Edit: Phong Nguyệt
Tinh quái tu hành không giống như con người.
Ngộ tính con người cao hơn tinh quái, nhưng thể chất kém hơn nhiều, thân thể phàm thai cần phải rèn luyện, bình thường trước khi Luyện Khí cần phải Luyện Thể.
Luyện Thể là rèn luyện thân thể, không chỉ cường thân kiện thể như ở thế tục mà còn phải đả tọa minh tưởng, ngộ linh căn từ máu thịt. Linh căn không có hình dạng cụ thể, nó không phải kinh mạch, không phải nội tạng, cũng không phải da thịt, mà ẩn bên trong thân thể, bám vào nơi huyền diệu của linh hồn.
Ngộ được linh căn sẽ ngộ được bảy hồn sáu phách của mình.
Bảy hồn sáu phách không thể nhìn thấy, linh căn cũng như thế, chỉ có minh tưởng tới cảnh giới nhất định mới có thể nội quan, dựa vào nội quan mới có thể nhìn thấy linh căn.
Chỉ thấy thôi chưa đủ, còn phải chải chuốt từng chút một, tìm ra vị trí ngọn nguồn, dùng nó hấp thu thiên địa linh khí rồi sử dụng.
Có thể nhìn thấy linh căn mới coi như là Luyện Thể đại thành, sau đó mới có thể nhập luyện khí.
Tần Cửu Khinh quay trở lại, đối với những thứ này đã sớm quen thuộc, hắn nhắm mắt đã nhập định, nhập định rồi nội quan, chỉ trong chớp mắt đã thăm dò xong linh căn. Thật ra khi hắn bảy tuổi cũng chỉ luyện thể nhập khí trong một ngày.
Lý do cần một ngày là vì hắn không đả tọa minh tưởng.
Minh tưởng nội quan đối với tu sĩ là công khoá nhập môn bắt buộc cơ bản nhất, đối với người ở thế tục thì lại có chút khó khăn.
Càng muốn giải phóng linh thức càng miên man suy nghĩ.
Càng muốn tập trung hô hấp càng không thể tập trung.
Muốn nắm lấy lại nắm hụt, hụt thì khó nhập.
Nhưng Tần Cửu Khinh là thiên phú dị bẩm, đứa trẻ tầm thường có lẽ phải đả tọa mấy tháng mới có thể lĩnh ngộ, hắn tĩnh tọa một ngày là nắm được, đúng là hiếm thấy.
Mà ưu thế của vạn linh căn là —— chỉ cần nội quan là có thể tìm thấy ngọn nguồn.
Cái gọi là vạn linh căn chính là ý trên mặt chữ.
Vạn sợi linh căn vây quanh hồn hải.
Đâu đâu cũng là linh căn, đâu đâu cũng ngọn nguồn, đâu đâu cũng có thể nạp khí.
Hắn không cần phải nạp khí ở một nơi nhất định nào đó như các tu sĩ khác—— Đa số thiên địa linh khí sẽ rót vào giữa trán, lòng bàn tay… rồi truyền khắp toàn thân, biến nó thành của mình.
Toàn thân trên dưới Tần Cửu Khinh, ngay cả tóc tai cũng có thể nạp thiên địa linh khí.
Đây là chênh lệch của vạn linh căn và tư chất bình thường.
Cũng là nguyên nhân hắn có thể tu hành ở nơi cạn kiệt linh khí như Hoàng An thành.
Vạn sợi linh căn, vạn ngọn nguồn, hơn nữa nhạy bén không gì sánh kịp, chỉ cần trong thiên địa có linh khí đều có thể hấp thu.
Thế nên tốc độ tu hành của hắn nhanh khủng khϊế͙p͙.
Đương nhiên có mau thế nào cũng phải nội quan minh tưởng mới có thể cảm nhận linh khí.
Minh tưởng không thể chơi cùng nhóc xương khô, Tần Cửu Khinh sợ tiểu gia hỏa nhàm chán nên muốn thử dạy y phương pháp tu hành.
Con đường tinh quái và người không giống nhau nhưng cũng không khác mấy.
Tần Cửu Khinh vừa lúc biết bí pháp tu hành của Hồ tộc, bèn thử dạy cho nhóc xương khô.
Tần Cửu Khinh: “Nhắm mắt ngồi xếp bằng.”
