Tiểu Bạch Cốt

Chương 134

Edit: Phong Nguyệt
Thiết Thiên trở lại trong ma kiếm…
Nó thoát khỏi thức thức hải Tần Cửu Tịch, trở lại bản thể của mình!
Một thời không chỉ chứa một linh hồn, nó…
Thiết Thiên run run, không dám tưởng tượng chuyện gì đã xảy ra.
Tần Cửu Tịch chết rồi?


Hắn dùng mạng mình chặn lại thang trời sắp hình thành, đem linh khí đang tề tụ quay về thiên địa.
Thang trời không thể hủy diệt, chỉ khi người phi thăng ngã xuống mới có thể làm nó biến mất.
Biến mất không phải hủy diệt, chỉ cần có người thứ hai chạm đến Đại Thừa, thang trời sẽ xuất hiện lần nữa.


Tần Cửu Tịch dùng trăm năm dạy nhóc xương khô tự mình tu hành, lại cho y thời gian ngàn năm để phi thăng.
Chỉ cần có một người phi thăng, trời đất này sẽ tan thành từng mảnh.
Nếu thế gian chỉ có một người có thể sống thì trong lòng Tần Cửu Tịch, chỉ có Bạch Tiểu Cốc.


Mà trong ngàn năm này, ngoại trừ Bạch Tiểu Cốc kế thừa dòng máu chân ma, không ai có thể chạm đến Đại Thừa.
Đây là chân tướng ngàn năm trước?
Vậy ngàn năm sau thì sao?
Thiên Nguyệt ảo cảnh hùng vĩ của ngàn năm sau là sao?!
Nguyệt Tri phi thăng hay ngã xuống?


Tần Cửu Tịch đã chết? Ngàn năm sau Tần Cửu Khinh vẫn còn sống!
Thiên địa diệt vong…
Không, thiên địa vĩnh sinh trong ảo cảnh.
Thứ khiến Thiết Thiên sợ hãi là chân thật và giả dối.
Trước đó nó tin chắc nơi này là chân thực, là sự thật đã xảy ra hai ngàn năm trước.
Thật là như thế sao?


Tiến vào Thiên Nguyệt là bước vào chân thật.
Vậy rốt cuộc đâu mới là thật?!
Thiết Thiên nghĩ tới chuyện Tần Cửu Khinh và tiểu bạch cốt xuyên về mười ba năm trước, nghĩ tới Tần Vịnh Hứa Nặc và Đỗ Bân Bân khởi tử hồi sinh.


Nơi đó là chân thật khi tiến vào Thiên Nguyệt ảo cảnh, là chân thật mà Bạch Tiểu Cốc trùng tu.
Còn ở đây?
Thật sự chỉ là hồi ức?
Nếu không phải hồi ức, vậy có phải nó sẽ có thể thay đổi gì đó?


Thiết Thiên bỗng nhớ tới lời căn dặn trước khi Tần Cửu Khinh chìm sâu vào biển ý thức—— Ở bên cạnh nhóc xương khô.
Hắn bảo nó ở bên cạnh nhóc xương khô.
Ở bên cạnh thì sao?


Thiết Thiên rối như tơ vò, điều khiến nó khó xử hiện tại là—— Ở bên cạnh nhóc xương khô như thế nào?
Nó đã hóa thành một thanh ma kiếm, thoát ly thức hải Tần Cửu Tịch, làm sao trở lại Thiên Ngu Sơn, trở lại bên cạnh Bạch Tiểu Cốc?
Mẹ nó! Không ai cho nó ký sinh, nó sẽ nằm im một ngàn năm!


Một ngàn năm sau là thời điểm quan trọng nhất, nếu bỏ lỡ…
Thiết Thiên: Mé.
Trải qua kiếp trước kiếp này, sao nó nhẫn tâm khiến… khiến họ…
Lão tử không phải vì họ, lão tử là vì thế giới này!

Tần Cửu Tịch phi thăng, thế gian lại không còn Bạch Tiểu Cốc.


Nguyệt Tri cô độc sống ở Thiên Ngu Phong, cầm Vấn Đạo trống rỗng, vĩnh viễn không thể chạm đến linh hồn của nó.
Năm thứ nhất, Nguyệt Tri không bước ra địa cung, y ngồi trong tẩm điện khóc hết nước mắt.


Tuyệt vọng khi bị chia cắt, đau đớn khi bị bỏ lại khắc trong xương cốt. So với hiện giờ, trăm năm rèn luyện kia như trò đùa.
Tô Ngự bỏ đi, Vân Thiếu Chiếu qua đời, y bị đả kích không nhỏ, nhưng khi đó mặc dù y không có ý thức, trong lúc mơ màng vẫn có một niềm tin vững chắc.


