Tiểu Bạch Cốt

Chương 118

Edit: Phong Nguyệt
Ác hơn là tiểu thảo tinh còn nằm trong lòng y gào thét: “Nguyệt Tri tiên nhân! Nguyệt Tri tiên nhân! Ngài là anh hùng của thảo! Ngài là ánh sáng soi đường thảo! Thảo vĩnh viễn sùng bái ngài!”
Thấy nó nhỏ giọng gào thét, Bạch Tiểu Cốc suýt nữa quăng nó ra ngoài!


“Ngươi… ngươi…” Bạch Tiểu Cốc không biết nên nói cái gì.
Tiểu thảo tinh hồn nhiên không hay biết, vô tư bày tỏ lòng sùng bái của mình, càng nói càng quá đáng.
Tiểu thảo tinh kinh hỉ nói: “Tiên nhân nhìn ta, tiên nhân đang nhìn ta, có phải thảo sẽ…”


Bạch Tiểu Cốc lão đại không vui, ngắt lời: “Không phải nhìn ngươi!”
Tiểu thảo tinh không nghe thấy Bạch Tiểu Cốc nói gì, nó vẫn còn đang kích động: “Tiên nhân tiên nhân! Thảo ngưỡng mộ ngài! Thảo…”


Bạch Tiểu Cốc ấn tiểu thảo tinh xuống, tiểu thảo tinh ló đầu ra, Bạch Tiểu Cốc lại ấn xuống, tiểu thảo tinh phát giác không đúng, nhìn về phía Bạch Tiểu Cốc: “Sao vậy?”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Tiểu thảo tinh: “Chẳng lẽ ngài không thích Nguyệt Tri tiên nhân?!”


Bạch Tiểu Cốc không thích Nguyệt Tri tiên nhân, y chỉ thích chủ nhân nhà mình, vấn đề là… chủ nhân y đang đứng trên đài!
Tiểu thảo tinh bày tỏ với chủ nhân y —— Tức quá, toàn xương chua loét!
Bấy giờ Tần Cửu Tịch dời mắt nhìn chúng tu sĩ dưới đài, bình thản nói về đại điển lập tông.


Đây là lần đầu tiên “Nguyệt Tri tiên nhân” mở miệng, chúng tu sĩ nghe thấy giọng hắn đều tỏ vẻ sùng kính.
Không hề nghi ngờ, âm thanh của Nguyệt Tri tiên nhân giống hệt như con người ngài, trong như trăng sáng trên đỉnh Thiên Ngu Sơn, thanh lãnh như tuyết.


Tiểu thảo tinh kích động suýt nữa ngất xỉu: “Hay quá… hay quá…”
Bạch Tiểu Cốc bĩu môi: Giọng chủ nhân đương nhiên dễ nghe!
Bạch Tiểu Cốc lại nghĩ: Y xấu tính rồi, y không muốn người khác nghe thấy giọng của chủ nhân chút nào.
Y không muốn chia sẻ cho ai hết.
Hu hu y là bộ xương xấu tính.


Bởi vì Tần Cửu Tịch đang nói chuyện, hiện trường vô cùng yên tĩnh, tiểu thảo tinh kích động chết đi sống lại cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào. Nó hết sức chăm chú nghe Nguyệt Tri tiên nhân nói chuyện.
Bạch Tiểu Cốc cũng nghiêm túc nghe, chỉ là rất nhiều thứ y không hiểu, tâm hồn bất giác lơ lửng trên mây.


Vừa nãy chủ nhân đang nhìn y? Hay chủ nhân thích diện mạo ngân hồ này?
Tuy ngân hồ là y, nhưng trên đời này có ngàn vạn ngân hồ, lỡ có con nào câu mất chủ nhân thì sao!
Bạch Tiểu Cốc: Lo lắng!


