Kim Phi Dao chui ra khỏi đống rác, đặt mông ngồi xuống, cảm thấy chân đau nhức, nàng dùng thần thức xem xét, thấy tuy đã gia cố rất nhiều tầng phòng ngự, nàng vẫn bị gãy chân.
Lúc này nàng đã nhìn thấy mấy Yêu tộc bên cạnh nhưng lại làm bộ như không biết, cứ thế ngồi dưới đất chữa chân.
“Đau quá, dùng yêu khí nối xương trước đã.” Nàng lầm bầu lầu bầu, cứ thế không coi ai ra gì ngồi nối xương. Xương bị gãy, vốn nên dùng linh lực để chữa nhưng bên cạnh đang có một đám Yêu tộc, vẫn nên dùng yêu khí thì hơn.
Yêu tộc đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn người này, không đúng, hẳn là con thú này mới đúng. Bọn họ ngạc nhiên, Yêu tộc trông như vậy cũng quá kỳ quái. Sao lại có Yêu tộc giống yêu thú như vậy, toàn thân là lông đen, cái đầu lại không hề có chút hình người, thuần tùy là đầu thú.
Nàng ta lại mặc quần áo, hiện tại còn đang tự nối xương, rốt cục đây là chủng tộc gì, quá kỳ quái.
“Ngươi là ai?” bọn họ tạm thời không chú ý đến Hùng Thiên Khôn mà hô lên với Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao đã dùng yêu khí tạm thời nối hai đoạn xương lại, lắc lắc người để rũ bụi bặm trên người xuống, nàng thử đứng lên, chân không đau lắm. Sau đó nàng mới nhìn chung quanh, mờ mịt hỏi: “Xin hỏi, chỗ này là chỗ nào?”
Các Yêu tộc đứng cùng Lê kia có năm người, bọn họ nhìn kẻ đầy lông kia, hơi do dự một chút mới nói: “Nơi này là Cô Thụ Thần giới.”
“A, Cô Thụ Thần giới!” Kim Phi Dao kinh hỉ nhìn bốn phía, vui mừng quá đỗi nói: “Thật tốt quá, vậy là ta có thể gặp Chân Linh Thụ Mẫu, thật là cảm động nha. Các ngươi nhìn xem, ta trông thế này có thể đi gặp thụ mẫu không? Thế nào? Có phải có chút thất lễ không? Có cần đi tắm rửa một cái không?”
“Rốt cục ngươi là ai?” đám Yêu tộc kia bị nàng xoay cho mờ mịt, tức giận khiển trách.
Kim Phi Dao vuốt hắc mao trên người, vẻ mặt bi phẫn nhưng vì lông trên mặt quá nhiều, hơn nữa lại là mặt thú cho nên căn bản không nhìn ra biểu cảm.
“Ta là người Giác Hùng tộc, tên Đại Tráng, lần này ra ngoài để bắt mỹ nam cho nữ tộc trưởng của chúng ta. Nhân tộc bên kia chính là người ta bắt được, đang định mang về để tộc trưởng hưởng dụng rồi giết ăn luôn.” Nàng chỉ vào Hùng Thiên Khôn, kiên định nói.
Sau đó, nàng lại vuốt mặt, sợ hãi nói: “Lúc ta đi được nửa đường thì có một con thuyền không biết từ đâu bay tới, ta còn chưa kịp né ra đã bị nó đâm tới đây. Nếu không phải ta da dày thịt béo thì có thể hôm nay đã mất mạng ở đây rồi, đúng là làm ta sợ muốn chết!”
“Ngươi là nam hay là nữ?” Lê đột nhiên mở miệng.
Kim Phi Dao trầm mặc, nhìn bọn họ chăm chú, trong lòng thực muốn đánh chết bọn họ. Nói như vậy là có ý gì? Lại dám hỏi nàng là nam hay nữ, nàng khó chịu đáp: “Ta đương nhiên là nữ, trong tộc đàn chúng ta, ta là mỹ nhân số một số hai đó. Các ngươi nói như vậy thật quá thất lễ, chẳng lẽ không thấy ta rất xinh đẹp sao?”
“Nga!” chúng yêu chỉ nga một tiếng, không ai nói thêm một lời.
Thấy bọn họ không để ý đến mình, Kim Phi Dao liền chỉ vào Hùng Thiên Khôn, nói: “Nếu không có việc gì thì ta đi được rồi chứ? Người này là kết quả công tác của ta, ta cũng mang đi luôn.”
“Không được, người này phải giao cho thụ mẫu sưu hồn đã.” Yêu tộc từ chối nàng, dù nàng là Yêu tộc nhưng có ai dám chắc được có còn Nhân tộc nào còn sống hay không. Mặc kệ hắn có phải là kẻ trên chiếc thuyền hay không cũng phải bắt đi báo cáo kết quả.
