Tiểu Bạch Cốt

Chương 136

Edit: Phong Nguyệt
Đây là phi thăng, đây là “thượng giới”.
Ở đây không có Tần Cửu Tịch.
Cái Nguyệt Tri nhìn thấy chỉ là kế hoạch dài suốt một ngàn năm.
Một người phi thăng, vạn vật huỷ diệt.
Trời đất này chỉ dung một người, chỉ chứa một người.


Sau khi phi thăng không có hy vọng, chỉ có tuyệt vọng, cô đơn mà tuyệt vọng.
Nguyệt Tri chỉ nhận được truyền thừa của chân ma, không phải chân ma thật sự, y không có năng lực tiên đoán, không thể đoán được chân tướng một trăm năm sau.


Y đứng trên đỉnh thang trời, đứng trong hư vô, rũ mắt nhìn trời đất hoá thành tro.
Trời đất nhanh chóng sụt xuống, vô số linh khí vọt tới đầu ngón tay y. Hoá ra phi thăng là chuyện ích kỷ thế này, hoá ra phi thăng là bất chấp tất cả thiêu trụi vạn vật.


Y phi thăng, thế giới dưới chân trở thành “tài nguyên” của mình y.
Buồn cười cỡ nào, vớ vẩn cỡ nào!
Thượng giới? Chờ y? Gặp lại? Đoàn tụ?
Giả… giả…
Tất cả đều là giả!
Tần Cửu Tịch đã chết, một ngàn năm trước đã chết.
Ngay cả sức rơi lệ Nguyệt Tri cũng không có.


Hoá ra đau đến tận cùng, khóc đã trở thành thứ xa xỉ.
Y có thể khóc vì ai, khóc có ích gì?
Rốt cuộc một ngàn năm nay là cái gì? Tại sao lại bỏ y lại…
Tại sao lại gạt y?
Phi thăng, sống một mình.
Đây không phải là điều y muốn!


Nguyệt Tri vô cùng đau đớn. Hồi ức phủ bụi ngàn năm ùa vào trái tim, những ngọt ngào hạnh phúc mà y không dám nghĩ như một viên kẹo độc ăn mòn chính y.
Ngàn năm qua y không dám đối mặt với ảo thuật của mình…
Ngàn năm qua y không dám ảo hoá dáng vẻ của người đó…


Thậm chí ngàn năm qua không dám nỉ nọn gọi tên người đó…
Y tồn tại chỉ vì muốn gặp người đó sau khi phi thăng.
Hi vọng bao nhiêu thất vọng bấy nhiêu.
Tại sao lại đối xử với y như vậy, tại sao không dẫn y đi cùng?
Chủ nhân… sư phụ… sư huynh…


Mọi người đều không còn nữa, cốt phải làm sao?
Hy vọng tan thành mây khói, phi thăng hoá thành kiếp nạn.
Ảo tưởng Tần Cửu Tịch có tốt đẹp cỡ nào cũng chỉ là ảo tưởng, hắn để lại nhóc xương khô một ngàn năm, cuối cùng y vẫn muốn đi theo hắn.
Nhưng dẫu sao hắn cũng phải cho y một ngàn năm đó.


Tử vong là biến mất vĩnh viễn, chỉ có người sắp chết mới thấy sinh mệnh đáng quý.
Hắn chừa lại sinh cơ duy nhất cho y.
Sống hay chết, chỉ có bản thân mới có thể quyết định.
Nguyệt Tri có hận không? Y không biết nên hận cái gì.
Chủ nhân lừa y, nhưng đến tận bây giờ, Nguyệt Tri còn gì không hiểu.


Nếu y có thể đoán trước trăm năm, nếu y chạm đến phi thăng trước, nếu y thấy được chân tướng trước, y sẽ như thế nào?
Y cũng sẽ chừa sinh cơ duy nhất cho chủ nhân.
Cũng sẽ lừa người.
Chết và sống, không khác gì nhau.
Tận cùng yêu thương là vị tha và ích kỷ.


