*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiết Bách gật đầu, Lâm gia là danh gia vọng tộc, danh tiếng tốt đẹp
,
hắn đã sớm nghe thấy, cũng không lo lắng Xuân Hạnh sẽ bị Lâm phụ xem thường. Nhưng Lâm Nghi Tu đến cùng có mấy phần thật lòng thì khó mà biết được...
“Lâm giải nguyên, nếu Tiết mỗ đồng ý thay huynh làm mối, ngày khác nếu bá phụ phục chức, có thể cân nhắc Tiết mỗ một phen hay không? Dù sao, hai nhà chúng ta vẫn là thông gia...”
Lâm Nghi Tu mặt không đổi sắc, ý vị sâu xa nhìn Tiết Bách, khẽ lắc đầu: “Tiết huynh không cần thử ta. Nếu chuyện thành, ta sẽ xem huynh là người nhà. Nếu có gì cần trợ giúp, chỉ cần không thẹn với trời đất chứng giám, ta sẽ tận lực tương trợ. Còn như “cân nhắc” trong lời huynh nói, chỉ bằng những lời này, ta cũng biết rõ huynh không phải hạng người nhờ cậy quan hệ mà cầu phú quý.” Bằng không, Tiết Bách đã sớm đồng ý.
không thể cấu kết quan trường, nếu không, hôn sự chỉ là một bàn tính lợi ích. Bị nhìn thấu ý đồ, Tiết Bách không những không giận mà còn bật cười, chắp tay bồi tội, sau đó, nhìn về phía Tiết Tùng.
Lâm Nghi Tu cử chỉ khiêm tốn, ngôn từ thành khẩn, cũng không quanh co lòng vòng như tam đệ, Tiết Tùng đối với loại người này rất hài lòng, nhưng nghĩ tới thế môn vọng tộc thường có quy củ tam thê tứ thϊế͙p͙, hắn trầm giọng nói: “Đa tạ ý tốt của Lâm giải nguyên. Chỉ có điều, đường muội của ta lớn lên ở trong núi, từ nhỏ đã thấy phu thê yêu thương, chăm sóc lẫn nhau cả đời. Sợ là không chấp nhận được trượng phu nạp thϊế͙p͙. Lâm giải nguyên có tiền đồ tốt, vẫn là tìm nữ nhi nhà quan về để quản hậu viện đi!”
“Hai vị yên tâm, Lâm gia không có quy củ nạp thϊế͙p͙, nếu ta lấy nàng làm thê tử, hậu viện cả đời này cũng chỉ có duy nhất một mình nàng.” Lâm Nghi Tu nhất quyết cam đoan, thấy hai người Tiết Tùng không còn việc gì muốn hỏi nữa, trịnh trọng đứng dậy hành lễ: “Lâm mỗ là thật lòng tới đây cầu hôn. Mời hai vị hãy giúp đỡ tại hạ nói tốt trước mặt Tiết thúc và Tiết thẩm. Lâm mỗ cảm kích khôn cùng.”
Tiết Bách vội nâng người dậy, cười nói: “Lâm giải nguyên yên tâm. Nếu huynh thật tình đối đãi với tiểu Hạnh, chúng ta là ca ca, chắc chắn sẽ làm chủ cho muội ấy.” Cố ý nhấn mạnh hai chữ “ca ca”.
Trong mắt Lâm Nghi Tu lóe lên một ít bất đắc dĩ, cáo từ: “Vậy Lâm mỗ mong chờ tin tốt lành của hai vị. Ba ngày sau sẽ đến thăm.”