Edit: Phong Nguyệt
Ngoài miệng nói không muốn gọi, vừa gọi một tiếng lại cảm thấy rất bùi tai.
Cái tên Tần Cửu Khinh thật dễ nghe, càng gọi càng thích, không hổ là đối tượng song tu tương lai…
Nghĩ một hồi, Bạch Tiểu Cốc bỗng nảy ra sáng kiến: Đúng thế, gọi trước coi như luyện tập, Sâm Tu chân nhân có nói phải thường xuyên luyện tập, đặc biệt là ở trên giường…
Đây là một trong những phân đoạn quan trọng nhất.
Nhân lúc y chưa có thân thể, chưa gặp được thủ tịch Thiên Ngu Sơn, y phải luyện tập nhuần nhuyễn, đến lúc đó chẳng phải bớt việc?
Y đúng là cốt thông minh, tiểu bạch cốt vui vẻ, liên tiếp thay đổi cách gọi.
Tần Cửu Khinh: “…………”
Bị một bộ xương khô gọi đến ngứa ngáy tâm can thật không thích hợp chút nào.
Tần Cửu Khinh ấn tiểu bạch cốt nằm xuống chăn: “Ngủ.”
Bạch Tiểu Cốc dán vào lòng hắn, đổi giọng gọi…
Tần Cửu Khinh rũ mắt nhìn y: “Ngươi có muốn tự ngủ không?”
Bạch Tiểu Cốc chớp chớp hỏa đồng, câm miệng.
Tần Cửu Khinh chọt trán y: “Ngủ đi.”
Bạch Tiểu Cốc nghĩ: Không thể luyện tập trong một sớm một chiều, mỗi buổi tối sau này đều có thể luyện tập cùng Cửu Đại Tịch luyện tập!
Ngủ!
Bạch Tiểu Cốc nhích đến ngực hắn, xương ngón tay thon dài lén lút chọt một hai ba bốn năm sáu bảy tám múi cơ bụng, trong lòng ngọt ngào, sau đó lại mất mát: Nếu Cửu Đại Tịch là Tần Cửu Khinh thì tốt quá, y thích ngủ cùng hắn lắm.
Đáng tiếc nhân… không, đáng tiếc cốt sinh không như ý.
Dù y trộm tên Tần Cửu Khinh đặt cho Cửu Đại Tịch, Cửu Đại Tịch cũng không thể thành thủ tịch Thiên Ngu Sơn, cũng không phải đối tượng song tu cực phẩm trong thần thư.
Bạch Tiểu Cốc: Đáng tiếc!
Một đêm vô mộng, hôm sau cả nhà khởi hành đến Chiêu Diêu Sơn.
Nhìn khắp Thập Nhị Tiên Sơn, diện tích Đại Phong triều không gọi là nhỏ, dẫu gì tu sĩ không nhiều bằng phàm nhân. Nơi tràn ngập linh khí cũng không nhiều hơn ‘hoang mạc’.
Thập Nhị Tiên Sơn có tu sĩ giỏi kỳ môn quỷ đạo, chuyên đo đạc đất đai từng đặt chân qua rồi vẽ bản đồ thế giới, xem từ bản đồ, chín phần đất là thế tục, chỉ có một phần là Thập Nhị Tiên Sơn.
Đương nhiên đây chỉ là nơi đã đặt chân, còn có rất nhiều bí cảnh, hoang dã, đầm lầy và vô số nơi chưa có trên bản đồ.
Nhưng nhìn từ bản đồ có thể biết tỉ lệ thế tục và Tu chân giới.
Hoàng An thành ở giữa, từ đây đến Chiêu Diêu Sơn, thúc ngựa cũng mất ba ngày ba đêm, nếu vừa đi vừa nghỉ, chừng mười ngày nửa tháng mới đến.
Tần Cửu Khinh bảy tuổi chỉ mới tầng 9 Luyện Khí, tất nhiên không thể ngự kiếm, hơn nữa hắn cũng không có kiếm để ngự.
Dù có thể ngự kiếm thật, phụ mẫu cũng khó thích ứng, bọn họ không vội lên đường, không bằng chậm rãi nhìn phong cảnh ven đường trước khi tới Chiêu Diêu Sơn.
