Edit: Phong Nguyệt
Giò heo hầm đậu tương chỉ có một miếng nhỏ, nhưng nước sốt rất nhiều, Bạch Tiểu Cốc bỏ vào trong miệng, lọt thẳng vào lồng ngực. Thật ra trong thân thể tiểu bạch cốt rất lớn, lớn bao nhiêu y không rõ, tóm lại thích thứ gì thì bỏ vào, bỏ một ngàn năm cũng không đầy.
Đương nhiên tiểu bạch cốt không giống Cửu Đại Tịch, không bỏ cả đống “cục đá” cứng ngắc vào người. Đồ trong thân thể y đều được lựa chọn tỉ mỉ, tỷ như thần thư.
Theo lý thuyết bên trong thân thể Bạch Tiểu Cốc lớn như vậy, giò heo hầm đậu tương không thể rơi chuẩn như thế mới đúng.
Cố tình bảo bối bảo bối hấp dẫn nhau, giò heo hầm đậu tương trùng hợp dừng ngay trên thần thư.
Lúc Bạch Tiểu Cốc cuống quít móc ra đã chậm, thần thư không chống nước, trên bìa dính toàn tương —— tương thơm nứt mũi, giò heo mềm, chỉ là… Tần Cửu Khinh mất rồi!!!
Trên bìa thần thư trắng trẻo sạch sẽ có hai mươi chữ to ——《Quãng thời gian chúng ta cùng điên cuồng si mê Tần Cửu Khinh thủ tịch Thiên Ngu Sơn》. Giờ khắc này, ba chữ Tần Cửu Khinh ở chính giữa hàng thứ hai bị tương che kín mít.
Không còn ba chữ Tần Cửu Khinh.
Không còn Tần Cửu Khinh.
Thần thư đổi tên thành —— 《Quãng thời gian chúng ta cùng điên cuồng si mê (giò heo hầm đậu tương) thủ tịch Thiên Ngu Sơn》
Huhu, vậy mà hơi dễ nghe…
Tần Cửu Tịch vẫn là người thường chưa vào tiên môn, liên tục bị ‘ảo thuật’ làm giật mình.
Giò heo đi vào từ miệng, sao lại đi ra từ trong y phục? Còn thêm một quyển sách?
Tên sách…
Tần Cửu Tịch đã học vỡ lòng nhìn đến nỗi nhíu mày: Thủ tịch Thiên Ngu Sơn là ai?
Mắt thấy tiểu bạch cốt tâm như tro tàn, Tần Cửu Tịch an ủi: “Sách này rất quan trọng?”
Tiểu bạch cốt nước mắt lưng tròng: “Không quan trọng, chỉ là mệnh căn của ta mà thôi.”
Tần Cửu Tịch: “…”
Tiểu bạch cốt: “Mệnh căn của ta bẩn rồi.”
Tần Cửu Tịch khẽ giật môi, không biết an ủi y thế nào.
Bạch Tiểu Cốc ôm thần thư thơm ngào ngạt, cẩn thận lau tới lau lui bằng xương ngón tay, ngoại trừ lây mùi thơm cho mình, không có tác dụng khác, Tần Cửu Khinh… không thể cứu vãn.
Tần Cửu Tịch thấp giọng nói: “Xin lỗi.” Nói đến nói đi cũng tại hắn cầm giò heo hầm đậu tương cho y.
Bạch Tiểu Cốc thương tâm khổ sở, nhưng không giận chó đánh mèo: “Ngươi cho ta giò heo hầm đậu tương ta rất vui vẻ, là ta đắc ý vênh váo.” Biết rõ không thể ăn, còn một hai phải ăn, đây là trừng phạt dành cho y.
Tần Cửu Tịch lại nói: “Sách này ở có bán ở nhân gian không?” Nếu có hắn sẽ mua cho y một quyển.
Bạch Tiểu Cốc lắc đầu: “Sách cấm bản đơn lẻ, ngay cả Thập Nhị Tiên Sơn cũng không có.”
Tần Cửu Tịch: “…”
Bạch Tiểu Cốc khẽ thở dài, thả thần thư lại trong thân thể, sau đó cẩn thận bọc giò heo hầm đậu tương bằng giấy dầu, rồi thả trong ngực.
Có thể làm sao?
