Edit: Phong Nguyệt
Đỗ gia kinh doanh ngàn năm, luôn tôn thờ dĩ hòa vi quý (ngoại trừ Đường Đình Sơn), có thể không đánh mà cướp được chí bảo gia truyền về thì không thể tốt hơn.
Đỗ Bân Bân vừa dứt lời, các trưởng lão gật gù tán thành, sau đó lại khen một trận.
Bân Bân thông tuệ.
Bân Bân có chủ trương.
Dù sao cũng không khen tới hai chữ Đỗ Bân Bân muốn nghe nhất.
Đỗ Bân Bân nhìn tứ trưởng lão: “Tứ thúc, người có nhân mạch rộng, có chọn được ai chưa?”
Đỗ Tứ luôn ở bên ngoài, quen không ít tam giáo cửu lưu, Thập Nhị Tiên Sơn không có bảng xếp hạng thân pháp, muốn tìm một người như vậy phải hỏi một phen.
Đỗ Tứ vừa khéo biết một người, lão vuốt vuốt râu, trầm ngâm nói: “Chi Ly Sơn có một vị tán tu tên là Bách Lí Nhất Thuấn, thân pháp thiên hạ vô song, không ai có thể bì.”
Đỗ Bân Bân vội hỏi: “Tứ thúc có thể liên lạc với gã không?”
Đỗ Tứ nói: “Chi Ly Sơn cách Đan Phù Sơn chúng ta rất xa, phi hạc truyền âm cũng sáu bảy canh giờ…”
Đỗ Bân Bân giỏi tính nhẩm, chớp mắt đã tính xong: “Phi hạc truyền âm đã nhanh nhất, chờ Bách Lí Nhất Thuấn nhận được tin rồi tới Đan Phù Sơn ít nhất một ngày, vậy…” Vậy cũng kịp, tên cướp kia sẽ không rời khỏi Dung Thủy Thành sớm như thế.
Hắn ta chưa dứt lời, Đỗ Tứ lắc đầu nói: “Bách Lí Nhất Thuấn còn nhanh hơn phi hạc truyền âm.”
Đỗ Bân Bân giật mình.
Các trưởng lão cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Phi hạc truyền âm chớp mắt trăm dặm, Bách Lí Nhất Thuấn cũng có thể chớp mắt trăm dặm?
Đỗ Tứ nói: “Bời vì gã nhanh hơn phi hạc truyền âm nên mới nói thân pháp cực cao, không ai có thể bì.”
Đỗ Bân Bân thở phào: “Tốt lắm, tứ thúc mau liên hệ với gã, chúng ta nhanh chóng cướp vảy cẩm ý ngàn năm về, tránh đêm dài lắm mộng!”
Đỗ Tứ không lề mề: “Ta liên hệ ngay.” Sau đó lão hỏi, “Tiền thuê…”
Đỗ Bân Bân nói ra một con số.
Đỗ Uy Ca không kiềm được nói: “Cái này…” Không phải ông ta chê nhiều mà là cảm thấy hơi ít, dù sao đó cũng là gia truyền của Đỗ gia, bỏ ra gấp mười lần cũng đáng.
Đỗ Bân Bân giải thích: “Con số này vừa vặn, nhiều sẽ sinh nghi, thiếu không mời nổi, chờ Bách Lí Nhất Thuấn vào Dung Thủy Thành, con sẽ gặp riêng gã để phân phó.”
Không thể không nói Đỗ Bân Bân tâm tư kín đáo, suy nghĩ cực kỳ chu toàn.
Hắn ta biến vảy cẩm lý ngàn năm thành khăn quàng cổ trắng, ngoại trừ kẻ cướp và hắn ra không ai biết chuyện này. Hắn ta tuyệt đối không rời khỏi Đỗ gia, cũng tuyệt đối không nói bí mật này cho bất kỳ kẻ nào.
Khi Bách Lí Nhất Thuấn tới Đỗ gia, hắn ta sẽ bảo mọi người lui xuống, thiết lập cách âm dày, tự mình phân phó: “Giúp ta cướp một chiếc khăn quàng cổ trắng.”
Bách Lí Nhất Thuấn không biết khăn quàng cổ trắng là cái gì thì sẽ không có gan cầm vảy cẩm lý rời đi.
Nếu chỉ muốn cướp một chiếc khăn quàng cổ trắng, vậy không thích hợp ra giá trên trời.
Phải cho một cái giá đủ mê hoặc, lại không đến mức làm người sinh nghi.
