*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý lão đầu cũng là người tốt. Thông thường những bí quyết làm ăn thế này, các sư phụ đều là bắt đồ đệ lập khế ước xong mới bằng lòng truyền dạy tay nghề. Bởi vì thông cảm với hoàn cảnh của đại ca, Lý lãođã bằng lòng truyền dạy không công cho huynh ấy, chỉ cần đại ca đồng ý không tranh đoạt việc buôn bán với ông ấy là được.
Trương Phú Quý lại thở dài, “Nửa tháng trước, ông ấy... đã mất rồi. Ông ấy là thợ làm tiêu bản duy nhất trong thị trấn chúng ta. Ông ấy vừa mất, mấy thợ săn trong trấn thật không biết phải nhờ ai làm giùm nữa. Họ luôn cần người xử lý da lông động vật để kiếm thêm chút tiền. Mấy bữa nay đều đi theo ta oán giận việc bán thú săn không kiếm được bao nhiêu. Lý lão đầu cũng không có con trai, chỉ có duy nhấtmột đứa cháu trai họ hàng xa đã đi đến nơi khác lấy thê tử sinh con rồi, sẽ không trở lại đây nữa. Thúc ta có chút quen biết với hắn, hai ngày trước hắn lo xong tang sự, có đề cập với ta nói muốn cho thuê tiểu viện của Lý lão đầu. Bởi vì nhà của Lý lão đầu nằm ở ngoài rìa thị trấn, phòng ở cũng cũ nát nhiều rồi, nên không ai nguyện ý thuê ở cả. Nhưng bây giờ hắn lại gấp gáp muốn quay về nhà với vợ con, thúc nghe ý tứ của hắn, dường như đang muốn cho thuê rẻ gian nhà đó. một năm chỉ cần hai lượng bạc, bao gồm tất cả gia cụ làm tiêu bản, hắn sẽ không mang theo bất cứ thứ gì. Thúc đã đi tới chỗ đó xem thử, ba gian phòng tuy hơi nhỏ, nhưng cũng đủ cho hai huynh đệ con ở rồi, huống chi còn có sẵn dụng cụ làm tiêu bản. Thúc nghĩ, các con nên thuê chỗ đó, đầu tiên là vì đại ca của con có thể có công việc kiếm tiền, thứ hai, con cũng có thể ở lại thị trấn chung với đại ca, không cần mỗi ngày đi sớm về trễ băng núi vượt đèo nữa. Sang năm là đến kỳ thi cử rồi, không nên tốn nhiều thời gian đi lại như thế, dùng để đọc sách sẽ tốt hơn. Thế nào? Con trở về thương lượng với đại ca đi, sáng mai trả lời cho ta có được không?”