Bạch Tiểu Cốc thu nhỏ không sợ bị phát hiện.
Y có ba cái túi đang đợi, một lát ở chỗ Tần Cửu Khinh, một lát ở chỗ mẫu thân, thỉnh thoảng y ngủ sẽ bị Tần phụ trộm cất vào túi của mình…
Sau đó y bị món ngon trong túi Tần phụ thơm tỉnh!
Chỉ cho cốt ngửi, không cho cốt ăn.
Tần phụ thích nhất là bắt nạt cốt!
Cả nhà thong thả lên đường, mười ngày sau nhìn thấy Chiêu Diêu Sơn.
Chiêu Diêu Sơn là một dãy núi nhỏ hơn Thiên Ngu Sơn rất nhiều, bốn mùa như xuân, đỉnh núi không đọng tuyết, xanh biếc trải dài khắp nơi. Một năm bốn mùa đều là xuân, nhưng trên núi lại có rất nhiều hoa cỏ thu hạ mới nở.
Chúng nó lớn lên ở Chiêu Diêu Sơn, tắm mình trong biển linh khí, thỉnh thoảng tâm trạng tốt, mặc kệ xuân hạ thu đông, cứ thoả thích đua sắc.
Chiêu Diêu Sơn nhiều yêu tu, có khi một ngọn cỏ vô ý dẫm trúng là một tiểu tinh quái, hoa cỏ hay trái cây cũng không thể ngắt bừa, lỡ bị cắn trả, ai cũng khó chịu.
Có thể nhìn thấy Chiêu Diêu Sơn không có nghĩa là đã tới nơi.
Trông gần mà xa, mắt thấy trăng sáng, Tần phụ đề nghị: “Hay nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại tới thôn Thanh Đường.” Trời tối đen mà vào thôn sẽ quấy rầy người khác.
Tần Cửu Khinh nhìn lộ trình, nói: “Vâng.”
Hứa thị nhìn đạo quán cách đó không xa: “Vào trong đạo quán tá túc đi.”
Mấy ngày nay, khi quá trễ, họ sẽ tá túc trong chùa miếu. Bây giờ trước không có thôn sau không có quán, nơi có thể tá túc tạm thời cũng chỉ có đạo quán đó.
Vào đạo quán, cả nhà mới phát hiện này đây là đạo quán bỏ hoang. Không cũ lắm lại không có ai, trống rỗng như mới bỏ hoang gẩn đây.
Tần Cửu Khinh quan sát khắp nơi, không cảm giác được hơi thở tà tứ, bèn thu xếp phụ phụ mẫu.
Tiểu bạch cốt rất vui vẻ, y sợ người, ở nơi không người, y có thể nhảy ra khỏi túi nhìn xung quanh.
Hứa thị hỏi y: “Muốn đi nấu cơm với mẫu thân không?”
Tiểu bạch cốt: “Muốn!”
Y biết xắt rau, không cần đao, xương ngón tay chạm một cái là tất cả chỉnh tề.
Hứa thị khen: “Về sau Tiểu Cốc của chúng ta có thể làm đầu bếp.”
Giấc mơ thứ hai của Bạch Tiểu Cốc là làm đầu bếp lợi hại cỡ mẫu thân, tạo ra vô số mỹ thực, không chỉ có thể ngửi có thể nhìn còn có thể ăn!
Haizz, khi nào mới có thể song tu, y muốn ăn quá!
Tần Cửu Khinh ra ngoài nhặt củi lửa, Tần phụ quét tước vệ sinh ở đạo quán, sắp xếp thành hai gian phòng.
Người một nhà bận bận rộn rộn, hồn nhiên không biết ‘nguy hiểm’ buông xuống.
Ở thôn Thanh Đường cách đó không xa, thôn dân và tinh quái ôm nhau run bần bật.
Thôn trưởng là đại hán mặt đỏ, thê tử là hoa đào tinh, hoa đào tinh bị doạ biến về bản thể, núp trong tóc trượng phu —— Đại hán mặt đỏ cao tám trượng, cả người dữ tợn, y phục thô sơ, có thể nói là hùng tráng trong hùng tráng, lúc này ông ta ‘cài’ một đoá hoa đào hồng phấn to bự trên tóc, to bao nhiêu ấy hả, to đến nỗi bà mối cũng không dám cài!
