Edit: Phong Nguyệt
Thiên Ngu Sơn đại trận mở ra vừa đúng lúc.
Sáu tu sĩ Nguyên Anh Kỳ ngoài “bí cảnh” tự cho là bố trí chu toàn, thậm chí thả đệ tử dòng chính của mình vào—— Có sáu người họ hộ pháp, bí cảnh sẽ trở thành cơ hội rèn luyện hiếm có.
Nếu có thể “trùng hợp” để đệ tử dòng chính tham dự chém giết chân ma, chúng sẽ có tiền đồ vô lượng!
Bàn tính của họ đánh rất vang.
Đợi tất cả tu sĩ tiến vào bí cảnh, bọn họ bắt đầu liên kết thần thức, từ từ bao trùm toàn bộ bí cảnh, chuẩn bị xác nhận chân ma lẻn vào trong đó.
Khi phát hiện tung tích chân ma, bọn họ sẽ lập tức tiến vào bí cảnh bao vây diệt trừ!
Căn cơ trận pháp được Huệ Đà Nghiêu Quang Sơn vẽ ra, lão ta dùng hết sức chống đỡ bí cảnh, không thể tham dự điều tra.
Đang lúc mọi chuyện đi theo từng bước, mắt thấy phạm vi thần thức càng lúc càng lớn, sắp sửa bắt được ma đầu từ giữa chúng tu sĩ thì…
Huệ Đà bỗng nhiên bị phản phệ, phun ra một búng máu đen.
Chưởng toạ Mộc Dương Sơn cách lão ta gần nhất, kinh ngạc hỏi “Sao thế này?”
Mấy người còn lại cũng rối rít nhìn sang.
Sắc mặt Lăng Chí Nghĩa tái nhợt, khϊế͙p͙ sợ nói: “Thiên Ngu Sơn có biến!”
Những người khác cũng nhanh chóng phát hiện, quái vật khổng lồ mà bọn họ cho vào bí cảnh không đáng là gì so với trước mặt.
Bí cảnh nho nhỏ được xây dựng trong khoảng thời gian ngắn làm sao địch nổi Thiên Ngu Sơn đại trận yên lặng bảy ngàn năm!
Chúng chưởng toạ gần như hướng thần thức sang chỗ đệ tử dòng chính trong bí cảnh, Đồng Diệp Đan đứng bật dậy: “Trác nhi!”
Ai cũng biết Cơ Phong Sơn lão tổ cực kỳ sủng ái một đệ tử trẻ tuổi, tên là Ôn Trác, tất nhiên là rất tuấn tú lịch sự, thiên tư cực cao, có khả năng kế thừa bí truyền của Cơ Phong Sơn.
Đồng Diệp Đan không thể để Ôn Trác chết ở đây.
Số chưởng toạ có cùng ý nghĩ với nàng ta không ít, mỗi một anh tài trẻ tuổi đều được các tông môn hao người tốn của bồi dưỡng.
Không đề cập tới tình cảm cá nhân, chỉ nhắc đến tài nguyên và thời gian ngần ấy năm đã không thể vứt bỏ.
Chỉ có Đường Đình Sơn lão tổ không có đệ tử đi vào, ngược lại tỉnh táo hơn: “Đừng xúc động, có thể là ma đầu kia…”
Chỉ là không ai nghe ông ta nói.
Âm mưu quỷ kế thì sao, bọn họ phải cứu đệ tử bị nhốt trong đó ra.
Nếu thấy chết mà không cứu, không nhắc đến chuyện nên công đạo với tông môn thế nào, chỉ lời đồn thôi cũng khiến họ không thể đứng ở Thập Nhị Tiên Sơn.
—— Đối với đệ tử dòng chính còn thấy chết không cứu, làm sao quảng đại môn đồ!
Đường Đình Sơn lão tổ thấy khuyên không được, không khuyên nữa, chỉ nhắc nhở: “Chớ nên khinh địch, ma đầu lay lắt bảy ngàn năm, chắc chắn có chỗ hơn người, bốn người các ngươi hợp lực mới có hi vọng đấu một trận với hắn, chớ nên đơn đả độc đấu, trúng kế của hắn!”
