Edit: Phong Nguyệt
Bọn họ dắt nhau vào nhà.
Căn phòng đơn giản, lại có thể hoà tan cái lạnh cuối thu.
Cả nhà quây quần bên bàn cơm, đồ ăn trên bàn đã nguội lạnh từ lâu.
Hứa thị nói: “Ta đem đồ ăn đi hâm nóng.”
Tần Vịnh đè tay nàng lại, nói: “Đừng gấp, nghe ta nói trước đã.”
Hứa thị là người duy nhất không biết sự tình, nhưng nàng biết đã xảy ra chuyện lớn, nếu không trượng phu sẽ không mất hồn mất vía như vậy.
Lòng Hứa thị như lửa đốt, nếu lúc này đi hâm đồ ăn thật, có khi sẽ đổ hết ra bếp mất.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hứa thị vội hỏi.
Tần Vịnh nhớ tới những lời nghe được ở băng hồ, vẫn còn sợ hãi: “Từ gia…” Gã thuật lại toàn bộ những gì mình nghe được cho Hứa thị nghe, gã nói chậm rãi, pha lẫn ấm ách, song chính giọng điệu này làm Hứa thị tái mặt, nước mắt cố nén không rơi lại nhoè lông mi.
“Sao có người ác độc đến thế chứ?!”
Sao lại có chuyện hoang đường đến thế? Chỉ vì con trai họ có tiên duyên nên muốn giết chết?
Là nghiệt duyên hay tiên duyên?
Hứa thị run rẩy cả người, không thể tưởng tượng nổi nếu Cửu nhi không về, nếu thật sự bị họ hại chết…
Ngay cả nghĩ nàng cũng không dám nghĩ.
Tần Cửu Khinh vỗ vỗ mu bàn tay mẫu thân, nói: “Nương, con không sao.”
Hứa thị quay đầu nhìn hắn, không ngừng nghĩ mà sợ: “Là, Tiểu Cốc cứu con?”
Con trai họ họ hiểu, hắn chưa từng học bơi, thậm chí còn hơi sợ nước.
Huống hồ nước trong hồ lạnh thấu xương, dù biết bơi thì tiếp xúc hàn khí cỡ đó cũng không thể khôi phục ngay được.
Chắc chắc là có cơ duyên khác mới tránh được kiếp này.
Tiểu Cốc chính là cơ duyên lớn nhất của con trai họ.
Tần Cửu Khinh kể hết những chuyện hắn gặp phải cho phụ mẫu, bọn họ càng hoảng hồn hơn, đến khi nghe thấy tiểu bạch cốt khóc, dùng nước mắt cứu mạng Tần Cửu Khinh, hai phu thê mỗi người nắm một tay của tiểu cốt đầu, bày tỏ sự cảm kích của mình.
Lòng bàn tay bạch tiểu cốc nóng nóng, y hơi xấu hổ: “Là Cửu Đại Tịch tự…”
Tần Cửu Khinh ngắt lời y: “Không có nước mắt của ngươi, ta làm gì có sức như vậy.”
Bạch Tiểu Cốc nghĩ cũng đúng: Đại Cốt cũng lợi hại lắm, đáng được phụ mẫu khích lệ.
Tần Cửu Khinh lại nói: “Tiểu Cốc không thể khóc, nước mắt y chứa mệnh lực, rớt một giọt sẽ thiếu một giọt.”
Điều này chỉ là suy đoán của hắn, nhưng không nói thế thì không thể nào giải thích vấn đề nước mắt của nhóc xương khô.
Tất cả đều vì tránh phiền phức về sau.
Huống hồ nhóc xương khô thật sự không thể khóc.
Tần Vịnh và Hứa thị không hiểu mệnh lực là gì, nhưng có thể hiểu đại khái.
Nước mắt tiểu cốt đầu rất quý, có thể cứu mạng con trai, nhưng chính y cũng bị tổn thương.
Tương đương với việc tiểu cốt đầu dùng mạng mình đổi mạng con trai.
Nghĩ vậy, Tần Vịnh và Hứa thị càng thêm cảm kích vui mừng.
Cảm kích sự trả giá của tiểu bạch cốt, vui mừng vì con trai gặp được ái nhân cùng chung sinh mệnh.
Ngọn nguồn rõ ràng, trái tim dần trở về quỹ đạo.
Lúc này Hứa thị mới nhìn thấy ngón tay trượng phu máu thịt be bét.