Đỗ Bân Bân không hổ là nam nhân thừa kế đệ nhất phú hào tương lai, tính toán tỉ mỉ bài bản.
Phi hạc truyền thư bay thẳng đến Chi Ly Sơn, muộn nhất là sáng mai, dựa vào tốc độ của Bách Lí Nhất Thuấn, trưa mai là có thể đi vào Dung Thủy Thành, đến lúc đó…
Đỗ Bân Bân vẽ một bức họa, phân phó thủ hạ: “Toàn thành điều tra người này!”
Bao vây tung tích tên cướp, Bách Lí Nhất Thuấn không cần phải tốn thời gian. Đương nhiên phải ngầm điều tra, không thể bứt dây động rừng.
Đỗ tam gia tiến lên nhìn bức họa, xem xong trầm ngâm, buông bỏ suy nghĩ trong lòng.
Đây rõ ràng là nam sinh nữ tướng!
Tuy tiểu tử kia có dung mạo tuyệt thế, lại anh tuấn đĩnh bạt, không hề có chút tương đồng nào với bức hoạ này.
Bân ca nào biết kế hoạch kỹ càng suýt nữa bị huỷ bởi nét vẽ thiên vị của mình.
Lại nói Bách Lí Nhất Thuấn, gã cũng là một nhân vật vang dội.
Nam nhân nhanh nhất Thập Nhị Tiên Sơn, xưng là Thuấn ca.
Thuấn ca cả đời sở cầu chỉ có nhanh.
Tại sao nam nhân không thể nhanh lên, gã muốn tìm đường riêng!
Từ ngày nhập đạo, gã tập trung nghiên cứu thân pháp.
Gã là nam nhân nhanh nhất Luyện Khí kỳ, là nam nhân nhanh nhất Trúc Cơ kỳ, cũng là nam nhân nhanh nhất Kim Đan kỳ.
Tuy kẹt ở tầng 6 Kim Đan kỳ, nhưng tốc độ của gã đã vấn đỉnh Thập Nhị Tiên Sơn, có là cường giả Nguyên Anh kỳ cũng đừng hòng chạy nhanh hơn gã.
Châm ngôn của Bách Lí Nhất Thuấn là: Người ở đời đừng tham quá nhiều, tỉ mỉ nghiên cứu, làm đến cực hạn cũng sẽ thành nhân vật vang dội.
Như gã ——
Đánh không lại có thể chạy trốn; không thể dây vào cũng có thể thoát được; có lẽ người khác trốn không thoát, nhưng gã nhất định sẽ thoát.
Thỉnh thoảng có thể nhận nhiệm vụ kếch xù mà chỉ có gã mới có thể hoàn thành, ví như cái này…
Đệt mợ, năm ngàn vạn linh thạch!
Nhận!
Gợn sóng ở Dung Thủy Thành, Tần Cửu Khinh và Bạch Tiểu Cốc hồn nhiên không biết.
Chọt chết một lệ quỷ, nhặt khăn quàng cổ trắng mà thôi, nếu đáng để bụng, vậy bọn họ có quá nhiều tâm sự rồi.
Một con Quỷ Tướng quèn, Bạch Tiểu Cốc không ăn mấy vạn con thì cũng năm ngàn.
Mỗi con đều tính toán chi li, sao nhóc xương khô sống được nữa.
Trong lúc Bạch Tiểu Cốc ngủ ngon lành, Tần Cửu Khinh đã vô địch hoá toàn bộ thuật pháp căn bản.
Thân pháp, phù chú, trận pháp, ngũ hành bát quái…
Chỉ cần rót một tia thần lực vào, thuật pháp quèn lập tức trở nên vô địch.
Dựa vào chớp mắt di chuyển ngàn dặm, Tần Cửu Khinh ở hoang vu thí nghiệm mấy cái sau —— Nếu ở Dung Thủy Thành, tòa thành này sẽ có một đêm ‘khuynh thành’.
Bạch Tiểu Cốc hồn nhiên không biết Tần Cửu Khinh trốn y bận bịu cả đêm, mở mắt ngáp: “Đại Tịch.”
Tần Cửu Khinh mặc y phục, đeo bao tay và mũ màn che cho y: “Đi thôi, dẫn ngươi đến Phúc Lâm Các nhận đan dược.”
Bạch Tiểu Cốc: “Ừm ừm, còn phải mua thêm mười hai túi phúc.”