Tuệ Đà không thể đi vào bí cảnh, lão ta bị trận pháp phản phệ, sống chết chưa rõ.
Chưởng toạ Đường Đình Sơn tu vi không ổn, đi vào cũng thêm phiền.
Lăng Chí Nghĩa và Đồng Diệp Đan dẫn đầu, bốn người đi vào bí cảnh.
Không biết căn cơ Thiên Ngu Sơn đại trận thế nào, trước khi tiến vào không thể dùng thần thức quan sát toàn cảnh, bấy giờ đại kinh thất sắc.
“Đây…”
“Đây là Thất Tuyệt Tháp!”
Lăng Chí Nghĩa: “Đây là một ngọn Thất Tuyệt Tháp đảo ngược!”
Gần như ai cũng từng đi qua ngọn Thất Tuyệt Tháp đã sụp đổ ở Chiêu Diêu Sơn cách đây ngàn dặm.
Đa số bọn họ sinh ra ở hai ba ngàn năm trước, khi đó Thập Nhị Tiên Sơn đã không còn truyền thuyết ma thần che chở, có chăng chỉ là phản loạn đổi trắng thay đen.
Gần như thời niên thiếu của ai cũng từng đi qua Thất Tuyệt Tháp, thậm chí có người đến tầng 6, nhưng cũng chỉ tới tầng 6, hướng lên trên là cấm địa, dẫu là sư tổ của họ không dễ dàng đặt chân tới.
Bọn họ đã được dạy bảo rằng: “Không được đến tầng 7, không được thả chân ma vạn năm kia ra.”
Nào ngờ lúc này, bọn họ đang ở tầng 7 Thất Tuyệt Tháp!
Tầng 7 Thất Tuyệt Tháp là một không gian cực nhỏ, đây là đỉnh của Thất Tuyệt Tháp, bên trong nồng đậm sương đen, có thể mơ hồ nhìn thấy vách tường trắng tinh ở khoảng cách hơn mười trượng.
Trừ nó ra không còn có bất cứ thứ gì khác.
Vách tường trắng bị tử khí bao lấy, như gương mặt chết chóc, không hề có sức sống, lạnh lẽo đáng sợ.
Sương đen bao trùm cũng khiến họ rét run, nói là sương chi bằng nói chất lỏng sền sệt, ẩm ướt dán lên da như độc xà, cảm giác rùng rợn từ lỗ chân lông xông vào thân thể, như giòi bọ sinh sôi.
Bọn Lăng Chí Nghĩa đã là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, kiến thức rộng rãi, giờ khắc này cũng rợn tóc gáy, sợ hãi xưa nay chưa từng có.
Khuôn mặt kiều nhu của Đồng Diệp Đan cắt không còn giọt máu, cánh môi xanh tím khẽ run, phun ra hai chữ: “Hỗn độn!”
Lăng Chí Nghĩa hít một hơi, chưởng toạ Mộc Dương Sơn bên cạnh cũng siết chặt pháp khí.
Hỗn độn!
Hỗn độn thiên địa sơ khai có thể cắn nuốt hết thảy!
Hoá ra đỉnh tháp trấn áp chân ma lại có thứ này…
Nếu giết chết chân ma, còn ai có thể chống lại hỗn độn không thuộc về thế giới này!
Bọn họ không kịp suy tư, một hắc ảnh xuyên qua sương đen, không hề bị hỗn độn quấy nhiễu.
Gần như trong nháy mắt, hắc ảnh đâm vào cổ họng Lăng Chí Nghĩa, Lăng Chí Nghĩa thả ra phân thân, nhưng vô dụng, hắc ảnh phân thành hai, cùng lúc đánh nát bản thể và phân thân ông ta!
Lăng Chí Nghĩa: “Trốn!”
Ông ta chỉ kịp nói một chữ, cả người đã bị sương đen sền sệt kéo xuống vực sâu.