Nguyệt Tri đờ đẫn nhìn trời đất sụp đổ, nhìn hỗn độn càn quét khắp nơi, nghe vạn vật than khóc…
Bỗng nhiên, bên tai y vang lên âm thanh lạnh băng, không hề có âm điệu, không hề có cảm xúc: “Hoan nghênh Thần Khống Chế Thời Gian trở về.”
Thần Khống Chế Thời Gian?
Thời gian…


Nguyệt Tri nhìn đầu ngón tay của mình, nơi đó là thiên địa linh khí cuồn cuộn không dứt, là khí vận toàn bộ thế giới, là mạng sống muôn vàn sinh linh.
Trời đất hoá thành luồng ánh sáng lưu chuyển trên ngón tay y, y phi thăng thành thần, có “thần lực” bên trên thế giới.


Thần lực… thần lực khống chế thời gian …
Con ngươi trống rỗng của Nguyệt Tri đột nhiên rực cháy, đôi mắt xanh xám tĩnh lặng ngàn năm sáng như sao trời.
Bạch Tiểu Cốc đã chết tìm được hy vọng.
Còn chưa kết thúc, còn có hy vọng, còn có thể.


Nguyệt Tri nắm chặt bàn tay, vận dụng thần lực mênh mông và mãnh liệt này.
Y đã là “thần” của trời đất, y có năng lực của “chúa”.
Y muốn nó sinh, muốn nó tồn tại, muốn xoay chuyển chân thật đã định!
Rốt cuộc thời gian là gì?


Là sự trôi đi của sinh mệnh, chỉ tiến về phía trước, là định luật nhân quả trong kiến thức hữu hạn của con người.
Vạn vật sinh linh có thể cảm nhận được thời gian, bởi vì thời gian là con sông cuồn cuộn, không ngừng trôi theo một hướng.


Rồi lại không cảm nhận được thời gian, bởi vì nó luôn lặng im, bắt đầu từ hỗn độn, kết thúc từ hỗn độn, sinh không biết là sinh, chết không biết là chết——
Sức mạnh bất biến thoát ly khỏi định luật nhân quả.


Nguyệt Tri không thể nghịch chuyển toàn bộ thời gian nhưng y có thể xoay chuyển sinh mệnh thời gian, y có thể thúc đẩy nhân từ quả, thu giữ ngàn vạn linh hồn sắp sửa bị hỗn độn cắn nuốt.


Nguyệt Tri thành công thu giữ những linh hồn đã chết theo thế giới từ con sông thời gian, những linh hồn y khắc trong tâm khảm, cả đời khó quên hoặc chỉ gặp thoáng qua, gặp một lần hay thần thức từng bao trùm.
Có Tần Cửu Tịch, Tần Vịnh, Hứa Nặc, hoả hồ…


Có Dương bà bà, Ngụy Trang, hoa đào phu nhân, tiểu thảo tinh, mẹ con Miêu tộc…
Có đệ tử Chiêu Diêu Sơn, đệ tử Thiên Ngu Sơn, đệ tử Thái Hoa Sơn, đệ tử Lệnh Khâu Sơn, đệ tử Cơ Phong Sơn…
Có đại quan quý nhân, tiểu thương, gia súc gia cầm, chim bay cá trùng ở thế tục…


Có núi, sông, cây, cỏ, phù du…
Y vừa nhận chức Thần Thời Gian đã khuynh tẫn thần lực, thu tất cả linh hồn y từng nhận thức vào lòng.
Thiên địa vô cùng lớn cũng vô cùng nhỏ.
—— Nhỏ đến mức chỉ một trái tim bằng bàn tay là có thể chứa đủ.
Nguyệt Tri tan hết thần lực, tìm về mọi thứ mất đi.


Tuy linh hồn đã được y thu giữ từ con sông thời gian, nhưng thế giới vẫn bị hỗn độn cắn nuốt.
Không có trời đất, chẳng lẽ họ chỉ sống trong “tim” y?
Không…
Y muốn bọn họ chân chính tồn tại.
Thần lực cạn kiệt, y còn có ba hồn bảy phách, còn một bộ tiên cốt.


Tam hồn bày ra Càn Khôn Thanh Minh đại trận, bảy phách trấn áp chân thật.
Chân trời hỗn độn bị ánh sáng xanh đục khoét, cánh cửa xanh thẫm trên trời xây lại thế giới hoang vu.
Hỗn độn rút đi, bình minh như gương.
Càn Khôn Thanh Minh đại trận rơi xuống, Quỷ giới trấn áp hỗn độn chưa tiêu thất.


Ảo thuật vĩ đại chưa từng có, thần minh nghịch chuyển thời gian một lần nữa đắp nặn thế giới.
Dẫu y yếu ớt, đơn bạc, không chịu nổi một đòn.
Có điều y còn sống.
Tất cả mọi người còn sống.
Nguyệt Tri phong thần đồng thời cũng là đọa thần.


