Edit: Phong Nguyệt
Không đợi Hứa thị lấy lại tinh thần, tiểu thảo tinh lại thêm một câu: “Nữ tiên nhân, thảo có thể bái người làm sư không?”
Hứa thị muốn đáp: Bái sư? Tiểu thảo tinh muốn làm đầu bếp?
Ai ngờ nàng chưa mở miệng, tiểu bạch cốt hận không thể nhập vào người Tần Cửu Khinh ồm ồm nói: “Không được, mẫu thân là sư phụ ta.”
Y đã lập chí làm đầu bếp, tiểu thảo tinh đừng hòng đoạt mẫu thân và mộng tưởng của y!
Cốt nhát thật nhưng cốt sẽ không vứt bỏ điểm mấu chốt!
Tiểu thảo tinh nghe Bạch Tiểu Cốc nói vậy, không hề cảm thấy tuyệt vọng mà còn cảm thấy đương nhiên: “Cũng đúng, gia học không truyền ra ngoài, người đã có đệ tử thân truyền, là thảo mạo phạm.”
Nó là một ngọn cỏ có giáo dưỡng, rất hiểu ý người khác, huống hồ nữ tiên nhân cứu toàn thôn họ, nếu sau này có thể sinh sống trong thôn, nó đi theo học chút râu ria cũng có thể giữ mạng.
Việc cấp bách là giữ nữ tiên nhân lại!
Tiểu thảo tinh là ngọn cỏ có chí hướng—— Nếu chí hướng nhỏ thì nó đã không thể thành tinh!
Tiểu thảo tinh có linh thức cố gắng phấn đấu, nhận cha khắp nơi, mục đích là theo cha học thành người, cho nên có ba phần nam nhân trong thôn là cha nó.
Cha nhiều thảo nên người, tiểu thảo tinh càng lúc càng có suy nghĩ giống người, vậy mà thân thể vẫn không rục rịch.
Nó muốn hoá thành người, muốn tu tiên vấn đạo như họ.
Vì thế nó bắt đầu vươn ra ngoài, nghe nhóm cha nói trong quán có tu sĩ, bèn vội tới đó, dẫu đạo quán không nhận tiểu tinh quái, tiểu thảo tinh cũng không nhụt chí, nó hóa thành cọng cỏ bình thường, ngày ngày len lỏi trong đạo quán, chỗ nào giảng đạo chỗ đó có nó.
Tấm lòng hướng đạo của tiểu thảo tinh rất lợi hại, chẳng qua tư chất gánh không nổi.
Các đạo sĩ giảng đạo, nó dựng lá nghe lén, nghe một hồi ngáp liên tục, bất tri bất giác ngủ mất, mở mắt lần nữa, vẫn còn giảng ‘đạo’! Không biết nó ngủ bao lâu, không biết các đạo sĩ giảng lần thứ mấy ngày bao nhiêu!
Nghe như thôi miên, nhưng có nghe tốt hơn không—— Thảo nghĩ: Có thể ngủ say như chết cũng là đạo pháp.
Tiểu thảo tinh chăm chỉ chịu khó, nỗ lực nghe giảng (nghe ngủ), ai ngờ trùng hợp thoát một kiếp.
Quỷ Tướng tập kích đạo quán, thực lực nghiền áp đạo sĩ, đạo sĩ không có sức phản kháng, cuối cùng bị ăn sạch.
Đạo quán không có dấu vết đánh nhau, đủ để nhìn ra chênh lệch thực lực giữ hai bên.
Không đánh nhau thì không ầm ĩ, tiểu thảo tinh ngủ ngon lành, mỗi lần nó ngủ gật trong lúc nghe giảng đều không nằm mơ, không mơ sẽ không có linh thức dao động, không có linh thức dao động thì nó là một cọng cỏ hàng thật giá thật.
Dẫu có linh thức dao động thì cũng mỏng đến nỗi Quỷ Tướng lười há mồm.
Tiểu thảo tinh tránh thoát một kiếp, sau khi tỉnh lại cực kỳ hốt hoảng.
Các đạo sĩ không còn, nhưng vẫn còn sót lại chút oán niệm mỏng manh, tiểu thảo tinh nhận ra, sợ tới mức quéo lá, chui xuống đất không nhúc nhích nổi.
Quỷ Tướng!
Quỷ Tướng đáng sợ!
