Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 485: Đại thiện nhân

Thanh âm đánh nhau giằng co rất lâu, uy áp kinh người từng đợt nhào tới khiến cho bên ao rượu không thể nào tiếp tục làm việc.

Kim Phi Dao bất đắc dĩ ngồi xuống, thật là lãng phí thời gian, linh thạch đang trôi theo dòng nước nha! Những người này mau mau đánh xong rồi cút đi, quá ảnh hưởng đến người khác làm việc, đúng là đáng ghét.

Đợi một hồi lâu, hai người kia tựa hồ vẫn còn đánh, Kim Phi Dao nhịn không được hỏi tu sĩ bên cạnh: “Chung quanh đây không phải đều là tu sĩ Nhân tộc sao, chẳng lẽ cứ mặc kệ hai người này đánh nhau mà không quản?”

“Trong thành Đầu Phố rất nhiều Ma tộc, chẳng qua phần lớn bọn họ đều thu sừng lại cho nên nhìn không ra. Có Ma tộc đánh nhau là chuyện vô cùng bình thường, hơn nữa bọn họ đều có tu vi Luyện Hư kỳ, ai có thể ngăn cản được? Nhưng ở đây có Yêu tộc cường đại như vậy đúng là có chút kỳ lạ.” Người bên cạnh cũng thấy khó hiểu, tu sĩ Nhân tộc nơi này đông, Yêu tộc vốn không thích xuất hiện ở đây.

Kim Phi Dao gật đầu, hóa ra là như vậy, hai tộc Nhân – Ma không tranh chấp. Lại đợi thêm khoảng nửa canh giờ nữa, hai luồng uy áp cường đại đều lui hết, bốn phía mới khôi phục bình tĩnh. Thôn Thiên thú thả lỏng cảnh giác, một lần nữa nằm sấp xuống, bọn Kim Phi Dao cũng bắt đầu gia tăng thời gian làm việc.

Theo tính toán lúc trước, với tốc độ của Kim Phi Dao thì chỉ cần hai tháng là có thể kiếm đủ linh thạch để mua tất cả tài liệu, tất nhiên là không bao gồm ngân huyết Kỳ Lân. Tuy nhiên, mới sau một tháng nàng đã cảm thấy mình không làm nổi nữa, bởi vì Thiết Bàn Loa và Lạn Nhân thảo trong ao đã bị nàng vét sạch. Nếu còn muốn kiếm cũng chỉ có cách dùng chân hỏa luyện chế độc tinh.

Việc này vừa phiền toái lại kiếm được ít, quan trọng hơn là nàng không muốn để người khác nhìn thấy chân hỏa của mình có màu đen, vì thế sau khi cẩn thận suy nghĩ, Kim Phi Dao quyết định không cần ngân huyết Kỳ Lân nữa, linh thạch hiện tại hẳn là đủ để mua tài liệu bày trận. Nếu có thể bán hết những thứ của Bách Hoan các thì nàng cũng không trắng tay như bây giờ.

Cáo biệt nhóm tu sĩ vẫn đang giãy dụa kiếm tiền đổi lấy thứ mình cần, Kim Phi Dao bay trở về thành Đầu Phố.

Vừa đi nàng vừa tính toán, trước tiên đem số rác dọn được đổi thành tài liệu ở Long Tường bảo các, sau đó lấy ra một vài thứ không thu hút của Bách Hoan các, bày hàng bán đi, trộn lẫn vài thứ của mình vào hẳn là sẽ không bị phát hiện.

Ngay lúc nàng đang cúi đầu tính toán, lại nghe thấy một thanh âm quen thuộc gọi mình: “Kim đạo hữu, xin dừng bước.”

“Hả?” Kim Phi Dao ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Ân Nguyệt đang tựa vào cửa của Nguyệt trạch nhìn nàng.

Sao lại đi đường này? Kim Phi Dao nhìn quanh, phát hiện nàng đã đáp xuống con phố này, trí nhớ thật là kém nha. Nàng đành phải bước qua, “Ân đạo hữu có việc tìm ta?”

Lúc nàng nhìn kỹ Ân Nguyệt, nhất thời có chút kinh ngạc, vạn phần nghi hoặc hỏi: “Ân đạo hữu, sắc mặt ngươi hôm nay không tệ nha, mặt mày hồng hào, mặt phấn môi hồng. Bình thường mặt ngươi luôn tái nhợt như không khỏe mạnh, hiện tại thoạt nhìn tốt hơn nhiều, chẳng qua môi hơi đỏ quá. Ngươi tô son ít thôi, như vậy thật mất tự nhiên.”


Sắc mặt Ân Nguyệt thật không bình thường, bên trong sắc trắng lại có sắc hồng, thoạt nhìn rất giống người bình thường. Nếu là người thường thì đây chính là bộ dáng của một người khỏe mạnh, nhưng hắn là cương thi, trên mặt xuất hiện huyết sắc mới là điều không bình thường nhất. Kim Phi Dao lại còn tưởng rằng hắn trang điểm để cho bản thân trông giống người hơn.