Tần Vịnh có một đôi tay tuấn nhã, làn da trắng nõn, khớp xương thon dài, không quá rắn chắc cũng không nữ khí, cực kỳ thích hợp viết chữ. Giờ đây có vài móng tay trái bị gãy, đầu ngón tay toàn máu, như đã chịu cực hình gì đó.
Tần Vịnh vội giấu trong tay áo: “Không sao.”
Con trai đã về, chút thương tích này của gã có là gì.
Hứa thị đau lòng: Sao không có gì được, mười ngón tay liền tim, phải đau đến mức nào chứ.
Tần Cửu Khinh đã thấy tay của phụ thân từ nãy, chỉ là so với việc trị thương, hắn cần ổn định tinh thần cho họ trước. Lúc này đã nói xong, không còn bận tâm nữa, Tần Cửu Khinh lấy thuốc trị thương từ Càn Khôn Châu ra: “Dược hiệu có hơi mạnh, cha nhịn một chút nhé.”
Tần Vịnh chỉ quan tâm một vấn đề: “Dược rất quý? Hay hai đưa giữ để sau này…”
Tần Cửu Khinh: “Có rất nhiều.”
Tần Vịnh thở phào, đưa bàn tay máu me ra ngoài.
Tần Cửu Khinh dùng đầu ngón tay khều thuốc mỡ, thoa mỏng lên ngón tay Tần Vịnh, hắn đã rất khống chế liều lượng, vậy mà Tần Vịnh vẫn run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Tần Cửu Khinh nhanh tay hơn, hơn nữa vô cùng thành thạo, thoáng chốc đã xong, chỉ dùng lớp mỏng đã thoa hết chỗ bị thương.
Hứa thị nhìn mà kinh hãi, Tần Vịnh cắn răng chịu đau.
Cũng may dược vô cùng thần kỳ, vừa thoa lên rất đau, song miệng vết thương nhanh chóng khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy, nhất là móng tay còn có thể mọc ra, khoảng một chén trà, tay trái thảm không nỡ nhìn của Tần Vịnh khôi phục như ban đầu, nếu không có vết máu, quả thực làm người ta hoài nghi vết thương lúc nãy là ảo giác.
Tần Vịnh lấy lại tinh thần, giơ tay lật qua lật lại: “Thần kỳ quá!”
Tần Cửu Khinh: “Chỉ có thể trị một ít thương ngoài da.”
Thật ra ở Tu chân giới, nó có tác dụng cầm máu, các tu sĩ sau Trúc Cơ có thể vận chân khí khép vết thương ngoài da, không cần dược. Đôi khi chảy quá nhiều máu mới cần tới nó cầm máu thôi.
Huống hồ ở Tu chân giới, bị thương sao chỉ ở ngoài da được.
Thế nên dược này rất tầm thường, đặt ở thế tục lại khiến người ta líu lưỡi.
Thấy vết thương Tần Vịnh khỏi, Hứa thị thở phào, lại nói: “Ta đi hâm nóng đồ ăn!” Đến giờ cả nhà còn chưa ăn được hạt cơm nóng nào.
Tần Cửu Khinh lại nói: “Nương, chờ một chút.”
Hứa thị: “Hả?” Nàng vừa đứng lên, cảm thấy choáng váng chợt ập tới.
Tần Vịnh vội đỡ lấy nàng.
Tần Cửu Khinh tìm một viên đan dược đút vào miệng nàng: “Đuổi hàn tị nhiệt.”
Mấy năm nay Hứa thị thức khuya dậy sớm ăn không no mặc không ấm, thân thể gầy yếu trở nên tiều tuỵ, vừa rồi nàng mặc y phục mỏng tanh đứng ngoài cửa đợi gần một canh giờ, gió lạnh xông vào cơ thể. Sở dĩ nàng không có cảm giác là do căng thẳng quá độ, đến khi trần ai lạc định, hàn khí trỗi dậy, sao không choáng váng cho được.
Một luồng hơi thở thoải mái xông vào lồng ngực, hơi nóng bao lấy tứ chi, thân thể Hứa thị lập tức khá hơn nhiều.
Thấy phụ thân và mẫu thân không còn gì đáng ngại, Tần Cửu Khinh mới nói: “Nhi tử có chuyện muốn thương lượng với hai người.”
Trước giờ con trai họ trưởng thành sớm, thường hay nói những lời kiểu này, chỉ là hôm nay…
Bọn họ cảm thấy con trai thực sự trưởng thành.
Hoặc không thể dùng từ trưởng thành, phải dùng từ thành thục mới đúng.