Quỷ Tướng sắp sửa tập kích thôn Thanh Đường!
Tiểu thảo tinh khóc úa lá.
Khi bọn Tần Cửu Khinh đi vào đạo quán, tiểu thảo tinh định nhắc nhở bọn họ, song vì khóc lâu quá, nó không còn linh khí nói chuyện nữa. Nó định nghỉ ngơi dưỡng sức rồi sẽ nói bọn họ mau chạy trốn đi, ai ngờ Quỷ Tướng ngửi được mùi mò tới, liếc một cái liền nhìn trúng nữ phàm nhân xinh đẹp yếu đuối.
Lúc tiểu thảo ở hiện trường đã có tâm tình như thế này: “Xong rồi xong rồi, mỹ nhân sắp bị ăn, nó chỉ là một cọng cỏ nhỏ thôi, sao bắt nó phải xem cảnh tượng tàn khốc này chứ, Quỷ Tướng ăn người xong có lấy cỏ xỉa răng không…”
Tiểu thảo tinh với nội tâm phức tạp bị cảnh tượng tiếp theo làm ngây ngẩn.
Quỷ Tướng giương nanh múa vuốt, nữ tử hờ hững quay đầu, không thấy nàng làm gì, chỉ thấy luồng ánh sáng bạc loé lên, sau đó Quỷ Tướng hung hãn đáng sợ hóa thành sương đen, chưa kịp gầm rú cũng đã hôi phi yên diệt!
Tiểu thảo tinh: Chấn động thảo!
Nghỉ ngơi một đêm, tiểu thảo tinh lấy lại sức lực, nó bứt rễ, gấp gáp lao về thôn nói cho mọi người biết tin vui kinh thiên động địa này.
Còn cả nhà nữ tiên nhân ở đạo quán hàn huyên chuyện gì, một cọng cỏ như nó nào dám nghe lén!
Không, dựa vào sức lực của nó khi đó, ngũ cảm sắp giữ không nổi, sao nghe thấy được.
Tiểu thảo tinh thổi phổng trận chiến giữa nữ tiên nhân và Quỷ Tướng, thôn dân thôn Thanh Đường nghe mà trợn mắt há hốc mồm, trong lòng kinh ngạc, khóc lóc, biết ơn…
Vì sao lại có cảm xúc phức tạp như vậy?
Bởi vì thôn dân có rất nhiều giống loài, cảm xúc khác nhau.
Đương nhiên cảm xúc có khác nhau như thế nào thì cũng không ngăn được mọi người nhìn Hứa thị bằng ánh mắt sùng bái và kính ngưỡng!
Hứa thị không thể không mở miệng: “Không phải…”
Nàng vừa nói vừa nhìn tiểu bạch cốt, sau đó Hứa thị ngậm miệng.
Hay thật, các thôn dân không hiểu sự tình nhìn nàng bằng ánh mắt sùng bái nàng có thể hiểu, còn bộ dạng sùng bái này của tiểu bạch cốt là thế nào?!
Tiểu thảo tinh đã nói rõ tới vậy, tiểu cốt đầu còn chưa hoàn hồn sao?!
Bạch Tiểu Cốc thật sự chưa hoàn hồn.
Y hoàn toàn bị miệng lưỡi tiểu thảo chinh phục, nhất là đoạn tiểu thảo tinh dào dạt cảm xúc hình dung tà vật, Bạch Tiểu Cốc không hề liên tưởng thứ đó là lệ quỷ.
Lệ quỷ làm gì đáng sợ như vậy?
Tất nhiên tiểu thảo tinh đang nói đến đại quái vật ăn xương không nhả vụn, đáng sợ gấp mười vạn lần!
Đại quái vật đáng sợ như thế lại bị mẫu thân thu thập.
Y không nhìn thấy nhưng tiểu thảo tinh thấy!
Không ngờ mẫu thân lợi hại như vậy!
Không hổ là mẫu thân đại nhân thân sinh của Cửu Đại Tịch!
Bạch Tiểu Cốc: Sùng bái!
Hứa thị: “…………”
Nàng biết nói sao đây, nhìn dáng vẻ chân thành không chút giả trân của tiểu cốt đầu đến nàng còn muốn tin huống chi thôn dân!
Hứa thị nhìn con trai —— Con trai thật đẹp, khụ, con trai thật bình tĩnh.
