Edit: Phong Nguyệt
Tiểu Bạch Cốt trời sinh trắng nõn, chỉ là một bộ xương khô lại trắng phát sáng, bóng loáng như sữa bò. Lúc này giấu mình trong bộ y phục đen, chỉ lộ cái đầu nhỏ, càng trắng như tuyết, trơn nhẵn như trân châu được bọc bởi tơ tằm hảo hạng.
Tần Cửu Khinh: “…”
Đôi lam hoả sâu thẳm của tiểu bạch cốt lập tức biến thành vũng nước.
Tần thủ tịch chưa từng giải thích bất kỳ chuyện gì với ai, cứng ngắt mở miệng: “Vừa rồi không phải nói với ngươi.”
Tiểu bạch cốt không tin: “Ở đây còn người khác sao?”
Tần Cửu Khinh bị hỏi nghẹn họng.
Tiểu bạch cốt chỉ đống xương dưới đất: “Chúng nó không cút được.”
Tần Cửu Khinh: “…”
Lúc này ma kiếm Thiết Thiên trong thần thức lại xông ra: “Ngươi nói nhảm cái gì với bạch cốt vậy? Nhanh ăn đi, lão phu bảo đảm tu vi của ngươi tăng vù vù!”
Thức hải của Tần Cửu Khinh nháy mắt đóng băng ba thước, âm thanh cũng lạnh như băng sương: “Câm miệng.”
Thiết Thiên bị đông đến run rẩy.
Tiểu bạch cốt: “!”
Tần Cửu Khinh phát giác mình lại nói ra miệng, vừa định giải thích một chút thì thấy tiểu bạch cốt trượt ra khỏi hắc y, vội vã chui xuống đống xương.
Trong đống xương cốt đủ loại màu sắc, tiểu bạch cốt như dạ minh châu run bần bật.
Tần Cửu Khinh: “…”
Tiểu bạch cốt tức giận, bộ tưởng xương khô không có cốt khí sao, trên dưới y đều là cốt khí nhé!
Sâm Tu chân nhân nói, tinh quái có thể cưỡi không thể khinh, hắn dám nhiều lần hung dữ với y, thật quá đáng. Quả nhiên tu sĩ trong thiên hạ chỉ có Tần Cửu Khinh tốt nhất, những kẻ khác đều xấu xa, tu sĩ trước mắt không báo ân cứu mạng thì thôi, vậy mà dám quát y rống y chê y!
Đẹp thì hay lắm sao? Có đẹp bằng Tần Cửu Khinh không?
Chờ bổn cốt song tu đại thành sẽ đá bay ngươi!
Tần Cửu Khinh không có tu vi, đương nhiên không thể xuất nhập thức hải, muốn quát ma kiếm ngưng lại, chỉ có thể ngôn linh. Ai ngờ ma kiếm thành thật, nhóc xương khô cũng bị doạ luôn.
Dù đan dược vừa rồi không thể làm Tần Cửu Khinh khôi phục chân khí, nhưng đủ để khôi phục thể lực, hắn miễn cưỡng đứng lên, bước đến gần đống xương.
Tiểu bạch cốt cảm giác được, trốn sâu hơn.
Tần Cửu Khinh thấp giọng hỏi: “Ngươi còn lấy y phục này nữa không?”
Tiểu bạch cốt lập tức ló đầu ra, bi phẫn nói: “Ngươi đã cho ta.”
Tên này còn muốn đoạt lại? Rốt cuộc y đã cứu tên khốn nạn nào thế này?
Tần Cửu Khinh cúi người, ánh mắt đáng sợ hơi toát ra ý dịu dàng: “Ta giúp ngươi mặc.”
Tiểu bạch cốt ngây người nhìn.
Đây, đây… đây là mị thuật trong truyền thuyết?
Tu sĩ này còn biết mị thuật!
Chuông cảnh cáo trong lòng tiểu bạch cốt vang lên, đối tượng song tu của y là Tần Cửu Khinh, không đời nào y bị tu sĩ khác mê hoặc, mắt tím đừng có mơ!