Tần Cửu Tịch nói sơ về quy củ của Thiên Ngu Sơn, phần còn lại giao cho Hứa Nặc. Mặc dù Tần Cửu Tịch có thể thỏa đáng những việc này, nhưng thân phận Nguyệt Tri cần phải thần bí một chút, có thể nói ít thì tận lực nói ít, tránh cho mai sau Bạch Tiểu Cốc lộ diện, tạo thành phiền toái không cần thiết.


Tần Cửu Tịch vừa đi, bầu không khí sinh động lên, tiểu thảo tinh cũng mở miệng nói chuyện như thường.
Chuyện phía sau Bạch Tiểu Cốc không để ý lắm, có gia nhập hay không không có ý nghĩa gì với y.
Ngược lại lời tiểu thảo tinh làm chuông cảnh báo trong lòng y vang ầm ĩ.


Tiểu thảo tinh lải nhải kể về “công tích vĩ đại” của Nguyệt Tri tiên nhân, không bàn nhắc tới vụ giết chân ma ở Thất Tuyệt Tháp, nó đã sớm có vô số phiên bản ở Thập Nhị Tiên Sơn, đương sự Bạch Tiểu Cốc nghe còn thấy lạ: Là vậy ư? Y soái như vậy ư?!


Bạch Tiểu Cốc không vui nghĩ: Chân ma là chủ nhân, chủ nhân mới soái nhất, bọn họ biết cái gì!
Chẳng qua những lời này y không thể nói với ai. Bạch Tiểu Cốc không thể không để chủ nhân chịu thiệt.


Tiểu thảo tinh nói một hồi rồi nói đến chuyện Bạch Tiểu Cốc lo lắng nhất: “Rất nhiều người thích Nguyệt Tri tiên nhân, thoại bản bán chạy nhất sạp thư hiện giờ chính là thoại bản của Nguyệt Tri tiên nhân.”
Bạch Tiểu Cốc sửng sốt: “Sách gì?”
Tiểu thảo tinh thần bí hỏi: “Ngươi chưa thấy?”


Bạch Tiểu Cốc ngây người.
Tiểu thảo tinh nói: “Ôi, ngài đã giúp thảo đại ân, nếu không nhờ ngài sao thảo có thể nhìn Nguyệt Tri tiên nhân gần thế được!”


Tiểu thảo tinh chỉ lớn bằng bàn tay, đồ trong túi Càn Khôn lại không ít, nó tìm một hồi rồi đưa một quyển sách cho Bạch Tiểu Cốc: “Thảo cảm thấy quyển này hay nhất, ngươi có thể xem một chút… Tuy đều là ảo tưởng của tiểu tinh quái, nhưng có ai chưa từng ảo tưởng đâu, tóm lại không thiệt, lỡ…”


Nó nói rồi nhìn diện mạo của Bạch Tiểu Cốc, đôi mắt bằng hạt đậu sáng ngời: “Ngươi đẹp như vậy, không chừng có thể…” Nó lấy ra thêm mấy quyển sách rồi đưa cho Bạch Tiểu Cốc, “Mau mang về xem đi, không chừng ngươi có thể trở thành vai chính trong sách.”
Bạch Tiểu Cốc không hiểu: “Vai chính?”


Tiểu thảo tinh: “Đúng đúng, hồ yêu đẹp như ngươi dễ trở thành vai chính trong thoại bản lắm!”
Bạch Tiểu Cốc cầm thoại bản, cẩn thận hỏi: “Ngươi cảm thấy… ừm… Nguyệt Tri tiên nhân hôm nay và Nguyệt Tri tiên nhân hôm qua, ai… ừm… hấp dẫn hơn?”


Tiểu thảo tinh không do dự nói: “Đương nhiên là hôm nay!”
Bạch Tiểu Cốc: “…………”
Tiểu thảo tinh nói: “Hôm nay là lần đầu tiên Nguyệt Tri tiên nhân mở miệng, thanh tuyến không chê vào đâu được!”
Bạch Tiểu Cốc: Đúng vậy, chỉ là…
Cốt rất giận!


