Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 474: Nhân phẩm vấn đề

Tiêu Bảo nắm tóc Chân Linh Thụ Mẫu, mặt nàng trắng nhợt, không biết
là do Chân Linh thụ bị chặt thành mảnh nhỏ làm nàng bị đại chấn cho nên
mới suy yếu như thế hay là vì không thể chấp nhận việc bản thân bị đánh
cho không thể hoàn thủ, tự tôn bị hủy hoàn toàn cho nên mới thành như
vậy.

Nàng cúi đầu, đã không còn sức hoàn thủ, nghe được lời nói truyền đến cũng không có tâm tư ngẩng đầu lên nhìn.

Tiêu Bảo sửng sốt, sau đó hơi nghi hoặc nói: “Ngươi tới làm gì? Đây là việc tư của ta, ngươi đừng có xen vào.”

“Cái gì là việc tư của ngươi chứ. Chân Linh thụ này là vật do thiên địa sinh thành, nó ở đây là để cho Yêu tộc thêm chút tài nguyên. Ngươi đã đánh
nàng thành như vậy, kể cả có thả nàng thì Chân Linh thụ muốn khôi phục
cũng phải mất mấy ngàn năm. Ta còn không hiểu sao đã hẹn ngươi đàm pháp
luận đạo mà ngươi lại nói muốn đi Thiên Du hồ câu cá, hóa ra là chạy tới đây nháo sự.” Khẩu khí của người trong không trung rất tùy ý, tựa hồ
rất quen thuộc với Tiêu Bảo.

Thấy nguy cơ bị Tiêu Bảo loại trừ,
lại còn xuất hiện thêm một nhân vật lợi hại khác, các tu sĩ chạy thoát
phía xa liền dừng lại, bọn họ ngẩng đầu nhìn quanh, muốn tìm xem thanh
âm phát ra từ chỗ nào, đáng tiếc là nhìn hết một lượt cũng không phát
hiện có ai khác, không nói tới người, ngay cả một chấm đen cũng không
có.

Kim Phi Dao cũng ngừng lại, hưng phấn vỗ đầu Hoa Uyển Ti:
“Ngươi xem, lại thêm một người, tám phần là cường đại Yêu tộc. Nếu hắn
đánh nhau với Kính huynh thì thực quá thú vị, có phải sẽ làm cho thiên
địa biến sắc không?”

Hoa Uyển Ti không nói gì nhìn nàng, nếu đánh cho thiên địa biến sắc thì chỉ sợ chúng ta có muốn chạy cũng không còn kịp rồi.

Đối mặt với việc người quen ngăn cản, Tiêu Bảo không kiên nhẫn nói: “Ngươi
đừng có ở đây nói năng lung tung, chẳng qua là ngươi muốn có mầm móng
Chân Linh thụ thôi, không nói tới vật trân quý của thiên địa gì đó, ta
có hủy diệt cũng không có vấn đề gì. Dù sao Yêu tộc các ngươi có quan hệ rất tốt với Chân Linh thụ, ngươi đi hỏi xin một cái là được.”

“Ngươi cho rằng đây là cỏ dại ven đường sao? Nói muốn là có đấy chắc! Ngươi
thả người ra, đã là chuyện bao nhiêu năm trước rồi mà còn canh cánh
trong lòng như vậy. Hơn nữa, ban đầu vốn là ngươi tâm hoài bất quỹ, muốn cướp lấy Chân Linh thụ hồn để có được Chân Linh thụ dịch vô cùng vô tận cho nên mới lừa gạt Chân Linh Thụ Mẫu. Tu vi không đủ còn dám làm
chuyện lớn, rõ ràng là ngươi tự làm tự chịu, bây giờ lại còn đổ hết tội
lỗi lên người nàng. Đã là người phi thăng rồi, không thể rộng lượng một
chút sao?” thấy Tiêu Bảo không chịu nể mặt mình, người nói chuyện cũng
không khách khí nữa, lục lại chuyện năm đó của Tiêu Bảo.

Tiêu Bảo
năm đó chịu chút đau khổ da thịt thì cũng thôi đi, nhưng thụ mẫu này lại như đồ thần kinh, ngày ngày ảo tưởng mấy chuyện không hay cùng mình.
Hơn nữa, chủ yếu là nàng đã hại hắn bỏ lỡ ước hẹn mười năm với Tương
tiên tử, sau này đi tìm nàng thì nàng đã ở cùng người khác rồi, đồ cưới
mà hắn coi trọng đã về tay người khác, như vậy sao có thể không làm
người ta tức giận chứ.

“Cút sang một bên chơi đi. Nếu ngươi hạ
chân thân xuống ngăn cản ta thì ta sẽ nể mặt ngươi, còn chỉ truyền âm
lại muốn ta nể mặt thì có phải là ngươi quá không nể mặt ta không?” Tiêu Bảo tức giận nói.

Người nói chuyện nghẹn lời một cái, sau đó tức
giận nói: “Ngươi cho là ai cũng thích làm bậy như ngươi, chỉ vì chút
việc nhỏ mà rời khỏi Thiên cấp giới sao? Lúc ngươi trở về sẽ bị tiêu hao ngàn năm tu vi đó. Đừng nghĩ đến chuyện lừa gạt người khác cùng làm

chuyện điên rồ với ngươi, ta còn chưa nhàn đến mức đó.”

