Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 396: Đại nghĩa

Trong phủ đệ Thủy
Quân vương, thủ hạ của hắn đang bẩm báo thu hoạch lần này cho hắn. nghe
xong, Thủy Quân vương khen: “Không tệ, chuyện này có thể tiếp tục tiến
hành, ngươi phải làm việc cho tốt, toàn lực phối hợp lần hành động này.”

Yêu tộc kia có chút do dự, “Vương thượng, thuộc hạ có một chuyện không rõ.”

“Chuyện gì?” Thủy Quân vương không chút để ý nói, đối với thủ hạ thân tín của
mình, trình độ không chịu nghe người khác nói của hắn nhỏ đi một chút.

“Vương thượng, lần này đã giết gần một nửa động vật biển trong khu vực ngàn
dặm rồi, nếu tiếp tục giết thì trong vòng trăm năm Bách Hợp thành sẽ
không có bất luận yêu thú nào nữa. Như vậy thì sau này Bách Hợp thành
không có động vật biển, không phải sẽ đổi tên thành Tử thành sao?” yêu
tộc này rất lo lắng, nếu cứ tiếp tục như vậy là tự chui đầu vào rọ mà.

Thủy Quân vương nhìn hắn, lời nói thấm thía: “Ngươi cho là ta không biết
sao? Làm như vậy sẽ chỉ khiến cho động vật biển chung quanh Bách Hợp
thành giảm bớt một lượng cực lớn, nhưng hiện tại không còn cách nào nữa, ta phải làm như vậy. Vốn còn đang lo lắng phải bắt giết động vật biển
thế nào thì lại có nữ nhân như vậy đưa tới cửa.”

“Ý vương thượng là…” người này hoàn toàn nghe không hiểu, biết rõ việc này sẽ hủy Bách Hợp thành, vì sao còn phải làm như vậy?

Thủy Quân vương đứng dậy, chậm rãi bước đi trong đại sảnh, sau đó nói:
“Chiến sự tiền phương càng ngày càng kịch liệt, chỉ có Bách Hợp thành
chúng ta là còn bình an, nhiều tộc đàn đã phát tín hiệu cầu cứu đến ta.
Bọn họ yêu cầu một lượng lớn tài liệu để luyện chế pháp bảo, còn muốn
nội đan để đề cao tu vi, cũng yêu cầu đan dược. Mà trong tất cả các Linh giới thì nơi có thể tùy ý liệp sát một lượng tài liệu và nội đan lớn
chỉ có ở rãnh biển bên Bách Hợp thành.”

“Vương thượng, nhưng nếu
cứ thế này thì e rằng mấy trăm năm nữa Bách Hợp thành sẽ suy tàn.” Không ngờ vương thượng lại vì đại cục mà tự hủy, không để ý Linh giới của
mình trở nên suy bại, táng gia bại sản cũng muốn toàn lực duy trì chủng
tộc khác.

“Lần này ta vì yêu tộc mà giết nhiều yêu thú như vậy,
nếu không thể bảo vệ địa bàn các tộc thì toàn bộ yêu tộc chúng ta cũng
chỉ còn nước nhốt trong địa bàn nho nhỏ của Bách Hợp thành. Trận chiến
tranh này tuyệt đối không thể để hai tộc Nhân – Ma chiếm hết tiện nghi
được. Hơn nữa, Bách Hợp thành không có động vật biển, hai tộc Nhân – Ma ở đây sẽ rời đi, chúng ta liền chặn đường bọn họ ở khu vực ngàn dặm,
giết!” Thủy Quân vương lạnh lùng nói.

Thuộc hạ có chút lo lắng
hỏi: “Vương thượng, vậy Hải tộc vốn ở trong Bách Hợp thành thì sao? Nếu
không có động vật biển, nơi này cơ hồ sẽ không có bất luận sinh khí gì,
nếu dân chúng làm loạn thì sao? Không bằng trực tiếp nói cho mọi người
biết vì sao chúng ta lại giết động vật biển, như vậy bọn họ sẽ không thể phản đối, khó nói còn có thể lấy những thứ được chia ra để trợ giúp
chiến sự.”