Tiểu bạch cốt lòng chê thân thể lại thèm: “Mặc y phục như thế nào?”
Y không bị dụ hoặc, y chỉ muốn mặc y phục đoàng hoàng thôi. Ngay cả y phục cũng không biết mặc thì sao Tần Cửu Khinh cởi được? Yêu đương mà không cởi y phục thì yêu đương cái gì?
Lời chí phải trong sách, y đã thuộc làu.
Tần Cửu Khinh cầm lấy bộ y phục rối nùi, phủ lên cho tiểu bạch cốt. Một người một cốt ai cận kề mới phát hiện cả hai chênh lệch cực lớn, tiểu bạch cốt chỉ tới ngực hắn, hơn nữa chỉ là một bộ xương, gầy đến mức không thể gầy hơn, tay chân nhỏ nhắn cực kỳ trắng nõn, từng đoạn như có thể vắt ra nước.
Rõ ràng là bộ xương khô cứng ngắt, lại trông mềm vô cùng.
Tần Cửu Khinh mặc y phục vào cho y, ngón tay khó tránh khỏi đụng chạm, xương cốt lạnh lẽo, hắn không có tu vi hộ thể, chạm vào lâu một chút có lẽ sẽ bị thương.
Tiểu bạch cốt chóng giận chóng quên, mặc y phục xong, đôi lam hoả đồng lại nở hoa: “Cảm ơn!” Dẫu y phục vẫn lỏng lẻo như trước, nhưng lại đâu vào đấy, y nhảy tới nhảy lui cũng không tuột xuống.
Chẳng qua, y phục lớn quá, vừa dài vừa rộng, khiến y có vẻ nhỏ con hơn.
Tần Cửu Khinh nhúc nhích ngón tay, lại không làm gì.
Tiểu bạch cốt ngửa đầu nhìn hắn: “Ta cũng giúp ngươi mặc y phục!”
Tần Cửu Khinh: “Không cần…”
Tiểu bạch cốt: “Ngươi yên tâm, ta học xong rồi, chỉ cần như vậy như vậy, ể…” Tiểu bạch cốt lại bị y phục quấn lấy.
Tần Cửu Khinh không nhịn nổi nữa, xoa xoa đầu nhỏ của y: “Tự ta mặc.”
Tiểu bạch cốt thất vọng nói: “Mặc y phục khó quá.”
Tần Cửu Khinh tay dài chân dài, vài động tác đã xong xuôi, không hề có vẻ gì là “khó”, tiểu bạch cốt hâm mộ: “Ngươi thật lợi hại.”
Tần Cửu Khinh: “Chuyện nhỏ thôi, chờ sau khi ngươi hoá hình, cũng sẽ mặc y phục một cách đơn giản.”
Tiểu bạch cốt hiếu học: “Vậy còn cởi y phục?”
Tần Cửu Khinh: “…”
Tiểu bạch cốt nói: “Chờ ta hóa hình, ngươi dạy ta cởi y phục nhé?!”
Tần Cửu Khinh suy nghĩ một chút, quyết định nói: “Cởi y phục là chuyện cực kỳ riêng tư, đừng để người khác cởi cho ngươi.”
Tiểu bạch cốt tỉnh táo lại: “Đúng ha.”
Y phục của y chỉ có Tần Cửu Khinh mới có thể cởi, nào có thể tùy tiện để mắt tím cởi?
Y phải thủ cốt như ngọc vì Tần Cửu Khinh!
Tiểu bạch cốt nhớ tới Tần Cửu Khinh là thấy thèm, trước mắt đều là giò heo hầm đậu tương, đầu sư tử kho tàu, gấp gáp hỏi: “Ngươi có thể dạy ta hóa hình không?”
Tuy mắt tím hơi dữ, nhưng dường như con người không xấu đến vậy, đã nói dạy mình hoá hình chắc sẽ không nuốt lời đâu.
Tần Cửu Khinh nhìn y rồi hỏi: “Ngươi ở đây bao lâu rồi?”
Tiểu bạch cốt ngoẹo đầu, nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng thốt ra một câu trớt quớt “Không biết.”