Còn không phải lựa chọn tha thứ họ sao.
Nam nhân ấy à, muốn sinh hoạt thoải mái, trên đầu phải có chút xanh.
Y hiểu.
Tần Cửu Tịch hỏi y: “Vậy ngươi không cần ăn đúng không?” Cảnh tượng này hắn còn không hiểu gì nữa.
Bạch Tiểu Cốc kiên nhẫn giải thích Cửu Đại Tịch chưa phát triển trí tuệ: “Vốn dĩ ngươi dẫn ta đến đây là vì tìm thân thể, có thân thể mới có thể ăn món ngon.”
Về Thiên Nguyệt ảo cảnh, một kẻ tin tưởng không nghi ngờ, một kẻ không tin chút xíu nào, cơ mà Tần Cửu Tịch không muốn làm y mất hứng: “Tìm thân thể?”
Bạch Tiểu Cốc lại giải thích vỏ quả Xích Đề với hắn.
Tần Cửu Tịch nhíu mày suy nghĩ: “Chưa bao giờ nghe nói Hoàng An thành có cây Xích Đề.”
Bạch Tiểu Cốc: “…” Làm sao bây giờ, hai người họ vốn dĩ gộp lại chỉ có một cái đầu, hiện tại chỉ còn lại hơn một nửa, nhỏ như nào hả, nhỏ cỡ giò heo hầm đậu tương ban nãy.
Tần Cửu Tịch thấy tiểu bạch cốt mất mát, bổ sung: “Ta sẽ giúp ngươi hỏi thăm.”
Bạch Tiểu Cốc nói không ra hơi: “Cảm ơn…” Có ít còn hơn không, Cửu Tiểu Tịch có chút đầu óc cũng mạnh hơn y.
Đầu ngón tay còn lưu giữ hương vị giò heo hầm đậu tương, tuy Bạch Tiểu Cốc không ăn được nhưng y có thể ngửi được, hiếu kỳ hỏi: “Ngươi có thể nói cho ta biết giò heo hầm đậu tương vị gì không, giò heo hầm đậu tương mềm mại mà mẫu thân làm ấy.”
Nghe thấy y dùng chất giọng giòn tan gọi mẫu thân, Tần Cửu Tịch thả lỏng mặt mày: “Ăn rất ngon.”
Bạch Tiểu Cốc: “Chắc chắn là ngon rồi, ngon bao nhiêu?”
Tần Cửu Tịch không có hứng thú với ăn uống lắm, vậy nên không biết phải hình dung như thế nào.
Bạch Tiểu Cốc lại rất rành: “Có phải vào miệng là tan? Đầu lưỡi run rẩy? Hương thơm cuốn quanh răng? ʍút̼ vào không thể dừng?”
Tần Cửu Tịch: “…”
Bạch Tiểu Cốc nuốt nuốt nước miếng không tồn tại: “Có phải không!”
Tần Cửu Tịch: “Phải…” Mặc dù cảm thấy chỗ nào quái quái.
Bạch Tiểu Cốc nắm tay: “Chờ bổn cốt có thân thể…” Giò heo hầm đậu tương, vịt cung bảo, song tu Tần Cửu Khinh, y muốn ăn một cách sảng khoái!
Tần Cửu Tịch cười một cái, hỏi y: “Ta phải đi luyện chữ, ngươi có muốn đi cùng ta không?”
Đương nhiên Bạch Tiểu Cốc muốn đi cùng hắn: “Muốn!” Dù y không biết luyện chữ là chuyện chán ngang ngửa với chuyện đếm xương ở Giáng Sương Cốc.
À, thú vị hơn đếm xương là Cửu Tiểu Tịch rất dễ nhìn.
Tiểu thiếu niên ngồi ngay ngắn trên án thư, tay nhỏ cầm bút rất chắc, đôi mắt hơi rũ, vô cùng chuyên chú.
Bạch Tiểu Cốc nhịn không được hỏi: “Luyện chữ có ích lợi gì?”
Tần Cửu Tịch: “Chờ tới tuổi có thể khảo công danh.”
“Công danh?”
“Ở Hoàng An thành là vốn liếng lập thân.”
“Ồ… Không hiểu!”
Tần Cửu Tịch nhìn y: “Có công danh có thể mua rất nhiều giò heo hầm đậu tương.”