Y tin chắc mình muốn tìm một người, tin chắc rằng người đó đang quan sát y, tin chắc mình nhất định sẽ gặp lại người đó.
Hiện giờ…
Còn có thể gặp lại người đó?
Tuyệt vọng hóa thành thực chất, hệt như mây đen che khuất trăng sáng, không nhìn ra chút ánh sáng nào.


Nguyệt Tri đắm chìm trong bi thương, hoảng hốt không chịu nổi.
Mãi đến khi Khanh Dương Tử trưởng lão Thiên Ngu Sơn truyền âm đến địa cung: “Chưởng toạ, đại điển chiêu mộ năm nay, ngài muốn tham dự không?”
Nguyệt Tri bừng tỉnh, tâm thần run rẩy.
Y đang làm cái gì?
Y đang lãng phí thời gian!


Y phải phi thăng để gặp người đó.
Y phải tu hành, y muốn tới thượng giới gặp lại Tần Cửu Tịch.
Lần này không phải y đợi Tần Cửu Tịch, mà là Tần Cửu Tịch đợi y.


Nguyệt Tri thu hồi cảm xúc yếu ớt, hồi đáp Khanh Dương Tử: “Bổn tọa bế quan trăm năm, tất cả công việc ở Thiên Ngu Sơn thỉnh chư vị trưởng lão suy xét, phán đoán.”


Khanh Dương Tử sửng sốt, đồng thời sửng sốt còn có vài vị trưởng lão ở Thiên Ngu Sơn—— Bọn họ đều nghe thấy truyền âm của Nguyệt Tri tiên nhân.
Bế quan trăm năm!
Tiên nhân chuẩn bị tiến tới phi thăng!
Các trưởng lão ở các phong sôi nổi quỳ xuống, cung kính nói: “Thuộc hạ lĩnh mệnh.”


Một trăm năm bế quan đầu tiên, khi y xuất quan, chân trời ráng đỏ, rõ ràng là giờ Tý, trăng lại sáng như trời, biến đêm khuya thành ban ngày.
Trăng sáng như ban ngày, sao trời vẫn vậy.
Kỳ cảnh có một không hai khiến Thập Nhị Tiên Sơn chấn động.


Chư vị trưởng lão Thiên Ngu Sơn dẫn đệ tử quỳ ngoài Lãm Nguyệt Điện, ai nấy cũng tất cung tất kính, thần thái túc mục, vạn người tề thanh như một: “Cung nghênh chưởng toạ!”


Thần thức Nguyệt Tri trải rộng khắp Thiên Ngu Sơn, nhìn thấy mỗi người lại nhìn không tới bất cứ ai. Tóc dài chấm đất, dưới hàng mi là đôi ngươi xanh xám như sao ban ngày, sáng nhưng trống rỗng.
Khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Ánh mắt của thần, phàm nhân nào dám nhìn?


Nguyệt Tri ngồi xuống Lãm Nguyệt Điện, nghe trưởng lão Thiên Ngu Sơn dưới cầu thang bạch ngọc đáp lời. Trăm năm nói dài không dài nói ngắn cũng không ngắn, đối với Thiên Ngu Sơn căn cơ còn thấp, Nguyệt Tri bế quan không khác gì bị đại thương.
Bế quan tương đương với biến mất trăm năm.


Không có Nguyệt Tri Tử áp chế, các tiên sơn khác trút bất mãn lên Thiên Ngu Sơn.
Thiên Ngu Sơn vốn không mấy vững chắc, bị các tiên sơn xa lánh bài xích, các đệ tử khổ không nói nổi. Hiện giờ Nguyệt Tri xuất quan, nhất cử kinh sợ Thập Nhị Tiên Sơn, uất ức trăm năm của họ nói mãi không xong.


Nguyệt Tri lãnh đạm nghe, Khanh Dương Tử nói xong không dám lên tiếng nữa.
“Chưởng toạ… Thỉnh ngài ra mặt giúp chúng đệ tử!”
Nguyệt Tri rũ mắt nhìn lão.


Khanh Dương Tử run lên, không dám ngẩng đầu, chỉ quỳ rạp dưới đất: “Thiên Ngu Sơn vốn, vốn ít tài nguyên, các đệ tử không có chỗ tu hành, trận đấu lần trước bị rớt xuống hạng mười một, ngay cả Đường Đình Sơn cũng qua mặt…”
Đường Đình Sơn…


Ký ức xa xăm ùa vào đầu Nguyệt Tri.
Y không thích Đường Đình Sơn, không có nguyên nhân nào khác, chỉ vì trong số chủ mưu bao vây diệt trừ chân ma, chỉ có Đường Đình Sơn tránh được một kiếp.