Thiết Thiên khôi phục sức sống, lên tiếng: “Loại bạch cốt chí hàn lấy lệ quỷ làm thức ăn, không có trăm ngàn năm sao có thể thành tinh? Lão phu lần đầu nhìn thấy tiên cốt tuyệt phẩm chí âm chí hàn như thế này.”
Nó lại nói: “Ngươi thật sự không cần? Thân bạch cốt của y vừa vặn tu bổ linh căn tàn khuyết của ngươi, không có vạn linh căn, thay bằng tiên cốt, oai phong hai cõi, không ai có thể địch!”
Tần Cửu Khinh có thể ở giao lưu với nó trong lòng, chỉ là không thể ngăn cản ma kiếm lảm nhảm. Hắn lạnh giọng vạch trần: “Có tiên cốt, ngươi sẽ có thể chữa trị kiếm thể, chiếm thân thể ta.”
Thiết Thiên: “Ngươi đã là một phế nhân, lão phu chiếm thân thể ngươi chắc chắn sẽ báo thù cho ngươi, ngươi còn gì tiếc nuối?!”
Tiếc nuối?
Cảm giác đau đớn vì bị nhổ mất linh căn lan tràn khắp cơ thể, trong đầu Tần Cửu Khinh hiện lên tầm mắt hờ hững lạnh băng của sư tôn.
Đau đớn trên người không bằng phẫn uất trong lòng: “Sư tôn, đồ nhi đã làm sai chuyện gì?”
Hắn ta nói: “Ngươi không nên vào Thiên Ngu Sơn.”
Nam nhân Hoá thần kỳ đứng trên đỉnh Thiên Ngu Sơn nói với hắn rằng—— Ngươi không nên vào Thiên Ngu Sơn.
Vậy ra từ lúc bắt đầu, hắn ta chỉ muốn vạn linh căn hiếm thấy của hắn.
Hắn ta nhận nuôi hắn, giáo hắn, dưỡng hắn, chỉ vì cướp đi tư chất bẩm sinh của hắn!
Giọng nói thanh thuý của tiểu bạch cốt vang lên: “Ngươi làm sao vậy?”
Mới vừa rồi còn tốt mà, sao đột nhiên xuất hiện nhiều hoa văn tím như vậy, đừng chết nha mắt tím, ngươi chưa dạy ta hóa hình đó!
Tiểu bạch cốt quýnh lên, vội dùng ngón tay chạm vào hoa văn tím trên cổ hắn, xương ngón tay biến mất, hoa văn tím mờ đi, tiểu cốt đầu không rảnh bắt lệ quỷ tẩm bổ, cuống quít dâng xương ngón tay lên, sợ hắn đi đời nhà ma.
Tần Cửu Khinh đau khổ, ma kiếm Thiết Thiên chớp cơ hội không ngừng đoạt địa bàn tranh bạch cốt, hận không thể hóa thành thực thể, nuốt chửng tiểu bạch cốt.
Tiểu bạch cốt mất tám ngón tay, mắt thấy còn thừa hai ngón, xương tay sắp sửa bị ăn mất, hoa văn tím càng ngày càng nhiều, bên này mới lặn đi bên kia lại trồi lên. Phải làm sao bây giờ? Y sẽ bị ăn sạch sẽ mất!
Khi xương ngón tay cuối cùng chuẩn bị đụng tới hoa văn tím thì bị Tần Cửu Khinh tóm lấy.
Tiểu bạch cốt giật nảy mình.
Xương quai xanh của Tần Cửu Khinh toàn là hoa văn tím, màu tím rợn người cùng màu da trắng nõn hình thành đối lập, chúng lan xuống cần cổ thon dài, hệt như ma trảo bóp chặt yết hầu. Một màn quỷ dị nguy hiểm rồi lại vì đường cong tuyệt đẹp mà gợi cảm khó tả.
Tràn ngập dụ hoặc, như anh túc tím nở dưới vực sâu.
Tần Cửu Khinh khàn giọng nói: “Đừng chạm vào ta.”
Tiểu bạch cốt hoàn hồn, vừa ấm ức vừa sốt ruột: “Ta sợ ngươi bị ăn mất.”
