Edit: Phong Nguyệt
Bạch Tiểu Cốc lắp bắp: “Ta cũng không dời nổi…” Tần Cửu Khinh không dời nổi mắt, y không dời nổi chân, y bị nhũn chân, xương cốt tê dại không chịu nổi!
Tần Cửu Khinh: “Hửm?”
Bạch Tiểu Cốc vịn hắn: “Ta… nhũn chân.”
Tần Cửu Khinh: “……”
Tâm trạng Bạch Tiểu Cốc rất tốt, nhất là cuối cùng có thể dựa gần hắn, ngọt ngào dâng lên trong lòng, giọng nói cũng trở nên mềm mại, như bánh ngọt được bôi thêm một lớp mật: “Ngươi muốn nhìn thì nhìn đi, ta cũng không cấm ngươi nhìn…”
Ngược lại y còn rất thích, chỉ là xương cốt quá tê dại. Vì sao tầm mắt của Cửu Đại Tịch cũng nóng như vậy, hắn là kiếm tu thật sao, e rằng có thiên phú hệ hoả hơn.
Ồ… vạn linh căn có thể tu mọi thuật pháp.
Chắn chắn Cửu Đại Tịch trộm tu hệ hỏa!
Tần Cửu Khinh rũ mắt nhìn y: “Đi tắm đi.”
Bạch Tiểu Cốc vui vẻ nói: “Được!” Y thích ngâm nước tắm chung với Cửu Đại Tịch.
Y đứng dậy, Tần Cửu Khinh lại không nhúc nhích, Bạch Tiểu Cốc quay đầu nhìn hắn: “Đi đi.”
Tần Cửu Khinh: “Ngươi đi trước.”
Bạch Tiểu Cốc: “Hả?”
Tần Cửu Khinh: “Ngươi tắm xong rồi tới ta.”
Bạch Tiểu Cốc kéo tay hắn: “Tắm chung, ngươi tắm cho ta!”
Nhiều năm như vậy, y vẫn không thể tự tắm cho mình, mặc dù y không phải cần tắm rửa, bởi vì y không dính bụi, lúc còn là bạch cốt rất sạch sẽ, có thân thể nhỏ cũng trắng nõn sạch sẽ.
Không dính bụi cũng muốn tắm, ngâm mình ở nước nóng rất thoải mái.
Tần Cửu Khinh không gạt tay y ra, cũng không nhúc nhích: “Ngươi trưởng thành rồi, phải tự làm chuyện mình muốn làm.”
Bạch Tiểu Cốc phản ứng cực nhanh: “Ta chưa cập quan mà!”
Mới 1009 tuổi, cách cập quan tới… rất rất rất nhiều năm.
Không cập quan làm sao gọi là trưởng thành!
Tần Cửu Khinh: “Dựa theo tuổi của nhân loại, ngươi ít nhất đã mười tuổi.”
Bạch Tiểu Cốc: “”
Tần Cửu Khinh: “Ta ba tuổi đã tự mình làm những chuyện ta muốn làm.”
Bạch Tiểu Cốc: “…………”
Dù sao cũng là Cửu Đại Tịch không muốn tắm cho y, hắn… hắn không thương y!
Bạch Tiểu Cốc lên án: “Vậy lúc trước thì sao, lúc đó ta cũng mười tuổi, ngươi cũng tắm cho ta đó thôi.”
Tần Cửu Khinh: “Lúc trước ngươi chỉ lớn bằng bàn tay.”
Bạch Tiểu Cốc đã hiểu: “Ngươi ngại tốn công, chê thân thể ta lớn, tắm phiền chứ gì?”
Tần Cửu Khinh: “…”
Thiếu niên trước mắt dùng gương mặt nghiêm túc chất vấn hắn, ánh mắt xinh đẹp ngây thơ, cố tình dáng người mềm mại lại như ẩn như hiện trong xiêm y đen.
Tần Cửu Khinh rũ mắt: “Ừm.”
Bạch Tiểu Cốc: “!” Thừa nhận, Cửu Đại Tịch thừa nhận, hắn quả thật ngại tốn công!
Bạch Tiểu Cốc tức tối mắng: “Lười Đại Tịch!”