Một người trưởng thành tâm trí thành thục và mạnh mẽ.
Tần Vịnh và Hứa thị bỗng nghĩ tới mười ba năm sau, bọn họ vừa vui mừng vừa đau lòng.
Con trai bảy tuổi trưởng thành sớm, hai mươi mốt tuổi thành thục ổn trọng hơn…
Chỉ là hai mươi mốt tuổi vẫn còn rất trẻ.
Con họ quá khổ rồi.
Hứa thị ôn thanh nói: “Con nói đi.”
Tần Vịnh cũng trông ngóng nhìn Tần Cửu Khinh.
Tần Cửu Khinh: “Chúng ta rời khỏi Hoàng An thành đi.”
Rời khỏi Hoàng An thành, rời khỏi Tần gia, rời khỏi nơi thị phi không có chút ấm áp này.
Tần Vịnh và Hứa thị khẽ giật mình, không lâu sau đó, Tần Vịnh nói: “Ta và nương con cũng nghĩ đợi thêm mấy năm nữa sẽ thương lượng chuyện này với con…”
Tần Cửu Khinh: “Hiện tại vừa lúc.”
Tần Vịnh ngẩn ra, hỏi hắn: “Đối với thế tục công danh, con…”
Tần Cửu Khinh lắc lắc đầu.
Ban nãy, khi nhìn thấy thần dược, hai phu thê đã hiểu, con trai họ đã bước lên con đường tu hành từ lâu, đã sớm không phải người bình thường, công danh lợi lộc nào có thể bì được với vấn đỉnh Thiên Đạo.
Tần Vịnh và Hứa thị đã chuẩn bị tâm lý từ trước, không thấy mất mát, ngược lại còn thấy nhẹ nhõm.
Cũng tốt, rời khỏi Tần gia, rời khỏi Hoàng An thành, bọn họ sẽ có thể trải qua cuộc sống của riêng mình!
Hứa thị nhớ tới Từ gia, nhịn không được nói: “Thập Nhị Tiên Sơn đã có tiên nhân tới tuyển truyền thừa, chúng ta đi lúc này có làm chậm trễ tiền đồ của con không?”
Tần Cửu Khinh hơi rũ mắt: “Không ạ.”
Lúc hắn bảy tuổi, đúng là lần này được chọn đến Thiên Ngu Môn, bước lên con đường tu hành.
Chẳng qua lần này hắn nhất định sẽ không đến Thiên Ngu Môn nữa, cũng không định tới Thập Nhị Tiên Sơn vào năm bảy tuổi.
Tất nhiên càng tu hành sớm càng tốt.
Chỉ là bảy tuổi nhập đạo, bắt đầu đoạn tuyệt thế tục, quay đầu lần nữa, thân nhân đã qua đời, tâm ma cả đời khó giải.
Lần này Tần Cửu Khinh không vội nhập Thập Nhị Tiên Sơn.
Hắn có tu hành chi đạo, ở đâu cũng là tu hành.
Thấy con trai có chủ trương, Tần Vịnh và Hứa thị không nhiều lời, quyết định nói: “Được, sáng mai chúng ta sẽ rời Hoàng An thành ngay!”
Tần Cửu Khinh nhìn về phía phụ thân: “Phụ thân muốn từ biệt với lão thái thái như thế nào?”
Tần Vịnh giật mình.
Tần Cửu Khinh biết phụ mẫu đơn thuần, không nghĩ sâu xa, nhẹ giọng nói: “Chúng ta phải đi, có điều không lén lút rời đi mà phải đi quang minh chính đại, không lưu hậu hoạn.”
Tần Vịnh nhìn hắn: “Cụ thể là sao?”
Tần Cửu Khinh: “Con chết vì rơi xuống hồ băng, phụ thân sẽ như thế nào?”
Tần Vịnh chùng xuống: “Ta nhất định phải cùng kẻ đó đồng vu quy tận!” Gã sẽ sắp xếp cho Nặc nhi trước, sau đó cùng hung thủ sống mái!
Tần Cửu Khinh: “Đại Phong có luật pháp, người cũng là người trong gia tộc, làm sao có thể liều mạng với người khác được.”
Tần Vịnh giật mình.
Tần Cửu Khinh: “Sáng sớm mai, con sốt cao không lùi, rồi mệnh tuyệt, người và mẫu thân đến nhà chính đòi công đạo…”
Tần Cửu Khinh nói kế hoạch cho phụ mẫu nghe, Tần Vịnh và Hứa thị sửng sốt không thôi.
