Tiểu Bạch Cốt

Chương 121

Edit: Phong Nguyệt
Trù nghệ của Bạch Tiểu Cốc không có gì để bàn.
Khi y chưa nếm được gì thì đã có thể tạo ra tuyệt thế mỹ vị, hiện giờ có vị giác, nhấm nháp điều chỉnh, tất nhiên hương thơm bay vạn dặm.


Chân ma không cần ăn cơm như Tần Cửu Tịch cũng bị tay nghề của y chinh phục, đừng nói đến người khác.
Tần Vịnh và hỏa hồ vừa tỉnh lại, Bạch Tiểu Cốc làm những món dễ tiêu hoá cho họ, dẫu chỉ là một chén cháo thịt cũng rất ngon, hơi nóng nghi ngút, hương thơm thoang thoảng, khiến người thèm nhỏ dãi.


Trong lòng hoả hồ chua lòm, hễ nghĩ đến Tần Cửu Tịch ăn không biết bao nhiêu món ngon do Bạch Tiểu Cốc điều chỉnh…
Chua quá đi!
Tần Vịnh không nghĩ nhiều như vậy, gã thích thú ngồi xuống.
Nai không ăn thịt, nhưng nai tinh không chỉ có thể ăn mà còn rất thích ăn.


Sở dĩ gã thích thú là bởi vì đây là món do đồ nhi nấu, hơn nữa còn có giai nhân bên cạnh bầu bạn, thích muốn bay lên trời.
Chuyện này có ai ngờ tới chứ?


Tần Vịnh tưởng mình chết thẳng cẳng, kết quả tỉnh dậy, hai tảng đá lớn trong lòng đều rơi xuống: Tiểu Cốt có thân thể; người ngày nghĩ đêm mong gần ngay trước mắt.
Không bay lên trời đã kiềm chế lắm rồi!


Bạch Tiểu Cốc chuẩn bị món ăn dễ tiêu hóa cho sư phụ và sư huynh, chuẩn bị cho Tần Cửu Tịch và Hứa Nặc những món họ thích.


Ví dụ như… giò heo hầm đậu tương, đầu sư tử kho tàu, tổ yến xào thịt gà xé, canh rong biển bao tử heo, bào ngư trân châu, canh trứng tôm thanh đạm, súp vi cá thịt cua, nấm hầm gà, chân giò hun khói hầm bong bóng cá…


Hỏa hồ nhìn chén cháo thịt đơn sơ trước mặt: “………………”  Sư đệ ‘gả’ đi như bát nước đổ, tức quá!!!
Một bữa cơm cả nhà ăn vô cùng hoà thuận vui vẻ (hỏa hồ: Ha ha).


Tay nghề Bạch Tiểu Cốc có giỏi đến đâu cũng phải ăn, y vừa ăn vừa giới thiệu, làm cho hỏa hồ không ăn được món mặn nhộn nhạo tâm can.
Tần Vịnh lau nước miếng nói: “Tiểu Cốc, đợi mai…”


Gã chưa nói xong, Bạch Tiểu Cốc đã cười nói: “Chỉ cần thân thể sư phụ và sư huynh tốt lên, ngày nào cốt cũng làm món ngon cho hai người ăn.”
Đâu chỉ ngày mai, từ nay về sau, y sẽ ngày ngày làm cho họ ăn!


Hỏa hồ lúc này mới thấy ngọt ngọt, song, khi nhìn thấy Bạch Tiểu Cốc gắp đồ ăn cho Tần Cửu Tịch, vị ngọt lập tức chuyển về vị chua, tức đến mức hận không thể nghiền cháo thành tương!


Chớp mắt, nai tinh và hỏa hồ đã tỉnh lại hơn một tháng, thân thể hai người hoàn toàn khôi phục, ngoại trừ linh hồn hỏa hồ có chút vấn đề, gần như không có gì trở ngại.


Về chuyện linh hồn hỏa hồ bị tổn thương, Bạch Tiểu Cốc từng lo lắng hỏi Tần Cửu Tịch: “Chủ nhân… sau này sư huynh sẽ bị bệnh ư?”
Tần Cửu Tịch an ủi y: “Không sao.”
Bạch Tiểu Cốc hoàn toàn tin tưởng hắn, thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá.”
Thật ra Tần Cửu Tịch có lời giấu giếm.