Bạch Tiểu Cốc cũng biết mình vô lý, chỉ là y không nén nổi cảm xúc trong lòng, nếu tính y không ôn hoà thì sẽ thảy “tình địch” này xuống Thiên Ngu Sơn ngay!
Sư phụ nói phải giúp đỡ mọi người, không thể vô cớ giận chó đánh mèo.
Bạch Tiểu Cốc ấm ức nói: “Ta phải về.”


Tiểu thảo tinh thở dài: “Thảo cũng đi về.”
Bạch Tiểu Cốc ngẩn người: “Ngươi không muốn gia nhập Thiên Ngu Sơn?”
Tiểu thảo tinh: “”
Bạch Tiểu Cốc không biết tại sao tiểu thảo tinh lại ngơ ngác.


Tiểu thảo tinh thấy Bạch Tiểu Cốc không khịa mà thật sự nghiêm túc lo cho mình. Nó vừa cảm thấy ngân hồ thiện lương vừa cảm thấy mỹ nhân được trời thiên vị, không biết nỗi khổ của tiểu tinh quái.


Tiểu thảo tinh bất đắc dĩ nói: “Ngươi nhìn ta đi, ngay cả hình người cũng không duy trì được, sao có tư cách làm môn hạ Thiên Ngu Sơn?”
Bạch Tiểu Cốc nhíu mày: “Chủ… ừm… tiên nhân nói không nhìn tu vi mà, phàm là tâm tính phẩm đức tốt đẹp đều có cơ hội gia nhập Thiên Ngu Sơn.”


Đây là lời Tần Cửu Tịch đã nói ở đại điển lập tông.
Thiên Ngu Sơn không tuyển chọn môn đồ dựa vào linh căn hay tu vi, mà dựa vào tâm tính phẩm đức.


Tiểu thảo tinh: “Khách sáo thôi, tiên môn nào cũng nói vậy, nhưng ai cũng biết làm gì có chuyện xét tâm tính phẩm đức? Cuối cùng vẫn xem tu chất và cảnh giới…”
Bạch Tiểu Cốc: “Sao không? Chỉ cần xem…”
Y chợt dừng lại, nhớ ra là không thể nói.


Chỉ có chân ma mới có thể thấy linh hồn vạn vật, cũng chỉ có chân ma có thể thấy linh hồn có trong hay không, không phải trong bình thường mà là có từng làm chuyện ác hay không…


Phẩm đức tâm tính đối với những người khác là thứ không thể xét, nhưng đối với Tần Cửu Tịch, hắn có thể liếc mắt một cái là rõ.
Tính tình nóng nảy, tính tình ngu dốt, lề mề chậm chạp… không phải đức hạnh không tốt. Ai cũng có ưu khuyết điểm, có lương tâm là được.


Có thể giữ được điểm mấu chốt, không dung xâm phạm, coi tôn nghiêm quan trọng hơn mạng… Vậy thì linh hồn đó trong suốt sáng ngời.


Tuy tiểu thảo tinh không chỉ ngưỡng mộ Tần Cửu Tịch mà còn là ‘tình địch” của Bạch Tiểu Cốc, nhưng Bạch Tiểu Cốc có thể chắc chắn rằng linh hồn tiểu thảo tinh sáng ngời, thích hợp với Thiên Ngu Sơn, có thể gia nhập Thiên Ngu Sơn…
Bạch Tiểu Cốc suy nghĩ một hồi, hỏi: “Sao ngươi không đi thử một lần?”


Tiểu thảo tinh sửng sốt.
Bạch Tiểu Cốc nói tiếp: “Mọi người đều nói ngươi không được, ngươi lập tức từ bỏ?”
Câu hỏi vừa nhu vừa cương, khiến tiểu thảo tinh giật mình.
Bạch Tiểu Cốc nói: “Đừng quan tâm người khác, tự mình đi thử mới biết.”