Bọn Đồng Diệp Đan đại kinh thất sắc.
Thật đáng sợ, sức mạnh này thật đáng sợ!
Bọn họ quá ngông cuồng, tự cho là đúng.
Bốn người liên thủ treo cổ chân ma?
Nằm mơ!
Bọn họ xem nhẹ chân ma bị cầm tù bảy ngàn năm, xem nhẹ sức mạnh đáng sợ nhất sinh ra từ thiên địa sơ khai.
Nguyên Anh kỳ là cái thá gì?
Dù Hóa Thần hay phi thăng, cũng chưa chắc có thể áp chế sức mạnh đứng trên thiên địa này.
Hắc ảnh tất nhiên là Tần Cửu Tịch, hắn vào địa cung Thiên Ngu Sơn, trước kia mở ra đại trận thấy được thứ Giang Kha để lại cho hắn.
Một phong thư thật dài.
Hứa Nặc đưa cho Tần Cửu Tịch một phong thư tay, nhưng hiển nhiên Giang Kha có nhiều lời muốn nói với Tần Cửu Tịch, một phong thư tay ngắn ngủi không thể nói rõ mọi chuyện.
Giang Kha nói cho Tần Cửu Tịch biết người trợ giúp gã ta bày ra hai Thất Tuyệt Tháp trận chính là sư phụ mình, cũng là vị ma thần sinh ra Tần Cửu Tịch.
Khi một chân ma sinh ra, sẽ có một chân ma khác rời đi.
Bọn họ dùng sinh mệnh kéo dài hậu đại, “mẫu thần” tử vong ắt sẽ có tân ma thần ra đời.
Sư phụ Giang Kha trước khi sinh ra Tần Cửu Tịch đã nói: “Con của ta là chân ma cuối cùng trong trời đất.”
Hắn tiên đoán ngàn vạn năm sau, dạy Giang Kha trận pháp, giúp gã trù tính hai ngọn Thất Tuyệt Tháp.
Một cái là sinh, một cái là tử.
Sinh là che chở, chết là thần phạt.
Quyền quyết định ở trong tay Tần Cửu Tịch.
Chỉ cần mở ra Thiên Ngu Sơn đại trận, Tần Cửu Tịch sẽ đạt được sức mạnh hỗn độn.
Ảnh dừng của Thiên Ngu Sơn trận chính là sinh tử của thế giới.
Tần Cửu Tịch có thể lựa chọn cắn nuốt hỗn độn làm thế giới này sinh, cũng có thể lựa chọn thả hỗn độn làm thế giới này tử.
Đây là quyết định của chân ma tộc sau bảy ngàn năm chờ đợi.
Mà chân ma duy nhất sót lại là Tần Cửu Tịch sẽ lựa chọn.
Nếu hắn cảm thấy thế giới này không có bất luận ý nghĩa sinh tồn nào, vậy hãy để nó quy về hỗn độn; nếu hắn nhìn thấy đoá hoa chớm nở ở thế giới này, vậy hãy hóa thành tân thần, cả đời che chở nó.
Giang Kha nói với Tần Cửu Tịch: “Xin lỗi, để ngươi gánh nhiều như vậy.”
“Bất kể ngươi lựa chọn thế nào, đều chính xác.”
“Hãy vâng theo bản tâm của mình.”
“Nó sẽ nói cho ngươi biết đáp án.”
Tần Cửu Tịch đọc xong, đầu ngón tay bốc lên một luồng sương đen, đốt nó thành tro.
Hắn không có gì phải do dự, hắn đã có quyết định trước khi tới đây.
Hắn chọn Bạch Tiểu Cốc.
Hắn chọn thế giới này.
Hắn nhìn thấy đoá hoa chớm nở của thế giới này.
Một đoá hoa trắng xanh mềm mại.
Tinh khiết như không khí, dịu dàng như nước biển, ra rời hỗn độn, đánh thức thiên địa, dùng thân thể yếu ớt thắp sáng sinh mệnh.