Hứa thị nhìn trượng phu —— Trượng phu không đẹp như vậy, nhưng vẫn xấu xa như cũ——muốn xem trò cười của nàng!
Mắt thấy các thôn dân muốn tôn nàng từ nữ tiên nhân thành nữ thần.
Hứa thị không thể không nói: “Thật ra không phải ta làm, là Tiểu Cốc nhà ta…”
Mọi người hít một hơi, sôi nổi nhìn về phía tiểu bạch cốt.
Tiểu bạch cốt: “!”
Hứa thị chỉ nói sự thật, nhưng không biết sao tự dưng lại thấy áy náy, nhìn dáng vẻ đáng thương hề hề của tiểu cốt đầu, giống như không phải nàng nói y giết Quỷ Tướng, mà nói y thả Quỷ Tướng đi rồi bỏ tới cửa thôn Thanh Đường …
Hứa thị nói: “Tiểu Cốc…”
Nàng động viên y dũng cảm lên, không có gì phải sợ, dám dùng một lóng tay đâm chết Quỷ Tướng, sợ gì được khen chứ.
Xương ngón tay Bạch Tiểu Cốc túm chặt lấy vạt áo Tần Cửu Khinh, nhút nhát sợ sệt quay đầu, nhỏ giọng nói: “Ta không có… giết thứ xấu xa ăn xương gì đó…” Y chỉ đâm thủng một con lệ quỷ, so với công tích vĩ đại của mẫu thân, nó không đáng nhắc tới, cốt xấu hổ mở miệng.
Hứa thị: “………”
Nàng không ngờ có ngày cảm nhận được tâm tình của con trai ——
Tiểu gia hỏa nói lời nào cũng là thật, chẳng qua lời nói và sự thật… không trống đánh xuôi kèn thổi ngược nhưng cũng kém xa vạn dặm!
Tiểu thảo tinh kích động nói: “Nữ tiên nhân không cần khiêm tốn, Tiểu Cốc là đệ tử thân truyền của người, chắc chắn thực lực không thể khinh thường, nhưng chuyện người rất mạnh không thể nghi ngờ, bọn con đa tạ toàn thôn người, không, là toàn thôn bọn con đa tạ người!”
Hứa thị: “…”
Đã không thể giải thích rõ được nữa, dẫu nàng nói ra hai chữ lệ quỷ, tiểu bạch cốt có bừng tỉnh cũng vô dụng!
Tiểu bạch cốt giết Quỷ Tướng và nàng giết Quỷ Tướng đã không khác gì nhau.
Bởi vì từ đầu tiểu bạch cốt đã tự xưng là đồ đệ của nàng.
Trời biết tiểu bạch cốt chỉ muốn học trù nghệ của nàng để làm đầu bếp thôi!
Tần Vịnh: “Há!” Lão phụ thân nhịn không được nữa.
Hứa thị trừng gã.
Tần Vịnh chuyển sang che miệng cười trộm.
Hứa thị: “…”
Nữ tiên nhân hết đường chối cãi đã hoàn toàn chứng thực mình là nữ tiên nhân.
Cứ như vậy đi, Hứa mẫu mệt rồi!
Tiệc khóc lóc cuối cùng cũng biến trở về tiệc hoan nghênh, không ít tinh quái biến lại hình người, cả đám dung mạo hoặc như thiên tiên, hoặc thanh tú đáng yêu, hoặc ngây thơ hồn nhiên…
Tóm lại ngoại trừ nhút nhát ra thì rất gì và này nọ.
Đẹp nhất chắc chắn là thê tử thôn trưởng, cánh hoa đào rơi xuống đất, sương khói tan đi, một hoa đào tinh vận y phục trắng nhẹ xuất hiện, kinh diễm xung quanh.
Tiểu bạch cốt trộm nhìn ‘nàng’ vài lần.
Tần Cửu Khinh: “Nhỏ.”
Bạch Tiểu Cốc: “Hả?” Ngoài miệng không ứng, trong lòng đã tự động nghĩ tới thu nhỏ, thế nên y bị cất vào túi, không thể nhìn thấy gì.
Tiểu bạch cốt: “Ê?”
Tuy y muốn chui vào túi thật, nhưng sao tự nhiên bắt y thu nhỏ?