Bạch Tiểu Cốc giật mình: “Đã hiểu!”
Từ lúc lên ba, mỗi ngày Tần Cửu Tịch đều viết mười tờ chữ, mặc cho phụ mẫu khuyên hắn không cần như thế, hắn cũng không lơ là.
Luyện chữ, đọc sách, viết văn.
Nếu mai sau có thể ghi danh bảng vàng, hắn sẽ có thể mang phụ mẫu rời đi vũng bùn này, trải qua cuộc sống cơm áo không lo.
Một người yên lặng luyện chữ nhiều năm như vậy, bỗng nhiên có thêm một người bên cạnh… Ừm, có một nhóc xương khô bên cạnh, cảm giác thật lạ.
Tâm tình thoải mái, hắn viết chữ lưu loát hơn ngày thường, bất tri bất giác không để ý thời gian.
Nhóc xương khô ngồi bên cạnh hắn, không biết lấy sách từ đâu ra, xương ngón tay trắng như tuyết chỉ vào từng chữ, lẩm ba lẩm bẩm.
Tần Cửu Tịch định muốn hỏi y đang xem cái gì thì bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
“Cửu nhi chưa ngủ sao? Cha vào nha.”
Tần Cửu Tịch giật mình.
Tiểu bạch cốt ngẩng đầu nhìn hắn.
Tần Cửu Tịch vội nói: “Chờ, chờ một chút.” Nói đoạn bảo nhóc xương khô chui xuống gầm bàn.
Bạch Tiểu Cốc cũng sợ dọa Tần phụ, vội vàng trốn xuống bàn, dùng mũ choàng che kín mít.
Thật ra y hơi tò mò Tần phụ, nhưng y quá xấu, ngại gặp người.
Tần Cửu Khinh thấy y trốn xong rồi mới ra mở cửa đón phụ thân.
Tần Vịnh chỉ khoảng 26, đương tuổi tráng niên, ngọc thụ lâm phong, chỉ là tính tình hơi yếu đuối. Tính cách này ở gia đình tầm thường không sao, ở thế gia đại tộc như Tần gia, còn là con thϊế͙p͙ thất tầm thường thì có chút khổ.
Không thích tranh thì không tranh, tất nhiên bị ghẻ lạnh, cũng may hắn ta thấy thoả mãn, vẫn luôn an phận.
Đến khi hắn ta khăng khăng muốn cưới Hứa thị.
Con thϊế͙p͙ thất thế gia đại tộc cũng cần liên hôn, Tần Vịnh không có tiếng tăm gì bỗng nhiên tự có chủ trương, cái giá phải trả không nhỏ.
Nhưng hắn ta cam tâm tình nguyện.
Cả đời một người có thể tìm thấy chân ái còn cầu gì hơn.
Hiện giờ nuối tiếc của hắn ta không gì ngoài chuyện mình quá vô dụng, không thể cho thê nhi cuộc sống tốt hơn.
Tần Vịnh nhìn sấp chữ chỉnh tề trên bàn, đau lòng: “Con còn nhỏ, là thời điểm phát triển cơ thể, chớ có thức đêm.”
Tần Cửu Tịch: “Nhi tử hiểu.”
Tần Vịnh ít chữ nghĩa, không dạy nổi con trai từ lâu, chỉ có thể dặn dò: “Cha và nương chỉ mong con bình an vui vẻ, những thứ khác không quan trọng.”
Tần Cửu Tịch cười một cái, thấp giọng đáp: “Vâng.”
Tần Vịnh vỗ vỗ bả vai hắn, nói: “Nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Tần Cửu Tịch cũng nói ngủ ngon với hắn ta.
Tần Vịnh đi rồi, Bạch Tiểu Cốc không dám bước ra.
Tần Cửu Tịch nhẹ giọng gọi: “Tiểu Cốc?”
Bấy giờ Bạch Tiểu Cốc mới ló đầu, Tần Cửu Tịch kéo y ra: “Xin lỗi, bắt ngươi trốn dưới bàn.”
Bạch Tiểu Cốc: “Dưới bàn rất rộng…”
Tần Cửu Tịch dừng lại: “Đợi có cơ hội ta sẽ giới thiệu ngươi với phụ mẫu ta.”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Tần Cửu Tịch: “Không sao, bọn họ không sợ ngươi đâu.”