Tần Cửu Khinh: “Được.”
Trước khi ra cửa Bạch Tiểu Cốc không quên tân hoan của mình, quàng khăn quàng cổ trắng lên cổ rồi soi soi gương.
Đợi y có thân thể, chắc chắn sẽ mang khăn quàng cổ đẹp hơn! Dung Thủy Thành thật vui, tùy tiện nhặt được khăn quàng cổ trắng cũng hợp ý y như vậy.
“Đi!” Bạch Tiểu Cốc vắt lên Tần Cửu Khinh, vui vẻ nói, “Đi đổi đan dược.”
Phúc Lâm Các là tổng bộ túi phúc của Đỗ gia ở Dung Thủy Thành, cũng là tổng bộ túi phúc của Thập Nhị Tiên Sơn.
Hôm qua có người rút được một viên đan dược tử phẩm, bọn họ đã sớm nhận được tin tức, chúng quản sự vội xin chỉ thị, phụ trách nghiệp vụ này là Đỗ lão tam, Đỗ Tam đang có chuyện gấp, không rảnh quan tâm, phân phó nói: “Trong kho còn đan dược tử phẩm, đi xử lý đi.”
Các quản sự hỏi: “Để khách chọn lựa ạ?”
Đỗ Tam trừng quản sự: “Chọn cái gì chọn, rút!”
Các quản sự: “Vâng vâng vâng ạ!”
Đây cũng là mánh khoé nhỏ của Đỗ gia, trong túi có đan dược tử phẩm, nhưng cụ thể là công hiệu gì lại không nói rõ.
Cùng là đan dược tử phẩm, công hiệu khác nhau, chênh lệch cực lớn.
Ví như Tụ Khí Đan tử phẩm và Hồi Hồn Đan tử phẩm, cái trước là cực phẩm có thể khiến động phủ tràn đầy linh khí suốt mấy tháng, hỗ trợ bế quan tu hành, chỉ là so với cải tử hoàn sinh của cái sau chẳng khác nào râu ria.
Giá cả cũng khác nhau.
Tụ Khí Đan tử phẩm có giá thị trường là 190 vạn linh thạch, Hồi Hồn Đan tử phẩm có giá thị trường là 910 vạn.
Đừng thấy đều là một, chín, không, sắp xếp không giống nhau thì sẽ có chênh lệch.
Phúc Lâm Các vừa khéo có một viên Hồi Hồn Đan tử phẩm, Phá Kính Đan tử phẩm, Trúc Nguyên Đan, Kiến Phủ Đan, vô số Tụ Khí Đan tồn kho…
Giá cả ước chừng 900 vạn, 300 vạn, 250 vạn, 200 vạn, 100 vạn…
Khi quản sự Giáp lấy đan dược có do dự một chút: “Hay chúng ta lấy Hồi Hồn Đan ra đi?”
Quản sự Ất nói: “Tam gia nói tất cả hàng tồn kho.”
Quản sự Giáp nghĩ nghĩ: “Lỡ hắn rút được…”
Quản sự Ất nói: “Sao may mắn vậy được, ta thấy lần này chín phần sẽ rút phải Tụ Khí Đan!”
Quản sự Giáp cũng cảm thấy không có khả năng, bèn nói: “Được rồi, lấy ra cũng dễ chứng minh túi của Đỗ gia thật sự có thứ tốt, vừa khéo có thể tuyên truyền túi mới!”
Đây cũng là một chiêu trò kinh doanh.
Các quản sự sắp xếp mọi chuyện theo ý Đỗ tam gia.
Phúc Lâm Các cách Hạ Tiêu Lâu không xa, Tần Cửu Khinh và Bạch Tiểu Cốc không bao lâu đã tới tổng bộ túi phúc tráng lệ huy hoàng.
Bọn họ đưa phiếu đan dược tử phẩm, lập tức có người mời bọn họ vào.
Đã muốn tuyên truyền thì phải rút trực tiếp ở đại sảnh.
Thanh thế phải phô trương, hiện trường phải náo nhiệt, quần chúng phải đông đúc!
Các quản sự đã an bài thỏa đáng, đặc biệt đến Hạ Tiêu Lâu mượn vài thiếu nữ Miêu tộc.
Mỗi tỷ tỷ tai mèo xinh đẹp như hoa bê một viên đan dược tử phẩm ra, ánh sáng tím loá mắt hấp dẫn xung quanh.