Y cầm khăn tắm, tự đến phòng tắm: “Ta tự tắm!”
Tần Cửu Khinh khẽ thở phào, nhân lúc tâm thần không yên, quyết định đả tọa minh tưởng một lát.
Bạch Tiểu Cốc thích ngâm nước tắm, ngày xưa hay ngồi trong bồn chơi đến nỗi Tần Cửu Khinh phải xách ra, còn bây giờ…
Chỉ chừng một nén nhang đã ra.
Mái tóc như trăng sáng dính nước, càng lam bạc hơn; bọt nước đọng trên da thịt lãnh ngọc, trong như sương sớm trên cánh hoa, lụa y trắng dán lên cơ thể, phác hoạ thân hình mảnh khảnh…
Tần Cửu Khinh: “Lau khô rồi ra.”
Bạch Tiểu Cốc: “Lau không khô!” Tóc quá dài, thân thể quá lớn, với tới chỗ này không tới chỗ kia, thân thể lớn ngày đêm nhung nhớ đã có nhưng lại chọc tức y đủ điều.
Thân thể này có tác dụng gì, lại không thể song tu!
Dù sao Tần Cửu Khinh cũng lớn lên ở thế tục, có tu hành bao lâu đi nữa cũng không thể sửa được thói quen của phàm nhân. Cảm thấy tắm rồi phải lau khô, nếu không sẽ cảm lạnh.
Hắn không xác định tiểu cốt đầu có sinh bệnh không, song không thể mặc y… ướt dầm dề được.
“Lại đây.” Tần Cửu Khinh cầm khăn của mình lau tóc cho y.
Lúc này Bạch Tiểu Cốc mới thấy tốt hơn, gối lên đùi hắn: “Tóc dài quá phiền.”
Tần Cửu Khinh khựng tay.
Bạch Tiểu Cốc: “Ngươi cắt cho ta được không?”
Tần Cửu Khinh trầm giọng nói: “Thân thể tóc tai da thịt đến từ phụ mẫu, sao có thể phá hoại?” Nói xong hắn nhớ tới Bạch Tiểu Cốc không có phụ mẫu, có điều…
Bạch Tiểu Cốc hiểu: “Vậy thôi, cốt không muốn làm cha nương thương tâm.”
Tần Cửu Khinh mềm lòng, động tác càng dịu dàng.
Qua một lát, Bạch Tiểu Cốc lại hỏi: “Vì sao phải dùng khăn, dùng thuật pháp không phải nhanh hơn ư?”
Tay Tần Cửu Khinh cứng đờ.
Bạch Tiểu Cốc cọ cọ hắn: “Cơ mà không sao, ta thích ngươi chạm vào ta.”
Tần Cửu Khinh cảm thấy đùi đã tê một nửa, hắn khẽ hít một hơi, niệm chú làm khô, Bạch Tiểu Cốc muốn sạch bao nhiêu thì sạch bấy nhiêu.
Tần Cửu Khinh đứng dậy: “Được.”
Bạch Tiểu Cốc không còn ‘gối đầu’: “Haizz…” Biết vậy không nhắc!
Tần Cửu Khinh đi tắm rửa, khi bước ra, Bạch Tiểu Cốc hưng phấn cầm khăn nói: “Ta cũng muốn lau tóc cho ngươi!”
Tần Cửu Khinh búng tay một cái.
Bạch Tiểu Cốc không kịp cản: “Đừng dùng thuật pháp a a a!”
Đã chậm…
Y còn chưa nhìn rõ Cửu Đại Tịch ướt dầm ướt dề, chỉ còn mỗi khô ráo.
Bạch Tiểu Cốc mất hứng: “Có thuật pháp thật ghê gớm.” Tại sao ban nãy mình lại nhắc hắn, hối hận muốn chết!
Mỗi khi Bạch Tiểu Cốc cho rằng Cửu Đại Tịch rất quá đáng thì chuyện quá đáng hơn xuất hiện.
Bạch Tiểu Cốc nhìn trên giường dư ra một cái chăn, hỏi: “Trời không lạnh mà, chúng ta không cần hai cái chứ?” Y ôm chút tâm lý may mắn, nghĩ Tần Cửu Khinh lấy hai cái ra là sợ lạnh —— lạnh cái quái gì, thôn Thanh Đường bốn mùa như xuân!