Thực tế, Đường Đình Sơn mới chính là kẻ tạo ra thương tổn nhất cho Thiên Ngu Sơn, những vũ khí chỉa về phía ma thần khi đó đều từ chày gỗ của họ mà ra.
Dẫu sắt vụn đồng nát không thể tổn thương đến ma thần, song cũng mạo phạm người đó.
Nguyệt Tri phất tay, Khanh Dương Tử im bặt.


Nguyệt Tri nói: “Đi theo ta.” Y đi xuống bậc thang, bạch y như sương và mái tóc như mây trải dài, các trưởng lão Thiên Ngu Sơn cúi đầu đuổi theo, không ai dám ngẩng đầu.
Cần gì ngẩng đầu, chỉ mái tóc lấp lánh sao trời cũng đủ làm người ta say mê.


Nguyệt Tri tạo ra một bảo tháp thông thiên cho chúng đệ tử Thiên Ngu Sơn, tên là Cửu Phù.
Đây là lần đầu tiên đệ tử Thiên Ngu Sơn, thậm chí các đệ tử Thập Nhị Tiên Sơn chứng kiến sức mạnh của Nguyệt Tri tiên nhân.
Dời núi lấp biển, tiên lực thông thiên.


Cửu Phù tháp xây xong, chấn động trời đất.
Tất nhiên đây là ảo cảnh Nguyệt Tri vẽ ra, nhưng không ai có thể nhìn thấu, y thiết lập cảnh giới tiến vào là dưới Nguyên Anh kỳ, tu sĩ Nguyên Anh kỳ hiện tại không thể phá vỡ cấm chế.


Đệ tử Thiên Ngu Sơn có tư cách đi vào rèn luyện, các đệ tử tiên sơn khác cũng có thể đi vào với điều kiện nào đó,
Những chuyện vặt vãnh này Nguyệt Tri giao cho bọn Khanh Dương Tử, bản thân không hề hỏi đến.
Yêu thú trong Cửu Phù tháp là ảo thuật, trân bảo lại là thật.


Nguyệt Tri không thiếu mấy thứ này, cũng không có hứng thú với nó, sau khi phi thăng thượng giới, vật thế tục cũng chỉ có thể để lại thế tục.
Ngoại trừ Vấn Đạo, y không cần gì khác.
Khi đặt tên cho Cửu Phù tháp, Nguyệt Tri ngẩn ra một lúc lâu.
Cửu Phù Cửu Phù…
Cửu tử nhất sinh, chìm chìm nổi nổi.


Y nhìn đến chữ Cửu lại không khỏi nhớ tới người đó, nhớ tới người đó lại đau thấu tim gan.
Trong đầu Nguyệt Tri luôn văng vẳng câu nói: “Cốt phải cho chủ nhân một cái tên tốt nhất!”
Cuối cùng, y vẫn không thể cho người đó một cái tên.
Tần Cửu Tịch.


Nguyệt Tri không dám nghĩ đến ba chữ này từ lâu, chỉ cần quanh quẩn bên môi thôi, trăm năm tu vi của y sẽ bị huỷ ngay.
Không thể nghĩ!
Nguyệt Tri liễm thần, nhìn về phía chân trời xa xôi.


Y không biết thượng giới là chỗ nào, không biết người đó có thể nhìn thấy y không, cũng không biết người đó còn nhớ y không.
Bay cao chín vạn dặm. Như gió nhẹ.
Cửu Khinh.
Người đó nhẹ nhàng rời đi, chỉ để lại y khốn đốn nơi trần thế.


Nguyệt Tri tiếp tục bế quan, một trăm năm thứ hai, y gần như quên mất hỷ nộ ai nhạc, khi xuất quan đã có thể chết lặng sắp xếp công việc ở Thiên Ngu Sơn.
Bất tri bất giác, y hoàn toàn trở thành Nguyệt Tri Tử, thành người đứng đầu Thập Nhị Tiên Sơn, thành người cô độc trên Thiên Ngu Phong.


Bạch Tiểu Cốc đã là một giấc mộng xa xôi.
Nhìn chúng đệ tử quỳ dưới đại điện, Nguyệt Tri nhớ tới trước kia, y đi theo Vân Thiếu Chiếu nhìn xem đế vương nhân gian.
Ngồi trên bảo tọa hoa lệ, hưởng thụ vạn người kính ngưỡng, sau lưng lại cô độc như xế chiều.


Trước vương toạ quyền uy khuynh dã, sau vương toạ cô độc vắng lặng.
Một trăm năm thứ ba, Thiên Ngu Sơn xuất hiện một tu sĩ có dã tâm hừng hực, nhân lúc Nguyệt Tri bế quan đã bò lên chức trưởng lão một phong, lót chữ “Dương”, gọi là Tùng Dương Tử.


Tùng Dương Tử điên cuồng sùng bái Nguyệt Tri, bất luận là ngộ tính hay tu vi đều không tồi, lão ảo tưởng Thiên Ngu Sơn nhất thống Thập Nhị Tiên Sơn, ảo tưởng Nguyệt Tri tiên nhân như đế vương nhân gian đứng đầu chúng tiên sơn.