“Thì tính
sao? Nếu ngươi không nhàn thì có cần phải tiêu hao tu vi nói chuyện cùng ta không? Nếu ta nhớ không lầm thì truyền âm khỏi Thiên cấp giới cứ một câu sẽ tiêu hao mười năm tu vi. Để ta tính xem ngươi đã nói mấy câu
rồi. Đúng rồi, không phải ngươi định làm thơ đấy chứ? Có muốn đọc thơ
cho ta nghe không? Có lẽ ta sẽ cao hứng mà không giết người này.” Tiêu
Bảo hắc hắc cười.

“Ngươi đi tìm chết đi! Không phải chỉ là một cái cây thôi sao, cùng lắm thì ta reo một cây nữa xuống là được.” trong
không trung truyền tới thanh âm tức giận.

Tiêu Bảo chỉ tiếp lời: “Mười năm tu vi lại không có!”

“Tiêu Bảo!”

“Lại mười năm!”

“…”

Sau tiếng mười năm này, bầu trời liền yên tĩnh lại, đợi hồi lâu cũng không
có lời nào truyền đến nữa. Mọi người chung quanh vốn đã bị cuộc đối
thoại của bọn họ làm cho á khẩu, giờ thấy không có người nói chuyện liền toàn bộ chờ đợi xem có phải cường đại Yêu tộc kia sẽ từ Thiên cấp giới
đi xuống, sau đó tiến hành một cuộc chiến lừng lẫy với cường đại Nhân
tộc này hay không.

Nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy động tĩnh
gì, mọi người liền minh bạch, tên Yêu tộc kia lại đau lòng tu vi, không
thèm truyền âm nữa. Thật sự là làm người ta thất vọng cùng cực, không có gì hay để xem, mọi người liền dồn ánh mắt vào lam quang phía xa.

Sau khi truyền âm biến mất, lam quang vẫn không nhúc nhích làm người ta
không rõ hắn đang làm gì. Giết cũng không giết, thả cũng không thả,
chẳng lẽ là đang kể lể tình cũ?

Tu sĩ dưới Hóa Thần kỳ thì không
nhìn thấu lam quang nhưng Hóa Thần kỳ lại có thể thấy một chút, cho nên
Kim Phi Dao mơ hồ nhìn thấy người ở trong lam quang đang ép buộc thụ
mẫu. Rốt cục hắn làm những gì thì nàng không thấy rõ, tuy nhiên vẫn có
thể nhìn thấy hắn tựa hồ hủy đi thụ mẫu.

Kim Phi Dao nghiêng đầu,
nàng vẫn luôn băn khoăn không biết thụ mẫu đến cùng có huyết nhục hay
không. Tuy thoạt nhìn nàng không có gì khác con người nhưng tóm lại vẫn
là cái cây, hiện tại Kính huynh định chặt gỗ hay là bầm thây, thật sự là một chuyện vô cùng rối rắm.

Đột nhiên, Kim Phi Dao thấy Kính
huynh tựa hồ lấy cái gì đó ra, sau đó trên tay nhoáng lên một cái, Chân
Linh Thụ Mẫu lập tức hóa thành bụi phấn. Cùng lúc đó, chút rễ còn lại
của Chân Linh thụ cũng biến mất cùng thụ mẫu, toàn bộ rễ cây biến thành
bụi phấn, bị gió thổi qua liền bay đi không còn, tại chỗ chỉ còn lại một mảng mây bị khoét một lỗ lớn, tịch mịch mà thương tích đầy mình bay
trong không trung.

Thấy thụ mẫu không còn, Cô Thụ Thần giới cũng
biến mất, Kết Đan cảm thấy Kính huynh hiện tại hẳn là rất nhàn, nàng
định gọi hắn lại, không dám nói kiếm chút ưu việt gì, ít nhất cũng phải
nhìn xem Kính huynh trông như thế nào chứ.


Nhưng không đợi nàng mở miệng đã thấy Kính huynh mang theo một thân lam quang phá không mà đi,
trong nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

“A, chạy nhanh như vậy làm gì, ta còn chưa nói gì mà.” Kim Phi Dao hét lớn, sao lại đến đi vội vàng thế chứ.

Hoa Uyển Ti nghĩ nghĩ, nói: “Cường đại hẳn là bề bộn nhiều việc.”

“Bề bộn cái rắm, người như hắn làm sao có thể vội, tám phần là đã chiếm
được Chân Linh thụ hồn gì đó, cao hứng phấn chấn chạy đi dùng thử.” Kim
Phi Dao không ngờ hắn lại bỏ đi nhanh như thế.

Nàng ở đây mất hứng ồn ào, chỗ khác đã có người theo dõi nàng.

“Chính là ngươi trộm khố phòng của ta, hủy phi thiên thuyền của ta, bây giờ
lại còn giết hai gã hồng bài của ta.” Tạ Lập không biết chui ra từ đâu,
nửa người đầy máu, hung thần ác sát ngồi trên một chiếc xe bay, bên cạnh còn có hơn mười thuộc hạ vẫn còn khả năng nhúc nhích.