“Không thể, chuyện này không thể để người hai tộc Nhân – Ma biết được, cứ để bọn họ coi thường chúng ta bị lợi ích mê muội, là những tên ngốc tự hủy hoại mình đi. Hơn nữa, hiện tại không phải là đã
có mục tiêu để dân chúng đổ thù hận lên rồi sao?” Thủy Quân vương nói.


Thuộc hạ nghĩ nghĩ, đột nhiên hiểu ra: “Vương thượng nói tới người tên Kim Phi Dao kia?”

“Đúng thế. Theo ta thấy thì nàng không phải yêu tộc chân chính mà là Nhân tộc bị thực hồn thần thú thượng cổ xâm nhập. Tuy đã có một nửa là yêu tộc
ta nhưng nàng không thể tính là yêu tộc chân chính. Chuyện này đành phải hy sinh nàng, để nàng nhận lấy bất bình của dân chúng thôi.” Thủy Quân
vương hừ lạnh, ra lệnh: “Các ngươi đi luyện thêm nhiều Long Ngâm đan đi, chắc chắn sau mười lần liệp sát yêu thú thì giá hàng sẽ giảm mạnh, đến
lúc đó sẽ thu mua các tài liệu trong tay mọi người với giá thấp. Nhớ rõ, giống như lần này cầu mọi người cùng nhau đi giết động vật biển, phái
người ra ngoài tận lực áp giá, tạo thành cảnh tượng không bán cũng sẽ
không thể dùng được nữa.”

“Dạ, thuộc hạ lập tức đi bảo bọn họ tăng cường luyện đan.”

Kim Phi Dao thì cũng không lo lắng nhiều nội tình trong chuyện này, cứ lo kiếm đủ thánh đan rồi nói.

Ròng rã một năm trời, mỗi tháng ra ngoài một lần rồi thu hoạch lớn mà về.
Hai tộc Nhân – Ma cảm thấy có cổ quái, là người có đầu óc chắc chắn sẽ
không làm như vậy, đương nhiên bọn họ đứng ngoài nên mới có ý nghĩ như
vậy, còn những yêu tộc tu vi thấp thì bị túi càn khôn đầy ắp con mồi làm mở mắt, hưng trí bừng bừng đi giết chóc, vui bất diệc nhạc hồ.

Các Yêu tộc Hóa Thần kỳ đã nhận được thông báo của Thủy Quân vương, tuy cảm thấy tự hủy trợ nhân thực không tưởng nhưng vì toàn bộ Yêu tộc thì vẫn
cảm thấy nên làm như vậy.

Mười lần rốt cục cũng kết thúc, chung
quanh Bách Hợp thành đã rỗng tuếch. Tất cả yêu tộc đều vui sướng, bao
nhiêu tài liệu nội đan kiếm được đều đem tới các cửa hàng trong thành để bán. Nhưng vì số lượng quá nhiều, Hải Toàn các chủ động hạ thấp giá cả
thu mua. Cảm thấy giá quá thấp, rất nhiều yêu tộc liền giữ hàng hóa lại
hoặc là bán cho các tiểu điếm.

Nhưng phần lớn các tiểu điếm của
yêu tộc cũng phái người tham gia, hiện tại cũng đã đủ tồn kho, tạm thời
không muốn thu mua thêm nữa. Cửa hàng của hai tộc Nhân – Ma muốn mua
nhưng lại bị Thủy Quân vương âm thầm cho người đi rải thông tin về
chuyện tu sĩ Nhân – Ma chiếm lĩnh các Linh giới khác, giết đồng bào của
mình như thế nào, làm gia tăng độ thù hận của yêu tộc, khiến cho tất cả
yêu tộc đều thù ghét hai tộc Nhân – Ma, của cải dù có bị hỏng cũng không muốn bán cho hai tộc này.

