Tiểu Bạch Cốt

Chương 125

Edit: Phong Nguyệt
Khoá học đầu tiên của nhóc xương khô là: Không ai vô cớ tốt với ai.


Bắt Tần Cửu Tịch dửng dưng là chuyện không thể, hắn đành tự mình ra tay, dạy Bạch Tiểu Cốc thế nào là ‘lòng người hiểm ác’. Để hắn làm khó Bạch Tiểu Cốc còn hơn là để những kẻ không biết sống chết kia làm khó.
Tần Cửu Tịch tự tìm lý do chính đáng cho mình.


Tiểu bạch cốt chớp chớp lam hoả: “Quả Xích Đề?”
Tầm mắt Tần Cửu Tịch rơi xuống quả trắng trắng tròn tròn trong lòng y, tiểu bạch cốt lập tức hiểu ra: “À à à, ngươi nói nó à?” Y làm gì biết Xích Đề, xích không phải đỏ sao? quả của y trắng trắng to to chứ không đỏ, thế nên không nghĩ tới.


Tần Cửu Tịch: “Ừm.”
Bạch Tiểu Cốc tò mò hỏi: “Ngươi muốn nó để làm gì?”
Tần Cửu Tịch suýt nữa đã giải thích cho y nghe. Song, hắn đặt mình vào người khác, “Tô Ngự” xa lạ sao có thể giải thích ý đồ rõ ràng, Tần Cửu Tịch rũ mi: “Không liên quan đến ngươi.”


Bạch Tiểu Cốc: “!”
Dữ quá!
Tần Cửu Tịch: “…” Không thể mềm lòng!
Bạch Tiểu Cốc ôm quả Xích Đề, cẩn thận hỏi: “Ngươi không cầm nó rồi mặc kệ cốt chứ?”
Tần Cửu Tịch cảm thấy vui mừng: Còn tốt, biết nghĩ nhiều như vậy.


Tần Cửu Tịch: “Ta có thể chữa thương cho ngươi trước.”
Mới vừa khen xong, Bạch Tiểu Cốc lại khiến người lo lắng: “Lỡ cốt hồi phục rồi, không cho ngươi nữa thì sao?”
Tần Cửu Tịch nhướng mày.
Bạch Tiểu Cốc vội nói: “Ta chỉ hỏi thôi!”
Tần Cửu Tịch “cười lạnh”: “Ngươi chạy trốn?”


Bạch Tiểu Cốc nhìn chằm chằm, bắt đầu lo lắng.
Ha! Không thể không nói, vị trí đứng của Tô Ngự quá vi diệu, vừa vặn chắn lối ra duy nhất, dù y có nhanh như gió cũng không thể hoá gió lao ra ngoài…
Vậy mới nói, sao Tô Ngự không cướp luôn quả Xích Đề cho rồi, chắc chắn y không đánh lại.


Tần Cửu Tịch nghe được tiếng lòng y: “…” Không cần ‘hiểm ác’ như vậy!
Bạch Tiểu Cốc nghĩ nghĩ, kết luận: Tô Ngự là thiếu niên tốt!
Còn có thật sự tốt hay không, còn chờ quan sát, ai bảo hắn dữ với y.
Tần Cửu Tịch: “………”


Bạch Tiểu Cốc: “Được rồi được rồi, ngươi chữa thương cho cốt trước đi.” Đau quá, tê muốn chết!
Trái tim Tần Cửu Tịch nhói đau, nhíu mày nói: “Đừng lộn xộn.”
Bạch Tiểu Cốc ôm chặt quả Xích Đề—— Y sợ không còn quả Xích Đề, Tô Ngự sẽ mặc kệ y.


Tần Cửu Tịch nhận ra tiểu tâm tư của y, tâm tình rất phức tạp: Một bên đau lòng một bên vui mừng.
Lần rèn luyện này thật sự có ích.
Tiểu bạch cốt không yếu ớt như hắn nghĩ, đây là tin tốt.