Bạch Tiểu Cốc biến lớn, ngồi bên cạnh hắn, cố gắng ngồi xếp bằng: “Như vậy sao?” Bộ xương nhỏ nhỏ gầy gầy, lại trắng sáng, cố gắng ngồi ngay ngắn dưới ánh trăng càng đáng yêu hơn.
Tần Cửu Khinh cười: “Ừm.”
Bạch Tiểu Cốc tắt hỏa đồng: “Nhắm mắt lại!”
Tần Cửu Khinh nói cho y biết khẩu quyết: “Thầm niệm trong lòng là có thể…”
Bạch Tiểu Cốc nghe tới choáng váng: “À à à.”
Tần Cửu Khinh: “Nhớ khẩu quyết chưa?”
Bạch Tiểu Cốc thuật lại.
Tần Cửu Khinh: “Đúng rồi.”
Bạch Tiểu Cốc bắt đầu nhắm mắt thử.
“Giữa thiên địa, lục khí biện, du vô tận…” Bạch Tiểu Cốc đọc khoảng mười mấy lần.
Tần Cửu Khinh nhìn y: “Trong cơ thể có linh khí xao động?”
Bạch Tiểu Cốc mở hỏa đồng, đáng thương nói: “Không có.”
Tần Cửu Khinh: “… Không vội, thử lại.”
Bạch Tiểu Cốc vực dậy tinh thần: “Được!”
Một người một cốt nỗ lực hơn nửa đêm, cũng không ra… một nửa linh khí.
Bạch Tiểu Cốc khóc: “Khó quá.”
Tần Cửu Khinh xoa đầu y: “Có lẽ công pháp này không thích hợp với ngươi.”
Bạch Tiểu Cốc đáng thương nhìn hắn: “Ta mệt, có thể nghỉ ngơi không?”
Tần Cửu Khinh mở túi ra: “Vào đây đi.”
Bạch Tiểu Cốc lập tức thu nhỏ nhảy vào, ngoan ngoãn nằm yên, trong lòng vô cùng cảm khái: Quá khó … Tu một mình quá khó, không muốn cố gắng, muốn song tu.
Sâm Tu chân nhân quả nhiên không lừa cốt!
Tinh quái muốn tu hành, song tu là tốt nhất.
Không bao lâu sau, tiểu cốt đầu ngủ mất.
Tu một mình gì đó còn không bằng ngủ.
Cốt lười chảy thây đã nghĩ như thế.
Tần Cửu Khinh cũng không miễn cưỡng y, dù sao pháp môn này cũng là của hồ tộc. Tiểu cốt đầu muốn tu hành nên tìm con đường riêng dành cho cốt tinh.
Cốt tinh… Ngoại trừ tiểu cốt đầu, Tần Cửu Khinh chưa thấy con nào khác.
Từ từ tới, Thập Nhị Tiên Sơn lớn như vậy, chắc chắn sẽ có công khoá thích hợp thôi.
Nếu Tần Cửu Khinh biết tư tưởng lười nhát của Bạch Tiểu Cốc, e rằng sẽ xách y lên, bắt đọc thêm ba mươi lần.
Song tu?
Song tu với ai?
Tiểu cốt tí hon không làm việc đàng hoàng.
Nếu tiểu bạch cốt đã ngủ, Tần Cửu Khinh cũng không sợ y chán nữa, hắn nhắm mắt minh tưởng, dẫn khí nhập thể, rất nhanh đã vào Luyện Khí kỳ.
Mỗi cảnh giới tu hành đều có chín tầng và một viên mãn.
Thế nên tầng 1 tầng 2… đều có tiêu chuẩn cụ thể, tiêu chuẩn Luyện Khí kỳ là độ hấp thu linh khí thuần thục.
Càng thuần thục thì tốc độ càng nhanh, tốc độ đạt tới một điểm nhất định mới có thể mở nội phủ.
Có nội phủ mới gọi là Trúc Cơ.
Tần Cửu Khinh đả tọa hai canh giờ, từ tầng 1 Luyện Khí vọt tới tầng 9 Luyện Khí.
Đến tầng 9 bị kẹt lại, không phải vấn đề của Tần Cửu Khinh, mà là linh khí tự do ở Hoàng An thành đều bị hắn hấp thu, trong khoảng thời gian ngắn không còn nữa.