Đời này hỏa hồ sẽ không sao, bởi vì hắn ta đã hóa hình, dung mạo đã dừng lại, đến chết vẫn duy trì trạng thái thiếu niên, những nguy cơ khác có thể xem nhẹ.
Còn kiếp sau…
Thế gian này làm gì có kiếp trước kiếp này, thế nên cũng không có cái gọi là kiếp sau.


Chỉ cần không đổi túi da, cả đời hỏa hồ sẽ không lo không nghĩ.
Trải qua hơn một tháng quan sát, Tần Vịnh  vô cùng yên tâm Tần Cửu Tịch, không hề lo lắng hắn sẽ bắt nạt đồ nhi bảo bối của mình.


Hỏa hồ cũng nhận ra Tần Cửu Tịch thật lòng với Bạch Tiểu Cốc, Bạch Tiểu Cốc cũng thật lòng thích Tần Cửu Tịch…
Hai người lưỡng tình tương duyệt, không mù đều có thể nhận ra.
Hỏa hồ yên tâm thì yên tâm, chua thì vẫn chua.
Dựa vào đâu?


Tiểu cốt đầu mà hắn ta dưỡng ba mươi năm lại tiện nghi người khác!
Tiểu cốt đầu đã hứa cùng hắn ta song tu, kết quả…
Haizz, thôi đừng nghĩ, nghĩ đến là hỏa hồ đau tim đau phổi.
Lại qua thêm nửa năm, hỏa hồ đề xuất xuống núi xông pha, Tần Vịnh trầm ngâm một lát rồi phê chuẩn.


Gã không nổi dạy nổi hỏa hồ, muốn tiếp tục đột phá thì phải cần tự mình xông pha.
Tu vi sư đệ ngày càng tăng, hỏa hồ là sư huynh khó tránh sốt ruột, cùng với ngồi lo lắng ở Thiên Ngu Sơn, không bằng xuống núi tìm cơ duyên.


Tần Vịnh cho phép, Bạch Tiểu Cốc lại nước mắt lưng tròng, không nỡ rời xa: “Sư huynh… dưới chân núi rất nguy hiểm!”
Hỏa hồ: “…”
Bạch Tiểu Cốc: “Huynh muốn công pháp hay thần khí gì thì cốt đến thí luyện đường phát nhiệm vụ, chắc chắn sẽ có người giúp huynh tìm.”


Y dùng thân phận Nguyệt Tri tuyên bố nhiệm vụ, không chỉ công pháp thần khí, dù san bằng một ngọn tiên sơn cũng có người đi.
Hỏa hồ chọt trán y: “Xem thường ai vậy hả?”
Bạch Tiểu Cốc lấy tay che trán: “Cốt không có xem thường huynh.”


Trước kia hỏa hồ đã không chịu nổi bộ xương làm nũng, thiếu niên trắng như tuyết trước mặt càng chọc đến tâm can: “Được rồi!”


Hắn ta cố ý xụ mặt: “Hồi còn Chiêu Diêu Sơn, ta đã muốn xuống núi xông pha rồi, chỉ là ta sợ mình đi, đệ và sư phụ sẽ bị ăn hϊế͙p͙, vất vả lắm mới có cơ hội, đệ còn muốn cản?”
Bạch Tiểu Cốc: “…” 


Hỏa hồ chỉ mới nói nặng một câu đã hối hận đứt ruột đứt gan, không cứng miệng nổi nữa: “Cùng lắm nửa năm, ta sẽ về thăm đệ và mọi người.”
Bạch Tiểu Cốc sáng mắt lên: “Cùng lắm nửa năm?”
Hỏa hồ: “… Ừm.”


Bạch Tiểu Cốc bẻ ngón tay: “Một tháng là ba mươi ngày, nửa năm là một trăm tám mươi ngày, một ngày ba bữa, một bữa ba món, một trăm tám mươi ngày là…”
Vậy mà Bạch Tiểu Cốc tính ra: “Vậy cốt sẽ chuẩn bị cho huynh hai ngàn món!” Một bữa ba món còn thừa ha ha!
Hỏa hồ: “……………”


Hoả hồ vừa thấy ngọt ngào vừa thấy cạn lời, cuối cùng không nỡ để Bạch Tiểu Cốc vất vả, vội nói: “Hai ngàn món để nửa năm, đệ muốn cho ta ăn cơm thừa canh cặn à?!”
Bạch Tiểu Cốc nhìn hắn ta như nhìn thằng ngốc: “Sư huynh không biết sao, Càn Khôn châu có thể bảo quản đồ ăn trăm năm không thiu.”