Bạch Tiểu Cốc cực kỳ không có tiền đồ: “Có điều… Ta sợ.”
Tuy phàm nhân rất khó đả thương tinh quái, nhưng phàm nhân quá giống tu sĩ.
Tần Cửu Tịch không ngờ đây là một bộ xương nhát gan.
Vấn đề ‘nhận thân’ chỉ đành bàn bạc kỹ hơn, canh giờ không còn sớm, Tần Cửu Tịch nên ngủ rồi.
Đối với chuyện ngủ, tiểu bạch cốt rất mới lạ.
Bộ xương không cần ngủ, tu sĩ cũng rất ít ngủ, chỉ có phàm nhân mới cần ngủ đúng giờ mỗi ngày.
Phàm nhân rất yếu ớt.
Sâm Tu chân nhân từng giới thiệu, phàm nhân tầm thường chịu không nổi một đêm hai ba lần, kém tu sĩ quá xa.
Cho nên đa số tinh quái tốt không ra tay với phàm nhân, sợ x tẫn nhân vong.
Bạch Tiểu Cốc đương nhiên là tinh quái tốt, chỉ là…
Tần Cửu Tịch hỏi y: “Ngươi muốn lại đây ngủ không?”
Bạch Tiểu Cốc: “… Muốn.”
Tần Cửu Tịch cong mắt: “Đến đây.”
Bạch Tiểu Cốc chui vào chăn hắn, chao ôi, ngủ chứ không phải song tu, không sao!
Cảnh tượng này nhiều ít có chút kinh dị.
Đêm khuya tĩnh lặng, trong phòng chỉ có ánh trăng lạnh lùng, nhóc xương khô có đáng yêu mấy cũng chỉ là bộ xương khô.
Tần Cửu Tịch lại không hề sợ.
Hắn gối gối đầu, nhìn nhóc xương khô bên cạnh, trong lòng dâng lên cảm giác an tâm khó tả: “Tiểu Cốc.”
Bạch Tiểu Cốc: “Hả?”
Tần Cửu Tịch cong cong khoé miệng: “Ngủ đi.”
Bạch Tiểu Cốc cố gắng tắt hỏa đồng màu xanh, tắt tắt, tắt… tắt thật nè…
Mở mắt ra lần nữa, cả đêm trôi qua.
Đây là ngủ hả? Tiểu cốt đầu sống một ngàn năm, lần đầu ngủ được, kích động vô cùng.
Nếu y học cách ngủ sớm hơn, y còn nhàm chán ở Giáng Sương Cốc sao?
Là y quá ngu ngốc!
Bạch Tiểu Cốc lại học thêm một chiêu, vô cùng hưng phấn rời giường, định đem thể nghiệm tâm đắc này nói cho Cửu Tiểu Tịch biết.
Ể, Cửu Tiểu Tịch đâu?
Trên giường không có người, chỉ có một bộ xương lẻ loi.
Rầm.
Chậu nước rơi xuống đất, nước chảy khắp phòng.
Bạch Tiểu Cốc cứng ngắc quay đầu, cùng người đến bốn mắt nhìn nhau.
Người đến một thân trường sam, tuy giặt đến phai màu, nhưng không át được khí độ thanh lãnh, gương mặt hơi tương tự Cửu Tịch, chỉ là ngũ quan ôn nhuận hơn, mũi không cao thẳng bằng, đôi mắt đen như bầu trời đầy sao, trong suốt sáng rỡ.
Bộ dáng này… Không hề nghi ngờ là Tần phụ!
Bạch Tiểu Cốc ngơ ngác.
Người đến đúng là Tần Vịnh, lão phụ thân sáng sớm chẻ củi, nhóm lửa, đun nước để nhi tử rửa mặt thoải mái hơn một chút, ai ngờ…
Trong phòng không có nhi tử, chỉ có một bộ xương khô trắng như đậu hủ.
Tần phụ nhanh chóng hoàn hồn, bước nhanh tới, khóc bù lu bù loa: “Con ơi! Sao con chỉ còn một bộ xương vậy!”
Bạch Tiểu Cốc bị ôm trọn trong lòng: “…” Ai chứ?
Hết chương 26