Hơn nữa, trong thành còn diễn ra cảnh
tượng mất hòa bình, vì không thể dùng pháp thuật đánh nhau cho nên đã có mấy chục yêu tộc hợp lại với nhau, cứ thấy người của hai tộc Nhân – Ma
trên đường là dùng nắm tay mà đánh. Những Yêu tộc với túi càn khôn đầy
ắp, tài đại khí thô bắt đầu lộ ra sự thô bạo. Nơi ở của hai tộc Nhân –
Ma bị ném đá, đi đường thì bị vây công, đành phải ở lì trong nhà không
dám ra ngoài.

Đại trận Bách Hợp thành mới chỉ nghe nói là rất lợi hại chứ chưa có ai thử qua, dưới sự khiêu khích trắng trợn như vậy, đã
có người của hai tộc Nhân – Ma hoàn thủ. Kim Phi Dao đứng trước cửa sổ,
tận mắt chứng kiến sự lợi hại của đại trận, tu sĩ Nhân tộc bị bắt buộc
xuất thủ kia vừa mới sử xuất pháp thuật chém một yêu tộc ném đá vào mình thì quanh thân hắn đột nhiên xuất hiện một màn hào quang, sau đó chỉ
nghe phụp một tiếng, tên Nhân tộc Nguyên Anh sơ kỳ đã bị màn hào quang
ép thành cặn bã, ngay cả Nguyên Anh cũng không thoát ra được, cùng bị ép vỡ. Cuối cùng, màn hào quang tràn đầy máu thịt kia tự bay ra ngoài
thành rồi biến mất, ném hết máu thịt vào biển.

Quá sắc bén!


Kim Phi Dao cảm thấy pháp trận này còn đáng sợ hơn trong lời đồn, bảo sao
không có một ai dám nháo sự trong này. Còn biết nháo thế nào, ngay cả
hoàn thủ cũng không được đã bị biến thành thịt vụn rồi.

“Mập Mạp, Uyển Ti, hai người các ngươi tốt nhất không được xuất môn, nhất là Uyển Ti, ngươi hiện tại mang thân phận Nhân tộc, đi ra ngoài sẽ gặp chuyện.
Hơn nữa, không bao lâu nữa thì không khí trong thành sẽ càng tệ hơn.”
Kim Phi Dao nói.

Hoa Uyển Ti cũng đi đến bên cửa sổ nhìn tình
cảnh bên ngoài, nhẹ giọng nói: “Có thể nghĩ cách khác sớm đem yêu long
đi không, ta thấy nếu cứ tiếp tục thế này thì không bao lâu nữa yêu tộc
trong thành sẽ hận chết ngươi.”

“Ta cũng rất muốn đi nhưng không
đi được, ai bảo thịt tên kia lại nhiều như vậy, sao không bé đi một chút chứ. Chỉ sợ không mấy ngày nữa là sẽ đến thời điểm chịu nhục rồi.” Kim
Phi Dao không chút để ý nói, không hề để việc này trong lòng, không phải chỉ là những ngày làm rùa đen rút cổ thôi sao, căn bản không có gì đáng ngại.

Ba năm sau, chuyện Thủy Quân vương nói đã thật sự xảy ra,
đại bộ phận tu sĩ hai tộc Nhân – Ma đã rời đi. Lúc đầu bọn họ còn đi
riêng lẻ, sau này phát hiện ra các tu sĩ luôn bị chết ngoài khu vực ngàn dặm, mà chung quanh đây đã không còn một động vật biển nào, kẻ duy nhất có thể giết người chính là yêu tộc. Sau khi thương lượng, tu sĩ hai tộc đã hẹn phải đi cùng nhau, cứ mười mấy hoặc mấy chục người cùng đi một
lúc, như vậy mới có thể bình an ra khỏi Thanh Lưu Linh giới.


các yêu tộc trong thành cũng sớm phát hiện ai ai cũng có một lượng lớn
tài liệu và yêu đan, các cửa hàng không thu mua bất kỳ thứ gì, như vậy
là Long Ngâm đan càng trở nên quý giá, của cải trong tay không đổi được
Long Ngâm đan nữa, không ít yêu tộc chỉ có thể dùng nội đan để tu luyện.