Hỏa hồ nghẹn họng.
Bạch Tiểu Cốc lại đâm thêm một nhát: “Sư huynh không biết cũng bình thường thôi, hạt châu đó là chủ nhân luyện cho cốt, dùng rất tốt, huynh xem…” Sau đó y lấy ra hạt châu lớn bằng trứng bồ câu.


Tuy hỏa hồ chưa bao giờ nghe qua loại Càn Khôn châu này, nhưng chỉ nhìn một cái đã không thể không hít hà.
Mẹ nó!
Ánh sáng vô phẩm.
Một quả Càn Khôn Châu được luyện thành Thần Khí.
Trời!
Hỏa hồ không chua nổi nữa, kém xa như vậy lấy gì mà chua!


Hỏa hồ nấn ná mấy ngày, chủ yếu là chờ Bạch Tiểu Cốc làm xong hai ngàn món…


Mấy năm nay tu vi tiểu cốt đầu tiến bộ vượt bậc, đã tới Kim Đan trung kỳ, có thể ngạo thị quần hùng ở Thập Nhị Tiên Sơn, tùy tiện tu thuật pháp nào cũng đều có thể đại sát tứ phương, nhưng tiểu cốt đầu nhà họ lại…
“Cháy đi, khống hỏa thuật!”
“Cố gắng lên, xắt rau thuật!”


“Vung lên đi, nồi sạn!”
Hỏa hồ ly nhìn Bạch Tiểu Cốc nấu ăn, chợt hiểu vì sao Tần Cửu Tịch muốn cách ly Lãm Nguyệt Phong, không cho bất cứ đệ tử nào ở Thiên Ngu Sơn đến hầu hạ ‘Nguyệt Tri tiên nhân’ tôn quý.
Gì đây…
Gì đây!
Bất cứ ai đến hầu hạ cũng sẽ bị vỡ hình tượng!


Hình ảnh Nguyệt Tri tiên nhân bạch y tiêu sái, tóc bạc rủ xuống, tiên khí lượn lờ ‘đại sát tứ phương’ trong trù phòng vẫn nên đừng để người ngoài nhìn thấy!
Dùng tu vi Kim Đan kỳ để nấu cơm, không hổ là người đứng đầu Thập Nhị Tiên Sơn.
Bá, khí, trắc, lậu.


Chỉ ba ngày, Bạch Tiểu Cốc đã làm xong hai ngàn món, chay mặn phối hợp, dinh dưỡng cân bằng, trị cái bệnh kén ăn của hỏa hồ.
Bạch Tiểu Cốc đưa Càn Khôn châu cho hỏa hồ.


Trong lòng hỏa hồ rất phức tạp: Hạt châu chứa ‘tình cảm’ của sư đệ bảo bối cực cực khổ khổ (không) làm, nhưng hạt châu là tình địch luyện chế.
Mẹ nó, phỏng tay!
Bạch Tiểu Cốc vẫn không nỡ xa hồ ly: “Sư huynh…”


Hỏa hồ giật mình, sợ y kêu thêm hai tiếng nữa, hắn ta sẽ không rời được Thiên Ngu Sơn: “Ta đi đây”
Bạch Tiểu Cốc: “Từ từ!”
Hỏa hồ ly miễn cưỡng cứng rắn: “Sao?”
Bạch Tiểu Cốc lấy ra một tờ giấy nhăm nhúm đưa cho hỏa hồ.
Hỏa hồ không cần mở ra cũng biết đây là gì.


—— Hắn ta đặt tên cho Bạch Tiểu Cốc, trước khi chết hắn ta dặn dò Bạch Tiểu Cốc xem lá thư kia.
Hỏa hồ ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Cốc.
Bạch Tiểu Cốc dùng chất giọng trong trẻo thì thào: “Phong tiêu tự lạc lạc, văn chất thả bân bân.”
Bân Bân.


Cái tên hỏa hồ chọn tới chọn lui cho sư đệ, vậy mà…
Hỏa hồ ly tự giễu cười: “Tên hiện giờ của đệ rất hay.”
Bạch Tiểu Cốc cũng được, Nguyệt Tri cũng được.
Chỉ cần y thích thì nó sẽ là hay nhất.
Bạch Tiểu Cốc nhìn hắn ta: “Cốt rất thích cái tên Bân Bân này.”