Tần Cửu Khinh vỗ một cái, màu trắng và đen tách ra, khoảng cách ở giữa rộng như sông hộ thôn, đúng là nước giếng không phạm nước sông!
Tần Cửu Khinh nhìn y: “Ngươi ngủ bên trong?”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Tần Cửu Khinh: “Ngủ bên ngoài đúng không?” Nói xong liền đổi chăn trắng ra ngoài.
Bạch Tiểu Cốc sợ rồi: “Ngủ, ngủ bên trong!”
Không nằm một chăn thì thôi, còn bắt y ngủ bên ngoài, hù chết cốt.
Bạch Tiểu Cốc ấm ức chui vào chăn, trông ngóng nhìn Tần Cửu Khinh.
Tần Cửu Khinh nằm xuống, trùm kín mít không kẻ hở, đừng nói hiện giờ Bạch Tiểu Cốc lớn, dù bằng bàn tay cũng đừng hòng chui vào.
Không cần nhiều lời, Tần Cửu Khinh đã dùng hành động nói y biết——
Trưởng thành phải học cách tự ngủ.
Bạch Tiểu Cốc tức giận: “Không cần ngươi ôm!”
Thấy Tần Cửu Khinh không lên tiếng, y lại nhấn giọng: “Cũng không cần ngươi dỗ!”
Vậy mà người này vẫn không để ý tới y, Bạch Tiểu Cốc không thể không thêm một câu: “Tự ta có thể ngủ!”
Bạch Tiểu Cốc thốt ba câu ‘tàn nhẫn’ cũng không được đáp lại, y lén nhìn Tần Cửu Khinh…
Hay thật!
Bạch Tiểu Cốc không thể không khen một câu!
Cửu Đại Tịch cứ vậy ngủ!
Vốn không nghe y nói gì!
Bạch Tiểu Cốc vừa tức vừa ức, y càng hối hận vì có thân thể.
Có thân thể có ích gì?
Không muốn đi tìm Tần Cửu Khinh kia song tu.
Tần Cửu Khinh này lại không cần y.
Không được ôm, không được tắm, không được lau tóc, không được dỗ ngủ.
Bạch Tiểu Cốc: Đau lòng đến mức muốn về Giáng Sương Cốc.
À, không nỡ rời xa phụ mẫu.
Đọc thần thư?
Nhấc không nổi hứng thú, à không… là, là mệt nhọc.
Đúng đúng đúng, y không có khả năng không nhấc nổi hứng thú, chỉ là mệt nhọc, chờ ngày mai… ngày mai tỉnh dậy y nhất định tìm cơ hội đọc mấy lần.
Bạch Tiểu Cốc nhìn chằm chằm Tần Cửu Khinh hồi lâu, xác nhận hắn ngủ thật mới lặng lẽ xốc chăn mình lên.
Cửu Đại Tịch không muốn ôm y ngủ, vậy để y ôm hắn ngủ.
Không phải y nhất định phải ôm hắn, mà là ngủ không được…
Thật sự ngủ không được…
Bạch Tiểu Cốc cẩn thận chui vào chăn Tần Cửu Khinh, rồi ôm hắn như bạch tuộc.
Ừm!
Thoải mái!
Buồn ngủ quá… Bạch Tiểu Cốc vui vẻ tìm vị trí tốt, không lâu sau đã rơi vào mộng đẹp.
Tần Cửu Khinh mở mắt ra, nhìn chằm chằm rèm che thêu hoa hải đường.
Cánh tay mảnh khảnh của Bạch Tiểu Cốc ôm hắn, hai chân thon dài gác lên người hắn, khuôn mặt trắng trẻo gối lên cánh tay hắn, tóc dài phủ kín một bên giường.
Da thịt lạnh lẽo mịn màng chạm tới hắn cách một lớp xiêm y.
Mùi hương ngọt nhàn nhạt chui vào xoang mũi, khiến cổ họng hắn phát ngứa.
Hắn chỉ cần giơ tay là có thể ôm chặt thiếu niên toàn tâm toàn ý ỷ lại hắn.