Nghe nàng hồ ngôn loạn ngữ, Ân Nguyệt nhàn nhạt cười nói: “Lần trước không phải ngươi vẫn còn thừa một nửa đồ sao, đã bán chưa? Nếu chưa bán thì ta nguyện ý mua hết theo giá thị trường.”

“…” Kim Phi Dao lăng lăng nhìn hắn, “Không thể nào, ngươi đây là lương tâm trỗi dậy sao?”

Điều này đúng thật làm nàng chấn kinh rồi, Ân Nguyệt lại chủ động làm việc tốt! Lần trước nàng cầu hắn mua hắn còn chọn tam nhặt tứ, còn nói dù có bán rẻ đi một nửa hắn cũng không muốn, hiện tại lại còn muốn ấn giá thị trường để mua, thực ngoài dự đoán của mọi người, không phải là có âm mưu đó chứ?

“Ta nguyện ý mua mà ngươi còn nói loại lời này! Dù sao ngươi cũng không có nơi nào để bán, cùng lắm là tự bãi quán thôi. Vào đi, ta muốn mua hết.” Ân Nguyệt xoay người đi vào trong tiệm.

Ngay lúc hắn xoay người lại, Kim Phi Dao thấy thân thể hắn có chút kỳ quái, tựa hồ hoạt động không được tự nhiên, giống như bị thương. Nàng tò mò đi theo hắn vào, lên lầu, cẩn thận nhìn hắn, hỏi: “Ngươi bị thương?”

“Uh.” Ân Nguyệt gọi người pha trà, sau đó gật đầu.

Kim Phi Dao vuốt cằm ngồi xuống cạnh hắn, bắt đầu nói thầm: “Vậy mà lại có người có thể làm ngươi bị thương, thực làm ta kinh ngạc quá đỗi. Trên mặt ngươi hồng như vậy, không phải là bị đánh thành như vậy chứ? Người khác bị thương thì mặt tái nhợt, ngươi thì tốt rồi, bị đánh cho hồng hào.”

“Ta đã bị thương thành như vậy mà ngươi còn có tâm tư đùa giỡn.” Ân Nguyệt lắc đầu, có chút bất mãn nói.

“Ai bảo ngươi đánh nhau với người ta, đây là tự ngươi tìm phiền toái. Chắc chắn là ngươi thấy tu vi mình cao cho nên mới cố ý động thủ với người khác. Giờ ngươi đang ngồi ở đây, hẳn là người đánh nhau với ngươi đã bị ngươi xử lý rồi.” lúc này trà được bưng lên, Kim Phi Dao uống một hớp lớn, sau đó ha ha cười.

Ân Nguyệt nhìn chằm chằm nàng một hồi, nhàn nhạt nói: “Không phải, đánh ngang tay.”

“Ngang tay? Xem ra đối thủ của ngươi không đơn giản nha, lại có thể đánh ngang tay với ngươi. Lại nói tiếp, tháng trước ở phụ cận có người đánh nhau, cũng là hai gã Luyện Hư kỳ, tuy nhiên một gã là Ma tộc, một gã là Yêu tộc, không phải Yêu tộc kia vừa khéo là ngươi đó chứ?” Kim Phi Dao đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra tháng trước, trực tiếp hỏi hắn.


“Ngươi nói xem?” Ân Nguyệt không đáp mà hỏi ngược lại.

Kim Phi Dao sờ sờ mũi, nói: “Ta ở ao rượu còn ngửi được mùi hôi thối do Yêu tộc kia phát ra. Lúc đầu còn tưởng là ngươi nhưng hương vị kia còn thối hơn lúc ngươi biến thân vài lần, ta liền đoán hẳn là không phải ngươi, tám phần là Bùn vương gì gì đó của Yêu tộc. Tuy nhiên, cũng có khả năng mấy năm nay hương vị của ngươi nặng hơn cho nên mùi thối tăng lên vài lần, sau khi hóa thân thì mùi càng nặng.”

Không ngờ Kim Phi Dao lại nói như vậy, Ân Nguyệt dừng một chút, rũ mắt xuống, không biết có phải là nhìn lại mình một cái không, sau đó liền ngẩng đầu lên, khẽ cười: “Không phải ta, ta làm sao có thể thối như vậy!”

“Thật sự không phải ngươi? Vậy ngươi đánh với ai mà thành như vậy? Không phải Luyện Hư kỳ các ngươi không thích đánh nhau sao? Chẳng lẽ là ngươi muốn lừa người khác, bị đối phương nhìn thấu cho nên mới động thủ? Đồ gian thương nhà ngươi lần này chịu thiệt rồi.” Kim Phi Dao hắc hắc cười nói, ai bảo ngươi âm ta, hiện tại bị người đánh cho, đúng là báo ứng!

Ân Nguyệt oan ức nhìn nàng, “Là hắn động thủ trước, ta căn bản không lừa hắn, chỉ hàn huyên chút chuyện thú vị với hắn, hắn liền trở mặt động thủ. Thật là, dù sao cũng coi như người quen, vậy mà một lời không hợp đã động thủ, trước kia không hề phát hiện tính tình của hắn lại xấu như vậy.”