Tiểu thảo cẩn thận hỏi: “Thảo đi không phải tự chuốc lấy nhục sao?…”
Bạch Tiểu Cốc: “Tự rước lấy nhục? Ngươi sợ mất mặt?”
Tiểu thảo tinh: “!”
Bạch Tiểu Cốc: “Ngươi không sợ mất mặt, sợ gì nhục?”
Một lời bừng tỉnh thảo trong mộng.


Tiểu thảo tinh kích động nói: “Thảo muốn đi thử! Thảo nhất định phải đi thử! Nếu thảo có thể gia nhập Thiên Ngu Sơn, vậy thì sẽ có thể nhìn thấy Nguyệt Tri tiên nhân mỗi ngày… thoại bản kia… trời ạ… Thảo cũng có hy vọng…”


Bạch Tiểu Cốc không biết trong thoại bản viết cái gì, nhưng y tự tin nói: “Không! Ngươi không có hy vọng!”
Tiểu thảo tinh: “”
Bạch Tiểu Cốc không kiềm được nói: “Nguyệt Tri tiên nhân… có người trong lòng rồi!”
Tiểu thảo tinh sợ ngây người: “Sao… sao ngươi biết?”


Bạch Tiểu Cốc: “Ta chính là người đó!”
Tiểu thảo tinh: “……………”
Bạch Tiểu Cốc nhận ra mình nói nhiều, sợ lại nói bậy, quăng tiểu thảo tinh lại rồi chạy trối chết.
A a a, cốt gặp rắc rối!
Chủ nhân có tức giận hay không?
Chỉ là…


Nghĩ đến nhiều người thích chủ nhân như vậy, nghĩ đến chủ nhân sẽ bị một ngân hồ câu mất, trái tim làm từ quả Xích Đề của Bạch Tiểu Cốc phát đau!
Bạch Tiểu Cốc chạy về địa cung, nhốt mình trong phòng ngủ, càng nghĩ càng khổ sở.


Tần Cửu Tịch thả một sợi thần thức trên người y, nhưng lại không nghe được đối thoại của Bạch Tiểu Cốc và tiểu thảo tinh.
Hắn phóng thần thức là vì bảo vệ Bạch Tiểu Cốc, không phải “giám thị” tiểu gia hỏa.


Hắn và Bạch Tiểu Cốc đã sớm vượt qua giới hạn thân mật, song sinh hoạt riêng tư vẫn phải có.
Gia đình là bến đỗ an toàn, không phải nhà tù.
Hắn phải cho Bạch Tiểu Cốc một mái ấm an lành.
Xong đại điển lập tông, Tần Cửu Tịch trở lại địa cung.


Bạch Tiểu Cốc đã xem xong rất nhiều thoại bản, trước đó y ngơ ngơ ngác ngác, ngoài miệng nói song tu, thật ra đều là Tần Cửu Tịch dạy, không hề có kiến thức “sách vở”.
Lúc này “bù lại”, Bạch Tiểu Cốc được mở ra thế giới mới.
Trời ạ!
Vậy mà cũng được?!


Vậy mà bọn họ định câu dẫu chủ nhân thế này!
Bạch Tiểu Cốc nhìn đến mặt đỏ tai hồng, nhân tiện lo lắng thấp thỏm.
Làm sao đây?
Lỡ chủ nhân thật sự bị mấy chiêu này câu mất thì sao!
Khi Tần Cửu Tịch trở về, Tiểu Bạch Cốt thông minh không ai bằng đã nghĩ ra cách ứng phó.


Không phải là mấy chiêu này thôi sao?
Không phải chỉ là đánh úp thôi sao?
Chỉ cần y dùng lên người chủ nhân trước, chủ nhân sẽ có sức đề kháng.
So với chờ người khác câu dẫn chủ nhân, chi bằng tự y làm!


Thế nên Tần Cửu Tịch mới vừa bước vào địa cung, Bạch Tiểu Cốc lập tức nhón chân hôn hắn.
Hết chương 118