Chuyện này…
Nếu thành công, bọn họ có thể đi dứt khoát, từ đây cùng Tần gia nhất đao lưỡng đoạn, không còn liên quan.
Tần Vịnh thắc mắc: “Con có thể giả chết?”
Tần Cửu Khinh: “Vâng.” Vừa nói hắn vừa nhìn tiểu bạch cốt, tiểu bạch cốt cùng hắn tâm hữu linh tê, vội vàng lấy Cửu Đại Tịch từ Càn Khôn Châu ra.
Nói cảnh này không rùng rợn là giả, khỏi bàn tới phàm phu tục tử như Tần phụ Tần mẫu.
Tần Cửu Khinh mở mắt trong thân thể thành niên, nhìn về phía phụ mẫu.
Tần Vịnh: “…”
Hứa thị: “…”
Nói thật, họ có thể ngồi vững đã khác thường nhân rồi.
Tần Cửu Khinh thấp giọng gọi: “Cha, nương.”
Chỉ có hai chữ, khoảng cách biến mất, Tần Vịnh và Hứa thị phục hồi tinh thần lại.
Là con trai họ.
Cặp mắt kia, giọng nói kia, là con trai họ.
Nhìn kỹ ngũ quan cũng vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ khi còn nhỏ, chỉ là như nhóc xương khô nói, con trai họ sau khi thành niên quá anh tuấn!
Tần Vịnh đứng lên, nhìn con trai cao hơn mình rất nhiều, vui mừng nói: “Thật sự đẹp trai hơn ta!”
Tần Cửu Khinh: “…”
Hứa thị phì cười.
Tần Vịnh hài lòng, càng nhìn con trai tuấn mỹ vô song càng tự hào, đứng bên cạnh hỏi: “Hai ta không giống phụ tử, giống huynh đệ hơn!”
Hứa thị trừng gã: “Không biết xấu hổ.”
Trái tim Tần Cửu Khinh rơi xuống.
Hắn vốn hơi bất an, sợ cha mẹ không thể thích ứng, sợ họ cảm thấy mình mười ba năm sau đoạt đi con trai bảy tuổi của họ.
Hoá ra không có.
Hắn yên tâm rồi.
Có lẽ con người cũng có một đôi mắt có thể nhìn thấy linh hồn, có thể nhìn thấy linh hồn của người chí thân.
Nhưng phải dùng tâm nhìn.
Phụ mẫu hắn nhìn ra hắn.
Vô luận thời không luân chuyển ra sao, vô luận trắc trở như thế nào, trong lòng họ đều có hắn.
Hắn đều là con trai họ.
Bạch Tiểu Cốc thấy Tần phụ và Cửu Đại Tịch đứng chung một chỗ, bỗng bật thốt: “Cha lớn, cha nhỏ!”
Cả nhà: “………………”
Tần Cửu Khinh kéo y ngồi lên đùi: “Không được nói bậy.”
Bạch Tiểu Cốc tự nhiên vòng lấy cổ hắn: “Không đúng chỗ nào?”
Tần Cửu Khinh ho khan, “tẩy trắng” cho tiểu cốt đầu: “Sau này ra ngoài ngươi có thể gọi ta là ca… Ừm, huynh trưởng.” Hắn quyết định không nói ra hai chữ ca ca.
Theo lý thuyết tiểu bạch cốt lớn tuổi hơn hắn, nếu tính theo tuổi, vậy phụ mẫu đều là hậu hậu hậu bối của y.
Vì thế hắn không nhắc tuổi.
Luận dáng vẻ, tiểu bạch cốt cùng lắm mười sáu bảy.
Tiểu bạch cốt bỏ qua hai chữ huynh trưởng, nói thẳng trọng điểm: “Ca ca?”
Tần Cửu Khinh: “…”
Tiểu bạch cốt đã hiểu: “À à, có phải muốn ban ngày kêu ca ca, ban đêm ca ca kêu không?”
Tần Cửu Khinh: “……………………………………”
Câu nói trong trẻo đến mức có thể nghe tiếng kim rơi trong phòng.
Thú vui khuê phòng của tụi nhỏ, lão phụ mẫu không nên nghe thì hơn.
“Khụ, nương đi hâm đồ ăn.”
“Khụ, cha đi nhóm lửa.”
Vừa là cha vừa là ca ca…
Trời ạ, quả thực con trai trưởng thành rồi!
Hết chương 41