※
Tần Cửu Tịch không giết hết bốn tu sĩ Nguyên Anh kỳ, hắn cho họ cơ hội chạy trốn, hòng tạo ra khủng hoảng.
Bọn Đồng Diệp Đan sợ tới mức chạy tứ tán, cái gì tôn nghiêm cái gì phẩm cách cái gì cao quý, đều bị sức mạnh áp đảo này bao trùm.
Tần Cửu Tịch không đuổi theo bọn họ, thậm chí còn mở cửa để họ chạy đến tầng 6.
Hắn đang tạo thế cho Bạch Tiểu Cốc.
Chỉ cứu rỗi không đủ để khắc sâu tâm khảm.
Chỉ có trước ranh giới sinh tử, cảm nhận được sợ hãi trước cái chết, được cứu mới có thể mang ơn.
Hắn sẽ giết chết bốn tu sĩ Nguyên Anh kỳ trước mặt chúng tu sĩ, tạo ra khủng hoảng, làm tất cả tu sĩ Thất Tuyệt Tháp lâm vào tuyệt vọng, rồi sau đó “chết” dưới kiếm Bạch Tiểu Cốc.
Lúc đó, chân ma sẽ biến mất vĩnh viễn.
Chỉ còn lại Vấn Đạo trong tay Bạch Tiểu Cốc.
Tần Cửu Tịch chơi trò mèo vờn chuột với đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ, đuổi họ từ tầng 7 lên tầng 6, lại từ tầng 6 lên tầng thứ 5, các tu sĩ tầng 5 đang giao đấu với hung thú, thình lình thấy đám người Đồng Diệp Đan, cực kỳ kinh hỷ: “Sư tổ!” “Tiền bối!”
Chưa kịp nói hai chữ “cứu mạng”, họ đã nhìn thấy hỗn độn.
Tu sĩ thế hệ này chưa từng gặp qua hỗn độn sơ khai, song không ai nhận lầm, đây là sợ hãi khắc vào xương tuỷ, tuyệt vọng khắc sâu trong linh hồn, chẳng sợ chưa từng nghe nói cũng sẽ chạy trối chết theo bản năng.
Vì thế, bắt đầu từ tầng 5, có thêm nhiều tu sĩ bị đuổi đến tầng 4, tiếp theo là tầng 3, rồi sau đó là tầng 2…
Chúng tu sĩ chạy trối chết, những hung thú đáng sợ ở Thất Tuyệt Tháp vừa chạm phải hỗn độn lập tức hoá thành hư ảo.
Điều này càng khiến các tu sĩ khủng hoảng hơn.
Đây là cái gì…
Tận thế cùng lắm chỉ là như vậy, bọn họ chạy như điên, thậm chí không biết… trốn ra khỏi Thất Tuyệt Tháp thì sẽ thế nào.
Chân ma duy nhất của thế giới này đã rơi vào hỗn độn.
Không ai che chở họ.
Đây là số mệnh của họ?
Đây là sự trừng phạt cách một ngàn năm của ma tộc?
Toàn bộ Thất Tuyệt Tháp lâm vào tuyệt vọng và khủng hoảng, chỉ có Bạch Tiểu Cốt được an bày ở nơi an toàn nhất trong tầng 1 thoáng đãng là mong đợi: “Chủ nhân đến rồi, cốt cảm giác được!”
Hứa Nặc vẫn luôn đề phòng nghiêm ngặt, nghe y nói vậy thì sửng sốt.
Bạch Tiểu Cốc nhanh chóng vọt tới chỗ giao thoa giữa tầng 1 và tầng 2, đột nhiên có vô số người trào lên, cầm đầu là một gương mặt quen thuộc.
Ngụy Trang to con nhìn thấy Bạch Tiểu Cốc, vội vàng nói: “Tiểu gia hỏa chạy mau, không chạy sẽ chết đó!”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Y không muốn chạy, y muốn đi tìm chủ nhân, nhưng… y không thoát khỏi cánh tay to lớn này!
Hết chương 112