Edit: Phong Nguyệt
Trở lại thân thể bảy tuổi, Tần Cửu Khinh mở mắt ra.
Bạch Tiểu Cốc đánh giá hắn: “Người thật kỳ quái, hồi nhỏ xinh như búp bê sứ, vậy mà lớn lên lại đẹp tới vậy.” Nói xong, y quay đầu nhìn Cửu Đại Tịch đang ‘ngủ’.
Tần Cửu Khinh chưa bao giờ để tâm ngoại hình của mình, xấu cũng được mà đẹp cũng được, thậm chí thường xuyên nghe khen ngợi còn cảm thấy chán ngán.
Hiện giờ ấy à…
Nhóc xương khô nói gì cũng bùi tai.
Tần Cửu Khinh hỏi y: “Thấy kỳ quái?”
Bạch Tiểu Cốc: “Hả?”
Tần Cửu Khinh: “Nhìn thấy hai bản thân ta, ngươi có thấy quái dị không?”
Bạch Tiểu Cốc: “Không, Cửu Đại Tịch và Cửu Tiểu Tịch đều là Cửu Tịch.” Linh hồn đều là màu trắng tuyết, như hoa hải đường trắng dưới ánh mặt trời, như ánh nắng ấm áp khi tuyết đầu mùa rơi, mỹ lệ không yếu ớt, dẻo dai độc nhất trong trời đất.
Tần Cửu Khinh cong khóe miệng, khuôn mặt bảy tuổi lộ nụ cười non nớt.
Tần Cửu Khinh hơi rối rắm khi hỏi vấn đề này.
Hắn luôn có ảo giác giành lấy nhân sinh của mình năm bảy tuổi, dù biết linh hồn chỉ có một, dù biết lúc trước mình chỉ mất trí nhớ, nhưng khi nghĩ đến người phụ mẫu chờ là Tần Cửu Tịch bảy tuổi, hắn…
Tiểu bạch cốt đã đánh thức hắn.
Hắn chỉ có một.
Người đến Thiên Ngu Sơn tu hành là bản thân hắn năm bảy tuổi, là chuyện hắn đã trải qua; bản thân bảy tuổi của hiện tại là khởi đầu mới.
Hắn vào đây, nói là trở lại mười ba năm trước, không bằng nói là đi vào một thế giới mới.
Bản thân bảy tuổi trong thế giới mới này, chú định sẽ bắt đầu từ bây giờ.
Hắn không thể thay đổi bản thân.
Đối với dòng thời gian, có lẽ có vô số Tần Cửu Khinh; đối với Tần Cửu Khinh, hắn chỉ có một.
Bất kể là nguyên nhân gì đi chăng nữa.
Hắn đã đứng ở đây, nơi này có phụ mẫu của hắn, có nhóc xương khô của hắn, có mối thù chưa báo của hắn.
Những ác nhân mặt người dạ thú kia vẫn sẽ không ngừng làm chuyện xấu vì ham muốn cá nhân của bản thân.
Đây là ác tính, dẫu thời gian, không gian hay tử vong cũng không thể thay đổi.
Hắn tuyệt đối sẽ không để họ được như ý.
Tần Cửu Khinh không nghĩ nữa, bắt đầu nghiên cứu hai thân thể.
Hai thân thể có ưu khuyết điểm rõ rệt, thành niên hành sự dễ dàng, nhưng đời này khó tu hành; tuổi nhỏ có linh căn tuyệt hảo, thuộc làu các công pháp thiên thư, có thể thong thả kết đan nhập phách.
Tần Cửu Khinh thử cởi cốt liên ra, quấn hai vòng lên cổ tay của bản thân bảy tuổi. Có thể mang lên, có cảm giác sức mạnh kích hoạt, nhưng trong cơ thể không có Thiết Thiên, không thể thôi thúc. Hơn nữa… Sức mạnh của nhóc xương khô và linh căn trong thân thể hắn…
Không nói là bài xích, nhưng khó dung hợp.
Bản thân bảy tuổi chưa nhập đạo, nếu bắt đầu tu hành, vạn linh căn và cốt liên có thể tương trợ nhau không?
Điều này còn phải từ từ thử nghiệm.
Về Thiết Thiên.
Nó không thể rời khỏi thân thể Tần Cửu Khinh thành niên.
Nó nhận thức hải làm chủ, thức hải thuộc về hồn phách, song cũng yêu cầu cơ thể làm căn cơ.
Tần Cửu Khinh tuổi nhỏ chưa nhập đạo, thức hải chưa mở, tùy tiện dẫn Thiết Thiên đến, e rằng sẽ dễ bị ma kiếm chiếm cứ thân thể.