Nhưng nội đan có tạp chất, hiệu quả không thể so sánh được với Long Ngâm đan, mọi người bắt đầu hoảng hốt.

Đúng lúc này, Hải Toàn các và mấy cửa hàng lớn bắt đầu thu mua tài liệu và
nội đan với giá siêu thấp. Nhiều yêu tộc cảm thấy giá quá thấp, không
bằng một phần mười lúc bình thường nên quyết định quan vọng. Mà tình thế lại vượt quá tưởng tượng của bọn họ vì trước cửa các cửa hàng đó đã xếp hàng dài những yêu tộc, bọn họ điên cuồng bán các thứ trong tay.

Mới được hai ngày, giá thu mua lại thấp đi một tầng. Điều này làm người
toàn thành sợ hãi, nếu không bán sớm một chút thì có khi giá sẽ càng
ngày càng tụt xuống, những người quan vọng liền toàn bộ tới các cửa hàng để bán đồ.

May là sau đó tuy rằng thỉnh thoảng cũng bị sụt giá
nhưng không quá nhiều. Không chỉ có yêu tộc phổ thông bán tống bán tháo
của cải mà ngay cả những tiểu điếm cũng mang mấy túi càn khôn lớn đến
cầm hàng hóa lấy tiền.

Nhìn yêu tộc chen chúc ở cửa Hải Toàn các, Kim Phi Dao vừa cắn thịt khô yêu long vừa nói: “Cùng lắm thì một năm
nữa là những người này sẽ vây quanh cửa nhà ta. Ta thật muốn một ngoạm
nuốt trọn yêu long, biết rõ bản thân sau này sẽ nhận tới vạn nhân chỉ
trích mà còn không đi được.”

“Thủy Quân vương thật là biết lợi
dụng, đại bộ phận các thứ đều rơi vào túi hắn, lại còn mang ngươi ra để
gánh tiếng xấu. Ngươi chỉ thu được hơn bảy vạn thánh đan lại không có
cách nào tìm hắn phiền toái.” Hoa Uyển Ti cười nói.

Hai người
nàng được chia hai phần, tổng cộng số thánh đan thu về đạt tới hơn bảy
vạn viên. Nếu bản thân tự đi giết thì có khi cả trăm năm cũng không được nhiều như vậy. Tuy những thánh đan này rất nhỏ, hiệu quả không sánh
được với thánh đan của hậu duệ thần thú đích thực nhưng bù lại được số
lượng nhiều.

Tuy Thủy Quân vương lợi dụng nàng nhưng chính nàng
cung lợi dụng những yêu tộc kia làm công cho mình, kẻ không hay ho duy
nhất chính là những yêu tộc phổ thông kia.

“Ta đoán hắn mổ gà lấy trứng như vậy là do chiến sự ở tiền phương. Chiến tranh tiêu phí lớn,
nghe nói hai tộc Nhân – Ma vốn luôn chiếm thượng phong lại đột nhiên bị
áp chế trong khi tu sĩ Luyện Hư kỳ của cả hai bên còn chưa xuất thủ, chỉ ở phía sau cung cấp trợ giúp. Nếu Thủy Quân vương thật sự cung cấp vật
tư cho tiền phương thì hắn đúng là người phi thường kiên quyết, hy sinh
như vậy ta không biết Ma tộc có làm được không nhưng Nhân tộc chắc chắn
không làm.” Kim Phi Dao ha ha cười nói.