Đầu ngón tay hắn vừa chuẩn bị lộ khí đen, Tần Cửu Tịch bỗng nghĩ đến “thân phận”, chuyển sát khí đen thành khí lam.
Bản chất vẫn là sát khí, nhưng tu sĩ dưới Hóa Thần kỳ không thể phân biệt được.
Còn về tu sĩ Hóa Thần kỳ…
Khắp thiên hạ chỉ có mình hắn.


Tần Cửu Tịch ngưng thần chữa thương cho Bạch Tiểu Cốc, Bạch Tiểu Cốc mới đầu hơi lo lắng, sau đó từ từ thả lỏng xương cốt, như được ngâm trong băng tuyền, lành lạnh nhưng không thấu xương, như mùa hè được uống nước lạnh.


Lớp xương bị ma sát được chữa trị, đau đớn rút đi, lát sau tiểu bạch cốt đã trở về trạng thái óng a óng ánh.


Chỉ cần lớp xương bên ngoài không ảnh hưởng, tiểu bạch cốt không dính bụi, toàn thân óng ánh trong suốt, lúc này lại vì sương lam mà ánh xanh, cực kỳ giống một món lam ngọc đẹp đẽ, khiến người ta nhịn không được muốn chạm vào.
“Á!” Bạch Tiểu Cốc co rụt lại, “Ngón tay ngươi nóng quá.”


Tần Cửu Tịch hoàn hồn, phát giác bản thân đã chạm phải tiểu cốt đầu.
Bạch Tiểu Cốc hiếu kỳ hỏi: “Ngươi là pháp tu hệ băng? Hoá ra hệ băng là ngoài lạnh trong nóng!”
Tần Cửu Tịch thu tay về.


Bạch Tiểu Cốc lại nói: “Không sao, ngươi trị hết thương cho cốt, cốt rất cảm kích… Ngươi muốn sờ cốt cũng…”
Tần Cửu Tịch: “Ai trị thương cho ngươi cũng đều có thể chạm vào ngươi?”
Bạch Tiểu Cốc: “Ơ?”
Tần Cửu Tịch nhìn chằm chằm y.


Bạch Tiểu Cốc không hiểu: “Chạm, chạm một chút thì sao? Cốt không bẩn.”
Tần Cửu Tịch: “………”
Bạch Tiểu Cốc: “Hơn nữa đầu ngón tay ngươi nóng nóng, cốt rất thích…”
Tần Cửu Tịch trầm giọng nói: “Tự trọng.”
Bạch Tiểu Cốc: “………”


Nếu Thiết Thiên đang ló đầu ra có thể trợn mắt, nó đã chuyển từ màu tím sang màu trắng mất rồi!
Ma thần đại nhân, tỉnh đi, thứ ngài đối mặt không phải là Nguyệt Tri Tử có da có thịt, mà là bạch cốt đầu trơn bóng, ai có suy nghĩ xằng bậy với một bộ xương chứ!
Á… Có ngài.
Quấy rầy!


Bạch Tiểu Cốt mới có chút hảo cảm với Tô Ngự lại bắt đầu cảnh giác.
Người này thật kỳ quái, vừa dữ vừa không nói lý.
Cốt phải cách xa hắn một chút!
Hỏng rồi!
Bạch Tiểu Cốc chợt nhớ tới một chuyện.
Tần Cửu Tịch bị giấm chua không tên làm quên mất “chuyện lớn”.


Bạch Tiểu Cốc rụt rè thò qua.
Tần Cửu Tịch lại chua: Nếu người mà nhóc xương khô gặp ở Thất Tuyệt Tháp không phải hắn, có phải y đã bị người khác câu đi không.
Sau đó… Tần Cửu Tịch lại hụt hẫng.
Không gặp được hắn chưa chắc là chuyện không tốt.