Tầng 9 Luyện Khí đã đủ dùng, có thể thi triển một ít pháp thuật nhỏ——
Ít nhất có thể nhẹ nhàng thả Từ Nguyên Đức ra Từ phủ.
Cách hừng đông còn một khoảng thời gian, Tần Cửu Khinh thăm hỏi Từ Nguyên Đức một câu rồi trở lại nóc nhà tiếp tục tu luyện.
Không thể hấp thu linh khí, tầm mắt hắn rơi xuống cốt liên trên cổ tay.
Dưới ánh trăng mông lung, cốt liên bóng nhuận tựa như hấp thu ánh sáng.
Ánh sáng lạnh lẽo mỏng manh hoà vào cổ tay hắn, yếu ớt lại ẩn chứa khí lực kinh khủng.
Tần Cửu Khinh nhẹ nhàng vỗ về cốt liên, thử đem linh khí tự do trong cơ thể rót vào cốt liên.
“Ưm?” Tiểu bạch cốt đang ngủ mơ màng nói, “Ngứa quá.”
Tần Cửu Khinh: “…”
Bạch Tiểu Cốc và cốt liên tương thông, linh khí của hắn đã kích thích tới y?
Tần Cửu Khinh thử thêm một tia, Bạch Tiểu Cốc quơ quơ trong túi: “Đừng mà đừng mà, Cửu Đại Tịch, ngứa…”
Tần Cửu Khinh thu linh khí.
Bạch Tiểu Cốc yên tĩnh.
Chuyện này…
Tần Cửu Khinh không rõ chuyện này như thế nào, nhưng tiểu bạch cốt đang ngủ, tiếp tục thử, y sẽ ầm ĩ.
Cứ như vậy đi, chờ xử lý xong chuyện ở Hoàng An thành, hắn có rất nhiều thời gian nghiên cứu.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Từ thị hỏi tình huống Từ Nguyên Đức, biết nó khóc lóc ầm ĩ cả đêm, bực bội hơn.
Không thể thả nó ra, nếu nó náo loạn tới chỗ lão thái thái sẽ phiền phức lắm.
Từ thị vẫn không yên tâm, cảm thấy việc này có chút kỳ quặc, hay hồn phách Tần Cửu Tịch thật sự chưa tan?
Nàng ta ngồi trước gương trang điểm: “Đệ thiệp cho Lý phủ.” Nàng ta muốn đi hỏi Lý Hạo Sơ một chút.
Lý Hạo Sơ nghe xong mục đích đến của Từ thị, không đồng tình: “Trấn an quý phủ công tử cho tốt, dù sao người cũng đã chết.”
Từ thị hỏi: “Hồn phách Tần Cửu Tịch thật sự…”
Lý Hạo Sơ cười lạnh: “Diệt Hồn trận bá đạo nhất, chỉ cần hồn vào trận, Đại La Kim Tiên cũng cứu không được.”
Từ thị khẽ thở phào: “Vậy thì tốt.”
Lý Hạo Sơ suy nghĩ, nói: “Từ công tử còn nhỏ, Từ phu nhân nên trấn an nhiều hơn, nếu thật sự liên tục mơ thấy ác mộng thì hãy dùng dược này.”
Từ thị đại hỉ: “Đa tạ Lý đại nhân!”
Lý Hạo Sơ dặn dò: “Dược tính rất mạnh, dùng xong phải nghỉ ngơi cho đàng hoàng.”
Từ thị nói: “Chỉ cần nó có thể ngủ một giấc, có ai dám quấy rầy nó.”
Lý Hạo Sơ cũng cảm thấy như thế, lại nói: “Nhớ kỹ, trong bảy ngày chỉ được dùng một viên.”
Từ thị liên tục đồng ý, cầm bình dược trở về Từ phủ.
Từ Nguyên Đức cả đêm không ngủ, lúc này tinh thần đã đến cực hạn, thấy Từ thị, ánh mắt vừa kinh sợ vừa cầu xin.
Từ thị thấy nó như vậy, đau lòng vô cùng, vội đỡ lấy: “Đức nhi ngoan, nương đi gặp Lý thiên sư, ông ta nói hồn phách Tần Cửu Tịch đã tiêu tan từ lâu, con yên tâm đi, ăn dược rồi ngủ một giấc.”