Hình ảnh này quá quen thuộc với người dân thôn Thanh Đường, nếu để người ngoài nhìn thấy, chắc chắn sẽ há hốc miệng, cách xa thôn trưởng mười trượng!
Tráng hán kì quái, hoa đào hồng phấn kì quái, e là có sở thích biến thái!
Thôn dân rất dựa dẫm thôn trưởng, hỏi ông ta: “Sao nhiều lệ quỷ như vậy?!”
Thôn trưởng sợ muốn chết, ngặt nỗi có thân hình tráng hán, chỉ có thể hùng dũng nói: “Mọi người đừng sợ, ta đã thả chim bồ câu cho Lệ Tiên Tông, ít ngày nữa sẽ có tiên sư đến trừ quỷ cho chúng ta!”
Các thôn dân nhỏ giọng nói: “Tiểu quỷ hôm qua chúng ta hợp lực bắt được nói, Quỷ Tướng của họ sắp rời núi, đến lúc đó thôn Thanh Đường sẽ là đại bản doanh của chúng, chúng ta…”
Thôn trưởng sợ hãi, tuy thôn họ có tinh quái nhưng đều là vài tiểu yêu không có dã tâm, thọ mệnh không dài, cũng sinh hoạt bình thường như bao người, nào gặp cảnh này bao giờ.
Hoa đào tinh khóc hu hu.
Thôn trưởng cố lấy lại khí khái trượng phu, nói: “Quỷ, Quỷ Tướng chỉ là tu vi Kim Đan kỳ, Chiêu Diêu Sơn lão tổ chính là cường giả Nguyên Anh!”
Các thôn dân càng sợ hơn.
Quả thật Chiêu Diêu Sơn lão tổ có thể giết chết Quỷ Tướng, có điều đó là Chiêu Diêu Sơn lão tổ, lão thần tiên bế quan từ lâu, làm sao có thể rời núi vì thôn Thanh Đường nho nhỏ?
Lệ Tiên Tông là tiên môn hàng năm che chở họ, tông chủ cũng chỉ tầng 3 Kim Đan kỳ, ông ta… sẽ đến Thôn Thanh Đường? Tới thôn Thanh Đường hữu dụng sao?
Thôn Thanh Đường không lớn không nhỏ, tất cả chen chúc trong nhà thôn trường, mặt này xanh hơn mặt kia.
Họ không dám trốn, nghe nói đạo quán ngoài ba dặm bị lệ quỷ ăn sạch sẽ trong một đêm, tất cả đều là người từng tu hành, vậy mà cũng bị nuốt chửng, bá tánh bình thường như họ nào dám nhúc nhích!
Tiên sư thật sự sẽ đến sao?
Tiên sư dám đến sao?
Đừng nghĩ, nghĩ chính là không thể sống sót!
Đúng là có Quỷ Tướng xuất hiện dưới Chiêu Diêu Sơn.
Quỷ cũng có phẩm cấp, cấp bậc cao nhất đương nhiên là Quỷ Thần, đó là trong tồn tại trong truyền thuyết, nghe nói vị lão tổ nào đó bị trấn áp trong Càn Khôn Thanh Minh trận là một vị quỷ tu chí tôn đủ khả năng phong thần.
Tiếp theo là Quỷ Vương, Quỷ Vương phần lớn bị nhốt Quỷ giới, mặc dù ở Quỷ giới nhưng cũng là sự tồn tại hủy thiên diệt địa. Thấp chút nữa là Quỷ Soái, loại quỷ này cũng khó gặp ở thế tục, nghe nói Giáng Sương Cốc có rất nhiều Quỷ Soái, thế nên không ai dám vào Giáng Sương Cốc.
Tu chân giới thường gặp nhất là Quỷ Tướng.
Quỷ Tướng ăn hồn phách sinh linh rồi sinh ra linh thức, chúng nó thường xuyên chiếm núi làm vua, hoặc trốn vào bí cảnh tu luyện hòng tấn chức Quỷ Soái.
Đối với tu sĩ, Quỷ Tướng đã rất khó nhằn. Một khi xuất hiện gần như sinh linh đồ thán.