Bạch Tiểu Cốc lên tiếng: “Ừm…” Quả nhiên không tốt, thật đáng sợ, pháp tu đều lạnh lẽo như vậy sao hu hu!
Tần Cửu Tịch thu nỗi lòng, ngước mắt nhìn y: “Hửm?”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Cái lạnh xuyên khắp da thịt.
Tần Cửu Tịch khó chịu trong lòng, thần thái khó tránh khỏi hơi lạnh.


Không phải hắn giận chó đánh mèo Bạch Tiểu Cốc, chỉ là không thể không oán vận mệnh.
Vạn năm thọ mệnh, may mắn chỉ như sao băng trên trời, sao hắn cam tâm?
Lạnh lùng một chút cũng tốt.
Bạch Tiểu Cốc không thích mình cũng tốt.
“Chuyện gì?” Tần Cửu Tịch hỏi y.


Bạch Tiểu Cốc căng thẳng hơn, sợ mình nói thật, pháp tu hệ băng sẽ biến mình thành kem que cốt.
Hức.
Chỉ là y quên thật.
Tần Cửu Tịch khẽ nhếch mày.
Bạch Tiểu Cốc vội nói: “Quả Xích Đề… quả Xích Đề đã bị cốt… cắn một miếng, ngươi có chê không?”


Y lật quả Xích Đề, chỉ ra chỗ bị gặm, vỏ đã bị rách, lộ ra phần ruột bên trong, chất lỏng dính dính, muốn rơi lại không rơi.
Tần Cửu Tịch: “……”
Bạch Tiểu Cốc sắp khóc tới nơi: “Cốt không cố ý lừa ngươi, cốt quên mất!”


Xong rồi xong rồi, y được trị thương, nhưng y cảm thấy mình sắp bị nặng hơn.
Chuyện này là y sai, giao dịch trọng nhất là tin cậy, là y không thành thật.
Y không cố ý, y quên quả trắng trắng to to không còn nguyên vẹn.
Sương mù lạnh lẽo chen chúc trong ngực Tần Cửu Tịch hóa thành nước.
Sao có thể không gặp chứ?


Dẫu chỉ là sao băng thoáng qua cũng là may mắn suốt đời.
Tần Cửu Tịch không muốn nghĩ những chuyện đó nữa, nhìn nhóc xương khô hoảng hoảng hốt hốt, cứng rắn nói: “Ngươi biết công dụng quả Xích Đề?”
Bạch Tiểu Cốc cẩn thận hỏi: “Ăn… ăn?” Không biết có mùi gì, y không nếm được.


Tần Cửu Tịch giới thiệu công dụng của quả Xích Đề.
Bạch Tiểu Cốc mơ màng: Đột phá là gì? Luyện đan là sao? Làm sao tăng cảnh giới? Y cắn một cái cũng không thấy mạnh lên.


Tần Cửu Tịch nói chuyện này cũng là để lót nền: “Công dụng của quả Xích Đề chỉ ở miếng thứ nhất, vậy nên, quả này đối với ta đã không còn ý nghĩa gì.”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Thôi xong, đây không còn là chê y cắn một miếng nữa mà đã trực tiếp không còn tư cách đàm phán.


Bạch Tiểu Cốc giãy giụa: “To đến vậy, vậy mà đã hết tác dụng?” Y chỉ cắn có một miếng, một miếng tí xíu.
Tần Cửu Tịch lãnh khốc nói: “Không.”
Bạch Tiểu Cốc: “………”
Có lẽ y có giải thích thế nào cũng như không, Tô Ngự nhất định sẽ đông y thành kem que cốt!


Đáng thương y còn chưa rời sơn cốc, còn chưa đi đến Thiên Ngu Sơn, còn chưa thấy một sợi tóc của Tần Cửu Tịch, đã… đã bị đóng thành kem que cốt.
Cốt quá thảm!
Tần Cửu Tịch đau đầu.
Mạch não gì thế này?
Kem que cốt là cái gì, có giòn không?