Tần Cửu Khinh keo kiệt giao nửa phần tín nhiệm cho Thiết Thiên.
Mắt thấy Tần Cửu Khinh chơi với hai thân thể vui quên trời quên đất, tiểu bạch cốt tò mò hỏi: “Ngươi không thể thao túng hai thân thể cùng lúc sao?”
Tần Cửu Khinh lắc đầu: “Không thể.”
Tiểu bạch cốt nhớ tới Sâm Tu chân nhân ra sức thổi phồng Nguyên Anh kỳ, lại hỏi: “Vậy đến Nguyên Anh kỳ thì sao?”
Tần Cửu Khinh: “?”
Tiểu bạch cốt: “Không phải Nguyên Anh kỳ có thể tạo ra phân thân sao? Đến lúc đó không phải ngươi có thể dùng phân thân thao túng một thân thể khác?”
Tần Cửu Khinh nghĩ nghĩ nói: “Có lẽ có thể.”
Chỉ là tới Nguyên Anh kỳ không dễ, không chỉ có yêu cầu thời gian, còn phải có cơ duyên nhất định… Đương nhiên nếu Nguyên Anh kỳ có thể thao túng hai thân thể, đúng là tiện hơn rất nhiều.
Tần Cửu Khinh đang nghĩ chuyện nghiêm túc, ai ngờ hoả đồng lam của tiểu bạch cốt lại tỏ vẻ hâm mộ: “Vậy chẳng phải ngươi có thể hưởng sung sướng nhân đôi sao?!”
Tần Cửu Khinh giật mình.
Tiểu bạch cốt: “Song tu sung sướng gấp đôi…”
Tần Cửu Khinh: “…………”
Bạch Tiểu Cốc thèm phát khóc!
Tần Cửu Khinh không thể không trở lại thân thể thành niên, cứ cảm thấy đề tài này xuất hiện bên lỗ tai của thằng nhóc bảy tuổi quá kỳ quặc.
Hắn bế nhóc xương khô lên, đặt trên vai: “Về nhà.”
Tiểu bạch cốt chua đến mức ê ẩm xương cốt: “Ngươi có hai thân thể, ta không có cái nào, khi song tu ngươi có gấp đôi sung sướng, ta…” Sau đó oà một tiếng.
Khổ quá đi, tại sao vận khí cốt kém như vậy!
Cùng là trở lại quá khứ, vì sao Tần Cửu Tịch có hai thân thể, mà y chỉ có một.
Đợi đã… Có khi nào ở Giáng Sương Cốc còn một y khác?
Tỉnh táo lại, tiểu bạch cốt lại ủ rũ: Có hai bộ bạch cốt thì sao, cả một thân thể cũng không có, bộ chê mình chưa thảm hay sao mà kiếm tới hai bộ xương khô!
Tiểu bạch cốt căm giận nói: “Cốt quá thảm, vốn ta chỉ thèm một thân thể ngươi, về sau ta phải thèm tới hai!”
Tần Cửu Khinh: “…”
Đối với ngôn ngữ cốt, sức miễn dịch của Tần Cửu Khinh có thể nói là đã là đại lão Hóa Thần kỳ.
Vô cùng bình tĩnh!
*
Hoàng An thành, Từ phủ.
Hoàng hôn, Từ Nguyên Đức vội vàng chạy về nhà, Từ thị thấy nó sắc mặt tái nhợt, vội chạy ra đón, hỏi: “Làm sao vậy? Đói à? Đừng gấp, tối nay đầu bếp làm món con thích ăn …”
Từ Nguyên Đức run lẩy bẩy, thịt trên mặt cũng run theo, đồng tử tan rã: “Nương, nương… con, con…”
Từ thị cả kinh, hô: “Đức nhi! Đức nhi!” Sao dáng vẻ hệt như bị yểm bùa thế này?
Từ Nguyên Đức miễn cưỡng bình ổn cõi lòng, nói: “Con, con, đẩy Tần Cửu Tịch…”
Từ thị lộp bộp.
Từ Nguyên Đức cố nói hết lời: “Xuống nước!”
Nó giết Tần Cửu Tịch, nó giết người, nó giết người!
Từ thị biến sắc: “Sao con hồ đồ quá vậy, con… con, đứa nhỏ này…”
Ngày trước Từ Nguyên Đức có chọc thủng trời thì mẫu thân cũng dỗ nó, nó chưa thấy nàng ta như thế này bao giờ, sợ đến mức nước mắt lòng thòng.