Không ngờ
Tạ Lập còn sống, Kim Phi Dao ngừng một cái, nhìn Hùng Thiên Khôn sinh tử chưa rõ trên phi thảm, lại nhìn sang đầu người trên tay, đây là làm
hỏng hàng hóa đáng giá nhất của Bách Hoan các mà. Tuy nhiên, nàng lại
khoát tay nói: “Không phải, hủy phi thiên thuyền của ngươi là cường đại
vừa rồi, ngươi tìm nhầm người rồi. Hơn nữa, hai người này một còn chưa
chết, còn trên tay ta… rõ ràng là người của ta, chỉ làm cho ngươi vài
ngày mà thôi, thành người của ngươi từ khi nào vậy?”

“Đừng vội nói sạo. Ngươi muốn không nói thật cũng không được, để ta dùng Sưu Thần
thuật tra là xong. Yêu tộc lại dám trà trộn vào Nhân tộc, sát hại tu sĩ
Nhân tộc của ta, thật sự quá càn rỡ.” Tạ Lập tàn khốc quát.

Kim
Phi Dao nhìn trái lại nhìn phải, phát hiện tu sĩ Nhân tộc đều xông tới,
bọn họ còn hung ác mắng: “Giết Yêu tộc! Giết nàng! Dám giết nhiều Nhân
tộc chúng ta như vậy, trên phi thiên thuyền có mấy ngàn người, hiện tại
nhiều nhất cũng chỉ có mấy trăm người còn sống.”

“Phi thiên thuyền đâu phải do ta đá đến đây, sao có thể tính lên đầu ta? Đám hỗn đản các
ngươi không dám tìm cường đại phiền toái mà lại đổ lên đầu ta.” Kim Phi
Dao cảm thấy mình thực rất không hay ho, thường xuyên không làm gì cũng
sẽ có người làm chuyện xấu rồi mình lại phải chịu. Chẳng lẽ nàng trời
sinh một gương mặt để người ta vu oan sao?

Đột nhiên, nàng nghĩ
đến một câu không biết nghe được từ bao giờ: không nên đi nơi người đông náo nhiệt. Sao nàng lại không cẩn thận như vậy, lại chạy tới đây giúp
vui? Kính huynh đáng chết, vì sao lúc đá không dùng lực một chút, giết
chết hết những người này đi? Hiện tại để lại mấy cái đuôi cho nàng thu
thập tàn cục, làm việc thực không lưu loát dứt khoát gì cả.

“Được, ta sẽ giao đãi hết, nhưng các ngươi phải cho ta một đường sống.” Kim
Phi Dao thu đầu Hoa Uyển Ti vào túi càn khôn, bộ dạng sẵn sàng thương
lượng.

Động tác này của nàng làm tất cả mọi người có chút không
hiểu, nàng thu đầu người chết vào túi càn khôn làm gì, sở thích của Yêu
tộc đúng là đặc thù. Thấy mọi người nhìn chằm chằm túi càn khôn của
mình, Kim Phi Dao cười ngây ngô nói: “Ngại quá, đây là thói quen của ta, thích cất những thứ không ăn hết đi, lúc đói lại lấy ra ăn.”

Nghe xong lời nàng, có vài tên tu sĩ cảm thấy bụng cuộn lên, rõ ràng đã ích
cốc cả trăm năm mà vẫn bị người này làm cho ghê tởm. Yêu tộc quả nhiên
chính là Yêu tộc, quá dã man, quá biến thái, là kẻ cần tiêu diệt.

Kim Phi Dao thì lại thành khẩn nói: “Ta nguyện ý nói ra ai là kẻ sai sử ta, chỉ cần mọi người đừng như vậy. Thế này đi, ta chia điểm tâm của ta cho mọi người, có thứ ta còn chưa ăn qua, mọi người đừng ghét bỏ, thử nếm
đồ tươi đi.”

Nói xong, nàng liền nhanh chóng lấy từ trong túi càn
khôn ra hai thứ gì đó tròn tròn màu đỏ, không đợi mọi người nhìn rõ Kim
Phi Dao đã mạnh mẽ ném hai thứ đó đi, một cho Tạ Lập, một hướng tới chỗ
đám đông.

Hai đồ vật trông như hai đầu người máu me đầm đìa bị ném qua, Tạ Lập vung tay đánh một cái thành mảnh vụn, một cái khác cũng bị
các tu sĩ đánh vỡ, sau đó mọi người nhìn kỹ mới phát hiện thứ này là hai trái cây vỏ cứng màu đỏ, căn bản không phải là đầu người như bọn họ
nghĩ.

Lại ngẩng đầu nhìn, thấy Kim Phi Dao hóa thành một đoàn hắc diễm, cuốn lấy phi thảm và Kim Khôn Nhi bỏ chạy.

“Đuổi cho ta!” Tạ Lập thẹn quá thành giận, đã tới lúc này mà còn chơi tiểu xảo với hắn, thật sự là chán sống rồi.