Thiết Thiên trợn mắt: Giòn không giòn ngài không biết hả? Nói như chưa từng cắn vậy ha ha. Đương nhiên, lão tử chưa từng thấy, lão tử chưa thấy bao giờ.
—— Cho nó một vạn lá gan, nó cũng không dám xem.
Nơi này là hồi ức, nó biết rõ ràng.


Đợi ra ngoài, Tần Cửu Khinh thẹn quá thành giận, một chưởng đập chết nó, nó tìm ai khóc?!
Bạch Tiểu Cốc run run rẩy rẩy, nhỏ giọng hỏi: “Nếu không… ngài thu hồi thuật trị liệu đi?”
Y không thể cho quả Xích Đề, y cũng không cần hắn chữa thương, đau thì đau, tốt xấu có thể chịu tới Thiên Ngu Sơn.


Tần Cửu Tịch: “Ngươi có thể hồi phục quả Xích Đề như cũ?”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Tần Cửu Tịch: “Ta cũng thu được thuật pháp đã thi triển.”
Bạch Tiểu Cốc: Cốt như tro tàn!


Tần Cửu Tịch đương nhiên không làm khó y, nhưng ngẫm đến mục đích rèn luyện, vẫn phải “làm khó” y một chút.
“Nếu quả này đã vô dụng, ngươi lấy quả khác cho ta là được.”
Hoả đồng suýt tắt ngỏm của Bạch Tiểu Cốc đột nhiên rực sáng.
Tần Cửu Tịch: “Sao, muốn ăn gian?”


Bạch Tiểu Cốc điên cuồng lắc đầu: “Không không không, cốt đi hái ngay!”
Xem ra pháp tu hệ băng không xấu xa như y tưởng, còn rất thông tình đạt lý.
Bạch Tiểu Cốc khôi phục sức lực, tuy vẫn còn hơi sợ con hổ trâu to bự, nhưng cũng không muốn bội ước.
Tô Ngự cho y cơ hội, y phải nắm chắc.


Làm cốt phải thành thật!
Tần Cửu Tịch sợ y cứ vậy mà lao ra rồi bị mấy con hung thú cấp thấp kia bắt nạt, bèn nói: “Ngươi có thể ăn hết quả này.”
Bạch Tiểu Cốc: “?”


Tần Cửu Tịch cố gắng mập mờ: “Ngươi đã cắn một miếng, nó đã thuộc về ngươi, sau khi ngươi ăn xong sẽ có sức mạnh… ừm, hái quả cũng tiện hơn.”
Bạch Tiểu Cốc sâu xa gật đầu: “Có lý.”
Tần Cửu Tịch: “…”
Thiết Thiên: Há!
Mẹ nó, nghẹn cười khó quá!


Bạch Tiểu Cốc không vội ra ngoài hái quả, y áy náy nhìn về phía Tần Cửu Tịch: “Ngài yên tâm, cốt sẽ không nuốt lời, chờ ăn xong, cốt sẽ đi hái ngay cho ngài, dẫu có con hổ trâu lớn nữa, cốt cũng không sợ!”
Tần Cửu Tịch vốn đang lo lắng, nghe vậy càng lo lắng hơn.
—— Không thể nhìn, không thể tham dự.


Một trận rèn luyện, không biết ai đang rèn ai.
Bạch Tiểu Cốc há mồm cắn quả Xích Đề, tuy y không nếm được hương vị, nhưng có thể cảm nhận được sự sung sướng khi chất lỏng chảy ra: Ruột đỏ, căng mọng, trắng trắng giòn giòn.
Hẳn là rất ngon!


Không lâu sau, y đã ăn xong, y không cảm giác được khí lực gia tăng, nhưng… y không thể làm Tô Ngự thất vọng.
“Được rồi!” Bạch Tiểu Cốc huơ huơ tay, “Cốt đã có sức!”
Tần Cửu Tịch: “………”
Thôi, tự tin một chút không phải chuyện xấu.