Sưu hồn rồi còn có tác dụng gì nữa, Kim Phi Dao thấy chỗ này cách Chân Linh Thụ Mẫu không gần, Yêu tộc lại tương đối phân tán, liền mất hứng nói: “Người đó là của ta, ta phải mang về cho tộc trưởng. Các ngươi sư hồn hắn rồi ta lấy gì báo cáo? Tộc trưởng chúng ta rất thích giết người đó.”
“Đây là Cô Thụ Thần giới, tất cả mọi việc đều phải xin chỉ thị của thụ mẫu. Ngươi đã tới đây thì cũng phải nghe theo thụ mẫu. Chỉ cần điều tra ra hắn không có liên quan đến chuyện này thì tự nhiên sẽ cho các ngươi rời đi, ầm ĩ cái gì.” Mấy tên Yêu tộc này là Yêu tộc trời sinh, mới chỉ tới Kết Đan hoặc Nguyên Anh kỳ nhưng vì đây là địa bàn của thụ mẫu cho nên không có bao nhiêu kính ý với kẻ Thần Thú kỳ là Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao đương nhiên không để cho bọn họ mang Hùng Thiên Khôn đi, nàng mang khuôn mặt đầy lông nhìn không ra biểu cảm kia để nhìn bọn họ chằm chằm, rồi lại quan sát tình hình chung quanh, cảm thấy vẫn có cơ hội để bất ngờ mang Hùng Thiên Khôn chạy đi.
Nhưng bọn Phi Thiên vương đang giám thị trên không, kể cả có thể lao ra thì cũng sẽ bị bọn họ đuổi theo.
Lúc này Kim Phi Dao có chút tức giận, tên tu sĩ đá phi thiên thuyền tới đây sao còn chưa xuất hiện? Đừng có nói với nàng là hắn vô ý đụng vào thuyền, người mù cũng nhìn ra được hắn thuần túy vì công kích Cô Thụ Thần giới cho nên mới tìm vũ khí lớn như vậy.
Chỉ cần người này xuất hiện, với năng lực của hắn sẽ hấp dẫn phần lớn hỏa lực, như vậy nàng có thể đưa người đào tẩu mà không gặp nguy hiểm quá lớn.
“Đi!” Yêu tộc lần nữa đi đến bên cạnh Hùng Thiên Khôn, thò tay kéo hắn, Kim Phi Dao vừa định ngăn cản thì lại thấy một cái đầu người lăn xuống.
Hả? Kim Phi Dao nhìn kỹ, đây không phải Hoa Uyển Ti sao? Vậy mà chỉ còn lại cái đầu, những bộ phận khác bay đi đâu rồi? Còn cả Chu Tước y quý giá của ta nữa, thứ đó vô cùng quý giá.
Vì thế, nàng đột nhiên hô lên: “Đừng nhúc nhích.”
“Gì vậy? Ngươi còn có ý kiến gì?” Yêu tộc cảm thấy rất phiền, sao người này lại không hiểu tiếng người như vậy.
Kim Phi Dao phô trương thanh thế, chỉ lên trời nói: “Người ném phi thiên thuyền đã tới.”
Không phải vừa mới nói bản thân nửa đường bị thuyền đâm tới sao, sao bây giờ lại còn nói là biết người đánh bay phi thiên thuyền? Những Yêu tộc kia nghe vậy liền nghi ngờ nàng, còn Kim Phi Dao thì đã tính toán động thủ cướp người.
Đúng lúc này, trên không trung đột nhiên truyền tới một luồng uy áp cường đại, linh lực hung mãnh từ trên trời giáng xuống, những người bị uy áp đánh trúng đều run rẩy toàn thân.
Tất cả mọi người ở Cô Thụ Thần giới ngẩng đầu nhìn lên trời, trên đó xuất hiện một điểm màu lam bé hơn cả nắm tay. Chính là lúc này! Kim Phi Dao đột nhiên phi thân nhảy lên, vọt tới chỗ Hùng Thiên Khôn. Đồng thời, phía dưới đống đổ nát ào ào chui ra không ít Nhân tộc, tuy người người đều mặt mũi dính máu, thân thể vặn vẹo biến hình nhưng vẫn còn sống.
Mọi người đều đang chờ đợi thời cơ này, hiện tại tất cả bắt đầu chuyển động, từng người xuất ra pháp thuật bảo mệnh, ào ào bỏ chạy ra ngoài.
Kim Phi Dao không chú ý tới cái khác, đội uy áp trên bầu trời mà xông đến, một quyền đánh bay các Yêu tộc đang tìm kiếm chiến lợi phẩm, sau đó nàng quay đầu, sốc Hùng Thiên Khôn lên vai, tay lại hư không một trảo hút đầu Hoa Uyển Ti lại. Nàng lật tay, thu đầu Hoa Uyển Ti vào túi càn khôn.
Chỉ còn thiếu Chu Tước y, thứ này do nàng tự luyện chế, đã sớm gia nhập thần thức vào đó. Nàng lại tung một cước đá bay một tên Yêu tộc khác, nàng đã phát hiện Chu Tước y đang bị một đống gỗ vụn đè lên.