Vì thế lão không từ thủ đoạn, nhấc lên đại chiến, máu chảy thành sông, các tu sĩ nơm nớp lo sợ, Thiên Ngu Sơn xú danh truyền xa, Thập Nhị Tiên Sơn hoảng sợ không thôi.
Nguyệt Tri xuất quan, không hề nương tay thanh lý môn hộ, “trái tim chân thành” của Tùng Dương Tử hóa thành ánh tà dương, rơi vào bóng tối.


Dường như đây là người đầu tiên Nguyệt Tri giết, nhưng y không có cảm giác gì.
—— Chỉ bạch cốt như ngọc dưới quả Xích Đề là ảm đạm.


Một trăm năm thứ tư, Nguyệt Tri đã thành truyền thuyết. Khi y xuất quan, Thập Nhị Tiên Sơn sôi nổi phái người bái phỏng, người tới đều là các trưởng lão đứng đầu, tay cầm quyền trượng, tu vi không thấp, nội công thâm hậu, một đám lão giả râu tóc bạc phơ quỳ trước thân ảnh thon dài, thần thái cung kính.


Nguyệt Tri không có lòng nhất thống tiên sơn, giải tán những tiên môn có ý này.
Một trăm năm thứ năm, Nguyệt Tri không muốn xuất quan.
Một trăm năm thứ sáu, Nguyệt Tri vẫn không xuất quan, nhưng y gặp bình cảnh.
Hoá ra tới Nguyên Anh kỳ đại viên mãn, không thể tránh khỏi thí luyện tâm ma.
Tâm ma của y là gì?


Là người đó?
Người đó không phải tâm ma của y, người đó là tâm y.
Tâm ma của Nguyệt Tri là không lưu luyến thế gian——
Thân ở thế tục, lòng tại thượng giới.
Y lẻ loi sống ở thế giới rộng lớn vô ngần, lại không hề bị ràng buộc.


Thiên Ngu Sơn cũng được, chúng đệ tử Thiên Ngu Sơn cũng vậy.
Với y mà nói, chẳng khác gì mây bay chân trời, chuyện y làm cũng chẳng khác gì ngửa đầu nhìn chúng không có mục đích.
Không có ràng buộc, không có quyến luyến, không thể phi thăng.
—— Buồn cười cỡ nào.


Một trăm năm thứ bảy, Nguyệt Tri không thể không rời khỏi Thiên Ngu Sơn, lần nữa đi khắp Thập Nhị Tiên Sơn và khắp thế gian.
Y cần phải tiếp nhận thế giới này, cần phải tiếp nhận thế giới mà mọi người đã rời đi.
Làm sao có thể?
Một trăm năm này đối với y còn chật vật hơn sáu trăm năm trước.


Đâu đâu cũng là hồi ức, đâu đâu cũng là tưởng niệm.
Cảm xúc sâu thẳm dưới đáy lòng tuôn trào như măng mọc sau mưa.
Nguyệt Tri như du hồn du đãng gần trăm năm, vô luận làm chuyện gì, gặp người nào, đã trải qua cái gì…
Đều không thấy chân thật.


Y không nhớ được người mình gặp qua, không nhớ được chuyện mình trải qua. Trái tim y đã đầy, đầy đến nỗi không thể chứa thêm nữa.
Ràng buộc?
Y có ràng buộc.
Chỉ là ràng buộc của y không ở nơi này.
Một trăm năm thứ tám, Nguyệt Tri đi khắp thiên hạ nhặt được một thanh ma kiếm tím đen.


Khoảnh khắc nhìn thấy nó, lông mi Nguyệt Tri khẽ run, nước mắt gần ngàn năm không rơi xuống đọng lại trên thân kiếm.
Thiết Thiên.
Là thanh kiếm người đó từng dùng.
Thiết Thiên lang bạt 800 năm, cho rằng đời này mình cũng không thể tương ngộ nhóc xương khô——
Vui muốn xỉu!


“Bạch Tiểu Cốc!” Thiết Thiên không quan tâm hô lên.
Nguyệt Tri ngơ ngẩn.
Bạch Tiểu Cốc…
Hoá ra còn có người nhớ rõ tên này.
Đầu ngón tay Nguyệt Tri run rẩy sờ ma kiếm, âm thanh nhạt như nước: “Ngươi là Thiết Thiên?”
Thiết Thiên lộp bộp.


Đây là Nguyệt Tri mà nó quen, không phải Bạch Tiểu Cốc mà nó biết.
Tám trăm năm…
Đúng rồi, năm tháng dài dòng đủ khiến thương hải tang điền, làm sao không thể thay đổi một người đơn thuần vô tri?
Hết chương 134