Nửa tháng nay, oan hồ lệ quỷ các nơi xao động, làm như cảm nhận được Giáng Sương Cốc bạo loạn, đua nhau rạo rực.
Quỷ Tướng vào thôn Thanh Đường là do cảm nhận được sự triệu hoán của Giáng Sương Cốc, nhận định Quỷ giới sắp mở, Thập Nhị Tiên Sơn tất vong, muốn chiếm đỉnh núi vớt chút nước luộc.
Nó đã ăn không ít người, tiêu hóa không ít hồn phách, tâm tư và dã tâm càng ngày càng bành trướng.
Nó không vội nuốt chửng thôn Thanh Đường, nó đang đợi cái vị gọi là tiên sư kia.
Ăn một nghìn phàm nhân cũng không bằng ăn một tu sĩ.
Nó dùng thôn Thanh Đường làm mồi nhử vị tu sĩ kia.
Chỉ là tu sĩ tới chậm quá, nó hơi mất kiên nhẫn.
Quỷ Tướng đang bực bội, định vào thôn bắt một người ăn cho đỡ thèm, ai ngờ lại có người xứ khác bước vào địa bàn của nó, còn công khai ở trong đạo quán bị nó ăn sạch.
Bớt việc.
Quỷ Tướng không cần đi bắt người ở Thôn Thanh Đường, nó ăn ba người nhà này đã có thể nhét kẽ răng.
Ừm, Quỷ Tướng theo dõi cả nhà Tần Cửu Khinh.
Bởi vì tiểu bạch cốt lớn bằng ngón tay nên Quỷ Tướng không cảm giác được nguy hiểm, thật may mắn, nó theo dõi nữ tử yểu điệu mỹ lệ kia trước.
Muốn ăn thì ăn thứ mềm nhất.
Quỷ Tướng là con quỷ rác rưởi thích ăn hồng mềm.
Lúc đó Tần Cửu Khinh vừa nhặt củi vừa bày trận bên ngoài đạo quán; Tần phụ vừa ngâm tiểu khúc vừa trải đệm; Tiểu bạch cốt treo trên túi mẫu thân, đi về phía phòng bếp.
Quỷ Tướng bỗng dưng hiện thân, nó ăn quá nhiều người, dính quá nhiều máu, tướng mạo đã trở nên cực kỳ đáng sợ.
Trong khí đen âm trầm ló ra đầu người và tứ chi gấp khúc, cộng thêm tiếng rên rỉ chưa bị tiêu hoá của hồn phách, đủ khiến người ta ngất xỉu.
Hứa thị: “!”
Có dũng cảm tới đâu thì Hứa thị cũng chỉ là người thường, ngay cả ác mộng kinh dị nhất cũng chưa từng thấy thứ gì đáng sợ bằng thứ này!
Quỷ Tướng thích nhất là dáng vẻ sợ hãi của phàm nhận, đặc biệt là tiếng hét thảm thiết sau khi bị xé xác.
Nữ nhân này đẹp như vậy, chắc chắn da thịt…
Một giọng nói mềm mại vang lên: “Mẫu thân!”
Hứa thị sắc mặt tái nhợt, không nói được lời nào, cũng không thể di chuyển.
Quỷ Tướng nghe được âm thanh trong trẻo, vui vẻ trong lòng: Nữ nhân này còn có con nhỏ?
Đứa nhỏ ăn rất bổ…
Quỷ Tướng:?
Một luồng ánh sáng mỏng loé lên, Quỷ Tướng không thấy rõ là thứ gì, chỉ cảm thấy đến thân thể truyền đến đau nhức, đau đến mức hoài nghi nhân sinh.
Ngay sau đó hồn phách bị nó ăn xong thoát ra cơ thể nó bay tán loạn, kế tiếp là bản thể oan hồn của nó…
Ầm! Nổ thành sương đen!
Quỷ Tướng đến chết cũng không biết chính mình chết như thế nào.
Bạch Tiểu Cốc rất kén quỷ, y không chạm vào hồn phách sinh linh, chỉ ăn oán niệm và lệ khí.
Một lóng tay của y đâm thủng Quỷ Tướng, hồn phách sinh linh bị nuốt chửng được thả ra, tinh lọc oán niệm lệ khí và thậm chí là sát khí tận trời của Quỷ Tướng.