Dưới tình huống bình thường, ăn quả Xích Đề sẽ không có tác dụng, muốn phát huy tác dụng phải luyện thành đan dược, hoặc là dùng khí lực túy hóa hấp thu.
Bạch Tiểu Cốc cứ vậy nuốt vào bụng là phí phạm của trời.
Không thể không có người bên cạnh giúp đỡ.


Tần Cửu Tịch nghĩ—— Có nên để đứa nhỏ có da có thịt? Có thân thể mới dễ dàng tiếp xúc thế gian hiểm ác…
Nên.
Tần Cửu Tịch âm thầm dùng khí lực túy hóa, làm quả Xích Đề trong bụng Bạch Tiểu Cốc phát huy tác dụng.


Bạch Tiểu Cốc đang chuẩn bị lao ra sơn động bỗng phát hiện khác thường: “Á!!!”
Tần Cửu Tịch giả bộ không biết gì.
Bạch Tiểu Cốc kinh ngạc giơ tay, hai mắt mở to: “Cốt có tay, cốt… cốt có da thịt!”
Chỉ một quả Xích Đề, đương nhiên không thể làm Bạch Tiểu Cốc khôi phục hình người.


Toàn thân y vẫn là dáng vẻ tiểu bạch cốt, chỉ có lớp da mỏng ở xương tay, trắng nõn mềm mại, như mây mềm quấn lấy ngọc bích trong trẻo lạnh lẽo.
Hình ảnh này không đáng sợ, thậm chí là duy mĩ.
Ma thần đại nhân ra tay đương nhiên đúng trọng tâm.


Bạch Tiểu Cốc giơ “tay” tới lui, phát hiện: “Hoá ra quả Xích Đề có thể làm thân thể cho cốt!”
Tần Cửu Tịch nhẹ nhàng thở ra: Đã đạt được mục đích.
Thiết Thiên khịa: Bơm nước thành công.


Tần Cửu Tịch luôn nhớ rõ “nhiệm vụ” của bản thân, xụ mặt nói: “Hoá ra quả Xích Đề cũng có ích với ngươi?”
Bạch Tiểu Cốc giật mình, vội nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ trả nợ cho ngươi!”
Tần Cửu Tịch nhìn tay y, nói: “Ngươi… rất mạnh?”


Bạch Tiểu Cốc mạnh? Hình như cũng bình thường, lúc nãy bê một viên đá to cũng không mệt, vội nói: “Mạnh mạnh!”
Tần Cửu Tịch nói: “Chúng ta hợp tác đi.” Bạch Tiểu Cốc nào nghe qua từ này, hiếu kỳ hỏi: “Hợp tác?”


Hợp tác cái gì? Đồng nghĩa với song tu hả? Không, cốt muốn đi tìm Tần Cửu Tịch của cốt, không muốn bị Tô Ngự Tô Ngọc nửa đường trì hoãn!
Tần Cửu Tịch: “…”


Hắn không thể bại lộ chuyện mình nghe được tiếng lòng y, bình tĩnh nói: “Tố chất thân thể pháp tu yếu ớt, ta không thể tùy tiện hái quả, nếu ngươi có sức, chúng ta có thể cùng nhau hái.”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Đã hiểu, hoá ra Tô Ngự rất mảnh mai.
Cũng đúng…


Bạch Tiểu Cốc đánh giá thanh niên trước mắt: Tóc đen da trắng, thân hình thon dài mảnh khảnh, đẹp thì đẹp, nhưng chắc chắn không có cơ ngực rắn chắc và vòng eo hoạt động không ngừng!
So với Tần Cửu Tịch, tất nhiên kém một đêm bảy tám lần!


Tần Cửu Tịch điều chỉnh thân thể của mình theo tiếng lòng y, nghe đến đằng sau…
Cái quái gì vậy?!
Hết chương 125