Không có tam hồn, y quên mất mọi thứ; không có thần lực, y ngã xuống trần thế.
Quả Xích Đề hóa thành sương, vạn linh căn quy về nguyên chủ, chỉ có tiểu bạch cốt thon gầy mảnh khảnh vĩnh viễn bị phong ấn trong sơn cốc ký ức——
Giáng Sương Cốc.


Đỏ và trắng đan xen nơi chân trời, máu tươi và thánh quang ngưng tụ bên bờ đối diện.
Nguyệt Tri dùng tiên cốt trấn Càn Khôn Thanh Minh đại trận, dùng hơi tàn chặn hỗn độn trào ra từ chân thật.


Trong mắt tiểu bạch cốt, hỗn độn như oan hồn lệ quỷ, mưu toan cắn nuốt linh hồn mà y bảo vệ, thế nên y coi oan hồn lệ quỷ là thức ăn.


Trong mộng của tiểu bạch cốt, người y yêu khỏe mạnh hạnh phúc, có cha nương tốt nhất trên đời, có sư phụ dốc lòng chỉ dẫn, hưởng thụ tình yêu và quan tâm vô cùng tận, vĩnh viễn tồn tại.
Tần Cửu Tịch có phụ thân là Tần Vịnh, mẫu thân là Hứa Nặc.


Sư huynh hoả hồ của y sẽ không bao giờ đắn đo về linh thạch nữa.
Sư phụ và sư nương y vĩnh viễn ân ái, bên nhau lâu dài.
Những người khác cũng…
Nguyệt Tri cố gắng suy nghĩ, cố gắng sắp xếp tốt nhất cho họ——
Sự sắp xếp mà y cho là tốt nhất.


“Thế giới” sinh vì y, “vạn vật” chuyển động vì y, còn về sau như thế nào…
Thần không phải chúa hết thảy.
Bởi vì thần sáng thế…
Cũng chỉ là tiểu bạch cốt ngồi trên núi xương khô, ôm một quyển thoại bản cũ nát, nhìn đi nhìn lại.


Thứ tiểu bạch cốt không bỏ xuống được là chấp niệm gặp lại hắn.
Tư dục này là sơ hở duy nhất của Càn Khôn Thanh Minh đại trận.
Cũng là hy vọng để bọn họ gặp nhau bên nhau.

Ầm, Thiết Thiên lọt vào Giáng Sương Cốc, “trái tim” lạnh lẽo.
Thôi rồi!
Vô dụng, phế vật!


Hết thảy đều phí công, hết thảy đều trở về quỹ đạo, không hề thay đổi.
Là tại nó chậm tám trăm năm?
Mà dẫu nó luôn ở bên cạnh Bạch Tiểu Cốc thì sao?
Nó có thể cản Nguyệt Tri phi thăng?
Nó dám ngăn cản sao? Nó có gan cũng không dám cản!


Huống hồ Nguyệt Tri không phi thăng, sao Tần Cửu Khinh có thể sống lại…
Thiết Thiên thành công tự hại não mình, nó rớt trong đám xương khô, đau đớn đến nỗi ảm đạm.
—— Nó là phế vật.
Không đúng…
Đầu óc ngốc nghếch của Thiết Thiên chợt phát hiện khác thường.


Theo lý thuyết nó theo Tần Cửu Khinh đến Thiên Nguyệt ảo cảnh, hẳn là ở trong Quỷ giới, sao nó bị rớt ở Giáng Sương Cốc?
Thay đổi?
Vẫn có thay đổi?
Thay đổi cũng như không!
Vô dụng?
Có tác dụng lớn đó!
Đây là nơi Tần Cửu Khinh để Thiết Thiên ở bên cạnh nhóc xương khô.


Tần Cửu Khinh ra khỏi Thiên Nguyệt ảo cảnh, ra khỏi Quỷ giới, dọc đường dẫm sát khí và xương khô chồng chất, lòng bàn tay hắn mở ra, Thiết Thiên nằm trong đám xương khô bay lên trời!


Ánh sáng lập loè như hư không xé rách, gương mặt Tần Cửu Khinh lạnh lẽo: Đôi mắt đen như vực sâu, phảng phất cắn nuốt mọi ánh sáng xung quanh; cằm dưới nghiêm nghị, thần thái không còn là thiếu niên kia nữa mà là chân ma thức tỉnh sau mấy ngàn năm dài.