Phúc Lâm Các là một trong những cửa tiệm không thể không vào ở Dung Thủy Thành, dù là sáng sớm cũng không vắng người, nhất là nghe nói hôm qua xuất hiện phiếu đan dược tử phẩm, càng có người đi sớm để hít vận may.
Quản sự thấy đủ náo nhiệt rồi mới giải thích quy tắc cho thiếu niên trước mắt.
Bạch Tiểu Cốc vừa nghe lại vui vẻ muốn rút: “Được được, cha muốn cái nào?” Ra ngoài phải tôn kính Cửu Đại Tịch, là ca ca hay cha phải xem tâm trạng của đại cốt dầu.
Tần Cửu Khinh không cảm thấy hứng thú với mấy thứ này lắm, tùy tiện nói: “Tụ Khí Đan đi.”
Đan dược rẻ nhất, nhưng vô cùng thích hợp với Tần Vịnh và Hứa Nặc, tiểu cốt đầu muốn lấy về đi tặng họ thì Tụ Khí Đan là lựa chọn tốt nhất.
Đương nhiên, họ không thể sử dụng Tụ Khí Đan suông như vậy, song chỉ cần hoà tan Tụ Khí Đan dưới sông thôn Thanh Đường, không chỉ có thể tẩm bổ thân thể cho họ, còn có thể làm cả thôn Thanh Đường hưởng lợi.
Cái khác… như Phá Kính Đan Trúc Nguyên Đan thậm chí Hồi Hồn Đan quý nhất đều là chuyên dụng của tu sĩ, phàm nhân mà chạm vào, đừng nói hồi hồn, e rằng sẽ hồn phi phách tán.
Còn hắn và tiểu bạch cốt…
Bọn họ cần gì đan dược tử phẩm.
Trước kia Tần Cửu Khinh cũng không sử dụng đan dược dưới Kim phẩm, làm sao để nhóc xương khô chịu thiệt được.
Bạch Tiểu Cốc vội hỏi quản sự: “Đâu là Tụ Khí Đan?”
Quản sự cười tủm tỉm giới thiệu cho y, hơn nữa nhấn mạnh chênh lệch thị trường của chúng.
Bạch Tiểu Cốc không giỏi tính toán, nếu 900 vạn khác 100 vạn thì y còn hiểu, tại sao phải so sánh 910 vạn với 190 vạn, quá làm khó đại cốt đầu!
910, 190.
Hic, nghe Cửu Đại Tịch khẳng định không sai, Tụ Khí Đan đi!
Quản sự không nhiều lời, lão ước gì Bạch Tiểu Cốc rút trúng Tụ Khí Đan, đa số bình ngọc này đều là Tụ Khí Đan.
Đến lúc đó bọn họ đưa ra Tụ Khí Đan, tiểu thiếu niên rút được một viên Tụ Khí Đan, mọi người cũng xôn xao.
Tuyên truyền đúng chỗ, hỗ trợ túi phúc sắp phát hành, có thể nói giai đại vui mừng!
Bạch Tiểu Cốc nỗ lực cảm giác một chút, quả thực lại có xúc động kia.
—— Cái này cái này chọn cái này.
—— Chọn không thiệt, không có bẫy.
Được rồi!
Bạch Tiểu Cốc mở mắt ra, chỉ hộp gỗ màu tím ngoài cùng bên trái.
Quản sự: “……”
Bạch Tiểu Cốc: “Nó.”
Quản sự cười gượng: “Quý khách đã xác định?”
Bạch Tiểu Cốc kiên định nói: “Xác định!”
Có người ồn ào: “Mở đi mở đi, lỡ là Hồi Hồn Đan thì hời to rồi!”
Một đống đan dược tử phẩm, chắc chắn Hồi Hồn Đan có giá nhất, nếu có thể rút trúng, tiểu thiếu niên này thật quá may.
Bạch Tiểu Cốc tự tin nói với Tần Cửu Khinh: “Yên tâm, chắc chắn là Tụ Khí Đan.” Y cảm giác được, không thể sai.
Quản sự không cẩn thận nghe được: “…”
Một búng máu thiếu chút nữa nghẹn ở cổ.
Tiểu tỷ tỷ tai mèo nhìn về phía quản sự.
Quản sự đành nói: “Mở đi.”
Hộp mở ra, ánh sáng tím loé lên, Hồi Hồn Đan nằm bên trong làm mọi người liên tiếp hít hà.
Trời, nhóc con rút trúng thật kìa!
Hết chương 64