Trái tim hỏa hồ thắt lại.
Bạch Tiểu Cốc nhớ tới tuyệt vọng khi Thất Tuyệt Tháp sụp đổ, hốc mắt đỏ bừng, nghẹn ngào nói: “Là cốt không xứng với cái tên hay như vậy…”
Hỏa hồ ly nhíu mày: “Nói bậy gì đó…”


Hắn ta nói còn chưa dứt lời, Bạch Tiểu Cốc lại nói: “Cho huynh được không?”
Hỏa hồ ly ngẩn ngơ.
Bạch Tiểu Cốc nhìn thẳng vào mắt hắn ta: “Cốt nghĩ không ra tên nào tốt hơn, huynh giữ tên này cho mình được không?”
Y còn nhớ rõ.
Tiểu cốt đầu còn nhớ rõ.


Nhớ rõ chấp niệm trước khi chết của hắn ta.
Hắn ta muốn có tên, muốn tiểu cốt đầu lấy tên cho hắn ta.
Hắn ta không phải người quan trọng nhất của tiểu cốt đầu, nhưng tiểu cốt đầu vẫn là người quan trọng nhất của hắn ta.
Thôi.
Vậy cũng được.


Hỏa hồ nắm chặt tờ giấy, khi ngẩng đầu lần nữa, hỏa đồng sáng rực: “Vốn dĩ cũng không trông cậy vào đệ.”
Bạch Tiểu Cốc: Ấm ức!
Hỏa hồ ly cong môi: “Đỗ Bân Bân… Tất cả đều là mộc, vừa vặn phù hợp mệnh cách bổn đại gia.”


Hắn ta giao cái tên mình đặt cho tiểu cốt đầu, lại nhận về từ chỗ tiểu cốt đầu.
Đỗ Bân Bân.
Là hắn ta lấy.
Cũng là y lấy.
Cũng được.
Đỗ Bân Bân xuống núi, như hứa hẹn, cách nửa năm về Thiên Ngu Sơn một lần, sau đó Bạch Tiểu Cốc bổ sung Càn Khôn Châu cho hắn ta.


Về sau, Bạch Tiểu Cốc bất mãn nói: “Rốt cuộc mỗi lần sư huynh trở về là nhớ bọn đệ hay là muốn ăn?!”
Khi đó hỏa hồ đã châu quang bảo khí đầy người, tủm tỉm hỏi: “Đệ đoán?”
Bạch Tiểu Cốc: “…………”
Tức đến mức không muốn nấu cơm cho hắn ta nữa!


Trong núi không có ngày tháng, bỗng chốc trăm năm trôi qua.
Thiên Ngu Sơn ngày càng lớn mạnh, danh hào Nguyệt Tri ngày càng vang dội, thuật pháp của Bạch Tiểu Cốc cũng có đột phá.
Sau ‘trù thuật, y lại thắp sáng sáng kỹ năng ảo thuật.
Tuy không ra gì, nhưng y rất có hứng thú, ngày nào cũng hăng hái luyện tập.


Tần Cửu Tịch ‘tùy tài mà dạy’, hắn phát hiện Bạch Tiểu Cốc không có hứng thú với thuật pháp công kích từ lâu, vậy nên đa số dạy về phòng ngự, bây giờ nhóc xương khô lại thích ảo thuật, đây cũng là một phương hướng không tồi.
Ảo thuật thiên về phòng ngự, cũng tính công kích.


Cực thích hợp Bạch Tiểu Cốc.
Trăm năm này, tu vi của Tần Vịnh cũng có tiến triển, tuy tư chất cùng lắm chỉ Kết Đan, nhưng có ‘Nguyệt Tri’ tiên nhân che chở, cả đời vô tư lự.
Tần Vịnh không dạy được Bạch Tiểu Cốc nữa, càng thích thành lão phụ thân.


Gã và Hứa Nặc không thể sinh dục, Bạch Tiểu Cốc và hỏa hồ chính là con của họ.
—— Tần Cửu Tịch quá tôn quý, bọn họ không dám mạo phạm.
Tần Vịnh lo lắng cho con, không kiềm được hỏi Tần Cửu Tịch: “Tiểu Cốc quá non nớt, thật sự không để nó đi luyện tập?”
Tần Cửu Tịch giật mình.


Tần Vịnh mập mờ nhắc nhở: “Nó còn trẻ, lỡ ngày nào đó chúng ta không còn nữa…”
Hết chương 121