Tần Cửu Khinh nắm lấy Thiết Thiên, khế ước có hiệu lực, ma kiếm tiến vào thức hải Tần Cửu Khinh, ngay lập tức… khoảng thời gian hai trăm năm Thiết Thiên ở bên cạnh Nguyệt Tri ồ ạt tiến vào đầu Tần Cửu Khinh.
Thiết Thiên: “!”
Thì ra là thế!
Thì ra là thế!


Quả nhiên nó hữu dụng, câu mà Tần Cửu Khinh để lại là mấu chốt xoay chuyển càn khôn!
Tiến vào Thiên Nguyệt ảo cảnh, chạm vào quá khứ chân thật, Tần Cửu Khinh nhìn thấy mình và Bạch Tiểu Cốc tương tri tương hứa, biết chân tướng phi thăng, biết bản thân nhẫn tâm bỏ rơi Bạch Tiểu Cốc.


Nhưng hắn không thể biết chuyện sau khi mình chết.
Hắn đã chết, ký ức hắn nhìn thấy đã ngưng từ một ngàn năm trước, hắn không biết ngàn năm đó Bạch Tiểu Cốc đã trải qua cái gì, không biết Bạch Tiểu Cốc xây lại trời đất như thế nào, làm sao khởi động một ảo thuật trên chân thật.


Ảo cảnh là giả, linh hồn là thật.
Sinh linh sống trong ảo thuật bạt ngàn thật sự tồn tại.
Tần Cửu Khinh muốn biết Nguyệt Tri làm gì, song không ai có thể nói cho hắn biết.
Bạch Tiểu Cốc không tỉnh, người hãm sâu trong ảo thuật càng không thể biết được.
Chỉ có Thiết Thiên ở bên cạnh y mới thấy tất cả.


Tuy nó chỉ ở bên Nguyệt Tri hai trăm năm, song lại là hai trăm năm quan trọng nhất, Tần Cửu Khinh tiếp nhận ký ức Thiết Thiên, biết lai lịch Quân Thượng Minh, biết sau khi phi thăng Nguyệt Tri thức tỉnh thần lực khống chế thời gian.
Thời gian và ảo thuật.
Thần lực và tam hồn.


Có một câu Quân Thượng Minh nói không sai: Không có bảy châu Quỷ giới, không có Thập Nhị Tiên Sơn, không có thế tục muôn vàn, chỉ có Nguyệt Tri lấy thân tế, bày ra ảo thuật vĩ đại.
Là ảo thuật, cũng là chân thật.

Tần Cửu Khinh nhìn về phía Quân Thượng Minh xa xa.


Hắn đi vào Quỷ giới, tiến vào Thiên Nguyệt ảo cảnh, nhìn thấy hai ngàn năm dài đăng đẵng, nhưng đối với bên ngoài, hắn chỉ đi vào rồi đi ra.
Chỉ trong chớp mắt.
Quân Thượng Minh nhìn chằm chằm hắn, gương mặc bình đạm không che giấu nổi điên cuồng và cố chấp: “Ngươi tỉnh rồi.”


Hắn ta gần như gằn từng chữ một, là một câu hỏi cũng không khác gì câu khẳng định.
Không hề nghi ngờ, nam nhân trước mắt không còn là “đồ đệ” ngu ngốc của hắn ta nữa.
Mà là ma thần viễn cổ thức tỉnh ký ức xa xăm.


Nguyệt Tri quyến luyến một vị chân ma, đây là chuyện chỉ có Quân Thượng Minh biết.
Sư phụ hắn ta thánh khiết như trăng cao, trong lòng lại nhớ thương một vị ma thần tà ác.
Sư phụ hắn ta phi thăng thượng giới, đạt được thần lực, lại vì một chân ma từ bỏ tánh mạng.


Bảo vệ thiên địa? Bảo vệ muôn vàn sinh linh?
Không!
Y chỉ muốn gặp hắn mà thôi!
Quân Thượng Minh biết, hiểu rồi oán hận.
Hắn ta không sợ chết, không để ý trời đất này như thế nào, hắn ta chỉ muốn Nguyệt Tri tồn tại, chỉ muốn y phi thăng thượng giới, hóa thành trăng sáng thật sự.