Câu mắng tới bên miệng bị nghẹn về, Từ thị nói: “Đừng khóc, nương không mắng con, nương chỉ… Ài…”
Nàng ta ôm chặt Từ Nguyên Đức, Từ Nguyên Đức khóc dữ dội hơn, nó run rẩy nói: “Nương ơi, con không cố ý, con không dùng sức, nó đang đứng ở hồ băng, con đẩy nhẹ nó một cái, nó… nó…”
Từ thị đau lòng, vỗ lưng nó, nói: “Tại nó không đứng vững! Cái thứ nghiệp chướng này nên chết từ lâu rồi mới phải, vừa sinh ra đã khắc chết gia gia, khắc Tần gia không thể sinh con nối dõi, chết đi là trừ hại cho dân!”
Nghe nàng ta nói vậy, Từ Nguyên Đức hơi tỉnh táo lại: “Nương, con… con không định…”
Từ thị dỗ dành nó: “Nương biết, nương biết con không cẩn thận, không có việc gì, đừng sợ, con không sai, con chỉ hơi chính trực, trong mắt không đựng được một hạt cát, nương biết …”
Nàng ta vừa khuyên vừa dỗ, câu nào cũng vì Từ Nguyên Đức, xoa dịu Từ Nguyên Đức đang nơm nớp lo sợ.
Từ thị lại nói: “Nương thấy thằng nhóc kia chướng mắt từ lâu rồi, nhưng con không nên xúc động như vậy, sao có thể tự mình ra tay? Lỡ bị người ta thấy thì sao bây giờ, con phải làm tiên nhân nữa mà!”
Từ Nguyên Đức nghe thế, vừa mừng vừa sợ: “Nương, con còn có thể tu tiên ư? Con như vậy có bị Thiên Đạo phạt…”
Từ thị: “Con không làm chuyện gì sai trái, sao Thiên Đạo trách con? Ác nhân đáng bị giết, con đã thành toàn cho Tần gia!”
Từ Nguyên Đức lo lắng: “Nương, con không biết Tần Cửu Tịch …”
Từ thị đột nhiên đứng dậy: “Là hồ băng ở hậu viện Quốc Tử Giám?”
Từ Nguyên Đức đáp: “Đúng vậy, là chỗ đó.”
Từ thị: “Con ngủ đi, nương đi xem.” Chuyện đã rồi, người cũng đã chết, nàng ta phải xử lý mọi chuyện sạch sẽ, Đức nhi gấp gáp quá, nàng ta vốn đã lên kế hoạch đâu vào đó, trong vòng hai ngày sau, Tần Cửu Tịch sẽ bất ngờ bị xe ngựa đâm chết, Từ gia không hề liên quan…
Hiện giờ nghĩ mấy thứ này không có tác dụng, nhanh chóng xử lý sự việc thì hơn.
Không thể để người ta phát hiện thi thể Tần Cửu Tịch!
*
Tần Vịnh và Hứa thị đã chuẩn bị bữa tối xong xuôi.
Có linh thạch của tiểu bạch cốt, năm nay họ sẽ không phải lo nữa.
Tần Vịnh nói với Hứa thị: “Đợi Cửu nhi lớn hơn một chút, chúng ta hỏi ý nó, nếu nó muốn đến Thập Nhị Tiên Sơn, chúng ta sẽ dọn ra Tần phủ.” Nếu Cửu nhi không đọc sách ở Quốc Tử Giám, họ cũng không cần phải ở Tần phủ ép dạ cầu toàn, tuy nhóc xương khô có rất nhiều linh thạch, nhưng đó là sính lễ con trai đưa, phụ mẫu như họ không thể kéo chân sau.
Ánh mắt Hứa thị sáng lên, mềm giọng nói: “Ta nghe theo hai người.”
Tần Vịnh tủm tỉm: “Chờ ra khỏi Tần phủ, chúng ta sẽ mở cửa hàng ngọc thạch, ta biết nàng thích nhất mấy thứ đó…”
Hứa thị che miệng cười: “E là Tiểu Cốc muốn mở tiệm cơm hơn.”
Tần Vịnh nghĩ tới tiểu gia hoả tham ăn kia, nói: “Chúng ta lại mở thêm một tiệm cơm!”
Hứa thị trừng gã: “Tiểu Cốc có ăn được đâu.”
Tần Vịnh thầm cười: “Thừa lúc nó chưa tìm được thân thể, để nó thèm chơi.”
Hứa thị trừng gã: “Có phụ thân nào như chàng không?”
Tần Vịnh: “Không thừa dịp bắt nạt khi còn nhỏ, mốt chúng lớn lên không có cơ hội nữa đâu!”
Hứa thị ngoài miệng mắng, trong lòng lại ngọt như mật.