Hứa thị tiếp lấy bộ xương khô nho nhỏ, chưa hết hoảng hốt.
Bạch Tiểu Cốc leo lên má nàng, chạm vào: “Mẫu thân đừng sợ!”
Hứa thị khẽ hít một hơi, lầm bầm lầu bầu: “Phải thích ứng phải thích ứng…” Về sau sẽ phải gặp yêu ma, đại kinh tiểu quái như thế sẽ làm bọn nhỏ lo lắng…
Chẳng qua tụng thế nào cũng không thể hết sợ hãi, Hứa thị đỏ bừng mắt.
Nghe thấy tiếng động lớn, Tần Vịnh ra khỏi phòng, Tần Cửu Khinh gấp gáp trở về.
Không ngờ lệ quỷ cỡ này sẽ tới.
May mà để Tiểu Cốc ở đạo quán, may mà không có việc gì…
Tần Cửu Khinh nghĩ mà sợ.
Bạch Tiểu Cốc nhảy đến lòng bàn tay Tần Cửu Khinh, nói với hắn: “Biến lớn biến lớn.”
Tần Cửu Khinh thầm niệm, Bạch Tiểu Cốc biến về nguyên hình.
Tần Vịnh đỡ Hứa thị, dịu giọng dỗ: “Không có việc gì không có việc gì!”
Tiểu bạch cốt vừa nói “phụ mẫu đừng sợ, quỷ rất nhát gan” vừa bẻ hai ngón tay mình xuống.
Tần Cửu Khinh nhíu mày.
Tần Vịnh kinh hãi: “Tiểu Cốc con…”
Hứa thị đỏ mắt: “Tiểu Cốc bị thương? Là do lệ quỷ vừa rồi…” Nàng vừa đau lòng vừa tự trách.
Tiểu bạch cốt bẻ gãy hai ngón tay của mình, nhưng chúng rất nhanh mọc lại: “Mẫu thân đừng khóc, con không bị thương, người xem, mọc ra rồi nè.”
Hứa thị: “…” Ngơ ngác.
Bạch Tiểu Cốc cho Tần Vịnh một ngón, Hứa thị một ngón, thở phào: “Được rồi, xú quỷ không thể tới gần phụ mẫu nữa!”
Không phải không mà là không thể.
Có hai ‘bùa hộ mệnh’, đâu chỉ Quỷ Tướng, ngay cả Quỷ Vương Quỷ giới nhìn thấy cũng đến trốn xa, đời này đừng hòng tới gần nửa bước!
Tần Cửu Khinh ấm lòng, vô số lời nói vọt tới bên miệng lại không nên lời.
Nói đa tạ trái lại có vẻ xa lạ.
Tiểu gia hỏa muốn bảo vệ phụ mẫu, tựa như khi ở Giáng Sương Cốc, tiểu xương khô chắn trước mặt hắn ngăn chặn Thiết Thiên…
Tiểu bạch cốt đơn thuần, bất luận lời nào cũng không thể báo đáp.
Tần Cửu Khinh không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng cầm lấy xương ngón tay trong tay mẫu thân, xương cốt oánh nhuận như ngọc hoá thành vòng tay nhỏ xinh, cực kỳ thích hợp với cổ tay trắng muốt của Hứa thị.
Tiểu bạch cốt kinh hỉ nói: “Đẹp!”
Tần Cửu Khinh lại cầm lấy xương ngón tay trong lòng bàn tay phụ thân, hóa thành ngọc bội óng ánh, bên trên còn ẩn hiện hình dáng của nhóc xương khô.
Tần Vịnh thấy mới lạ: “Đây, đây… không làm tổn hại Tiểu Cốc thật sao?”
Muốn ngọc bội xương khô lại sợ ảnh hưởng tới con, Tần lão phụ thân rối rắm!
Bạch Tiểu Cốc thích thú nói: “Không có, phụ mẫu không phải Cửu Đại Tịch, chỉ có hắn mỗi khi sử dụng đại bảo kiếm mới dùng cốt liên làm con tê dại…”
Tần phụ & Hứa mẫu: “…”
Tần Cửu Khinh: “……………”
Hiện tại giải thích còn rõ không?
Hết chương 52