Đáy mắt Từ Nguyên Đức đen sì, trong mắt toàn là tơ máu, khàn giọng hỏi: “Thật, thật sự tan?”
Từ thị: “Hồn phi phách tán!”
Từ Nguyên Đức: “Nương, nương, con…”
Từ thị tự mình bưng nước tới: “Con ngoan, ăn dược đi.”
Từ Nguyên Đức hiếm khi ngoan ngoãn ăn dược, chỉ lát sau nó đã ngủ say, bấy giờ Từ thị mới cảm thấy nhẹ nhõm.
—— Vẫn nên để con trai đi tu hành, một bình dược bình thường mà đã kỳ diệu như vậy.
Nếu Từ Nguyên Đức chỉ nằm ác mộng, quả thật dược này rất có công hiệu.
Dùng một chút có thể trợ miên, ngủ một giấc sẽ khoẻ lên.
Nhưng…
Từ Nguyên Đức vốn không phải bị mộng ám.
Nó ngủ chừng một canh giờ, bị Tần Cửu Khinh gọi tên, lập tức mở mắt ra.
Tần Cửu Khinh rũ mắt nhìn nó.
Từ Nguyên Đức sợ tới mức liên tục lùi lại.
Tần Cửu Khinh: “Từ Nguyên Đức, sao ngươi lại đẩy ta xuống hồ băng.”
Từ Nguyên Đức: “Ta, ta không có!”
Tần Cửu Khinh dùng thủ thuật làm mặt mình xanh trắng, cánh môi xanh tím, đôi mắt trắng bạc như băng mỏng trên mặt hồ.
Đây tuyệt đối không phải mặt người, rùng rợn như thuỷ yêu bò trong hồ ra.
Từ Nguyên Đức cực kỳ sợ tà tứ, nhìn thấy dáng vẻ này gần như muốn ngất xỉu.
Tần Cửu Khinh làm sao để nó ngất xỉu, đầu ngón tay chạm lên cổ nó, hơi lạnh truyền khắp toàn thân Từ Nguyên Đức, làm nó run rẩy như rơi xuống hầm băng.
“Đừng giết ta… Đừng giết ta…” Từ Nguyên Đức gần như muốn phát điên.
Tần Cửu Khinh dí sát vào nó, giọng điệu lành lạnh: “Ngươi giết người, không đền mạng sao?”
Từ Nguyên Đức: “Ta không có!”
Đầu ngón tay Tần Cửu Khinh đâm vào da thịt nó.
Từ Nguyên Đức thét chói tai, nhưng động tĩnh lớn như vậy, nha hoàn bên ngoài lại không nghe thấy gì.
Đầu ngón tay trắng lạnh của Tần Cửu Khinh dính máu càng quỷ mị, hắn nhẹ giọng nói: “Từ Nguyên Đức, ngươi giết ta, lại hại cha nương ta không nhà để về, còn khiến cả nhà ta đeo ô danh, sao ta cam tâm?”
Từ Nguyên Đức trợn to mắt: “Không phải ta… Không phải ta làm cha nương ngươi không nhà để về, không phải ta làm Tần gia đeo ô danh…”
Tần Cửu Khinh: “Đó là ai?”
Từ Nguyên Đức: “Nương ta, là nương ta!”
Tần Cửu Khinh: “Nương ngươi cũng là vì ngươi.”
Từ Nguyên Đức ngơ ngẩn, sau một lúc lâu nó thét to: “Không phải vì ta! Bà ta chỉ biết quản ta, chỉ biết bắt ta giành sĩ diện cho bà ta, còn ép ta đi tu hành… Là bà ta, đều là bà ta bức ta!”
Tần Cửu Khinh bình thản hỏi: “Không phải lỗi của ngươi?”
Từ Nguyên Đức run run: “Không phải, không phải ta sai, là nương ta…”
Tần Cửu Khinh ngắt lời nó: “Ngươi đến Tần phủ, quỳ gối trước cửa nói rõ sự tình, nếu thật sự không phải lỗi của ngươi, ta sẽ không dây dưa với ngươi nữa.”
Từ Nguyên Đức dại ra.
Tần Cửu Khinh biến mất trong không khí: “Ta chờ ngươi ở Tần phủ.”
Hết chương 48