cửu Khinh bỗng dưng căng thẳng, hắn trở lại phòng.
Phòng ngủ không có ai.
Chỗ Bạch Tiểu Cốc đang ngồi chỉ có một bộ xiêm y màu trăng rũ xuống và Càn Khôn châu lăn xuống bên chân hắn.
Hết chương 85