Tần Cửu Khinh: “…”
Tiểu bạch cốt giơ bàn tay mượt mà không có ngón: “Ngươi…”
Tần Cửu Khinh đẩy y ra: “Không cần!”
Tiểu bạch cốt: Dữ quá!
Sao người này dữ thế nhỉ?
May mà đối tượng song tu của y là Tần Cửu Khinh, không phải tên vô lại trước mắt.
Tần Cửu Khinh đẩy tiểu bạch cốt ra, thì thào với ma kiếm Thiết Thiên đang làm càn trong thức hải: “Ta chết, ngươi sẽ như thế nào?”
Thiết Thiên đang giương nanh múa vuốt kinh hãi.
Tần Cửu Khinh dựa vào ý chí mạnh mẽ áp chế ma khí xung quanh: “Giáng Sương Cốc không có vật sống, ngươi có thể tìm được ký chủ khác sao?”
Lão già Thiết Thiên luống cuống: “Ngươi không có khả năng tự sát, món nợ máu của phụ thân ngươi, ngươi làm sao cam tâm…”
Tần Cửu Khinh cắn nát đầu lưỡi, khuôn mặt tuấn mỹ dữ tợn đáng sợ: “Ngươi đã biết ta hận hắn thì nên hiểu ta sẽ không trở thành hắn.”
Thiết Thiên: “!”
Tần Cửu Khinh không nhìn thấy bộ xương khô trắng nõn ngoan ngoãn, nhưng hắn biết y ở cách đó không xa.
Hắn thầm nói với Thiết Thiên: “Nếu lúc này ta chiếm lấy y, có khác gì với nam nhân đó?”
Hắn sẽ báo thù.
Hắn sẽ đoạt lại tất cả những gì thuộc về mình.
Nhưng hắn tuyệt không sẽ trở thành người đó.
Nếu hắn muốn tiên cốt của bộ xương khô, có khác gì Quân Thượng Minh rút mất tư chất bẩm sinh của hắn!
Ma kiếm Thiết Thiên xem nhẹ Tần Cửu Khinh, nó hơi hối hận, có lẽ nó không nên chọn hắn làm ký chủ.
Tuổi trẻ tao ngộ đại biến, trải qua huyết hải thâm thù như thế mà còn có thể giữ vững sơ tâm.
Nó thật sự có thể khống chế tu sĩ trẻ tuổi này?
Nếu không thể chiếm thân thể hắn, thời gian trôi qua nó sẽ không thể rời đi.
Đến lúc đó… Ai điều khiển ai khó nói.
Thiết Thiên xuyên qua thức hải nhìn toàn bộ Giáng Sương Cốc.
Ngoại trừ oan hồn lệ quỷ thì chỉ có xương khô chồng chất, nó đi đâu tìm ký chủ tiếp theo?!
Tiểu bạch cốt?
Tiểu bạch cốt cái rắm! Hàn cốt ngàn năm còn không có thân thể của mình nữa là!
Cuối cùng cũng áp chế được Thiết Thiên, hoa văn tím trên người Tần Cửu Khinh biến mất, chỉ có gợn sóng trong đôi mắt tím thật lâu vẫn không tan biến.
Hắn mặc kệ mồ hôi nhỏ giọt, bắt lấy cánh tay trắng như tuyết của tiểu bạch cốt: “Đau không?”
Tiểu bạch cốt: “…”
Tần Cửu Khinh nhíu mày: “Làm sao ngươi mới có thể mọc xương ngón tay?”
Tiểu bạch cốt run giọng: “Ngươi ngươi ngươi…”
Tần Cửu Khinh nói: “Nói cho ta, ta…”
Hắn chưa dứt lời thì đã thấy tiểu bạch cốt thất thần nói: “Ngươi, ướt.”
Sâm Tu chân nhân nói, ướt là thời khắc song tu tốt nhất, mắt tím biết mị thuật đang câu dẫn y!
Tần Cửu Khinh: “…”
Thiết Thiên: “…”
Bộ xương khô, ngươi không thích hợp!
Hết chương 4