Y còn chưa nhìn rõ hoa đào tinh là nam hay nữ!
Thôi…
Không muốn biết lắm, tóm lại không đẹp bằng Cửu Đại Tịch.
Haizz.
Thế gian này có người đẹp hơn hắn thật ư?
Tần Cửu Khinh có dáng vẻ thế nào mới bì được Cửu Đại Tịch?
Mỗi khi nghĩ đến đây, tiểu bạch cốt luôn buồn bã mất mát.
Tiệc hoan nghênh kiêm lễ khánh công vô cùng náo nhiệt, Tần Vịnh ngồi nhìn thê tử được vây quanh, trong lòng ngọt ngào.
Gã rất biết ơn bọn nhỏ, giờ đây gã cực thì vui vẻ.
Nặc nhi vốn tiêu sái tự tại, sau khi gả cho gã phải ép dạ cầu toàn ở Tần gia mới không còn khí độ của tiểu chưởng quầy ở Túy Tinh Lâu.
Tần Vịnh và Hứa Nặc năm đó là một giai thoại ở Hoàng An thành.
Tần gia Ngũ gia nhất kiến chung tình với chưởng quầy ở tửu lâu, Hứa Nặc tưởng gã chỉ trêu đùa mình, ai ngờ lại tình thâm nghĩa trọng đến mức không phải nàng thì không cưới.
Hứa Nặc mồ côi mẫu thân từ nhỏ, phụ thân không nạp thêm phòng, đành phải tự tay nuôi dạy nàng. Thế nên dù Hứa Nặc đẹp lại lanh lẹ như nam nhân, thừa dịp phụ thân bệnh nặng, nữ giả nam trang (mọi người đều biết là nữ) một tay chống đỡ Túy Tinh Lâu.
Sau khi gặp được Tần Vịnh, nàng nói: “Ta không thể gả cho ngươi, ta không thể vứt bỏ tửu lâu mà phụ thân ta gầy dựng cả đời.”
Tần Vịnh nói: “Ta cùng nàng ở lại Túy Tinh Lâu.”
Có điều sao Tần gia có thể đồng ý được, họ nhốt Tần Vịnh trong nhà, hận không thể đánh gãy hai đùi gã, Tần Vịnh không màng tất cả chạy ra ngoài, không cần mạng mình, chỉ cần Hứa Nặc.
Hứa lão phụ biết việc này, cảm khái không thôi.
Ông ta bị bệnh nặng, không sống được bao lâu, thứ duy nhất không thể buông xuống là đứa con gái này.
Hiện giờ có Tần Vịnh đáng để phó thác mới xem như yên tâm. Ông ta khăng khăng chuyển nhượng tửu lâu, chuẩn bị cho Hứa Nặc mười dặm hồng trang, khiến thế tộc Hoàng An thành trầm trồ không ngớt.
Có ngần này của hồi môn, Tần gia mới chịu buông ra.
Một là Tần Vịnh quá ầm ĩ, Tần lão gia tử niệm tình xưa, không muốn gã xa cách Tần gia.
Hai là Tần lão phu nhân chỉ xem Tần Vịnh là đứa con thứ không được yêu thích, không mong gã có nhiều tiền đồ, hiện giờ một hai phải tự hủy, bà ta lười cản.
Hơn nữa của hồi môn cực có thể diện cũng coi như bậc thang không tồi, đủ để bọn họ gật đầu đồng ý.
Thế nên người có tình thành quyến thuộc.
Khi Tần Cửu Khinh một tuổi, Hứa lão phụ qua đời, Hứa Nặc khóc đứt ruột đứt gan, may mà nàng có tân gia, có người đối xử chân thành và đứa con của họ, cuối cùng cũng thoát khỏi nỗi đau mất phụ thân.
Con đường của tiểu phu thê lắm gian nan, đổi lại tình cảm hai người bên bỉ và chân thành hơn keo sơn.
Tần Vịnh luôn cảm thấy mình có lỗi với thê tử rất nhiều, Hứa Nặc cũng cảm thấy mình liên lụy tiền đồ Tần Vịnh.
Thật may giờ đây họ đã thoát khỏi gông xiềng hướng tới tân sinh.
Thôn trưởng đã nhường hôn phòng vốn định chuẩn bị cho con trai chưa ra đời (có lẽ vĩnh viễn không ra đời), lúc này hận không thể nhường luôn cả phòng mình.