Nàng vọt tới chỗ Chu Tước y nhanh như tên bắn, giơ tay phải lên, đánh xuống đống gỗ, từng mảnh vụn gỗ bay lên rất cao, Chu Tước y hoa lệ đã được nàng lôi ra, bên trong Chu Tước y hoàn hảo không tổn hao gì chính là thân thể Hoa Uyển Ti.
Kim Phi Dao chỉ liếc nhìn một cái, phát hiện không thiếu bộ phận nào, xem ra lúc đó Chu Tước y đã bảo vệ rất tốt thân thể nàng, nhưng cái đầu lộ ở bên ngoài cho nên chỉ có cái đầu bị văng đi.
Các Nhân tộc còn sống đột nhiên vùng thoát ra khỏi đống đổ nát, dùng hết sức bình sinh bỏ chạy ra ngoài làm cho những Yêu tộc đang thống khổ chống chịu uy áp không có cách nào ngăn cản. Kim Phi Dao tiện tay đánh vài tên Yêu tộc, cũng thu hồi thân thể Hoa Uyển Ti, khiêng Hùng Thiên Khôn theo đám người phóng ra ngoài.
Thụ mẫu đã sớm an bày xong xuôi, luồng uy áp từ trên trời giáng xuống này lại quấy rầy an bày của nàng. Những điểu nhân bay trên không trung đồng loạt rơi xuống, chịu uy áp giống như các Yêu tộc khác, có vẻ vô cùng khó chịu.
Nhân dịp này, Kim Phi Dao nhanh chóng chạy ra khỏi Cô Thụ Thần giới, chỉ cần cách nơi này xa một chút, vượt ra khỏi phạm vi thế lực của Chân Linh Thụ Mẫu là coi như đào thoát an toàn.
Cô Thụ Thần giới vốn có cấm chế quầng sáng nhưng đã bị cú va chạm đánh tan, như vậy Nhân tộc mới có cơ hội chạy trốn.
Kim Phi Dao bay ra khỏi Cô Thụ Thần giới, lấy phi thảm ra ngồi lên, cũng đặt Hùng Thiên Khôn lên. Thấy những điểu nhân Yêu tộc không đuổi theo, nàng cũng ngẩng đầu nhìn lam quang, đây chính là gia hỏa ném cả thuyền lẫn người tới nơi này.
“Không muốn bị vạ lây thì cút đi.” Trên trời truyền đến thanh âm của lam quang.
Lúc này Kim Phi Dao đã nghe ra, đây chính là giọng của Kính huynh, chỉ vì không phát ra từ thần thức cho nên âm điệu hơi khác.
Sau khi biết là Kính huynh, Kim Phi Dao tức giận lôi đình, tên Kính huynh này thật quá đáng, vừa mới chia tay không lâu đã lại đột nhiên xuất hiện. Ngươi muốn giải quyết ân oán với thụ mẫu liền tìm cái thuyền để ném thụ mẫu. Ngươi có muốn ném cũng phải đuổi người ra chứ, thiếu chút nữa là cái mạng nhỏ của nàng đã bị mất vì hắn.
Nếu không phải sát ý bốn phía làm nàng nổi da gà thì Kim Phi Dao đã lớn tiếng gọi hắn, hỏi xem tên gia hỏa thiếu tâm nhãn là hắn đến cùng đang làm cái gì.
Nàng cúi đầu lặng yên điều khiển phi thảm ra chỗ xa rồi dừng lại, biết người nọ là Kính huynh, Kim Phi Dao không muốn đi nữa. Thụ mẫu và Kính huynh có quan hệ không bình thường, nàng rất muốn xem trận náo nhiệt này nhưng lại không dám vào quá gần.
Người có ý nghĩ giống nàng cũng không ít, bằng vào uy áp đầy trời và linh lực này, cơ hồ người người đều minh bạch đây là cường đại từ Độ Thiên giới hoặc Thiên cấp giới đi xuống. Với loại kỳ ngộ ngàn năm khó gặp này, ai ai cũng sợ chết nhưng lại không nỡ rời đi, tất cả đồng loạt bay ra rất xa, đứng trong không trung nhìn sang bên này không rời, lấy pháp bảo ra nghỉ ngơi, liều mạng ở lại nhìn cường đại này.
Kim Phi Dao cũng lui ra ngoài, tìm một chỗ dừng lại, trước tiên xem xét thương thế của Hùng Thiên Khôn, bóp miệng hắn ra bón thuốc chữa thương, sau đó ngẩng đầu xem náo nhiệt.
Các tu sĩ Nhân tộc khác cũng không có ai đề cập đến chuyện phi thiên thuyền bị đá, đối phương rất cường đại, nói cho mượn thuyền dùng một chút đã là nể mặt ngươi, còn những người ở trong bị liên lụy chỉ có thể xem như xui xẻo.