“Hóa ra ngươi bị người quen đánh. Vậy thì cứ thoải mái, buông lỏng tinh thần là được. Ngươi xem, Mập Mạp nhà ta ngày ngày đều bị ta đánh, kể cả có bị đánh cho sưng đầu cũng vẫn nói giỡn tán gẫu như thường sao?” Nếu không phải trên người hắn có độc thì Kim Phi Dao rất muốn vỗ vai hắn mà an ủi. Tuy nhiên, không thể động thủ, nàng chỉ dùng biểu cảm ta biết cảm giác của ngươi mà gật gật đầu với Ân Nguyệt.

Ân Nguyệt tà tà nhìn nàng, có chút dỗi nói: “Mang các thứ ra, ta đổi thành linh thạch cho ngươi.”

“Ngươi thực sự muốn mua? Ta còn nghĩ rằng ngươi lừa ta cơ. Ngươi đúng là đại thiện nhân, lúc về ta sẽ bảo Mập Mạp lập bài vị cho ngươi, ngày ngày thắp cho ngươi ba nén hương, thế nào? Ngửi chút hương hẳn là có ích cho việc tu luyện của ngươi chứ?” Kim Phi Dao lúc này mới xác định tên Ân Nguyệt vắt cổ chày ra nước kia thực sự muốn mua đống rác của nàng, đúng là vui như lên trời mà. Nàng còn đang lo phải mang đống đó đi xử lý lại đột nhiên nhảy ra người thu mua.

“Ta còn chưa chết đâu, ngươi cứ tiết kiệm hương đi.” Ân Nguyệt bưng chén trà, đáp.

“Ha ha, đúng thế, đúng thế.” Kim Phi Dao vui tươi hớn hở cười, chỉ cần có thể xử lý các thứ kia thì không có gì là vấn đề cả. Nàng đưa túi càn khôn chứa đồ của Bách Hoan các cho Ân Nguyệt, Ân Nguyệt cũng không nhìn một cái đã bảo phục vụ đi kiểm kê, ấn giá thông thường mua lấy.

Người này làm việc nhanh nhẹn, căn bản không hỏi mấy thứ này mua có đắt quá không, không nói hai lời liền lấy ra chiếc bàn tính vàng lóng lánh, lạch cạch tính.

Sau nửa canh giờ, hắn cầm túi càn khôn đựng linh thạch lên lầu đưa cho Ân Nguyệt. Ân Nguyệt lại không thèm nhìn, ném sang cho Kim Phi Dao, hoàn toàn không giống lúc bình thường, tính toán từng khối linh thạch một, thoạt nhìn cứ như hắn bị bắt buộc mua đồ rồi tặng không linh thạch cho Kim Phi Dao vậy, cho nên hắn không liếc nhìn linh thạch một cái, chỉ sợ bản thân đau lòng.

Kim Phi Dao tuy nghi hoặc nhưng cũng không từ chối linh thạch. Đang lúc nàng thiếu linh thạch, tự dưng có cơ hội tốt, không lấy mới là đồ ngốc. Vì thế, nàng giả vờ không thấy ánh mắt không nỡ của Ân Nguyệt, đưa tay nhận túi càn khôn, vui vẻ nói: “Đa tạ Ân ca, ngươi đúng là phúc tinh của ta, đúng lúc ta đang thiếu linh thạch. Ngươi đúng là đưa than ngày tuyết rơi, cho cơm khi đói, đại thiện nhân a!”

“Ta còn có việc, đi trước một bước. Ta sẽ tận lực giúp ngươi tìm đá, còn điều ước đã ký với Kim Khôn môn ta cũng sẽ nói với Hùng Thiên Khôn. Ta nghĩ nếu hắn rảnh nhất định sẽ tới đây nói chuyện với ngươi. Ta nói cho ngươi một tin tức tốt, hắn càng ngày càng đẹp. Ha ha ha ha ha, ta cáo từ trước!” Kim Phi Dao đầu tiên đáng khinh hạ giọng, sau đó lại cười rộ lên, cuối cùng nói xong liền quay mông chạy vụt đi.

Ân Nguyệt đi đến bên cửa sổ nhìn Kim Phi Dao chạy đi, lại ngẩng đầu nhìn không trung, thì thào nói: “Mặc kệ là ở đâu, mặt trời đều chói mắt như vậy.”

Kim Phi Dao thì đi thẳng tới Long Tường bảo các, kích động chạy vào. Lúc nàng đi ra đã là một canh giờ sau, mặt mang ý cười, trong lòng phi thường kích động, rốt cục có thể bày trận pháp mà Kính huynh đưa cho. Chọn một ngày tốt là có thể bày trận cho Hoa Uyển Ti rồi. Không biết sau khi nàng có thần thức thì sẽ giống như người bình thường hay không, đến lúc đó có thể cùng nhau ăn thịt uống rượu. Tuy nhiên, có nên nhân lúc này mà sửa lại nàng cho hoàn chỉnh không?