Có lẽ Tần Cửu Khinh được Nguyệt Tri hồi sinh không biết gì cả sẽ oán hận Quân Thượng Minh, nhưng trong mắt Tần Cửu Tịch khôi phục ký ức, Quân Thượng Minh không khác một con kiến, một vai hề.
Một tàn hồn mà cũng dám có vọng tưởng này!
Nếu không phải tàn hồn từ hắn, sao được Nguyệt Tri liếc nhìn một cái?


Tần Cửu Khinh nhìn chằm chằm Quân Thượng Minh: “Để đánh thức y, ngươi tình nguyện huỷ diệt trời đất.”


Mái tóc Quân Thượng Minh biến đen, nguỵ trang cuối cùng cũng chỉ là nguỵ trang, hắn ta khôi phục bộ dạng vốn có, tóc đen da trắng, dưới khí chất thanh nhã là bệnh trạng điên cuồng tích luỹ theo năm tháng: “Thì sao? Chỉ cần y phi thăng thành thần, trời đất này có chôn cùng y thì sao?”


Hai mắt Tần Cửu Khinh lạnh băng, vô cảm nhìn hắn ta.


Quân Thượng Minh không thể nhịn được nữa: “Trời đất này vốn do sư phụ sáng tạo, tất cả mọi người do y cứu, bao gồm ngươi!” Hắn ta nhìn chằm chằm Tần Cửu Khinh, trong mắt là oán hận và không cam lòng tận xương, chất giọng thanh lãnh lúc này bị điên cuồng ăn mòn, “Tất cả đều là của y, không có y thì thế giới này đã bị hỗn độn cắn nuốt từ lâu, là y cứu mọi người, y lấy về thì sao?”


Tần Cửu Khinh giơ tay, Thiết Thiên phát sáng, chỉa về phía cổ họng Quân Thượng Minh. Cử chỉ nhẹ nhàng không như trước đây.
Quân Thượng Minh cảm nhận được chân ma khí từ ma kiếm, cảm nhận được sự chênh lệch của hai người.
Nguyệt Tri thích người nam nhân này.
Sư phụ hắn ta nhớ thương chân ma này.


Đố kỵ, oán hận gặm cắn lục phủ hắn ta!
Tần Cửu Khinh bình tĩnh nhìn Quân Thượng Minh, môi mỏng châm chọc: “Y dạy ngươi như vậy? Dạy ngươi ích kỷ, dạy ngươi không từ thủ đoạn, dạy người không làm người?”
Quân Thượng Minh tái mặt.


Tần Cửu Khinh rũ mi, nhìn xương khô chồng chất dưới đất, nhìn hỗn độn hoá thành lệ quỷ oan hồn cắn xé nhau, nhìn nhóc xương khô thích thú ôm thoại bản…
“Y cứu thế giới này, không chỉ vì ta.”


Tần Cửu Khinh đâm nát tàn hồn trong cơ thể Quân Thượng Minh, thấp giọng nói, “Y luyến tiếc thế giới này.”


Quân Thượng Minh cảm nhận được đau nhức khi linh hồn xé rách, khóe miệng tràn ra máu tươi, nụ cười điên cuồng nhiễm đỏ mắt đen: “Vô dụng… vô dụng… Ngươi đã sớm có lựa chọn, y và thế giới này, ngươi chọn…”


Chỉ cần Nguyệt Tri tồn tại, chỉ cần sư phụ tồn tại, hắn ta có chết một trăm lần một vạn lần cũng chả sao.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên khi sinh ra, cuộc đời hắn ta đã định sẽ sống vì y.
Chỉ cần biết sư phụ sẽ thoát khỏi nhà giam, sẽ phi thăng thượng giới, hắn ta chết cũng không tiếc.


Tần Cửu Khinh cũng được, Tần Cửu Tịch cũng thế.
Bọn họ sẽ không để Nguyệt Tri bị nhốt Giáng Sương Cốc, bọn họ nhất định sẽ giải thoát cho Nguyệt Tri, giữa thế giới và Nguyệt Tri, nhất định họ sẽ chọn Nguyệt Tri.
Vậy thì…
Tần Cửu Khinh ngắt lời, hắn nói với Quân Thượng Minh, cũng nói với mình——


“Ta chọn cả hai.”
Trời đất và y, hắn chọn cả hai.
Lúc này, hắn sẽ không để y một mình nữa.
Hết chương 136