Nghĩ đến hai đứa nhỏ, nghĩ đến tương lai tốt đẹp, gương mặt nhu mì của Hứa thị tràn đầy hạnh phúc.
Hai phu thê trêu ghẹo nhau một lát, thấy trời tối sầm mà con chưa về mới thu lại nụ cười: “Sao chưa về nữa?”
Hứa thị nhíu mày: “Lẽ ra nên về tới nhà rồi mới phải.”
Tần Vịnh suy nghĩ, nói: “Chờ một chút, có lẽ là hai người có chuyện gì.”
Hứa thị cũng nói: “Ừm, có Tiểu Cốc…” Câu “Cửu nhi sẽ không có chuyện gì” chưa kịp nói ra miệng thì mí mắt bỗng giật liên tục, khiến trái tim nàng đập ầm ầm.
Món ăn dần nguội lạnh, Hứa thị ra cửa nhìn xung quanh nhiều lần cũng không thấy hai đứa nhỏ, càng nóng lòng hơn: “Có chuyện gì…”
Tần Vịnh ngồi không yên: “Ta đến học đường xem có phải phu tử giữ lại không.”
Hứa thị vội phủ thêm áo cho gã: “Đi nhanh về nhanh, nếu bị giữ lại, nhớ sai người đưa tin cho ta.”
Tần Vịnh: “Yên tâm, không có việc gì đâu, bọn họ trở về từ mười ba năm sau, sao có thể xảy ra chuyện được?”
Hứa thị được trấn an, nói: “Đúng đúng đúng, nếu có chuyện gì thì làm gì có mười ba năm sau.”
Tần Vịnh chạy thẳng tới học đường trong cơn gió lạnh cuối thu.
Hứa thị cũng ngồi không yên, đứng trước cửa không ngừng nhìn xung quanh.
Lý trí nói bọn nhỏ sẽ không có việc gì, trái tim vẫn không sao bình tĩnh được.
Phu thê hai người biết rõ một điều rằng, nếu phu tử giữ lại, Cửu nhi nhất định sẽ sai người về nói một tiếng. Thế nên…
Hứa thị chắp tay trước ngực, yên lặng cầu nguyện.
Nàng không cầu đại phú đại quý, chỉ cầu người một nhà bình bình an an.
Nếu nhất định phải có tai hoạ, xin hãy buông tha con trai nàng, nàng nguyện chịu phạt gấp đôi.
Khi Tần Vịnh chạy đến Quốc Tử Giám, cả người đầm đìa mồ hôi, gã không dám chậm trễ, bước đến hỏi người gác cổng.
Người gác cổng: “Tan học từ lâu rồi.”
Tần Vịnh lại hỏi: “Có thấy Cửu Tịch của Tần gia không?”
Người gác cổng lắc đầu: “Không thấy…”
Tần Vịnh thấy lòng hơi lạnh, đang muốn hỏi lại, đột nhiên thoáng nhìn thấy cổ kiệu dừng ngoài cửa —— Tuy đã che giấu, song Tần Vịnh liếc một cái đã nhận ra đó là kiệu của Từ phủ.
Tần Vịnh vội móc bạc vụn đưa cho người gác cổng, hỏi: “Học đường còn có người?”
Người gác cổng bình tĩnh thu bạc, thân thiện nói: “Thật trùng hợp, mới đây thôi, Từ phu nhân mang vài người hầu đến học đường, nói là Từ công tử làm rơi ngọc bội gia truyền, rất sốt ruột, thế nào cũng phải tìm cho bằng được.”
Từ phu nhân… Từ Nguyên Đức…
Tần Vịnh hít một hơi, một suy nghĩ xấu ập đến, gã khϊế͙p͙ vía, vậy mà ngoài mặt vẫn phải tươi cười vui vẻ: “Lại nói, Cửu nhi nhà ta cũng quên đem cặp sách về, có thể châm chước cho ta vào lấy được không?”
Người gác cổng nghi ngờ nhìn gã.
Tần Vịnh cắn răng đưa thêm một nén bạc cho gã.
Người gác cổng không hỏi lại, chỉ nhắc nhở: “Tần thiếu gia nhớ cẩn thận, chúng ta không thể dây vào Từ gia.”
Tần Vịnh lòng nóng như lửa đốt, còn phải gật gù..
Tần Vịnh vào học đường, thấy Từ gia đi về hướng sau núi Quốc Tử Giám, hai chân run rẩy.
Hắn cũng từng đọc sách ở đây, đương nhiên biết phía sau có gì.
Hồ băng…
Là hồ băng!
Hết chương 39