Hay nhường luôn vị trí thôn trưởng cho nữ tiên nhân đi!
Hứa Nặc: “……” Không mở miệng ngăn cản sẽ có chuyện lớn!
Tần Vịnh vội nói: “Không cần đâu, chức thôn trưởng không phải dựa vào ai mạnh mà phải dựa vào uy vọng!”
Ngụy Trang rất hào sảng, không hề ham muốn quyền thế, ông ta nói: “Trước kia ta là kẻ mạnh nhất thôn, hiện giờ có nữ tiên nhân mạnh hơn, về uy vọng, nữ tiên nhân…”
Hứa thị trừng mắt nhìn trượng phu ‘vô dụng’, tự nói: “Bọn ta mới đến có rất nhiều không hiểu, còn cần Ngụy thôn trưởng chiếu cố nhiều hơn.”
Trải qua một hồi tiệc, tiểu bạch cốt đã không còn sợ như vậy, nhất là sau khi thu nhỏ, lá gan y to ra, ló đầu nói: “Mẫu thân rất bận, còn phải dạy ta…” nấu ăn.
Chưa kịp nói ra hai chữ cuối, Ngụy Trang đã bừng tỉnh đập trán: “Đúng rồi, nữ tiên nhân phải tu hành, sao có thể quản những chuyện phàm tục này!” Thôn trưởng không quan trọng, anh hùng mới quan trọng, chỉ cần nữ tiên nhân ở lại thôn Thanh Đường, họ cần gì Lệ Tiên Tông nữa?
Tu sĩ cầu không được sao có thể uy vũ bằng nữ tiên nhân trước mắt?!
Hứa Nặc nhìn con trai lớn nãy giờ không lên tiếng…
Nàng có thể như thế nào.
Ai bảo nàng làm nương chứ!
Thôi, dù sao hai đứa con đều là tiên nhân, nàng là mẫu thân tiên nhân cũng coi như nửa nữ tiên nhân!
Buổi tối, nhà tiên nhân ngồi vây quanh bàn.
Nhà tiên nhân là biển hiệu treo trên thụ ốc của họ, không phải bọn họ muốn tự xưng như vậy!
Hứa Nặc: “…”
Tần Vịnh: “… Khụ.”
Tần Cửu Khinh nhìn túi: “Ngủ.” Tiểu cốt đầu đong đưa trong túi đã ngủ từ lâu..
Hứa Nặc thở dài nói: “Chuyện gì thế này?”
Không ai hiểu con bằng nương, Hứa Nặc sao không rõ tâm tư con trai, rõ ràng hắn để nàng gánh trách nhiệm thay tiểu cốt đầu.
Nàng không sao, chỉ là không muốn cướp thanh danh của con.
Tần Cửu Khinh nói: “Nhi tử không muốn bại lộ sức mạnh của Tiểu Cốc.”
Hứa Nặc cũng đoán được một ít.
Tần Cửu Khinh tiếp tục nói: “Tiên lực của Tiểu Cốc có thể dời qua bạch cốt, nếu bị phát hiện, nhi tử sợ hậu hoạn.”
Tần Vịnh và Hứa Nặc lập tức cảnh giác ——
Đúng rồi.
Bạch Tiểu Cốc có một thân tiên lực, tâm tính lại không thể khống chế sức mạnh cường hãn này.
So với bại lộ, không bằng che giấu.
Tiểu Cốc đơn thuần, lỡ bị người có tâm lợi dụng thì khó lòng phòng bị.
Như đứa bé ba tuổi ôm vàng đi trên đường.
Khó tránh khỏi bị cho vào tầm ngắm.
Nhân chi tham, nghĩ xấu một chút không quá.
Tần Cửu Khinh nói: “Thân thể này của con bị thương, không thể toàn lực bảo vệ y, thân thể nhỏ cần có thời gian tu hành lần nữa, cho nên…”
Tần Vịnh và Hứa Nặc hiểu rõ: “Cha nương hiểu!”
Trước khi con trai khôi phục, bọn họ phải giấu tiểu cốt đầu cho kỹ.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội.
Cẩn thận mới có thể lái thuyền vạn năm!
Cho nên…
Hứa Nặc: “Ta sẽ nhận lấy danh hiệu nữ tiên nhân này.”
Hết chương 54