Thậm chí hắn có thể…
Không, Bạch Tiểu Cốc cái gì cũng không hiểu.
Hắn không thể lừa y.
Chín năm qua, không ai hiểu Bạch Tiểu Cốc hơn Tần Cửu Khinh.
Y coi hắn là người nhà, là bằng hữu, là người đáng tin nhất, cũng là người có thể phó thác tánh mạng.
Nhưng Bạch Tiểu Cốc không hiểu tình ái là gì.
Dù nói từng câu từng chữ rõ ràng, nhưng bởi vì y không hiểu gì mới có thể nói trắng ra như vậy.
Nếu hiểu một ít, nếu biết một ít…
Sẽ không thể tự nhiên nói như vậy.
Khi Bạch Tiểu Cốc là bộ xương không sao, lớn bằng bàn tay cũng không sao.
Hiện giờ y là thiếu niên quá đỗi xinh đẹp.
Y không rành thế sự đã hấp dẫn như anh túc.
Không thể tiếp tục như vậy được.
Tần Cửu Khinh không thể tưởng tượng nổi Bạch Tiểu Cốc quấn lấy người khác như vậy, càng không thể tưởng tượng nổi có người nào đó chạm vào y.
Song tu.
Nếu y thật sự bị lừa song tu.
Vậy…
Chỉ nghĩ thôi, Tần Cửu Khinh đã như bị đâm một nhát.
Hắn không cho phép!
Hắn không đồng ý!
Nhưng hắn…
Tần Cửu Khinh giơ tay che mắt —— Hắn không phải cha y.
Cho dù hắn là cha cũng không quản được.
Hắn vốn không có tư cách.
Chính hắn cũng vọng tưởng chiếm hữu y.
Vọng tưởng tổn thương tiểu cốt đầu ban cho mình cuộc sống mới.
Nói gì đến người khác.
Tần Cửu Khinh cả đêm không ngủ, miên man nghĩ đến hừng đông.
Bạch Tiểu Cốc chưa hề thay đổi tư thế, vẫn luôn dựa vào lòng hắn, dính sát hắn, lông mi nhạt màu cong vút, khóe miệng nở nụ cười thoả mãn.
Tựa như chỉ cần ôm hắn đã rất vui vẻ.
Tần Cửu Khinh giơ tay, khẽ chạm vào gò má y.
Trơn mềm, oánh lượng sáng trong như lúc còn là bạch cốt, rồi lại không hề lạnh lẽo cứng ngắt mà mềm như đậu hủ.
Tần Cửu Khinh nhắm mắt, ra quyết định.
Hắn muốn dạy tiểu bạch cốt.
Dạy y hiểu nhân tình thế thái.
Dạy y phân rõ tình yêu và tình thân.
Dạy y phân rõ người nhà và người yêu.
Dù Bạch Tiểu Cốc học được sẽ đi theo người mình thích, vĩnh viễn rời xa hắn…
Hắn cũng không còn cách khác, hắn không thể lừa y.
Hắn không thể bắt nạt y.
Hắn không thể vì dục vọng bản thân mà giam cầm y.
Tần Cửu Khinh ngồi dậy, Bạch Tiểu Cốc lập tức tỉnh dậy, nhưng y ‘có tật giật mình’, cố ý lật người, trốn vào chăn mình, vờ như đang ngủ.
Y không có thừa dịp Cửu Đại Tịch ngủ mà nhào vào chăn hắn.
Y chỉ mê mang không tự giác thôi.
Đối mặt với diễn xuất đáng lo của tiểu bạch cốt, không ai nhẫn tâm chọc thủng.
À, có.
Tần Cửu Khinh: “Giường quá nhỏ.”
Bạch Tiểu Cốc giật mình ngồi dậy: “Chúng ta phải đổi giường mới?!”
Tần Cửu Khinh: “Chúng ta nên chia giường ngủ.”
Bạch Tiểu Cốc kinh ngạc: “”
Tần Cửu Khinh ngồi trên ghế, nhìn y chăm chú: “Nếu ngươi đồng ý chia giường, ta có thể dạy ngươi cách song tu.”
Bạch Tiểu Cốc: “!!!”
Hết chương 80